[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 146: Ác Ma Chân Chính

Trước Sau
Nam tu cầm kiếm trong tay chiến đấu với con sói tuyết khổng lồ, người còn lại không còn cách nào khác đành phải cắn răng dùng kiếm giết chết con sói tuyết khổng lồ. Người Tiền gia phần lớn đều là kiếm tu, trận pháp sư rất ít, vừa lúc chẳng có ai trong hai người họ biết cả.

Thượng Quan Huyền Ý ẩn nấp trong trận pháp, chậm rãi thưởng thức hai người đang hấp hối giãy giụa.

Nhìn thấy hai người bị trọng thương, linh khí gần như cạn kiệt. Lúc này, Thượng Quan Huyền Ý mới cầm kiếm, nhân lúc một người đang đối phó với con sói tuyết khổng lồ, hắn lặng lẽ đi tới phía sau, dùng kiếm đâm xuyên qua ngực tên này.

Một người khác đang đối phó với bốn con sói tuyết khổng lồ, đột nhiên lại có thêm hai con tiến vào. Hắn cảm thấy kiệt sức, chưa kịp suy nghĩ thì một thanh kiếm đã xuyên thẳng qua đan điền của hắn.

"Aaa......" Nam tử hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, quỳ xuống đất, tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, hai mắt như lửa đốt, cổ họng lại phun ra một ngụm máu nữa.

"Đừng nhìn ta như vậy, ngươi hiện tại chính là bại tướng, làm tù binh thì phải có bộ dáng như tù binh." Thượng Quan Huyền Ý dùng kiếm chọc chọc vào cánh tay nam tu, không cẩn thận lại chém thêm một nhát nữa.

"Ngươi là thứ tiểu nhân hèn hạ, nếu như ngươi có bản lĩnh thì đánh quang minh chính đại đi, ngươi sau lưng tấn công bọn ta sao có thể tính là quân tử!" Nam tu toàn thân đau đớn, hiện tại đan điền của hắn đã bị bị phế, đã là một cái phế nhân, cùng lắm thì chính là chết.

"Ta hèn hạ sao? Ha ha, ha ha ha..." Thượng Quan Huyền Ý khinh thường cười lạnh một tiếng.

"Lúc các ngươi hai chọi một sao không nói là hèn hạ? Lúc các ngươi ngang ngược vô lý muốn bắt cóc ta đến Tiền gia, sao các ngươi không cảm thấy mình hèn hạ? Hừ! Cái quỷ gì vậy, đúng là vô liêm sỉ, các ngươi thì được lấy hai chọi một, còn ta chơi chút kỹ xảo thì không được? Chỉ cần có thể giết được các ngươi, mặc kệ cái thủ đoạn gì cũng là có bản lĩnh.”

Nam tử hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu sang một bên.

"Ta hỏi, ngươi trả lời. Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ chặt đứt một ngón tay của ngươi." Thượng Quan Huyền Ý uy hiếp, ánh mắt quét qua quét lại trên tay nam tử.

"..." Khinh bỉ!

“Nữ nhân Tiền gia tên là Tiền Nhân Nhân của ngươi rất xinh đẹp sao?” Thượng Quan Huyền Ý thuận miệng hỏi, nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng vào nam tử.

"……" không nói!

Nam tử mạnh mẽ nghiêng đầu sang một bên, một bộ có chết cũng không nói.

Hồi lâu không nghe được Thượng Quan Huyền Ý nói chuyện, tay cũng không có đau đớn. Nam tử nghi hoặc quay lại thì thấy Thượng Quan Huyền Ý đang chậm rãi lấy dao găm từ nhẫn không gian ra, xếp thành một hàng.

Không biết vì cái gì, nam tử cảm thấy da đầu tê dại, còn có một loại cảm giác không rét mà run.

"Vừa rồi ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi không trả lời, ngươi cho rằng ta nên chặt ngón tay nào của ngươi trước tiên đây?" Thượng Quan Huyền Ý nghịch nghịch dao găm trong tay, những con dao găm này đều là Tiêu Lăng Hàn từng sử dụng qua, mỗi một cái đều bị hắn thu về, trân quý mà cất ở một chỗ trong nhẫn không gian.

Tiêu Lăng Hàn có thói ở sạch, ngoại trừ kiếm ra, hắn coi phi dao, dao găm, kim châm là những đồ vật dùng một lần, luyện chế đều là hình thức phổ biến.

Nam tử mím môi, lùi lại từng bước, cố gắng tránh xa Thượng Quan Huyền Ý.



Thượng Quan Huyền Ý lấy ra một tấm phù nhẹ nhàng ném về phía nam tử, sau đó nam tử liền trở nên bất động. Đây là Định Thân Phù mà Tiêu Lăng Hàn đã nghiên cứu khi lần đầu tiên tiếp xúc với phù triện, tuy nhiên loại bùa này chỉ có tác dụng với tu sĩ cấp thấp, đương nhiên cũng có tác dụng với người phàm.

Khi nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý ném một tấm phù vào người mình, hắn liền không thể cử động được, hắn chưa bao giờ nghe nói đến loại phù như vậy. Nam tử ngẩng đầu, có chút kinh hãi nhìn Thượng Quan Huyền Ý, giờ phút này, hắn đã không còn cảm giác kinh diễm như lần đầu nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý nữa, hắn chỉ cảm thấy dưới khuôn mặt xinh đẹp này là một gương mặt ác ma thôi.

Thượng Quan Huyền Ý cầm lấy dao găm, ngồi trước mặt nam tử, hắn bắt đầu cắt, chậm rãi, tới lui, mỗi lần lại cắt một chút, khiến người ta thực sự cảm nhận được cảm giác đau thấu tim.

Nam tử đau đớn hét lên, hắn vốn tưởng rằng lúc Thượng Quan Huyền Ý cắt phải ngón tay của mình, hắn liền dùng dao cắt đứt nó. Hiện tại xem ra mình quá ngây thơ rồi, con mẹ nó! Đây chính là một con ác ma, một con ác ma chân chính!

Cuối cùng, mười phút sau, ngón tay út của nam tử bị Thượng Quan Huyền Ý cắt đứt.

Nhìn vũng nước dưới thân nam tử, Thượng Quan Huyền Ý cau mày chán ghét, quá vô dụng, mới cắt ngón đầu tiên đã sợ tè ra quần.

"Vừa rồi ngươi biểu hiện thật sự quá kém, ta quyết định lát nữa hỏi một vẫn đề dùng hai ngón tay, ta hỏi lại ngươi, Tiền Nhân Nhân có đẹp không?"

Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên nhớ tới loại phù mà Tiêu Lăng Hàn dùng khi thẩm vấn Ân Tuyên, nó có thể khiến người ta nói ra sự thật, cho dù không muốn nói ra cũng phải nói ra. Chỉ tiếc hắn chưa bao giờ cho mình loại phù đó.

"Không, không xinh đẹp lắm, tiểu gia bích ngọc, chỉ ở mức khá thôi." Nam tử vội vàng trả lời.

"Tốt, rất tốt! Tiêu Lăng Hàn có đồng ý cưới nàng không?" Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh nói, nhưng tay hắn vô thức nắm chặt, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

"Không, Tiêu công tử kinh tài tuyệt diễm, kỳ tài ngút trời, lớn lên lại tuấn dật phi phàm. Làm sao hắn có thể coi trọng Tiền Nhân Nhân được?" Nói xong, trong mắt nam tử tràn đầy khinh thường. Nếu không phải gia chủ đặc biệt sủng ái Tiền Nhân Nhân, bọn họ làm sao có thể vội vàng nịnh bợ một kẻ tư chất thấp hèn đó?

"Hừ, may cho ngươi thức thời! Vậy ngươi vì cái gì muốn tới tìm ta?" Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi, Tiêu Lăng Hàn không đồng ý cưới nữ nhân kia, đem hắn tìm về có ích lợi gì?

"Ngươi không phải em trai hắn sao? Tất nhiên là ta dùng ngươi để đe dọa hắn rồi." Nam tử đương nhiên trả lời.

Thượng Quan Huyền Ý: “…” Ta lớn lên giống em trai hắn sao?

Thượng Quan Huyền Ý híp mắt lại, Tiền gia quả nhiên có chủ ý hay, dù sao không phải ai cũng dám đánh chủ ý lên Tiêu Đại Ma Vương. Không hổ là người mà mình nhận định.

" Ngươi thực không tồi, rất thức thời."

Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói như vậy, nam tử vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã trốn thoát. Tục ngữ có câu: “Sống còn hơn là chết tử tế!” Mỗi người chỉ có một cuộc đời. Ai không khao khát được sống, ai không mong khỏe mạnh trường thọ? Đây là bản năng của con người.

Không ngờ, ngay sau đó, đầu lìa khỏi xác.

" Ngươi đã thức thời như vậy, ta liền cho ngươi chết thống khoái!"



Sau đó, Thượng Quan Huyền Ý thu thập đồ vật đáng giá của hai người, nhưng không có pháp khí nào được gia tộc đánh dấu, cuối cùng hắn phóng ra dị hỏa đốt cháy hai thi thể.

Sau khi đóng lại trận pháp, Thượng Quan Huyền Ý nhìn về phía học viện Hoàng Cực, liếm liếm môi, xem ra mình phải nhanh hơn để có thể quay về càng sớm càng tốt.

Mặc Ảnh ở trên cổ tay Thượng Quan Huyền Ý âm thầm phàn nàn trong lòng, đúng là vật họp theo loài. Chủ nhân là người như thế nào, bạn của chủ nhân đều là loại người như vậy, bọn họ đều rất ác, sau này mình tốt nhất vẫn nên kiềm chế chút để tránh bị ảnh hưởng.

Tiêu Lăng Hàn còn không biết bởi vì mình lo lắng cho an nguy của Thượng Quan Huyền Ý nên mới để Mặc Ảnh ở trên người hắn để bảo vệ hắn an toàn. Nhưng không ngờ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, thế cho nên về sau khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ở bên nhau, Mặc Ảnh đối với Thượng Quan Huyền Ý cung cung kính kính

Hai giờ sau, Thượng Quan Huyền Ý đã tới chân một vách đá.

Kiếp trước hắn vô tình ngã xuống khi bị yêu thú truy đuổi, vô tình phát hiện nơi này có một trận pháp thiên nhiên. Sau khi mở khóa trận pháp, thứ xuất hiện là một cái Lôi Trì. Lôi Trì có thể rèn luyện thân thể, tăng cường thể chất của con người, điều quan trọng nhất là dưới Lôi Trì có một viên lôi nguyên thạch, chỉ cần có lôi nguyên thạch ở đó, Lôi Trì sẽ không bao giờ cạn kiệt.

Nhìn cỏ dại mọc um tùm trước mặt, không thể phân biệt được đâu là đâu, Thượng Quan Huyền Ý trước tiên tìm kiếm vị trí cụ thể. Mười phút sau, cuối cùng tcũng nhìn thấy trận pháp thiên nhiên đằng sau tảng đá cao năm mét. Đầu tiên hắn đào ra hai viên đá, dò xét đường đi, phát hiện nó giống hệt như kiếp trước, vẫn bị bao phủ bởi một trận pháp thiên nhiên cấp ba.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phá vỡ trận pháp, nhưng các trận pháp thiên nhiên không có mắt trận cố định như trận pháp được bố trí, thường thì mắt trận của các trận pháp tự nhiên sẽ thay đổi theo thời gian.

Thượng Quan Huyền Ý đời trước phải mất cả tháng mới có thể phá trận, lấy kinh nghiệm kiếp trước, hắn cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Sau khi tính ngày hiện tại thì hôm nay chính xác là ngày 14, ngày mai sẽ là ngày 15. Vào giờ Tý đêm rằm trăng tròn, mắt trận sẽ xuất hiện ở vị trí được ánh trăng chiếu vào.

Tại chỗ bố trí một Phòng Ngự Trận, Thượng Quan Huyền Ý khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện, mãi đến tối mai mới ra tay.

Thời gian trôi qua từng phút, chẳng mấy chốc đã đến giờ Tý ngày hôm sau.

Thượng Quan Huyền Ý chọn đúng thời điểm, đứng dậy, thu trận bàn, tiến đến trước mặt trận pháp thiên nhiên.

Ánh trăng trên bầu trời hô ứng một hòn đá to bằng lòng bàn tay trên mặt đất, ai có thể nghĩ rằng trung tâm của trận pháp thiên nhiên này lại là một hòn đá? Thượng Quan Huyền Ý lấy ra Bạo Phá Phù cấp ba mà Tiêu Lăng Hàn đã chuẩn bị cho hắn, sau khi đưa linh lực vào, hắn ném nó vào giữa trận pháp. Sau khi ném liên tiếp mười lá Bạo Phá Phù, trận pháp đã bị phá vỡ, đây chắc chắn là sản phẩm tốt nhất do Tiêu Đại Ma Vương chế tạo ra.

Sau khi trận pháp bị phá vỡ, một lối vào sơn động lộ ra, Thượng Quan Huyền Ý lấy phi kiếm ra, từng bước một tiếp cận hang động.

Hắn cẩn thận bước vào cửa động, chưa đi được bao xa thì một hòn đá rơi xuống đất phát ra âm thanh “cạch”, trong hang động yên tĩnh này, âm thanh đột nhiên đặc biệt chói tai. Thượng Quan Huyền Ý siết chặt kiếm trong tay, cảnh giác nhìn về phía trước, một lúc sau, có tiếng bước chân vang lên.

Thượng Quan Huyền Ý biết yêu thú bảo hộ trong sơn động đã phát hiện ra mình, thông thường sẽ có yêu thú bảo hộ ở gần thiên tài địa bảo.

Hắn còn nhớ, kiếp trước hắn cùng yêu thú trong sơn động này chiến đấu ba ngày ba đêm mới giết chết nó, lúc đó hắn đã đạt đến Kim Đan trung kỳ.

Lôi Báo Gấm đang ngủ ngon lành trong hang của nó thì bất ngờ có một con người đột nhập vào lãnh thổ của nó vào lúc nửa đêm. Yêu thú có ý thức về lãnh thổ rất mạnh, bất kỳ người hoặc động vật nào xâm nhập vào lãnh thổ của nó đều sẽ bị coi là hành vi khiêu khích đối với nó.

--------------- End chương 146: --------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau