[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 154: Huyết Linh Phượng
Cảm giác được ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc nhìn hắn: " Huyền Ý, có việc gì sao?"
"Không, không có việc gì đâu, ta chỉ thấy sư huynh lớn lên rất đẹp mắt."
" Tiêu đại ca đúng là tuấn mỹ vô song!"
"Hai cái vua nịnh nọt."
"Bây giờ chúng ta sẽ bán đấu giá vật phẩm đầu tiên, đó là vé tàu của phi thuyền đến đại lục Huyền Thiên đã được chờ đợi từ lâu. Mọi người đều biết, thương hội Thiên Tinh chúng ta có tổng cộng 200 vé, 20 vé tặng cho học viện Hoàng Cực. Vì vậy, trong cuộc đấu giá lần này chỉ có 180 vé mà thôi, cứ mười vé là một lần đấu giá, tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành đấu giá lần thứ nhất, giá khởi điểm là 10.000 viên linh thạch hạ phẩm, mỗi lần tăng giá sẽ không dưới 1.000 linh thạch hạ phẩm. " Yêu Yêu vừa nói xong, phía dưới liền truyền đến hàng loạt âm thanh đấu giá.
"Hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm!"
"Hai mươi lăm ngàn linh thạch hạ phẩm!"
"Ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm!"
"Năm vạn linh thạch hạ phẩm!"
"..."
"Sư huynh, chúng ta có đấu giá không?"
"Đương nhiên là có."
"Nhưng, Sở sư huynh không phải nói về việc vé tàu rồi sao, không phải hắn sẽ yêu cầu quản lý thương hội Thiên Tinh lưu lại mấy tấm vé à?" Ân Thiên Duệ nghi hoặc nhìn hai người.
"Cái này chỉ là đề phòng thôi, dù sao không cần thì cũng có thể bán đi. Hơn nữa tình huống hiện tại của Sở sư huynh có lẽ không ổn, vé tàu có lẽ cũng không còn nữa. Thượng Quan Huyền Ý nói xong liền mở mắt to đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn Tiêu Lăng Hàn, như là cầu khen ngợi.
Tiêu Lăng Hàn đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, trong mắt tràn đầy ý cười: “Huyền Ý nói đúng, hơn nữa ta nghe nói mười người ở chung một phòng, mua mười vé mà không bán thì sáu người chúng ta sẽ cùng nhau ở chung.” Nếu có người có lòng dạ khó lường sống cùng phòng, vậy sẽ không thể ngủ yên được.
"A, còn có chuyện như vậy sao?" Ân Thiên Duệ kinh ngạc, hắn tưởng rằng có rất nhiều phòng, mỗi người một phòng!
"Bằng không, ngươi cho rằng mỗi người một phòng sao?" Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói.
Ân Thiên Duệ gật đầu, hắn thực sự nghĩ rằng mỗi người có một phòng.
"Trước đây ta đã hỏi Sở sư huynh, hắn nói phi thuyền là bảo khí cấp ba, trên đó phòng ốc có hạn, một phòng mười người đã là tốt rồi." Tiêu Lăng Hàn sợ sau khi lên phi thuyền sẽ thống nhất an bài chỗ ở nên hắn mới cố ý hỏi qua.
Ân Thiên Duệ: "..."
“Hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm!”
Giá của Tiêu Lăng Hàn đã được tuyên bố, toàn bộ nơi này trở nên yên tĩnh lạ thường.
Rõ ràng vừa rồi là hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm, nhưng tại sao trong nháy mắt đã đạt tới hai trăm vạn rồi?
Ngay cả người chủ trì như Yêu Yêu cũng sửng sốt trong chốc lát, sau đó nàng khẽ mỉm cười, giọng nói có chút ngọt ngào lại vang lên.
"Hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm lần một."
Thấy không ai có phản ứng gì, đoán là giá cả đột nhiên tăng quá nhiều, cũng không có ai chuyển từ hai mươi vạn lên hai trăm vạn.
" Hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm lần thứ hai."
Thấy mọi người vẫn im lặng, Yêu Yêu lại lên tiếng: “hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm lần thứ ba, thành giao!” Nói xong, nàng gõ búa đấu giá “ding” một tiếng, “Chúc mừng đạo hữu phòng số 6!”
“Như vậy là có được vé thuyền rồi?” Ân Thiên Duệ vẫn chưa kịp phản ứng, này cũng quá dễ dàng rồi.
Tiêu Lăng Hàn: "..."
Thượng Quan Huyền Ý đưa tay chọc chọc đầu Ân Thiên Duệ, không để ý đến hắn đang trừng mắt, nói: "Hiện tại còn không tính lấy được, chừng nào đồ vật ở trong tay thì mới coi là lấy được, hiện tại chỉ là đấu giá thành công thôi."
Một lúc sau, người hầu mang vé tàu mà Tiêu Lăng Hàn vừa đấu giá được tới, Tiêu Lăng Hàn vui vẻ thanh toán linh thạch.
Cuộc đấu giá bên ngoài vẫn tiếp tục, không ai ngờ rằng vé tàu trong cuộc đấu giá thứ hai có giá 260 vạn. Giá cả trong các cuộc đấu giá sau đó mỗi lúc một cao hơn, mọi người mới nhận ra rằng người đấu giá đầu tiên thực sự rất gian xảo.
"Thứ chúng ta sắp đấu giá tiếp theo là một mảnh Huyết Linh Mộc. Mọi người đều biết Huyết Linh Mộc có thể được luyện chế thành Mộc Linh Đan. Nó không chỉ có thể giúp các tu sĩ mộc linh căn thanh lọc linh căn mà còn nâng cao tu vi của họ." Yêu Yêu nói. Sau đó nàng xốc mảnh vải đen trên khay, để lộ một phần gỗ đỏ bên trong.
"Tiêu đại ca, ngươi có muốn đấu giá cái kia không?" Ân Thiên Duệ nhìn Tiêu Lăng Hàn hỏi, Huyết Linh Mộc này có thể luyện chế mộc linh đan, tăng cường tu vi. Tuy muốn nhưng Ân Thiên Duệ vẫn muốn hỏi Tiêu Lăng Hàn trước, dù sao hắn cũng là một luyện đan sư, quan trọng nhất là hắn có nhiều linh thạch hơn mình.
"Hửm?"
Tiêu Lăng Hàn không chú ý đến cuộc đấu giá bên ngoài, nhưng sau khi nghe Ân Thiên Duệ nói, hắn theo bản năng mở ra linh nhãn. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy một mảnh gỗ đỏ đặt trên khay, nhìn kỹ thì đó đâu phải là một mảnh Huyết Linh Mộc, rõ ràng là một mảnh Huyết Phượng Mộc.
Huyết Phượng Mộc cần được tưới bằng máu phượng hoàng mới mọc được, tuy tên chỉ khác nhau một chữ nhưng tác dụng và giá cả hoàn toàn khác nhau như trời với đất.
"Ngươi muốn?" Tiêu Lăng Hàn quay đầu nhìn Ân Thiên Duệ, nhướng mày hỏi.
Ân Thiên Duệ gật đầu: "Ta muốn!"
"Nhưng ta cũng muốn nó!"
Ân Thiên Duệ: "..." Nếu ngươi muốn, vậy ngươi còn hỏi ta làm gì??
"Không sao đâu, Tiêu đại ca, người nào trả giá cao nhất sẽ có được. Ở đây chắc có rất nhiều người muốn. Ta rất xem trong ngươi đó" Ân Thiên Duệ không để ý nói.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Không ngờ cái này cũng không khiến hắn tức giận, xem ra đạo hạnh đã tiến bộ không ít.
" Thiên Duệ, ngươi từ bỏ là đúng. Cho dù có lấy được, nếu không luyện chế được thì chẳng phải là lãng phí sao?" Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ân Thiên Duệ, Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục bổ thêm mấy nhát.
Ân Thiên Duệ: "..." Con thuyền tình bạn nói lật là lật!
Không tức giận, không tức giận!
"Ân, Huyền Ý, ta cảm thấy ngươi nói có đạo lý." Ân Thiên Duệ gật đầu đồng ý, thoạt nhìn cũng không có chút tức giận nào.
Lúc này, giá cả bên ngoài đã tăng lên 80 vạn linh thạch hạ phẩm, thấy Tiêu Lăng Hàn vẫn không có ý định ra giá, Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi: “Sư huynh, ngươi vẫn không ra giá sao?”
“Hay là ngươi ra giá giá sư huynh đi, được không?” Tiêu Lăng Hàn lười biếng nằm ở trên chiếc ghế gần đó, hai tay chống đầu, không chớp mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý.
Vừa quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt chăm chú của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy tim mình như lỡ nhịp. Hắn vội vàng quay mặt đi, quá phạm quy, dám sử dụng mỹ nam kế với mình.
"Được!" Thượng Quan Huyền Ý vừa nói lời này, hắn liền ý thức được rõ ràng chính mình muốn từ chối, nhưng không hiểu sao lại gật đầu đồng ý.
Thượng Quan Huyền Ý đi tới cửa sổ, bởi vì trận pháp thêm vào nên bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
“110 vạn linh thạch hạ phẩm!”
“115 vạn linh thạch hạ phẩm!”
“120 vạn linh thạch hạ phẩm!”
Thượng Quan Huyền Ý nghĩ rằng những người đó gọi chậm quá, nếu cứ gọi như vậy từng chút một, vậy thì phải đến ngày thắng năm nào? Hắn khẽ mở đôi môi đỏ, ra tiếng nói: "Hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm."
“210 vạn linh thạch hạ phẩm!”
“220 vạn linh thạch hạ phẩm!”
Thượng Quan Huyền Ý cau mày không hài lòng khi thấy có rất nhiều người ra giá theo sát, xem ra vừa rồi hắn ra giá quá thấp.
"Năm trăm vạn linh thạch hạ phẩm!" Hắn một hơi thêm vào hơn hai trăm vạn, bên ngoài đột nhiên im lặng, Thượng Quan Huyền Ý lộ ra nụ cười đắc ý. Hắn ấy muốn xem có bao nhiêu người có thể theo kịp mức giá mà hắn đưa ra.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thẳng biểu tình phong phú sinh động của Thượng Quan Huyền Ý, cảm thấy năm tháng thật yên bình.
Một tiếng “Răng rắc” cắt ngang bầu không khí tốt đẹp của căn phòng, Tiêu Lăng Hàn nhìn theo âm thanh nghe được, liền nhìn thấy Ân Thiên Duệ đang ăn linh quả một cách thích thú.
Bây giờ hắn cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của Tôn Thiên Tường khi tham dự cuộc đấu giá lần trước ở thành Thiên Huệ. Tôn Thiên Tường lúc đó nhất định đang mắng chính mình: "Đúng là thứ chết tiệt, bóng đèn dư thừa!"
Cuối cùng, Thượng Quan Huyền Ý ra giá sáu trăm vạn linh thạch hạ phẩm để mua được mảnh "Huyết Linh Mộc".
"Đấu giá sắp kết thúc, Sở sư huynh còn chưa về, chúng ta nên đợi hắn hay là... về?" Ân Thiên Duệ nhìn ngọc giản truyền âm trong tay, lơ đãng hỏi hai người còn lại.
"Ngươi không sao chứ?" Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Ân Thiên Duệ, ngọc giản truyền âm của hắn vừa mới sáng lên, xem ra hắn có hẹn.
"Ừ, đại ca ta đã truyền âm tới, hắn nói cha mẹ đã đến thành Vân Hoàng, muốn chờ ta đấu giá xong thì đi tìm bọn họ." Hắn có chút khẩn trương khi nói về cha mẹ mình, bởi vì đại ca đã nói lý do cha mẹ đến thành Vân Hoàng, là để bàn chuyện hôn sự của mình với Mạc Vô Nhai. Vì sắp thấy bọn họ phải rời khỏi đại lục Hoàng Cực, không biết khi nào sẽ quay lại, cha mẹ muốn bọn họ kết hôn trước khi rời khỏi đại lục này.
Tiêu Lăng Hàn từ trên ghế đứng dậy, nói với hai người: "Ta đi gặp Sở sư huynh, các ngươi ở đây chờ ta." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn đi đến cửa, mở ra trận pháp rồi nhanh chóng rời đi.
Đi qua một hành lang, Tiêu Lăng Hàn đi theo một người hầu đến một tòa nhà phía sau thương hội Thiên Tinh.
Nơi đó có hai tu sĩ Kim Đan kỳ đang canh giữ cổng, nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn xuất hiện, lập tức ngăn cản hắn.
"Nơi này là bên trong thương hội Thiên Tinh, người ngoài không được vào."
"Hai vị đạo hữu, ta đến gặp sư huynh Sở Mộ Thần, phiền toái hai vị truyền một tiếng." Tiêu Lăng Hàn ôm quyền đối với hai người, hôm nay hắn mặc đồ do học viện cung cấp, hai người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra hắn là người của học viện Hoàng Cực.
"Chờ chút!"
Hai người Tiêu Lăng Hàn nhìn từ trên xuống dưới, sau đó một trong hai người ném ra hai chữ rồi quay người đi vào tòa nhà phía sau.
------------------------------------
Mà bên kia, trong một căn phòng đơn giản và rộng rãi, có hai lão già chòm râu đen ngồi ở hai bên trái và phải, cả hai đều là tu vi Hóa Thần kỳ. Còn có hai lão già tóc bạc ngồi ở hai bên tay trái và phải kế tiếp, tu vi của hai người này cũng chỉ ở cấp độ Nguyên Anh kỳ đỉnh.
Sở Mộ Thần đứng giữa phòng, bị bốn lão già thẩm vấn.
"Ngũ thiếu gia, tốt nhất ngươi nên nói ra sự thật về việc Lục thiếu gia chết như thế nào." Lão già bên trái vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt không giận tự uy, nhưng lời nói ra lại rất cứng rắn và lạnh nhạt.
"Thất trưởng lão, ngươi tốt nhất nên chú ý thái độ của mình, cho dù hiện tại ta không có tu vi, nhưng ta vẫn là thiếu gia nhà họ Sở." Sở Mộ Thần nhìn người đang nói, lạnh lùng nói.
Tuy rằng hắn hiện tại không có tu vi, nhưng đứng ở nơi đó cho người ta một loại cảm giác không biết là sợ gì cả, thái độ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
--------------- End chương 154: -----------
Editor: trùi ui, cặp phụ sắp cưới nhau rùi mà cặp chính còn chưa tỏ tình nữa trời, chắc mai sau cặp phụ con cháu đầy đàn rồi hai đứa này mới yêu nhau wá o(≧口≦)o
"Không, không có việc gì đâu, ta chỉ thấy sư huynh lớn lên rất đẹp mắt."
" Tiêu đại ca đúng là tuấn mỹ vô song!"
"Hai cái vua nịnh nọt."
"Bây giờ chúng ta sẽ bán đấu giá vật phẩm đầu tiên, đó là vé tàu của phi thuyền đến đại lục Huyền Thiên đã được chờ đợi từ lâu. Mọi người đều biết, thương hội Thiên Tinh chúng ta có tổng cộng 200 vé, 20 vé tặng cho học viện Hoàng Cực. Vì vậy, trong cuộc đấu giá lần này chỉ có 180 vé mà thôi, cứ mười vé là một lần đấu giá, tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành đấu giá lần thứ nhất, giá khởi điểm là 10.000 viên linh thạch hạ phẩm, mỗi lần tăng giá sẽ không dưới 1.000 linh thạch hạ phẩm. " Yêu Yêu vừa nói xong, phía dưới liền truyền đến hàng loạt âm thanh đấu giá.
"Hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm!"
"Hai mươi lăm ngàn linh thạch hạ phẩm!"
"Ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm!"
"Năm vạn linh thạch hạ phẩm!"
"..."
"Sư huynh, chúng ta có đấu giá không?"
"Đương nhiên là có."
"Nhưng, Sở sư huynh không phải nói về việc vé tàu rồi sao, không phải hắn sẽ yêu cầu quản lý thương hội Thiên Tinh lưu lại mấy tấm vé à?" Ân Thiên Duệ nghi hoặc nhìn hai người.
"Cái này chỉ là đề phòng thôi, dù sao không cần thì cũng có thể bán đi. Hơn nữa tình huống hiện tại của Sở sư huynh có lẽ không ổn, vé tàu có lẽ cũng không còn nữa. Thượng Quan Huyền Ý nói xong liền mở mắt to đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn Tiêu Lăng Hàn, như là cầu khen ngợi.
Tiêu Lăng Hàn đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, trong mắt tràn đầy ý cười: “Huyền Ý nói đúng, hơn nữa ta nghe nói mười người ở chung một phòng, mua mười vé mà không bán thì sáu người chúng ta sẽ cùng nhau ở chung.” Nếu có người có lòng dạ khó lường sống cùng phòng, vậy sẽ không thể ngủ yên được.
"A, còn có chuyện như vậy sao?" Ân Thiên Duệ kinh ngạc, hắn tưởng rằng có rất nhiều phòng, mỗi người một phòng!
"Bằng không, ngươi cho rằng mỗi người một phòng sao?" Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói.
Ân Thiên Duệ gật đầu, hắn thực sự nghĩ rằng mỗi người có một phòng.
"Trước đây ta đã hỏi Sở sư huynh, hắn nói phi thuyền là bảo khí cấp ba, trên đó phòng ốc có hạn, một phòng mười người đã là tốt rồi." Tiêu Lăng Hàn sợ sau khi lên phi thuyền sẽ thống nhất an bài chỗ ở nên hắn mới cố ý hỏi qua.
Ân Thiên Duệ: "..."
“Hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm!”
Giá của Tiêu Lăng Hàn đã được tuyên bố, toàn bộ nơi này trở nên yên tĩnh lạ thường.
Rõ ràng vừa rồi là hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm, nhưng tại sao trong nháy mắt đã đạt tới hai trăm vạn rồi?
Ngay cả người chủ trì như Yêu Yêu cũng sửng sốt trong chốc lát, sau đó nàng khẽ mỉm cười, giọng nói có chút ngọt ngào lại vang lên.
"Hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm lần một."
Thấy không ai có phản ứng gì, đoán là giá cả đột nhiên tăng quá nhiều, cũng không có ai chuyển từ hai mươi vạn lên hai trăm vạn.
" Hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm lần thứ hai."
Thấy mọi người vẫn im lặng, Yêu Yêu lại lên tiếng: “hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm lần thứ ba, thành giao!” Nói xong, nàng gõ búa đấu giá “ding” một tiếng, “Chúc mừng đạo hữu phòng số 6!”
“Như vậy là có được vé thuyền rồi?” Ân Thiên Duệ vẫn chưa kịp phản ứng, này cũng quá dễ dàng rồi.
Tiêu Lăng Hàn: "..."
Thượng Quan Huyền Ý đưa tay chọc chọc đầu Ân Thiên Duệ, không để ý đến hắn đang trừng mắt, nói: "Hiện tại còn không tính lấy được, chừng nào đồ vật ở trong tay thì mới coi là lấy được, hiện tại chỉ là đấu giá thành công thôi."
Một lúc sau, người hầu mang vé tàu mà Tiêu Lăng Hàn vừa đấu giá được tới, Tiêu Lăng Hàn vui vẻ thanh toán linh thạch.
Cuộc đấu giá bên ngoài vẫn tiếp tục, không ai ngờ rằng vé tàu trong cuộc đấu giá thứ hai có giá 260 vạn. Giá cả trong các cuộc đấu giá sau đó mỗi lúc một cao hơn, mọi người mới nhận ra rằng người đấu giá đầu tiên thực sự rất gian xảo.
"Thứ chúng ta sắp đấu giá tiếp theo là một mảnh Huyết Linh Mộc. Mọi người đều biết Huyết Linh Mộc có thể được luyện chế thành Mộc Linh Đan. Nó không chỉ có thể giúp các tu sĩ mộc linh căn thanh lọc linh căn mà còn nâng cao tu vi của họ." Yêu Yêu nói. Sau đó nàng xốc mảnh vải đen trên khay, để lộ một phần gỗ đỏ bên trong.
"Tiêu đại ca, ngươi có muốn đấu giá cái kia không?" Ân Thiên Duệ nhìn Tiêu Lăng Hàn hỏi, Huyết Linh Mộc này có thể luyện chế mộc linh đan, tăng cường tu vi. Tuy muốn nhưng Ân Thiên Duệ vẫn muốn hỏi Tiêu Lăng Hàn trước, dù sao hắn cũng là một luyện đan sư, quan trọng nhất là hắn có nhiều linh thạch hơn mình.
"Hửm?"
Tiêu Lăng Hàn không chú ý đến cuộc đấu giá bên ngoài, nhưng sau khi nghe Ân Thiên Duệ nói, hắn theo bản năng mở ra linh nhãn. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy một mảnh gỗ đỏ đặt trên khay, nhìn kỹ thì đó đâu phải là một mảnh Huyết Linh Mộc, rõ ràng là một mảnh Huyết Phượng Mộc.
Huyết Phượng Mộc cần được tưới bằng máu phượng hoàng mới mọc được, tuy tên chỉ khác nhau một chữ nhưng tác dụng và giá cả hoàn toàn khác nhau như trời với đất.
"Ngươi muốn?" Tiêu Lăng Hàn quay đầu nhìn Ân Thiên Duệ, nhướng mày hỏi.
Ân Thiên Duệ gật đầu: "Ta muốn!"
"Nhưng ta cũng muốn nó!"
Ân Thiên Duệ: "..." Nếu ngươi muốn, vậy ngươi còn hỏi ta làm gì??
"Không sao đâu, Tiêu đại ca, người nào trả giá cao nhất sẽ có được. Ở đây chắc có rất nhiều người muốn. Ta rất xem trong ngươi đó" Ân Thiên Duệ không để ý nói.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Không ngờ cái này cũng không khiến hắn tức giận, xem ra đạo hạnh đã tiến bộ không ít.
" Thiên Duệ, ngươi từ bỏ là đúng. Cho dù có lấy được, nếu không luyện chế được thì chẳng phải là lãng phí sao?" Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ân Thiên Duệ, Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục bổ thêm mấy nhát.
Ân Thiên Duệ: "..." Con thuyền tình bạn nói lật là lật!
Không tức giận, không tức giận!
"Ân, Huyền Ý, ta cảm thấy ngươi nói có đạo lý." Ân Thiên Duệ gật đầu đồng ý, thoạt nhìn cũng không có chút tức giận nào.
Lúc này, giá cả bên ngoài đã tăng lên 80 vạn linh thạch hạ phẩm, thấy Tiêu Lăng Hàn vẫn không có ý định ra giá, Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi: “Sư huynh, ngươi vẫn không ra giá sao?”
“Hay là ngươi ra giá giá sư huynh đi, được không?” Tiêu Lăng Hàn lười biếng nằm ở trên chiếc ghế gần đó, hai tay chống đầu, không chớp mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý.
Vừa quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt chăm chú của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy tim mình như lỡ nhịp. Hắn vội vàng quay mặt đi, quá phạm quy, dám sử dụng mỹ nam kế với mình.
"Được!" Thượng Quan Huyền Ý vừa nói lời này, hắn liền ý thức được rõ ràng chính mình muốn từ chối, nhưng không hiểu sao lại gật đầu đồng ý.
Thượng Quan Huyền Ý đi tới cửa sổ, bởi vì trận pháp thêm vào nên bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
“110 vạn linh thạch hạ phẩm!”
“115 vạn linh thạch hạ phẩm!”
“120 vạn linh thạch hạ phẩm!”
Thượng Quan Huyền Ý nghĩ rằng những người đó gọi chậm quá, nếu cứ gọi như vậy từng chút một, vậy thì phải đến ngày thắng năm nào? Hắn khẽ mở đôi môi đỏ, ra tiếng nói: "Hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm."
“210 vạn linh thạch hạ phẩm!”
“220 vạn linh thạch hạ phẩm!”
Thượng Quan Huyền Ý cau mày không hài lòng khi thấy có rất nhiều người ra giá theo sát, xem ra vừa rồi hắn ra giá quá thấp.
"Năm trăm vạn linh thạch hạ phẩm!" Hắn một hơi thêm vào hơn hai trăm vạn, bên ngoài đột nhiên im lặng, Thượng Quan Huyền Ý lộ ra nụ cười đắc ý. Hắn ấy muốn xem có bao nhiêu người có thể theo kịp mức giá mà hắn đưa ra.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thẳng biểu tình phong phú sinh động của Thượng Quan Huyền Ý, cảm thấy năm tháng thật yên bình.
Một tiếng “Răng rắc” cắt ngang bầu không khí tốt đẹp của căn phòng, Tiêu Lăng Hàn nhìn theo âm thanh nghe được, liền nhìn thấy Ân Thiên Duệ đang ăn linh quả một cách thích thú.
Bây giờ hắn cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của Tôn Thiên Tường khi tham dự cuộc đấu giá lần trước ở thành Thiên Huệ. Tôn Thiên Tường lúc đó nhất định đang mắng chính mình: "Đúng là thứ chết tiệt, bóng đèn dư thừa!"
Cuối cùng, Thượng Quan Huyền Ý ra giá sáu trăm vạn linh thạch hạ phẩm để mua được mảnh "Huyết Linh Mộc".
"Đấu giá sắp kết thúc, Sở sư huynh còn chưa về, chúng ta nên đợi hắn hay là... về?" Ân Thiên Duệ nhìn ngọc giản truyền âm trong tay, lơ đãng hỏi hai người còn lại.
"Ngươi không sao chứ?" Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Ân Thiên Duệ, ngọc giản truyền âm của hắn vừa mới sáng lên, xem ra hắn có hẹn.
"Ừ, đại ca ta đã truyền âm tới, hắn nói cha mẹ đã đến thành Vân Hoàng, muốn chờ ta đấu giá xong thì đi tìm bọn họ." Hắn có chút khẩn trương khi nói về cha mẹ mình, bởi vì đại ca đã nói lý do cha mẹ đến thành Vân Hoàng, là để bàn chuyện hôn sự của mình với Mạc Vô Nhai. Vì sắp thấy bọn họ phải rời khỏi đại lục Hoàng Cực, không biết khi nào sẽ quay lại, cha mẹ muốn bọn họ kết hôn trước khi rời khỏi đại lục này.
Tiêu Lăng Hàn từ trên ghế đứng dậy, nói với hai người: "Ta đi gặp Sở sư huynh, các ngươi ở đây chờ ta." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn đi đến cửa, mở ra trận pháp rồi nhanh chóng rời đi.
Đi qua một hành lang, Tiêu Lăng Hàn đi theo một người hầu đến một tòa nhà phía sau thương hội Thiên Tinh.
Nơi đó có hai tu sĩ Kim Đan kỳ đang canh giữ cổng, nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn xuất hiện, lập tức ngăn cản hắn.
"Nơi này là bên trong thương hội Thiên Tinh, người ngoài không được vào."
"Hai vị đạo hữu, ta đến gặp sư huynh Sở Mộ Thần, phiền toái hai vị truyền một tiếng." Tiêu Lăng Hàn ôm quyền đối với hai người, hôm nay hắn mặc đồ do học viện cung cấp, hai người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra hắn là người của học viện Hoàng Cực.
"Chờ chút!"
Hai người Tiêu Lăng Hàn nhìn từ trên xuống dưới, sau đó một trong hai người ném ra hai chữ rồi quay người đi vào tòa nhà phía sau.
------------------------------------
Mà bên kia, trong một căn phòng đơn giản và rộng rãi, có hai lão già chòm râu đen ngồi ở hai bên trái và phải, cả hai đều là tu vi Hóa Thần kỳ. Còn có hai lão già tóc bạc ngồi ở hai bên tay trái và phải kế tiếp, tu vi của hai người này cũng chỉ ở cấp độ Nguyên Anh kỳ đỉnh.
Sở Mộ Thần đứng giữa phòng, bị bốn lão già thẩm vấn.
"Ngũ thiếu gia, tốt nhất ngươi nên nói ra sự thật về việc Lục thiếu gia chết như thế nào." Lão già bên trái vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt không giận tự uy, nhưng lời nói ra lại rất cứng rắn và lạnh nhạt.
"Thất trưởng lão, ngươi tốt nhất nên chú ý thái độ của mình, cho dù hiện tại ta không có tu vi, nhưng ta vẫn là thiếu gia nhà họ Sở." Sở Mộ Thần nhìn người đang nói, lạnh lùng nói.
Tuy rằng hắn hiện tại không có tu vi, nhưng đứng ở nơi đó cho người ta một loại cảm giác không biết là sợ gì cả, thái độ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
--------------- End chương 154: -----------
Editor: trùi ui, cặp phụ sắp cưới nhau rùi mà cặp chính còn chưa tỏ tình nữa trời, chắc mai sau cặp phụ con cháu đầy đàn rồi hai đứa này mới yêu nhau wá o(≧口≦)o
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất