[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 153: Tham Gia Hội Đấu Giá
Nhìn thấy người trong ngực mình đã ngủ, Tiêu Lăng Hàn tự nhủ: “Ngươi không chút do dự cho ta tài nguyên tu luyện quý giá như vậy, ta thật sự không biết bắt người làm sao mới tốt, ngươi ngốc như vậy, nếu bị người ta lừa đi, ta phải làm sao bây giờ? Ta thật sự muốn ăn ngươi vào bụng ngay bây giờ.”
Người trong ngực không có cảm giác gì, tựa hồ đang ngủ rất say, Tiêu Lăng Hàn ôm Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi không gian Long Ngọc.
Trở về phòng, Tiêu Lăng Hàn cẩn thận đặt Thượng Quan Huyền Ý lên giường, giúp hắn cởi giày và áo ngoài. Tiêu Lăng Hàn cũng cởi đồ của mình ra, leo lên giường ôm Thượng Quan Huyền Ý vào lòng, Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng tìm một tư thế thoải mái, vòng tay qua eo hắn. Tiêu Lăng Hàn khóe miệng hơi nhếch lên, lúc này cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, trái tim trống rỗng hai tháng nay của hắn đột nhiên được lấp đầy.
Sáng sớm hôm sauuu...
Trên chiếc giường lớn bằng gỗ sưa được chạm khắc hoa vô cùng tinh xảo, Thượng Quan Huyền Ý đang bị Tiêu Lăng Hàn hôn môi, đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu đến làm hắn chói mắt. Lông mi khẽ run lên, Thượng Quan Huyền Ý lần nữa mở ra đôi mắt mê mang, nhìn thấy chỉ có mình mình, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, hóa ra mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Không đúng, vì cái gì là Tiêu Đại Ma Vương đè hắn hôn? Chẳng phải nên là mình đè Tiêu Đại Ma Vương hôn sao?
Hắn thịnh thế mỹ nhan, tuấn mỹ vô song, hẳn là bị mình đè mới đúng, Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ nghĩ thầm. Liếc qua phòng, hắn nhìn thấy trên bàn để lại một tờ giấy, Thượng Quan Huyền Ý vỗ vỗ đầu, mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Bát tự của đối phương mình còn chưa biết, đúng là mộng tưởng hão huyền.
Sau khi xuống giường, hắn nhặt tờ giấy trên bàn lên, “Huyền Ý, sư huynh đi Trọng Lực Thất luyện kiếm, buổi chiều trở về, chúng ta sẽ ra ngoài tham dự buổi đấu giá của thương hội Thiên Tinh, chờ ta! Tiêu Lăng Hàn."
Thượng Quan Huyền Ý đọc nội dung tờ giấy, gấp lại rồi cất đi như bảo bối.
Ra khỏi phòng, đi vào trong sân, Sở Mộ Thần đang ngồi trước bàn đá đọc sách, trên bàn bày một ít giấy bút, trên đó tất cả đều là hoa văn kỳ quái, Thượng Quan Huyền Ý dù sao cũng xem không hiểu, nhưng hắn biết tất cả mấy cái đó đều là khắc văn.
Nhìn thấy vẻ mặt Sở Mộ Thần cau mày phiền muộn, Thượng Quan Huyền Ý băn khoăn không biết nên lặng lẽ rời đi hay không?
Đang lúc hắn chuẩn bị lặng lẽ rút lui, Sở Mộ Thần đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: " Thượng Quan sư đệ, vết thương của ngươi đã lành chưa?"
"Hả? Lành rồi."
“Hôm nay ngươi có tới buổi đấu giá không?”
"Đi chứ, sư huynh nói chiều hắn về sẽ cùng đi, ngươi cũng muốn đi sao?"
Thượng Quan Huyền Ý nhìn Sở Mộ Thần từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ, Sở Mộ Thần mặc dù là ngũ thiếu gia của thương hội Thiên Tinh, nhưng hắn hiện tại lại là một phế nhân, liệu người của thương hội Thiên Tinh có nhận hắn nữa không?
Sở Mộ Thần nghĩ đến những người trong thương hội Thiên Tinh đều vì lợi ích là chính, mặc dù hiện tại hắn không thể mang lại cho họ bất kỳ lợi ích nào, nhưng hắn vẫn là con trai của gia chủ, tóm lại, họ không thể so đo với một phế nhân như hắn. Cùng lắm thì họ cũng chỉ lợi nói vài lời khó nghe mà thôi.
"Ta đương nhiên muốn đi, có người mời ta đi, ta không đi, chẳng phải là không cho người khác mặt mũi sao? Ta hiện tại là một phế nhân, không có tư cách làm càn."
Thượng Quan Huyền Ý trêu chọc nhìn Sở Mộ Thần: “Ngươi đi rồi, còn có thể trở về sao?”
"Ta hiện tại là một cái phế nhân, bọn họ chắc chỉ muốn xác nhận ta có thật sự phế đi hay không thôi." Sở Mộ Thần căng da đầu nói, trước kia những người đó đối với hắn khách khí, nhưng hiện tại thật đúng là khó mà nói.
"Vậy là tốt rồi!" Thượng Quan Huyền Ý khoa trương vỗ vỗ ngực, bộ dáng nghĩ mà sợ.
Sở Mộ Thần: “…” Đây là sợ bị mình liên lụy đay mà, thật muốn đánh Thượng Quan Huyền Ý một trận? Đáng tiếc tuy rằng chủ ý hay như vậy, nhưng nếu bây giờ thật sự dám ra tay, e rằng thay vì đánh người khác, mình lại bị người khác đánh.
Đột nhiên cảm giác được trận pháp bên ngoài động phủ bị động vào một chút.
"Này, có người tới." Thượng Quan Huyền Ý quay đầu nhìn Sở Mộ Trần, ý tứ rất rõ ràng, là tìm ngươi sao?
“Hẳn là Thiên Duệ tới đây.” Sở Mộ Thần đoán, hắn tới là cùng bọn họ tham gia hội đấu giá.
Thượng Quan Huyền Ý đi tới trận pháp, lấy ngọc giản ra đưa linh lực vào trong đó, ngọc giản phóng ra một tia sáng, trận pháp mở ra, người đứng bên ngoài quả nhiên chính là Ân Thiên Duệ.
"Thiên Duệ, đã lâu không gặp!" Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ kêu lên, lâu lắm không gặp lại Ân Thiên Duệ, đột nhiên phát hiện tu vi của hắn đã tăng lên rất nhiều.
" Huyền Ý, đã lâu không gặp, ngươi trở về khi nào vậy?"
“Mới về được hai ngày.”
Ân Thiên Duệ theo Thượng Quan Huyền Ý tiến vào trong sân: "Sở sư huynh!"
Sở Mộ Thần gật đầu: “Ngồi đi!”
"Thiên Duệ, ta phát hiện tu vi của ngươi hình như tăng lên rất nhiều, ngươi cắn dược sao?" Thượng Quan Huyền Ý vừa nghĩ tới liền hỏi, chẳng lẽ gia hỏa này nhìn thấy mọi người đều đã kết đan nên nóng nảy làm chuyện dại dột?
Ân Thiên Duệ gật đầu nói: " Đúng là ta cắn dược đó."
"Ngươi thật là!" Thượng Quan Huyền Ý trừng mắt Ân Thiên Duệ, tức giận nói, gia hỏa này muốn hủy hoại tương lai của mình sao?
"Đừng lo lắng, ta không sao. Ta có thể chất đặc biệt, có thể uống bất kỳ loại đan dược nào mà không lo bị độc đan hay kháng dược tính." Ân Thiên Duệ giải thích, hắn có thể thấy Thượng Quan Huyền Ý thực sự quan tâm đến hắn, trong lòng tràn đầy cảm động
Nghe Ân Thiên Duệ nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trong ra ngoài.
"Ngươi có thể chất đặc biệt á? Ngươi không phải là người đúng không?"
"Ngươi mới không phải là người."
"Ta xác thực không phải người." Thượng Quan Huyền Ý gật đầu hào phóng thừa nhận, mẫu thân của hắn chính là thần thú Phượng Hoàng, hắn mang trong mình một nửa dòng máu Yêu Tộc, cho nên đương nhiên không phải là người.
Ân Thiên Duệ trợn mắt, hắn chỉ theo bản năng phản bác, nhưng Huyền Ý lại thẳng thắn thừa nhận, cảm giác như đánh vào bông vậy.
"Thiên Duệ, theo ta được biết, có một số yêu tộc không có khả năng kháng dược tính, bọn họ cũng không lo lắng ăn đan dược sẽ lưu lại độc." Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy cần phải giải thích, vừa rồi thật sự không có mắng hắn.
"Sở sư huynh, đừng vẽ nữa, ngẩng đầu nhìn ta." Ân Thiên Duệ cầm lấy tờ giấy Sở Mộ Thần đang vẽ lên, yêu cầu hắn xem mình thật kĩ, mình rõ ràng là người.
Sở Mộ Thần liếc nhìn Ân Thiên Duệ, thành thật trả lời: “Trên mặt rất sạch sẽ, không có một chút bụi bẩn nào.”
“Ha ha ha…” Thượng Quan Huyền Ý nghe được câu trả lời của Sở Mộ Thần liền bật cười ngửa tới ngửa lui.
Sở Mộ Thần không nghe vừa rồi hai người nói chuyện gì, chỉ nghe Ân Thiên Duệ bảo mình nhìn hắn, sau khi nhìn Thiên Duệ thì hắn trả lời theo ý mình.
Câu này cũng không có gì sai! Nhưng nếu không có chuyện gì, tại sao Thượng Quan Huyền Ý lại cười làm gì? Chính mình sẽ không vô ý đắc tội đến em vợ tương lai của mình đấy chứ?
Ân Thiên Duệ tức giận một trận, mặt đỏ lên: "Sở sư huynh, ta không phải yêu cầu ngươi nhìn mặt ta, mà là yêu cầu ngươi nhìn kỹ một chút, xem ta là người hay là Yêu tộc?"
"Ngươi đương nhiên là người." Sở Mộ Thần nói xong, duỗi tay ra, cảm nhận nhiệt độ trên trán của Ân Thiên Duệ.
Nghe Sở Mộ Thần nói như vậy, vẻ mặt Ân Thiên Duệ đắc ý nhìn Thượng Quan Huyền Ý, nhưng biểu tình đắc ý không kéo dài được bao lâu, liền có một bàn tay đặt lên trán hắn.
Hắn khó hiểu nhìn chủ nhân bàn tay, hỏi: "Sở sư huynh, ngươi đang làm gì vậy?"
" Không có sốt! Ngươi nói nhảm cái gì từ nãy đến giờ vậy!" Sở Mộ Thần thu hồi tay, thử sờ lên trán mình xem sao.
"Ha ha ha..." Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng cũng nhịn được cười, nhưng khi nhìn thấy động tác Sở Mộ Thần, lại không khỏi bật cười tiếp.
Sở Mộ Thần không nghe thấy cuộc trò chuyện trước đó của Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ, cho nên hắn không biết tình huống thực sự.
Hiện tại nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý không ngừng cười, Ân Thiên Duệ trừng mắt nhìn mình, Sở Mộ Thần cảm thấy mình có lẽ đã đắc tội em vợ tương lai của mình rồi. Nếu mình không thể trêu vào em vợ tương lại thì có thể trốn tránh, chẳng qua hiện tại hắn là một người bình thường, giây trước vừa nói chuyện với hai người bọn họ, giây sau liền bỏ chạy.
Chủ đề này tưởng chừng sẽ đi vào quên lãng, nhưng mãi đến sau này, khi Thượng Quan Huyền Ý phát hiện Ân Thiên Duệ thật sự không phải người, vỗ vỗ vai hắn, thở dài: “Lúc đó ta đã nói với ngươi, ngươi không phải người, vậy mà ngươi còn không tin!"
Tất nhiên, đây là tương lai.
------------------------
Trong một căn phòng được trang trí đơn giản, có ba người đang ngồi trước một chiếc bàn.
Thượng Quan Huyền Ý ngồi ở bên cạnh Tiêu Lăng Hàn, nhìn giờ.
Đối diện với hắn là Ân Thiên Duệ, đang ăn linh quả trên bàn, “Răng rắc” một tiếng, hắn mơ hồ nói: "Cái linh quả này ăn ngon thật."
"Với tu vi của ngươi hiện tại là Trúc Cơ kỳ, thanh linh quả này rất hợp để ngươi ăn, cái này cho ngươi." Tiêu Lăng Hàn đẩy đĩa linh quả trên bàn đến trước mặt Ân Thiên Duệ.
"Tiêu đại ca, thật sao? Huyền Ý cũng không muốn?" Ân Thiên Duệ nghi ngờ nói, lại quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý xua tay, thản nhiên nói: “Ngươi ăn đi, ta không có hứng thú.”
Trong không gian Long Ngọc của Tiêu Lăng Hàn có rất nhiều linh quả cấp ba, hắn đương nhiên không có hứng thú với những thanh linh quả cấp hai này.
"Vậy ta đây liền không khách khí. À, đúng rồi, ta quên mất một chuyện, ta có thứ muốn đưa cho các ngươi." Ân Thiên Duệ nói, từ trong nhẫn không gian lấy ra hai hộp ngọc, lần lượt đưa cho Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Tiêu Lăng Hàn mở hộp ra, nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng đóng lại, sau đó thu vào không gian Long Ngọc, thuận tiện đem của Thượng Quan Huyền Ý thu vào cùng. Để ở bên ngoài quá không an toàn, trong hộp chính là Linh Chúc Quả, loại quả này bất kể tu vi của ngươi thế nào cũng có thể ăn được, quả thực là bảo bối vô giá.
"Đa tạ!"
"Không có gì đâu. Ăn cái này quá nhiều cũng vô ích. Ta đúng lúc có sáu quả."
Tiêu Lăng Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
"Chào buổi tối các đạo hữu và tiền bối! Chào mừng đến với thương hội Thiên Tinh. Ta tên Yêu Yêu, ta là người chủ trì cuộc đấu giá lần này. Bây giờ ta tuyên bố, cuộc đấu giá đã chính thức bắt đầu."
Nghe thấy âm thanh, ba người đi tới cửa sổ phía trước, nhìn về phía đài cao trong đại sảnh, chỉ thấy một nữ tử đang đứng trên đó.
Giọng của nàng mềm mại và uyển chuyển, thần thái quyến rũ, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn, lớn lên xinh đẹp như hoa.
Nàng mặc một thân hồng y, dưới chiếc cổ thiên nga là bộ ngực mềm mại như bạch ngọc, nửa che nửa lộ, eo nhỏ thon dài, một tay có thể ôm trọn, nàng như là một bông hoa hồng nở rộ giữa ngày hè, kiều diễm động lòng người.
Nàng vừa xuất hiện, rất nhiều nam tu ở đại sảnh phía dưới đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào nàng, những người không kiềm chế thậm chí còn lộ ra ánh mắt dâm uế.
Nữ nhân này mặc dù không xinh đẹp bằng Lạc Hồng Nhan nhưng nàng vẫn có nét độc đáo của riêng mình. Thượng Quan Huyền Ý căng thẳng nhìn Tiêu Lăng Hàn, sợ hắn sẽ thích một nử tử như vậy.
-------------- End chương 153: --------------
Người trong ngực không có cảm giác gì, tựa hồ đang ngủ rất say, Tiêu Lăng Hàn ôm Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi không gian Long Ngọc.
Trở về phòng, Tiêu Lăng Hàn cẩn thận đặt Thượng Quan Huyền Ý lên giường, giúp hắn cởi giày và áo ngoài. Tiêu Lăng Hàn cũng cởi đồ của mình ra, leo lên giường ôm Thượng Quan Huyền Ý vào lòng, Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng tìm một tư thế thoải mái, vòng tay qua eo hắn. Tiêu Lăng Hàn khóe miệng hơi nhếch lên, lúc này cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, trái tim trống rỗng hai tháng nay của hắn đột nhiên được lấp đầy.
Sáng sớm hôm sauuu...
Trên chiếc giường lớn bằng gỗ sưa được chạm khắc hoa vô cùng tinh xảo, Thượng Quan Huyền Ý đang bị Tiêu Lăng Hàn hôn môi, đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu đến làm hắn chói mắt. Lông mi khẽ run lên, Thượng Quan Huyền Ý lần nữa mở ra đôi mắt mê mang, nhìn thấy chỉ có mình mình, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, hóa ra mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Không đúng, vì cái gì là Tiêu Đại Ma Vương đè hắn hôn? Chẳng phải nên là mình đè Tiêu Đại Ma Vương hôn sao?
Hắn thịnh thế mỹ nhan, tuấn mỹ vô song, hẳn là bị mình đè mới đúng, Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ nghĩ thầm. Liếc qua phòng, hắn nhìn thấy trên bàn để lại một tờ giấy, Thượng Quan Huyền Ý vỗ vỗ đầu, mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Bát tự của đối phương mình còn chưa biết, đúng là mộng tưởng hão huyền.
Sau khi xuống giường, hắn nhặt tờ giấy trên bàn lên, “Huyền Ý, sư huynh đi Trọng Lực Thất luyện kiếm, buổi chiều trở về, chúng ta sẽ ra ngoài tham dự buổi đấu giá của thương hội Thiên Tinh, chờ ta! Tiêu Lăng Hàn."
Thượng Quan Huyền Ý đọc nội dung tờ giấy, gấp lại rồi cất đi như bảo bối.
Ra khỏi phòng, đi vào trong sân, Sở Mộ Thần đang ngồi trước bàn đá đọc sách, trên bàn bày một ít giấy bút, trên đó tất cả đều là hoa văn kỳ quái, Thượng Quan Huyền Ý dù sao cũng xem không hiểu, nhưng hắn biết tất cả mấy cái đó đều là khắc văn.
Nhìn thấy vẻ mặt Sở Mộ Thần cau mày phiền muộn, Thượng Quan Huyền Ý băn khoăn không biết nên lặng lẽ rời đi hay không?
Đang lúc hắn chuẩn bị lặng lẽ rút lui, Sở Mộ Thần đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: " Thượng Quan sư đệ, vết thương của ngươi đã lành chưa?"
"Hả? Lành rồi."
“Hôm nay ngươi có tới buổi đấu giá không?”
"Đi chứ, sư huynh nói chiều hắn về sẽ cùng đi, ngươi cũng muốn đi sao?"
Thượng Quan Huyền Ý nhìn Sở Mộ Thần từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ, Sở Mộ Thần mặc dù là ngũ thiếu gia của thương hội Thiên Tinh, nhưng hắn hiện tại lại là một phế nhân, liệu người của thương hội Thiên Tinh có nhận hắn nữa không?
Sở Mộ Thần nghĩ đến những người trong thương hội Thiên Tinh đều vì lợi ích là chính, mặc dù hiện tại hắn không thể mang lại cho họ bất kỳ lợi ích nào, nhưng hắn vẫn là con trai của gia chủ, tóm lại, họ không thể so đo với một phế nhân như hắn. Cùng lắm thì họ cũng chỉ lợi nói vài lời khó nghe mà thôi.
"Ta đương nhiên muốn đi, có người mời ta đi, ta không đi, chẳng phải là không cho người khác mặt mũi sao? Ta hiện tại là một phế nhân, không có tư cách làm càn."
Thượng Quan Huyền Ý trêu chọc nhìn Sở Mộ Thần: “Ngươi đi rồi, còn có thể trở về sao?”
"Ta hiện tại là một cái phế nhân, bọn họ chắc chỉ muốn xác nhận ta có thật sự phế đi hay không thôi." Sở Mộ Thần căng da đầu nói, trước kia những người đó đối với hắn khách khí, nhưng hiện tại thật đúng là khó mà nói.
"Vậy là tốt rồi!" Thượng Quan Huyền Ý khoa trương vỗ vỗ ngực, bộ dáng nghĩ mà sợ.
Sở Mộ Thần: “…” Đây là sợ bị mình liên lụy đay mà, thật muốn đánh Thượng Quan Huyền Ý một trận? Đáng tiếc tuy rằng chủ ý hay như vậy, nhưng nếu bây giờ thật sự dám ra tay, e rằng thay vì đánh người khác, mình lại bị người khác đánh.
Đột nhiên cảm giác được trận pháp bên ngoài động phủ bị động vào một chút.
"Này, có người tới." Thượng Quan Huyền Ý quay đầu nhìn Sở Mộ Trần, ý tứ rất rõ ràng, là tìm ngươi sao?
“Hẳn là Thiên Duệ tới đây.” Sở Mộ Thần đoán, hắn tới là cùng bọn họ tham gia hội đấu giá.
Thượng Quan Huyền Ý đi tới trận pháp, lấy ngọc giản ra đưa linh lực vào trong đó, ngọc giản phóng ra một tia sáng, trận pháp mở ra, người đứng bên ngoài quả nhiên chính là Ân Thiên Duệ.
"Thiên Duệ, đã lâu không gặp!" Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ kêu lên, lâu lắm không gặp lại Ân Thiên Duệ, đột nhiên phát hiện tu vi của hắn đã tăng lên rất nhiều.
" Huyền Ý, đã lâu không gặp, ngươi trở về khi nào vậy?"
“Mới về được hai ngày.”
Ân Thiên Duệ theo Thượng Quan Huyền Ý tiến vào trong sân: "Sở sư huynh!"
Sở Mộ Thần gật đầu: “Ngồi đi!”
"Thiên Duệ, ta phát hiện tu vi của ngươi hình như tăng lên rất nhiều, ngươi cắn dược sao?" Thượng Quan Huyền Ý vừa nghĩ tới liền hỏi, chẳng lẽ gia hỏa này nhìn thấy mọi người đều đã kết đan nên nóng nảy làm chuyện dại dột?
Ân Thiên Duệ gật đầu nói: " Đúng là ta cắn dược đó."
"Ngươi thật là!" Thượng Quan Huyền Ý trừng mắt Ân Thiên Duệ, tức giận nói, gia hỏa này muốn hủy hoại tương lai của mình sao?
"Đừng lo lắng, ta không sao. Ta có thể chất đặc biệt, có thể uống bất kỳ loại đan dược nào mà không lo bị độc đan hay kháng dược tính." Ân Thiên Duệ giải thích, hắn có thể thấy Thượng Quan Huyền Ý thực sự quan tâm đến hắn, trong lòng tràn đầy cảm động
Nghe Ân Thiên Duệ nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trong ra ngoài.
"Ngươi có thể chất đặc biệt á? Ngươi không phải là người đúng không?"
"Ngươi mới không phải là người."
"Ta xác thực không phải người." Thượng Quan Huyền Ý gật đầu hào phóng thừa nhận, mẫu thân của hắn chính là thần thú Phượng Hoàng, hắn mang trong mình một nửa dòng máu Yêu Tộc, cho nên đương nhiên không phải là người.
Ân Thiên Duệ trợn mắt, hắn chỉ theo bản năng phản bác, nhưng Huyền Ý lại thẳng thắn thừa nhận, cảm giác như đánh vào bông vậy.
"Thiên Duệ, theo ta được biết, có một số yêu tộc không có khả năng kháng dược tính, bọn họ cũng không lo lắng ăn đan dược sẽ lưu lại độc." Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy cần phải giải thích, vừa rồi thật sự không có mắng hắn.
"Sở sư huynh, đừng vẽ nữa, ngẩng đầu nhìn ta." Ân Thiên Duệ cầm lấy tờ giấy Sở Mộ Thần đang vẽ lên, yêu cầu hắn xem mình thật kĩ, mình rõ ràng là người.
Sở Mộ Thần liếc nhìn Ân Thiên Duệ, thành thật trả lời: “Trên mặt rất sạch sẽ, không có một chút bụi bẩn nào.”
“Ha ha ha…” Thượng Quan Huyền Ý nghe được câu trả lời của Sở Mộ Thần liền bật cười ngửa tới ngửa lui.
Sở Mộ Thần không nghe vừa rồi hai người nói chuyện gì, chỉ nghe Ân Thiên Duệ bảo mình nhìn hắn, sau khi nhìn Thiên Duệ thì hắn trả lời theo ý mình.
Câu này cũng không có gì sai! Nhưng nếu không có chuyện gì, tại sao Thượng Quan Huyền Ý lại cười làm gì? Chính mình sẽ không vô ý đắc tội đến em vợ tương lai của mình đấy chứ?
Ân Thiên Duệ tức giận một trận, mặt đỏ lên: "Sở sư huynh, ta không phải yêu cầu ngươi nhìn mặt ta, mà là yêu cầu ngươi nhìn kỹ một chút, xem ta là người hay là Yêu tộc?"
"Ngươi đương nhiên là người." Sở Mộ Thần nói xong, duỗi tay ra, cảm nhận nhiệt độ trên trán của Ân Thiên Duệ.
Nghe Sở Mộ Thần nói như vậy, vẻ mặt Ân Thiên Duệ đắc ý nhìn Thượng Quan Huyền Ý, nhưng biểu tình đắc ý không kéo dài được bao lâu, liền có một bàn tay đặt lên trán hắn.
Hắn khó hiểu nhìn chủ nhân bàn tay, hỏi: "Sở sư huynh, ngươi đang làm gì vậy?"
" Không có sốt! Ngươi nói nhảm cái gì từ nãy đến giờ vậy!" Sở Mộ Thần thu hồi tay, thử sờ lên trán mình xem sao.
"Ha ha ha..." Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng cũng nhịn được cười, nhưng khi nhìn thấy động tác Sở Mộ Thần, lại không khỏi bật cười tiếp.
Sở Mộ Thần không nghe thấy cuộc trò chuyện trước đó của Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ, cho nên hắn không biết tình huống thực sự.
Hiện tại nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý không ngừng cười, Ân Thiên Duệ trừng mắt nhìn mình, Sở Mộ Thần cảm thấy mình có lẽ đã đắc tội em vợ tương lai của mình rồi. Nếu mình không thể trêu vào em vợ tương lại thì có thể trốn tránh, chẳng qua hiện tại hắn là một người bình thường, giây trước vừa nói chuyện với hai người bọn họ, giây sau liền bỏ chạy.
Chủ đề này tưởng chừng sẽ đi vào quên lãng, nhưng mãi đến sau này, khi Thượng Quan Huyền Ý phát hiện Ân Thiên Duệ thật sự không phải người, vỗ vỗ vai hắn, thở dài: “Lúc đó ta đã nói với ngươi, ngươi không phải người, vậy mà ngươi còn không tin!"
Tất nhiên, đây là tương lai.
------------------------
Trong một căn phòng được trang trí đơn giản, có ba người đang ngồi trước một chiếc bàn.
Thượng Quan Huyền Ý ngồi ở bên cạnh Tiêu Lăng Hàn, nhìn giờ.
Đối diện với hắn là Ân Thiên Duệ, đang ăn linh quả trên bàn, “Răng rắc” một tiếng, hắn mơ hồ nói: "Cái linh quả này ăn ngon thật."
"Với tu vi của ngươi hiện tại là Trúc Cơ kỳ, thanh linh quả này rất hợp để ngươi ăn, cái này cho ngươi." Tiêu Lăng Hàn đẩy đĩa linh quả trên bàn đến trước mặt Ân Thiên Duệ.
"Tiêu đại ca, thật sao? Huyền Ý cũng không muốn?" Ân Thiên Duệ nghi ngờ nói, lại quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý xua tay, thản nhiên nói: “Ngươi ăn đi, ta không có hứng thú.”
Trong không gian Long Ngọc của Tiêu Lăng Hàn có rất nhiều linh quả cấp ba, hắn đương nhiên không có hứng thú với những thanh linh quả cấp hai này.
"Vậy ta đây liền không khách khí. À, đúng rồi, ta quên mất một chuyện, ta có thứ muốn đưa cho các ngươi." Ân Thiên Duệ nói, từ trong nhẫn không gian lấy ra hai hộp ngọc, lần lượt đưa cho Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Tiêu Lăng Hàn mở hộp ra, nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng đóng lại, sau đó thu vào không gian Long Ngọc, thuận tiện đem của Thượng Quan Huyền Ý thu vào cùng. Để ở bên ngoài quá không an toàn, trong hộp chính là Linh Chúc Quả, loại quả này bất kể tu vi của ngươi thế nào cũng có thể ăn được, quả thực là bảo bối vô giá.
"Đa tạ!"
"Không có gì đâu. Ăn cái này quá nhiều cũng vô ích. Ta đúng lúc có sáu quả."
Tiêu Lăng Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
"Chào buổi tối các đạo hữu và tiền bối! Chào mừng đến với thương hội Thiên Tinh. Ta tên Yêu Yêu, ta là người chủ trì cuộc đấu giá lần này. Bây giờ ta tuyên bố, cuộc đấu giá đã chính thức bắt đầu."
Nghe thấy âm thanh, ba người đi tới cửa sổ phía trước, nhìn về phía đài cao trong đại sảnh, chỉ thấy một nữ tử đang đứng trên đó.
Giọng của nàng mềm mại và uyển chuyển, thần thái quyến rũ, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn, lớn lên xinh đẹp như hoa.
Nàng mặc một thân hồng y, dưới chiếc cổ thiên nga là bộ ngực mềm mại như bạch ngọc, nửa che nửa lộ, eo nhỏ thon dài, một tay có thể ôm trọn, nàng như là một bông hoa hồng nở rộ giữa ngày hè, kiều diễm động lòng người.
Nàng vừa xuất hiện, rất nhiều nam tu ở đại sảnh phía dưới đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào nàng, những người không kiềm chế thậm chí còn lộ ra ánh mắt dâm uế.
Nữ nhân này mặc dù không xinh đẹp bằng Lạc Hồng Nhan nhưng nàng vẫn có nét độc đáo của riêng mình. Thượng Quan Huyền Ý căng thẳng nhìn Tiêu Lăng Hàn, sợ hắn sẽ thích một nử tử như vậy.
-------------- End chương 153: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất