[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 156: Đồ Đệ Quá Yêu Nghiệt
Tiêu Lăng Hàn lấy ra ngọc giản truyền âm trong nhẫn không gian, hỏi sư tôn xem hắn có kiến nghị gì tốt hay không.
Một lúc sau, Âu Dương Tu Kỳ mới trả lời tin tức của Tiêu Lăng Hàn.
Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, Tiêu Lăng Hàn nói: "Sở sư huynh, sư tôn muốn ta dẫn ngươi tới gặp hắn."
"Sư tôn của ngươi? Tiêu đại ca, ngươi bái sư khi nào vậy? Sư tôn của ngươi là viện trưởng nào?" Ân Thiên Duệ tò mò hỏi, hắn chưa từng nghe nói ai nhận Tiêu Lăng Hàn làm đồ đệ. Tiêu Lăng Hàn dù sao cũng không phải người bình thường, có thể làm hắn bái sư thì tuyệt đối không phải là người bình thường.
"Ta cũng đã bái sư rồi." Thượng Quan Huyền Ý nhàn nhã nói.
"Cái gì? Ngươi cũng đã bái sư á? Tại sao chúng ta không biết gì cả?” Ân Thiên Duệ càng tò mò hơn, hai người này vậy mà vô thanh vô tức đã bái sư rồi.
“Sở sư huynh biết sư tôn của chúng ta.” Tiêu Lăng Hàn nhìn Sở Mộ Thần.
"Hả?" Sở Mộ Thần vẻ mặt nghi hoặc, hắn biết, hắn biết lúc nào vậy?
"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?"
Sở Mộ Thần: “…” Đã nói với mình rồi á? Tiêu Lăng Hàn thực sự đã nói với mình về sư tôn của hắn sao?
Linh quang chợt lóe, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh. Sở Mộ Thần kinh ngạc hô lên: "Viện trưởng đại nhân!"
Tiêu Lăng Hàn gật đầu.
Mọi người: "..."
"Vậy sư tôn của Huyền Ý là ai ?"
Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh trả lời: " Viện trưởng đại nhân!"
Mọi người: "..."
" Viện trưởng đại nhân còn có thu đồ đệ không?" Ân Thiên Thịnh nhìn Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn hưng phấn hỏi. Viện trưởng đại nhân là một kiếm tu, là kiếm tu mà hắn ngưỡng mộ nhất, hắn rất muốn có thể làm đồ đệ của viện trưởng đại nhân.
"Không phải ngươi có sư tôn rồi sao? Ngươi muốn phản sư môn hả =?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn Ân Thiên Thịnh từ trên xuống dưới, trong mắt mang theo thật sâu khinh thường. Thế mà mình đã kết giao với một người muốn phản sư môn, đúng là giao hữu vô ý* a!
Giao hữu vô ý*: kết bạn một cách cẩu thả, bậy bạ
"Ta có thể lại bái một cái sư tôn khác mà không phản bội sư môn của mình. Ta muốn học kiếm pháp từ viện trưởng đại nhân. Chờ ta trở nên mạnh mẽ hơn, ta có thể khiêu chiến hắn, sau đó đánh bại hắn." Ân Thiên Thịnh cầm kiếm trong tay, kiêu ngạo nói.
Mọi người: "..."
“Trời vẫn còn sáng lắm.” Tiêu Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên nói ra lời này.
Nói xong, hắn dẫn mọi người đi về phía sơn cốc nơi Âu Dương Tu Kỳ ở.
Ân Thiên Thịnh đi ở phía sau tóm lấy Sở Mộ Thần, thấp giọng hỏi: “Tiêu sư đệ vừa rồi nói ‘trời vẫn còn sáng lắm’ là có ý gì?”
Sở Mộ Thần: “…” Nói ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày đó.
Sở Mộ Thần dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Ân Thiên Thịnh, hắn nên trả lời thế nào đây?
"Tiêu sư đệ nói đây là lúc thích hợp để đến chỗ viện trưởng đại nhân, đúng, rất thích hợp!" Nói xong, hắn còn thành thực gật đầu.
"Thật sự là ý tứ này sao?" Ân Thiên Thịnh nghi hoặc nhìn Sở Mộ Thần, nếu là ý tứ này, vậy tại sao mấy người kia lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái như vậy.
"Tiêu sư đệ không phải ở phía trước dẫn đường sao? Không phải là ý này thì còn là ý gì nữa? Nhanh đi theo." Sở Mộ Thần kéo Ân Thiên Thịnh vẫn đang yêu cầu đáp án bên cạnh đi. Khuôn mặt tuấn tú lúc này vô biểu cảm, miễn cho hắn hỏi lại, dù sao hắn cũng sợ chính mình như thế này nhất.
【 Đại đồ đệ, mang tất cả vào trong! 】 Tiêu Lăng Hàn vừa đến bên ngoài sơn cốc, hắn đã nhận được truyền âm từ Âu Dương Tu Kỳ.
"Mọi người vào đi. Sư tôn đang đợi chúng ta ở bên trong."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cùng nhau sóng vai đi ở phía trước, đi ở giữa là Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ nắm chặt tay Mạc Vô Nhai, trong lòng có chút hưng phấn, nhưng lại có chút sợ hãi.
Đi phía sau là Ân Thiên Thịnh và Sở Mộ Thần, hai người này là kích động nhất, người thì hưng phấn vì có thể sớm được nhìn thấy thần tượng của mình, người còn lại thì là sẽ sớm có thể khôi phục tu vi.
Sáu người mang theo tâm tình khác nhau đi tới viện của Âu Dương Tu Kỳ.
Còn chưa đến gần, sáu người từ xa đã nhìn thấy một người ngồi ở bàn đá trong viện, người đó toàn thân là pháp y màu đen huyền, tóc được vấn bằng một chiếc trâm bằng trúc. Khi đến gần hơn, ta có thể thấy rõ đôi mắt của hắn như những vì sao lạnh lẽo, đôi lông mày tựa như núi, ngũ quan như tượng khắc, tuấn mỹ dị thường.
Người này chính là Âu Dương Tu Kỳ, khác với lúc trước khi ở cùng Tiêu Lăng Hàn, bộ dáng Âu Dương Tu Kỳ bây giờ không giận tự uy, cho người ta một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đi vào trước, đi tới bên bàn đá, cung kính hành lễ với Âu Dương Tu Kỳ.
"Đệ tử bái kiến sư tôn!"
Âu Dương Tu Kỳ lạnh lùng gật đầu, ra hiệu hai người đứng sang một bên.
" Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh, Mạc Vô Nhai, Sở Mộ Thần bái kiến viện trưởng đại nhân!"
"Ừ!"
"Ngươi là người muốn độ kiếp sao?" Âu Dương Tu Kỳ nhìn về phía Sở Mộ Thần, chuyện này Tiêu Lăng Hàn đã sớm nói qua cho hắn.
“Vâng, là ta.” Sở Mộ Thần rất nhanh đáp lại, khí thế của viện trưởng đại nhân mạnh đến mức, một người bình thường như hắn, khó có thể chịu đựng được.
"Vậy ngươi ở lại, ba người có thể trở về."
Ba người được điểm danh trở về lần lượt là Ân Thiên Thịnh, Ân Thiên Duệ cùng Mạc Vô Nhai .
Ba người tuy muốn ở lại nhưng áp lực từ Âu Dương Tu Kỳ thật sự quá lớn nên khiến bọn họ không thể nảy sinh ý niệm ngỗ nghịch, vậy nên họ bất đắc dĩ rời khỏi sơn cốc.
"Đại đồ đệ, bên trái có một chỗ trống, ngươi dẫn hắn tới đó đi." Âu Dương Tu Kỳ nói với Tiêu Lăng Hàn, hắn quay đầu nhìn Sở Mộ Thần với vẻ mặt ghét bỏ, cư nhiên ở lúc độ kiếp lại bị người ta đào Kim Đan, thật là quá xui xẻo.
"Vâng, thưa sư tôn."
"Sở sư huynh, đi theo ta."
Tiêu Lăng Hàn dẫn Sở Mộ Thần đến một chỗ đất trống, nơi này trụi lủi một mảnh, không có một cây cỏ nào, chỉ có những tảng đá lớn nhỏ khác nhau, quả thực là một chỗ đất trống!
"Hẳn là ở chỗ này." Nhìn chung quanh, nếu như độ kiếp ở đây, không cần lo lắng hoa cỏ sẽ bị sét đánh hư hại.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra một bình sứ đưa cho Sở Mộ Thần, “Mặc dù linh khí trong sơn cốc rất nồng đậm, nhưng ngươi cũng phải nhớ lấy linh thạch ra, ta nghĩ sư tôn không hy vọng thời điểm ngươi thăng cấp sẽ hấp thu toàn bộ linh khí ở đây đâu. Ta sẽ ở bên cạnh hộ pháp giúp ngươi"
"Đa tạ!"
Sở Mộ Thần chuẩn bị xong linh thạch, liền đổ đan dược vào tay, nhìn đan dược trong tay, hắn có chút mơ hồ. Đan dược trong tay hắn không có đan hương, hắn chưa từng thấy trước đây, vậy mà nó là một viên đan dược cực phẩm.
"Tiêu sư đệ, ta kiến thức không tốt, ngươi không cần gạt ta, đan dược này thật sự có thể chữa khỏi vết thương trong đan điền của ta sao?" Sở Mộ Thần nhìn đan dược trong tay, nghi hoặc hỏi.
"Chỉ có một viên này thôi, không muốn thì trả lại cho ta." Tiêu Lăng Hàn trợn trắng mắt, nếu không phải tên này kiếp trước có lẽ có giao tình thâm sâu với hắn, hắn còn lâu mới đưa cho! Vậy mà còn dám ghét bỏ.
"Đừng đừng, đây là loại đan dược gì? Tại sao không có đan hương?"
"Cửu Khiếu Kim Đan, đan dược cực phẩm, tất cả dược hiệu đều bị khóa ở trong đan dược, cho nên đương nhiên không thể ngửi được đan hương."
" Đan dược cực phẩm có hoa văn, không có đan hương hả?"
"Ngươi không phải là thiếu chủ Thiên Tinh Các sao? Ngay cả đan dược cực phẩm cũng chưa từng thấy qua sao?" ánh mắt Tiêu Lăng Hàn càng ngày càng quái dị nhìn Sở Mộ Thần, gia hỏa này trước đây chẳng phải rất lợi hại sao? Vì cái gì đột nhiên giống như một cái nhà quê chưa từng nhìn thấy việc đời vậy, chuyện khác thường tất có quỷ!
"Ta chỉ là cáo mượn oai hùm thôi, nếu thật sự có thứ gì tốt, những lão gia hỏa đó sẽ giấu đi, căn bản không cho ta thấy." Sở Mộ Thần phiền muộn nói, hắn cũng rất chán nản. Người ngoài đều cho rằng hắn là thiếu chủ Thiên Tinh Các, vinh quang vô hạn, nhưng kỳ thực chỉ có hắn biết, hắn chỉ là vật trang trí mà thôi.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ngươi là đang bán thảm với ta sao?
"Ngươi trước tiên vẫn nên chữa trị đan điền, khôi phục tu vi đi!" Tiêu Lăng Hàn nói xong, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, bất động.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Sở Mộ Thần biết hôm nay mình không thể lừa Tiêu Lăng Hàn lấy được đan dược, trước đó hắn đã từng nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý, tất cả đan dược đều là cực phẩm, hắn ghen tị chết đi được.
Đúng là đồng nhân bất đồng mệnh* mà!
Đồng nhân bất đồng mệnh*: cùng là người nhưng số phận khác nhau
Ở bên kia, trong sân của Âu Dương Tu Kỳ.
"Nhị đồ đệ, vết thương của ngươi đã khỏi chưa?" Âu Dương Tu Kỳ vừa hỏi vừa thưởng thức ly rượu trong tay, nhìn Thượng Quan Huyền Ý đang đứng ở một bên.
"Đã tốt rồi, đa tạ sư tôn quan tâm."
Âu Dương Tu Kỳ nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý bộ dáng thành thật, trong lòng lẩm bẩm, chẳng phải lần đầu gặp Thượng Quan Huyền Ý, gia hỏa này rất xảo quyệt sao? Tại sao bây giờ ngươi lại an phận thủ tường như vậy, một chút cũng không giống cái tiểu tử thúi Tiêu Lăng Hàn, không biết lớn nhỏ, còn dám lén lút uống rượu của mình.
"Được, vậy ngươi đi bên kia luyện kiếm đi." Âu Dương Tu Kỳ cố ý lấy rượu ra, muốn thử Thượng Quan Huyền Ý xem hắn có tu luyện kỳ ba như Tiêu Lăng Hàn hay không. Kết quả hắn đã uống xong hai ly rượu, Thượng Quan Huyền Ý cũng không nhìn hắn một cái.
Tuy nhiên, điều Âu Dương Tu Kỳ không biết là Thượng Quan Huyền Ý chạm vào rượu đã say, nếu không có sự cho phép của Tiêu Lăng Hàn thì hắn sẽ không dám uống.
Thượng Quan Huyền Ý rút kiếm ra và bắt đầu luyện các chiêu thức trong kiếm phổ mà Âu Dương Tu Kỳ đưa cho hắn. Trong quá trình tu luyện, hắn dần dần tiến vào trạng thái quên mình, hiện tại trong mắt chỉ có kiếm, bất cứ sinh vật sống nào xuất hiện trong tầm mắt đều là kẻ thù của hắn.
Một kiếm chém ra, sạch sẽ lưu loát, không cẩu thả, mỗi một kiếm đều sắc bén, không chỉ có dáng mà còn có hình, khiến người ta không thể nhìn ra đâu mới là kiếm thật.
Âu Dương Tu Kỳ nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý với vẻ mặt kinh ngạc. Hắn chỉ muốn xem nhị đồ đệ của mình luyện kiếm pháp như thế nào, thuận tiện hướng dẫn một chút. Không ngờ hắn lại bước vào con đường kiếm đạo theo cách này, lại tình cờ chạm vào một cảnh giới mà người khác cả đời cũng không thể chạm tới.
Này không để người ta sống sao?
Đồ đệ mình thu quá ưu tú, phải làm sao bây giờ?
Cảm giác như cái sư tôn này không hề có đất dụng võ a!
Đại đồ đệ thông minh lại xảo trá, nhị đồ đệ phỏng chừng cũng không phải đèn cạn dầu, mình đây là đã thu hai cái nhân vật yêu nghiệt gì vậy?
Âu Dương Tu Kỳ buồn bã uống rượu, vốn là lo lắng hai đồ đệ của mình tu luyện không tốt. Không ngờ, tu vi của hai người đặt ở trong những người cùng thế hệ, cho dù mấy người đó có thúc ngựa đuổi cũng không kịp. Thấy tu vi của hai đồ đệ cao như vậy, hắn tưởng chỉ là hoa lá phù phiếm, kết quả là người ta không chỉ biết thuật pháp mà còn có thực lực.
Âu Dương Tu Kỳ bị tổn thương sâu sắc, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Tuy nhiên, hắn cũng mừng vì mình không sinh ra cùng thời đại với hai đứa nhóc này, nếu không thì hắn sẽ thực sự buồn bực mà chết queo.
-------------- End chương 156: -----------
Một lúc sau, Âu Dương Tu Kỳ mới trả lời tin tức của Tiêu Lăng Hàn.
Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, Tiêu Lăng Hàn nói: "Sở sư huynh, sư tôn muốn ta dẫn ngươi tới gặp hắn."
"Sư tôn của ngươi? Tiêu đại ca, ngươi bái sư khi nào vậy? Sư tôn của ngươi là viện trưởng nào?" Ân Thiên Duệ tò mò hỏi, hắn chưa từng nghe nói ai nhận Tiêu Lăng Hàn làm đồ đệ. Tiêu Lăng Hàn dù sao cũng không phải người bình thường, có thể làm hắn bái sư thì tuyệt đối không phải là người bình thường.
"Ta cũng đã bái sư rồi." Thượng Quan Huyền Ý nhàn nhã nói.
"Cái gì? Ngươi cũng đã bái sư á? Tại sao chúng ta không biết gì cả?” Ân Thiên Duệ càng tò mò hơn, hai người này vậy mà vô thanh vô tức đã bái sư rồi.
“Sở sư huynh biết sư tôn của chúng ta.” Tiêu Lăng Hàn nhìn Sở Mộ Thần.
"Hả?" Sở Mộ Thần vẻ mặt nghi hoặc, hắn biết, hắn biết lúc nào vậy?
"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?"
Sở Mộ Thần: “…” Đã nói với mình rồi á? Tiêu Lăng Hàn thực sự đã nói với mình về sư tôn của hắn sao?
Linh quang chợt lóe, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh. Sở Mộ Thần kinh ngạc hô lên: "Viện trưởng đại nhân!"
Tiêu Lăng Hàn gật đầu.
Mọi người: "..."
"Vậy sư tôn của Huyền Ý là ai ?"
Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh trả lời: " Viện trưởng đại nhân!"
Mọi người: "..."
" Viện trưởng đại nhân còn có thu đồ đệ không?" Ân Thiên Thịnh nhìn Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn hưng phấn hỏi. Viện trưởng đại nhân là một kiếm tu, là kiếm tu mà hắn ngưỡng mộ nhất, hắn rất muốn có thể làm đồ đệ của viện trưởng đại nhân.
"Không phải ngươi có sư tôn rồi sao? Ngươi muốn phản sư môn hả =?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn Ân Thiên Thịnh từ trên xuống dưới, trong mắt mang theo thật sâu khinh thường. Thế mà mình đã kết giao với một người muốn phản sư môn, đúng là giao hữu vô ý* a!
Giao hữu vô ý*: kết bạn một cách cẩu thả, bậy bạ
"Ta có thể lại bái một cái sư tôn khác mà không phản bội sư môn của mình. Ta muốn học kiếm pháp từ viện trưởng đại nhân. Chờ ta trở nên mạnh mẽ hơn, ta có thể khiêu chiến hắn, sau đó đánh bại hắn." Ân Thiên Thịnh cầm kiếm trong tay, kiêu ngạo nói.
Mọi người: "..."
“Trời vẫn còn sáng lắm.” Tiêu Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên nói ra lời này.
Nói xong, hắn dẫn mọi người đi về phía sơn cốc nơi Âu Dương Tu Kỳ ở.
Ân Thiên Thịnh đi ở phía sau tóm lấy Sở Mộ Thần, thấp giọng hỏi: “Tiêu sư đệ vừa rồi nói ‘trời vẫn còn sáng lắm’ là có ý gì?”
Sở Mộ Thần: “…” Nói ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày đó.
Sở Mộ Thần dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Ân Thiên Thịnh, hắn nên trả lời thế nào đây?
"Tiêu sư đệ nói đây là lúc thích hợp để đến chỗ viện trưởng đại nhân, đúng, rất thích hợp!" Nói xong, hắn còn thành thực gật đầu.
"Thật sự là ý tứ này sao?" Ân Thiên Thịnh nghi hoặc nhìn Sở Mộ Thần, nếu là ý tứ này, vậy tại sao mấy người kia lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái như vậy.
"Tiêu sư đệ không phải ở phía trước dẫn đường sao? Không phải là ý này thì còn là ý gì nữa? Nhanh đi theo." Sở Mộ Thần kéo Ân Thiên Thịnh vẫn đang yêu cầu đáp án bên cạnh đi. Khuôn mặt tuấn tú lúc này vô biểu cảm, miễn cho hắn hỏi lại, dù sao hắn cũng sợ chính mình như thế này nhất.
【 Đại đồ đệ, mang tất cả vào trong! 】 Tiêu Lăng Hàn vừa đến bên ngoài sơn cốc, hắn đã nhận được truyền âm từ Âu Dương Tu Kỳ.
"Mọi người vào đi. Sư tôn đang đợi chúng ta ở bên trong."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cùng nhau sóng vai đi ở phía trước, đi ở giữa là Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ nắm chặt tay Mạc Vô Nhai, trong lòng có chút hưng phấn, nhưng lại có chút sợ hãi.
Đi phía sau là Ân Thiên Thịnh và Sở Mộ Thần, hai người này là kích động nhất, người thì hưng phấn vì có thể sớm được nhìn thấy thần tượng của mình, người còn lại thì là sẽ sớm có thể khôi phục tu vi.
Sáu người mang theo tâm tình khác nhau đi tới viện của Âu Dương Tu Kỳ.
Còn chưa đến gần, sáu người từ xa đã nhìn thấy một người ngồi ở bàn đá trong viện, người đó toàn thân là pháp y màu đen huyền, tóc được vấn bằng một chiếc trâm bằng trúc. Khi đến gần hơn, ta có thể thấy rõ đôi mắt của hắn như những vì sao lạnh lẽo, đôi lông mày tựa như núi, ngũ quan như tượng khắc, tuấn mỹ dị thường.
Người này chính là Âu Dương Tu Kỳ, khác với lúc trước khi ở cùng Tiêu Lăng Hàn, bộ dáng Âu Dương Tu Kỳ bây giờ không giận tự uy, cho người ta một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đi vào trước, đi tới bên bàn đá, cung kính hành lễ với Âu Dương Tu Kỳ.
"Đệ tử bái kiến sư tôn!"
Âu Dương Tu Kỳ lạnh lùng gật đầu, ra hiệu hai người đứng sang một bên.
" Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh, Mạc Vô Nhai, Sở Mộ Thần bái kiến viện trưởng đại nhân!"
"Ừ!"
"Ngươi là người muốn độ kiếp sao?" Âu Dương Tu Kỳ nhìn về phía Sở Mộ Thần, chuyện này Tiêu Lăng Hàn đã sớm nói qua cho hắn.
“Vâng, là ta.” Sở Mộ Thần rất nhanh đáp lại, khí thế của viện trưởng đại nhân mạnh đến mức, một người bình thường như hắn, khó có thể chịu đựng được.
"Vậy ngươi ở lại, ba người có thể trở về."
Ba người được điểm danh trở về lần lượt là Ân Thiên Thịnh, Ân Thiên Duệ cùng Mạc Vô Nhai .
Ba người tuy muốn ở lại nhưng áp lực từ Âu Dương Tu Kỳ thật sự quá lớn nên khiến bọn họ không thể nảy sinh ý niệm ngỗ nghịch, vậy nên họ bất đắc dĩ rời khỏi sơn cốc.
"Đại đồ đệ, bên trái có một chỗ trống, ngươi dẫn hắn tới đó đi." Âu Dương Tu Kỳ nói với Tiêu Lăng Hàn, hắn quay đầu nhìn Sở Mộ Thần với vẻ mặt ghét bỏ, cư nhiên ở lúc độ kiếp lại bị người ta đào Kim Đan, thật là quá xui xẻo.
"Vâng, thưa sư tôn."
"Sở sư huynh, đi theo ta."
Tiêu Lăng Hàn dẫn Sở Mộ Thần đến một chỗ đất trống, nơi này trụi lủi một mảnh, không có một cây cỏ nào, chỉ có những tảng đá lớn nhỏ khác nhau, quả thực là một chỗ đất trống!
"Hẳn là ở chỗ này." Nhìn chung quanh, nếu như độ kiếp ở đây, không cần lo lắng hoa cỏ sẽ bị sét đánh hư hại.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra một bình sứ đưa cho Sở Mộ Thần, “Mặc dù linh khí trong sơn cốc rất nồng đậm, nhưng ngươi cũng phải nhớ lấy linh thạch ra, ta nghĩ sư tôn không hy vọng thời điểm ngươi thăng cấp sẽ hấp thu toàn bộ linh khí ở đây đâu. Ta sẽ ở bên cạnh hộ pháp giúp ngươi"
"Đa tạ!"
Sở Mộ Thần chuẩn bị xong linh thạch, liền đổ đan dược vào tay, nhìn đan dược trong tay, hắn có chút mơ hồ. Đan dược trong tay hắn không có đan hương, hắn chưa từng thấy trước đây, vậy mà nó là một viên đan dược cực phẩm.
"Tiêu sư đệ, ta kiến thức không tốt, ngươi không cần gạt ta, đan dược này thật sự có thể chữa khỏi vết thương trong đan điền của ta sao?" Sở Mộ Thần nhìn đan dược trong tay, nghi hoặc hỏi.
"Chỉ có một viên này thôi, không muốn thì trả lại cho ta." Tiêu Lăng Hàn trợn trắng mắt, nếu không phải tên này kiếp trước có lẽ có giao tình thâm sâu với hắn, hắn còn lâu mới đưa cho! Vậy mà còn dám ghét bỏ.
"Đừng đừng, đây là loại đan dược gì? Tại sao không có đan hương?"
"Cửu Khiếu Kim Đan, đan dược cực phẩm, tất cả dược hiệu đều bị khóa ở trong đan dược, cho nên đương nhiên không thể ngửi được đan hương."
" Đan dược cực phẩm có hoa văn, không có đan hương hả?"
"Ngươi không phải là thiếu chủ Thiên Tinh Các sao? Ngay cả đan dược cực phẩm cũng chưa từng thấy qua sao?" ánh mắt Tiêu Lăng Hàn càng ngày càng quái dị nhìn Sở Mộ Thần, gia hỏa này trước đây chẳng phải rất lợi hại sao? Vì cái gì đột nhiên giống như một cái nhà quê chưa từng nhìn thấy việc đời vậy, chuyện khác thường tất có quỷ!
"Ta chỉ là cáo mượn oai hùm thôi, nếu thật sự có thứ gì tốt, những lão gia hỏa đó sẽ giấu đi, căn bản không cho ta thấy." Sở Mộ Thần phiền muộn nói, hắn cũng rất chán nản. Người ngoài đều cho rằng hắn là thiếu chủ Thiên Tinh Các, vinh quang vô hạn, nhưng kỳ thực chỉ có hắn biết, hắn chỉ là vật trang trí mà thôi.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ngươi là đang bán thảm với ta sao?
"Ngươi trước tiên vẫn nên chữa trị đan điền, khôi phục tu vi đi!" Tiêu Lăng Hàn nói xong, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, bất động.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Sở Mộ Thần biết hôm nay mình không thể lừa Tiêu Lăng Hàn lấy được đan dược, trước đó hắn đã từng nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý, tất cả đan dược đều là cực phẩm, hắn ghen tị chết đi được.
Đúng là đồng nhân bất đồng mệnh* mà!
Đồng nhân bất đồng mệnh*: cùng là người nhưng số phận khác nhau
Ở bên kia, trong sân của Âu Dương Tu Kỳ.
"Nhị đồ đệ, vết thương của ngươi đã khỏi chưa?" Âu Dương Tu Kỳ vừa hỏi vừa thưởng thức ly rượu trong tay, nhìn Thượng Quan Huyền Ý đang đứng ở một bên.
"Đã tốt rồi, đa tạ sư tôn quan tâm."
Âu Dương Tu Kỳ nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý bộ dáng thành thật, trong lòng lẩm bẩm, chẳng phải lần đầu gặp Thượng Quan Huyền Ý, gia hỏa này rất xảo quyệt sao? Tại sao bây giờ ngươi lại an phận thủ tường như vậy, một chút cũng không giống cái tiểu tử thúi Tiêu Lăng Hàn, không biết lớn nhỏ, còn dám lén lút uống rượu của mình.
"Được, vậy ngươi đi bên kia luyện kiếm đi." Âu Dương Tu Kỳ cố ý lấy rượu ra, muốn thử Thượng Quan Huyền Ý xem hắn có tu luyện kỳ ba như Tiêu Lăng Hàn hay không. Kết quả hắn đã uống xong hai ly rượu, Thượng Quan Huyền Ý cũng không nhìn hắn một cái.
Tuy nhiên, điều Âu Dương Tu Kỳ không biết là Thượng Quan Huyền Ý chạm vào rượu đã say, nếu không có sự cho phép của Tiêu Lăng Hàn thì hắn sẽ không dám uống.
Thượng Quan Huyền Ý rút kiếm ra và bắt đầu luyện các chiêu thức trong kiếm phổ mà Âu Dương Tu Kỳ đưa cho hắn. Trong quá trình tu luyện, hắn dần dần tiến vào trạng thái quên mình, hiện tại trong mắt chỉ có kiếm, bất cứ sinh vật sống nào xuất hiện trong tầm mắt đều là kẻ thù của hắn.
Một kiếm chém ra, sạch sẽ lưu loát, không cẩu thả, mỗi một kiếm đều sắc bén, không chỉ có dáng mà còn có hình, khiến người ta không thể nhìn ra đâu mới là kiếm thật.
Âu Dương Tu Kỳ nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý với vẻ mặt kinh ngạc. Hắn chỉ muốn xem nhị đồ đệ của mình luyện kiếm pháp như thế nào, thuận tiện hướng dẫn một chút. Không ngờ hắn lại bước vào con đường kiếm đạo theo cách này, lại tình cờ chạm vào một cảnh giới mà người khác cả đời cũng không thể chạm tới.
Này không để người ta sống sao?
Đồ đệ mình thu quá ưu tú, phải làm sao bây giờ?
Cảm giác như cái sư tôn này không hề có đất dụng võ a!
Đại đồ đệ thông minh lại xảo trá, nhị đồ đệ phỏng chừng cũng không phải đèn cạn dầu, mình đây là đã thu hai cái nhân vật yêu nghiệt gì vậy?
Âu Dương Tu Kỳ buồn bã uống rượu, vốn là lo lắng hai đồ đệ của mình tu luyện không tốt. Không ngờ, tu vi của hai người đặt ở trong những người cùng thế hệ, cho dù mấy người đó có thúc ngựa đuổi cũng không kịp. Thấy tu vi của hai đồ đệ cao như vậy, hắn tưởng chỉ là hoa lá phù phiếm, kết quả là người ta không chỉ biết thuật pháp mà còn có thực lực.
Âu Dương Tu Kỳ bị tổn thương sâu sắc, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Tuy nhiên, hắn cũng mừng vì mình không sinh ra cùng thời đại với hai đứa nhóc này, nếu không thì hắn sẽ thực sự buồn bực mà chết queo.
-------------- End chương 156: -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất