[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 130: Thăng Cấp Nguyên Anh Kỳ
Ba tháng sau…
Ân Thiên Thịnh vừa tỉnh lại sau khi ngộ đạo, hắn đã được truyền tống đến một thạch thất, trên tường của thạch thất có đủ loại chiêu kiếm và kiếm ý trong đó.
Ân Thiên Thịnh lập tức bị mê hoặc, cảm giác được mỗi một chiêu kiếm cùng kiếm ý trong đó biến hóa khác nhau.
Một ngày sau, Ân Thiên Thịnh rời khỏi cung điện, Mạc Vô Nhai dẫn Ân Thiên Duệ đến cung điện.
Hai người nhìn nhau, kiên định đi vào đại sảnh, đập vào mắt họ chính là Tiêu Lăng Hàn ngồi khoanh chân bất động trên tấm hương bồ. Trên bức tường đối diện họ có một bức chân dung, Ân Thiên Duệ nhìn kỹ hơn thì nhìn thấy nam tử trong bức tranh đang chớp mắt đối với mình. Ân Thiên Duệ sợ hãi đến run rẩy chỉ vào bức chân dung, quay lại truyền âm cho Mạc Vô Nhai 【 Biểu ca, ta vừa nhìn thấy người trong bức tranh chớp mắt với ta. 】
Nghe vậy, Mạc Vô Nhai cẩn thận nhìn nam tử trong tranh một lúc, nhưng lại không phát hiện được gì.
【Thiên Duệ, nếu tiền bối trong tranh đang chớp mắt với ngươi, điều đó có nghĩa bức tranh này cực kỳ có linh tính, chúng ta chào tiền bối trước rồi đả tọa đi. Ba tấm hương bồ trên mặt đất được làm từ cành và lá của Ngộ Đạo Thụ, nếu đả tọa trên đó thì sẽ làm ít công nhiều! 】hết thảy vẫn nên thuận theo tự nhiên. Nếu là cơ hội của biểu đệ mà hắn tùy ý nhúng tay phá hủy, thì mất nhiều hơn được.
Ân Thiên Duệ lại bất an nhìn bức tranh treo trên tường, nhưng lần này người đó không chớp mắt nữa, vừa rồi hắn có nhìn nhầm không?
Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai cùng nhau hành lễ người trong tranh, khoanh chân ngồi xuống hai tấm hương bồ còn lại, ăn ý không nói nữa mà nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Sau khi cả hai rơi vào trạng thái nhập định, nam tử trong tranh lại bước ra, hắn đi vòng quanh Ân Thiên Duệ và lầm bầm: “Mộc Hỏa song linh căn, phẩm cấp quá thấp, thượng phẩm tư chất, vậy ngày tháng năm nào mới có thể tới yêu cầu của mình đây?"
Nam tử trong tranh nhìn Tiêu Lăng Hàn đã nhập định ba tháng, cuối cùng đã đưa ra quyết định.
một năm sau……
Khi Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn dường như có những vì sao lấp lánh, trước mắt hắn cả thế giới đều khác hẳn. Vạn vật chẳng phải vật. Mặt trời, mặt trăng tự soi sáng mà không cần gì duy trì. Các vì sao tự mình sắp xếp. Các loài vật tự mình sinh ra mà không do người tạo, gió tự mình điều khiển mà không cần quạt. Nước tự chảy mà không cần người làm. Cỏ cây tự sinh ra mà không có hạt giống. Chúng tự nó sinh ra mà không có hơi thở. Tự nó thở, tim đập mà không có nhịp tim... Sự ngộ đạo này của hắn giống như đã trải qua nhiều kiếp.
Khí tức trên người hắn đang dần tăng lên, đó là dấu hiệu hắn sắp thăng cấp, cho dù không có nhiều vật chất thiên tài địa bảo như vậy, Tiêu Lăng Hàn cũng có thể thành công bước vào Nguyên Anh kỳ chỉ bằng cách dựa vào trận ngộ đạo này. Chỉ là hắn hiện tại sắp thăng cấp, nhưng lượng linh khí hắn cần cũng không phải là nhỏ, ước tính hắn sẽ phải tiêu hao hơn một nửa linh khí trong bí cảnh này, nhưng hắn cũng có thể không thể thăng cấp thành công.
Tiêu Lăng Hàn lúc này không thể quản được nhiều như vậy, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, hắn không biết sau này khi nào mới có được cơ hội tốt như vậy. Bây giờ hắn giống như một con bạc, nếu thắng thì sẽ có tương lai thịnh vượng, nếu thua thì sẽ bắt đầu lại từ đầu, được ăn cả ngã về không.
Hắn sẽ không bị sét đánh khi thăng cấp và hắn cũng không phải lo lắng về việc tìm nơi độ kiếp. Hắn là người duy nhất còn lại trong đại sảnh của cung điện này, hắn nhanh chóng bố trí một Phòng Ngự Trận cấp ba, một Sát Trận cấp ba và một Tụ Linh Trận cấp ba. Sau khi đảm bảo rằng không ai có thể quấy rầy mình trong thời gian thăng cấp, Tiêu Lăng Hàn lấy ra tất cả linh thạch ngoại trừ linh thạch cao cấp do sư tôn tiện nghi của mình để lại. Sau đó hắn lấy ra thiên tài bảo vật tìm được trong bí cảnh, đặt ở bên cạnh, chờ một chút sẽ luyện hóa chúng nó.
Tiêu Lăng Hàn mặc kệ mang ra bao nhiêu đồ vật, nếu dùng những linh thạch cùng thiên tài địa bảo này để cho mười người thăng cấp Nguyên Anh kỳ, cũng chỉ vừa đủ.
Tiêu Lăng Hàn, dạ dày vương có mười linh căn, yêu cầu cần tài nguyên cho mười người để thăng cấp Nguyên Anh.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Tiêu Lăng Hàn nhắm mắt lại, đầu tiên lấy Lôi Linh Tinh ra, bắt đầu luyện chế. Một cơn lốc xoáy hình thành lấy hắn là trung tâm, linh khí ùa vào cơ thể hắn. Nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ sửng sốt, đây nào phải tu luyện, rõ ràng là cướp đoạt, cướp đi toàn bộ linh khí xung quanh vào trong cơ thể hắn.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn luyện hóa tất cả thiên tài địa bảo có được, cuối cùng hắn cũng có dấu hiệu phá anh. Hắn tập trung dẫn dắt linh khí vào đan điền của mình, nhìn kim đan trong đan điền của mình bị phá vỡ từng chút một, từ từ lộ ra phiên bản nhỏ cùng hắn giống y như đúc. Hắn có ảo giác rằng Nguyên Anh chính là con trai mình, Nguyên Anh của Tiêu Lăng Hàn đang ngồi ngay ngắn trong đan điền của hắn, hai tay đặt lên đầu gối, thực hiện các động tác giống như chính Tiêu Lăng Hàn .
Đột nhiên khung cảnh thay đổi, Tiêu Lăng Hàn đang ngồi ở ghế VIP của chiếc Rolls-Royce, chơi đùa với máy tính bảng trên tay.
"Thiếu gia, chúng ta tới rồi!"
Tiêu Lăng Hàn nghe thấy âm thanh thì liền ngẩng đầu lên, bên ngoài xe là trường đại học Kinh Đô nổi tiếng toàn quốc, có rất nhiều nam nữ thanh niên ra vào. Hắn xách ba lô ở bên cạnh, xuống xe, khoác chéo ba lô lên vai rồi đi về phía cổng trường.
Một lúc sau, hắn đi đến một phòng học quen thuộc nhưng xa lạ, Tiêu Lăng Hàn đi về phía chỗ ngồi của hắn.
" Tiêu ca, sớm!"
Tiêu Lăng Hàn gật đầu, ngồi vào chỗ ngồi.
Hạ Vân Sinh ngồi chung đã quen với thái độ lạnh lùng và thờ ơ của hắn.
Một lúc sau, chuông vào lớp vang lên, một người đàn ông trung niên bước vào lớp, dáng người cao lớn, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đôi mắt nhỏ sáng ngời trông rất có thần, đẹo một cặp kính cận thị. Ông là một giáo viên dạy môn ngữ văn tên là Cao Mân Thâm, như thường lệ, ông ghi tên mình trước rồi mới bắt đầu giảng dạy.
Tiêu Lăng Hàn cảm giác hết thảy đều quen thuộc, nhưng đồng thời lại xa lạ, luôn có chút kỳ quái, nhưng hắn lại không phân biệt được là cái gì không ổn.
Thầy Cao là người có kiến thức và kinh nghiệm giảng dạy, bài giảng của thầy luôn thú vị, hài hước và lôi cuốn, mọi người đều lắng nghe rất thích thú.
Chín mươi phút sau, chuông tan học lại vang lên, thầy Cao liên tiếp giảng hai tiết. Tiêu Lăng Hàn nhìn các bạn học còn có chút chưa đã thèm, hắn nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
" Tiêu ca, chiều nay có tiết nào à?" Hạ Vân Sinh nhìn khuôn mặt tuấn tú như được tỉ mỉ khắc họa của người bạn cùng bàn, lông mày sắc bén, đôi mắt đen thon dài sắc bén. Với chiều cao 1,9 mét, xứng đáng là nam thần mới của trường, quả thực rất bắt mắt.
“Không có tiết, thu hồi ánh mắt kia của ngươi đi.” Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng liếc nhìn bạn cùng bàn, đúng là tên chán sống. Không, tại sao mình lại muốn móc mắt hắn ra? Đây là xã hội pháp trị, chưa kể mình vẫn là đặc công, sao mình có thể có ý nghĩ như vậy?
Bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Lăng Hàn nhìn chằm chằm, Hạ Vân Sinh giật mình, vội vàng quay đầu lại. Má ơi! Ánh mắt của Tiêu ca vẫn rất sắc bén. Đừng nói đến các nữ sinh, ngay cả các nam sinh cũng sẽ đỏ mặt khi nhìn thấy hắn, bộ dạng của người bạn cùng bàn này thật khiến người ta muốn phạm – tội. Hà Vân Sinh thấp giọng niệm một câu: “A Di Đà Phật, sắc tức là không, không tức là sắc.”
" Tiêu ca, chiều nay có muốn cùng ta đi đua xe không?"
"Ta không đi, lúc khác chúng ta hẹn nhau đi. Hôm nay ta hơi mệt." Tiêu Lăng Hàn luôn cảm thấy mình không nên ở đây, nhưng nếu không ở đây thì mình sẽ ở đâu? Hắn phải đi về ngẫm lại mới được.
"Ồ, ta hiểu, ta hiểu, tối qua không ngủ đúng không? Không cần giải thích, ta có thể hiểu được." Hạ Vân Sinh nói như thể chúng ta đều là đàn ông, ta hiểu việc ngươi làm tối qua, nháy mắt với Tiêu Lăng Hàn. .
Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy tay có chút ngứa ngáy, ngay sau đó hắn đang định duỗi ra thì có một cô gái đưa cho hắn một phong thư màu hồng.
Cô gái này lớn lên rất xinh đẹp, với khuôn mặt trái xoan, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài buông xõa trên áo, mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, vẻ ngoài nhút nhát và rụt rè khiến trong lòng Tiêu Lăng Hàn có một trận phiền muộn, hắn qua cô ấy và rời khỏi lớp học.
"Bạn học Tiêu, tớ...tớ...thích." Chưa kịp nói lời nào thì bóng dáng Tiêu Lăng Hàn đã biến mất khi cô gái ngẩng đầu lên.
Trên đường cao tốc, một chiếc Rolls-Royce trị giá hơn 10 triệu chạy phía trước, theo sau là bốn năm chiếc xe cải trang. Một lúc sau, chiếc xe phía sau bắn nhiều phát súng nhằm vào chiếc Rolls-Royce phía trước, tuy nhiên chiếc Rolls-Royce được trang bị kính chống đạn nên những viên đạn không hề gây hư hại gì cho chiếc xe. Tiêu Lăng Hàn nằm trên ghế VIP, hoàn toàn không để ý có người truy sát mình, tài xế là một người lính đặc công đã về hưu, tâm lý nói chung không tốt, còn có tâm tình mà đánh giá những khẩu súng mà những người đó sử dụng.
Sau khi ném sát thủ ra phía sau đi vào khu biệt thự, nhưng vừa đến bên ngoài biệt thự, Tiêu Lăng Hàn lập tức nhận ra có gì đó không ổn, xem ra con trai của một thương gia giàu có không dễ làm như vậy. Thực sự có một "khách" ở trong nhà.
Tiêu Lăng Hàn yêu cầu tài xế đi vòng quanh biệt thự, không lái xe về nhà.
Bởi vì khu này đều là người giàu có nên chiếc Rolls-Royce mà Tiêu Lăng Hàn ngồi cũng không quá nổi bật.
Sau khi xe đi qua biệt thự nhà hàng xóm, Tiêu Lăng Hàn yêu cầu tài xế dừng lại.
Tài xế thấy Tiêu Lăng Hàn muốn một mình trở về, không khỏi hỏi: "Thiếu gia, có muốn ta đi cùng không?"
“Không, chỉ cần làm tốt bồn phận của ngươi là được.”
Tiêu Lăng Hàn đi bộ trở lại biệt thự nơi mình ở, nhưng thay vì đi thẳng vào cổng, lại đi đường vòng về phía sau biệt thự, lấy trong cặp sách ra một sợi dây leo núi có móc.
Hắn trèo vào một cửa sổ nhỏ mở ở phía sau biệt thự, đó vốn là phòng tắm, Tiêu Lăng Hàn cẩn thận mở cửa phòng tắm, đi vào phòng ngủ chính, mở một ngăn bí mật ở tủ quần áo trong cùng, lấy ra một khẩu súng giảm thanh.
Mười lăm phút sau, Tiêu Lăng Hàn tìm được và giết chết cả năm tên sát thủ trong biệt thự, đây là vụ ám sát thứ hai trong ngày hôm nay. Vốn dĩ hắn cho rằng làm con trai của một doanh nhân giàu có hẳn là một công việc dễ dàng và thú vị, giống như một kỳ nghỉ, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy, tình hình hiện tại của hắn là tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Cũng không biết thương gia giàu có kia đã làm gì mà kích động một nhóm người giết con trai mình. Tiêu Lăng Hàn bị buộc phải tiếp nhận nhiệm vụ này, tính đến nay hắn đã trải qua chín lần ám sát, nhưng hắn chưa từng thấy qua vị thương nhân phát ra nhiệm vụ kia trông như thế nào.
--------------- End chương 130: ---------------
Ân Thiên Thịnh vừa tỉnh lại sau khi ngộ đạo, hắn đã được truyền tống đến một thạch thất, trên tường của thạch thất có đủ loại chiêu kiếm và kiếm ý trong đó.
Ân Thiên Thịnh lập tức bị mê hoặc, cảm giác được mỗi một chiêu kiếm cùng kiếm ý trong đó biến hóa khác nhau.
Một ngày sau, Ân Thiên Thịnh rời khỏi cung điện, Mạc Vô Nhai dẫn Ân Thiên Duệ đến cung điện.
Hai người nhìn nhau, kiên định đi vào đại sảnh, đập vào mắt họ chính là Tiêu Lăng Hàn ngồi khoanh chân bất động trên tấm hương bồ. Trên bức tường đối diện họ có một bức chân dung, Ân Thiên Duệ nhìn kỹ hơn thì nhìn thấy nam tử trong bức tranh đang chớp mắt đối với mình. Ân Thiên Duệ sợ hãi đến run rẩy chỉ vào bức chân dung, quay lại truyền âm cho Mạc Vô Nhai 【 Biểu ca, ta vừa nhìn thấy người trong bức tranh chớp mắt với ta. 】
Nghe vậy, Mạc Vô Nhai cẩn thận nhìn nam tử trong tranh một lúc, nhưng lại không phát hiện được gì.
【Thiên Duệ, nếu tiền bối trong tranh đang chớp mắt với ngươi, điều đó có nghĩa bức tranh này cực kỳ có linh tính, chúng ta chào tiền bối trước rồi đả tọa đi. Ba tấm hương bồ trên mặt đất được làm từ cành và lá của Ngộ Đạo Thụ, nếu đả tọa trên đó thì sẽ làm ít công nhiều! 】hết thảy vẫn nên thuận theo tự nhiên. Nếu là cơ hội của biểu đệ mà hắn tùy ý nhúng tay phá hủy, thì mất nhiều hơn được.
Ân Thiên Duệ lại bất an nhìn bức tranh treo trên tường, nhưng lần này người đó không chớp mắt nữa, vừa rồi hắn có nhìn nhầm không?
Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai cùng nhau hành lễ người trong tranh, khoanh chân ngồi xuống hai tấm hương bồ còn lại, ăn ý không nói nữa mà nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Sau khi cả hai rơi vào trạng thái nhập định, nam tử trong tranh lại bước ra, hắn đi vòng quanh Ân Thiên Duệ và lầm bầm: “Mộc Hỏa song linh căn, phẩm cấp quá thấp, thượng phẩm tư chất, vậy ngày tháng năm nào mới có thể tới yêu cầu của mình đây?"
Nam tử trong tranh nhìn Tiêu Lăng Hàn đã nhập định ba tháng, cuối cùng đã đưa ra quyết định.
một năm sau……
Khi Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn dường như có những vì sao lấp lánh, trước mắt hắn cả thế giới đều khác hẳn. Vạn vật chẳng phải vật. Mặt trời, mặt trăng tự soi sáng mà không cần gì duy trì. Các vì sao tự mình sắp xếp. Các loài vật tự mình sinh ra mà không do người tạo, gió tự mình điều khiển mà không cần quạt. Nước tự chảy mà không cần người làm. Cỏ cây tự sinh ra mà không có hạt giống. Chúng tự nó sinh ra mà không có hơi thở. Tự nó thở, tim đập mà không có nhịp tim... Sự ngộ đạo này của hắn giống như đã trải qua nhiều kiếp.
Khí tức trên người hắn đang dần tăng lên, đó là dấu hiệu hắn sắp thăng cấp, cho dù không có nhiều vật chất thiên tài địa bảo như vậy, Tiêu Lăng Hàn cũng có thể thành công bước vào Nguyên Anh kỳ chỉ bằng cách dựa vào trận ngộ đạo này. Chỉ là hắn hiện tại sắp thăng cấp, nhưng lượng linh khí hắn cần cũng không phải là nhỏ, ước tính hắn sẽ phải tiêu hao hơn một nửa linh khí trong bí cảnh này, nhưng hắn cũng có thể không thể thăng cấp thành công.
Tiêu Lăng Hàn lúc này không thể quản được nhiều như vậy, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, hắn không biết sau này khi nào mới có được cơ hội tốt như vậy. Bây giờ hắn giống như một con bạc, nếu thắng thì sẽ có tương lai thịnh vượng, nếu thua thì sẽ bắt đầu lại từ đầu, được ăn cả ngã về không.
Hắn sẽ không bị sét đánh khi thăng cấp và hắn cũng không phải lo lắng về việc tìm nơi độ kiếp. Hắn là người duy nhất còn lại trong đại sảnh của cung điện này, hắn nhanh chóng bố trí một Phòng Ngự Trận cấp ba, một Sát Trận cấp ba và một Tụ Linh Trận cấp ba. Sau khi đảm bảo rằng không ai có thể quấy rầy mình trong thời gian thăng cấp, Tiêu Lăng Hàn lấy ra tất cả linh thạch ngoại trừ linh thạch cao cấp do sư tôn tiện nghi của mình để lại. Sau đó hắn lấy ra thiên tài bảo vật tìm được trong bí cảnh, đặt ở bên cạnh, chờ một chút sẽ luyện hóa chúng nó.
Tiêu Lăng Hàn mặc kệ mang ra bao nhiêu đồ vật, nếu dùng những linh thạch cùng thiên tài địa bảo này để cho mười người thăng cấp Nguyên Anh kỳ, cũng chỉ vừa đủ.
Tiêu Lăng Hàn, dạ dày vương có mười linh căn, yêu cầu cần tài nguyên cho mười người để thăng cấp Nguyên Anh.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Tiêu Lăng Hàn nhắm mắt lại, đầu tiên lấy Lôi Linh Tinh ra, bắt đầu luyện chế. Một cơn lốc xoáy hình thành lấy hắn là trung tâm, linh khí ùa vào cơ thể hắn. Nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ sửng sốt, đây nào phải tu luyện, rõ ràng là cướp đoạt, cướp đi toàn bộ linh khí xung quanh vào trong cơ thể hắn.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn luyện hóa tất cả thiên tài địa bảo có được, cuối cùng hắn cũng có dấu hiệu phá anh. Hắn tập trung dẫn dắt linh khí vào đan điền của mình, nhìn kim đan trong đan điền của mình bị phá vỡ từng chút một, từ từ lộ ra phiên bản nhỏ cùng hắn giống y như đúc. Hắn có ảo giác rằng Nguyên Anh chính là con trai mình, Nguyên Anh của Tiêu Lăng Hàn đang ngồi ngay ngắn trong đan điền của hắn, hai tay đặt lên đầu gối, thực hiện các động tác giống như chính Tiêu Lăng Hàn .
Đột nhiên khung cảnh thay đổi, Tiêu Lăng Hàn đang ngồi ở ghế VIP của chiếc Rolls-Royce, chơi đùa với máy tính bảng trên tay.
"Thiếu gia, chúng ta tới rồi!"
Tiêu Lăng Hàn nghe thấy âm thanh thì liền ngẩng đầu lên, bên ngoài xe là trường đại học Kinh Đô nổi tiếng toàn quốc, có rất nhiều nam nữ thanh niên ra vào. Hắn xách ba lô ở bên cạnh, xuống xe, khoác chéo ba lô lên vai rồi đi về phía cổng trường.
Một lúc sau, hắn đi đến một phòng học quen thuộc nhưng xa lạ, Tiêu Lăng Hàn đi về phía chỗ ngồi của hắn.
" Tiêu ca, sớm!"
Tiêu Lăng Hàn gật đầu, ngồi vào chỗ ngồi.
Hạ Vân Sinh ngồi chung đã quen với thái độ lạnh lùng và thờ ơ của hắn.
Một lúc sau, chuông vào lớp vang lên, một người đàn ông trung niên bước vào lớp, dáng người cao lớn, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đôi mắt nhỏ sáng ngời trông rất có thần, đẹo một cặp kính cận thị. Ông là một giáo viên dạy môn ngữ văn tên là Cao Mân Thâm, như thường lệ, ông ghi tên mình trước rồi mới bắt đầu giảng dạy.
Tiêu Lăng Hàn cảm giác hết thảy đều quen thuộc, nhưng đồng thời lại xa lạ, luôn có chút kỳ quái, nhưng hắn lại không phân biệt được là cái gì không ổn.
Thầy Cao là người có kiến thức và kinh nghiệm giảng dạy, bài giảng của thầy luôn thú vị, hài hước và lôi cuốn, mọi người đều lắng nghe rất thích thú.
Chín mươi phút sau, chuông tan học lại vang lên, thầy Cao liên tiếp giảng hai tiết. Tiêu Lăng Hàn nhìn các bạn học còn có chút chưa đã thèm, hắn nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
" Tiêu ca, chiều nay có tiết nào à?" Hạ Vân Sinh nhìn khuôn mặt tuấn tú như được tỉ mỉ khắc họa của người bạn cùng bàn, lông mày sắc bén, đôi mắt đen thon dài sắc bén. Với chiều cao 1,9 mét, xứng đáng là nam thần mới của trường, quả thực rất bắt mắt.
“Không có tiết, thu hồi ánh mắt kia của ngươi đi.” Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng liếc nhìn bạn cùng bàn, đúng là tên chán sống. Không, tại sao mình lại muốn móc mắt hắn ra? Đây là xã hội pháp trị, chưa kể mình vẫn là đặc công, sao mình có thể có ý nghĩ như vậy?
Bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Lăng Hàn nhìn chằm chằm, Hạ Vân Sinh giật mình, vội vàng quay đầu lại. Má ơi! Ánh mắt của Tiêu ca vẫn rất sắc bén. Đừng nói đến các nữ sinh, ngay cả các nam sinh cũng sẽ đỏ mặt khi nhìn thấy hắn, bộ dạng của người bạn cùng bàn này thật khiến người ta muốn phạm – tội. Hà Vân Sinh thấp giọng niệm một câu: “A Di Đà Phật, sắc tức là không, không tức là sắc.”
" Tiêu ca, chiều nay có muốn cùng ta đi đua xe không?"
"Ta không đi, lúc khác chúng ta hẹn nhau đi. Hôm nay ta hơi mệt." Tiêu Lăng Hàn luôn cảm thấy mình không nên ở đây, nhưng nếu không ở đây thì mình sẽ ở đâu? Hắn phải đi về ngẫm lại mới được.
"Ồ, ta hiểu, ta hiểu, tối qua không ngủ đúng không? Không cần giải thích, ta có thể hiểu được." Hạ Vân Sinh nói như thể chúng ta đều là đàn ông, ta hiểu việc ngươi làm tối qua, nháy mắt với Tiêu Lăng Hàn. .
Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy tay có chút ngứa ngáy, ngay sau đó hắn đang định duỗi ra thì có một cô gái đưa cho hắn một phong thư màu hồng.
Cô gái này lớn lên rất xinh đẹp, với khuôn mặt trái xoan, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài buông xõa trên áo, mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, vẻ ngoài nhút nhát và rụt rè khiến trong lòng Tiêu Lăng Hàn có một trận phiền muộn, hắn qua cô ấy và rời khỏi lớp học.
"Bạn học Tiêu, tớ...tớ...thích." Chưa kịp nói lời nào thì bóng dáng Tiêu Lăng Hàn đã biến mất khi cô gái ngẩng đầu lên.
Trên đường cao tốc, một chiếc Rolls-Royce trị giá hơn 10 triệu chạy phía trước, theo sau là bốn năm chiếc xe cải trang. Một lúc sau, chiếc xe phía sau bắn nhiều phát súng nhằm vào chiếc Rolls-Royce phía trước, tuy nhiên chiếc Rolls-Royce được trang bị kính chống đạn nên những viên đạn không hề gây hư hại gì cho chiếc xe. Tiêu Lăng Hàn nằm trên ghế VIP, hoàn toàn không để ý có người truy sát mình, tài xế là một người lính đặc công đã về hưu, tâm lý nói chung không tốt, còn có tâm tình mà đánh giá những khẩu súng mà những người đó sử dụng.
Sau khi ném sát thủ ra phía sau đi vào khu biệt thự, nhưng vừa đến bên ngoài biệt thự, Tiêu Lăng Hàn lập tức nhận ra có gì đó không ổn, xem ra con trai của một thương gia giàu có không dễ làm như vậy. Thực sự có một "khách" ở trong nhà.
Tiêu Lăng Hàn yêu cầu tài xế đi vòng quanh biệt thự, không lái xe về nhà.
Bởi vì khu này đều là người giàu có nên chiếc Rolls-Royce mà Tiêu Lăng Hàn ngồi cũng không quá nổi bật.
Sau khi xe đi qua biệt thự nhà hàng xóm, Tiêu Lăng Hàn yêu cầu tài xế dừng lại.
Tài xế thấy Tiêu Lăng Hàn muốn một mình trở về, không khỏi hỏi: "Thiếu gia, có muốn ta đi cùng không?"
“Không, chỉ cần làm tốt bồn phận của ngươi là được.”
Tiêu Lăng Hàn đi bộ trở lại biệt thự nơi mình ở, nhưng thay vì đi thẳng vào cổng, lại đi đường vòng về phía sau biệt thự, lấy trong cặp sách ra một sợi dây leo núi có móc.
Hắn trèo vào một cửa sổ nhỏ mở ở phía sau biệt thự, đó vốn là phòng tắm, Tiêu Lăng Hàn cẩn thận mở cửa phòng tắm, đi vào phòng ngủ chính, mở một ngăn bí mật ở tủ quần áo trong cùng, lấy ra một khẩu súng giảm thanh.
Mười lăm phút sau, Tiêu Lăng Hàn tìm được và giết chết cả năm tên sát thủ trong biệt thự, đây là vụ ám sát thứ hai trong ngày hôm nay. Vốn dĩ hắn cho rằng làm con trai của một doanh nhân giàu có hẳn là một công việc dễ dàng và thú vị, giống như một kỳ nghỉ, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy, tình hình hiện tại của hắn là tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Cũng không biết thương gia giàu có kia đã làm gì mà kích động một nhóm người giết con trai mình. Tiêu Lăng Hàn bị buộc phải tiếp nhận nhiệm vụ này, tính đến nay hắn đã trải qua chín lần ám sát, nhưng hắn chưa từng thấy qua vị thương nhân phát ra nhiệm vụ kia trông như thế nào.
--------------- End chương 130: ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất