[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 16: Ân Thiên Duệ Ngốc Nghếch

Trước Sau
Editor: Linh Khánh

Thượng Quan Huyền Ý cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn nghĩ rằng muốn cùng Ân Thiên Duệ hành động với nhau, rốt cuộc cái gọi là Ân Tuyên kia nhất định không phải người tốt gì, hắn còn muốn giúp bạn tốt kiếp trước chăm sóc em trai của hắn thật tốt nhưng nếu Tiêu Lăng Hàn không đáp ứng hắn - một người cũng không có tác dụng gì, hắn hiện tại mới mười hai tuổi, so với tất cả mọi người thì nhỏ hơn, khẳng định thoạt nhìn cũng không đáng tin cậy.

Nhưng Tiêu Lăng Hàn thì không giống, diện mạo khí chất xuất trần, mặt mày như ngọc, bề ngoài lại càng thêm đẹp hơn. Quan trọng nhất là ở trong lòng hắn Tiêu Lăng Hàn là một người giả dối, tráo trở, gian trá, là người cho dù có chết cũng muốn linh thạch . Có Tiêu Lăng Hàn bọn họ nhất định sẽ không có hại. Nếu có hại thì đều là người khác có hại.

"Ngươi nghĩ này, vào thành thì phải mất mười viên linh thạch cấp thấp, con phải ở trọ, ăn cơm, mấy cái này đều phải tốn linh thạch. Còn có......" Tiêu Lăng Hàn bắt đầu đếm ngón tay cùng Ân Thiên Duệ tính một bút linh thạch phải tiêu phí.

Ân Thiên Duệ bị Tiêu Lăng Hàn nói đến mức đầu sắp hôn mê, yếu ớt hỏi một câu: "Cha mẹ ngươi không có cho ngươi linh thạch sao?"

Tiêu Lăng Hàn lập tức ấp ủ cảm xúc một chút bi thương, có chút mất mát nói: "Ta không có cha mẹ, người gia tộc đều ức hiếp ta nhưng nơi đó vẫn còn sẽ cho ta linh thạch."

Ân Thiên Duệ có chút đồng tình nhìn Tiêu Lăng Hàn, lại nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền Ý một lòng muốn sống nói: "Người trong gia tộc đều muốn giết ta nếu không phải gặp được Tiêu ca ca, khả năng cao ta đã sớm chết."

Nghe xong Thượng Quan Huyền Ý nói, không có gì bất ngờ xảy ra hắn cũng thu hoạch được ánh mắt đồng tình của Ân Thiên Duệ.

Vì thế Ân Thiên Duệ phi thường hào khí nói: "Chỉ cần các ngươi nguyện ý cùng ta đi, chi phí đi một đường này ta bao, hơn nữa chú Dung còn có một yêu thú phi hành, tốc độ cũng rất nhanh."



Tiêu Lăng Hàn: tên nhóc này khá biết điều đó, nhất định tương lai sẽ xán lạn!

Thượng Quan Huyền Ý: haiz! Thiếu niên, ngươi quá dễ lừa! Yêu thú phi hành đó! Vậy không biết giao linh thạch để đi nhờ phi kiếm của Tiêu ca ca sao?

Tiêu Lăng Hàn nhăn này mày, có chút do dự nói: "Như vậy không tốt lắm có phải không? Hai anh em chúng ta sao có thể tiêu tốn linh thạch của ngươi được chứ? Nếu làm cha mẹ ngươi biết được chỉ sợ là sẽ giáo huấn ngươi một trận."

Thượng Quan Huyền Ý cũng tràn đầy rối rắm nói: "Tiêu ca ca nói cũng đúng, huống chi nhiều thêm hai người chúng ta chẳng may đến lúc đó linh thạch của ngươi không đủ làm sao bây giờ?"

"Hai người cứ yên tâm, cha mẹ ta người rất tốt, là sẽ không giáo huấn ta. Thời điểm ta ra cửa mẹ của ta đã cho ta một vạn linh thạch cấp thấp, cha cũng cho ta một vạn linh thạch cấp thấp, ông nội cũng cho hai vạn linh thạch cấp thấp. Huống chi chúng ta đi thành Vân Hoàng còn phải trải qua thành Huyễn Thiên, đến lúc đó nếu linh thạch không đủ ta sẽ trở về hỏi xin cha mẹ một chút."

Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn: cha mẹ tốt như vậy chúng ta cũng muốn!

Thấy hai người đều không nói lời nào, Ân Thiên Duệ tiếp tục nói: "Ta và các ngươi rất hợp duyên, ta thật vất vả ra cửa một chuyến hơn nữa ta đều coi hai người trở thành bạn của ta, chuyện này liền quyết định như vậy nhé."

Kết quả giống như Tiêu Lăng Hàn dự đoán, nhưng là, thiếu niên ngươi phá của như vậy, cha mẹ ngươi biết không?

Tiêu Lăng Hàn làm bộ cố mà làm nói: "Vậy được rồi, vậy ngày mai chúng ta liền cùng Ân thiếu đi thành Thiên Huệ."

Kỳ thật Tiêu Lăng Hàn chủ yếu vẫn là muốn nhìn một chút cái thiếu niên tên Ân Tuyên kia, thạch hải có thứ gì đó hấp dẫn hắn.

"Vậy quyết định như thế nhé, các ngươi gọi ta là Thiên Duệ được rồi, mọi người đều là bạn bè với nhau, gọi là Ân thiếu thì lạ lùng quá."



Ân Thiên Duệ nói xong, liền ngáp một cái: "Ta đi ngủ một giấc đã, mấy ngày nay vẫn luôn ngồi ở trên yêu thú, quá mệt mỏi."

Thượng Quan Huyền Ý thúc giục nói: "Thiên Duệ, vậy ngươi mau đi nghỉ ngơi đi!"

Ân Thiên Duệ vẫy vẫy tay, liền đến đối diện đại thụ nằm xuống, hai gã tiền bối Kim Đan kỳ bảo vệ hắn ở cách đó không xa.

Chờ Ân Thiên Duệ rời đi, Thượng Quan Huyền Ý mới nhỏ giọng nói: "Tiêu ca ca, chúng ta lừa linh thạch của một thiếu niên đơn thuần như vậy có được không?"

Tiêu Lăng Hàn thiết lập một cái trận pháp cách âm xong mới tức giận mở miệng: "Ý của ngươi là về sau chúng ta đều lấy linh thạch từ ngươi ra?"

Thượng Quan Huyền Ý trừng lớn mắt: "Tiêu ca ca, ngươi đây là cái logic gì vậy, ngươi sao có thể nghĩ như vậy chứ!?" Hắn lập tức bày ra một bộ đáng thương cực kì, "Ta biết, hai chúng ta đều không có nhiều linh thạch. ( không tính ở bên trong túi trữ vật :một cái có mấy chục vạn, một cái khác có mấy trăm vạn linh thạch cấp thấp, trung cấp cùng với linh thạch cao cấp, xác thật không nhiều lắm. ) Thiên Duệ bỏ ra linh thạch giúp chúng ta, cái này kêu lấy của người giàu chia cho người nghèo, kiếp hắn giàu có nên chia cho chúng ta, yên tâm đi! Ta nhất định sẽ cùng ngươi nhất trí một đoạn đường này."

Tiêu Lăng Hàn tức giận gõ đầu Thượng Quan Huyền Ý một chút, "Nói thật gì mà to thế, huống chi ta cũng sẽ không chỉ bắt hắn tiêu linh thạch. Ta sẽ thuận tiện bảo hộ một chút cái Ân thiếu gia ngốc nghếch kia, khi hắn đi xa chúng ta khoảng 5 mét thì ta phát hiện trên vận khí người hắn ở một phương hướng đang dần xói mòn, ta hoài nghi có người ở ăn trộm vận khí của hắn, nhưng mà nếu hắn ở trong phạm vi 5 mét quanh chúng ta, hiện tượng như vậy liền sẽ biến mất."

Tuy rằng không biết nguyên nhân do Thượng Quan Huyền Ý hay là nguyên nhân do hắn nhưng dù sao hai người bọn họ đều là cùng nhau, điểm này cũng không gây trở ngại.

Thượng Quan Huyền Ý mí mắt giựt giựt, áp xuống điều không thoải mái trong lòng, suy nghĩ một chút, đời trước thời điểm hắn gặp được hai anh em Ân gia đều đã hơn hai mươi tuổi, cũng không biết những gì bọn họ trải qua ở phía trước. Nhưng em trai của bạn tốt bị người ta đánh cắp vận khí, vậy về sau trên con đường tu luyện sẽ gặp phải rất nhiều nhấp nhô, điểm này hắn tuyệt không thể chịu đựng!

------------------ End chương 16: --------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau