[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 145: Cảnh Ngộ Của Huyền Ý

Trước Sau
Nghĩ tới bộ dáng hiện tại của Tiền Nhân Nhân, Tiền Huyên rùng mình một cái, nàng tốt nhất vẫn nên tránh đi trước đã!

"Ngươi đi đi, ta chợt nhận ra một vài điều, hiện tại ta muốn đi bế quan, đến khi mặt tiểu thư khôi phục lại thì gọi ta." Tiền Huyên nói xong, không đợi nha hoàn trả lời, liền dẫn theo hai người hầu vội vàng rời đi.

"Phu nhân, chuyện tiểu thư bị hủy dung ngài có muốn nói cho lão gia không ạ?" Tiểu nha hoàn lớn tiếng hỏi Tiền Huyên đã biến mất không thấy, nàng cố ý làm vậy, cố ý để cho mọi người biết tiểu thư đã hủy dung và còn để nàng ta nếm trải cảm giác bị gọi là xấu xí.

"Tạm thời không cần!"

Tiểu nha hoàn sờ sờ mặt mình, lộ ra nụ cười hung ác. Nàng biết phu nhân nhất định sẽ nói lời này, trước kia tiểu thư dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình để giả vờ ngây thơ, đơn thuần, lừa dối lão gia phải theo ý nàng. Nếu bây giờ mà làm ra hành động như vậy với gương mặt xấu xí, chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

"Tỷ tỷ, ngươi nhìn xem, kẻ ác sẽ sớm bị trừng phạt." Tiểu nha hoàn lẩm bẩm trong lòng, nàng có một người chị ruột, vì dung mạo xinh đẹp nên cho rằng mình sẽ có tương lai tốt đẹp khi làm nha hoàn ở Tiền phủ. Không ngờ, chị nàng phải theo hầu một chủ tử hay ghen tị. Tiểu thư lúc đó mới mười tuổi, chỉ vì gia chủ khen một câu: “Nha đầu này thật xinh đẹp!” mà đã giao chị gái nàng cho một vài tên lưu manh đùa bỡn, cuối cùng bọn chúng đã hủy hoại dung mạo của chị nàng .

Trong vòng ba ngày, mọi người trong thành Vân Hoàng đều biết rằng Tiền Nhân Nhân, tiểu thư được cưng chiều nhất của Tiền gia, đã bị hủy dung và trở thành một con quái vật xấu xí.

Nhìn vào tin tức trên ngọc giản, Sở Mộ Thần không nói nên lời nhìn Tiêu Lăng Hàn, thủ đoạn của gia hỏa này quá độc, cư nhiên làm một nữ tử lớn lên như hoa như ngọc hủy dung. Nhưng hắn thích, cách trả thù này đơn giản mà thô bạo, hoàn toàn là đúng bệnh hốt thuốc.

"Tiêu sư đệ, lần sau có chuyện như vậy, nhất định phải mang ta đi cùng." Loại chuyện nhìn kẻ địch sống không tốt, mà mình lại sống tốt là cảm giác như thế nào? Chẳng lẽ tính cách của mình cũng đã thay đổi kể từ khi mình không có tu vi?

"Có chuyện gì?" Tiêu Lăng Hàn ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Sở Mộ Thần, hiển nhiên là đang hỏi hắn đang nói cái gì, mình nghe không hiểu. Tiêu Lăng Hàn biết Sở Mộ Thần đã nhận được tin tức Tiền Nhân Nhân bị hủy dung, cũng đã đoán được mình đã làm ra chuyện này.

"Ta hiểu, nhìn thấu không nói, biết người không bình, hiểu lý không tranh.”

“Chờ ngươi khôi phục tu vi rồi nói sau!” Tiêu Lăng Hàn đem tàn tích của phù triện đặt ở môt bên trên bàn, không ngẩng đầu nói. Gần đây hắn đang nghiên cứu cách vẽ Tụ Linh Phù, mấy hoa văn của phù triện trong không gian lưu lại bị mờ đi, hắn chỉ có thể mò mẫm vẽ.

Sở Mộ Thần: “…” Mình đây bị coi thường!

Sau khi nhìn Tiêu Lăng Hàn bằng ánh mắt u oán, Sở Mộ Thần nghĩ tới điều gì đó, lập tức khôi phục sức sống. Sáng nay hắn nhận được tin tức từ Ân Thiên Thịnh, bọn họ đã hoàn thành hai nhiệm vụ, hẳn là được rất nhiều điểm, chưa kể lần này còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Tiêu sư đệ, ngươi muốn ăn trưa không?" Sở Mộ Thần hái rau, hiện tại hắn mỗi ngày sống cùng củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà. Có sự làm mẫu nhiều lần của Tiêu Linh Hàn, cuối cùng hắn cũng có thể ăn được món hắn nấu.

“Không ăn!” Tiêu Lăng Hàn vừa nói xong, linh khí của hắn dâng trào, phù triện trước mặt lóe lên hào quang.

"Thành!"

“Ngươi lại nghiên cứu ra loại phù triện kỳ quái gì đấy?” Sở Mộ Thần vừa rồi cũng cảm nhận được trong sân dâng trào linh khí, Tiêu Lăng Hàn này thích nghiên cứu một số thứ kỳ quái.

Tiêu Lăng Hàn cẩn thận cất lá bùa vừa mới vẽ ra sang một bên, chuẩn bị vẽ thêm vài tấm nữa, để sau này đi đâu cũng có thể tu luyện, rất phù hợp với toàn linh căn của hắn, hắn. Hoàn toàn không phải lo lắng về việc gặp phải thuộc tính linh khí tương khắc.

"Tụ Linh Phù."



Nghe được Tiêu Lăng Hàn trả lời, Sở Mộ Thần lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hai mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn sáng ngời, hắn còn chưa kịp nói chuyện, câu tiếp theo của Tiêu Lăng Hàn đã đánh tan ảo tưởng của hắn.

"Chỉ thích hợp cho chính ta sử dụng. Cho đến nay, không có ai có linh căn giống ta."

"Tiêu sư đệ, ngươi có loại linh căn nào? Lôi Linh căn?"

Mặc dù kiểm tra cho thấy đó là Lôi Linh Căn, nhưng hiện tại xem ra không giống, cũng không biết Tiêu Lăng Hàn dùng phương pháp gì để tránh khỏi Trắc Linh Thạch. Càng thân với hắn, liền phát hiện hắn càng thần bí, nhưng thần bí này có phần quen thuộc, Sở Mộ Thần mỗi lần đều cố gắng nắm bắt một chút chân tướng, nhưng nó chỉ thoáng qua.

" Ngươi đoán xem!"

"..." Hôm nay chúng ta tuyệt giao điiii!

"Ta đi nấu ăn."

Bên tai quanh quẩn lời Sở Mộ Thần, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu nhớ tới Thượng Quan Huyền Ý, không biết nhóc ngốc kia hiện giờ đang ở đâu, có khỏe không? Trước đây, mỗi lần hắn tức giận, má sẽ phồng lên, đôi mắt đào hoa sẽ nhìn thẳng vào mình... Nghĩ như vậy, động tác trên tay hắn dừng lại, không có cách nào tập trung tinh thần được.

Sau khi thu thập dịch phù văn, lá bùa, cùng phù bút trên bàn, nghĩ đến kinh Phật trong nhẫn không gian, Tiêu Lăng Hàn ngẫu nhiên chọn ra một ít.

Mà Thượng Quan Huyền Ý đang bị Tiêu Lăng Hàn nhớ thương, lúc này đang chiến đấu với hai tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.

Trong một khu rừng rậm rạp, cây cối cao to cành lá sum xuê, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất. Một cây trăm năm tuổi đang đâm chồi mới, đáng tiếc, ngay sau đó đã bị một kiếm tàn nhẫn chém xuống.

Chủ nhân của thanh kiếm này là Thượng Quan Huyền Ý, sở dĩ lần này hắn ra ngoài rèn luyện một mình là vì hắn có hai việc phải làm.

Đầu tiên, hắn muốn tìm cơ duyên kiếp trước gặp được, muốn đem tất cả thiên tài địa bảo giao cho Tiêu Lăng Hàn, muốn cho hắn một cái kinh ngạc.

Thứ hai, những kẻ thù kiếp trước phải bị giết, một số món nợ sớm hay muộn cũng phải trả, dù những chuyện đó không xảy ra ở đời này cũng không có nghĩa là chúng chưa xảy ra.

Hắn, Thượng Quan Huyền Ý , trước mặt Tiêu Lăng Hàn chính là Thượng Quan Huyền Ý ngoan ngoãn nhưng có chút vụng về. Tuy nhiên, đồng thời, hắn vẫn là một kẻ báo thù, mang theo hận thù và sự không cam lòng của kiếp trước sống lại, làm sao hắn có thể để những người đã làm tổn thương mình sống vui vẻ được?

Sở dĩ Thượng Quan Huyền Ý một mình đến rèn luyện, không phải chỉ vì không muốn Tiêu Lăng Hàn biết bí mật trọng sinh của mình, mà còn vì không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng máu lạnh của mình.

"Keng... Keng.... Keng... " Thượng Quan Huyền Ý không ngừng vung kiếm trong tay, chỉ với một chiêu "Trảm Quang Thời Vũ", thời gian như ngừng lại trong một giây. Thượng Quan Huyền Ý đã nhanh chóng nắm bắt một giây này, chặt đứt một cánh tay của nam tu đối diện.

"A... Súc sinh, ta muốn giết ngươi." Nam tu chặt đứt tay trái, lòng đầy thống khổ và tức giận, hắn vẫn dùng kiếm trong tay phải đâm thẳng Thượng Quan Huyền Ý.

"Sao? Bởi vì ta không như ý nguyện của các ngươi, cho nên liền thẹn quá thành giận? Các ngươi không tính toán mời bổn thiếu gia đi các ngươi Tiền gia làm khách sao?" Thượng Quan Huyền Ý cười lạnh, biến đổi chiêu kiếm trong tay, lùi về phía sau để tránh thanh kiếm của nam tu.



"Ngươi thật không biết xấu hổ, chúng ta có ý tốt mời ngươi. Ngươi ngu xuẩn như vậy, đừng trách chúng ta vô lễ." Một nam tu khác nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý tránh kiếm của hắn, sắc mặt âm trầm như nước, thật sự là đã đánh giá thấp tiểu tử này.

"Các ngươi mới là đồ không biết xấu hổ, Tiền gia các ngươi đều là những kẻ không biết xấu hổ, các ngươi cho rằng mình là ai? Các mời ta, ta phải đi sao? Cũng biết không tiểu ra một một vũng mà soi đức hạnh của các ngươi đi." Thượng Quan Huyền Ý phun ra một ngụm máu, không cam lòng yếu thế mắng trở về.

Thật là tức chết hắn, tốt nhất không nên để hắn gặp nữ tử tên Tiền Nhân Nhân kia , nếu không hắn sẽ phải lột da nàng ta.

Nhìn thấy hai vị tu sĩ Tiền gia đuổi theo mình như keo dính chó, trong mắt Thượng Quan Huyền Ý hiện lên một tia hung ác, ngươi đã muốn tìm chết thì cứ lưu lại.

Thượng Quan Huyền Ý trước tiên tạo một khoảng cách với hai người kia, sau đó trực tiếp lấy ra một trận bàn cấp ba, bố trí Sát Trận ngay tại chỗ. Hắn vốn đã quen với việc bố trí trận pháp, kiếp trước hắn đã bố trí rất nhiều Sát Trận như vậy. Chỉ nhìn thấy lá cờ trong tay hắn lần lượt được cắm vào các vị trí tương ứng trong vòng chưa đầy một phút.

Sau khi bố trí xong, Thượng Quan Huyền Ý giả vờ kiệt sức ngã xuống đất.

Hai người Tiền gia đi theo nhìn thấy điều này vui mừng khôn xiết.

Hai người bọn họ hiện tại có ý muốn sát hại Thượng Quan Huyền Ý, mặc dù gia tộc muốn bắt người về, nhưng gia chủ lại không nói nhất định phải là người sống. Cùng lắm thì họ sẽ nói rằng tiểu tử này sống chết không chịu đi theo họ, thậm chí còn chĩa kiếm vào họ và không cẩn thận bị ngộ sát trong khi giao chiến.

Khi họ đến gần Thượng Quan Huyền Ý, thấy hắn đang cố gắng đứng dậy từ mặt đất. Cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau hiện lên dòng chữ "Giết người khi đang trọng bệnh".

Hai người không còn do dự nữa, bước nhanh về phía trước, giơ kiếm đâm vào Thượng Quan Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền Ý vốn đã đoán trước hai người này sẽ trực tiếp đi vào bẫy của hắn, khi nhìn thấy hai người đi về phía mình, hắn liền quay đầu lại cười rạng rỡ với họ.

Vứt bỏ lá cờ cuối cùng trong tay, "Khởi!"

Hai người Tiền gia nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên mỉm cười với chính mình, mặc dù nụ cười rất xán lạn. Nhưng cả hai người đều cảm thấy đó giống như nụ cười của quỷ dữ, trong đầu họ đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ quỷ dị này. Ngay sau đó, khung cảnh thay đổi, hai người đi đến sông băng tuyết địa, thứ họ nhìn thấy là những con sói tuyết khổng lồ, số lượng khoảng mười con.

Tình huống này đột nhiên xuất hiện chỉ có thể là hiện tại hai người bọn họ đang ở trong trận pháp.

"Hú~ Hú~..." Con sói tuyết khổng lồ khinh thường nhìn hai người trước mặt rồi gầm lên một tiếng.

Nam tử gầy hơn một chút siết chặt thanh kiếm trong tay, gian nan nuốt một ngụm nước miếng và cảnh giác nhìn con sói tuyết khổng lồ có thể lao vào họ bất cứ lúc nào. Hỏi người bên cạnh: "Chúng ta nên làm gì đây? Hình như chúng ta đã bước vào trận pháp do tiểu tử kia sắp đặt."

"Không ngờ tiểu tử này lại là một trận pháp sư. Không phải tin tức nói hắn chỉ là học sinh của Khí Viện sao?"

"Thông tin nhất định là sai!"

"Đm, con mẹ nó, liều mạng đi." Nam tu chán nản nhìn bàn tay trái bị gãy của mình, không ngờ nhiệm vụ này lại khó khăn như vậy, trước đây bọn họ luôn làm việc dễ như trở bàn tay, chưa từng phải lao đao như này.

---------------- End chương 145: -------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau