[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 155: Nguyện Khuyển Mã Chi Lao

Trước Sau
Khuyển mã chi lao*: sẵn sàng làm bất cứ điều gì, tận tâm và trung thành như chó và ngựa

Nhị trưởng lão đứng bên phải nhìn thấy Sở Mộ Thần như vậy, trong lòng thở dài. Đáng tiếc gia hỏa này tâm tính cứng cỏi, ngộ tính tốt, thiên phú cũng tốt, nhưng như nào đan điền của hắn lại bị thương chứ!

"Ngươi cũng biết, ngươi hiện tại căn bản không có tu vi, lần này trở về Sở gia, còn chưa rõ ngươi có thể tiếp tục làm Sở gia thiếu gia hay không!" Thất trưởng lão cười lạnh một tiếng, hắn là người của đại phòng nên tất nhiên là muốn chèn ép người của nhị phòng rồi.

*Cho mấy bạn chưa hiểu thì cái đại phòng, nhị phòng này kiểu như chi chính, chi thứ vậy á. Ngoài ra từ ‘Nhị phòng’ còn chỉ người vợ lẽ nữa.

Mà Sở Mục Nam là đứa con duy nhất của đại phòng, đương nhiên không thể bỏ qua được. Sau khi trở về đại lục Huyền Thiên, ai có thể nói chính xác là điều gì đang chờ đợi Sở Mộ Thần chứ?

"Được rồi, lão Thất, đừng nói mấy lời này nữa." Tam trưởng lão vẻ mặt không vui, tựa hồ là đang trách mắng Thất trưởng lão, kỳ thực là hắn làm như vậy là để hai vị trưởng lão khác xem. Hắn là người của đại phòng nên đương nhiên sẽ có thành kiến với người của nhị phòng rồi.

"Ngũ thiếu gia thứ lỗi, lão Thất tính như thế, thật ra hắn chính là miệng dao găm tâm đậu hũ, ngươi đừng để trong lòng, ngươi có thể kể lại cho chúng ta nghe tình cảnh ngươi gặp được Lục thiếu gia trong bí cảnh không?” Tam trưởng lão cười nói, nhìn Sở Mộ Thần bằng ánh mắt nhu hòa, mặt lộ vẻ hiền từ.

Sở Mộ Thần trong lòng cười lạnh, dùng thủ đoạn vừa mềm vừa cứng, người xướng kẻ mặt đỏ, kẻ xướng người mặt trắng*, đại phòng quả thực có nhiều nhân tài. Mà hai vị trưởng lão nhị phòng ngồi đó thờ ơ nhìn, tùy ý đại phòng hùng hổ doạ người.

Người xướng kẻ mặt đỏ, kẻ xướng người mặt trắng*: Người này đóng vai tốt, người kia đóng vai xấu, là ẩn dụ trong quá trình giải quyết xung đột, một người đóng vai thiện còn người kia đóng vai ác để có thể hoàn thành mục đích của mình.

Thói đời nóng lạnh, ấm lạnh tự biết, kỳ thực thứ lạnh nhất chính là lòng người!

Hít sâu một hơi, Sở Mộ Thần cảm thấy căn phòng này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, hắn biết bốn vị trưởng lão cố ý thả ra một tia uy áp. Tuy rằng chỉ có một chút dấu vết, nhưng vẫn làm cho hắn khó chịu, nếu như không còn có thần thức, hắn đã ngã trên mặt đất.

Những người này muốn biết nguyên nhân cái chết của Sở Mục Nam từ trong miệng hắn, hả, đời này cũng đừng nghĩ tới!

Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết Sở Mục Nam chết như thế nào, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều không có ấn ký thần thức do Luyện Hư kỳ lưu lại trên người.

"Nếu Tam trưởng lão đã lên tiếng, vậy thì ta tất nhiên cũng phải nói. Ngày đó khi ta thăng cấp Kim Đan kỳ, vừa mới vượt qua lôi kiếp, còn chưa kịp đón nhân linh vũ, Sở Mục Nam đã từ chỗ tối bước ra. Hắn không nói hai lời mà trực tiếp đi đến chỗ ta, hắn móc ra Kim Đan mà ta vừa ngưng tụ được. "Lúc này, Sở Mộ Thần dừng lại, đôi mắt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy hận thù và không cam lòng.

Nghe được bốn vị trưởng lão hít một hơi khí lạnh, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra, dù sao với tuổi tác của họ, bọn họ rất giỏi tu luyện khí công. Đây là có bao nhiêu hận thù mới có thể tiến lên hủy hoại tiền đồ của người khác ngay sau khi họ vừa độ kiếp chứ.

“Sau đó, Sở Mục Nam cười nhạo ta, cho ta một chưởng, ta bị hắn đánh bất tỉnh, khi tỉnh lại, ta đã ở trong một cái sơn động, xung quanh không một bóng người, cũng không biết hắn có phải là người đã đưa ta đến sơn động không? " Sở Mộ Thần nói xong, sắc mặt còn có chút xấu, tựa hồ nhớ tới cái gì không tốt.

"Ngươi làm sao chứng minh lời ngươi nói là sự thật? Nếu không có chứng cứ, chúng ta không thể tin lời của ngươi mà kết luận cái chết của Lục thiếu gia không liên quan gì đến ngươi." Lục trưởng lão, người chưa bao giờ lên tiếng nói.

Sở Mộ Thần hơi rũ mi, che đi ánh sáng lạnh lẽo trong mắt. Hừm, muốn mình đem nhân chứng nói ra rồi diệt khẩu luôn nhân chứng chứ gì?

Hắn nhìn bốn vị trưởng lão đang ngồi ngay ngắn, đừng tưởng rằng hắn không biết tâm tư bẩn thỉu của bọn họ. Nếu hắn đoán đúng thì bốn vị trưởng lão trước mặt hẳn đều là người của đại phòng.

Quả nhiên bọn họ là rắn chuột một ổ, cùng một giuộc, hóa ra đều là một loại người.

"Muốn ta chứng minh thế nào? Tâm ma thề? Ha ha ha, sau này ta có thể tu luyện hay không còn chưa biết. Ta lập lời thề, các ngươi dám tin sao?" Sở Mộ Thần cười lạnh nói.

"Không có chứng cứ nào khác sao? Chẳng hạn như có nhân chứng không?" Thất trưởng lão không kiên nhẫn nói, khinh thường nhìn Sở Mộ Thần.

Ba vị trưởng lão còn lại thờ ơ lạnh nhạt, Sở Mộ Thần trong lòng cũng có chút lạnh lẽo, đây từng là những trưởng lão thường rất khách khí với hắn.

Đúng là tường đổ thì người đẩy, trống vỡ ai cũng đánh*!



Tường đổ thì người đẩy, trống vỡ ai cũng đánh*: Điều này có nghĩa là một khi một người mất sức hoặc nản chí, nhiều người sẽ nhân cơ hội tấn công

"Ta độ kiếp ở vách đá thì lấy đâu nhân chứng? Sở Mục Nam nếu không dựa vào cảm ứng huyết mạch cũng sẽ không thể tìm thấy ta." Sắc mặt Sở Mộ Thần tái nhợt, hắn cảm thấy có ai đó đang gia tăng uy áp lên hắn. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn bốn vị trưởng lão đang ngồi, chuyện này, hắn nhớ kỹ.

Bốn vị trưởng lão tạm thời không còn lựa chọn nào khác, khi song phương đang bế tắc thì tu sĩ Kim Đan kỳ đang canh cửa lại chạy vào.

"Có chuyện gì?"

"Báo cáo trưởng lão, bên ngoài có một tu sĩ học viện Hoàng Cực đến tìm ngũ thiếu gia."

Bốn người nhìn nhau, ý thức được chuyện hôm nay chỉ có thể kết thúc ở đây, dù sao thì vị kia vẫn đang ở trong học viện Hoàng Cực. Tuy rằng hắn không muốn làm như vậy, nhưng hắn cũng chỉ có thể để Sở Mộ Thần rời đi trước, dù sao hắn vẫn là người Sở gia.

Hôm sau

Buổi sáng trong lành, mặt trời chiếu xuyên qua Huyễn Nguyệt Sơn vào động phủ số 44.

Trong viện, khó có được bữa sáng hôm nay là do Tiêu Lăng Hàn tự mình làm, còn rất phong phú.

Rốt cuộc phong phú đến mức nào? Dù sao đối với Sở Mộ Thần mà nói, đây là bữa ăn phong phú nhất, ngon nhất, no nhất mà hắn từng ăn trong một tháng kể từ khi đến đây.

Ăn xong một bát lại muốn ăn thêm một bát nữa, nếu ngày nào cũng được ăn như vậy thì thật tuyệt.

Sở Mộ Thần cảm động trước bữa sáng, vỗ ngực nói với Tiêu Lăng Hàn ngồi đối diện: “Tiêu sư đệ, ngươi đối với ta thật tốt, ta quyết định sau này sẽ làm tùy tùng cho ngươi để báo đáp công ơn to lớn của ngươi.”

Tiêu Lăng Hàn: “…” Đây là một hiểu lầm tốt đẹp, ta chỉ muốn nấu một bữa ăn thật ngon cho Huyền Ý mà thôi. Dù sao hắn hiện tại mới mười sáu tuổi, còn chưa thành thục, đang lớn, ngươi chỉ là nhân tiện mà thôi.

"Sở sư huynh, ngươi xác định không phải là đang muốn ăn uống chùa của sư huynh ta đấy chứ?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn thoáng qua bốn cái bát trống trước mặt Sở Mộ Thần, vô tình nói ra sự thật.

" Thượng Quan sư đệ, có câu nói: Nhìn thấu không nói toạc, tiếp tục làm bằng hữu! Ngươi không thể giả vờ như không biết gì sao?" Sở Mục Thần u oán nhìn thoáng qua Thượng Quan Huyền Ý, biết là đủ rồi, nói ra làm gì chứ?

Nếu ngươi làm như vậy thì mọi người đều sẽ xấu hổ đấy, có biết không hảaaa?

"Sở sư huynh, hôm qua không phải ngươi nói sẽ vì ta khuyển mã chi lao sao?"

Tiêu Lăng Hàn ngày hôm qua đợi không bao lâu, liền nhìn thấy Sở Mộ Thần sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, hắn hưng phấn nói: “Tiêu sư đệ, ngươi tới quá kịp thời, nếu ngươi không tới, ta liền không thể ra ngoài. Bọn họ cư nhiên dám dùng uy áp với một người bình thường như ta, suýt chút nữa ta đã quỳ xuống, để báo đáp ngươi, từ nay về sau ta nguyện vì ngươi mà khuyển mã chi lao."

Sở Mộ Thần: “…” Ta đó là đang nói cho các trưởng lão trong phòng nghe, sao ngươi có thể coi chuyện này là sự thật được? Không phải nói là không cần tùy thời đợi mệnh sao? Chẳng lẽ tự do của mình đã một đi không trở lại?

"Nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?" Sở Mộ Thần nghĩ thầm, Tiêu Lăng Hàn bình thường rất bận rộn, tựa hồ hắn cũng không có việc gì cần phải mình đi làm. Hơn nữa, mình còn chưa có tu vi nên chắc chắn sẽ không phải chuyện khó khăn lắm. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Chỉ có một việc muốn ngươi đi làm."

"Đảm bảo hoàn thành!"

"Tốt lắm, tránh xa ta ra một chút."

"Hả?"



"Ha ha ha ha..." Thượng Quan Huyền Ý nắm lấy cánh tay Tiêu Lăng Hàn, cười đến thở không ra hơi.

Sở Mộ Thần: “…” Thật sự không khó khăn chút nào!

Trong sân vang lên tiếng cười, ngoài sân có ba người đi tới.

Ân Thiên Thịnh, Mạc Vô Nhai cùng Ân Thiên Duệ đón gió dưới ánh nắng mặt trời, kích hoạt trận pháp của động phủ số 44 vào sáng sớm.

“Nhất định là mấy người Thiên Duệ tới.” Cảm giác được trận pháp bị động, Thượng Quan Huyền Ý ngừng cười, chắc chắn nói.

" May mắn bọn họ hiện tại mới đến!"

Vừa dứt lời, Sở Mộ Thần nhìn thấy cái bát trước mặt, vội vàng nói: “Chờ ta đem những thứ này vào đã rồi mới mở trận pháp.”

Ngàn vạn lần không được thể bọn họ biết rằng mình ăn hết bốn bát trong một bữa thì mất mặt chết mất.

Sở Mộ Thần nhanh chóng thu dọn đồ thừa trên bàn, nhìn thấy dầu mỡ trên bàn, liền nói với Tiêu Lăng Hàn: “Tiêu sư đệ, dùng một cái Thanh Khiết Thuật đi.”

Tiêu Lăng Hàn: “…” Có cần phun thêm một liều không khí tươi mát không?

“Muốn dùng pháp thuật phong hệ để bớt đi mùi thức ăn trong sân không?” Tiêu Lăng Hàn ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Sở Mộ Thần.

"Chờ đã, chờ đã, pháp thuật phong hệ?" Sở Mộ Thần kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Hàn, nếu hắn nhớ không lầm, Tiêu Lăng Hàn là lôi linh căn đúng không?

Không đợi Sở Mộ Thần tiếp tục rối rắm, Tiêu Lăng Hàn vung tay lên, trận pháp được mở ra.

Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh cùng Mạc Vô Nhai bước vào.

“Vừa rồi các ngươi đang bận việc gì à?” Ân Thiên Duệ tò mò nhìn ba người ngồi trong sân, bọn họ đợi ở bên ngoài một lúc trận pháp mới được mở ra.

“Chúng ta đang thảo luận nên tặng quà thành thân gì cho hai người.” Không đợi Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn trả lời, Sở Mộ Thần vội vàng nói.

Hôm qua Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Sở Mục Thần và Ân Thiên Duệ đi gặp cha mẹ hắn. Sau khi bàn bạc về đại điển lập khế ước của Ân Thiên Duệ cùng Mạc Vô Nhai, dù sao thì hai người cũng đã gạo nấu thành cơm rồi. Vốn dĩ, cha mẹ Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh không muốn hai anh em rời khỏi đại lục Hoàng Cực, nhưng Ân Thiên Duệ lại mang trong mình dị hỏa, không thích hợp để ở lại đại lục Hoàng Cực. Hơn nữa, mọi người đều là tu sĩ, nên đương nhiên muốn theo đuổi cảnh giới cao hơn, hai người đều ủng hộ bọn họ, hai người không muốn kéo họ lui về phía sau hoặc trở thành xiềng xích của bọn họ.

Ân Thiên Duệ nghe được Sở Mộ Thần nói, mặt đỏ lên, nếu biết bọn họ đang nói cái này, hắn cũng sẽ không hỏi.

Nhìn thấy Ân Thiên Duệ bởi vì một câu của sở Mộ Thần mà đã lập tức nghiêng về một phía.

Thượng Quan Huyền Ý lẩm bẩm trong lòng, trước đây hắn vẫn cho rằng Sở Mộ Thần là chính nhân quân tử, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra Sở Mộ Thần cũng là một người âm hiểm xảo trá. Quả nhiên không có người đơn giản, người đơn giản đã sơm chết thẳng cẳng từ lâu rồi.

"Tiêu sư đệ, ngươi xem Sở sư huynh độ kiếp ở đâu là ổn nhất? Tốt nhất là không nên để người khác biết." Ân Thiên Thịnh lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đặt lên bàn, bên trong là tất cả những gì thu hoạch được của hắn và Mạc Nhai Vô Nhai trong hai tháng qua, có thể trở lại khôi phục đến Kim Đan kỳ hay không, chỉ có thể phó mặc cho số phận.

Tiêu Lăng Hàn cau mày suy nghĩ, bất kể độ kiếp ở nơi nào cũng sẽ bị nhìn thấy, bởi vì lôi kiếp Kim Đan kỳ không phải mấy tiếng đã có thể kết thúc, ít nhất phải mất một ngày.

Thời gian một ngày, ai đến cũng đã đến rồi, làm sao có thể giữ bí mật được?

------------ End chương 155: ------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau