[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 133: Thiên Thịnh Cùng Vô Nhai Độ Kiếp

Trước Sau
Tiêu Lăng Hàn trong đầu không ngừng lấy cớ cho mình, chắc chắn hai ngày nay hắn đã ăn quá nhiều thịt nướng, tính nóng quá nhiều, vậy mấy ngày kế tiếp hắn sẽ ăn linh rau. Nếu không có tác dụng thì sẽ dừng ăn, dù sao hắn và Thượng Quan Huyền Ý đều đã tích cốc rồi.

Hắn xấu hổ trốn ra khỏi lều và nhảy xuống một con sông gần đó, dòng nước lạnh cuối cùng đã mang những suy nghĩ của Tiêu Lăng Hàn đi.

Hắn đã độc thân trên trái đất suốt hai mươi năm và chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ hay dục vọng nào với bất kỳ ai. Nhưng vừa rồi, khi bị đôi mắt hoa đào của Thượng Quan Huyền Ý nhìn, hắn lại có phản ứng sinh lý đáng xấu hổ, tiểu huynh đệ của hắn không tự chủ được mà đứng dậy. Nhắm mắt lại, Tiêu Lăng Hàn trong lòng thầm lặng nói: "Sắc không khác không, không chẳng khác sắc. Sắc tức là không, không tức là sắc*...!"

Mấy cái trên là đoạn kinh văn của Phật nha, m.n có thể tra mạng để hiểu thêm chứ mình đọc mà ko hỉu đc. Nhưng đại khái ý của đoạn kinh văn trên kia là muôn vật do sự biến đổi mà sinh ra, vốn không có thật. Thân thể của chúng ta hay của vạn vật là Sắc, chỉ có tạm trong một thời gian sống, sau đó chết đi, xác thân rã tan biến trở lại thành Không. Rồi từ chỗ Không lại biến hóa thành hình tướng tức là Sắc. Tóm lại là coi sắc là hư không, không quan trọng cái sắc nữa.

Thượng Quan Huyền Ý còn chưa kịp tỉnh lại từ thịnh thế mỹ nhan của Tiêu Lăng Hàn thì đã nhìn thấy hắn đang vội vàng chạy ra ngoài. Trong đầu hắn tràn ngập những dấu chẩm hỏi, chuyện gì vậy trời?

Thần thức đảo qua, hắn phát hiện Tiêu Lăng Hàn đang ở gần một con sông, hắn đang vội đi tắm sao?

Thu hồi thần thức, Thượng Quan Huyền Ý cũng không có suy nghĩ nhiều, bởi vì Tiêu Lăng Hàn cũng hay xuyên tắm rửa, cho nên hắn cũng không có gì kinh ngạc. Nghĩ rằng sau khi vượt qua lôi kiếp vẫn chưa kiểm tra cơ thể hiện tại của mình, hắn lập tức khoanh chân, nhắm mắt lại, nhìn vào trong đan điền, hắn nhìn thấy một viên Kim Đan màu vàng tròn tròn, tỏa ra ánh sáng vàng, lặng lẽ trôi nổi trong đan điền của mình. Kiếp trước, mãi đến 21 tuổi hắn mới kết đan, nhưng hắn không ngờ rằng kiếp này trước mười sáu tuổi hắn đã kết đan rồi.

Tu vi cũng vững chắc hơn kiếp trước, thực lực tất nhiên cũng cao hơn rất nhiều, không biết kiếp này tu vi của mình sẽ đạt đến trình độ nào. Mà còn có anh họ tốt của hắn, Thượng Quan Huyền Vũ, kiếp này sẽ không bao giờ để hắn có cơ hội nói ra bí mật của mình nữa.

Ngâm mình trong sông nửa giờ, thân thể của hắn không có gì bất thường nữa, Tiêu Lăng Hàn mới từ trong nước đi ra. Mỗi bước hắn đi, nước trên người hắn càng ngày càng ít đi, chỉ mới đi được mười bước, quần áo và tóc của hắn đã khô.

Vừa mới trở lại chỗ Thượng Quan Huyền Ý, còn chưa kịp cùng hắn nói một câu. Đột nhiên, từ xa có tiếng sấm "ầm ầm". Vừa lúc Thượng Quan Huyền Ý cũng đi ra lều trại, hai người đồng thời nhìn về phía tiếng sấm phát ra.

"Sư huynh, chúng ta đi xem không?"

"Ta không đi."

Nói xong, Tiêu Lăng Hàn trở về lều Thượng Quan Huyền Ý ngủ, hiện tại đến phiên hắn nằm trên giường. Sau khi thăng cấp Nguyên Anh kỳ, hắn còn chưa có nghỉ ngơi tốt, nhưng trên giường lại tràn ngập mùi hương còn vương lại của Thượng Quan Huyền Ý làm trong đầu hắn không tự chủ mà xuất hiện được thân ảnh của tên gia hỏa này.

"Được rồi, sư huynh, ngươi buồn ngủ à?" Thượng Quan Huyền Ý đi theo Tiêu Lăng Hàn vào trong lều, nhìn thấy hắn đang nằm trên giường, trong mắt có chút tối tăm.

Tiêu Đại Ma Vương nằm như thế này càng đẹp mắt, thật muốn đè ở trên người hắn.

Thượng Quan Huyền Ý nắm chặt nắm đấm, cố gắng để Tiêu Lăng Hàn không nhìn ra hắn có gì kỳ quái.

Tiêu Lăng Hàn đè xuống suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, như thường lệ bình tĩnh hỏi: "Muốn ngủ một lát, ngươi có muốn ngủ không? Nếu ngươi muốn ngủ, ta sẽ kích hoạt trận pháp."

Đây là đang mời mình ngủ với hắn? Tuy biết trong lời nói Tiêu Lăng Hàn không có ý gì khác, nhưng Thượng Quan Huyền Ý không khỏi có tâm tư kiều diễm khi đối mặt với một khuôn mặt tuấn tú bất phàm như vậy, trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ.

"Khụ khụ." Thượng Quan Huyền Ý giả vờ ho khan, che đậy suy nghĩ xấu xa của mình: "Không, ta mới ngủ ba ngày rồi."

Lúc này, ngọc giản của hai người đồng thời sáng lên.

Hai người đọc xong nội dung trong ngọc giản, nhìn nhau rồi lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc và lều trại rồi rời khỏi nơi đó.

——————



Ân Thiên Duệ cùng Mạc Vô Nhai trước đây đã ở trong cung điện và họ phải mất hai tháng để giác ngộ.

Sau đó, Mạc Vô Nhai được truyền tống đến một căn phòng băng, nơi có truyền thừa do một tiền bối Băng linh căn để lại. Nội dung truyền thừa là sử dụng các loại pháp thuật băng, loại pháp khí nào thích hợp nhất để các tu sĩ Băng Linh Căn chế tạo. Mạc Vô Nhai luôn muốn tạo ra một bản mạng pháp khí cho riêng mình, nhưng hắn chưa có manh mối nào, bây giờ với sự hướng dẫn của tiền bối, hắn cuối cùng cũng biết bản mạng pháp khí của mình là bộ dáng gì.

Còn Ân Thiên Duệ thì được truyền tống đến truyền thừa của một luyện đan sư cấp chín, hắn ở đó tiếp nhận toàn bộ truyền thừa của luyện đan sư. Hắn vẫn luôn bắt chước luyện đan hơn một năm, hiện tại hắn cũng có thể luyện chế ra cực phẩm đan dược.

Mới một ngày trước, Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh cùng Mạc Vô Nhai đã đồng thời bị truyền tống ra khỏi cung điện. Sau khi ba người gặp nhau, Ân Thiên Thịnh cùng Mạc Vô Nhai thấy nhau đều đang chuẩn bị thăng cấp, ba người quyết định trước tiên hãy tìm một nơi để dộ kiếp, nhưng một khi họ làm như vậy, các tu sĩ khác sẽ bị thu hút.

Ân Thiên Duệ chính là dê béo trong mắt mọi người nên ba người phải tìm một nơi để Ân Thiên Duệ ẩn náu.

Ân Thiên Thịnh cùng Mạc Vô Nhai thay phiên nhau độ kiếp để họ có thể giúp nhau hộ pháp.

Ân Thiên Duệ tránh ở nơi xa trận pháp và nhìn thấy lôi kiếp cuồn cuộn đánh xuống. Hơn nữa, lôi kiếp này mạnh hơn nhiều so với những lôi kiếp thăng cấp Kim Đan kỳ khác nên hắn rất lo lắng. Không có biện pháp, đành phải phát tin tức khẩn cấp cho Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hy vọng bọn họ sẽ ở gần đây.

Khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đến nơi Mạc Vô Nhai đang độ kiếp, đã có rất nhiều người vây quanh hắn. Mà Ân Thiên Thịnh trong tay cầm một thanh huyết kiếm, đứng sang một bên hộ pháp. Chỉ cần có người dám bước một bước đến gần khu vực độ kiếp, thanh kiếm trong tay nhất định sẽ xuyên qua cổ họng người đó, bởi vì đã có ba thi thể nằm trên mặt đất.

Nhìn thấy lôi kiếp của Mạc Vô Nhai, Thượng Quan Huyền Ý lập tức nghĩ đến lôi kiếp của chính mình. Mình là khí vận chi tử, có tư chất tu luyện xuất sắc và lôi kiếp của hắn mạnh hơn những người khác là điều hoàn toàn hợp lý. Vì sao lôi kiếp Kim Đan của Mạc Vô Nhai không hề yếu hơn mình, hắn lại không phải kẻ gian ác, vậy tại sao lại có nhiều lôi điện đánh vào người hắn như vậy?

“Người đang độ kiếp ở đây là ai?”

“Ta không biết, ta mới tới đây thôi.”

"Ta biết hắn chính là Mặc Vô Nhai, người bị trục xuất khỏi Mạc gia."

"Lần lôi kiếp này mạnh hơn so với lôi kiếp mấy ngày trước."

"Ta nghe nói, những kẻ cực kỳ tà ác sau khi sống sót qua lôi kiếp sẽ trở nên mạnh hơn người bình thường."

"Cái này ta cũng biết. Dù sao cũng chỉ là một đòn chí mạng mà thôi."

"..."

Những người trong đám người nói xấu Mạc Vô Nhai kỳ thực đều là người của Mạc gia, Mạc gia đã đuổi Mạc Vô Nhai ra khỏi gia tộc, hiện tại muốn hủy hoại thanh danh của hắn, chính là muốn biến hắn thành ma tu cho mọi người giết. Nội tâm xấu xí của những người này rõ ràng là ghen tị với người khác. Tohowif điểm Mạc Vô Nhai rời đi Mạc gia đang ở Kiến Trúc kỳ, tuy nhiên, chỉ trong vòng ba năm đã thăng cấp đến Kim Đan kỳ, khó trách những người này không nhịn được ghen ghét trong lòng.

"Cái gì là đại gian đại ác? Ta chỉ biết rằng những người có thiên phú dị bẩm sẽ độ kiếp lớn hơn người bình thường. Bọn họ có tâm trí kiên định, nghịch thiên mà đi, họ thường sẽ tiến xa hơn trong tương lai." ."

"Đúng vậy, Mạc gia các ngươi là chuyện như thế nào? Ngươi đã đuổi người ra khỏi gia tộc, bây giờ lại muốn bức chết hắn!"

Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn trực tiếp vạch trần âm mưu của Mạc gia, khiến Mạc gia vô cùng tức giận. Bọn hắn đang muốn ra tay, lại bị Thượng Quan Huyền Ý dùng uy áp khiến bọn hắn chỉ có thể dừng lại, ngoan ngoãn kẹp chặt cái đuôi làm người.

"Thì ra những người vừa rồi nói xấu Mạc Vô Nhai đều là người Mạc gia."

"Mạc gia này thật quá vô lý, bọn họ đã trục xuất người ra khỏi gia tộc, còn muốn đuổi tận giết tuyệt."

Mọi người chứng kiến đều tránh xa Mạc gia, điều này khiến người Mạc gia suýt nữa thì tức hộc máu. Nếu những việc này ra khỏi bí cảnh bị gia chủ biết thì kết cục của họ... Nghĩ đến đây, hai người đều có cảm giác như cha chết mẹ chết.



"Ầm ầm ầm..." Từng đạo lôi điện nhắm vào Mạc Vô Nhai, đánh trúng hắn, không cho hắn cơ hội né tránh, mỗi một đám pháp thuật băng trong tay hắn đều đánh trúng lôi điện rơi xuống.

Tiêu Lăng Hàn nheo mắt lại, lôi kiếp này quá dị thường, so với lôi kiếp Thượng Quan Huyền Ý còn mạnh hơn. Thượng Quan Huyền Ý mặc dù là khí vận chi tử, nhưng dù sao hắn cũng là người trọng sinh, tại sao lôi kiếp của Mạc Vô Nhai lại mạnh hơn hắn?

Một ngày sau, linh vũ rơi xuống, Mạc Vô Nhai độ kiếp thành công. Tuy nhiên, sức khỏe của hắn cũng không được tốt lắm, dù ngoại thương đã khôi phục nhưng vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của lôi kiếp. Hắn thiếu chút nữa liền khó giữ được cái mạng nhỏ này, thật là hù chết hắn.

Mọi người đều cho rằng được tắm linh vũ một lần là may mắn lắm rồi, không ngờ, trước khi mọi người đi xa, bầu trời lại tụ tập mây đen tại nơi đã độ kiếp trước đó.

"Mẹ kiếp, lại có người muốn độ kiếp!"

"Đây đã là lần thứ sáu trong mấy ngày qua rồi. Tại sao ta không nằm trong số những người độ kiếp chứ ứ ứ ứ?"

"Tỉnh lại đi, ngươi mới là Trúc Cơ trung kỳ, muốn độ kiếp, ngươi muốn bị sét đánh chết sao?"

"Ha ha... Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, có lẽ tiếp theo người độ kiếp chính là đạo hữu đó."

“Mượn cát ngôn* của ngươi, ngươi có trở lại không?”

Cát ngôn*: ý chỉ lời nói tốt đẹp

"Linh vũ là miễn phí, không đi thì uổng. Đi đi đi, đạo hữu, chúng ta cùng nhau đi."

Cảnh tượng tương tự xảy ra cùng lúc cách đó không xa, Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý và Mạc Vô Nhai nhìn thấy những người vừa rời đi lần lượt quay trở lại.

Nghe bên tai không ngừng vang lên "Ầm ầm", Tiêu Lăng Hàn cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị xé nát. Mấy ngày nay, người trong bí cảnh mỗi ngày đều phải độ kiếp, xem ra có rất nhiều người đạt được cơ duyên!

Lôi kiếp của Ân Thiên Thịnh cũng giống như Mạc Vô Nhai, dữ dội và mạnh mẽ, như thể hắn phải bị đánh chết vậy. May mắn thay, trước lôi kiếp, hắn nợ Tiêu Lăng Hàn một ít pháp khí, nếu không hắn sẽ không có lòng tin sống sót qua lôi kiếp.

Một ngày sau, vết thương của Ân Thiên Thịnh đã được linh vũ chữa lành, nhưng hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần, suýt nữa đã chết vì lôi kiếp Kim Đan, lôi kiếp này quá khốc liệt, xem ra hắn sẽ phải khổ luyện nhiều hơn nữa.

Mạc Vô Nhai cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt của Ân Thiên Thịnh, có người phải chịu lôi kiếp giống như hắn, bị đánh thê thảm như vậy, hắn mới cảm thấy cân bằng trong lòng.

Sau khi Ân Thiên Thịnh được thăng cấp thành công,T =iêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai cùng Ân Thiên Thịnh đã tìm thấy Ân Thiên Duệ và năm người họ tập hợp lại với nhau.

Ân Thiên Duệ báo cho bốn người một tin xấu, đó là bí cảnh sẽ sụp đổ sau ba ngày.

"Vậy chúng ta sẽ bị truyền tống ra ngoài sao?" Tiêu Lăng Hàn hỏi, nếu như chúng ta không thể truyền tống ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ chết. Hư không không phải là tu vi hiện tại của bọn họ có thể chịu đựng được.

"Mọi người sẽ được dịch chuyển ra ngoài trước khi bí cảnh sụp đổ."

Thấy bốn người thở phào nhẹ nhõm, Ân Thiên Duệ nghi hoặc hỏi: "Sao không ai hỏi tại sao ta biết?"

------------ End chương 133: ------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau