[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 142: Tiêu Lăng Hàn Từ Chối Thành Thân

Trước Sau
Tiêu Lăng Hàn thấy vậy liền bỏ đi, thiệp mời trong tay cũng cháy rụi, hắn đối với cái Nhân Nhân kia hắn căn bản không có hứng thú, tất nhiên sẽ không đến điểm hẹn.

"Này... ngươi..." Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn rời đi như vậy, Tiền Vân Trác tức giận nhảy dựng lên, người này có đồng ý đi hay không? Với thái độ ác liệt như vậy, không biết tại sao Nhân Nhân lại thích một người như vậy, khi trở về mình phải nói chuyện này với cha mới được.

Mười ngày sau...

Ở động phủ số 44 tại Huyễn Nguyệt Sơn. Sáng nay, Tiêu Lăng Hàn đã làm một bữa sáng thịnh soạn hiếm có, tuy nhiên, hắn và Sở Mộ Thần vừa cầm bát lên thì trận pháp đã bị động vào, mở ra trận pháp, nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

"Từ viện trưởng!" Tiêu Lăng Hàn theo bản năng gọi một tiếng, khi trận pháp bị động, hắn còn tưởng rằng là Ân Thiên Duệ tới, hắn không ngờ rằng người tới lại là viện trưởng Phù Viện - Từ Thắng Hoa, không phải đã nói là những người từ trong bí cảnh đi ra thì trong vòng 5 năm không cần tham gia khảo hạch của học viện sao? Không biết Từ viện trưởng đến đây là có chuyện gì nữa?

Gật gật đầu, Từ Thắng Hoa đi vào trong sân, ngẩng đầu nhìn thấy trên bàn đồ ăn, hơi nhíu mày. Hắn có chút không vui nói với Tiêu Lăng Hàn: "Làm tu sĩ thì phải tu tâm, thỉnh thoảng chỉ cần ăn một bữa cho thỏa mãn thú vui ăn uống là được. Đừng thường xuyên ăn những thứ này, nó sẽ cản trở việc tu luyện của ngươi."

Tiêu Lăng Hàn: “…” Ta ăn hết gạo nhà ngươi à?

Sở Mộ Thần: “…” Ta thân là một phàm nhân, nếu không ăn, chẳng phải sẽ chết đói ư!

Từ Thắng Hoa trực tiếp làm lơ ngồi bên cạnh Sở Mộ Thần, giáo huấn Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn kinh ngạc nhìn Từ Thắng Hoa, Từ Thắng Hoa đây là đến gây sự sao?

Tiêu Lăng Hàn mời Từ Thắng Hoa ngồi ở một bàn khác, lại rót cho hắn một chén trà, ngữ khí mới lạ hỏi: "Không biết hôm nay Từ viện trưởng tới đây có việc gì?"

" Tiêu Lăng Hàn, ngươi là học sinh Phù Viện của ta. Nên ta cũng nói thẳng luôn. Gia chủ Tiền gia đã từng cứu mạng ta. Bây giờ cháu gái của hắn là Tiền Nhân Nhân rất thích ngươi, còn nói không phải là ngươi sẽ không gả. Tiền gia là một trong mười gia tộc đứng đầu thành Vân Hoàng, có căn cơ vững chắc, mà Tiền Nhân Nhân lại khá nổi tiếng trong Tiền gia, ta đặc biệt tới đây để làm mai cho nàng. Nếu ngươi không có ý kiến gì, thì ta sẽ trở về bảo Tiền Thuật Thành chuẩn bị hôn lễ." Từ Thắng Hoa nhìn Tiêu Lăng Hàn, không chút do dự nói ra những lời này.

Giọng điệu của hắn đầy sự hôn nhân sắp đặt của trưởng bối cho vãn bối, đúng, đó chính là sắp đặt! Không phải thương lượng.

Tiêu Lăng Hàn đỡ trán, hiện tại hắn thật sự nghi ngờ mình đã vào một cái học viện tâm thần, hơ nữa trong đó người mắc bệnh còn không ít.

"Khụ khụ khụ..." Sở Mộ Thần trực tiếp bị nội dung lời nói Từ Thắng Hoa làm cho sặc, hắn ngẩng đầu nhìn, liền thấy cách đó không xa có hai người đang nhìn hắn. Hắn nhanh chóng xua tay: "Hai người cứ tiếp tục đi, không cần quan tâm ta, cứ coi như ta không tồn tại là được." Ánh mắt của Từ Thắng Hoa quá đáng sợ, hiện tại hắn chỉ là một người bình thường, làm sao có thể chịu được. Hơn nữa hắn cũng không phải cố ý nghe lén, viện này quá rộng, hai bàn cách nhau không xa, mọi người đều có thể nghe thấy.

"Ta từ chối!"

"Tại sao? Tiền gia có gia nghiệp rất lớn, ngươi cùng Nhân Nhân thành thân, tài nguyên tu luyện trên người nhất định sẽ không thiếu. Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi." Từ Thắng Hoa cảm thấy Tiêu Lăng Hàn có chút không biết điều. Tiền gia có gia thế tốt như vậy, hắn vẫn còn chưa hài lòng. Trước đây hắn cho rằng học sinh này tài giỏi thông minh, sau này thành tựu nhất định sẽ cao. Bây giờ xem ra hắn chỉ là kiêu ngạo tự phụ, hữu danh vô thực*.

Hữu danh vô thực*: dùng để diễn tả một người nào đó chỉ có cái danh, chứ trên thực tế không hề tốt đẹp như danh tiếng đó

“Xin hỏi viện trường là gì của ta?” Tiêu Lăng Hàn ngữ khí có chút lạnh lùng, ánh mắt nhìn Từ Thắng Hoa không có chút độ ấm nào.



"Ta là..." Từ Thắng Hoa thực sự bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, nhưng bởi vì Tiêu Lăng Hàn không tôn trọng hắn, trong lòng cũng dâng lên một tia tức giận.

“Chuyện này có liên quan gì đến chuyện thành thân của ngươi sao?”

"Đương nhiên có quan hệ, Từ viện trưởng. Thứ nhất, ngài không phải cha mẹ của ta, thứ hai, ngài không phải là trưởng lão trong nhà ta, chuyện hôn sự của ta không đến lượt ngài quản." Đúng là bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, mình thành thân hay không không liên quan gì Từ Thắng Hoa?

"Vậy ngươi hiện tại bái ta làm sư phụ đi, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử thân truyền." Từ Thắng Hoa suy nghĩ một chút, đã không có quan hệ, vậy liền tạo quan hệ, chuyện này đơn giản.

Tiêu Lăng Hàn tức giận đến nổi gân xanh, xem ra Từ Thằng Hoa bị bệnh không nhẹ.

"Xin lỗi, ta đã có sư tôn rồi, cũng không có ý định bái sư, nếu như Từ viện trưởng không có việc gì, mời ngài trở về!" Tiêu Lăng Hàn đứng lên, ý tứ tiễn khách của hắn rất rõ ràng.

"Việc thành thân ngươi nên suy nghĩ kỹ, dù sao chuyện này đối với ngươi rất có lợi." Từ Thắng Hoa không bỏ cuộc tiếp tục nói lại, không có ý định đứng dậy rời đi.

"Không biết theo lời của Từ viện trưởng, Tiền Nhân Nhân là thần thánh phương nào? Thiên phú tu luyện như thế nào? Linh căn là gì? Cấp bậc bao nhiêu? Hiện tại nàng ở thuật pháp viện nào? Tu vi của nàng có thể đạt tới Kim Đan kỳ không? Nàng lớn lên khuynh quốc khuynh thành hay là tuyệt sắc giai nhân? ” Tiêu Lăng Hàn có chút thẹn quá thành giận, trong lòng không nhịn được. Từ Thắng Hoa đã già như vậy, ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu sao, nếu cưới Tiền Nhân Nhân có nhiều lợi ích như vậy sao hắn không xung phong đi cưới nàng đầu tiên đi?

"Cái này..." Hắn nên nói thế nào bây giờ, Tiền Nhân Nhân mới chỉ là Luyện Khí kỳ cấp ba, gia chủ Tiền gia không dám cho nàng vào học viện. Vẻ ngoài của nàng chỉ có thể miêu tả là tiểu gia bích ngọc* thôi, còn lâu mới là khuynh quốc khuynh thành được, Từ Thắng Hoa xấu hổ cười cười.

Tiểu gia Bích Ngọc*: Tương truyền rằng đời nhà Tấn, Lưu Bích Ngọc là tiểu thiếp của Nhữ Nam vương Tư Mã Nghĩa, nàng không xinh đẹp lắm nhưng có vóc dáng dễ nhìn, lại có tài ca xướng, múa hát tuyệt vời nên được Nhữ Nam vương sủng ái. Ông đã yêu cầu Tôn Xước sáng tác bài thơ “Bích Ngọc Ca” để ca ngợi vẻ đẹp của nàng.

“Chờ khi ngươi gặp nàng thì liền rõ ràng.”

"Không phải nàng lớn lên xấu vô cùng đấy chứ? Cha mẹ ta đã nói, thê tử tương lai của ta không thể kém hơn ta về ngoại hình, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của đời sau; linh căn nhất định phải là thiên phẩm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tư chất của đời sau." Tiêu Lăng Hàn bị Từ Thắng Hoa ghê tởm muốn chết nên lời nói ra cũng không khách khí chút nào.

"Ngươi... ngươi, ngươi sẽ hối hận. Đến lúc đo thì đừng đến cầu xin ta!" Để lại những lời này, Từ Thắng Hoa vẻ mặt u ám đứng dậy, phủi tay áo, rời khỏi động phủ số 44.

Nhìn bóng lưng Từ Thắng Hoa, Tiêu Lăng Hàn hơi nheo mắt lại, tốt nhất ngươi đừng vượt quá giới hạn, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.

Tiền gia! Rất tốt! Lúc trước gia chủ Lý gia đã được thay đổi, và có vẻ như Tiền gia cũng muốn thay gia chủ đây.

“Bọn họ có thể sẽ sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu gì không?” Sở Mộ Thần đi đến bên cạnh Tiêu Lăng Hàn, lo lắng nói. Hắn hiện tại là một cái phế nhân, hắn tự hỏi liệu hai vị lão tổ Nguyên Anh đỉnh được gia tộc phái đến bảo vệ hắn có còn nghe lời hắn hay không.

Thủ đoạn bẩn thỉu? Trong mắt Tiêu Lăng Hàn tràn đầy sát khí, hắn tà ác cười một tiếng, mang theo một tia khát máu nhìn ra ngoài trận pháp.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Lăng Hàn, Sở Mộ Thần không khỏi rùng mình, trong lòng thắp một ngọn nến cho nữ nhân Tiền Nhân Nhân. Thích ai không thích lại thích một gia hỏa bề ngoài ôn nhuận như ngọc, bên trong lại lạnh lùng tàn độc.

Dù mới ở cùng nhau không lâu nhưng hắn vẫn hiểu biết Tiêu Lăng Hàn, trong xương cốt bọn họ là cùng một loại người. Đối những mình người chấp nhận thì sẽ dành sự khoan dung và tha thứ lớn nhất cho họ. Còn những người khác, không quản họ sống hay chết. Không trêu chọc đến mình không sao, nếu chọc tới thì chắc chắn sẽ làm người đó hối hận khi đến thế giới này.



"Sở sư huynh, gần đây ngươi tốt nhất không nên ra ngoài, hiện tại ngươi chỉ là một người bình thường, bất kỳ tu sĩ luyện khí kỳ nào cũng đều có thể tiễn ngươi đi về trời đấy."

"Được rồi, còn hơn hai tháng nữa chúng ta mới có thể dùng phi thuyền rời đi đại lục Hoàng Cực. Đến lúc đó, là Tiền gia, Lý gia hay là Trương gia đều không thành vấn đề."

Nhìn thoáng qua sườn mặt của Tiêu Lăng Hàn, hắn mới nhận ra, đẹp quá chưa chắc đã là chuyện tốt. Mặc dù đẹp nhưng lại quá dễ thu hút ong bướm.

Sở Mộ Thần lại sờ mặt, hình như hắn cũng có một khuôn mặt tuấn tú thu hút ong bướm. Tiêu Lăng Hàn nói đúng, cho đến khi tu vi hắn khôi phục thì không nên ra ngoài, nếu gặp phải một kẻ bá vương nghạnh thượng cung*, vậy trong sạch của mình khó có thể giữ được!

Bá vương nghạnh thượng cung*: cụm từ này người xưa thay thế cho từ ” cưỡng gian ” ( bây giờ gọi là h.i.ế.p d.â.m đó mấy má)

Tiêu Lăng Hàn cũng không lạc quan được như Sở Mộ Thần, hiện tại hắn đã trở thành phế nhân, sợ rằng hắn sẽ không tiếng nói ở Thiên Tinh Các. Nếu Tiền gia và những người trong thương hội cấu kết, thông đồng để chặn vé tàu đến đại lục Huyền Thiên của bọn họ, vậy thì phiền toái.

"Khi nào thì phi thuyền của thương hội Thiên Tinh sẽ đến đại lục Hoàng Cực?"

"Chúng sẽ đến đại lục Hoàng Cực trong vòng một tháng. Vé thường được bán trước một tháng. Ta sẽ nhờ người phụ trách ở thương hội để lại cho ta một ít vé."

“Ừ.” Chỉ sợ người phụ trách ở thương hội sẽ ngoài miệng đồng ý, nhưng đợi đến khi lên phi thuyền mới báo cho là vé đã hết. Nhưng Tiêu Lăng Hàn cũng không có nói gì đả kích Sở Mộ Thần, nếu như người thương hội Thiên Tinh vẫn để lại vé cho hắn với tư cách là ngũ thiếu gia, vậy thì chẳng phải là mình quá không biết xấu hổ sao?

Phố Lưu Vân là cong phố thịnh vượng nhất ở phía nam thành Vân Hoàng, cuối con đường chính là một dinh thự tráng lệ, thoạt nhìn mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm và choáng ngợp, một tấm bảng làm bằng kim tơ nam mộc được treo trên cánh cửa màu đỏ son, trên đó có khắc hai chữ"Tiền phủ" lớn bằng như vàng rồng bay phượng múa .

Người tu vi thấp nếu nhìn lâu chữ “Tiền phủ” sẽ cảm thấy choáng váng, trường hợp nghiêm trọng thì sẽ bị tổn hại thần thức.

Trong một khuê phòng lịch sự và tao nhã, gần bên cửa sổ làm trúc, Tiền Nhân Nhân đang ngồi trước một chiếc bàn làm bằng gỗ đàn hương. Trên bàn có mấy tờ giấy Tuyên Thành, vài chiếc bút lông đặt trên nghiên mực, trên tờ giấy là một nam tử tuấn tú, nét vẽ tinh xảo dường như đang nói lên tình ý của chủ nhân bức tranh.

Cửa sổ được treo một tấm sa mỏng màu tím, theo làn gió nhẹ nhàng thổi qua ngoài cửa sổ, mái tóc dài của Tiền Nhân Nhân cũng theo đó mà nhảy múa.

“Tiểu thư, tiểu thư, Từ viện trưởng đến rồi.” Giọng nói ríu rít của một nha hoàn từ xa truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Một lúc sau, một nha hoàn khoảng mười ba, mười bốn tuổi thở hổn hển chạy vào.

"Tiểu Lan, Từ viện trưởng đã nói gì? Tiêu ca ca đã đồng ý cưới ta sao? Khi nào chúng ta thành thân?" Tiền Nhân Nhân vừa nói vừa đỏ mặt, cúi đầu xuống nên không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của nha hoàn.

Tiểu nha hoàn nghĩ thầm: Còn Tiêu ca ca? Người ta rõ ràng nhỏ hơn ngươi một tuổi, phòng chừng người ta còn không biết ngươi là ai, làm sao có thể cưới ngươi chứ! Đúng là mơ mộng hão huyền.

--------------- End chương 142: -------------

Editor: Huyền Ý bao giờ mới zề đây, mọi người đợi nhoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau