[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 137: Huyền Ý Ra Ngoài Rèn Luyện
Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, phát hiện mấy năm nay hai người như hình với bóng. Bảo hộ quá tốt cũng không được, không trải qua mưa gió thăng trầm thì làm sao trưởng thành được? Tựa như trong bí cảnh, mặc dù có nhiều nguy hiểm, song với đó cơ hội cũng tồn tại, nếu không hắn cũng sẽ không nhanh chóng đạt tới Kim Đan kỳ như vậy.
Sau khi thông suốt, Tiêu Lăng Hàn gật đầu nói: "Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì hai ngày này đi vào không gian ổn định tu vi đi. Ta sẽ cho ngươi chuẩn bị một ít phù triện, ngươi có thể dùng để phòng thân."
"Được, cảm ơn sư huynh." Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu, cười rạng rỡ với Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn bị nụ cười này làm cho ngây người một chút, tai không khỏi đỏ lên, nhưng Thượng Quan Huyền Ý lại không có chú ý tới.
Từ khi thích Thượng Quan Huyền Ý, hắn liền cảm thấy toàn bộ khuôn mặt của Thượng Quan Huyền Ý đều rất đúng ý mình. Nhìn đâu cũng thấy đặc biệt thuận mắt, cảnh đẹp ý vui, còn đặc biệt tú sắc khả xan*.
Tú sắc khả xan*: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.
Nghĩ đến tú sắc khả san, Tiêu Lăng Hàn gian nan nuốt nước miếng, uống một ly trà, cố gắng che giấu sự quẫn bách của mình. Hắn mặt không biểu cảm nói với Thượng Quan Huyền Ý: “Hiện tại ta sẽ đưa ngươi tiến vào không gian.” Nói xong, không đợi Thượng Quan Huyền Ý phản ứng, hắn trực tiếp đem người đưa vào không gian Long Ngọc.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn chỉ còn lại trong viện, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự sợ mình sẽ làm ra một số hành động vượt quá tầm khống chế. Tiêu Lăng Hàn trong lòng thầm nghĩ: Hai năm, còn có hai năm nữa, đợi đến khi hắn trưởng thành, mình sẽ không cần lo lắng nữa.
Thượng Quan Huyền Ý muốn ở cùng Tiêu Lăng Hàn lâu thêm một chút nữa, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Đại Ma Vương đưa vào không gian. Nơi hắn đứng chính là khu vực Thất Thải Liên, bởi vì nơi đây có phòng luyện khí và phòng tu luyện do Tiêu Lăng Hàn đặc biệt xây dựng cho hắn.
Gác lại mọi suy nghĩ, Thượng Quan Huyền Ý đi vào phòng tu luyện, tìm được một túi đựng đồ trong phòng. Thần thức của hắn quét qua, bên trong có 10.000 viên linh thạch thượng phẩm cùng một số tài liệu luyện khí, không ngờ Tiêu Lăng Hàn đã chuẩn bị sẵn tất cả những gì cần cho mình. Trong lòng có một cảm giác ngọt ngào, hắn khoanh chân ngồi xuống, định thần lại, bắt đầu thi triển Băng Hỏa Liệu Nguyên, linh khí trong linh thạch không ngừng rút ra, sau đó dung nhập vào thân thể của Thượng Quan Huyền Ý, cuối cùng tụ lại trong đan điền, Kim Đan cũng bắt đầu xoay tròn.
Năm ngày sau...
Trời vừa tối, Thượng Quan Huyền Ý trong không gian Long Ngọc đã truyền âm muốn Tiêu Lăng Hàn đưa hắn ra ngoài.
"Tu vi củng cố xong rồi?" Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn người trước mặt, tràn đầy khí lực, tinh thần phấn chấn.
"Ừm!"
“Ngày mai phải đi rèn luyện?”
"Ừm!"
Tiêu Lăng Hàn chỉ vào căn phòng ngủ ban đầu của Thượng Quan Huyền Ý nói: “Vậy tối nay ngươi ngủ ở phòng đó đi.”
“A?” Thượng Quan Huyền Ý bị hành động đột ngột của Tiêu Lăng Hàn làm cho sửng sốt.
Hắn chỉ muốn ở cùng Tiêu Lăng Hàn nên tối nay mới cố ý ra khỏi không gian. Hiện tại Tiêu Lăng Hàn lại muốn ngủ một mình, chẳng lẽ Tiêu Đại Ma Vương biết ý đồ của hắn sao?
"Tại sao? Tại sao đột nhiên muốn ta ngủ một mình?" Thượng Quan Huyền Ý cau mày, buồn bực hỏi.
“Ngươi sắp mười sáu tuổi rồi, đã đến lúc phải tự ngủ rồi.” Tiêu Lăng Hàn càng buồn bực hơn, mình không thể nói cho hắn biết rằng là mỗi tối khi mình ôm hắn ngủ, mình sợ nếu không nhịn xuống được thì sẽ ăn luôn hắn đi?
"Nhưng ta quen ngủ với sư huynh rồi, nếu ta ngủ một mình chắc chắn sẽ không ngủ được." Rất sợ Tiêu Lăng Hàn sẽ kêu hắn đả tọa, Thượng Quan Huyền Ý vội vàng bổ sung: "Ta vừa rồi đả tọa trong không gian hơn một năm, ta không muốn đả tọa nữa”.
Thượng Quan Huyền Ý lộ ra vẻ mặt đáng thương, hắn không thể bỏ cuộc, nhất định phải cố gắng, có lẽ không chừng Tiêu Đại Ma Vương sẽ bị hắn thuyết phục đâu?
"Sau này ngươi sẽ có đạo lữ, không thể cùng sư huynh ngủ mãi, chỉ cần từ từ làm quen là được." Tiêu Lăng Hàn ngập ngừng nói, trong mắt hồng quang lóe lên. Nghĩ đến sau này nếu Thượng Quan Huyền Ý thật dám ngủ với người khác, hắn nhất định sẽ tiễn người đó về địa phủ, để Mặc Ảnh ăn người đó đến không còn cặn bã.
Thượng Quan Huyền Ý không có năng lực đọc tâm, cũng không biết Tiêu Lăng Hàn thật sự đang nghĩ gì.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, trong lòng hắn như bị bóp chặt, điều này chẳng lẽ là Tiêu Đại Ma Vương muốn tìm đạo lữ? Không, người hắn thích không ai được mơ tưởng, Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể thuộc về hắn.
"Sau này ta sẽ không tìm người khác làm đạo lữ của ta. Sư huynh, cho ta ngủ với ngươi được không?" Thượng Quan Huyền Ý cầu xin nói, kéo tay áo Tiêu Lăng Hàn, giọng nói mềm mại như bông, giống như đang làm nũng vậy.
Tiêu Lăng Hàn không nghe được hàm ý trong lời nói của Thượng Quan Huyền Ý , nhưng hắn cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được Thượng Quan Huyền Ý như vậy. Sờ sờ đầu anh, dịu giọng nói: "Tùy ngươi."
Thượng Quan Huyền Ý nhất thời buồn bực, hắn lại coi mình như em trai sao? Mặc dù mình đã nỗ lực rất nhiều nhưng làm sao mới có thể bắt lấy trái tim của Tiêu Đại Ma Vương đây?
Sau khi bình tĩnh lại, Thượng Quan Huyền Ý âm thầm phun ra một hơi, không vội, không vội, tương lai còn dài!
Sáng hôm sau, Thượng Quan Huyền Ý lại tỉnh dậy trong vòng tay Tiêu Lăng Hàn, lúc này cả hai người đều đã quen với việc Thượng Quan Huyền Ý sẽ ôm Tiêu Lăng Hàn ngủ vào lúc nửa đêm.
Ngẩng đầu nhìn thấy thịnh thế mỹ nhan của Tiêu Đại Ma Vương, Thượng Quan Huyền Ý thực sự muốn hôn hắn. Thấy lông mi của hắn rung động, đó là dấu hiệu hắn sắp tỉnh lại, nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ của mình.
Lúc từ trên người Tiêu Lăng Hàn dậy, Thượng Quan Huyền Ý vô tình dùng tay trái cọ qua chỗ bụng dưới của hắn, nhìn thấy ở đó có thứ gì đó động một chút, lập tức cảm nhận được ánh mắt phía trên đầu mình. Thượng Quan Huyền Ý hình như không phát hiện ra Tiêu Lăng Hàn có gì kỳ quái, lăn người xuống giường như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý với vẻ mặt bình tĩnh như cũ bước ra khỏi giường, Tiêu Lăng Hàn rất muốn kéo vật nhỏ trước mặt vào trong ngực, đè xuống dưới, nhưng hắn vẫn còn lý trí, tất nhiên sẽ không làm như vậy.
Thượng Quan Huyền Ý có lẽ vừa rồi vô tình đụng phải tiểu huynh đệ của mình, nếu không hắn cũng không có khả năng ra vẻ bình tĩnh như vậy. Sau khi đè nén những hình ảnh kiều diễm trong đầu, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy định lực của mình càng ngày càng kém.
“Lại đây.” Tiêu Lăng Hàn nửa nằm trên giường, vẫy tay với Thượng Quan Huyền Ý.
"..."
Nhìn thấy hắn lười biếng nửa người tựa vào trên giường, trông đẹp đến không thể tả. Thượng Quan Huyền Ý cúi đầu, ánh mắt tối sầm lại, khi ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt lại trong sáng, thanh thuần.
Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc, nhưng hôm qua Tiêu Lăng Hàn đã đưa cho hắn cả phù lẫn đan dược, không biết bây giờ hắn lại muốn làm gì?
Tuy nhiên, Thượng Quan Huyền Ý vẫn đi tới bên giường, đứng trước mặt Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra một chiếc vòng tay màu đen, đeo vào cổ tay Thượng Quan Huyền Ý, dặn dò nói: “Đừng tháo nó ra, nó sẽ bảo vệ ngươi vào thời khắc mấu chốt.”
"Nhưng nó quá xấu a!" Thượng Quan Huyền Ý nhìn chiếc vòng tay trên tay mình, mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận nó xấu xí, nhưng chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay quả thực xấu đến mức hắn không nỡ nhìn thẳng.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Quả thực có chút xấu xí, nhưng nó thực dụng hơn bất cứ thứ gì.
“ Đeo vào, lúc về nhớ trả lại cho ta, ta chỉ cho ngươi mượn, đừng vứt đi, nếu không... Ngươi sẽ toi mạng đó!" Tiêu Lăng Hàn không yên tâm lại lần nữ dặn dò, thuận tiện hắn còn đưa tay nhéo nhéo mặt Thượng Quan Huyền Ý.
Tiêu Lăng Hàn đêm qua đã uy hiếp Mặc Ảnh mấy lần (vòng tay màu đen), nó mới đồng ý đi theo Thượng Quan Huyền Ý và cứu hắn khi mạng sống hắn gặp nguy hiểm.
"Vậy nếu không..." Ta sẽ cởi nó ra và trả lại cho ngươi!
Thượng Quan Huyền Ý còn chưa nói hết lời, Tiêu Lăng Hàn lập tức nói: “Không được, nhất định phải đeo.” Sắc mặt lạnh lùng, thái độ không hề thương lượng, lúc này mới bỏ được ý định tháo vòng tay xuống của Thượng Quan Huyền Ý.
"Hãy cẩn thận, suy nghĩ kỹ trước khi hành động, đừng tùy tiện cứu người. Đặc biệt là nữ nhân và song nhi, người ta đều nói rằng trái tim nữ nhân là độc nhất. Khi nhìn thấy nữ nhân bị thương hay đáng thương, tốt nhất ngươi nên tránh xa các nàng một chút, nhớ tránh xa ra cho ta." Tiêu Lăng Hàn vẫn là cảm thấy bất an, tiếp tục dặn dò nói.
Hắn sợ nếu nghĩ lại sẽ không nỡ Thượng Quan Huyền Ý rời đi, nên đành thúc giục hắn: “Nếu ngươi không có việc gì thì mau đi đi. Nếu không đi thì sẽ đến buổi trưa mất."
Mặc Ảnh lén lút truyền âm 【 Tên này có phải là mẹ hắn không, sao dài dòng như vậy? 】
【 nhớ bảo vệ Huyền Ý, nếu bị rụng một sợi tóc, ta sẽ hỏi tội ngươi đầu tiên! 】Tiêu Lăng Hàn lén nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay Thượng Quan Huyền Ý, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.
【 biết rồi, biết rồi, ngươi đã nói điều đó vô số lần rồi đó. 】
“Ồ, ta đi trước đây, sư huynh bảo trọng!” Thượng Quan Huyền Ý ôm Tiêu Lăng Hàn, nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau khi bước ra khỏi động phủ, hắn cảm thấy tim mình đập thình thịch, miễn cưỡng nhìn lại động phủ số 44, quay người dứt khoát kiên quyết rời khỏi Huyễn Nguyệt Sơn.
Sau khi Thượng Quan Huyền Ý rời đi, Tiêu Lăng Hàn liền trực tiếp đi tới Linh Nguyệt Sơn.
Trong một động phủ rộng rãi, Sở Mộ Thần đang tự mình nấu nướng, nhưng khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy hắn, bộ dáng mặt xám mày tro của hắn thực sự khiến Tiêu Lăng Hàn kinh ngạc.
"Sở sư huynh, ngươi đang nấu ăn à?" Tiêu Lăng Hàn khóe miệng giật giật, cố gắng đè nén khóe miệng đang nhếch lên, cố gắng không để Sở Mộ Thần nhìn thấy hắn có gì kỳ quái.
Sở Mộ Thần lúc này quần áo dơ bẩn, trên mặt còn có khói bụi, bộ dạng giống như một con mèo mướp, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thiếu gia khí phách hăng hái trước đây của hắn. Phỏng chừng cũng sẽ không ai có thể liên tưởng hắn với công tử phong độ nhẹ nhàng trước đây.
"Được rồi, Tiêu sư đệ, ngươi tới vừa lúc. Lại đây giúp ta xem món này làm như thế nào, tại sao ta làm lại khó ăn như vậy?" Khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở trước cửa, Sở Mộ Thần giống như thấy được cứu tinh vậy, hướng hắn vẫy vẫy tay.
“Ngươi đang xào rau à?” Nhìn thấy lá rau cháy trong nồi, đầu Tiêu Lăng Hàn đầy hắc tuyến ( ̄_ ̄|||)
“Ừ, ta không biết tại sao đồ ăn ta làm lại có vị đắng.” Sở Mộ Thần đẩy Tiêu Lăng Hàn đến trước bếp, ra hiệu cho hắn nhìn đồ ăn trong nồi.
Tiêu Lăng Hàn chỉ muốn đỡ trán, hắn làm đồ ăn như vậy không đắng mới lạ. Không dầu, không muối, không gia vị, rau còn nhão nhão nữa!
“Còn rau không?” Rau trong nồi không dùng được nữa nên chỉ có thể xào lại.
"Có, có, có, những thứ này sáng nay là Thiên Duệ đưa cho ta." Sở Mộ Thần vui vẻ trả lời, Tiêu Lăng Hàn là muốn nấu ăn sao? Hắn lấy linh rau trong túi trữ vật ra và đặt chúng ở một bên thớt.
Tuy rằng linh khí không thể sử dụng, nhưng hắn vẫn có thần thức, cho nên vẫn có thể sử dụng túi trữ vật.
-------------- End chương 137: -------------
Sau khi thông suốt, Tiêu Lăng Hàn gật đầu nói: "Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì hai ngày này đi vào không gian ổn định tu vi đi. Ta sẽ cho ngươi chuẩn bị một ít phù triện, ngươi có thể dùng để phòng thân."
"Được, cảm ơn sư huynh." Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu, cười rạng rỡ với Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn bị nụ cười này làm cho ngây người một chút, tai không khỏi đỏ lên, nhưng Thượng Quan Huyền Ý lại không có chú ý tới.
Từ khi thích Thượng Quan Huyền Ý, hắn liền cảm thấy toàn bộ khuôn mặt của Thượng Quan Huyền Ý đều rất đúng ý mình. Nhìn đâu cũng thấy đặc biệt thuận mắt, cảnh đẹp ý vui, còn đặc biệt tú sắc khả xan*.
Tú sắc khả xan*: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.
Nghĩ đến tú sắc khả san, Tiêu Lăng Hàn gian nan nuốt nước miếng, uống một ly trà, cố gắng che giấu sự quẫn bách của mình. Hắn mặt không biểu cảm nói với Thượng Quan Huyền Ý: “Hiện tại ta sẽ đưa ngươi tiến vào không gian.” Nói xong, không đợi Thượng Quan Huyền Ý phản ứng, hắn trực tiếp đem người đưa vào không gian Long Ngọc.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn chỉ còn lại trong viện, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự sợ mình sẽ làm ra một số hành động vượt quá tầm khống chế. Tiêu Lăng Hàn trong lòng thầm nghĩ: Hai năm, còn có hai năm nữa, đợi đến khi hắn trưởng thành, mình sẽ không cần lo lắng nữa.
Thượng Quan Huyền Ý muốn ở cùng Tiêu Lăng Hàn lâu thêm một chút nữa, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Đại Ma Vương đưa vào không gian. Nơi hắn đứng chính là khu vực Thất Thải Liên, bởi vì nơi đây có phòng luyện khí và phòng tu luyện do Tiêu Lăng Hàn đặc biệt xây dựng cho hắn.
Gác lại mọi suy nghĩ, Thượng Quan Huyền Ý đi vào phòng tu luyện, tìm được một túi đựng đồ trong phòng. Thần thức của hắn quét qua, bên trong có 10.000 viên linh thạch thượng phẩm cùng một số tài liệu luyện khí, không ngờ Tiêu Lăng Hàn đã chuẩn bị sẵn tất cả những gì cần cho mình. Trong lòng có một cảm giác ngọt ngào, hắn khoanh chân ngồi xuống, định thần lại, bắt đầu thi triển Băng Hỏa Liệu Nguyên, linh khí trong linh thạch không ngừng rút ra, sau đó dung nhập vào thân thể của Thượng Quan Huyền Ý, cuối cùng tụ lại trong đan điền, Kim Đan cũng bắt đầu xoay tròn.
Năm ngày sau...
Trời vừa tối, Thượng Quan Huyền Ý trong không gian Long Ngọc đã truyền âm muốn Tiêu Lăng Hàn đưa hắn ra ngoài.
"Tu vi củng cố xong rồi?" Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn người trước mặt, tràn đầy khí lực, tinh thần phấn chấn.
"Ừm!"
“Ngày mai phải đi rèn luyện?”
"Ừm!"
Tiêu Lăng Hàn chỉ vào căn phòng ngủ ban đầu của Thượng Quan Huyền Ý nói: “Vậy tối nay ngươi ngủ ở phòng đó đi.”
“A?” Thượng Quan Huyền Ý bị hành động đột ngột của Tiêu Lăng Hàn làm cho sửng sốt.
Hắn chỉ muốn ở cùng Tiêu Lăng Hàn nên tối nay mới cố ý ra khỏi không gian. Hiện tại Tiêu Lăng Hàn lại muốn ngủ một mình, chẳng lẽ Tiêu Đại Ma Vương biết ý đồ của hắn sao?
"Tại sao? Tại sao đột nhiên muốn ta ngủ một mình?" Thượng Quan Huyền Ý cau mày, buồn bực hỏi.
“Ngươi sắp mười sáu tuổi rồi, đã đến lúc phải tự ngủ rồi.” Tiêu Lăng Hàn càng buồn bực hơn, mình không thể nói cho hắn biết rằng là mỗi tối khi mình ôm hắn ngủ, mình sợ nếu không nhịn xuống được thì sẽ ăn luôn hắn đi?
"Nhưng ta quen ngủ với sư huynh rồi, nếu ta ngủ một mình chắc chắn sẽ không ngủ được." Rất sợ Tiêu Lăng Hàn sẽ kêu hắn đả tọa, Thượng Quan Huyền Ý vội vàng bổ sung: "Ta vừa rồi đả tọa trong không gian hơn một năm, ta không muốn đả tọa nữa”.
Thượng Quan Huyền Ý lộ ra vẻ mặt đáng thương, hắn không thể bỏ cuộc, nhất định phải cố gắng, có lẽ không chừng Tiêu Đại Ma Vương sẽ bị hắn thuyết phục đâu?
"Sau này ngươi sẽ có đạo lữ, không thể cùng sư huynh ngủ mãi, chỉ cần từ từ làm quen là được." Tiêu Lăng Hàn ngập ngừng nói, trong mắt hồng quang lóe lên. Nghĩ đến sau này nếu Thượng Quan Huyền Ý thật dám ngủ với người khác, hắn nhất định sẽ tiễn người đó về địa phủ, để Mặc Ảnh ăn người đó đến không còn cặn bã.
Thượng Quan Huyền Ý không có năng lực đọc tâm, cũng không biết Tiêu Lăng Hàn thật sự đang nghĩ gì.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, trong lòng hắn như bị bóp chặt, điều này chẳng lẽ là Tiêu Đại Ma Vương muốn tìm đạo lữ? Không, người hắn thích không ai được mơ tưởng, Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể thuộc về hắn.
"Sau này ta sẽ không tìm người khác làm đạo lữ của ta. Sư huynh, cho ta ngủ với ngươi được không?" Thượng Quan Huyền Ý cầu xin nói, kéo tay áo Tiêu Lăng Hàn, giọng nói mềm mại như bông, giống như đang làm nũng vậy.
Tiêu Lăng Hàn không nghe được hàm ý trong lời nói của Thượng Quan Huyền Ý , nhưng hắn cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được Thượng Quan Huyền Ý như vậy. Sờ sờ đầu anh, dịu giọng nói: "Tùy ngươi."
Thượng Quan Huyền Ý nhất thời buồn bực, hắn lại coi mình như em trai sao? Mặc dù mình đã nỗ lực rất nhiều nhưng làm sao mới có thể bắt lấy trái tim của Tiêu Đại Ma Vương đây?
Sau khi bình tĩnh lại, Thượng Quan Huyền Ý âm thầm phun ra một hơi, không vội, không vội, tương lai còn dài!
Sáng hôm sau, Thượng Quan Huyền Ý lại tỉnh dậy trong vòng tay Tiêu Lăng Hàn, lúc này cả hai người đều đã quen với việc Thượng Quan Huyền Ý sẽ ôm Tiêu Lăng Hàn ngủ vào lúc nửa đêm.
Ngẩng đầu nhìn thấy thịnh thế mỹ nhan của Tiêu Đại Ma Vương, Thượng Quan Huyền Ý thực sự muốn hôn hắn. Thấy lông mi của hắn rung động, đó là dấu hiệu hắn sắp tỉnh lại, nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ của mình.
Lúc từ trên người Tiêu Lăng Hàn dậy, Thượng Quan Huyền Ý vô tình dùng tay trái cọ qua chỗ bụng dưới của hắn, nhìn thấy ở đó có thứ gì đó động một chút, lập tức cảm nhận được ánh mắt phía trên đầu mình. Thượng Quan Huyền Ý hình như không phát hiện ra Tiêu Lăng Hàn có gì kỳ quái, lăn người xuống giường như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý với vẻ mặt bình tĩnh như cũ bước ra khỏi giường, Tiêu Lăng Hàn rất muốn kéo vật nhỏ trước mặt vào trong ngực, đè xuống dưới, nhưng hắn vẫn còn lý trí, tất nhiên sẽ không làm như vậy.
Thượng Quan Huyền Ý có lẽ vừa rồi vô tình đụng phải tiểu huynh đệ của mình, nếu không hắn cũng không có khả năng ra vẻ bình tĩnh như vậy. Sau khi đè nén những hình ảnh kiều diễm trong đầu, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy định lực của mình càng ngày càng kém.
“Lại đây.” Tiêu Lăng Hàn nửa nằm trên giường, vẫy tay với Thượng Quan Huyền Ý.
"..."
Nhìn thấy hắn lười biếng nửa người tựa vào trên giường, trông đẹp đến không thể tả. Thượng Quan Huyền Ý cúi đầu, ánh mắt tối sầm lại, khi ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt lại trong sáng, thanh thuần.
Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc, nhưng hôm qua Tiêu Lăng Hàn đã đưa cho hắn cả phù lẫn đan dược, không biết bây giờ hắn lại muốn làm gì?
Tuy nhiên, Thượng Quan Huyền Ý vẫn đi tới bên giường, đứng trước mặt Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra một chiếc vòng tay màu đen, đeo vào cổ tay Thượng Quan Huyền Ý, dặn dò nói: “Đừng tháo nó ra, nó sẽ bảo vệ ngươi vào thời khắc mấu chốt.”
"Nhưng nó quá xấu a!" Thượng Quan Huyền Ý nhìn chiếc vòng tay trên tay mình, mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận nó xấu xí, nhưng chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay quả thực xấu đến mức hắn không nỡ nhìn thẳng.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Quả thực có chút xấu xí, nhưng nó thực dụng hơn bất cứ thứ gì.
“ Đeo vào, lúc về nhớ trả lại cho ta, ta chỉ cho ngươi mượn, đừng vứt đi, nếu không... Ngươi sẽ toi mạng đó!" Tiêu Lăng Hàn không yên tâm lại lần nữ dặn dò, thuận tiện hắn còn đưa tay nhéo nhéo mặt Thượng Quan Huyền Ý.
Tiêu Lăng Hàn đêm qua đã uy hiếp Mặc Ảnh mấy lần (vòng tay màu đen), nó mới đồng ý đi theo Thượng Quan Huyền Ý và cứu hắn khi mạng sống hắn gặp nguy hiểm.
"Vậy nếu không..." Ta sẽ cởi nó ra và trả lại cho ngươi!
Thượng Quan Huyền Ý còn chưa nói hết lời, Tiêu Lăng Hàn lập tức nói: “Không được, nhất định phải đeo.” Sắc mặt lạnh lùng, thái độ không hề thương lượng, lúc này mới bỏ được ý định tháo vòng tay xuống của Thượng Quan Huyền Ý.
"Hãy cẩn thận, suy nghĩ kỹ trước khi hành động, đừng tùy tiện cứu người. Đặc biệt là nữ nhân và song nhi, người ta đều nói rằng trái tim nữ nhân là độc nhất. Khi nhìn thấy nữ nhân bị thương hay đáng thương, tốt nhất ngươi nên tránh xa các nàng một chút, nhớ tránh xa ra cho ta." Tiêu Lăng Hàn vẫn là cảm thấy bất an, tiếp tục dặn dò nói.
Hắn sợ nếu nghĩ lại sẽ không nỡ Thượng Quan Huyền Ý rời đi, nên đành thúc giục hắn: “Nếu ngươi không có việc gì thì mau đi đi. Nếu không đi thì sẽ đến buổi trưa mất."
Mặc Ảnh lén lút truyền âm 【 Tên này có phải là mẹ hắn không, sao dài dòng như vậy? 】
【 nhớ bảo vệ Huyền Ý, nếu bị rụng một sợi tóc, ta sẽ hỏi tội ngươi đầu tiên! 】Tiêu Lăng Hàn lén nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay Thượng Quan Huyền Ý, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.
【 biết rồi, biết rồi, ngươi đã nói điều đó vô số lần rồi đó. 】
“Ồ, ta đi trước đây, sư huynh bảo trọng!” Thượng Quan Huyền Ý ôm Tiêu Lăng Hàn, nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau khi bước ra khỏi động phủ, hắn cảm thấy tim mình đập thình thịch, miễn cưỡng nhìn lại động phủ số 44, quay người dứt khoát kiên quyết rời khỏi Huyễn Nguyệt Sơn.
Sau khi Thượng Quan Huyền Ý rời đi, Tiêu Lăng Hàn liền trực tiếp đi tới Linh Nguyệt Sơn.
Trong một động phủ rộng rãi, Sở Mộ Thần đang tự mình nấu nướng, nhưng khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy hắn, bộ dáng mặt xám mày tro của hắn thực sự khiến Tiêu Lăng Hàn kinh ngạc.
"Sở sư huynh, ngươi đang nấu ăn à?" Tiêu Lăng Hàn khóe miệng giật giật, cố gắng đè nén khóe miệng đang nhếch lên, cố gắng không để Sở Mộ Thần nhìn thấy hắn có gì kỳ quái.
Sở Mộ Thần lúc này quần áo dơ bẩn, trên mặt còn có khói bụi, bộ dạng giống như một con mèo mướp, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thiếu gia khí phách hăng hái trước đây của hắn. Phỏng chừng cũng sẽ không ai có thể liên tưởng hắn với công tử phong độ nhẹ nhàng trước đây.
"Được rồi, Tiêu sư đệ, ngươi tới vừa lúc. Lại đây giúp ta xem món này làm như thế nào, tại sao ta làm lại khó ăn như vậy?" Khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở trước cửa, Sở Mộ Thần giống như thấy được cứu tinh vậy, hướng hắn vẫy vẫy tay.
“Ngươi đang xào rau à?” Nhìn thấy lá rau cháy trong nồi, đầu Tiêu Lăng Hàn đầy hắc tuyến ( ̄_ ̄|||)
“Ừ, ta không biết tại sao đồ ăn ta làm lại có vị đắng.” Sở Mộ Thần đẩy Tiêu Lăng Hàn đến trước bếp, ra hiệu cho hắn nhìn đồ ăn trong nồi.
Tiêu Lăng Hàn chỉ muốn đỡ trán, hắn làm đồ ăn như vậy không đắng mới lạ. Không dầu, không muối, không gia vị, rau còn nhão nhão nữa!
“Còn rau không?” Rau trong nồi không dùng được nữa nên chỉ có thể xào lại.
"Có, có, có, những thứ này sáng nay là Thiên Duệ đưa cho ta." Sở Mộ Thần vui vẻ trả lời, Tiêu Lăng Hàn là muốn nấu ăn sao? Hắn lấy linh rau trong túi trữ vật ra và đặt chúng ở một bên thớt.
Tuy rằng linh khí không thể sử dụng, nhưng hắn vẫn có thần thức, cho nên vẫn có thể sử dụng túi trữ vật.
-------------- End chương 137: -------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất