[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 147: Kẻ Thù Cũ
Lôi Báo Gấm từ xa đã tấn công Thượng Quan Huyền Ý, từng đạo lôi điện liên tiếp đánh vào hắn, âm thanh "bùm bùm" không ngừng.
Lôi Báo Gấm này là một con yêu thú ở giai đoạn đầu cấp ba, Thượng Quan Huyền Ý không lấy ra pháp khí để chống lại lôi điện mà để cho nó đánh vào cơ thể mình, hắn có thể sử dụng những lôi điện này để rèn luyện cơ thể của mình. Hiện tại hắn không có lôi linh căn nên hắn đương nhiên cần phải rèn luyện thân thể thật tốt, tránh cho sau này độ kiếp bị chia năm xẻ bảy, đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa.
Lôi Báo Gấm thấy công kích của mình đánh trúng vào nhân loại đối diện nhưng tên đó chẳng những không bị thương, ngược lại còn rất hưởng thụ, "Hú hú hú..." Nó tức giận hét lên.
"Tới đi!" Thượng Quan Huyền Ý hoạt động chân một chút, vừa rồi lôi điện đánh vào người hắn có cảm giác khá đau, tê, ngứa lan khắp tứ chi. Hắn cảm nhận rõ ràng rằng sức mạnh của cơ thể mình đã tăng lên gấp nhiều lần kể từ khi hắn đạt đến Kim Đan kỳ.
"Hú hú..." Lôi Báo Gấm không còn phát động lôi điện công kích nữa mà chạy thẳng về phía Thượng Quan Huyền Ý, muốn xé nát nhân loại trước mặt.
Thượng Quan Huyền Ý tất nhiên không thể đứng yên chờ móng vuốt của nó bổ xuống người, hắn nhảy lên, mượn dùng vách đá của sơn động đập mạnh vào đầu Lôi Báo Gấm, thanh kiếm trong tay không chút do dự đâm vào mắt nó.
"Ngao ô.. Ngao ô.. Ngao ngao..." Lôi Báo Gấm đau đớn lắc đầu, nó muốn ném nhân loại chết tiệt đó ra khỏi người mình, lôi điện trong miệng bất chấp mà ném về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Mũi chân của Thượng Quan Huyền Ý đặt lên đỉnh đầu Lôi Báo Gấm, một lần nữa dựa vào sức mạnh của vách đá để đứng vững trên mặt đất. Lôi Báo Gấm báo trước mặt hiển nhiên là đang tức giận với việc hắn vừa làm, lúc này trong sơn động, bốn phương tám hướng đều là lôi điện, Thượng Quan Huyền Ý có đứng ở phía xa thì lôi điện vẫn giáng xuống người hắn.
Sau một hồi công kích lung tung như vậy, Lôi Báo Gấm có chút kiệt sức, Thượng Quan Huyền Ý nhân cơ hội, dùng kiếm trong tay tấn công Lôi Báo Gấm, một tiếng “rầm”, Thượng Quan Huyền Ý bị đẩy lùi ra ngoài. Không ngờ da của Lôi Báo Gấm cứng đến mức pháp kiếm cấp ba căn bản không thể làm nó bị thương, thanh kiếm vừa rồi hắn đánh chỉ để lại một vết thương nhợt nhạt trên người nó.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý bị đánh bay, "Hú hú hú..." Lôi Báo Gấm hưng phấn gầm lên. Nó nhấc chân lên chạy đi, nghĩ rằng sẽ dùng móng vuốt của mình đập nhân loại này thành từng mảnh.
Thượng Quan Huyền Ý cầm kiếm đứng dậy, phun ra một ngụm máu, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng. Nhận thấy Lôi Báo Gấm đang chạy về phía mình, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn chạy về phía trước vài bước rồi quỳ trên mặt đất, ngả người về phía sau, thanh kiếm trong tay đâm thẳng vào bụng Lôi Báo Gấm. Quả nhiên, da bụng của yêu thú hầu hết đều là nơi yếu nhất, cũng là nơi tấn công tốt nhất.
Lôi Báo Gấm vẫn giữ nguyên tư thế tấn công về phía trước, đột nhiên "phịch" một tiếng rơi xuống đất, sỏi đá trong hang cũng lăn đến dưới chân Thượng Quan Huyền Ý. Hắn lau mặt một cái, tay dính đầy máu, hắn nhanh chóng dùng Thanh Khiết Thuật trên người, lấy đan dược ra, ăn một viên Bổ Linh Đan và một đan dược chữ thương.
Đầu tiên hắn đào ra yêu đan của Lôi Báo Gấm, sau đó lột bỏ lớp da của nó, lớp da dày như vậy có thể dùng để luyện pháp khí phòng ngự. Sau đó hắn thu thập hết những thứ có giá trị trên người Lôi Báo Gấm, những thứ vô giá trị còn lại đều bị hắn đốt đi hết.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục đi vào trong sơn động, rất nhanh sau đó hắn đột nhiên mở mắt ra. Trong sơn động có một cái ao, đây chính là mục tiêu trong chuyến đi của Thượng Quan Huyền Ý – Lôi Trì.
Hắn lấy hồ lô không gian mà mình đã luyện chế từ sáng sớm ra và cho Lôi Trì vào hồ lô cùng với những lôi nguyên thạch ở đáy ao. Cái hồ lô không gian này được làm từ Không Minh Thạch mà hắn mua từ quầy hàng của một ông lão khi đi ngang qua thành Vũ Hội.
Ba ngày sau…
Ở thành Huyễn Thiên, ở bên cửa sổ trên tầng hai của quán rượu Thuận Phúc, có một thiếu niên tuấn tú đang ngồi. Những người đang ăn uống xung quanh thường xuyên quay lại nhìn thiếu niên, chủ yếu là vì hắn rất đẹp, mái tóc đen dài như thác, đôi mắt hoa đào thon dài dưới đôi lông mày lá liễu đầy đa tình, nếu không cẩn thận sẽ luân hãm vào trong đó.
Một ít thiếu nữ dè dặt còn không sao, họ chỉ lén nhìn thiếu niên với đôi mắt long lanh, rồi nhanh chóng quay lại ngay lập tức, đỏ mặt ngại ngùng không dám nhìn xung quanh; nhưng có một số nữ tử táo bạo không hề e dè, mở to đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.
Thiếu niên đó tất nhiên là Thượng Quan Huyền Ý, hắn tới thành Huyễn Thiên chỉ có một mục đích, đó chính là kẻ đã từng phản bội hắn - Trần Tâm Dung. Tuy rằng kiếp trước hắn chưa từng thích nàng, ở bên người nào là tự do của nàng, nhưng nàng ta cũng không nên lén lút cùng anh họ hắn rồi tìm mọi cách giúp tên đó hại mình. Trần Tâm Dung dường như đã quên mất người đã cứu nàng, đã cho nàng tài nguyên tu luyện là ai!
Một ngươi không biết ơn, tâm cứng như đá, băng lãnh vô tình , đúng là một kẻ ăn cháo đá bát.
Vì một chút ích lợi mà đã phản bội ân nhân của mình, lấy ân nhân của mình làm đá lót đường, lấy lòng tốt làm như đá mài dao! Những người như vậy không đáng được cảm thông hay thương hại. Tuy rằng điều đó chưa xảy ra nhưng không có nghĩa là nó không xảy ra.
Thượng Quan Huyền Ý trọng sinh đã không còn lòng trắc ẩn, ở đại lục này kẻ mạnh làm vua, người quá thiện tâm sẽ không sống lâu, kẻ xen vào việc người khác sẽ nhanh chết, tâm không tàn nhẫn người không đi xa.
Thượng Quan Huyền Ý ngồi bên cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn rõ người đi đường.
Lúc này, trong cầu thang ở quán rượu xuất hiện ba người, một nam hai nữ, nam tử khoảng mười bốn tuổi, nữ tử khoảng mười bảy tuổi, còn nữ tử nhỏ hơn chút thì mười lăm tuổi.
Khi nhìn thấy ba người xuất hiện ở cầu thang tầng hai, Thượng Quan Huyền Ý hơi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười tà mị, khiến khuôn mặt của những nữ tử xung quanh đều đỏ bừng, tim đạp thình thịch.
Đương nhiên, ba người cũng nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý, chủ yếu là vì hắn ngồi ở đó, dường như cả nhà hàng đều trở nên tỏa sáng với sự hiện diện của hắn.
Hai cô gái rất kinh ngạc trước dung mạo kinh diễm của Thượng Quan Huyền Ý, mà nam tử sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Thượng Quan Huyền Ý, trong mắt hắn lại tràn đầy ghen tị. Chỉ vì sự có mặt của Thượng Quan Huyền Ý mà nữ nhân xung quanh đều không thèm để ý tới hắn, hắn tất nhiên không vui, cho rằng Thượng Quan Huyền Ý đã nổi bật vốn thuộc về hắn. Ở nhà, hắn là bảo bối trong tay cha mẹ, tất nhiên phải là tâm điểm của mọi người, hắn chưa bao giờ bị người ta hoàn toàn bỏ qua như lúc này.
Ba người vừa lên lầu là đúng Trần Tâm Dung, Trần Tâm Nặc cùng Trần Tâm Bình. .
Trần Tâm Dung cùng Trần Tâm Nặc ăn ý đi về phía vị trí của Thượng Quan Huyền Ý, nhưng Trần Tâm Bình ở một bên có vẻ không muốn.
"Đại tỷ, nhị tỷ!" Trần Tâm Bình kêu lên, ngăn cản hai người đang muốn tiến về phía trước, hắn ngồi xuống một cái bàn gần đó.
Những nữ tử khác trong quán rượu tất nhiên là đã nhìn ra ý tưởng của Trần Tâm Dung cùng Trần Tâm Nặc, trong mắt họ tràn đầy khinh thường. Tu vi hiện tại của Trần Tâm Dung chỉ ở Luyện Khí kỳ cấp ba, ngoại hình không nổi bật, nàng là loại người nếu bị ném vào đám đông cũng tìm không thấy.
Trần gia chỉ là một gia tộc nhỏ ở thành Huyễn Thiên, người có tu vi cao nhất trong gia tộc cũng chỉ ở Kim Đan kỳ, đương nhiên không thể so sánh với ba đại gia tộc ở thành HuyễnThiên. Những người có mặt đều đến từ ba đại gia tộc, tất nhiên là coi thường hành vi của hai tỷ muội Trần Tâm Dung.
Khi Trần Tâm Dung cùng Trần Tâm Nặc nghe thấy tiếng gọi của Trần Tâm Bình, cả hai đều dừng lại và miễn cưỡng quay lại chỗ Trần Tâm Bình đang ngồi, khi nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình, cả hai đều đỏ mặt xấu hổ.
Trần Tâm Nặc cảm thấy mình chắc chắn đã bị thiếu niên bên cửa sổ mê hoặc, không khỏi muốn đi về phía hắn, hiện tại tỉnh táo lại, gương mặt nàng đỏ bừng.
Mà Trần Tâm Dung nhìn thấy ánh mắt khinh thường của người khác, nàng nhìn Thượng Quan Huyền Ý với vẻ u oán. Đôi mắt nàng ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương, nếu có người không biết chuyện nhìn thấy nàng, nhất định sẽ hiểu lầm Thượng Quan Huyền Ý bội tình bạc nghĩa đối với nàng.
Liếc qua nhìn thấy ba huynh muội Trần gia đang ở chung với nhau, Thượng Quan Huyền Ý vẫn còn nhớ những gì Trần Tâm Dung đã nói, nói rằng mẹ kế khắc nghiệt với nàng, còn các em ruột luôn ức hiếp, chèn ép nàng. Nhưng trước mắt ba người rõ ràng tình cảm rất tốt, nào có trách móc nặng nề? Ức hiếp? Chèn ép? Tại sao kiếp trước mình lại cảm thấy Trần Tâm Dung hiền lành tốt bụng như tiểu bạch thỏ? Rõ ràng là một đóa hắc liên hoa!
Sau khi ba huynh muội Trần gia rời đi không lâu, Thượng Quan Huyền Ý cũng rời khỏi quán rượu.
Khi Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trong phòng Trần Tâm Dung.
Phòng của Trần Tâm Dung so với các anh em của nàng tốt hơn mấy lần, linh khí tất nhiên là nồng đậm nhất, không giống như bộ dáng có cha dượng, mẹ kế.
"Thu Họa, ngươi đi tìm tên của nam tử đã ăn cơm ở quán rượu Thuận Phúc ngày hôm nay tên gì và tìm xem hắn trọ ở đâu. Nhớ giúp ta đặt một phòng bên cạnh phòng của hắn." Trần Tâm Dung ra lệnh cho một nha hoàn, nam tử ưu tú như vậy, rất xứng với nàng, cho dù có dùng biện pháp nào cũng phải có được hắn.
"Vâng thưa tiểu thư." Nha hoàn nói xong rồi vội vàng rời đi.
"Đại tiểu thư, ngài bảo Thu Họa đặt quán trọ cho ngài, nhưng không phải ngài đã hứa với Lưu thiếu gia tối nay sẽ đến chỗ hắn sao?"
"Lưu thiếu gia chỉ là một cái bao cỏ mà thôi, hắn làm sao có thể xứng với ta? Đi nói với Lưu công tử rằng tâm tình của ta hôm nay không tốt là bởi vì tu vi mãi không đột phá."
"Vâng ạ."
"Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình!" Trần Tâm Dung xua tay, sốt ruột ra lệnh cho năm sáu nha hoàn đang đứng trong phòng.
Sau khi mọi người đã đi hết, Trần Tâm Dung mở một cánh cửa bí mật trong phòng và bước vào.
Thượng Quan Huyền Ý trên người có Ẩn Thân Phù nên Trần Tâm Dung không thể nhìn thấy hắn, hắn theo sát nàng, đi được mấy bước liền nhìn thấy một cánh cửa, trong cửa là một phòng giam tổng cộng có ba nam tử bị cầm tù tại đây.
"Trần Tâm Dung, ngươi đúng là nữ nhân ác độc, ta muốn giết ngươi!" Một nam nhân trên mặt vết máu nhìn thấy Trần Tâm Dung gầm lên.
Hai người còn lại chỉ lười biếng ngẩng đầu lên, phát hiện người tới vẫn là Trần Tâm Dung, quay đầu nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm nữa.
" Ta còn tưởng rằng các ngươi không tồi! Thế nhưng hôm nay ta mới biết được cái gì là dung nhan tuyệt thế vô song. So với người đó, ngươi thậm chí còn không xứng xách giày cho hắn."
"Không xứng? Hừ, không biết lúc trước là ai giả bị thương để quyến rũ ta."
----------- End chương 147: ---------------
Lôi Báo Gấm này là một con yêu thú ở giai đoạn đầu cấp ba, Thượng Quan Huyền Ý không lấy ra pháp khí để chống lại lôi điện mà để cho nó đánh vào cơ thể mình, hắn có thể sử dụng những lôi điện này để rèn luyện cơ thể của mình. Hiện tại hắn không có lôi linh căn nên hắn đương nhiên cần phải rèn luyện thân thể thật tốt, tránh cho sau này độ kiếp bị chia năm xẻ bảy, đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa.
Lôi Báo Gấm thấy công kích của mình đánh trúng vào nhân loại đối diện nhưng tên đó chẳng những không bị thương, ngược lại còn rất hưởng thụ, "Hú hú hú..." Nó tức giận hét lên.
"Tới đi!" Thượng Quan Huyền Ý hoạt động chân một chút, vừa rồi lôi điện đánh vào người hắn có cảm giác khá đau, tê, ngứa lan khắp tứ chi. Hắn cảm nhận rõ ràng rằng sức mạnh của cơ thể mình đã tăng lên gấp nhiều lần kể từ khi hắn đạt đến Kim Đan kỳ.
"Hú hú..." Lôi Báo Gấm không còn phát động lôi điện công kích nữa mà chạy thẳng về phía Thượng Quan Huyền Ý, muốn xé nát nhân loại trước mặt.
Thượng Quan Huyền Ý tất nhiên không thể đứng yên chờ móng vuốt của nó bổ xuống người, hắn nhảy lên, mượn dùng vách đá của sơn động đập mạnh vào đầu Lôi Báo Gấm, thanh kiếm trong tay không chút do dự đâm vào mắt nó.
"Ngao ô.. Ngao ô.. Ngao ngao..." Lôi Báo Gấm đau đớn lắc đầu, nó muốn ném nhân loại chết tiệt đó ra khỏi người mình, lôi điện trong miệng bất chấp mà ném về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Mũi chân của Thượng Quan Huyền Ý đặt lên đỉnh đầu Lôi Báo Gấm, một lần nữa dựa vào sức mạnh của vách đá để đứng vững trên mặt đất. Lôi Báo Gấm báo trước mặt hiển nhiên là đang tức giận với việc hắn vừa làm, lúc này trong sơn động, bốn phương tám hướng đều là lôi điện, Thượng Quan Huyền Ý có đứng ở phía xa thì lôi điện vẫn giáng xuống người hắn.
Sau một hồi công kích lung tung như vậy, Lôi Báo Gấm có chút kiệt sức, Thượng Quan Huyền Ý nhân cơ hội, dùng kiếm trong tay tấn công Lôi Báo Gấm, một tiếng “rầm”, Thượng Quan Huyền Ý bị đẩy lùi ra ngoài. Không ngờ da của Lôi Báo Gấm cứng đến mức pháp kiếm cấp ba căn bản không thể làm nó bị thương, thanh kiếm vừa rồi hắn đánh chỉ để lại một vết thương nhợt nhạt trên người nó.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý bị đánh bay, "Hú hú hú..." Lôi Báo Gấm hưng phấn gầm lên. Nó nhấc chân lên chạy đi, nghĩ rằng sẽ dùng móng vuốt của mình đập nhân loại này thành từng mảnh.
Thượng Quan Huyền Ý cầm kiếm đứng dậy, phun ra một ngụm máu, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng. Nhận thấy Lôi Báo Gấm đang chạy về phía mình, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn chạy về phía trước vài bước rồi quỳ trên mặt đất, ngả người về phía sau, thanh kiếm trong tay đâm thẳng vào bụng Lôi Báo Gấm. Quả nhiên, da bụng của yêu thú hầu hết đều là nơi yếu nhất, cũng là nơi tấn công tốt nhất.
Lôi Báo Gấm vẫn giữ nguyên tư thế tấn công về phía trước, đột nhiên "phịch" một tiếng rơi xuống đất, sỏi đá trong hang cũng lăn đến dưới chân Thượng Quan Huyền Ý. Hắn lau mặt một cái, tay dính đầy máu, hắn nhanh chóng dùng Thanh Khiết Thuật trên người, lấy đan dược ra, ăn một viên Bổ Linh Đan và một đan dược chữ thương.
Đầu tiên hắn đào ra yêu đan của Lôi Báo Gấm, sau đó lột bỏ lớp da của nó, lớp da dày như vậy có thể dùng để luyện pháp khí phòng ngự. Sau đó hắn thu thập hết những thứ có giá trị trên người Lôi Báo Gấm, những thứ vô giá trị còn lại đều bị hắn đốt đi hết.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục đi vào trong sơn động, rất nhanh sau đó hắn đột nhiên mở mắt ra. Trong sơn động có một cái ao, đây chính là mục tiêu trong chuyến đi của Thượng Quan Huyền Ý – Lôi Trì.
Hắn lấy hồ lô không gian mà mình đã luyện chế từ sáng sớm ra và cho Lôi Trì vào hồ lô cùng với những lôi nguyên thạch ở đáy ao. Cái hồ lô không gian này được làm từ Không Minh Thạch mà hắn mua từ quầy hàng của một ông lão khi đi ngang qua thành Vũ Hội.
Ba ngày sau…
Ở thành Huyễn Thiên, ở bên cửa sổ trên tầng hai của quán rượu Thuận Phúc, có một thiếu niên tuấn tú đang ngồi. Những người đang ăn uống xung quanh thường xuyên quay lại nhìn thiếu niên, chủ yếu là vì hắn rất đẹp, mái tóc đen dài như thác, đôi mắt hoa đào thon dài dưới đôi lông mày lá liễu đầy đa tình, nếu không cẩn thận sẽ luân hãm vào trong đó.
Một ít thiếu nữ dè dặt còn không sao, họ chỉ lén nhìn thiếu niên với đôi mắt long lanh, rồi nhanh chóng quay lại ngay lập tức, đỏ mặt ngại ngùng không dám nhìn xung quanh; nhưng có một số nữ tử táo bạo không hề e dè, mở to đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.
Thiếu niên đó tất nhiên là Thượng Quan Huyền Ý, hắn tới thành Huyễn Thiên chỉ có một mục đích, đó chính là kẻ đã từng phản bội hắn - Trần Tâm Dung. Tuy rằng kiếp trước hắn chưa từng thích nàng, ở bên người nào là tự do của nàng, nhưng nàng ta cũng không nên lén lút cùng anh họ hắn rồi tìm mọi cách giúp tên đó hại mình. Trần Tâm Dung dường như đã quên mất người đã cứu nàng, đã cho nàng tài nguyên tu luyện là ai!
Một ngươi không biết ơn, tâm cứng như đá, băng lãnh vô tình , đúng là một kẻ ăn cháo đá bát.
Vì một chút ích lợi mà đã phản bội ân nhân của mình, lấy ân nhân của mình làm đá lót đường, lấy lòng tốt làm như đá mài dao! Những người như vậy không đáng được cảm thông hay thương hại. Tuy rằng điều đó chưa xảy ra nhưng không có nghĩa là nó không xảy ra.
Thượng Quan Huyền Ý trọng sinh đã không còn lòng trắc ẩn, ở đại lục này kẻ mạnh làm vua, người quá thiện tâm sẽ không sống lâu, kẻ xen vào việc người khác sẽ nhanh chết, tâm không tàn nhẫn người không đi xa.
Thượng Quan Huyền Ý ngồi bên cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn rõ người đi đường.
Lúc này, trong cầu thang ở quán rượu xuất hiện ba người, một nam hai nữ, nam tử khoảng mười bốn tuổi, nữ tử khoảng mười bảy tuổi, còn nữ tử nhỏ hơn chút thì mười lăm tuổi.
Khi nhìn thấy ba người xuất hiện ở cầu thang tầng hai, Thượng Quan Huyền Ý hơi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười tà mị, khiến khuôn mặt của những nữ tử xung quanh đều đỏ bừng, tim đạp thình thịch.
Đương nhiên, ba người cũng nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý, chủ yếu là vì hắn ngồi ở đó, dường như cả nhà hàng đều trở nên tỏa sáng với sự hiện diện của hắn.
Hai cô gái rất kinh ngạc trước dung mạo kinh diễm của Thượng Quan Huyền Ý, mà nam tử sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Thượng Quan Huyền Ý, trong mắt hắn lại tràn đầy ghen tị. Chỉ vì sự có mặt của Thượng Quan Huyền Ý mà nữ nhân xung quanh đều không thèm để ý tới hắn, hắn tất nhiên không vui, cho rằng Thượng Quan Huyền Ý đã nổi bật vốn thuộc về hắn. Ở nhà, hắn là bảo bối trong tay cha mẹ, tất nhiên phải là tâm điểm của mọi người, hắn chưa bao giờ bị người ta hoàn toàn bỏ qua như lúc này.
Ba người vừa lên lầu là đúng Trần Tâm Dung, Trần Tâm Nặc cùng Trần Tâm Bình. .
Trần Tâm Dung cùng Trần Tâm Nặc ăn ý đi về phía vị trí của Thượng Quan Huyền Ý, nhưng Trần Tâm Bình ở một bên có vẻ không muốn.
"Đại tỷ, nhị tỷ!" Trần Tâm Bình kêu lên, ngăn cản hai người đang muốn tiến về phía trước, hắn ngồi xuống một cái bàn gần đó.
Những nữ tử khác trong quán rượu tất nhiên là đã nhìn ra ý tưởng của Trần Tâm Dung cùng Trần Tâm Nặc, trong mắt họ tràn đầy khinh thường. Tu vi hiện tại của Trần Tâm Dung chỉ ở Luyện Khí kỳ cấp ba, ngoại hình không nổi bật, nàng là loại người nếu bị ném vào đám đông cũng tìm không thấy.
Trần gia chỉ là một gia tộc nhỏ ở thành Huyễn Thiên, người có tu vi cao nhất trong gia tộc cũng chỉ ở Kim Đan kỳ, đương nhiên không thể so sánh với ba đại gia tộc ở thành HuyễnThiên. Những người có mặt đều đến từ ba đại gia tộc, tất nhiên là coi thường hành vi của hai tỷ muội Trần Tâm Dung.
Khi Trần Tâm Dung cùng Trần Tâm Nặc nghe thấy tiếng gọi của Trần Tâm Bình, cả hai đều dừng lại và miễn cưỡng quay lại chỗ Trần Tâm Bình đang ngồi, khi nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình, cả hai đều đỏ mặt xấu hổ.
Trần Tâm Nặc cảm thấy mình chắc chắn đã bị thiếu niên bên cửa sổ mê hoặc, không khỏi muốn đi về phía hắn, hiện tại tỉnh táo lại, gương mặt nàng đỏ bừng.
Mà Trần Tâm Dung nhìn thấy ánh mắt khinh thường của người khác, nàng nhìn Thượng Quan Huyền Ý với vẻ u oán. Đôi mắt nàng ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương, nếu có người không biết chuyện nhìn thấy nàng, nhất định sẽ hiểu lầm Thượng Quan Huyền Ý bội tình bạc nghĩa đối với nàng.
Liếc qua nhìn thấy ba huynh muội Trần gia đang ở chung với nhau, Thượng Quan Huyền Ý vẫn còn nhớ những gì Trần Tâm Dung đã nói, nói rằng mẹ kế khắc nghiệt với nàng, còn các em ruột luôn ức hiếp, chèn ép nàng. Nhưng trước mắt ba người rõ ràng tình cảm rất tốt, nào có trách móc nặng nề? Ức hiếp? Chèn ép? Tại sao kiếp trước mình lại cảm thấy Trần Tâm Dung hiền lành tốt bụng như tiểu bạch thỏ? Rõ ràng là một đóa hắc liên hoa!
Sau khi ba huynh muội Trần gia rời đi không lâu, Thượng Quan Huyền Ý cũng rời khỏi quán rượu.
Khi Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trong phòng Trần Tâm Dung.
Phòng của Trần Tâm Dung so với các anh em của nàng tốt hơn mấy lần, linh khí tất nhiên là nồng đậm nhất, không giống như bộ dáng có cha dượng, mẹ kế.
"Thu Họa, ngươi đi tìm tên của nam tử đã ăn cơm ở quán rượu Thuận Phúc ngày hôm nay tên gì và tìm xem hắn trọ ở đâu. Nhớ giúp ta đặt một phòng bên cạnh phòng của hắn." Trần Tâm Dung ra lệnh cho một nha hoàn, nam tử ưu tú như vậy, rất xứng với nàng, cho dù có dùng biện pháp nào cũng phải có được hắn.
"Vâng thưa tiểu thư." Nha hoàn nói xong rồi vội vàng rời đi.
"Đại tiểu thư, ngài bảo Thu Họa đặt quán trọ cho ngài, nhưng không phải ngài đã hứa với Lưu thiếu gia tối nay sẽ đến chỗ hắn sao?"
"Lưu thiếu gia chỉ là một cái bao cỏ mà thôi, hắn làm sao có thể xứng với ta? Đi nói với Lưu công tử rằng tâm tình của ta hôm nay không tốt là bởi vì tu vi mãi không đột phá."
"Vâng ạ."
"Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình!" Trần Tâm Dung xua tay, sốt ruột ra lệnh cho năm sáu nha hoàn đang đứng trong phòng.
Sau khi mọi người đã đi hết, Trần Tâm Dung mở một cánh cửa bí mật trong phòng và bước vào.
Thượng Quan Huyền Ý trên người có Ẩn Thân Phù nên Trần Tâm Dung không thể nhìn thấy hắn, hắn theo sát nàng, đi được mấy bước liền nhìn thấy một cánh cửa, trong cửa là một phòng giam tổng cộng có ba nam tử bị cầm tù tại đây.
"Trần Tâm Dung, ngươi đúng là nữ nhân ác độc, ta muốn giết ngươi!" Một nam nhân trên mặt vết máu nhìn thấy Trần Tâm Dung gầm lên.
Hai người còn lại chỉ lười biếng ngẩng đầu lên, phát hiện người tới vẫn là Trần Tâm Dung, quay đầu nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm nữa.
" Ta còn tưởng rằng các ngươi không tồi! Thế nhưng hôm nay ta mới biết được cái gì là dung nhan tuyệt thế vô song. So với người đó, ngươi thậm chí còn không xứng xách giày cho hắn."
"Không xứng? Hừ, không biết lúc trước là ai giả bị thương để quyến rũ ta."
----------- End chương 147: ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất