[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 150: Chờ Sau Lại Nói
Huyễn Nguyệt Sơn, động phủ số 44.
Vừa bước vào trận pháp, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng dùng thần thức kiểm tra xem ba người trong góc có còn hay không, thấy cả ba người đều còn ở đó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Mộ Thần cuối cùng cũng nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn trở lại, đang muốn ôm chặt hắn thì Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng bước sang một bên, dùng linh khí tóm hắn lại, tránh cho bị ngã như chó ăn cứt.
Sở Mộ Thần: “…” Mình chỉ vui quá thôi mà!
Hắn đã lâu không gặp Tiêu Lăng Hàn nên có chút kích động, vừa rồi nhịn không được muốn ôm hắn, không ngờ mình lại cư nhiên bị ghét bỏ.
Sở Mộ Thần đã từng là nam tu được hoan nghênh nhất học viện, không biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn gả cho hắn. Nhưng hiện tại những nữ tu, song nhi từng ngưỡng mộ hắn đã thay lòng đổi dạ, nữ nhân đúng là hay thay đổi!
"Sở sư huynh, ta biết ngươi hoan nghênh ta trở về, nhưng không cần nhiệt tình như vậy."
Tiêu Lăng Hàn bị ánh mắt u oán của Sở Mộ Thần làm cho có chút không được tự nhiên, lúc rời đi, hình như đã cho hắn ăn ba ngày, cũng không biết gần đây hắn đã ăn gì! Trận pháp này hắn mới thay đổi thành Phòng Ngự Trận cấp bốn, nội bất xuất ngoại bất nhập, hắn cư nhiên không có bị đói chết, thật đúng là mạng lớn.
"Ta chỉ là có chút kích động, Tiêu sư đệ, ngươi rốt cuộc đã trở lại, không dễ dàng chút nào a! Ngươi đã xa nhà hai mươi ngày, nhanh đi lấy chút linh rau về nấu đi, ta sắp chết đói rồi."
Sở Mộ Thần nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn giống như nhìn thấy cứu tinh, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều ăn linh gạo! Linh gạo! Hắn ăn nhiều đến mức sắp muốn ói ra luôn rồi.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Người tung tăng nhảy nhót trước mặt này thật sự sẽ chết đói sao?
Tiêu Lăng Hàn hái một ít linh rau từ không gian Long Ngọc đưa cho Sở Mộ Thần, để hắn tự mình nấu ăn.
Đến góc sân, Tiêu Lăng Hàn mở một góc của vây trận, đi vào.
Từ Thắng Hoa, Tiền Vân Trác cùng Tiền Chí Tân đang ngồi đả tọa, cứ hơn hai mươi ngày như vậy, vết thương của họ gần như đã lành. Chỉ là tuy ba người phối hợp tấn công trận pháp nhưng hơn hai mươi ngày vẫn không phá được. Bây giờ bọn họ hẳn là đang bổ sung linh khí, chuẩn bị tiếp tục tấn công trận pháp.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đi vào, ba người trừng mắt nhìn hắn, bọn họ đã bị Tiêu Lăng Hàn nhốt ở đây gần một tháng. Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngày đầu tiên Tiêu Lăng Hàn đã tịch thu toàn bộ vật phẩm trong tay bọn họ.
“Khi nào thì ngươi thả chúng tôi ra ngoài?”
Từ Thắng Hoa ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn thật sự đánh giá thấp Tiêu Lăng Hàn. Tưởng rằng tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao, biết vẽ phù triện, vốn đã xuất sắc lắm rồi, nhưng không ngờ rằng hắn còn thông thạo các trận pháp.
"Haha, sao ta có thể để các ngươi ra ngoài? Ai bảo các ngươi đêm khuya lẻn vào sân của ta?" Tiêu Lăng Hàn khinh thường nhìn ba người, ánh mắt lạnh lùng, không giống đang nhìn vật sống chút nào .
Tiền Chí Tân, người nhỏ tuổi nhất trong ba người, không thể ngồi yên, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Lăng Hàn và nói: "Tiêu đạo hữu, xin đừng để bụng sai lầm của tiểu nhân, xin hãy thả chúng ta đi! Tất cả những điều này đều là điều này đều là do gia chủ ép buộc chúng ta, chúng ta cũng là bất đắc dĩ."
"Ngươi có thể rời đi, nhưng mà..." Tiêu Lăng Hàn nói xong dừng lại ở đây.
"Nhưng cái gì? Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm." Tiền Chí Tân lập tức trả lời, hắn không muốn ở lại đây, hắn muốn quay về. Ở lại đây luôn khiến hắn cảm thấy bất an.
Tiêu Lăng Hàn nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thú vị: “Nếu ngươi có thể giết được bất kỳ kẻ nào trong số bọn họ, ta sẽ thả ngươi ra ngoài.”
Tiền Chí Tân sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn không biết yêu cầu của Tiêu Lăng Hàn lại ác liệt như vậy. Hắn không thể đánh bại Từ Thắng Hoa có tu vi Nguyên Anh kỳ, nên việc giết hắn đương nhiên là không thể. Mà Tiền Vân Trác lại là con trai gia chủ và là chú nhỏ của mình, nếu giết chết Tiền Vân Trác rồi ra ngoài, liệu hắn có thể sống sót được không?
"Chí Tân, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hắn chỉ muốn chúng ta giết lẫn nhau, hắn căn bản không bao giờ để chúng ta rời đi." Tiền Vân Trác sợ Tiền Chí Tân nổi máu lên, làm theo lời Tiêu Lăng Hàn nên hắn nhanh chóng nhắc nhở.
"Ta, ta biết, chú nhỏ yên tâm, chúng ta là người một nhà, sao có thể xuống tay với người thân của mình để sống sót!" Tiền Chí Tân như vừa mới tỉnh lại, cổ họng có chút khô khốc, lập tức bảo đảm nói.
Trên thực tế, trong đầu hắn đã tính toán được mất, nếu nhất định phải giết người để thoát ra, thì ứng cử viên này nhất định là Tiền Vân Trác, người chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ.
"Ừm, ngươi hiểu được là tốt rồi, Tiêu Lăng Hàn hiện tại đã tiến vào trận pháp, chúng ta hợp tác đồng tâm hiệp lực, hắn chưa chắc sẽ là đối thủ của chúng ta." Tiền Vân Trác rất vừa lòng với câu trả lời của Tiền Chí Tân. Ở Tiền gia, gia chủ bọn họ là dòng chính, còn các chi thứ khác đều phải xem sắc mặt bọn mà hành động.
Vì vậy, hắn bẩm sinh đã có tính ưu việt, khiến hắn tin tưởng Tiền Chí Tân không dám phản bác lời nói của mình, huống chi là chống lại hắn.
Tiền Chí Tân cùng Tiền Vân Trác liếc nhau, đều nhìn thấy chiến ý trong mắt nhau. Đáng tiếc bọn họ là kiếm tu, trong tay không có kiếm, vậy thì có thể dùng cái gì để chiến đấu? Hai người lại quay đầu nhìn Từ Thắng Hoa, nếu có hắn tham gia, cơ hội chiến thắng của họ sẽ càng lớn hơn.
"Tiêu Lăng Hàn, chỉ cần ngươi đồng ý cưới Nhân Nhân, vậy thì chuyện ngươi giam giữ chúng ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, tất cả những chuyện trong quá khứ đều sẽ xóa bỏ." Từ Thắng Hoa khoanh chân ngồi trên mặt đất, mặc dù hắn ngẩng đầu nói chuyện với Tiêu Lăng Hàn, nhưng hắn vẫn cảm thấy hắn là trưởng bối của Tiêu Lăng Hàn, cho nên đương nhiên thượng đẳng hơn hắn, giọng điệu cũng như là bố thí.
Trong mắt hắn, chỉ cần Tiêu Lăng Hàn đồng ý cưới Tiền Nhân Nhân, những chuyện khác đều tốt, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Lăng Hàn lại có lá gan đi giết bọn họ.
"Ha ha ha..." Tiêu Lăng Hàn tức giận cười nhạo lời nói của Từ Thắng Hoa.
Hắn hoàn toàn không hiểu tại sao trong đầu Từ Thắng Hoa toàn bã đậu như vậy mà vẫn lớn lên được, sao hắn lại có thể có những ý tưởng không thực tế như vậy.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười cái gì? Đương nhiên là ta cười ngươi! Ai cho ngươi tự tin cùng ta thương lượng điều kiện?"
"Hừ, ngươi cho rằng trận pháp này của ngươi có thể nhốt chúng ta cả đời sao? Thay vì đợi chúng ta phá trận, cá chết lưới rách, sao ngươi không chủ động thả chúng ta đi. Như vậy chúng ta sẽ coi như không có chuyện gì, ngươi vẫn là học sinh Phù Viện.”
Từ Thắng Hoa nghĩ cách để Tiêu Lăng Hàn mở trận pháp trước, sau khi mình đi ra ngoài sẽ xử lý hắn. Thật đáng tiếc, một mầm non tốt như vậy lại bị hủy hoại, chờ mình ra khỏi trận pháp sẽ đuổi hắn ra khỏi Phù Viện, xem sau này hắn có dám kiêu ngạo như vậy nữa không!
Nếu Tiền Nhân Nhân coi trọng, đó là phúc khí của hắn. Chờ mình đem hắn trói mang đến Tiền gia, đến lúc đó hạ Phệ Linh Đan cho hắn, làm hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngốc tại bên người Nhân Nhân.
Cũng may Tiêu Lăng Hàn không có năng lực đọc tâm, nếu không đã bị tức hộc máu rồi!
"Ngươi cho rằng xảy ra chuyện như vậy ngươi còn có thể làm viện trưởng Phù Viện sao? Ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày." Tiêu Lăng Hàn nhìn Từ Thắng Hoa, khinh thường nói.
Lúc này, ba người trong trận pháp bắt đầu ăn ý công kích Tiêu Lăng Hàn.
Cờ trong tay Tiêu Lăng Hàn đồng thời bị ném ra bốn hướng khác nhau, ngay sau đó, đòn tấn công của ba người Từ Thắng Hoa lập tức đánh vào trận pháp, còn hắn không hề hấn gì. Nhìn ba người như một tên hề nhảy nhót, hắn đứng chắp tay sau lưng, khí chất đột nhiên trở nên lạnh lùng xa cách, có chút máu lạnh, hoàn toàn khác với con người ôn hòa tao nhã thường ngày.
Ba người trong trận pháp cảm thấy xa lạ và sợ hãi khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn như vậy, hắn mang đến cho mọi người một cảm giác áp bách mãnh liệt, giống như một con thú hung dữ chọn người ăn thịt.
Trong lòng ngày càng sợ hãi, Tiền Chí Tân là người đầu tiên sụp đổ. Hắn do dự, rút chiếc trâm ra khỏi đầu và đâm vào ngực của Tiền Vân Trác.
Biến cố xảy ra nhanh đến mức Tiền Vân Trác chỉ cảm thấy đau nhói trước khi kịp phản ứng. Khi cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc trâm cắm vào ngực mình, hắn chậm rãi nhìn chủ nhân chiếc trâm, đôi mắt của Tiền Vân Trác mở to vì kinh ngạc.
Nhìn thấy Tiền Chí Tân đầu tóc rối bù, Tiền Vân Trác tức giận hét lên: " Tiền Chí Tân, sao ngươi dám!"
"Chú nhỏ, thực xin lỗi! Ta không cố ý, cũng không có cách nào, ta chỉ muốn sống thôi." Tiền Chí Tân bị ánh mắt của Tiền Vân Trác hù dọa, lùi về sau một bước, buông chiếc trâm trên tay ra, vội vàng xua tay.
"Được, được lắm, ngươi đúng là tốt!" tay Tiền Vân Trác run rẩy chỉ vào Tiền Chí Tân, đột nhiên "Phụt" một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu.
Hắn ánh mắt lạnh lùng, cảm thấy mình không thể kiên trì được bao lâu, liền đưa tay rút ra chiếc trâm trên ngực mình. Lợi dụng tâm thần đang bất ổn của Tiền Chí Tân, hắn cũng đâm trả lại một nhát vào ngực cho Tiền Chí Tân.
"A... Chú nhỏ,..." Tiền Chí Tân tu vi không cao bằng Tiền Vân Trác, lúc hắn kịp phản ứng, đã không thể ngăn cản được nữa.
" Muốn đổi mạng ta lấy mạng ngươi ư, nhưng ngươi không xứng, muốn chết thì chúng ta cùng chết." Tiền Vân Trác yếu ớt ngồi trên mặt đất nhìn Tiền Chí Tân, nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn không ngờ rằng Tiền Chí Tân vừa hứa sẽ không nội đấu với hắn, xoay người đã bổ hắn một đao. Muốn đạp thi thể hắn đi ra ngoài, tuyệt đối không thể!!
Từ Thắng Hoa ở một bên chỉ bất lực nhìn trai cò giết nhau, đôi mắt đỏ hoe chỉ vào Tiêu Lăng Hàn: “Sao ngươi dám? Bọn họ đều là dòng chính của Tiền gia.”
Thân ảnh lóe lên, khi Tiêu Lăng Hàn lần nữa trở lại chỗ cũ, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm dính máu.
"A..." Khi Từ Thắng Hoa phản ứng lại, hắn mới kịp hét lên một tiếng.
Trên mặt đất có một vũng máu và một ngón tay.
"Ta ghét nhất khi người khác chỉ tay vào ta." Tiêu Lăng Hàn rũ bỏ vết máu trên thanh kiếm, nhanh chóng dùng Thanh Khiết Thuật cho nó.
"Kỳ thực ta vẫn luôn tò mò. Nhìn ngươi có vẻ nghiêm túc, cổ hủ, vô nhân tính. Tại sao lại nhất quyết để ta cưới một cái nữ nhân tên Nhân gì đó?"
Nhìn Từ Thắng Hoa đang muốn nói chuyện, Tiêu Lăng Hàn nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: "Sau này ngươi có thể nói, hiện tại điều ngươi nói chưa chắc đã là sự thật." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn lấy ra một tấm phù, nhíu mày nhìn về phía Từ Thắng Hoa.
Tu vi của Từ Thắng Hoa cao hơn mình, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đứng yên để mình dán phù lên người hắn, vậy phải làm sao bây giờ?
Nói xong Tiêu Lăng Hàn lấy cái bình đổ ra một viên đan dược, dưới ánh nắng mặt trời, phía trên xuất hiện những đường vân mờ nhạt, đây rõ ràng là một viên đan dược cực phẩm.
Trong nháy mắt đan dược xuất hiện, ba người trong trận pháp không tự chủ mà nhìn vào đan dược trong tay Tiêu Lăng Hàn.
"Đan dược cực phẩm!" Ba người đồng thời kêu lên.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Chuyện bé xé to!
-------------- End chương 150: ---------------
Vừa bước vào trận pháp, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng dùng thần thức kiểm tra xem ba người trong góc có còn hay không, thấy cả ba người đều còn ở đó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Mộ Thần cuối cùng cũng nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn trở lại, đang muốn ôm chặt hắn thì Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng bước sang một bên, dùng linh khí tóm hắn lại, tránh cho bị ngã như chó ăn cứt.
Sở Mộ Thần: “…” Mình chỉ vui quá thôi mà!
Hắn đã lâu không gặp Tiêu Lăng Hàn nên có chút kích động, vừa rồi nhịn không được muốn ôm hắn, không ngờ mình lại cư nhiên bị ghét bỏ.
Sở Mộ Thần đã từng là nam tu được hoan nghênh nhất học viện, không biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn gả cho hắn. Nhưng hiện tại những nữ tu, song nhi từng ngưỡng mộ hắn đã thay lòng đổi dạ, nữ nhân đúng là hay thay đổi!
"Sở sư huynh, ta biết ngươi hoan nghênh ta trở về, nhưng không cần nhiệt tình như vậy."
Tiêu Lăng Hàn bị ánh mắt u oán của Sở Mộ Thần làm cho có chút không được tự nhiên, lúc rời đi, hình như đã cho hắn ăn ba ngày, cũng không biết gần đây hắn đã ăn gì! Trận pháp này hắn mới thay đổi thành Phòng Ngự Trận cấp bốn, nội bất xuất ngoại bất nhập, hắn cư nhiên không có bị đói chết, thật đúng là mạng lớn.
"Ta chỉ là có chút kích động, Tiêu sư đệ, ngươi rốt cuộc đã trở lại, không dễ dàng chút nào a! Ngươi đã xa nhà hai mươi ngày, nhanh đi lấy chút linh rau về nấu đi, ta sắp chết đói rồi."
Sở Mộ Thần nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn giống như nhìn thấy cứu tinh, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều ăn linh gạo! Linh gạo! Hắn ăn nhiều đến mức sắp muốn ói ra luôn rồi.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Người tung tăng nhảy nhót trước mặt này thật sự sẽ chết đói sao?
Tiêu Lăng Hàn hái một ít linh rau từ không gian Long Ngọc đưa cho Sở Mộ Thần, để hắn tự mình nấu ăn.
Đến góc sân, Tiêu Lăng Hàn mở một góc của vây trận, đi vào.
Từ Thắng Hoa, Tiền Vân Trác cùng Tiền Chí Tân đang ngồi đả tọa, cứ hơn hai mươi ngày như vậy, vết thương của họ gần như đã lành. Chỉ là tuy ba người phối hợp tấn công trận pháp nhưng hơn hai mươi ngày vẫn không phá được. Bây giờ bọn họ hẳn là đang bổ sung linh khí, chuẩn bị tiếp tục tấn công trận pháp.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đi vào, ba người trừng mắt nhìn hắn, bọn họ đã bị Tiêu Lăng Hàn nhốt ở đây gần một tháng. Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngày đầu tiên Tiêu Lăng Hàn đã tịch thu toàn bộ vật phẩm trong tay bọn họ.
“Khi nào thì ngươi thả chúng tôi ra ngoài?”
Từ Thắng Hoa ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn thật sự đánh giá thấp Tiêu Lăng Hàn. Tưởng rằng tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao, biết vẽ phù triện, vốn đã xuất sắc lắm rồi, nhưng không ngờ rằng hắn còn thông thạo các trận pháp.
"Haha, sao ta có thể để các ngươi ra ngoài? Ai bảo các ngươi đêm khuya lẻn vào sân của ta?" Tiêu Lăng Hàn khinh thường nhìn ba người, ánh mắt lạnh lùng, không giống đang nhìn vật sống chút nào .
Tiền Chí Tân, người nhỏ tuổi nhất trong ba người, không thể ngồi yên, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Lăng Hàn và nói: "Tiêu đạo hữu, xin đừng để bụng sai lầm của tiểu nhân, xin hãy thả chúng ta đi! Tất cả những điều này đều là điều này đều là do gia chủ ép buộc chúng ta, chúng ta cũng là bất đắc dĩ."
"Ngươi có thể rời đi, nhưng mà..." Tiêu Lăng Hàn nói xong dừng lại ở đây.
"Nhưng cái gì? Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm." Tiền Chí Tân lập tức trả lời, hắn không muốn ở lại đây, hắn muốn quay về. Ở lại đây luôn khiến hắn cảm thấy bất an.
Tiêu Lăng Hàn nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thú vị: “Nếu ngươi có thể giết được bất kỳ kẻ nào trong số bọn họ, ta sẽ thả ngươi ra ngoài.”
Tiền Chí Tân sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn không biết yêu cầu của Tiêu Lăng Hàn lại ác liệt như vậy. Hắn không thể đánh bại Từ Thắng Hoa có tu vi Nguyên Anh kỳ, nên việc giết hắn đương nhiên là không thể. Mà Tiền Vân Trác lại là con trai gia chủ và là chú nhỏ của mình, nếu giết chết Tiền Vân Trác rồi ra ngoài, liệu hắn có thể sống sót được không?
"Chí Tân, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hắn chỉ muốn chúng ta giết lẫn nhau, hắn căn bản không bao giờ để chúng ta rời đi." Tiền Vân Trác sợ Tiền Chí Tân nổi máu lên, làm theo lời Tiêu Lăng Hàn nên hắn nhanh chóng nhắc nhở.
"Ta, ta biết, chú nhỏ yên tâm, chúng ta là người một nhà, sao có thể xuống tay với người thân của mình để sống sót!" Tiền Chí Tân như vừa mới tỉnh lại, cổ họng có chút khô khốc, lập tức bảo đảm nói.
Trên thực tế, trong đầu hắn đã tính toán được mất, nếu nhất định phải giết người để thoát ra, thì ứng cử viên này nhất định là Tiền Vân Trác, người chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ.
"Ừm, ngươi hiểu được là tốt rồi, Tiêu Lăng Hàn hiện tại đã tiến vào trận pháp, chúng ta hợp tác đồng tâm hiệp lực, hắn chưa chắc sẽ là đối thủ của chúng ta." Tiền Vân Trác rất vừa lòng với câu trả lời của Tiền Chí Tân. Ở Tiền gia, gia chủ bọn họ là dòng chính, còn các chi thứ khác đều phải xem sắc mặt bọn mà hành động.
Vì vậy, hắn bẩm sinh đã có tính ưu việt, khiến hắn tin tưởng Tiền Chí Tân không dám phản bác lời nói của mình, huống chi là chống lại hắn.
Tiền Chí Tân cùng Tiền Vân Trác liếc nhau, đều nhìn thấy chiến ý trong mắt nhau. Đáng tiếc bọn họ là kiếm tu, trong tay không có kiếm, vậy thì có thể dùng cái gì để chiến đấu? Hai người lại quay đầu nhìn Từ Thắng Hoa, nếu có hắn tham gia, cơ hội chiến thắng của họ sẽ càng lớn hơn.
"Tiêu Lăng Hàn, chỉ cần ngươi đồng ý cưới Nhân Nhân, vậy thì chuyện ngươi giam giữ chúng ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, tất cả những chuyện trong quá khứ đều sẽ xóa bỏ." Từ Thắng Hoa khoanh chân ngồi trên mặt đất, mặc dù hắn ngẩng đầu nói chuyện với Tiêu Lăng Hàn, nhưng hắn vẫn cảm thấy hắn là trưởng bối của Tiêu Lăng Hàn, cho nên đương nhiên thượng đẳng hơn hắn, giọng điệu cũng như là bố thí.
Trong mắt hắn, chỉ cần Tiêu Lăng Hàn đồng ý cưới Tiền Nhân Nhân, những chuyện khác đều tốt, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Lăng Hàn lại có lá gan đi giết bọn họ.
"Ha ha ha..." Tiêu Lăng Hàn tức giận cười nhạo lời nói của Từ Thắng Hoa.
Hắn hoàn toàn không hiểu tại sao trong đầu Từ Thắng Hoa toàn bã đậu như vậy mà vẫn lớn lên được, sao hắn lại có thể có những ý tưởng không thực tế như vậy.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười cái gì? Đương nhiên là ta cười ngươi! Ai cho ngươi tự tin cùng ta thương lượng điều kiện?"
"Hừ, ngươi cho rằng trận pháp này của ngươi có thể nhốt chúng ta cả đời sao? Thay vì đợi chúng ta phá trận, cá chết lưới rách, sao ngươi không chủ động thả chúng ta đi. Như vậy chúng ta sẽ coi như không có chuyện gì, ngươi vẫn là học sinh Phù Viện.”
Từ Thắng Hoa nghĩ cách để Tiêu Lăng Hàn mở trận pháp trước, sau khi mình đi ra ngoài sẽ xử lý hắn. Thật đáng tiếc, một mầm non tốt như vậy lại bị hủy hoại, chờ mình ra khỏi trận pháp sẽ đuổi hắn ra khỏi Phù Viện, xem sau này hắn có dám kiêu ngạo như vậy nữa không!
Nếu Tiền Nhân Nhân coi trọng, đó là phúc khí của hắn. Chờ mình đem hắn trói mang đến Tiền gia, đến lúc đó hạ Phệ Linh Đan cho hắn, làm hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngốc tại bên người Nhân Nhân.
Cũng may Tiêu Lăng Hàn không có năng lực đọc tâm, nếu không đã bị tức hộc máu rồi!
"Ngươi cho rằng xảy ra chuyện như vậy ngươi còn có thể làm viện trưởng Phù Viện sao? Ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày." Tiêu Lăng Hàn nhìn Từ Thắng Hoa, khinh thường nói.
Lúc này, ba người trong trận pháp bắt đầu ăn ý công kích Tiêu Lăng Hàn.
Cờ trong tay Tiêu Lăng Hàn đồng thời bị ném ra bốn hướng khác nhau, ngay sau đó, đòn tấn công của ba người Từ Thắng Hoa lập tức đánh vào trận pháp, còn hắn không hề hấn gì. Nhìn ba người như một tên hề nhảy nhót, hắn đứng chắp tay sau lưng, khí chất đột nhiên trở nên lạnh lùng xa cách, có chút máu lạnh, hoàn toàn khác với con người ôn hòa tao nhã thường ngày.
Ba người trong trận pháp cảm thấy xa lạ và sợ hãi khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn như vậy, hắn mang đến cho mọi người một cảm giác áp bách mãnh liệt, giống như một con thú hung dữ chọn người ăn thịt.
Trong lòng ngày càng sợ hãi, Tiền Chí Tân là người đầu tiên sụp đổ. Hắn do dự, rút chiếc trâm ra khỏi đầu và đâm vào ngực của Tiền Vân Trác.
Biến cố xảy ra nhanh đến mức Tiền Vân Trác chỉ cảm thấy đau nhói trước khi kịp phản ứng. Khi cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc trâm cắm vào ngực mình, hắn chậm rãi nhìn chủ nhân chiếc trâm, đôi mắt của Tiền Vân Trác mở to vì kinh ngạc.
Nhìn thấy Tiền Chí Tân đầu tóc rối bù, Tiền Vân Trác tức giận hét lên: " Tiền Chí Tân, sao ngươi dám!"
"Chú nhỏ, thực xin lỗi! Ta không cố ý, cũng không có cách nào, ta chỉ muốn sống thôi." Tiền Chí Tân bị ánh mắt của Tiền Vân Trác hù dọa, lùi về sau một bước, buông chiếc trâm trên tay ra, vội vàng xua tay.
"Được, được lắm, ngươi đúng là tốt!" tay Tiền Vân Trác run rẩy chỉ vào Tiền Chí Tân, đột nhiên "Phụt" một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu.
Hắn ánh mắt lạnh lùng, cảm thấy mình không thể kiên trì được bao lâu, liền đưa tay rút ra chiếc trâm trên ngực mình. Lợi dụng tâm thần đang bất ổn của Tiền Chí Tân, hắn cũng đâm trả lại một nhát vào ngực cho Tiền Chí Tân.
"A... Chú nhỏ,..." Tiền Chí Tân tu vi không cao bằng Tiền Vân Trác, lúc hắn kịp phản ứng, đã không thể ngăn cản được nữa.
" Muốn đổi mạng ta lấy mạng ngươi ư, nhưng ngươi không xứng, muốn chết thì chúng ta cùng chết." Tiền Vân Trác yếu ớt ngồi trên mặt đất nhìn Tiền Chí Tân, nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn không ngờ rằng Tiền Chí Tân vừa hứa sẽ không nội đấu với hắn, xoay người đã bổ hắn một đao. Muốn đạp thi thể hắn đi ra ngoài, tuyệt đối không thể!!
Từ Thắng Hoa ở một bên chỉ bất lực nhìn trai cò giết nhau, đôi mắt đỏ hoe chỉ vào Tiêu Lăng Hàn: “Sao ngươi dám? Bọn họ đều là dòng chính của Tiền gia.”
Thân ảnh lóe lên, khi Tiêu Lăng Hàn lần nữa trở lại chỗ cũ, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm dính máu.
"A..." Khi Từ Thắng Hoa phản ứng lại, hắn mới kịp hét lên một tiếng.
Trên mặt đất có một vũng máu và một ngón tay.
"Ta ghét nhất khi người khác chỉ tay vào ta." Tiêu Lăng Hàn rũ bỏ vết máu trên thanh kiếm, nhanh chóng dùng Thanh Khiết Thuật cho nó.
"Kỳ thực ta vẫn luôn tò mò. Nhìn ngươi có vẻ nghiêm túc, cổ hủ, vô nhân tính. Tại sao lại nhất quyết để ta cưới một cái nữ nhân tên Nhân gì đó?"
Nhìn Từ Thắng Hoa đang muốn nói chuyện, Tiêu Lăng Hàn nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: "Sau này ngươi có thể nói, hiện tại điều ngươi nói chưa chắc đã là sự thật." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn lấy ra một tấm phù, nhíu mày nhìn về phía Từ Thắng Hoa.
Tu vi của Từ Thắng Hoa cao hơn mình, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đứng yên để mình dán phù lên người hắn, vậy phải làm sao bây giờ?
Nói xong Tiêu Lăng Hàn lấy cái bình đổ ra một viên đan dược, dưới ánh nắng mặt trời, phía trên xuất hiện những đường vân mờ nhạt, đây rõ ràng là một viên đan dược cực phẩm.
Trong nháy mắt đan dược xuất hiện, ba người trong trận pháp không tự chủ mà nhìn vào đan dược trong tay Tiêu Lăng Hàn.
"Đan dược cực phẩm!" Ba người đồng thời kêu lên.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Chuyện bé xé to!
-------------- End chương 150: ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất