[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 132: Rung Động

Trước Sau
Một tia chớp xé toạc bầu trời tĩnh lặng, một tiếng sấm đánh thức vạn vật trên trái đất. Người gần xa đều lao về nơi xuất hiện lôi điện, nhưng yêu thú trong bí cảnh thì tương phản, chúng chạy về phía ngược lại với tốc độ cực nhanh.

Một lúc sau, trên bầu trời lại có một tia chớp khác, tiếp theo là một tiếng sấm "Ầm vang".

"Đạo thứ hai" Mọi người thầm đếm trong lòng, tự hỏi đây là người thăng cấp Trúc Cơ kỳ hay Kim Đan kỳ? Dù sao thì cứ chạy tới nơi tiếng sấm xuất hiện, biết đâu lúc đó sẽ có được một miếng bánh thơm ngon thì sao.

Đột nhiên lại có một tiếng sét khác, “ầm ầm” như đạn đại bác nổ, vang lên trên đầu mọi người đang xem lôi kiếp. Mọi người không khỏi lùi lại thêm trăm mét nữa, sợ bị kéo vào lôi kiếp.

“Có ai biết đây là vị đạo hữu nào độ kiếp không?”

“Ta không biết, chúng ta mới đến đây thôi.”

"Đây không giống như là lôi kiếp thăng cấp Trúc Cơ kỳ. Chẳng lẽ là lôi kiếp Kim Đan kỳ?"

" Cấp độ lôi kiếp Kim Đan kỳ cũng không có đáng sợ như vậy, ta cảm thấy nó giống như cấp độ lôi kiếp Nguyên Anh kỳ."

"Chậc, ngươi nghĩ đây là nơi gì? Làm sao ở đây có người có thể thăng cấp Nguyên Anh kỳ được?"

"Không tin thì thôi, khi bác ta thăng cấp Nguyên Anh kỳ, lôi kiếp cũng mạnh mẽ gần như lần này."

“Ầm” lại là một tiếng sấm vang, những người nhát gan đều rụt cổ lại.

“Ôi trời, cái này cũng quá dọa người đi, thậm chí còn hại ta có bóng ma tâm lý rồi.”

"Tiểu Mập, nếu như ngươi sợ, khi trở về có thể đem toàn bộ tài nguyên tu luyện của ngươi giao cho ta, thế nào?"

"Ngươi lớn lên chẳng ra gì, mà nghĩ rất đẹp đấy!! Trời vẫn chưa tối đâu!"

"..."

Khi Tiêu Lăng Hàn đuổi tới nơi Thượng Quan Huyền Ý độ kiếp thì đã là đạo lôi kiếp thứ mười ba. Vừa vặn nhìn thấy hắn lấy ra một lọ đan dược đổ hết vào miệng, hiển nhiên là không có thời gian để ăn từng viên một.

Lúc này, pháp y trên người đã rách nát, toàn thân đen như mực, không thể nhìn ra được hình dáng ban đầu. Đừng nói những người khác, ngay cả Tiêu Lăng Hàn cũng cơ hồ không nhận ra Thượng Quan Huyền Ý , hắn bây giờ đã cao hơn một năm trước rất nhiều, nhưng bộ dạng bây giờ của hắn trông rất chật vật.

“Ầm ầm ầm…… Ầm ầm ầm…” Tiếng sấm cứ vang lên bên tai không ngừng.

Lôi kiếp nối tiếp nhau giáng xuống như có mắt, Thượng Quan Huyền Ý đứng ở đâu nó đánh ở đó. Mắt thấy bầu trời lại tụ tập lôi điện, Thượng Quan Huyền Ý lấy ra pháp khí trong nhẫn không gian, từng cái một ném về phía lôi kiếp. Một vài lôi kiếp vừa rồi hung hãn đến mức hắn không dám dựa vào sức lực cơ thể như lúc đầu mà chỉ có thể sử dụng pháp khí để chống cự.

"Thật là một cái bại gia tử. Người này rốt cuộc có bao nhiêu pháp khí?" Có người chua lòm nói khi nhìn thấy Thượng QuanHuyền Ý lần lượt ném các pháp khí cấp hai để ngăn cản lôi kiếp.



"Người ta có tiền, ngươi quản được sao?"

"Hừm, không phải sinh ra số đã tốt thôi sao? Có gì đáng tự hào? Bản thân phải có ‘bản lĩnh’ mới là lợi hại."

"Không ăn được nho thì nói nho xanh. Ngươi không thấy rằng người ta đang độ lôi kiếp của Kim Đan kỳ sao?"

"Hừ!"

Tiêu Lăng Hàn quay đầu liếc nhìn hai người đang nói chuyện, trong mắt người này như có độc, hiển nhiên là đang ghen tị. Loại người này tương lai nhất định sẽ chết ở lúc thăng cấp Nguyên Anh kỳ vì tâm ma của hắn, nhìn bộ dáng như quỷ đoản mệnh của hắn, Tiêu Lăng Hàn nghĩ rằng người này nhất định không thể sống lâu.

Thượng Quan Huyền Ý trong đầu thầm đếm, còn có một trận lôi kiếp cuối cùng, hắn nhìn người đang đứng nhìn xung quanh, không biết bây giờ Tiêu Lăng Hàn đã đến hay chưa. Những người xung quanh hắn đều lộ ra biểu tình tham lam, cảm giác như họ có thể đem hắn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức. Toàn thân hắn đầy vết thương, vô cùng đau đớn, kiếp trước trải qua lôi kiếp Kim Đan kỳ, hắn trực tiếp đem lôi kiếp cho mình sử dụng, nhưng kiếp này đã không còn như vậy được nữa.

Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy ánh mắt bất lực của Thượng Quan Huyền nhìn xung quanh, trong lòng vô cớ thắt lại, đột nhiên có cảm giác muốn bảo vệ hắn. 【Hãy độ kiếp thật tốt, hết thảy đã có ta! 】

Sau khi nghe được truyền âm của Tiêu Lăng Hàn, trái tim lo lắng của Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu. Nhưng nghĩ đến hình ảnh hiện tại của mình, quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, cả người trông nhếch nhác. Cái dạng này của hắn lại bị Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy, lập tức nảy ra ý tưởng tìm một cái hố chui xuống dưới đất. Nhưng lôi kiếp của hắn vẫn chưa kết thúc, chỉ có thể đợi lôi kiếp qua đi, sau đó thay đổi quần áo, dùng thêm mấy chiêu thanh khiết thuật nữa.

Đột nhiên, một tiếng lôi điện lớn "ầm ầm" đánh vào Thượng Quan Huyền Ý đang đứng và khiến hắn ngã xuống đất.

Những người chứng kiến đều thấy lôi kiếp đã qua, mây đen tan dần và linh vũ giáng xuống. Những tu sĩ không có ý giết người đoạt bảo đều đứng yên, mà những kẻ muốn giết người đoạt bảo, năm sáu người đã chết dưới kiếm của Tiêu Lăng Hàn.

Những người đang vây công lập tức ngừng công kích, cảnh giác nhìn Tiêu Lăng Hàn, trong số những người Tiêu Lăng Hàn vừa giết có người mà hắn cho rằng là quỷ đoản mệnh.

Biến cố xảy ra trong vòng năm giây, người chết còn chưa kịp phản ứng thì đã có người tiếp tục chết dưới lưỡi kiếm của Tiêu Lăng Hàn. Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, có thể trong thời gian nhanh như vậy có thể lập tức giết chết sáu người, có thể tưởng tượng thực lực của Tiêu Lăng Hàn ít nhất cũng ở cấp độ Kim Đan kỳ.

Những người nhát gan trong số những người xem đều rút lui khỏi trận chiến, ý tưởng này quá khó khăn, mạng nhỏ rất quan trọng.

"Đạo hữu có ý gì?"

"Đạo hữu? Ha ha ha... Ngươi không nên gọi ta tiền bối sao?"

Tiêu Lăng Hàn nói ra câu hỏi này khiến nam tử đỏ mặt, trong lòng đầy bất mãn khi nhìn thấy một người rõ ràng là nhỏ tuổi hơn mình nhưng lại phải gọi là tiền bối. Hắn nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng kêu lên: "Tiền bối!"

Tiêu Lăng Hàn cũng lười để ý tới hắn, chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, hắn lớn tiếng nói với mọi người: “Mọi người lùi lại năm trăm mét, trong phạm vi một ngàn mét đều có linh vũ. Ta đếm đến ba, mà vẫn có người đứng trong phạm vi năm trăm mét thì đừng trách ta không khách khí!”

Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn bốn phía, chậm rãi nói: “Một…hai…” Phần lớn mọi người đã rút lui cách đó năm trăm mét, chỉ có khoảng hơn chục người còn đứng ở đó, vẻ mặt không chút sợ hãi.

Không hề nhìn hai mươi người kia, Tiêu Lăng Hàn thu kiếm trong tay, khoanh chân ngồi bên cạnh Thượng Quan Huyền Ý, linh vũ thưa thớt rơi xuống.



Khoảng hai mươi người nhìn nhau, không biết Tiêu Lăng Hàn đang làm cái gì, nhưng điều này không ngăn được bọn họ vẫn muốn giết người đoạt bảo.

Ngay khi khoảng hai mươi người chuẩn bị bước tới, mỗi người đều đột nhiên ngã xuống đất, nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều biết mình đã bị Tiêu Lăng Hàn hạ độc.

Linh vũ rơi xuống Thượng Quan Huyền Ý, vết thương của hắn đang lành lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Những người ở bên ngoài đã đạt được ít nhiều và ít nhất họ đã tiến gần hơn một bước đến cảnh giới tiếp theo. Bây giờ gần như tất cả bảo bối trong bí cảnh đều đã bị truy tìm, cơ hồ tất cả mọi người đều bận rộn cướp bóc người khác, người không muốn bị cướp cũng đang lẩn trốn, ngay cả người đã độ kiếp cũng không dám ra ngoài xem náo nhiệt, chỉ cần chờ bí cảnh mở ra.

Ba ngày sau, Thượng Quan Huyền Ý nhàn nhã tỉnh lại, mở mắt ra, tự hỏi bây giờ là ngày nào.

Nghĩ nghĩ một lát, Thượng Quan Huyền Ý giật mình, hắn không phải đang độ kiếp sao? Kết thúc rồi, kết thúc rồi, Tiêu Lăng Hàn nhất định nhìn bộ dạng chật vật bất kham của hắn, thực xấu hổ. Rõ ràng là muốn để lại ấn tượng tốt cho hắn, còn ba tháng nữa là tròn mười sáu tuổi, thân đã cao 1,7 mét, ngũ quan đã bắt đầu lộ rõ.

Theo ký ức kiếp trước của Thượng Quan Huyền Ý, hắn lớn lên tất nhiên là phong tư trác tuyệt, mặt như quan ngọc, tuấn mỹ phi phàm. Có lẽ Tiêu Đại Ma Vương sẽ thay đổi ý định và thích đàn ông thay vì phụ nữ khi nhìn thấy đôi mắt như sao sáng và vẻ đẹp tuấn mỹ vô song của hắn thì sao? Nhưng có được cơ hội tốt như vậy, lại không thể để lại cho hắn ấn tượng tốt, đó là một tổn thất lớn, một tổn thất lớn! Hắn nắm tay lại đấm mạnh vào giường.

Tiêu Lăng Hàn nghe thấy trong lều có tiếng động, đi vào liền thấy là Thượng Quan Huyền Ý đã tỉnh lại.

Ba ngày trước, Thượng Quan Huyền Ý sau khi độ kiếp xong đã trực tiếp ngủ say, Tiêu Lăng Hàn thay quần áo cho hắn, hắn cũng không tỉnh lại.

Thấy hắn lại đang không biết suy nghĩ cái gì, Tiêu Lăng Hàn lớn tiếng hỏi: “Tỉnh rồi à, thân thể của ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?”

Trên đầu vang lên một thanh âm quen thuộc, Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn mặc pháp y trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Tóc dài mượt như ngọc được buộc bằng một dải lụa màu trắng như tuyết, một nửa buông xõa, một nửa được buộc cao, có vẻ ưu nhã lại quý khí. Hắn có dáng người đĩnh bạt, ước chừng cao 1,9 mét, đường nét sắc sảo, đôi mắt đen thâm thúy khiến người ta mê muội, phảng phất như muốn đem linh hồn mình hút vào trong đó. Nhìn xuống, lại thấy chiếc mũi cao, đôi môi tuyệt mĩ, không biết mùi vị thế nào, Thượng Quan Huyền Ý vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình.

Tiêu Lăng Hàn lần đầu tiên nhìn thấy một cái đầu tròn tròn, lúc Thượng Quan Huyền Ý vừa ngẩng đầu liền chạm phải một đôi mắt hoa đào mảnh mai, đôi mắt kia còn mang theo một ý quyến rũ chết người.

Bởi vì trước đây Thượng Quan Huyền Ý đã trúng độc, tuy rằng hắn đã luyện chế ra thuốc giải cho hắn từ một năm trước nhưng lúc đó hắn lại không uống. Một năm trước, Tiêu Lăng Hàm nhớ tới, lúc đó Thượng Quan Huyền Ý trên mặt ghồ ghề lồi lõm, mùa đen lấm tấm.

Lúc trước khi thay quần áo cho hắn, cũng không để ý rằng hắn bây giờ đã bắt đầu lộ ra dung mạo, thiếu niên ngày nào giờ đã trở thành một nam hài tuấn tú phóng khoáng, không còn là vẻ ngoài trẻ con trong ký ức nữa.

Quả nhiên hắn có một khuôn mặt đẹp phi giới tính, không biết sau này hắn sẽ chọc phải bao nhiêu ong bướm đây. Nghĩ tới đây, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy khó chịu, nhìn hắn liếm môi, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy đôi môi đỏ đó thật quyến rũ, hắn có cảm giác muốn hôn lên. Nghĩ đến mình đã hôn trộm hắn khi hắn đang ngủ, yết hầu bất giác trượt xuống, miệng khô lưỡi khô.

Hắn nheo mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, dường như nghe thấy nhịp tim mình đang đập, trong đầu Tiêu Lăng Hàn hiện ra một chữ - tim đập thình thịch.

Đột nhiên, Tiêu Lăng Hàn sắc mặt tái nhợt, hắn vừa rồi là muốn không quan tâm tất cả đem Thượng Quan Huyền Ý đè dưới thân, sau đó đối với gia hỏa này làm ra một ít chuyện khó có thể hình dung. Bất quá Thượng Quan Huyền Ý vẫn là một cái đại thiếu niên chưa tới mười sáu tuổi, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy? Cưỡng gian - trẻ vị thành niên?

A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!

Tiêu Lăng Hàn không khỏi bắt đầu băn khoăn, chẳng lẽ kỳ thật hắn thích lại là nam chứ không phải nữ?

----------- End chương 132: ------------

Editor: Vả mặt siu đau của anh công.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau