[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 151: Huyền Ý Trở Về

Trước Sau
Tiêu Lăng Hàn lợi dụng lúc ba người đang tập trung vào đan dược cực phẩm, nhanh chóng đi tới chỗ Từ Thắng Hoa, đưa đan dược cực thượng vào miệng Từ Thắng Hoa.

"Ngươi..." Từ Thắng Hoa mở to hai mắt, không hiểu tại sao Tiêu Lăng Hàn lại có thể cho hắn ăn đan dược cực phẩm.

"Đừng kinh ngạc, ngươi sẽ sớm biết dụng ý của ta." Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, bình tĩnh nói. Từ Thắng Hoa hẳn là tưởng rằng mình cho hắn là đồ tốt, nhưng qua một thời gian hắn sẽ thất vọng.

Quả nhiên, không đến năm phút đồng hồ, Từ Thắng Hoa cảm giác được linh khí của mình đang dần dần tiêu tán, rất nhanh tất cả đều rút vào đan điền của hắn.

Hắn kinh hãi nhìn Tiêu Lăng Hàn, không biết người trước mặt là loại quái vật gì. Hắn không những biết vẽ phù, trận pháp và đan dược cực phẩm cũng có thể lấy ra được, điều đó có nghĩa là hắn có khả năng là luyện đan sư ?

Cảm thấy đan dược đã có tác dụng, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp dán Chân Ngôn Phù lên người Từ Thắng Hoa.

Hắn hỏi thẳng vào vấn đề: “Tại sao ngươi lại nhất quyết bắt ta phải cưới nữ nhân Tiền gia kia?”

"Bởi vì Nhân Nhân nói rằng là nàng thích ngươi, không phải ngươi thì không gả."

Tiêu Lăng Hàn: “…” Đây là logic gì vậy? Nếu nàng thích mình thì chẳng lẽ mình nhất định phải cưới à?

"Ngươi cùng nữ nhân tên Nhân Nhân kia có quan hệ gì?" Tiêu Lăng Hàn tiếp tục hỏi.

Từ Thắng Hoa nhanh chóng ngậm miệng, thậm chí còn đưa tay che miệng lại. Hắn không thể trả lời câu hỏi này, nhưng tiếc là mọi việc hắn làm đều vô ích. Miệng hắn không tự chủ được mở ra, chậm rãi nói: “Đó là con gái của ta.”

Tiêu Lăng Hàn gật đầu, điều này có lý, khó trách tên này lại thích làm nguyệt lão se duyên như vậy, xem ra Từ Thắng Hoa là một người cuồng con gái.

Học viện Hoàng Cực có quy định rõ ràng, người của mười gia tộc đứng đầu thành Vân Hoàng không thể làm viện trưởng hay trưởng lão của học viện, nhưng họ có thể làm đạo sư. Để trở thành viện trưởng của Phù Viện, Từ Thắng Hoa không thể công khai nhận con gái mình, thậm chí còn nhờ một nam nhân tên Trần Quang Diệu đóng giả làm con rể của Tiền gia, xem ra Tiền gia này mưu đồ không nhỏ a!

"Tiền gia xếp vào học viện Hoàng Cực bao nhiêu người? Họ là ai?" Tiêu Lăng Hàn lấy ra một khối Lưu Ảnh Thạch, chuẩn bị ghi lại những gì Từ Thắng Hoa nói rồi đưa lại cho Âu Dương Tu Kỳ.

"Tổng cộng có chín người, ta chỉ là một trong số họ, phó viện trưởng Võ Viện..."

Sau khi Từ Thắng Hoa nói xong, Tiêu Lăng Hàn lại hỏi thêm một ít vấn đề về học viện, sau đó không nói nhảm với Từ Thắng Hoa nữa mà trực tiếp giết chết hắn. Lúc chết hai mắt hắn mở to, hắn không ngờ Tiêu Lăng Hàn lại dám giết hắn.

Sau khi xử lý ba người, Tiêu Lăng Hàn vừa ra khỏi trận pháp đã bắt gặp ánh mắt dò xét của Sở Mộ Thần.

"Mùi máu nồng nặc, ngươi thật sự tiễn bọn họ..." Sở Mộ Thần làm động tác cắt cổ.

“Ừ.” Tiêu Lăng Hàn gật đầu.

Hiện tại trong sân trận pháp đã bị dỡ bỏ, trong góc không có người, mặt đất sạch sẽ. Nếu không phải trong không khí mơ hồ có mùi máu tươi, Sở Mộ Thần còn tưởng rằng ba người đã rời đi nơi này.

Nghe được Tiêu Lăng Hàn thừa nhận, Sở Mộ Thần không khỏi khâm phục lá gan của hắn.

“Sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?” Hắn cau mày nhìn Tiêu Lăng Hàn, gia hỏa này ở không thể ngoài học viện động thủ được sao? Hắn giết người trong viện của mình, Sở Mộ Thần không khỏi có chút lo lắng, Chấp Pháp Đường của học viện tạo ra cũng không phải chuyện đùa, trong đó có mấy người tu vi đều là Hóa Thần kỳ.

"Sợ cái gì? Ta là người có chỗ dựa." Tiêu Lăng Hàn bình tĩnh ngồi xuống, pha cho mình một ấm trà.



Sở Mộ Thần nghẹn chít, tên này còn đang mơ thấy viện trưởng đại nhân là sư tôn của mình sao? Hắn đưa tay ra xem Tiêu Lăng Hàn có sốt không.

Nhìn thấy Sở Mộ Thần tới sờ trán mình, Tiêu Lăng Hàn nghiêng người về sau, không vui hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Xem ngươi có bị ấm đầu không.”

"Ta cảm thấy người ấm đầu là ngươi, dù sao ta vẫn còn tu vi, đâu giống người bình thường như ngươi." Tiêu Lăng Hàn nói xong còn dùng ánh mắt bắt bẻ liếc nhìn Sở Mộ Thần.

“Ta..” thế nhưng không có gì phản bác, Sở Mộ Thần cảm thấy từ khi mình trở thành phàm nhân, cả người đều trở nên ngốc nghếch.

“Đúng rồi, Tiêu sư đệ, ba ngày nữa sẽ diễn ra cuộc đấu giá của thương hội Thiên Tinh.” Sở Mộ Thần lấy ra một cái ngọc giản, ý là có người đã truyền tin tức cho hắn.

“Gia tộc các ngươi truyền tin tới?” Tiêu Lăng Hàn nhướng mày, ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn Sở Mộ Thần.

"Ừ, nhất định có người biết được đan điền của ta bị thương, muốn xác nhận xem có phải là sự thật hay không." Những người đó nếu biết hiện tại mình là phế nhân thì hẳn sẽ rất vui mừng đi!

"Vậy ngươi có đi không? Bây giờ ngươi là một con gà bệnh đó."

"Đi, sao lại không đi chứ! Nếu không để bọn họ nhìn xem thì bọn họ lại ngủ không ngon, để mấy người đó kiểm tra cẩn thận, chờ ta khôi phục lại cũng không muộn." Sở Mộ Thần biết dù có đi hay không sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt, vậy thà để họ biết mình bị phế đi, ít nhất tạm thời có thể đánh mất ánh mắt nhìn trộm của vị đại năng Độ Kiếp kỳ kia.

"..."

Tại sao hắn lại cảm thấy Sở Mộ Thần đang kìm nén ý đồ xấu, chuẩn bị giả heo ăn thịt hổ!

Đột nhiên, Tiêu Lăng Hàn tràn đầy vui mừng, trong mắt mang theo ý cười, nhìn thẳng về phía cửa động phủ.

Sở Mộ Thần nghi hoặc nhìn về phía sau, nhưng lại không nhìn thấy gì, hắn không biết Tiêu Lăng Hàn đang vui vẻ cái gì. Hắn ta đưa tay ra quơ quơ trước mặt: "Tiêu sư đệ, ngươi đang nhìn gì vậy?"

“Chờ lát nữa ngươi sẽ biết.” Tiêu Lăng Hàn thần bí cười nói.

"..."

Thần bí như vậy, cũng không biết là chuyện gì? Kìm nén sự tò mò trong lòng, Sở Mộ Thần cũng nhìn về phía cửa.

Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn vung tay với trận pháp bên ngoài, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước động phủ số 44.

Người tới mặc pháp y màu tím, cổ tay trái đeo một chiếc vòng tay màu đen, mái tóc đen nhánh được buộc bằng dải lụa màu tím, dưới đôi mày lá liễu là đôi mắt hoa đào thon dài, chiếc mũi tuấn tú và làn da trắng ngần, môi hồng răng trắng. Khi vị khách nhìn thấy người trong sân, trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ.

Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, dang rộng vòng tay, người tới chạy như bay lao vào lòng ngực hắn.

"Hoan nghênh trở về!"

Một giọng nói trầm ấm, từ tính vang lên bên tai, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy thanh âm này vô cùng êm tai, một cảm giác tê dại truyền vào trong lòng. Đã hai tháng hắn không được nghe giọng nói này, nhớ nó vô cùng.

Hắn bất đắc dĩ rúc vào trong ngực Tiêu Lăng Hàn, tham lam quấn lấy mùi hương của người hắn đã tưởng niệm suốt hai tháng trời.

Cảm giác được người trong ngực đối với mình không muốn xa rời, Tiêu Lăng Hàn không muốn buông tay, nhưng bên cạnh lại có một người xem kịch. Hắn vỗ vỗ lưng Thượng Quan Huyền Ý, khẽ cười một tiếng: "Được rồi, lớn rồi tính tình như trẻ con vậy, Sở sư huynh đừng chê cười."



Thượng Quan Huyền Ý trong sân không thấy ai khác ngoài Tiêu Lăng Hàn, khi Tiêu Lăng Hàn nhắc nhở, mặt hắn liền đỏ bừng. Nhanh chóng buông Tiêu Lăng Hàn ra, hắn không muốn người khác biết tâm tư của hắn, chờ khi nào Tiêu Đại Ma Vương không thích nữ nhân nữa, mình sẽ nói cho hắn biết mình thích hắn.

“Sở sư huynh, ngươi cũng ở đây a.” Thượng Quan Huyền Ý chào hỏi Sở Mộ Thần đang ngồi ở một bên như không có chuyện gì xảy ra, xem nhẹ sự trêu chọc trong mắt hắn, tùy ý để Tiêu Lắng Hàn dẫn mình tới bàn ngồi xuống.

"Ừ, hiện tại ta là một phế nhân, không có tu vi, ta tới đây chuyên môn là tìm Tiêu sư đệ che chở."

Sở Mộ Thần chống cằm, nhìn qua nhìn lại giữa Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn, trong lòng hắn thầm nghĩ, hai người này đúng là người này lại đẹp hơn người kia, sau này hắn sẽ tránh đi cùng họ. Miễn cho người khác chỉ nhìn thấy bọn họ, giống như vừa rồi Thượng Quan Huyền Ý đi vào, hắn hoàn toàn coi mình như không khí, người duy nhất hắn có thể nhìn thấy chính là Tiêu Lăng Hàn.

"Sở sư huynh tạm thời không có tu vi nhưng sẽ sớm khôi phục, đến lúc đó, sẽ không có người dám nói ngươi là phế nhân nữa đâu."

Thượng Quan Huyền Ý vừa dứt lời, một chén trà đã được đặt vào tay hắn, hắn quay người lại thì thấy Tiêu Lăng Hàn đang mỉm cười nhìn hắn. Vì sao hắn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao Tiêu Đại Ma Vương đột nhiên đối xử với hắn tốt như vậy? Tuy trong lòng bối rối nhưng Thượng Quan Huyền Ý cũng không hỏi, hắn thích Tiêu Lăng Hàn chiều hắn như vậy, hắn sợ nếu hỏi, loại đối xử này sẽ không còn nữa.

"Hy vọng là như vậy! Đúng rồi, Thượng Quan sư đệ lần này ra ngoài có gặp phải chuyện gì thú vị không?"

“Không có chuyện thú vị gì, nhưng chuyện không hay thì có.” Nghĩ tới đây, Thượng Quan Huyền Ý quay đầu lại, ánh mắt cực kì u oán nhìn Tiêu Lăng Hàn, không có việc gì lại dẫn tới cái đào hoa thúi. Thật muốn đem giấu thịnh thế mĩ nhan này đi, ai cũng không cho xem.

"Có chuyện gì phiền phức thế? Nhanh nói cho ta biết đi, ta sẽ rất vui vẻ đó." Sở Mộ Thần vừa nói xong đã nhận được một cái lườm bất mãn lạnh lùng, không cần nhìn cũng biết mình đã chọc tức mọi người. Hắn nhanh chóng lên tiếng cứu vớt: " Huyền Ý, ta sai rồi, ta chỉ nói thế để ngươi nhanh chóng nói ra chuyện không hay kia thôi, như vậy chúng ta sẽ chia buồn cùng ngươi.” Hai chữ “chia buồn” còn được đặc biệt nhấn mạnh.

"Thật ra chuyện này có liên quan đến sư huynh." Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói, thuận tiện cởi chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay ra, đưa cho Tiêu Lăng Hàn.

"Sao lại liên quan tới ta?" Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc, hắn vẫn luôn quy quy củ củ ở học viện, chưa bao giờ rời khỏi thành Vân Hoàng. Hắn đưa tay tiếp lấy chiếc vòng tay ( Mặc Ảnh), không dấu vết mà thu nó vào khế ước không gian.

“Tiền gia.” Thượng Quan Huyền Ý nhắc nhở.

Tiêu Lăng Hàn cau mày, trong mắt lóe lên sát ý, Tiền gia đã vượt quá giới hạn, xem ra chỉ trộm kho báu của bọn họ cũng không đủ để dạy cho bọn họ một bài học sâu sắc. Có quá nhiều gia tộc lớn ở thành Vân Hoàng, tốt nhất vẫn nên đem Lưu Ảnh Thạch cho sư tôn tiện nghi đi.

"Bọn họ tìm ngươi vì cái gì?" Sở Mộ Thần nghi hoặc, Tiền gia muốn Tiêu Lăng Hàn cưới Tiền Nhân Nhân, nhưng chuyện của Huyền Ý là sao?

“Bọn họ muốn bắt ta, uy hiếp sư huynh.” Thượng Quan Huyền Ý lập tức đáng thương nhìn Tiêu Lăng Hàn. " Một bộ ta thực ủy khuất, mau tới an ủi ta đi."

Tiêu Lăng Hàn đưa tay xoa đầu hắn: "Ngươi bị thương sao? Đưa tay cho ta, ta giúp ngươi kiểm tra."

Thượng Quan Huyền Ý đưa tay cho Tiêu Lăng Hàn, Tiêu Lăng Hàn nắm tay hắn, linh khí vận chuyển khắp cơ thể hắn.

Một phút sau, sắc mặt Tiêu Lăng Hàn không khỏi tối sầm, Thượng Quan Huyền Ý kỳ thực bị nội thương nặng, gãy ba cái xương sườn, đan dược ở thế giới này mặc dù hiệu quả chữa bệnh không tệ, nhưng cũng cần có thời gian.

“Đi thôi, ta đi chế tạo cho ngươi một lò đan dược.” Nói xong, Tiêu Lăng Hàn lôi kéo Thượng Quan Huyền Ý về phòng, sau đó tiến vào không gian.

Sở Mộ Thần vẫn đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác, ai có thể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra không? Tại sao đột nhiên chỉ có mình hắn ở trong sân? Vất vả chờ đợi hai mươi ngày, cuối cùng Tiêu Lăng Hàn cũng trở lại, nhưng hắn không ngờ Thượng Quan Hiên Di cũng về. Hắn tưởng bây giờ sẽ náo nhiệt lắm nhưng kết quả hai người họ quay lưng liền quăng hắn một mình.

Đúng là khác giới không có nhân tính, không, họ cùng giới!

Sao mình luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, dường như mình đã bỏ qua điều gì đó. Sở Mộ Thần suy nghĩ một lát, nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân. Xem ra việc thiếu tu luyện này đã thực sự ảnh hưởng đến chỉ số IQ, quên đi, bây giờ tốt nhất mình vẫn nên đi xem mình có thể ăn gì.

------------- End chương 151: -------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau