[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 144: Tiền Nhân Nhân Bị Hủy Dung
Sau khi vòng qua những cái bảo vật quý hiếm phía trước, Tiêu Lăng Hàn tiếp tục đi vào bên trong, trên kệ trong cùng có ba chiếc hộp, mặc dù các hộp đều được phong ấn bằng khắc văn. Tuy nhiên, đây chỉ là khắc văn cấp bốn, mặc dù Tiêu Lăng Hàn thường xuyên nghiên cứu phù triện tương đối nhiều, nhưng đối các thuật pháp khác hắn cũng không hề thua kém.
Chỉ nhìn thấy hắn lấy ra một khắc văn đao, khắc văn lên trên hộp, ngay sau đó vang lên một tiếng “lạch cạch”. Một trong những chiếc hộp được mở ra, bên trong có mười chiếc nhẫn không gian. Chiếc nhẫn chứa linh thạch trung phẩm, trong một chiếc nhẫn có 200.000 linh thạch trung phẩm.
“Phát tài rồi!” Tiêu Lăng Hàn lúc này trong đầu chỉ có ba chữ này, thật đúng là vừa buồn ngủ đã có người đưa gối, vừa lúc hắn lại thiếu linh thạch.
Cuối cùng, Tiêu Lăng Hàn không những lấy đi toàn bộ bảo vật của Tiền gia, còn để lại một ít đồ tốt ở bên trong, chắc chắn sẽ khiến Tiền gia có một bất ngờ lớn.
Sáng sớm hôm sau
Sở Mộ Thần cảm thấy choáng váng, giống như đã ngủ rất lâu, thấy trời vừa rạng sáng, hắn lắc đầu, cảm thấy mình từ khi mất đi linh lực càng ngày càng giống phàm nhân.
Hắn mới một đêm không ăn, hiện tại thật sự rất đói, giống như đã ba ngày ba đêm không ăn gì. Bụng cũng phối hợp mà phát ra hai âm thanh "ọc ọc".
Vừa bước vào sân, Sở Mộ Thần đã bị chặn bởi trận pháp, Tiêu Lăng Hàn đang làm cái quỷ gì vậy? Tự nhiên lại bố trí trận pháp ở giữa sân.
Hắn đang vội vào bếp nấu món gì đó để ăn nhưng phải băng qua sân mới được. Trong động phủ không có phòng bếp nên nó được xây ở một góc sân.
Tiêu Lăng Hàn mới ngủ được hai tiếng, Sở Mộ Thần đã đánh thức hắn.
“Sở sư huynh, chào buổi sáng!” Tiêu Lăng Hàn dùng ánh mắt mơ hồ mở cửa, chào Sở Mộ Thần.
“Tiêu sư đệ, chào buổi sáng!” Sở Mộ Thần chưa bao giờ thấy bộ dáng Tiêu Lăng Hàn chưa tỉnh ngủ như vậy, khóe miệng không khỏi co giật.
"Tiêu sư đệ, ngươi có thể dọn dẹp trận pháp trong sân trước được không? Ta muốn làm bữa sáng." Sở Mộ Thần vừa nói xong, bụng lại réo lên, cười ngượng ngùng.
Tiêu Lăng Hàn có chút áy náy sờ mũi, đêm qua hắn cho Sở Mộ Thần một viên Tích Cốc Đan, theo thời gian tính trong không gian, hắn có lẽ là đã phải năm ngày năm đêm không ăn gì.
"Ngươi đói như vậy, hay ăn một viên Tích Cốc Đan trước đi, tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm công sức" Tiêu Lăng Hàn lấy ra một lọ Tích Cốc Đan, khua khua trước mặt Sở Mộ Thần.
"Không, không cần, Tiêu sư đệ. Không phải ngươi nói hiện tại ta không có tu vi, thích hợp ăn thứ gì đó có linh khí sẽ tốt cho cơ thể và đan điền sao? Tốt nhất là ta nên làm thức ăn." Sở Mộ Thần nhanh chóng từ chối vì hắn sợ mình quen dùng Tích Cốc Đan rồi sẽ không muốn nấu ăn nữa, dù sao thì việc nấu nướng cũng quá phiền phức.
Tiêu Lăng Hàn cũng không có ép buộc Sở Mộ Trần, đi tới cửa động, hắn cũng không lập tức thu hồi trận pháp trong viện, mà là nhìn xem một chút tình cảnh trong trận pháp, sau đó trước tiên rút ra Sát Trận cùng Ảo Trận .
Ngay sau khi trận pháp được rút đi, ba người trong trận pháp đã lộ diện, một người là viện trưởng Phù Viện: Từ Thắng Hoa, một cái là đạo sư Võ Viện: Tiền Vân Trác, cùng với người đứng thứ ba trong bảng Phong Vân ở Võ Viện: Tiền Chí Tân.
Lúc này ba người hình tượng chật vật, chỉ có Từ Thắng Hoa ở Nguyên Anh kỳ là khá hơn một chút, tuy nhiên, Tiền Vân Trác ở Kim Đan trung kỳ cùng với Tiền Chí Tân ở Kim Đan sơ kỳ, giờ đây hai người cũng chỉ còn nửa cái mạng, trên người vô số vết thương, máu chảy khắp đất.
Khi nhìn thấy ba người trong trận pháp, Sở Mộ Thần không dám tin dụi dụi mắt, ai có thể nói cho hắn biết tại sao ba người này lại ở trong sân được không?
"Tiêu sư đệ, chuyện gì xảy ra? Bọn họ muốn đến bắt ngươi sao?" Sở Mộ Thần nhìn ba người bất tỉnh trên mặt đất, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua hắn ngủ quá sâu nên cái gì cũng không biết, làm sao viện trưởng học viện có thể đột nhập vào động phủ của học sinh vào lúc nửa đêm chứ? Thân là thầy người khác,mà lại làm ra loại chuyện hèn hạ này, căn bản không để ý đến nội quy của học viện. Nếu là...
Nghĩ đến nếu lãnh đạo cấp cao của học viện biết chuyện này, liệu có phải sẽ im lặng để bảo vệ danh tiếng của học viện không?
"Ngươi đoán không sai, bọn họ hẳn là đều tới đây để bắt ta." Tiêu Lăng Hàn gật đầu, nhìn Sở Mộ Thần bằng ánh mắt tán thưởng, thật sự có khả năng ba người này tới đây để bắt hắn, may mắn là hắn đã có chuẩn bị trước.
“Hôm qua ngươi không có nói là làm bẫy rập, muốn tiên hạ thủ vi cường, vậy…” Sở Mộ Thần chỉ vào trận pháp trong sân, hắn thật sự bị Tiêu Lăng Hàn lừa gạt, không bố trí bẫy rập cái đầu ấy! Người kể không thật, người nghe lại tin.
“Lúc đầu ta cũng không có ý định bố trí bẫy rập, nhưng đêm qua không ngủ được nên ngẫu nhiên bố trí trong sân, không ngờ có tác dụng, ta cũng rất ngạc nhiên.” Nỗing , Tiêu Lăng Hàn đem Vây Trận thu nhỏ lại còn một phần ba sân, không cản trở đường ra vào, chỉ khổ ba người kia một chút, nơi này thật sự rất nhỏ.
Nhìn Tiêu Lăng Hàn lần lượt đè ba người bọn họ giống như Điệp La Hán*, động tác thô bạo, giống như đang ném bao cát, nhìn đã thấy đau, Sở Mộ Thần không khỏi giật giật khóe miệng. Dù sân vẫn rộng như vậy nhưng hắn vẫn muốn xếp bọn họ lại với nhau, chắc chắn là cố ý.
Điệp La Hán*: là một trò chơi mà trong đó hai hoặc nhiều người được xếp thành nhiều kiểu khác nhau
Làm xong tất cả những điều này, Tiêu Lăng Hàn vỗ tay nói: "Xong rồi, ta sẽ nấu hai bát mì. Sở sư huynh ngồi trong sân đợi một lát."
“Ừ.” Sở Mộ Thần lúc này đói đến choáng váng, vốn là muốn hỏi Tiêu Lăng Hàn về việc tiên hạ thủ vi cường, hắn đã làm chuyện kinh thiên động địa gì chưa. Kết quả là khi đói, não hắn không thể suy nghĩ được nữa nên đã quên mất điều đó. Chẳng trách thường nghe người ta nói dù có chết cũng phải làm quỷ no.
----------------------------------------------
Tiền phủ
Một tia nắng chiếu thẳng vào phòng xuyên qua lớp sa mỏng màu tím, giống như một rải lụa màu tím long lanh lấp lánh, lóa mắt lại bắt mắt, tựa như mơ, trông rất đẹp mắt. Trong phòng có một nữ tử đang lặng yên nằm trên chiếc giường được khắc họa tinh xảo trong phòng, nhắm mắt ngủ say, khóe miệng hơi nhếch lên, chắc chắn là đang có một giấc mơ đẹp.
Chiếc chăn lụa ở cuối giường rung lên, sau đó một bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo thò ra, trên mắt cá chân có một chiếc vòng chân đính những hạt châu đủ màu sắc. Hàng mi dài khẽ run lên, thiếu nữ dụi mắt, ngáp một tiếng dài.
Tiền Nhân Nhân ngủ ngon nên tinh thần tràn đầy, nàng vươn tay vén chăn lên, thò đầu ra khỏi giường, hướng về phía cửa gọi: "Tiểu Lan, Tiểu Lan."
"Ta tới ngay đây tiểu thư."
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy ra, tiểu nha hoàn bưng chậu rửa mặt bước vào phòng, ngẩng đầu lơ đãng nhìn qua.
"A……"
"Bang"
Tiền Nhân Nhân bị tiểu nha hoàn và chậu rửa ồn ào đến mức đau đầu, nàng cầm chiếc gối ngọc xinh đẹp ném về phía tiểu nha hoàn rồi hét lên: "Ồn ào muốn chết, câm miệng!"
Tiểu nha hoàn bị một cái gối đập vào, trên trán chảy ra một vệt máu, đau đớn khiến tiểu nha hoàn tỉnh táo lại, nàng nhận ra hành vi vừa rồi của mình quá thất lễ. Cả người sợ hãi đến mức run rẩy quỳ xuống đất, không ngừng quỳ lạy nữ tử, "Tiểu thư tha mạng, cầu tiểu thư bỏ qua cho Tiểu Lan, Tiểu Lan cũng không dám nữa, Tiểu Lan không có ý đó. Bởi vì, bởi vì ..."
"Bởi vì cái gì?" Tiền Nhân Nhân thiếu kiên nhẫn hỏi.
“Bởi vì, tiểu thư, trên mặt của ngươi, trên mặt ngươi có, có...” Tiểu nha hoàn cuối cùng quyết định nói ra sự thật, nhưng lại vẫn lắp bắp.
Tiền Nhân Nhân đột nhiên có một dự cảm không lành khi nhìn thấy ánh mắt quái dị của Tiểu Lan. Nàng không quan tâm đến việc mặc quần áo hay đi giày, dùng chân trần đi vài bước đến bàn trang điểm, ngẩng đầu nhìn tấm gương đối diện.
"A... Mặt của ta, mặt của ta..."Tiền Nhân Nhân kinh hãi nhìn mình trong gương, muốn sờ vào nhưng lại không dám, hôm qua vẫn là thanh tú tao nhã, nhưng sáng nay nàng dường như đã thay đổi thành người khác. Toàn bộ khuôn mặt của nàng những vết thâm và khuôn mặt còn lỗ chỗ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phát nôn.
"Mau, nhanh, Tiểu Lan, đi gọi mẹ ta nhanh lên." Tiền Nhân Nhân ra lệnh cho nha hoàn nằm trên mặt đất, lúc này nàng rất sợ nhìn thấy mình trong gương nên lại trốn vào trong chăn.
Một lúc sau, một nữ tử xinh đẹp mặc váy tím bước vào.
"Nhân Nhân, Nhân Nhân"
“Mẹ” Tiền Nhân Nhân rầu rĩ từ trong chăn nói .
"Nhân nhân, Nhân nhân, để ta xem mặt con có vấn đề gì nào." Tiền Huyên bước đến bên giường, vừa gọi vừa đưa tay kéo Tiền Nhân Nhân từ dưới chăn ra.
Khi Tiền Huyên nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Tiền Nhân Nhân, không khỏi mở to hai mắt, con gái của nàng dung mạo không có gì nổi bật, bây giờ khuôn mặt càng thêm xấu xí.
"Mẹ ơi ... hu hu ..." Tiền Nhân Nhân nhào vào vòng tay của Tiền Huyên và bắt đầu khóc rống lên.
Tiền Huyên cứng đờ, muốn đưa tay kéo Tiền Nhân Nhân ra khỏi vòng tay của mình, bộ dạng hiện tại của nàng, đừng nói đến những người khác, ngay cả bản thân Tiền Huyền cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
"Nhân Nhân, con đứng dậy trước đi. Mẹ đi tìm luyện đan sư xem cho con." Tiền Huyên không dấu vết kéo Tiền Nhân Nhân ra khỏi vòng tay của mình, mặc dù nàng là con gái ruột của mình, nhưng nhìn thấy bộ mặt của nàng bây giờ, Tiền Huyên lại không thích nổi.
Con người đều yêu cái đẹp, Tiền Huyên cũng là một nữ nhân đặc biệt yêu thích cái đẹp, không thể chấp nhận bất kỳ khuyết điểm nào.
Sau khi Tiền Nhân Nhân rời khỏi vòng tay của nàng, Tiền Huyên rời khỏi phòng của Tiền Nhân Nhân như thể đang chạy trốn.
Tiền Nhân Nhân cũng nghĩ rằng mẹ nàng đang nóng lòng tìm một đan sư cho nàng.
Tiền Huyên từ trong sân của Tiền Nhân Nhân đi ra, thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng thực sự sợ chết khiếp. Nàng chưa từng thấy ai xấu như vậy, ngay cả những nha hoàn dị dạng trong sân của Tiền Nhân Nhân bây giờ cũng xinh đẹp hơn Tiền Nhân Nhân hàng chục lần.
" Phu nhân, ngài xem, để ta đi mời một đan sư về cho tiểu thư hay là..." ngài đi mời?
Tiểu nha hoàn còn chưa nói hết lời, nhưng nàng tin rằng phu nhân nhà họ được gia chủ vô cùng yêu thương nên nàng chắc chắn không phải là người ngu xuẩn, sẽ hiểu lời mà mình không muốn nói tiếp.
Kỳ thật buổi sáng tiểu nha hoàn không hề sợ hãi trước khuôn mặt của Tiền Nhân Nhân mà ngược lại còn hưng phấn, vui vẻ. Tiểu thư ghen ghét với vẻ đẹp của người khác và muốn hủy hoại vẻ ngoài của họ cuối cùng đã nhận được quả báo, hy vọng không có đan sư nào có thể chữa khỏi cho nàng.
-------------------- End chương 144 --------------
Chỉ nhìn thấy hắn lấy ra một khắc văn đao, khắc văn lên trên hộp, ngay sau đó vang lên một tiếng “lạch cạch”. Một trong những chiếc hộp được mở ra, bên trong có mười chiếc nhẫn không gian. Chiếc nhẫn chứa linh thạch trung phẩm, trong một chiếc nhẫn có 200.000 linh thạch trung phẩm.
“Phát tài rồi!” Tiêu Lăng Hàn lúc này trong đầu chỉ có ba chữ này, thật đúng là vừa buồn ngủ đã có người đưa gối, vừa lúc hắn lại thiếu linh thạch.
Cuối cùng, Tiêu Lăng Hàn không những lấy đi toàn bộ bảo vật của Tiền gia, còn để lại một ít đồ tốt ở bên trong, chắc chắn sẽ khiến Tiền gia có một bất ngờ lớn.
Sáng sớm hôm sau
Sở Mộ Thần cảm thấy choáng váng, giống như đã ngủ rất lâu, thấy trời vừa rạng sáng, hắn lắc đầu, cảm thấy mình từ khi mất đi linh lực càng ngày càng giống phàm nhân.
Hắn mới một đêm không ăn, hiện tại thật sự rất đói, giống như đã ba ngày ba đêm không ăn gì. Bụng cũng phối hợp mà phát ra hai âm thanh "ọc ọc".
Vừa bước vào sân, Sở Mộ Thần đã bị chặn bởi trận pháp, Tiêu Lăng Hàn đang làm cái quỷ gì vậy? Tự nhiên lại bố trí trận pháp ở giữa sân.
Hắn đang vội vào bếp nấu món gì đó để ăn nhưng phải băng qua sân mới được. Trong động phủ không có phòng bếp nên nó được xây ở một góc sân.
Tiêu Lăng Hàn mới ngủ được hai tiếng, Sở Mộ Thần đã đánh thức hắn.
“Sở sư huynh, chào buổi sáng!” Tiêu Lăng Hàn dùng ánh mắt mơ hồ mở cửa, chào Sở Mộ Thần.
“Tiêu sư đệ, chào buổi sáng!” Sở Mộ Thần chưa bao giờ thấy bộ dáng Tiêu Lăng Hàn chưa tỉnh ngủ như vậy, khóe miệng không khỏi co giật.
"Tiêu sư đệ, ngươi có thể dọn dẹp trận pháp trong sân trước được không? Ta muốn làm bữa sáng." Sở Mộ Thần vừa nói xong, bụng lại réo lên, cười ngượng ngùng.
Tiêu Lăng Hàn có chút áy náy sờ mũi, đêm qua hắn cho Sở Mộ Thần một viên Tích Cốc Đan, theo thời gian tính trong không gian, hắn có lẽ là đã phải năm ngày năm đêm không ăn gì.
"Ngươi đói như vậy, hay ăn một viên Tích Cốc Đan trước đi, tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm công sức" Tiêu Lăng Hàn lấy ra một lọ Tích Cốc Đan, khua khua trước mặt Sở Mộ Thần.
"Không, không cần, Tiêu sư đệ. Không phải ngươi nói hiện tại ta không có tu vi, thích hợp ăn thứ gì đó có linh khí sẽ tốt cho cơ thể và đan điền sao? Tốt nhất là ta nên làm thức ăn." Sở Mộ Thần nhanh chóng từ chối vì hắn sợ mình quen dùng Tích Cốc Đan rồi sẽ không muốn nấu ăn nữa, dù sao thì việc nấu nướng cũng quá phiền phức.
Tiêu Lăng Hàn cũng không có ép buộc Sở Mộ Trần, đi tới cửa động, hắn cũng không lập tức thu hồi trận pháp trong viện, mà là nhìn xem một chút tình cảnh trong trận pháp, sau đó trước tiên rút ra Sát Trận cùng Ảo Trận .
Ngay sau khi trận pháp được rút đi, ba người trong trận pháp đã lộ diện, một người là viện trưởng Phù Viện: Từ Thắng Hoa, một cái là đạo sư Võ Viện: Tiền Vân Trác, cùng với người đứng thứ ba trong bảng Phong Vân ở Võ Viện: Tiền Chí Tân.
Lúc này ba người hình tượng chật vật, chỉ có Từ Thắng Hoa ở Nguyên Anh kỳ là khá hơn một chút, tuy nhiên, Tiền Vân Trác ở Kim Đan trung kỳ cùng với Tiền Chí Tân ở Kim Đan sơ kỳ, giờ đây hai người cũng chỉ còn nửa cái mạng, trên người vô số vết thương, máu chảy khắp đất.
Khi nhìn thấy ba người trong trận pháp, Sở Mộ Thần không dám tin dụi dụi mắt, ai có thể nói cho hắn biết tại sao ba người này lại ở trong sân được không?
"Tiêu sư đệ, chuyện gì xảy ra? Bọn họ muốn đến bắt ngươi sao?" Sở Mộ Thần nhìn ba người bất tỉnh trên mặt đất, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua hắn ngủ quá sâu nên cái gì cũng không biết, làm sao viện trưởng học viện có thể đột nhập vào động phủ của học sinh vào lúc nửa đêm chứ? Thân là thầy người khác,mà lại làm ra loại chuyện hèn hạ này, căn bản không để ý đến nội quy của học viện. Nếu là...
Nghĩ đến nếu lãnh đạo cấp cao của học viện biết chuyện này, liệu có phải sẽ im lặng để bảo vệ danh tiếng của học viện không?
"Ngươi đoán không sai, bọn họ hẳn là đều tới đây để bắt ta." Tiêu Lăng Hàn gật đầu, nhìn Sở Mộ Thần bằng ánh mắt tán thưởng, thật sự có khả năng ba người này tới đây để bắt hắn, may mắn là hắn đã có chuẩn bị trước.
“Hôm qua ngươi không có nói là làm bẫy rập, muốn tiên hạ thủ vi cường, vậy…” Sở Mộ Thần chỉ vào trận pháp trong sân, hắn thật sự bị Tiêu Lăng Hàn lừa gạt, không bố trí bẫy rập cái đầu ấy! Người kể không thật, người nghe lại tin.
“Lúc đầu ta cũng không có ý định bố trí bẫy rập, nhưng đêm qua không ngủ được nên ngẫu nhiên bố trí trong sân, không ngờ có tác dụng, ta cũng rất ngạc nhiên.” Nỗing , Tiêu Lăng Hàn đem Vây Trận thu nhỏ lại còn một phần ba sân, không cản trở đường ra vào, chỉ khổ ba người kia một chút, nơi này thật sự rất nhỏ.
Nhìn Tiêu Lăng Hàn lần lượt đè ba người bọn họ giống như Điệp La Hán*, động tác thô bạo, giống như đang ném bao cát, nhìn đã thấy đau, Sở Mộ Thần không khỏi giật giật khóe miệng. Dù sân vẫn rộng như vậy nhưng hắn vẫn muốn xếp bọn họ lại với nhau, chắc chắn là cố ý.
Điệp La Hán*: là một trò chơi mà trong đó hai hoặc nhiều người được xếp thành nhiều kiểu khác nhau
Làm xong tất cả những điều này, Tiêu Lăng Hàn vỗ tay nói: "Xong rồi, ta sẽ nấu hai bát mì. Sở sư huynh ngồi trong sân đợi một lát."
“Ừ.” Sở Mộ Thần lúc này đói đến choáng váng, vốn là muốn hỏi Tiêu Lăng Hàn về việc tiên hạ thủ vi cường, hắn đã làm chuyện kinh thiên động địa gì chưa. Kết quả là khi đói, não hắn không thể suy nghĩ được nữa nên đã quên mất điều đó. Chẳng trách thường nghe người ta nói dù có chết cũng phải làm quỷ no.
----------------------------------------------
Tiền phủ
Một tia nắng chiếu thẳng vào phòng xuyên qua lớp sa mỏng màu tím, giống như một rải lụa màu tím long lanh lấp lánh, lóa mắt lại bắt mắt, tựa như mơ, trông rất đẹp mắt. Trong phòng có một nữ tử đang lặng yên nằm trên chiếc giường được khắc họa tinh xảo trong phòng, nhắm mắt ngủ say, khóe miệng hơi nhếch lên, chắc chắn là đang có một giấc mơ đẹp.
Chiếc chăn lụa ở cuối giường rung lên, sau đó một bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo thò ra, trên mắt cá chân có một chiếc vòng chân đính những hạt châu đủ màu sắc. Hàng mi dài khẽ run lên, thiếu nữ dụi mắt, ngáp một tiếng dài.
Tiền Nhân Nhân ngủ ngon nên tinh thần tràn đầy, nàng vươn tay vén chăn lên, thò đầu ra khỏi giường, hướng về phía cửa gọi: "Tiểu Lan, Tiểu Lan."
"Ta tới ngay đây tiểu thư."
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy ra, tiểu nha hoàn bưng chậu rửa mặt bước vào phòng, ngẩng đầu lơ đãng nhìn qua.
"A……"
"Bang"
Tiền Nhân Nhân bị tiểu nha hoàn và chậu rửa ồn ào đến mức đau đầu, nàng cầm chiếc gối ngọc xinh đẹp ném về phía tiểu nha hoàn rồi hét lên: "Ồn ào muốn chết, câm miệng!"
Tiểu nha hoàn bị một cái gối đập vào, trên trán chảy ra một vệt máu, đau đớn khiến tiểu nha hoàn tỉnh táo lại, nàng nhận ra hành vi vừa rồi của mình quá thất lễ. Cả người sợ hãi đến mức run rẩy quỳ xuống đất, không ngừng quỳ lạy nữ tử, "Tiểu thư tha mạng, cầu tiểu thư bỏ qua cho Tiểu Lan, Tiểu Lan cũng không dám nữa, Tiểu Lan không có ý đó. Bởi vì, bởi vì ..."
"Bởi vì cái gì?" Tiền Nhân Nhân thiếu kiên nhẫn hỏi.
“Bởi vì, tiểu thư, trên mặt của ngươi, trên mặt ngươi có, có...” Tiểu nha hoàn cuối cùng quyết định nói ra sự thật, nhưng lại vẫn lắp bắp.
Tiền Nhân Nhân đột nhiên có một dự cảm không lành khi nhìn thấy ánh mắt quái dị của Tiểu Lan. Nàng không quan tâm đến việc mặc quần áo hay đi giày, dùng chân trần đi vài bước đến bàn trang điểm, ngẩng đầu nhìn tấm gương đối diện.
"A... Mặt của ta, mặt của ta..."Tiền Nhân Nhân kinh hãi nhìn mình trong gương, muốn sờ vào nhưng lại không dám, hôm qua vẫn là thanh tú tao nhã, nhưng sáng nay nàng dường như đã thay đổi thành người khác. Toàn bộ khuôn mặt của nàng những vết thâm và khuôn mặt còn lỗ chỗ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phát nôn.
"Mau, nhanh, Tiểu Lan, đi gọi mẹ ta nhanh lên." Tiền Nhân Nhân ra lệnh cho nha hoàn nằm trên mặt đất, lúc này nàng rất sợ nhìn thấy mình trong gương nên lại trốn vào trong chăn.
Một lúc sau, một nữ tử xinh đẹp mặc váy tím bước vào.
"Nhân Nhân, Nhân Nhân"
“Mẹ” Tiền Nhân Nhân rầu rĩ từ trong chăn nói .
"Nhân nhân, Nhân nhân, để ta xem mặt con có vấn đề gì nào." Tiền Huyên bước đến bên giường, vừa gọi vừa đưa tay kéo Tiền Nhân Nhân từ dưới chăn ra.
Khi Tiền Huyên nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Tiền Nhân Nhân, không khỏi mở to hai mắt, con gái của nàng dung mạo không có gì nổi bật, bây giờ khuôn mặt càng thêm xấu xí.
"Mẹ ơi ... hu hu ..." Tiền Nhân Nhân nhào vào vòng tay của Tiền Huyên và bắt đầu khóc rống lên.
Tiền Huyên cứng đờ, muốn đưa tay kéo Tiền Nhân Nhân ra khỏi vòng tay của mình, bộ dạng hiện tại của nàng, đừng nói đến những người khác, ngay cả bản thân Tiền Huyền cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
"Nhân Nhân, con đứng dậy trước đi. Mẹ đi tìm luyện đan sư xem cho con." Tiền Huyên không dấu vết kéo Tiền Nhân Nhân ra khỏi vòng tay của mình, mặc dù nàng là con gái ruột của mình, nhưng nhìn thấy bộ mặt của nàng bây giờ, Tiền Huyên lại không thích nổi.
Con người đều yêu cái đẹp, Tiền Huyên cũng là một nữ nhân đặc biệt yêu thích cái đẹp, không thể chấp nhận bất kỳ khuyết điểm nào.
Sau khi Tiền Nhân Nhân rời khỏi vòng tay của nàng, Tiền Huyên rời khỏi phòng của Tiền Nhân Nhân như thể đang chạy trốn.
Tiền Nhân Nhân cũng nghĩ rằng mẹ nàng đang nóng lòng tìm một đan sư cho nàng.
Tiền Huyên từ trong sân của Tiền Nhân Nhân đi ra, thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng thực sự sợ chết khiếp. Nàng chưa từng thấy ai xấu như vậy, ngay cả những nha hoàn dị dạng trong sân của Tiền Nhân Nhân bây giờ cũng xinh đẹp hơn Tiền Nhân Nhân hàng chục lần.
" Phu nhân, ngài xem, để ta đi mời một đan sư về cho tiểu thư hay là..." ngài đi mời?
Tiểu nha hoàn còn chưa nói hết lời, nhưng nàng tin rằng phu nhân nhà họ được gia chủ vô cùng yêu thương nên nàng chắc chắn không phải là người ngu xuẩn, sẽ hiểu lời mà mình không muốn nói tiếp.
Kỳ thật buổi sáng tiểu nha hoàn không hề sợ hãi trước khuôn mặt của Tiền Nhân Nhân mà ngược lại còn hưng phấn, vui vẻ. Tiểu thư ghen ghét với vẻ đẹp của người khác và muốn hủy hoại vẻ ngoài của họ cuối cùng đã nhận được quả báo, hy vọng không có đan sư nào có thể chữa khỏi cho nàng.
-------------------- End chương 144 --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất