[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 158: Thông Đạo Phi Thăng Bị Phong Ấn
Sau khi tiễn Sở Mộ Thần đi, Âu Dương Tu Kỳ nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý: "Hai người các ngươi đi theo ta."
Cả hai thành thật đi theo Âu Dương Tu Kỳ, rất nhanh ba người liền trở về trong viện. Âu Dương Tu Kỳ trực tiếp dẫn hai người vào một căn phòng, căn phòng được trang trí khá đơn giản, đối diện với cửa có một bức chân dung, phía dưới có một cái lư hương.
"Hai người các ngươi tới dâng một nén hương cho tổ sư đi." Âu Dương Tu Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nhìn người trong tranh, đi đến lư hương gần đó, lấy ra hai nén hương đưa cho Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Theo chỉ dẫn của Âu Dương Tu Kỳ, hai người dâng một nén hương cho người trong tranh.
Âu Dương Tu Kỳ lấy ra hai ngọn đèn hồn, đặt sang một bên, thấy hai người đang mải mê nhìn lư hương.
"Đi, nhỏ một giọt máu lên đèn hồn rồi thắp sáng nó."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý thắp đèn hồn theo sự chỉ dẫn của Âu Dương Tu Kỳ.
"Bây giờ ngươi đã chính thức gia nhập tông môn của ta. Từ nay về sau, hai huynh đệ các ngươi phải đoàn kết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, nhất trí đối ngoại. Các ngươi phải tôn sư trọng đạo, kính trên nhường dưới. Các ngươi không được đồng môn tương tàn, ngỗ nghịch bất hiếu; phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, đối xử khoan dung với người khác, không được ỷ mạnh hiếp yếu hay lạm sát kẻ vô tội.”
Âu Dương Tu Kỳ nói xong liền nhìn thẳng Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý.
Hai người cảm thấy áp lực như núi, vội vàng quỳ xuống kính cẩn nói: “Vâng, đệ tử xin vâng lời sư phụ”.
"Được rồi, đứng dậy đi!" Âu Dương Tu Kỳ hài lòng, đuôi lông mày mang theo một chút ý cười, nhân lúc mình đang tu vi cao mà ức hiếp hai người một chút.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy tâm tình Âu Dương Tu Kỳ tốt hơn trước rất nhiều, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thời điểm Âu Dương Tu Kỳ không nói không cười thật sự khó có chút chống đỡ.
Âu Dương Tu Kỳ liền mang hai người ra khỏi phòng, trở lại trong viện.
Sau khi ngồi xuống, Âu Dương Tu Kỳ nói: “Về phần vấn đề thông đạo thăng thiên, hiện tại nói cho các ngươi cũng không sao, nhìn bộ dáng của các ngươi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc cho đến khi tìm ra đáp án.” Nói đến đây, Âu Dương Tu Kỳ trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, liếc mắt một cái, rõ ràng đang nói hắn là như thế nào cứ phải đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến đế*.
Đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến đế*: bằng mọi giá phải biết được sự thật
"Sư tôn, ngài hãy nói đi, chúng ta đều chuẩn bị lắng nghe đây."
Tiêu Lăng Hàn kéo Thượng Quan Huyền Ý ngồi xuống, lập tức lấy ấm trà ra pha trà cho Âu Dương Tu Kỳ.
"Trận chiến giữa tiên ma một trăm nghìn năm trước đã khiến thông đạo thăng thiên của tiểu thế giới này bị phong ấn. Có một vị lão tổ của Thiên Cơ Các từng tính toán rằng chìa khóa phá vỡ phong ấn có liên quan đến khí vận chi tử. Chỉ là đã qua một trăm ngàn năm, đã có tám khí vận chi tử đi đời nhà ma, còn có một vị biến mất không dấu vết. Trong đó tám vị kia đều là bị người ở thượng giới tính kế, bị cướp đi vận khí mà chết."
"Sư tôn, ý của ngài là chỉ có khí vận chi tử mới có thể phá vỡ phong ấn của thông đạo thăng thiên? Chỉ bằng một người mà có thể làm được sao?" Tiêu Lăng Hàn đột nhiên hỏi, loại đặt cược tất cả hy vọng vào một người này, mệt những người đó nghĩ ra được.
Đây không phải là để một người gánh vác hy vọng của mọi người, vậy những cái khí vận chi tử xui xẻo đó sống phải mệt mỏi cỡ nào a?
Nếu cuối cùng không thành công, chẳng phải người đó sẽ bị mọi người phỉ nhổ sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Lăng Hàn tối sầm, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Thượng Quan Huyền Ý.
"Những điều này đều là do Thiên Cơ Các nói ra. Không có người xác nhận có phải hay không, nhưng tính toán của Thiên Cơ Các nói chung là rất chính xác. Kể từ một trăm ngàn năm trước, Thiên Cơ Các cứ mỗi vạn năm sẽ tiến hành bói toán một lần. Xem khí vận chi tử xuất hiện ở một vạn năm này có thể thành công vượt qua sinh tử kiếp thứ nhất hay không. Nếu vượt qua thì vẫn là khí vận chi tử, hành trình tiếp theo sẽ thuận buồm xuôi gió, gặp dữ hóa lành; Nếu không vượt qua được, Thiên Đạo sẽ chọn một khí vận chi tử khác." Âu Dương Tu Kỳ chậm rãi nói.
Khí vận chi tử được Thiên Đạo lựa chọn để dẫn dắt thế giới này đến một thời đại huy hoàng hơn, có thể từ từ nâng cấp một tiểu thế giới thành trung đẳng thế giới rồi thắng cấp lên cao đẳng thế giới, vì vậy chỉ cần khí vận chi tử không làm cái việc đại gian đại ác gì thì vẫn sẽ được Thiên Đạo che chở.
Vậy nguyên nhân Thượng Quan Huyền Ý chết ở kiếp trước cũng là vì người thượng giới? Chẳng lẽ là hắn?
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nghĩ đến kẻ lừa đảo tự xưng là Tiên Quân mà hắn gặp được ở Hồ Quang Cốc không lâu sau khi đến đại lục này. Dù không biết tên nhưng hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng đáng khinh của tên kia.
Trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, rũ mi mắt xuống, Tiêu Lăng Hàn rót một chén trà cho Âu Dương Tu Kỳ, sau đó rót một chén khác cho Thượng Quan Huyền Ý như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi Âu Dương Tu Kỳ nói đến khí vận chi tử, Thượng Quan Huyền Ý vẫn im lặng, nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn nhìn ra được sự căng thẳng trong lòng hắn.
Nhấp một ngụm trà do Tiêu Lăng Hàn đưa tới, Âu Dương Tu Kỳ tiếp tục nói: “Đây đã là một vạn năm mới, nếu lần này không thành công, e rằng sau này đại lục của chúng ta sẽ dần suy yếu, linh khí cũng sẽ dần trở nên mỏng manh, thậm chí là biến mất.”
Khi nói lời này, trong mắt Âu Dương Tu Kỳ tràn ngập bi thương khó tả và có chút lạc lõng hiu quạnh.
Tiêu Lăng Hàn tạm thời không để ý đến Âu Dương Tu Kỳ bi thương, hắn chỉ quan tâm một vấn đề, đó chính là chuyện Thượng Quan Huyền Ý chính là khí vận chi tử, còn có ai biết không?
"Sư tôn, Thiên Cơ Các mà ngài nhắc tới có phải rất lợi hại không?"
"Người trong Thiên Cơ Các đều là quỷ đoản mệnh, thực lực không bằng người của Lăng Kiếm Tông chúng ta, sau này nếu đi đến đại lục Thiên Lăng, muốn biết chuyện gì, tốt nhất không nên cầu xin sự giúp đỡ của người ở Thiên Cơ Các, những người đó chính là những gia hỏa sống chết cũng muốn linh thạch, các ngươi nên cẩn thận nếu không thì sẽ bị làm thịt như cừu béo đó!”
Nhắc đến Thiên Cơ Các, Âu Dương Tu Kỳ liền hận, lần trước trở về cần sử dụng linh thạch gấp, hắn phát hiện không có một viên linh thạch cực phẩm nào. Vốn dĩ hắn muốn người Thiên Cơ Các giúp hắn tính được nơi mà linh thạch cực phẩm rơi xuống , kết quả là mấy tiểu quỷ đoản mệnh đó đã lấy không ít linh thạch của hắn, nhưng hắn lại nhận được câu trả lời là không biết. Điều này khiến hắn rất tức giận, thiếu chút nữa là san bằng cả Thiên Cơ Các.
Quỷ đoản mệnh? Là do tiết lộ quá nhiều thiên cơ sao? Tiêu Lăng Hàn vì cái gì nghe được trong giọng nói của sư tôn tiện nghi có chút nghiến răng nghiến lợi nhỉ, chẳng lẽ sư tôn bị lừa linh thạch từ chỗ đó sao?
"Sư phụ, người ở Thiên Cơ Các có tìm được khí vận chi tử không?" Tiêu Lăng Hàn có chút khẩn trương hỏi.
"Hừ! Tìm được cái rắm, một đám lão già vô dụng, chỉ suốt ngày biết giả thần giả quỷ." Âu Dương Tu Kỳ cười nhạo một tiếng, khinh thường nói.
"Không tìm được một chút manh mối nào sao?"
"Có một chút." Âu Dương Tu Kỳ duỗi ra một ngón tay, cũng chỉ có thể coi là một chút.
"Một chút?"
Tiêu Lăng Hàn trong lòng chửi thầm, tiện nghi sư tôn này thật là, muốn nói thì nói nhanh đi, thật sự rất khó chịu chết người mà.
"Năm năm trước, Thiên Cơ Các tính toán, khí vận chi tử sinh ra ở đại lục Địa Thâm, chẳng bao lâu sẽ gặp một hồi sinh tử kiếp. Vào thời khắc mấu chốt, có một vị khách từ bên thế giới khác đột nhiên tới thế giới này, sau đó thiên cơ đều bị che đậy, trở nên hỗn loạn. Đây chính là những gì mà trưởng lão Thiên Cơ Các các nói mấy năm trước phỏng chừng là bọn họ tìm không thấy khí vận chi tử nên bịa chuyện thì đúng hơn." Trong lòng Âu Dương Tu Kỳ tràn đầy khinh thường, không tính được thì thôi, còn nói cái gì mà khách đến từ thế giới khác, người ngoài hành tinh chắc?
Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ý vô ý làm đổ chén trà, chỉ nghe được một tiếng "choang".
Tiêu Lăng Hàn và Âu Dương Tu Kỳ đều quay đầu nhìn hắn.
"Tay ta hơn trơn, sư tôn, ngài cứ tiếp tục đi." Thượng Quan Huyền Ý giơ tay lên, ngượng ngùng nói.
"Còn nói cái gì nữa? Hết rồi." Âu Dương Tu Kỳ tức giận nói.
"Sư tôn, có cách nào nữa đi tới thế giới khác không?" Tiêu Lăng Hàn thăm dò hỏi.
"Có, nhưng nó không an toàn lắm, cần rất nhiều linh thạch mới kích hoạt được." Âu Dương Tu Kỳ nói, hắn không biết nên vui mừng hay buồn, có lẽ hết thảy đều là duyên phận!
Cần rất nhiều linh thạch để kích hoạt? Vậy thì linh thạch cực phẩm trong không gian của mình chẳng lẽ là lộ phí của sư tôn tiện nghi ư? Vậy thì chẳng phải hắn đã chặt đứt tiền đồ của sư tôn tiện nghi sao?
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên cảm thấy mình đã vi phạm lời sư tôn nói lúc trước: “Tôn sư trọng đạo.”
"Sư tôn, ngài đang nói Truyền Tống Trận vượt giới sao?" Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, sau này nếu có cơ hội thì hắn sẽ trả lại linh thạch cho sư tôn tiện nghi, dù sao sư tôn đối với hai người cũng khá tốt.
"Truyền Tống Trận Vượt Giới! Chà, tên hay đấy." Âu Dương Tu Kỳ gật đầu, đại đồ đệ nói cái tên càng phù hợp với loại Truyền Tống Trận đó.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy cảnh này, tim đập thình thịch, nơi này không phải gọi như vậy sao?
"Đại đồ đệ, ngươi nghe được cái tên này ở đâu? Nghe hay hơn nhiều so với những gì người ta hay gọi."
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ta nói ta thấy trong tiểu thuyết được không!
"Ta nhìn thấy trong sách, khi còn nhỏ không thể luyện tập, khi không có việc gì làm, ta đọc rất nhiều loại sách." Tiêu Lăng Hàn nghiêm túc nói hươu nói vượn.
"Ừm, những lão già kia gọi trận pháp đó là Truyền Tống Trận hư không, bởi vì trong quá trình truyền tống, bọn họ sẽ xuyên qua hư không, trong hư không có hư không thú, thiên thạch, nguy hiểm đủ các kiểu. Chỉ những người theo đuổi đạo đạo, lòng không có vướng bận mới có thể sử dụng Truyền Tống Trận Hư Không.”
Âu Dương Tu Kỳ là một người toàn tâm toàn ý theo đuổi đại đạo, đối với hắn mà nói, ở lại Tu chân giới không thể tu vi đột phá, tuổi thọ cũng có hạn. Mặc dù hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc rời khỏi Tu chân giới sớm như vậy, nhưng khi Cố Tư Thần nói với hắn, hắn vẫn đồng ý.
"Sư tôn, vậy chẳng lẽ những người đi Truyền Tống Trận hư không đã thành công đến thế giới khác sao?" Thượng Quan Huyền Ý hỏi, bởi vì hắn nghi ngờ cha mình đi Truyền Tống Trận hư không.
"Đương nhiên có tu sĩ thành công đến thế giới khác, nhưng mỗi lần sử dụng Truyền Tống Trận hư không, chỉ có một phần ba người là sống sót."
Tâm Thượng Quan Huyền Ý vừa buông xuống lại nhấc lên, có một phần ba cơ hội, vậy cha hắn có phải là người ở trong một phần ba không?
"May mắn sư tôn ngài không đi, nếu không đã tuổi xuân chết sớm rồi. Ngài xem ngài tuổi trẻ tuấn mỹ, giàu có quyền lực, vì cái gì cứ phải đi truyền tống trận chứ? " Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa vặn ngón tay.
" Cái gì tuổi xuân ch·ết sớm, tiểu tử thúi, có tin ta hiện tại sẽ để ngươi tuổi xuân chết sớm không?" Âu Dương Tu Kỳ tức giận nói, "Bang" một tiếng, cái ly trên bàn đã vỡ thành từng mảnh.
------------- End chương 158: --------
Cả hai thành thật đi theo Âu Dương Tu Kỳ, rất nhanh ba người liền trở về trong viện. Âu Dương Tu Kỳ trực tiếp dẫn hai người vào một căn phòng, căn phòng được trang trí khá đơn giản, đối diện với cửa có một bức chân dung, phía dưới có một cái lư hương.
"Hai người các ngươi tới dâng một nén hương cho tổ sư đi." Âu Dương Tu Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nhìn người trong tranh, đi đến lư hương gần đó, lấy ra hai nén hương đưa cho Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Theo chỉ dẫn của Âu Dương Tu Kỳ, hai người dâng một nén hương cho người trong tranh.
Âu Dương Tu Kỳ lấy ra hai ngọn đèn hồn, đặt sang một bên, thấy hai người đang mải mê nhìn lư hương.
"Đi, nhỏ một giọt máu lên đèn hồn rồi thắp sáng nó."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý thắp đèn hồn theo sự chỉ dẫn của Âu Dương Tu Kỳ.
"Bây giờ ngươi đã chính thức gia nhập tông môn của ta. Từ nay về sau, hai huynh đệ các ngươi phải đoàn kết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, nhất trí đối ngoại. Các ngươi phải tôn sư trọng đạo, kính trên nhường dưới. Các ngươi không được đồng môn tương tàn, ngỗ nghịch bất hiếu; phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, đối xử khoan dung với người khác, không được ỷ mạnh hiếp yếu hay lạm sát kẻ vô tội.”
Âu Dương Tu Kỳ nói xong liền nhìn thẳng Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý.
Hai người cảm thấy áp lực như núi, vội vàng quỳ xuống kính cẩn nói: “Vâng, đệ tử xin vâng lời sư phụ”.
"Được rồi, đứng dậy đi!" Âu Dương Tu Kỳ hài lòng, đuôi lông mày mang theo một chút ý cười, nhân lúc mình đang tu vi cao mà ức hiếp hai người một chút.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy tâm tình Âu Dương Tu Kỳ tốt hơn trước rất nhiều, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thời điểm Âu Dương Tu Kỳ không nói không cười thật sự khó có chút chống đỡ.
Âu Dương Tu Kỳ liền mang hai người ra khỏi phòng, trở lại trong viện.
Sau khi ngồi xuống, Âu Dương Tu Kỳ nói: “Về phần vấn đề thông đạo thăng thiên, hiện tại nói cho các ngươi cũng không sao, nhìn bộ dáng của các ngươi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc cho đến khi tìm ra đáp án.” Nói đến đây, Âu Dương Tu Kỳ trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, liếc mắt một cái, rõ ràng đang nói hắn là như thế nào cứ phải đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến đế*.
Đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến đế*: bằng mọi giá phải biết được sự thật
"Sư tôn, ngài hãy nói đi, chúng ta đều chuẩn bị lắng nghe đây."
Tiêu Lăng Hàn kéo Thượng Quan Huyền Ý ngồi xuống, lập tức lấy ấm trà ra pha trà cho Âu Dương Tu Kỳ.
"Trận chiến giữa tiên ma một trăm nghìn năm trước đã khiến thông đạo thăng thiên của tiểu thế giới này bị phong ấn. Có một vị lão tổ của Thiên Cơ Các từng tính toán rằng chìa khóa phá vỡ phong ấn có liên quan đến khí vận chi tử. Chỉ là đã qua một trăm ngàn năm, đã có tám khí vận chi tử đi đời nhà ma, còn có một vị biến mất không dấu vết. Trong đó tám vị kia đều là bị người ở thượng giới tính kế, bị cướp đi vận khí mà chết."
"Sư tôn, ý của ngài là chỉ có khí vận chi tử mới có thể phá vỡ phong ấn của thông đạo thăng thiên? Chỉ bằng một người mà có thể làm được sao?" Tiêu Lăng Hàn đột nhiên hỏi, loại đặt cược tất cả hy vọng vào một người này, mệt những người đó nghĩ ra được.
Đây không phải là để một người gánh vác hy vọng của mọi người, vậy những cái khí vận chi tử xui xẻo đó sống phải mệt mỏi cỡ nào a?
Nếu cuối cùng không thành công, chẳng phải người đó sẽ bị mọi người phỉ nhổ sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Lăng Hàn tối sầm, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Thượng Quan Huyền Ý.
"Những điều này đều là do Thiên Cơ Các nói ra. Không có người xác nhận có phải hay không, nhưng tính toán của Thiên Cơ Các nói chung là rất chính xác. Kể từ một trăm ngàn năm trước, Thiên Cơ Các cứ mỗi vạn năm sẽ tiến hành bói toán một lần. Xem khí vận chi tử xuất hiện ở một vạn năm này có thể thành công vượt qua sinh tử kiếp thứ nhất hay không. Nếu vượt qua thì vẫn là khí vận chi tử, hành trình tiếp theo sẽ thuận buồm xuôi gió, gặp dữ hóa lành; Nếu không vượt qua được, Thiên Đạo sẽ chọn một khí vận chi tử khác." Âu Dương Tu Kỳ chậm rãi nói.
Khí vận chi tử được Thiên Đạo lựa chọn để dẫn dắt thế giới này đến một thời đại huy hoàng hơn, có thể từ từ nâng cấp một tiểu thế giới thành trung đẳng thế giới rồi thắng cấp lên cao đẳng thế giới, vì vậy chỉ cần khí vận chi tử không làm cái việc đại gian đại ác gì thì vẫn sẽ được Thiên Đạo che chở.
Vậy nguyên nhân Thượng Quan Huyền Ý chết ở kiếp trước cũng là vì người thượng giới? Chẳng lẽ là hắn?
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nghĩ đến kẻ lừa đảo tự xưng là Tiên Quân mà hắn gặp được ở Hồ Quang Cốc không lâu sau khi đến đại lục này. Dù không biết tên nhưng hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng đáng khinh của tên kia.
Trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, rũ mi mắt xuống, Tiêu Lăng Hàn rót một chén trà cho Âu Dương Tu Kỳ, sau đó rót một chén khác cho Thượng Quan Huyền Ý như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi Âu Dương Tu Kỳ nói đến khí vận chi tử, Thượng Quan Huyền Ý vẫn im lặng, nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn nhìn ra được sự căng thẳng trong lòng hắn.
Nhấp một ngụm trà do Tiêu Lăng Hàn đưa tới, Âu Dương Tu Kỳ tiếp tục nói: “Đây đã là một vạn năm mới, nếu lần này không thành công, e rằng sau này đại lục của chúng ta sẽ dần suy yếu, linh khí cũng sẽ dần trở nên mỏng manh, thậm chí là biến mất.”
Khi nói lời này, trong mắt Âu Dương Tu Kỳ tràn ngập bi thương khó tả và có chút lạc lõng hiu quạnh.
Tiêu Lăng Hàn tạm thời không để ý đến Âu Dương Tu Kỳ bi thương, hắn chỉ quan tâm một vấn đề, đó chính là chuyện Thượng Quan Huyền Ý chính là khí vận chi tử, còn có ai biết không?
"Sư tôn, Thiên Cơ Các mà ngài nhắc tới có phải rất lợi hại không?"
"Người trong Thiên Cơ Các đều là quỷ đoản mệnh, thực lực không bằng người của Lăng Kiếm Tông chúng ta, sau này nếu đi đến đại lục Thiên Lăng, muốn biết chuyện gì, tốt nhất không nên cầu xin sự giúp đỡ của người ở Thiên Cơ Các, những người đó chính là những gia hỏa sống chết cũng muốn linh thạch, các ngươi nên cẩn thận nếu không thì sẽ bị làm thịt như cừu béo đó!”
Nhắc đến Thiên Cơ Các, Âu Dương Tu Kỳ liền hận, lần trước trở về cần sử dụng linh thạch gấp, hắn phát hiện không có một viên linh thạch cực phẩm nào. Vốn dĩ hắn muốn người Thiên Cơ Các giúp hắn tính được nơi mà linh thạch cực phẩm rơi xuống , kết quả là mấy tiểu quỷ đoản mệnh đó đã lấy không ít linh thạch của hắn, nhưng hắn lại nhận được câu trả lời là không biết. Điều này khiến hắn rất tức giận, thiếu chút nữa là san bằng cả Thiên Cơ Các.
Quỷ đoản mệnh? Là do tiết lộ quá nhiều thiên cơ sao? Tiêu Lăng Hàn vì cái gì nghe được trong giọng nói của sư tôn tiện nghi có chút nghiến răng nghiến lợi nhỉ, chẳng lẽ sư tôn bị lừa linh thạch từ chỗ đó sao?
"Sư phụ, người ở Thiên Cơ Các có tìm được khí vận chi tử không?" Tiêu Lăng Hàn có chút khẩn trương hỏi.
"Hừ! Tìm được cái rắm, một đám lão già vô dụng, chỉ suốt ngày biết giả thần giả quỷ." Âu Dương Tu Kỳ cười nhạo một tiếng, khinh thường nói.
"Không tìm được một chút manh mối nào sao?"
"Có một chút." Âu Dương Tu Kỳ duỗi ra một ngón tay, cũng chỉ có thể coi là một chút.
"Một chút?"
Tiêu Lăng Hàn trong lòng chửi thầm, tiện nghi sư tôn này thật là, muốn nói thì nói nhanh đi, thật sự rất khó chịu chết người mà.
"Năm năm trước, Thiên Cơ Các tính toán, khí vận chi tử sinh ra ở đại lục Địa Thâm, chẳng bao lâu sẽ gặp một hồi sinh tử kiếp. Vào thời khắc mấu chốt, có một vị khách từ bên thế giới khác đột nhiên tới thế giới này, sau đó thiên cơ đều bị che đậy, trở nên hỗn loạn. Đây chính là những gì mà trưởng lão Thiên Cơ Các các nói mấy năm trước phỏng chừng là bọn họ tìm không thấy khí vận chi tử nên bịa chuyện thì đúng hơn." Trong lòng Âu Dương Tu Kỳ tràn đầy khinh thường, không tính được thì thôi, còn nói cái gì mà khách đến từ thế giới khác, người ngoài hành tinh chắc?
Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ý vô ý làm đổ chén trà, chỉ nghe được một tiếng "choang".
Tiêu Lăng Hàn và Âu Dương Tu Kỳ đều quay đầu nhìn hắn.
"Tay ta hơn trơn, sư tôn, ngài cứ tiếp tục đi." Thượng Quan Huyền Ý giơ tay lên, ngượng ngùng nói.
"Còn nói cái gì nữa? Hết rồi." Âu Dương Tu Kỳ tức giận nói.
"Sư tôn, có cách nào nữa đi tới thế giới khác không?" Tiêu Lăng Hàn thăm dò hỏi.
"Có, nhưng nó không an toàn lắm, cần rất nhiều linh thạch mới kích hoạt được." Âu Dương Tu Kỳ nói, hắn không biết nên vui mừng hay buồn, có lẽ hết thảy đều là duyên phận!
Cần rất nhiều linh thạch để kích hoạt? Vậy thì linh thạch cực phẩm trong không gian của mình chẳng lẽ là lộ phí của sư tôn tiện nghi ư? Vậy thì chẳng phải hắn đã chặt đứt tiền đồ của sư tôn tiện nghi sao?
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên cảm thấy mình đã vi phạm lời sư tôn nói lúc trước: “Tôn sư trọng đạo.”
"Sư tôn, ngài đang nói Truyền Tống Trận vượt giới sao?" Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, sau này nếu có cơ hội thì hắn sẽ trả lại linh thạch cho sư tôn tiện nghi, dù sao sư tôn đối với hai người cũng khá tốt.
"Truyền Tống Trận Vượt Giới! Chà, tên hay đấy." Âu Dương Tu Kỳ gật đầu, đại đồ đệ nói cái tên càng phù hợp với loại Truyền Tống Trận đó.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy cảnh này, tim đập thình thịch, nơi này không phải gọi như vậy sao?
"Đại đồ đệ, ngươi nghe được cái tên này ở đâu? Nghe hay hơn nhiều so với những gì người ta hay gọi."
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ta nói ta thấy trong tiểu thuyết được không!
"Ta nhìn thấy trong sách, khi còn nhỏ không thể luyện tập, khi không có việc gì làm, ta đọc rất nhiều loại sách." Tiêu Lăng Hàn nghiêm túc nói hươu nói vượn.
"Ừm, những lão già kia gọi trận pháp đó là Truyền Tống Trận hư không, bởi vì trong quá trình truyền tống, bọn họ sẽ xuyên qua hư không, trong hư không có hư không thú, thiên thạch, nguy hiểm đủ các kiểu. Chỉ những người theo đuổi đạo đạo, lòng không có vướng bận mới có thể sử dụng Truyền Tống Trận Hư Không.”
Âu Dương Tu Kỳ là một người toàn tâm toàn ý theo đuổi đại đạo, đối với hắn mà nói, ở lại Tu chân giới không thể tu vi đột phá, tuổi thọ cũng có hạn. Mặc dù hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc rời khỏi Tu chân giới sớm như vậy, nhưng khi Cố Tư Thần nói với hắn, hắn vẫn đồng ý.
"Sư tôn, vậy chẳng lẽ những người đi Truyền Tống Trận hư không đã thành công đến thế giới khác sao?" Thượng Quan Huyền Ý hỏi, bởi vì hắn nghi ngờ cha mình đi Truyền Tống Trận hư không.
"Đương nhiên có tu sĩ thành công đến thế giới khác, nhưng mỗi lần sử dụng Truyền Tống Trận hư không, chỉ có một phần ba người là sống sót."
Tâm Thượng Quan Huyền Ý vừa buông xuống lại nhấc lên, có một phần ba cơ hội, vậy cha hắn có phải là người ở trong một phần ba không?
"May mắn sư tôn ngài không đi, nếu không đã tuổi xuân chết sớm rồi. Ngài xem ngài tuổi trẻ tuấn mỹ, giàu có quyền lực, vì cái gì cứ phải đi truyền tống trận chứ? " Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa vặn ngón tay.
" Cái gì tuổi xuân ch·ết sớm, tiểu tử thúi, có tin ta hiện tại sẽ để ngươi tuổi xuân chết sớm không?" Âu Dương Tu Kỳ tức giận nói, "Bang" một tiếng, cái ly trên bàn đã vỡ thành từng mảnh.
------------- End chương 158: --------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất