[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 152: Thật Muốn Cắn Một Miếng

Trước Sau
Trong không gian Long Ngọc, Tiêu Lăng Hàn trong thời gian ngắn đã luyện chế ra một lò Sinh Cốt Đan, linh thảo dùng để luyện chế Sinh Cốt Đan được thu hoạch từ dược viên của một luyện đan sư khi hai người đi đến rừng Lạc Nhật làm nhiệm vụ.

“Há miệng !” Tiêu Lăng Hàn đưa đan dược đưa tới môi Thượng Quan Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn ngón tay trắng nõn thon dài trước mặt đang cầm một viên đan dược có chưa hoa văn, hắn cụp mắt xuống để che giấu tình yêu trong mắt, khi mở miệng định ngậm lấy viên thuốc, đồng thời cũng ngậm lấy ngón tay Tiêu Lăng Hàn.

Khi ngón tay Tiêu Lăng Hàn chạm vào môi Thượng Quan Huyền Ý, chỉ cảm thấy mềm mại, khi đầu lưỡi lướt qua ngón tay của hắn, một dòng điện từ ngón tay truyền khắp cơ thể, khiến hắn suýt nữa thì rên rỉ. Nhưng vẻ mặt hắn lại không thay đổi: "Nhả ra, ngươi là cún sao?"

Thượng Quan Huyền Ý miễn cưỡng mở miệng, buông ngón tay của Tiêu Lăng Hàn ra, dùng ánh mắt vô tội ngước lên nhìn hắn.

Đối diện với đôi mắt vô tội của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn chỉ nhìn thấy một đôi mắt hoa đào quyến rũ, nhìn hắn với vô số ánh sao lấp lánh. Tim hắn như bị đụng phải một chút, vô thức đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, làn da trắng nõn, mịn màng, đàn hồi, thật muốn cắn một miếng.

“Mau đi đả tọa luyện hóa dược liệu đi.” Vừa nói xong, Tiêu Lăng Hàn mới nghe thấy âm thanh của hắn có chút khàn khàn, nhưng do hắn sắc mặt lạnh lùng nên Thượng Quan Huyền Ý phát hiện ra cái gì kỳ quái.

Sau khi để Thượng Quan Huyền Ý ở trong không gian chữa trị, Tiêu Lăng Hàn đi tới sơn cốc Âu Dương Tu Kỳ sống một mình.

"Tiểu tử thúi, ngươi vừa mới sáng sớm rời đi, sao bây giờ lại tới đây rồi?" Mở ra trận pháp bên ngoài sơn cốc, Âu Dương Tu Kỳ nhìn thấy người trong trận pháp là Tiêu Lăng Hàn tức giận nói.

"Đệ tử bái kiến sư tôn, quấy rầy sư tôn thanh tu là đệ tử không phải, đệ tử trước tiên bồi sư tôn ..."

"Dừng lại, đừng giả bộ ngoan ngoãn như vậy, có chuyện gì thì nói đi." Âu Dương Tu Kỳ vừa nói vừa đưa Tiêu Lăng Hàn vào trong trận pháp.

Tiêu Lăng Hàn sửng sốt, hắn còn chưa nói hết lời đã bị sư tôn tiện nghi ngắt lời, chẳng lẽ ghét bỏ hắn quá có lễ phép sao?

"Sư đệ đã trở về, nhưng bị thương chút. Người làm hắn bị thương là tu sĩ được gia chủ Tiền gia phái đến bắt hắn. Tiền gia muốn dùng sư đệ uy hiếp đệ tử, bắt đệ tử phải đi vào khuôn khổ."

"Buồn cười, cái Tiền gia vô dụng này dám hãm hại cả đệ tử của ta."

"Đúng vậy, bọn họ dám không đem ngài để vào mắt. Đúng rồi, sư tôn, ta có cái đồ vật khác cho ngươi." Tiêu Lăng Hàn lấy ra khối Lưu Ảnh Thạch ghi lại buổi sáng, đưa cho Âu Dương Tu Kỳ.

"Nơi này ghi lại cái gì?" Âu Dương Tu Kỳ cầm lấy Lưu Ảnh Thạch, thuận tay liền kích hoạt, sau khi xem xong nội dung trong Lưu Ảnh Thạch, cả người Âu Dương Tu Kỳ lộ ra khí tức hung hãn.

Tiêu Lăng Hàn cảm giác được tính tình Âu Dương Tu Kỳ biến hóa, không khỏa mà lùi về phía sau mấy bước.

"Được rồi, chuyện này đừng lo lắng, ngươi trở về chăm sóc tốt sư đệ của ngươi đi." Âu Dương Tu Kỳ xua tay, Tiêu Lăng Hàn lại xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc.

Hai ngày sau...

Tiêu Lăng Hàn lại tiến vào không gian Long Ngọc, không thấy Thượng Quan Huyền Ý ở trong Thất Thải Liên. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận toàn bộ hướng đi của không gian, quét qua từng tấc một, phát hiện lúc này Thượng Quan Huyền Ý đang đi thăm dò không gian Long Ngọc.

Từng bông tuyết nhỏ nhẹ như khói, trong sáng như ngọc, trắng như bạc, lần lượt bay phấp phới, rơi xuống từ trên trời trong một màu trắng xóa bao la.

Sau một cái ý niệm Tiêu Lăng Hàn liền xuất hiện ở bên cạnh Thượng Quan Hiên Di, đưa tay vỗ nhẹ bông tuyết trên đầu và trên quần áo của hắn: “Thương thế đã lành chưa?”

"Hừ, mấy ngày nay đã khôi phục rồi, sư huynh cũng không có tới gặp ta." Thượng Quan Huyền Ý buồn bực nói.

Tiêu Lăng Hàn: “…”Đây là làm nũng với mình ư?

"Hiện tại không phải ta tiến vào rồi sao? Đi thôi, ngươi muốn đi đâu ta sẽ dẫn ngươi đi." Tiêu Lăng Hàn vòng tay ôm lấy eo Thượng Quan Huyền Ý, đem cả người hắn vây vào trong lòng ngực rồi trực tiếp bay lên, nhìn thế giới trắng xóa trước mặt, không biết nơi băng tuyết lạnh lẽo này được hình thành như thế nào.



Cảm nhận được hơi ấm từ thắt lưng truyền đến, Thượng Quan Huyền Ý sắc mặt đỏ bừng, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đang nhìn phong cảnh phía dưới, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Tiêu Đại Ma Vương hiện tại không để ý tới hắn, nếu không hắn sẽ rất xấu hổ.

"Tới khu vực lôi điện mà ngươi nói trước đây đi." Thượng Quan Huyền Ý ngước nhìn chiếc cằm hoàn mỹ cùng đường nét khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Tiêu Lăng Hàn, hắn chỉ cảm thấy khuôn mặt này cực kỳ bắt mắt, nhìn mãi không chán, không biết để lại dấu răng của mình thì sẽ như thế nào?

Cảm nhận được ánh mắt trần trụi của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn khó có thể xem nhẹ, nhịn không được ra tiếng trêu ghẹo.

" Có đẹp không?"

Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng gật đầu.

" Đẹp nhưng ngươi cũng chỉ có thể hâm mộ nhìn thôi." Tiêu Lăng Hàn gõ một cái vào đầu Thượng Quan Huyền Ý.

"Ai da, sư huynh, ngươi làm cái gì vậy?" Thượng Quan Huyền Ý che đậy chỗ bị gõ, bất mãn nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Hàn, sao lại vô cớ đánh người ta rồi. o(≧口≦)o

"Chúng ta tới rồi, tiểu hoa si*!" Tiêu Lăng Hàn thì thầm vào bên tai Thượng Quan Huyền Ý, nói xong còn thổi thổi vào tai hắn, một lúc sau mới thấy tai hắn đỏ bừng.

Tiểu hoa si*: thích, si mê cái đẹp.

"Ha ha ha ~~" Tiêu Lăng Hàn thấy vậy vui vẻ cười lên.

Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn chọc ghẹo toàn bộ gương mặt và tai đều đỏ bừng, lấy lại tinh thần, lúc này hắn mới có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh, hóa ra bọn họ đã đến khu vực lôi điện.

Xung quanh vang lên những tiếng “Bùm bùm” và thỉnh thoảng có hai tiếng sấm “ầm ầm”.

Thượng Quan Huyền Ý từ trong nhẫn không gian lấy ra một quả hồ lô đưa cho Tiêu Lăng Hàn: "Sư huynh, ngươi nghĩ xem có thể để cái này ở đâu?"

Sau khi nhận được quả hồ lô được Thượng Quan Huyền Ý đưa tới, Tiêu Lăng Hàn dùng thần thức quét qua, lập tức liền nhìn thấy một cái Lôi Trì.

"Lôi Trì!" Hắn kinh hãi, đưa tay ra chạm vào trái tim đang kích động đập điên cuồng của mình, đây là chính là thứ tốt!

Hiện tại không gian Long Ngọc có linh mạch cực phẩm do Chung Ly Cô Minh tặng, linh khí đã nồng đậm hơn tháp huấn luyện của học viện Hoàng Cực. Chỉ là linh mạch được đưa vào cách đây không lâu còn chưa ổn định, không thích hợp để tu luyện, sau một thời gian nữa hẳn là có thể tu luyện trong không gian.

Đặt Lôi Trì ở khu vực lôi điện là đúng, không hổ là khí vận chi tử, thiên tài địa bảo này cũng có thể dễ dàng tìm được.

“Đặt tại chỗ này.” Tiêu Lăng Hàn mang Thượng Quan Huyền Ý đi vào trong một cái hố, hai con Lôi Văn Hổ chạy tới, nịnh nọt ghé vào bên chân Tiêu Lăng Hàn.

Hai con Lôi Văn Hổ này được Tiêu Lăng Hàn mang ra khỏi bí cảnh Tử Linh sau khi biết bí cảnh sẽ sụp đổ. Hắn tìm thấy hai con Lôi Văn Hổ và hỏi chúng có muốn rời đi cùng mình không. Hai chúng nó đều vui vẻ gật đầu, Tiêu Lăng Hàn tùy tay đem bọn nó tiến vào không gian.

"Sư huynh, vậy mà ngươi đem bọn nó mang ra ngoài." Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ đưa tay sờ sờ đầu Lôi Văn Hổ, hai con yêu thú này rất nghe lời, biết nhìn mặt đoán ý.

“Biết bí cảnh sắp sụp đổ, ta liền đem bọn nó mang theo.” Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ, Tiêu Lăng Hàn tâm tình rất tốt, dùng ánh mắt ôn nhu cùng sủng ái nhìn hắn.

Khi Thượng Quan Huyền Ý quay người lại, Tiêu Lăng Hàn trong mắt tràn đầy bình tĩnh: “Sư huynh, ta muốn bọn nó dẫn ta đi dạo một vòng.”

"Được rồi, muốn đi liền đi."



"Cha, xuất phát!"

"Hô~~gầm~~hú~~"

Nhìn Thượng Quan Huyền Ý cưỡi trên lưng Lôi Văn Hổ, hắn càng đi càng xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Tiêu Lăng Hàn dời tầm mắt, lấy ra một thanh pháp kiếm, chuẩn bị mở rộng cái ao này.

Bởi vì sau này hắn sẽ thường xuyên sử dụng lôi trì này, cho nên Tiêu Lăng Hàn đem ao mài giũa bóng loáng.

Hai giờ sau, nhìn mặt hồ phẳng lặng trước mặt, Tiêu Lăng Hàn cuối cùng cũng hài lòng gật đầu. Đầu tiên hắn lấy lôi nguyên thạch ra khỏi quả hồ lô và đặt nó vào một cái khe lõm ở giữa hồ, đây là một cái khe lõm được hắn thiết kế đặc biệt dựa trên kích thước của lôi nguyên thạch, sau đó hắn đổ lôi trì trong hồ lô vào ao.

Ao tuy tương đối nhỏ nhưng có thể chứa được năm sáu nam tử trưởng thành mà không có vấn đề gì.

Bởi vì không có lôi kiếp, hắn không thể bị lôi kiếp tẩy rửa, sức mạnh của thân thể hoàn toàn phụ thuộc vào việc rèn luyện cơ thể của chính hắn, với lôi trì này, thỉnh thoảng hắn có thể ngâm mình, điều này chắc chắn tốt hơn bị sét đánh.

Để ngăn chặn nó bị Lôi Văn Hổ phá hư, Tiêu Lăng Hàn bố trí một Phòng Ngự Trận cấp bốn xung quanh ao.

Khi Tiêu Lăng Hàn làm xong tất cả những điều này, hắn mới phát hiện Thượng Quan Huyền Ý vẫn chưa quay lại khu vực lôi điện. Nhắm mắt lại, hắn cảm giác được Thượng Quan Huyền Ý hiện tại đang ở nơi nào, ý niệm vừa động, Tiêu Lăng Hàn vững vàng ngồi ở phía sau Thượng Quan Huyền Ý, ôm hắn vào lòng.

"A..." Thượng Quan Huyền Ý không có chuẩn bị gì mà bị ôm vào trong lòng ngực ấm áp rắn chắc, không khỏi kêu lên một tiếng.

"Ha ha ha..." Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn không khỏi bật cười.

“Sư huynh!” Thượng Quan Huyền Ý phát ra tiếng gầm vang động trời xanh, giận dữ đưa tay ra, véo tay Tiêu Lăng Hàn.

“Dừng, dừng, dừng, sư huynh không chê cười ngươi nữa, được chưa?”

Tiểu gia hỏa tức giận, dùng lực cũng không nhẹ, tuy rằng không hề vặn đau mình, nhưng có thể giả vờ đau, nếu không thật sự đem người chọc tức thì không tốt chút nào.

Tiêu Lăng Hàn quay đầu lại, đập vào mắt hắn chính là cái cổ trắng ngần, làn da như tuyết, hắn liếm đôi môi khô khốc, cổ họng không tự chủ mà lên xuống. Đôi mắt hắn trở nên tối sầm, vật nhỏ trong lòng thật hấp dẫn, khiến hắn không khỏi muốn lại gần nếm thử.

Thượng Quan Huyền Ý nhẹ nhàng hừ một tiếng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người phía sau, mang đến cho hắn một loại cảm giác an toàn mà hắn chưa từng trải qua, hắn thả lỏng, tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn nghe được tiếng hừ lạnh của Thượng Quan Huyền Ý, lập tức lấy lại tinh thần, môi hắn chỉ cách cổ Thượng Quan Huyền Ý một centimet, suýt chút nữa đã bị ma xui quỷ khiến mà hôn lên.

Nhắm mắt lại, thu liễm tinh thần, đem những cái tâm tư kiều diễm đó đều đuổi đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt hắn đã khôi phục thanh minh, nhìn qua lạnh nhạt lại vô tình.

Bởi vì trong lòng ngực Tiêu Lăng Hàn rất thoải mái, Lôi Văn Hổ bước đi rất vững vàng, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy có chút buồn ngủ, đưa tay che miệng: "A~~" ngáp một cái thật lớn.

“Buồn ngủ sao?” Tiêu Lăng Hàn hạ giọng, ghé vào tai Thượng Quan Huyền Ý hỏi.

Thượng Quan Huyền Ý hừ một tiếng, lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt vào lòng bàn tay Tiêu Lăng Hàn, "Cái này là cho sư huynh, đây đều là những thứ ta ngẫu nhiên có được trong lần rèn luyện này." Nói xong liền dựa vào trong ngực hắn, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy rất phức tạp, dùng thần thức quét qua, phát hiện trong đó có chứa một ít tài liệu thiên tài địa bảo dùng để tu luyện. Ước tính trong hai tháng qua, Thượng Quan Huyền Ý đã đến tất cả những nơi mà kiếp trước hắn gặp được cơ duyên. Không muốn để mình biết cho nên đi một mình, nhưng tất cả những gì có được lại đều cho chính mình.

Thật là ngốc, chính mình chỉ là tốt với hắn một chút, hắn đã dâng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho mình. Sống lại một đời, hoàn toàn không biết cảnh giác, càng không biết lòng người dễ đổi, sơ tâm khó giữ, cũng không sợ bị chính mình lừa gạt.

------------- End chương 152: ----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau