[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 159: Tiền Gia Bị Diệt
Tiêu Lăng Hàn nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng lau bàn.
"Ta tin, ta tin. Sư tôn bớt giận. Ý ta là, ngài xem ngài hiện đang là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, muốn gì được nấy. Nếu ngài thành công phi thăng đến thế giới khác, vậy sau đó ngài lại trở thành con kiến và bắt đầu lại từ đầu. Nếu giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy cơ hội trở thành con kiến cũng không còn nữa."
Tiêu Lăng Hàn vừa mới nói đến lời này liền thấy sắc mặt Âu Dương Tu Kỳ đen đen, hiển nhiên là sắp tức giận. Hắn vội vàng tiếp tục nói: "Thật ra ta chỉ muốn nói là sư tôn, ngài còn trẻ như vậy, hiện tại không cần vội đi Truyền Tống Trận hư không. Lỡ như ngài vừa rời đi mấy năm, lại có khí vận chi tử nào đó mở ra phong ấn thì sao? Hơn nữa đi Truyền Tống Trận hư không cũng không an toàn, nếu không cẩn thận mà chết……” Vậy thì mệt lớn.
"Chết cái gì? Tiểu tử thúi này, ngươi nói tiếp đi a." Âu Dương Tu Kỳ tức giận nói.
"..."
"Không có gì, sư tôn, ngài phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ sống lâu trăm- ... À, không, không, ngài sẽ sống đến ngàn vạn tuổi." Tiêu Lăng Hàn âm thầm đổ mồ hôi cho mình, suýt nữa nói là sống lâu trăm tuổi rồi.
"Hừ!"
Ngay khi Tiêu Lăng Hàn cho rằng chủ đề này đã kết thúc, Âu Dương Tu Kỳ lại nói thêm: “Thật ra bây giờ ta cũng không có ý định rời đi. Lúc trước Cố Tư Thần đã tập hợp một nhóm người đạt đến Độ Kiếp đỉnh, hắn nói Thiên Linh Tông nguyện ý chủ động chịu một phần ba phí truyền tống, chỉ hy vọng mọi người có thể đồng thời rời đi cũng nhau, lần trước ta trở về để trả phí truyền tống, nhưng mà..." Nói tới nơi này, Âu Dương Tu Kỳ trừng mắt sang một bên liếc Thượng Quan Huyền Ý một cái, lúc ấy tiểu tử này nói là không có linh thạch.
Thượng Quan Huyền Ý không hiểu vì sao mà bị Âu Dương Tu Kỳ nhìn chằm chằm, một giây trước còn đang nói rất bình, nhưng một giây sau sắc mặt đã thay đổi, không biết chuyện này có liên quan gì đến mình? Mình đã đắc tội sư tôn tiện nghi này lúc nào vậy?
"Sư tôn, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*. Ngài không sợ Cố Tư Thần đang âm mưu cái gì sao?" Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Âu Dương Tu Kỳ trừng mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, hắn ngay lập tức lên tiếng để phân tán sự chú ý.
Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
"Hừ! Có thể có cái âm mưu gì? Người nhiều như vậy, tất cả mọi người đều đồng ý, có lợi mà không chiếm thì mới là đồ bỏ đi đó!" Âu Dương Tu Kỳ đĩnh đạc nói, hắn không sợ âm mưu, là một kiếm tu, hắn có thể đánh bại nhiều người trong số họ.
Thượng Quan Huyền Ý bỗng nhiên nhớ tới, kiếp trước hắn cũng từng tới Thiên Lăng đại lục, nhưng hắn hầu như luôn tìm được một nơi có linh khí cường đại để bế quan tu luyện. Hắn không biết nhiều về thế lực khắp nơi, nhưng điều khiến hắn ấn tượng nhất là năm đại tông môn đã biến thành một Thiên Linh Tông, các tứ đại tồn môn còn lại khác đã trở thành những tông môn hạng hai. Hắn không có hứng thú với chuyện xảy ra trong lúc đó nên đương nhiên không hỏi. Hiện tại xem ra người Thiên Linh Tông đã lần lượt lừa gạt tất cả các đại năng Độ Kiếp kỳ, chỉ để lại các đại năng Độ Kiếp kỳ của Thiên Linh Tông, bọn họ không xưng vương thì ai xưng đây?
Kiếp này, âm mưu của Thiên Linh Tông có thể sẽ không thành hiện thực, ít nhất sư tôn sẽ không thể rời đi vì không có đủ linh thạch cực phẩm.
Tiêu Lăng Hàn cạn lời, tựa hồ sư tôn hắn tin rằng rằng bản thân có thể lấy một địch mười. Nhưng có một số âm mưu quỷ kế rất khó đề phòng, sớm muộn gì sư tôn tiện nghi này cũng sẽ phải chịu thiệt.
"Sư tôn, nếu như các đại năng Độ Kiếp kỳ đều rời đi, chỉ có một người cố ý ở lại, ngươi cảm thấy Tu chân giới sau đó sẽ như thế nào?"
"Bang" một tiếng, chiếc bàn lại chia năm xe bảy lần nữa.
Tiêu Lăng Hàn vẫn luôn chú ý tới động tác của Âu Dương Tu Kỳ, thấy hắn lại muốn đập vào bàn lần nữa, Tiêu Lăng Hàn vội vàng đứng dậy, bảo vệ Thượng Quan Huyền Ý ở phía sau.
Thượng Quan Huyền Ý hoàn toàn không có phản ứng lại, sau khi được Tiêu Lăng Hàn bảo vệ vẫn có chút không thể hồi phục lại tinh thần.
Âu Dương Tu Kỳ liếc nhìn hai tiểu tử đứng ở một bên, vẫy ống tay áo, mặt đất lại trở nên sạch sẽ, động tác thành thạo mà lấy ra một chiếc bàn từ nhẫn không gian.
"Nếu không có việc gì thì ngươi về trước đi. Ta sẽ bế quan mấy ngày, tạm thời không cần tới đây."
"Sư tôn, phi thuyền của thương hội Thiên Tinh mấy ngày nữa sẽ về đại lục Huyền Thiên, chúng ta chuẩn bị sẽ đi đại lục Huyền Thiên." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, quyết định nói cho Âu Dương Tu Kỳ, phòng khi đến lúc đó hắn có sắp xếp gì, chẳng hạn như để hai người thiết lập Truyền Tống Trận.
"Lấy tu vi của các ngươi ở lại đại lục Hoàng Cực, quả thật không thích hợp. Vậy các ngươi chú ý an toàn, nhớ chiếu cố tốt sư đệ của ngươi." Rời đi cũng tốt, dù sao mình cũng có thể sẽ rời đi đại lục Hoàng Cực, trở lại đại lục Thiên Lăng.
"Sư tôn, ngài không cố gắng giữ lại chúng ta một chút nào sao? Ví dụ như nếu ngài muốn quay lại đại lục Thiên Lăng, vậy ít ra ngài cũng phải ở lại với chúng ta một thời gian chứ."
Tại sao vị sư tôn tiện nghi này dường như chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa họ đi cùng?
"Sư tôn chỉ dẫn ngươi đi đúng đường, tu hành tùy mỗi người. Chỉ có vượt quakhó khăn mới có thể trở thành cao thủ. Mỗi ngày đều muốn dựa dẫm vào vi sư, khi nào ngươi mới đạt đến trạng thái như vi sư?" Âu Dương Tu Kỳ tức giận nói, hắn đã có thể nhìn ra một số điều, hai đệ tử này cần phải đi con đường của chính mình, là sư tôn không giúp được bọn họ, chỉ có thể giúp bọn họ vào thời khắc mấu chốt.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ta tính sai, lại bị khiển trách.
"Được rồi, sư tôn bảo trọng, đệ tử cáo từ!"
"Hừ! Hãy cầm lấy cái này. Cái này có ba đạo công kích của ta. Đừng sử dụng nó linh tinh, trừ khi tính mạng của ngươi gặp nguy hiểm." Âu Dương Tu Kỳ lại lấy ra hai khối ngọc bài đưa cho Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
“Đạ tạ sư tôn!” Hai người nhận lấy ngọc bài rồi cất giữ cẩn thận. Đây là công kích của đại năng Độ Kiếp kỳ đó, là thứ tốt để bảo mệnh.
Sâu khi Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi động phủ của Âu Dương Tu Kỳ, liền chuẩn bị trực tiếp trở về Huyễn Nguyệt Sơn. Nhưng trước khi hai người đến Huyễn Nguyệt Sơn, họ đã gặp được Hồ Sâm, người luôn thích hóng chuyện khắp nơi.
--------------------------------------
Trí Mỹ Trai
Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Hồ Sâm, người vừa bước vào phòng đã nhìn chằm chằm hai người, Tiêu Lăng Hàn rất muốn đấm hắn một cái. Gia hỏa này trước đó trên đường đều không nhận ra mình hay Thượng Quan Huyền Ý, đã lâu lắm rồi mà hắn còn chưa hồi phục tinh thần.
" Thượng Quan sư đệ, Tiêu sư đệ, hai người ăn Mỹ Nhan Đan nào vậy? Mới ba năm không gặp mà các ngươi đã trở thành tuyệt thế công tử, bỏ xa ta mấy con phố. Vừa rồi trên đường đi, ta nhìn thấy rất nhiều sư muội, sư đệ đều mắt dính chặt vào ngươi. "Hồ Sâm trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Tuy rằng hắn lớn lên không tồi nhưng đứng trước mặt hai người này, hắn ngay lập tức bị so sánh với cặn bã.
"Đây, chỉ ăn những thứ này, không cẩn thận liền lớn lên đẹp như vậy rồi, Hồ sư huynh, ngươi ăn nhiều một chút, nói không chừng có lẽ sẽ có làm cho các sư muội, sư đệ bên mê đến không phân được đông tây nam bắc nữa." Thượng Quan Huyền Ý chỉ vào đồ ăn trên bàn, hắn lại gắp một đũa bỏ vào miệng, nói một cách mơ hồ.
Khuôn mặt này là do cha mẹ ban cho, hâm mộ cũng không tới!
Hồ Sâm trợn mắt, nếu ăn mấy món có thể khiến hắn đẹp như hai sư đệ trước mặt, vậy thì ngày nào hắn đến ăn cũng không sao, nhưng hắn sợ đến khi quay đầu lại, hắn đã thành một con heo trước khi trở nên khôi ngô tuấn tú.
"Hồ sư huynh, đã lâu không gặp, gần đây có gì mới không?" Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Sâm, ra tiếng hỏi. Nghĩ thầm, Hồ Sâm này tướng mạo cũng không tệ, tâm tính cũng không xấu, hơn nữa còn có đạo hữu, sao phải ghen tị với hai người họ?
Tiêu Lăng Hàn vừa hỏi tới chuyện mới, Hồ Sâm lập tức hưng phấn, rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm. Sau đó hắn nói: "Mười đại gia tộc ở thành Vân Hoàng bây giờ đã trở thành chín đại gia tộc. Tiền gia vừa mới bị diệt từ mười ngày trước."
Khi biết được tin tức, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đều sửng sốt, ai là người đã diệt Tiền gia? Âu Dương Tu Kỳ?
“Còn nữ nhân tên là Tiền Nhân Nhân thì sao?” Thượng Quan Huyền Ý không quan tâm đến chuyện khác, hắn chỉ quan tâm đến việc nữ nhân chết tiệt này dám mơ ước Tiêu Đại Ma Vương của hắn.
"Nàng đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm, ngươi có biết nàng chết như thế nào không?" Hồ Sâm vẻ mặt thần bí hỏi, ánh mắt mờ ám nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn nghe nói Tiền Nhân Nhân trước đó nháo đến mức ai cũng biết nàng không phải Tiêu Lăng Hàn thì không gả .
" Chết như thế nào?"
"Nàng bị mấy nha hoàn tra tấn đến chết. Hóa ra nàng là một nữ nhân độc ác, khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp hơn mình, nàng sẽ làm hỏng khuôn mặt của họ. Tất cả những nha hoàn trong viện của nàng cũng bị hủy dung. Vốn dĩ nàng có thể bỏ chạy nhưng bị một nha hoàn tên là Tiểu Lan hét lớn một tiếng nên không thể rời khỏi, nha hoàn tên Tiểu Lan nói rằng nàng muốn trả thù cho chị gái của mình, vì lý do này, nàng thậm chí còn hủy hoại vẻ ngoài của mình, thành công trở thành nha hoàn bên người của Tiền Nhân Nhân" Hồ Sâm tràn đầy cảm thán nói. Trên thực tế, hắn khá bội phục cái nha hoàn tên Tiểu Lan kia.
"Quả nhiên là gậy ông đập lưng ông, không phải là không bị nghiệp quật, chỉ là thời cơ chưa tới!"
Lúc này, trận pháp trong phòng bị cưỡng bức mở ra từ bên ngoài.
Sau đó Tiêu Linh Hàn, Thượng Quan Huyền Ý và Hồ Sâm nhìn thấy một nhóm tu sĩ mặc áo đen xông vào.
Người đến là đội chấp pháp của Học viện Hoàng Cực.
Khoảnh khắc nhìn rõ người, Hồ Sâm sợ đến mức yếu ớt ngồi xuống ghế, những người không biết rõ còn tưởng rằng hắn không sợ hãi.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, đều nhìn ra một diều: "Người tới không có ý tốt!"
“Ai là Tiêu Lăng Hàn ở đây?” Người mặc áo đen dẫn đầu nhìn ba người hỏi.
"Ta."
“Mang đi!” Nam tử giơ tay phải lên và ra hiệu về phía trước.
"Đợi đã! Các ngươi là thành viên của đội chấp pháp, thì cũng phải có đủ bằng chứng mới được bắt người, cho nên ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra? Tại sao các ngươi lại bắt ta?" Tiêu Lăng Hàn lớn tiếng hỏi trước khi những người đó tiến tới.
"Có người báo cáo ngươi đã giết người vô tội."
"Ta đã giết ai?"
" Tiền gia."
"Bằng chứng đâu?"
“Vậy ngươi có thể chứng minh ngươi đã ở đâu trong hai mươi ngày qua không?”
"Chúng ta. . . " Thượng Quan Huyền Ý muốn nói, bọn họ mấy ngày nay đều ở chỗ Âu Dương Tu Kỳ, nhưng Tiêu Lăng Hàn ngăn cản.
“Giải thích cũng vô dụng, bọn họ muốn chứng cứ, giao cho ta.” Tiêu Lăng Hàn cúi đầu nói vào tai Thượng Quan Huyền Ý.
“Ai bảo các ngươi tới bắt ta?”
Nam tử suy nghĩ một lúc, dù sao phó viện trưởng cũng không nói không được để người khác biết.
"Phó viện trưởng Dương Nho Nguyên."
Tiêu Lăng Hàn gật đầu: “Đa tạ, xin chờ một lát.” Nói xong, Tiêu Lăng Hàn lấy ra ngọc giản truyền âm cho Âu Dương Tu Kỳ.
Âu Dương Tu Kỳ tiễn Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý rời đi không bao lâu, ngọc giản truyền âm lại sáng lên, đọc xong nội dung, hắn tức giận rời khỏi sơn cốc.
Hầu như tất cả những người đi ăn ở Trí Mỹ Trai đều đến phòng mấy người Tiêu Lăng Hàn để hóng hớt xem lần này là ai đã phạm sai lầm.
-------------- End chương 159: ----------------
"Ta tin, ta tin. Sư tôn bớt giận. Ý ta là, ngài xem ngài hiện đang là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, muốn gì được nấy. Nếu ngài thành công phi thăng đến thế giới khác, vậy sau đó ngài lại trở thành con kiến và bắt đầu lại từ đầu. Nếu giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy cơ hội trở thành con kiến cũng không còn nữa."
Tiêu Lăng Hàn vừa mới nói đến lời này liền thấy sắc mặt Âu Dương Tu Kỳ đen đen, hiển nhiên là sắp tức giận. Hắn vội vàng tiếp tục nói: "Thật ra ta chỉ muốn nói là sư tôn, ngài còn trẻ như vậy, hiện tại không cần vội đi Truyền Tống Trận hư không. Lỡ như ngài vừa rời đi mấy năm, lại có khí vận chi tử nào đó mở ra phong ấn thì sao? Hơn nữa đi Truyền Tống Trận hư không cũng không an toàn, nếu không cẩn thận mà chết……” Vậy thì mệt lớn.
"Chết cái gì? Tiểu tử thúi này, ngươi nói tiếp đi a." Âu Dương Tu Kỳ tức giận nói.
"..."
"Không có gì, sư tôn, ngài phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ sống lâu trăm- ... À, không, không, ngài sẽ sống đến ngàn vạn tuổi." Tiêu Lăng Hàn âm thầm đổ mồ hôi cho mình, suýt nữa nói là sống lâu trăm tuổi rồi.
"Hừ!"
Ngay khi Tiêu Lăng Hàn cho rằng chủ đề này đã kết thúc, Âu Dương Tu Kỳ lại nói thêm: “Thật ra bây giờ ta cũng không có ý định rời đi. Lúc trước Cố Tư Thần đã tập hợp một nhóm người đạt đến Độ Kiếp đỉnh, hắn nói Thiên Linh Tông nguyện ý chủ động chịu một phần ba phí truyền tống, chỉ hy vọng mọi người có thể đồng thời rời đi cũng nhau, lần trước ta trở về để trả phí truyền tống, nhưng mà..." Nói tới nơi này, Âu Dương Tu Kỳ trừng mắt sang một bên liếc Thượng Quan Huyền Ý một cái, lúc ấy tiểu tử này nói là không có linh thạch.
Thượng Quan Huyền Ý không hiểu vì sao mà bị Âu Dương Tu Kỳ nhìn chằm chằm, một giây trước còn đang nói rất bình, nhưng một giây sau sắc mặt đã thay đổi, không biết chuyện này có liên quan gì đến mình? Mình đã đắc tội sư tôn tiện nghi này lúc nào vậy?
"Sư tôn, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*. Ngài không sợ Cố Tư Thần đang âm mưu cái gì sao?" Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Âu Dương Tu Kỳ trừng mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, hắn ngay lập tức lên tiếng để phân tán sự chú ý.
Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
"Hừ! Có thể có cái âm mưu gì? Người nhiều như vậy, tất cả mọi người đều đồng ý, có lợi mà không chiếm thì mới là đồ bỏ đi đó!" Âu Dương Tu Kỳ đĩnh đạc nói, hắn không sợ âm mưu, là một kiếm tu, hắn có thể đánh bại nhiều người trong số họ.
Thượng Quan Huyền Ý bỗng nhiên nhớ tới, kiếp trước hắn cũng từng tới Thiên Lăng đại lục, nhưng hắn hầu như luôn tìm được một nơi có linh khí cường đại để bế quan tu luyện. Hắn không biết nhiều về thế lực khắp nơi, nhưng điều khiến hắn ấn tượng nhất là năm đại tông môn đã biến thành một Thiên Linh Tông, các tứ đại tồn môn còn lại khác đã trở thành những tông môn hạng hai. Hắn không có hứng thú với chuyện xảy ra trong lúc đó nên đương nhiên không hỏi. Hiện tại xem ra người Thiên Linh Tông đã lần lượt lừa gạt tất cả các đại năng Độ Kiếp kỳ, chỉ để lại các đại năng Độ Kiếp kỳ của Thiên Linh Tông, bọn họ không xưng vương thì ai xưng đây?
Kiếp này, âm mưu của Thiên Linh Tông có thể sẽ không thành hiện thực, ít nhất sư tôn sẽ không thể rời đi vì không có đủ linh thạch cực phẩm.
Tiêu Lăng Hàn cạn lời, tựa hồ sư tôn hắn tin rằng rằng bản thân có thể lấy một địch mười. Nhưng có một số âm mưu quỷ kế rất khó đề phòng, sớm muộn gì sư tôn tiện nghi này cũng sẽ phải chịu thiệt.
"Sư tôn, nếu như các đại năng Độ Kiếp kỳ đều rời đi, chỉ có một người cố ý ở lại, ngươi cảm thấy Tu chân giới sau đó sẽ như thế nào?"
"Bang" một tiếng, chiếc bàn lại chia năm xe bảy lần nữa.
Tiêu Lăng Hàn vẫn luôn chú ý tới động tác của Âu Dương Tu Kỳ, thấy hắn lại muốn đập vào bàn lần nữa, Tiêu Lăng Hàn vội vàng đứng dậy, bảo vệ Thượng Quan Huyền Ý ở phía sau.
Thượng Quan Huyền Ý hoàn toàn không có phản ứng lại, sau khi được Tiêu Lăng Hàn bảo vệ vẫn có chút không thể hồi phục lại tinh thần.
Âu Dương Tu Kỳ liếc nhìn hai tiểu tử đứng ở một bên, vẫy ống tay áo, mặt đất lại trở nên sạch sẽ, động tác thành thạo mà lấy ra một chiếc bàn từ nhẫn không gian.
"Nếu không có việc gì thì ngươi về trước đi. Ta sẽ bế quan mấy ngày, tạm thời không cần tới đây."
"Sư tôn, phi thuyền của thương hội Thiên Tinh mấy ngày nữa sẽ về đại lục Huyền Thiên, chúng ta chuẩn bị sẽ đi đại lục Huyền Thiên." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, quyết định nói cho Âu Dương Tu Kỳ, phòng khi đến lúc đó hắn có sắp xếp gì, chẳng hạn như để hai người thiết lập Truyền Tống Trận.
"Lấy tu vi của các ngươi ở lại đại lục Hoàng Cực, quả thật không thích hợp. Vậy các ngươi chú ý an toàn, nhớ chiếu cố tốt sư đệ của ngươi." Rời đi cũng tốt, dù sao mình cũng có thể sẽ rời đi đại lục Hoàng Cực, trở lại đại lục Thiên Lăng.
"Sư tôn, ngài không cố gắng giữ lại chúng ta một chút nào sao? Ví dụ như nếu ngài muốn quay lại đại lục Thiên Lăng, vậy ít ra ngài cũng phải ở lại với chúng ta một thời gian chứ."
Tại sao vị sư tôn tiện nghi này dường như chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa họ đi cùng?
"Sư tôn chỉ dẫn ngươi đi đúng đường, tu hành tùy mỗi người. Chỉ có vượt quakhó khăn mới có thể trở thành cao thủ. Mỗi ngày đều muốn dựa dẫm vào vi sư, khi nào ngươi mới đạt đến trạng thái như vi sư?" Âu Dương Tu Kỳ tức giận nói, hắn đã có thể nhìn ra một số điều, hai đệ tử này cần phải đi con đường của chính mình, là sư tôn không giúp được bọn họ, chỉ có thể giúp bọn họ vào thời khắc mấu chốt.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ta tính sai, lại bị khiển trách.
"Được rồi, sư tôn bảo trọng, đệ tử cáo từ!"
"Hừ! Hãy cầm lấy cái này. Cái này có ba đạo công kích của ta. Đừng sử dụng nó linh tinh, trừ khi tính mạng của ngươi gặp nguy hiểm." Âu Dương Tu Kỳ lại lấy ra hai khối ngọc bài đưa cho Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
“Đạ tạ sư tôn!” Hai người nhận lấy ngọc bài rồi cất giữ cẩn thận. Đây là công kích của đại năng Độ Kiếp kỳ đó, là thứ tốt để bảo mệnh.
Sâu khi Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi động phủ của Âu Dương Tu Kỳ, liền chuẩn bị trực tiếp trở về Huyễn Nguyệt Sơn. Nhưng trước khi hai người đến Huyễn Nguyệt Sơn, họ đã gặp được Hồ Sâm, người luôn thích hóng chuyện khắp nơi.
--------------------------------------
Trí Mỹ Trai
Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Hồ Sâm, người vừa bước vào phòng đã nhìn chằm chằm hai người, Tiêu Lăng Hàn rất muốn đấm hắn một cái. Gia hỏa này trước đó trên đường đều không nhận ra mình hay Thượng Quan Huyền Ý, đã lâu lắm rồi mà hắn còn chưa hồi phục tinh thần.
" Thượng Quan sư đệ, Tiêu sư đệ, hai người ăn Mỹ Nhan Đan nào vậy? Mới ba năm không gặp mà các ngươi đã trở thành tuyệt thế công tử, bỏ xa ta mấy con phố. Vừa rồi trên đường đi, ta nhìn thấy rất nhiều sư muội, sư đệ đều mắt dính chặt vào ngươi. "Hồ Sâm trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Tuy rằng hắn lớn lên không tồi nhưng đứng trước mặt hai người này, hắn ngay lập tức bị so sánh với cặn bã.
"Đây, chỉ ăn những thứ này, không cẩn thận liền lớn lên đẹp như vậy rồi, Hồ sư huynh, ngươi ăn nhiều một chút, nói không chừng có lẽ sẽ có làm cho các sư muội, sư đệ bên mê đến không phân được đông tây nam bắc nữa." Thượng Quan Huyền Ý chỉ vào đồ ăn trên bàn, hắn lại gắp một đũa bỏ vào miệng, nói một cách mơ hồ.
Khuôn mặt này là do cha mẹ ban cho, hâm mộ cũng không tới!
Hồ Sâm trợn mắt, nếu ăn mấy món có thể khiến hắn đẹp như hai sư đệ trước mặt, vậy thì ngày nào hắn đến ăn cũng không sao, nhưng hắn sợ đến khi quay đầu lại, hắn đã thành một con heo trước khi trở nên khôi ngô tuấn tú.
"Hồ sư huynh, đã lâu không gặp, gần đây có gì mới không?" Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Sâm, ra tiếng hỏi. Nghĩ thầm, Hồ Sâm này tướng mạo cũng không tệ, tâm tính cũng không xấu, hơn nữa còn có đạo hữu, sao phải ghen tị với hai người họ?
Tiêu Lăng Hàn vừa hỏi tới chuyện mới, Hồ Sâm lập tức hưng phấn, rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm. Sau đó hắn nói: "Mười đại gia tộc ở thành Vân Hoàng bây giờ đã trở thành chín đại gia tộc. Tiền gia vừa mới bị diệt từ mười ngày trước."
Khi biết được tin tức, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đều sửng sốt, ai là người đã diệt Tiền gia? Âu Dương Tu Kỳ?
“Còn nữ nhân tên là Tiền Nhân Nhân thì sao?” Thượng Quan Huyền Ý không quan tâm đến chuyện khác, hắn chỉ quan tâm đến việc nữ nhân chết tiệt này dám mơ ước Tiêu Đại Ma Vương của hắn.
"Nàng đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm, ngươi có biết nàng chết như thế nào không?" Hồ Sâm vẻ mặt thần bí hỏi, ánh mắt mờ ám nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn nghe nói Tiền Nhân Nhân trước đó nháo đến mức ai cũng biết nàng không phải Tiêu Lăng Hàn thì không gả .
" Chết như thế nào?"
"Nàng bị mấy nha hoàn tra tấn đến chết. Hóa ra nàng là một nữ nhân độc ác, khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp hơn mình, nàng sẽ làm hỏng khuôn mặt của họ. Tất cả những nha hoàn trong viện của nàng cũng bị hủy dung. Vốn dĩ nàng có thể bỏ chạy nhưng bị một nha hoàn tên là Tiểu Lan hét lớn một tiếng nên không thể rời khỏi, nha hoàn tên Tiểu Lan nói rằng nàng muốn trả thù cho chị gái của mình, vì lý do này, nàng thậm chí còn hủy hoại vẻ ngoài của mình, thành công trở thành nha hoàn bên người của Tiền Nhân Nhân" Hồ Sâm tràn đầy cảm thán nói. Trên thực tế, hắn khá bội phục cái nha hoàn tên Tiểu Lan kia.
"Quả nhiên là gậy ông đập lưng ông, không phải là không bị nghiệp quật, chỉ là thời cơ chưa tới!"
Lúc này, trận pháp trong phòng bị cưỡng bức mở ra từ bên ngoài.
Sau đó Tiêu Linh Hàn, Thượng Quan Huyền Ý và Hồ Sâm nhìn thấy một nhóm tu sĩ mặc áo đen xông vào.
Người đến là đội chấp pháp của Học viện Hoàng Cực.
Khoảnh khắc nhìn rõ người, Hồ Sâm sợ đến mức yếu ớt ngồi xuống ghế, những người không biết rõ còn tưởng rằng hắn không sợ hãi.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, đều nhìn ra một diều: "Người tới không có ý tốt!"
“Ai là Tiêu Lăng Hàn ở đây?” Người mặc áo đen dẫn đầu nhìn ba người hỏi.
"Ta."
“Mang đi!” Nam tử giơ tay phải lên và ra hiệu về phía trước.
"Đợi đã! Các ngươi là thành viên của đội chấp pháp, thì cũng phải có đủ bằng chứng mới được bắt người, cho nên ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra? Tại sao các ngươi lại bắt ta?" Tiêu Lăng Hàn lớn tiếng hỏi trước khi những người đó tiến tới.
"Có người báo cáo ngươi đã giết người vô tội."
"Ta đã giết ai?"
" Tiền gia."
"Bằng chứng đâu?"
“Vậy ngươi có thể chứng minh ngươi đã ở đâu trong hai mươi ngày qua không?”
"Chúng ta. . . " Thượng Quan Huyền Ý muốn nói, bọn họ mấy ngày nay đều ở chỗ Âu Dương Tu Kỳ, nhưng Tiêu Lăng Hàn ngăn cản.
“Giải thích cũng vô dụng, bọn họ muốn chứng cứ, giao cho ta.” Tiêu Lăng Hàn cúi đầu nói vào tai Thượng Quan Huyền Ý.
“Ai bảo các ngươi tới bắt ta?”
Nam tử suy nghĩ một lúc, dù sao phó viện trưởng cũng không nói không được để người khác biết.
"Phó viện trưởng Dương Nho Nguyên."
Tiêu Lăng Hàn gật đầu: “Đa tạ, xin chờ một lát.” Nói xong, Tiêu Lăng Hàn lấy ra ngọc giản truyền âm cho Âu Dương Tu Kỳ.
Âu Dương Tu Kỳ tiễn Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý rời đi không bao lâu, ngọc giản truyền âm lại sáng lên, đọc xong nội dung, hắn tức giận rời khỏi sơn cốc.
Hầu như tất cả những người đi ăn ở Trí Mỹ Trai đều đến phòng mấy người Tiêu Lăng Hàn để hóng hớt xem lần này là ai đã phạm sai lầm.
-------------- End chương 159: ----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất