[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 148: Sư Tôn Muốn Linh Thạch

Trước Sau
Nghe vậy, Trần Tâm Dung có chút thẹn quá hóa giận nói: "Ta dụ dỗ ngươi đó coi trọng ngươi! Bây giờ các ngươi đối với ta không có tác dụng gì, nếu người khác biết ta giam giữ các ngươi thì sẽ mang đến phiền toái cho Trần gia." Nói xong, trong tay Trần Tâm Dung xuất hiện một thanh kiếm.

"Ngươi định giết người diệt khẩu sao? Ngươi nói ngươi quan tâm đến Trần gia ư? Ngươi căn bản chỉ đang lo lắng cho mạng của chính ngươi thôi." Nam tử khinh thường nói, trong mắt tràn đầy chán ghét, không có một chút sợ hãi nào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thượng Quan Huyền Ý gần như đã hiểu được, ba người bị giam ở đây hẳn là bị Trần Tâm Dung hấp dẫn. Tuy nhiên, họ không hề có thiện cảm với mà cuối cùng lại bị Trần Tâm Dung giam giữ, xem ra Trần Tâm Dung thực sự không phải là cái gì tốt.

Thượng Quan Huyền Ý không còn do dự nữa, trực tiếp phóng ra dị hỏa, đốt cháy Trần Tâm Dung thành tro bụi. Rồi bước đi mà không ngoảnh lại trước khi ba người bên trong tỉnh lại với chuyện vừa xảy ra, Thượng Quan Huyền Ý đã rời khỏi Trần gia.

-----------------------------

Trong một sơn cốc yên tĩnh của hoạc viện Hoàng Cực, nơi này linh khí nồng đậm, hoa thơm chim hót, cây xanh bóng mát, suối nhỏ uốn lượn, tất cả những ngọn núi và sơn cốc đều tràn ngập sương mù trắng ngà.

Ở trung tâm sơn cốc có một khoảng sân nhỏ tinh xảo, lúc này có một cơn gió nhẹ thổi qua. Trong sân đột nhiên vang lên một tiếng "bịch", giống như tiếng vật nặng rơi xuống đất.

“Úi!” Một nam tử kêu lên vì đau, khiến lũ chim đang đậu trên ngọn cây xung quanh hoảng sợ bay tán loạn.

Tiêu Lăng Hàn từ trên mặt đất đứng dậy phủi bụi, hắn hôm nay vốn là dự định đi Thiên Tinh Các mua một ít phù, nhưng trước khi hắn rời khỏi học viện Hoàng Cực đã bị bắt tới đây.

Hắn suýt nữa thì mặt chấm đất, may mắn là mông chấm đất, Tiêu Lăng Hàn xoa xoa cái mông đau nhức, oán hận nhìn người ngồi trước bàn đá trong sân.

Bị Tiêu Lăng Hàn nhìn như vậy, Âu Dương Tu Kỳ xấu hổ sờ mũi, giả vờ ho khan: "Đại đồ đệ, không ngờ ngươi lại ở học viện Hoàng Cực, còn làm hại ta phái người khắp nơi tìm ngươi."

Tiêu Lăng Hàn âm thầm trợn mắt nghĩ thầm: Ta cũng đâu có kêu ngài phái người đi tìm. Hơn nữa, ngay từ đầu ngài không nói với chúng ta rằng ngài chính là Âu Dương Tu Kỳ, viện trưởng đại nhân của học viện Hoàng Cực, nếu ngài nói với chúng ta điều này sớm hơn, chúng ta đã sớm ôm lấy đùi vàng là ngài rồi.

"Đệ tử bái kiến sư tôn. Đệ tử không ngờ rằng sư tôn ngài kỳ thật là viện trưởng của học viện Hoàng Cực. Nếu như biết sớm hơn, đệ tử đã sớm tới gặp ngươi rồi." Tiêu Lăng Hàn tuy oán giận nhưng hắn vẫn quy củ đứng trước Âu Dương Tu Kỳ, dù sao hắn cũng không muốn lại bị quăng đi, việc sư tôn tiện nghi vừa làm chắc chắn là cố ý.

"Ừm, dù sao cũng đều do ta vội rời đi mà không nói với các ngươi."

"Không, không phải lỗi của ngài, là đệ tử không hỏi, dẫn đến sai lầm ngày hôm nay." Ngàn vạn sai đều là lỗi của ta, may mắn là ngài có tu vi cao thâm. Không có ai nhìn thấy việc hắn vừa rồi bị sư tôn mang đi giống như bắt gà, nếu không một đời anh danh của hắn sẽ bị sư tôn khốn kiếp này hủy hoại.

"Trong lòng đang chửi ta là vi sư sao?" Âu Dương Tu Kỳ nhướng mày nhìn Tiêu Lăng Hàn, tiểu tử này trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng nhất định là đang mắng mình vì đã ném hắn từ trên cao xuống.

Tiêu Lăng Hàn: “…” Biết được là tốt rồi!

"Không, tuyệt đối không. Không biết hôm nay sư tôn vì sao lại tới tìm đệ tử?" Tiêu Lăng Hàn liên tục lắc đầu, hắn không biết vị sư tôn tiện nghi này có tu vi gì, ở trước mặt hắn ngay cả một chút phản kháng cũng không dậy nổi.

"Đúng rồi, sư đệ của ngươi đâu?"

“Sư đệ đi rèn luyện rồi thưa sư tôn.”

"Ừ, chắc lần trước vi sư cho các ngươi linh thạch các ngươi chưa dùng đâu đúng không?"



Tiêu Lăng Hàn nghe vậy nghĩ thầm, đây rồi, sư tôn tiện nghi này đến đây để lấy linh thạch đây mà, hắn biết ngay đây là sư tôn keo kiệt bủn xỉn mà.

"Linh thạch nào?" Tiêu Lăng Hàn ngơ ngác nhìn Âu Dương Tu Kỳ.

"Khụ khụ!" Âu Dương Tu Kỳ bị lời nói của Tiêu Lăng Hàn làm cho sặc khù khụ..

"Tiểu tử thúi, đừng giả vờ với ta nữa, đó là chiếc nhẫn không gian lần trước ta rời đi để lại." Âu Dương Tu Kỳ đập bàn một cái, tức giận nói.

Dường như hắn đã quên mất thực lực của mình, chỉ nghe thấy “rắc” một cái, chiếc bàn chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ.

Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy cảnh này, nuốt nước bọt, sau này sư tôn tiện nghi này sẽ không chào hỏi hắn nữa phải không? Đi theo một sư tôn nóng tính như vậy, mạng nhỏ của mình có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

"Thật ra, ngày hôm đó sau khi ngài rời khỏi không bao lâu, ta và sư đệ đã bị cướp. Sau đó, chúng ta lại giết một ít yêu thú để bán để có được linh thạch mua đan dược." Tiêu Lăng Hàn buồn bực nói, vẻ mặt bất lực.

Âu Dương Tu Kỳ vừa nghe tin chiếc nhẫn bị cướp, hắn kinh ngạc đứng dậy, khí thế bức người nhìn Tiêu Lăng Hàn.

"Cái gì?"

Tiêu Lăng Hàn lập tức cảm giác được một cỗ uy áp như núi cuồn cuộn về phía mình, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi mịn. Chết tiệt, nếu không phải lần trước trải qua, hắn đã sớm bị thương nặng rồi. Sư tôn tiện nghi này muốn mưu sát đồ đệ của mình sao? Hắn không biết đồ đệ hắn trước mặt hắn vẫn là một cái nhược kê* sao?

Nhược kê*: ‘kê’ là gà, ‘nhược’ là yếu, đại khái ý là nhỏ bé yếu ớt như gà.

"Nếu ngày đó ta không bị trọng thương thì cũng sẽ không bị đánh cướp. Là đồ đệ vô dụng, làm sư phụ mất mặt." Tiêu Lăng Hàn nắm chặt hai tay, tiếp tục nói dối không chớp mắt.

Đùa gì chứ, linh thạch rơi vào túi ai thì là của người đó, làm sao có thể lấy ra được! Sau khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nghi ngờ Âu Dương Tu Kỳ đưa nhầm nhẫn không gian cho mình, liền nhất trí chờ khi hắn hỏi thì nói như vậy.

Âu Dương Tu Kỳ vòng quanh Tiêu Lăng Hàn hai vòng, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nói: "Thật vô dụng, ngay cả nhẫn không gian cũng không thể bảo vệ được!"

"Đúng đúng, tất cả đều là lỗi của đệ tử, đệ tử ngày đó không nên chống đối sư tôn, như vậy chính mình sẽ không bị thương, cũng sẽ không bị cướp." Tiêu Lăng Hàn cố ý nhắc tới nguyên nhân bị thương, hy vọng sư tôn tiện nghi sẽ thu hồi uy áp một chút. Nếu còn tiếp tục như thế này, hắn sẽ phải quỳ xuống mất.

"Hừ!"

Âu Dương Tu Kỳ hiện tại chỉ nghĩ đến có một trăm ngàn linh thạch cực phẩm, cái kia chính là trăm ngàn linh thạch cực phẩm a! Đó là tài sản mà hắn đã tích lũy nhiều năm, ban đầu hắn định dùng chúng để đi trên Truyền Tống Trận, nhưng hiện tại xem ra hắn chỉ có thể ở lại tiểu thế giới này rồi.

Thời vậy, mệnh vậy!

"Ai!"

“Sư tôn, sư tôn.” Nhìn thấy sư tôn tiện nghi vẻ mặt đau khổ thở dài, Tiêu Lăng Hàn trong lòng hiếm thấy có cảm giác áy náy.



Xem ra những viên linh thạch đó hẳn là có ích lợi rất lớn đối với hắn, vậy mình có nên lấy chúng ra không?

Hiện tại nếu lấy nó ra thì có bị đánh không?

Tiêu Lăng Hàn rối rắm suy nghĩ, quyết định hỏi rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định.

"Ngươi đang làm gì vậy!" Âu Dương Tu Kỳ tâm tình không tốt, giọng điệu không tốt, tức giận trừng mắt Tiêu Lăng Hàn, ý bảo hắn có chuyện gì thì nói, rắm mau thả.

"Sư tôn, trong nhẫn không gian có rất nhiều linh thạch sao? Vậy chờ sau này khi đệ tử kiếm được linh thạch, nhất định sẽ hiếu kính sư tôn." Tiêu Lăng Hàn thử nói, lặng lẽ quan sát sắc mặt Âu Dương Tu Kỳ.

"Hừ! CHờ ngươi phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể kiếm được linh thạch. Đó là linh thạch trăm năm mà lão tử đã kiếm được trong mấy trăm năm qua." Âu Dương Tu Kỳ xua tay, một cái bàn khác xuất hiện trên mặt đất. Hắn ngồi vào bàn lấy bình rượu ra, rót cho mình một ly và bắt đầu uống.

Tiêu Lăng Hàn khóe miệng giật giật, hắn có linh cảm, nhẫn không gian của sư tôn tiện nghi của hắn nhất định có rất nhiều bàn. Tình huống như ngày hôm nay chắc hẳn đã xảy ra rất hiều lần, từ động tác thuần thục của hắn là có thể nhìn ra.

"Sư tôn, những viên linh thạch đó đối với ngài rất quan trọng sao? Nếu không chúng ta đến bải phỏng những thế gia giàu có đi, ngài có tu vi cao thâm, vừa thấy liền biết dễ kiếm rồi. Nếu ngài đến bái phỏng, họ nhất định sẽ hiếu kính ngài rất nhiều linh thạch." Tiêu Lăng Hàn ngồi đối diện Âu Dương Tu Kỳ, từ trong nhẫn không gian lấy ra một ly rượu, nhân lúc sư tôn tiện nghi đang uống rượu, nhanh chóng cầm bình rượu lên rót cho mình một ly.

Âu Dương Tu Kỳ liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, nhìn hắn rót rượu vào bình, không nói một lời ngăn cản, chuẩn bị xem kịch.

Che giấu vẻ vui vẻ trong mắt, Âu Dương Tu Kỳ đưa tay gõ Tiêu Lăng Hàn một chút.

" Tuổi còn nhỏ mà đã biết đánh cướp của người khác, ngươi đúng là có tiền đồ."

"Sư tôn, ngài nói sai rồi, chỉ cần ngài đặt kiếm của mình trước mặt bọn họ, giải phóng một chút uy áp, bọn họ sẽ ngoan ngoãn khẳng khái rút tiền ra." Tiêu Lăng Hàn nói một cách nghiêm túc và chân thành, nhưng hắn không ngờ rằng sư tôn của mình vẫn là một thanh niên tốt. Trong Tu chân giới này, có rất ít người giác ngộ được như hắn và giữ vững được điểm mấu chốt của mình.

"Cha mẹ ngươi đâu? Tại sao đầu ngươi lại toàn nghĩ nhiều đến việc ỷ mạnh hiếp yếu? Ra ngoài đừng bao giờ nói mình là đệ tử của Âu Dương Tu Kỳ." Âu Dương Tu Kỳ cảm thấy mình đã thu một đệ tử có tam quan bất chính, điều này khiến hắn lo lắng muốn chết, một mầm non tốt như vậy lại mọc cong vẹo sao?

"..."

Đây ghét bỏ mình à, ngay từ đầu cũng không biết là ai ỷ mạnh hiếp yếu, ép hai người bọn họ trở thành đệ tử. Tiêu Lăng Hàn uống hết rượu trong ly, chưa kịp nếm thử rượu, một lượng lớn linh khí đột nhiên tràn ngập trong cơ thể hắn.

“Phụt!” Một ngụm máu phun ra, Tiêu Lăng Hàn mặt đỏ bừng, nội tạng bị thương bởi linh khí hỗn loạn. Hắn nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt lại và bắt đầu chải vuốt lại linh lực trong cơ thể.

Âu Dương Tu Kỳ ở một bên thấy vậy hơi nhếch lên khóe miệng, thầm nghĩ, tiểu tử thúi, nếu dám lén lút uống rượu thì sẽ có kết cục như thế này.

Tuy nhiên, Âu Dương Tu Kỳ vẫn ngồi ở bàn, không có ý định rời đi. Ngược lại hắn lại chú ý một chút đến tình trạng của Tiêu Lăng Hàn, đề phòng hắn không chịu nổi linh khí trong rượu mà bay màu. Dù sao đây cũng là đồ đệ mà hắn bao nhiêu năm qua mới tìm thấy, đương nhiên không thể để hắn bị linh khí cho bay màu như thế này. Nếu cần thiết, ở thời khắc mấu chốt giúp hắn một tay.

Sau khi Tiêu Lăng Hàn vận chuyển công pháp, linh khí khắp nơi trong cơ thể hắn nhanh chóng tìm được lối thoát, tụ tập trong đan điền của hắn. Nguyên Anh đả tọa trong đan điền, mỗi khi thở ra hít vào, linh khí liền tiến vào cơ thể, như thể hắn là một điểm hội tụ linh khí, linh khí từ mọi phương hướng đều lao về phía hắn.

---------------- End chương 148: --------------

Editor: hiu hiu, sắp thi giữa kì 2 rùi m.n ơi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau