[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 161: Thẩm Vấn Dương Nho Nguyên

Trước Sau
Nhóm người đi đến đại sảnh của Chấp Pháp Viện, có người đi ngang qua nhìn thấy phó viện trưởng Chấp Pháp Viện, trong lòng tò mò như chim nhỏ. Nhưng khi nhìn thấy người dẫn đầu, vẻ mặt của họ đều thay đổi, viện trưởng đại nhân vậy mà đến Chấp Pháp Viện .

"Vãn bối bái kiến viện trưởng đại nhân!"

Âu Dương Tu Kỳ chỉ lạnh lùng gật đầu.

"Vu tiểu tử, đi gọi đường chủ của Chấp Pháp Viện ra đây." Âu Dương Tu Kỳ nói với Vu Thành Địch đang đứng ở một bên làm người trong suốt.

Chấp Pháp Viện thuộc thẩm quyền viện trưởng đại nhân, phó viện trưởng chỉ trông coi, mà bình thường người làm chủ phải là đường chủ Chấp Pháp Viện .

Vu Thành Địch có chút khó xử nhìn thoáng qua Dương Nho Nguyên, đường chủ Chấp Pháp Viện đã bị Dương Nho Nguyên ra lệnh giam giữ mười năm trước, hắn có thể gọi người ở đâu? Trong cấm lao sao?

"Ngươi nhìn ta làm gì? Nếu viện trưởng yêu cầu ngươi đi thì cứ đi đi." Dương Nho Nguyên trừng mắt nhìn Vu Thành Địch, hắn còn không biết mình có thể sống qua ngày hôm nay không. Chuyện gì đến thì sẽ đến, nhưng không thể để một đội trưởng nhỏ bé như Vu Thành Địch đè đầu hắn được.

Dương Nho Nguyên ở Chấp Pháp Viện đã tích lũy uy tín từ lâu, cái trừng mắt của hắn thực sự khiến Vu Thành Địch hoảng sợ và không dám nói gì nữa.

“Người này chẳng lẽ đã chết rồi sao?” Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía Vu Thành Địch hỏi.

Vu Thành Địch: “…” Không chết, nhưng cách cái chết cũng không xa.

Thấy Vu Thành Địch không trả lời, Âu Dương Tu Kỳ cau mày, chẳng lẽ chết thật? Không đúng a, không phải đèn hồn vẫn còn sáng sao?

"Dẫn đường!" Âu Dương Tu Kỳ thấy thế liền trực tiếp nói với Vu Thành Địch.

Vu Thành Địch ban đầu muốn đưa mấy người Âu Dương Tu Kỳ đến cấm lao, kết quả Dương Nho Nguyên tới nói một câu: "Người không có ở cấm lao." Điều này khiến Vu Thành Địch bối rối. Chính hắn là người năm đó nhận được lệnh của Dương Nho Nguyên đem đường chủ vào cấm lao. Trong cấm lao không thể sử dụng linh khí, mỗi năm đưa mấy bình Tích Cốc Đan là xong việc.

Cuối cùng, Dương Nho Nguyên đành phải dẫn đường, một lát sau, mấy người đi Truyền Tống Trận đến một quặng linh thạch.

Nhìn thấy quặng linh thạch này, mọi người còn có cái gì không hiểu nữa, đường chủ Chấp Pháp Viện bị Dương Nho Nguyên kéo tới đây để đào quặng.

Nhìn thấy những người thợ mỏ đều gầy gò xanh xao, trông có vẻ suy dinh dưỡng, Âu Dương Tu Kỳ càng cau mày hơn. Theo những gì hắn biết, một số người trong học viện mắc lỗi thực sự sẽ bị phạt đến đây đào quặng. Nhưng trước mắt có quá nhiều người đào quặng, học viện lại có nhiều học sinh không nghe lời như vậy sao?

Quản sự khu quặng này nhìn thấy Dương Nho Nguyên lập tức tiến tới chào hỏi, nhanh chóng nói với hắn rằng tháng trước đã kiếm được 50 vạn linh thạch trung phẩm.

Mấy người ở bên cạnh nghe lén âm thầm mím môi, không ngờ học viện này lại giàu có như vậy. Đây chỉ là thu nhập từ một quặng linh thạch, nếu cộng tất cả vào...!

Vu Thành Địch nhanh chóng dừng lại suy nghĩ khác thường của mình, không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy mình nghèo rớt mồng tơi.

Âu Dương Tu Kỳ sắc mặt tối sầm, tại sao hắn lại không biết học viện kiếm được nhiều tiền như vậy? Mỗi lần hắn chỉ lấy được một lượng linh thạch ít đến đáng thương, nếu không hắn cũng không phải mấy trăm năm mới có thể kiếm được 10 vạn linh thạch cực phẩm, hơn nữa phần lớn đều kiếm được từ các đại lục khác.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn về một hướng, không khỏi "Hừ" một tiếng.

Tiêu Lăng Hàn nhìn theo ánh mắt của hắn, còn không phải chỉ là mấy người đào quặng sao?

"Quen biết sao?"

"Ừ, đó là một sư huynh của Khí Viện của chúng ta. Trước đó hắn từng ở trong động phủ của mình, nhưng ngày hôm sau đã biến mất. Hóa ra hắn bị bắt tới đây."



Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn trở nên đồng tình khi nhìn những người thợ mỏ, trong số họ có rất nhiều người là những thiên chi kiêu tử của học viện nhưng lại bị ném vào quặng linh thạch làm cu li.

Có vẻ như họ đã vô tình giải quyết được bí ẩn về sự mất tích không rõ nguyên nhân của các học sinh học viện trong vài tháng qua.

"Đi gọi đường chủ Chấp Pháp Viện tới đây." Âu Dương Tu Kỳ không kiên nhẫn nói với quản sự.

"Xin hỏi ngài là?" Nhìn thấy người này cùng Dương Nho Nguyên đi tới, quản sự cũng không dám lơ là hắn, nhưng không có Dương Nho Nguyên lên tiếng, hắn cũng không dám tự ý quyết định.

" Bảo ngươi đi thì cứ đi đi. Nhiều chuyện quá!" Áp lực từ Nguyên Anh trung kỳ của Vu Thành Địch bắt đầu tỏa ra.

"Ta đi ngay đây." Quản sự lập tức nịnh nọt rời đi, dù sao hắn cũng chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, cùng Vu Thành Địch chênh lệch rất lớn.

Mười phút sau, mấy người không thấy ai nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng "rầm rầm".

Sau đó, có mấy người nhìn thấy người quản sự dẫn một ông già tóc bạc đi tới.

Khuôn mặt ông lão đầy những thăng trầm của cuộc đời, đôi mắt đầy phong trần, dáng vẻ hốc hác, đầu tóc rối bù, mặc quần áo rách rưới, đi một đôi giày không thể che nổi ngón chân, quả thực chính là một ông già lôi thôi lếch thếch. Đãi ngộ của hắn rõ ràng là khác với những người khác, những người khác chỉ bị giam giữ linh khí trong đan điền, mà hắn lại còn bị xích sắt cột ở chân. Hóa ra âm thanh vừa rồi là tiếng xích sắt khi hắn bước đi.

“Đại nhân, Trình Lập đã được đưa tới.” Quản sự bước tới báo cáo, vẻ mặt nịnh nọt.

Trình Lập cúi đầu, không biết người gọi mình là ai. Điều khiến hắn chú ý là nhưng đôi giày sang quý, một đôi này đắt hơn đôi kia. Khi hắn nhìn thấy một đôi giày, nội tâm hắn có chút kích động nho nhỏ, sợ mình nhìn nhầm, đưa tay dụi dụi mắt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đoan chính của viện trưởng đại nhân.

Hắn lập tức quỳ xuống đất và bật khóc.

Tiếng khóc của Trình Lapaj khiến quản sự tỏ ra bối rối, những người khác càng không nói nên lời.

"Ta còn chưa chết đâu, ngươi khóc cái gì!" Âu Dương Tu Kỳ nghe được tiếng khóc của Trình Lập, trong lòng bực bội một trận, tức giận quát. Hắn vừa khóc như này, ý chẳng phải là mình chẳng làm cái gì, giờ mới đến cứu hắn sao? Dù đây là sự thật nhưng hắn cũng là bị kẻ gian che mắt, không muốn nhận nồi này.

Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Âu Dương Tu Kỳ, trong lòng thầm nghĩ, sư tôn tính tình nóng nảy lại tới nữa, người ta dễ xúc động là chuyện bình thường. Suy cho cùng, ai bị tra tấn mười năm thì phát tiết một chút khi được cứu cũng là điều hiển nhiên.

"Sư tôn, chúng ta trước tiên mang Trình tiền bối về rồi nói sau." Dù sao ở đây vẫn có rất nhiều người đang nhìn, đặc biệt là những người đào quặng kia muốn xem nhưng lại bị những người trông coi quất roi.

Rất nhanh, mấy người trở lại đại sảnh của Chấp Pháp Viện, Âu Dương Tu Kỳ ngồi ở vị trí chủ thượng, Dương Nho Nguyên quỳ gối ở phía dưới.

Thấy Âu Dương Tu Kỳ muốn đợi Trình Lập tới rồi mới thẩm vấn hắn, Tiêu Lệnh Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhàm chán đứng ở một bên. Trước mặt người ngoài, sư tôn phải bảo trì phong thái cao nhân, trên mặt không biểu tình, cả người lạnh lùng vô vị.

Một thời gian sau, Trình Lập lại xuất hiện lần nữa trước mặt nhiều người, hình tượng của hắn đã thay đổi đáng kể. Tóc được buộc gọn gàng phía sau, mặc pháp y màu xám, tuy gầy nhưng tinh thần phấn chấn, nét mặt toả sáng .

" Vãn bối bái kiến viện trưởng đại nhân!"

Âu Dương Tu Kỳ gật đầu, cau mày nhìn hai người đang quỳ gối phía dưới, "Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?"

Nhìn thấy Dương Nho Viễn quỳ ở đó không nói một lời, Trình Lập dẫn đầu nói: “Mười năm trước, ta ngoài ý muốn phát hiện Dương Nho Nguyên đã tham ô linh thạch của học viện. Do không đủ chứng cứ nên lúc đó ta phái người đi xem xét để tìm manh mối. Nhưng, những người ta cử đến đó đều lần lượt biến mất, sau khi ta nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đang định bẩm báo cho người nhưng Dương Nho Nguyên đã dẫn người đến đả thương ta. Sau đó hắn quay lại cắn ngược ta một cái, nói rằng ta đã tham ô và tống ta vào cấm lao, một năm sau hắn đưa ta đến quặng linh thạch ."

Những gì Trình Lập nói tuy đơn giản nhưng có thể khiến một tu sĩ cường tráng trong mười năm trở nên hốc hác, có thể tưởng tượng rằng người này chắc chắn đã phải chịu đựng vô số đau khổ và tra tấn.



“Mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi.”

" Viện trưởng đại nhân có thể tra ra âm mưu của Dương Nho Nguyên là tốt rồi, ta chịu chút khổ này đều là đáng giá."

Âu Dương Tu Kỳ: “…” Thật xin lỗi, âm mưu của hắn ta cũng không biết.

"Dương Nho Nguyên, ngươi có gì muốn nói sao?" Âu Dương Tu Kỳ quay đầu về phía Dương Nho Nguyên, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

"..."

Im lặng là vàng, xem ra Dương Nho Viễn này cũng không có ý định thẳng thắn từ khoan mà là muốn kháng cự từ nghiêm.

"Sư tôn, nếu ngài giam cầm tu vi của phó viện trưởng, ta có cách khiến hắn nói ra sự thật." Trước mặt sư tôn, sưu hồn là không thể sử dụng, nhưng chẳng phải còn có Chân Ngôn Phù sao? Hắn cũng rất tò mò không biết lúc trước ánh mắt không cam lòng của Dương Nho Nguyên nhìn hắn là có ý nghĩa gì.

Âu Dương Tu Kỳ xua tay, sau một khắc, Dương Nho Nguyên đứng chết trận tại chỗ, căn bản không thể động đậy.

Tiêu Lăng Hàn đi tới trước mặt Dương Nho Nguyên, nở một nụ cười gian tà.

Điều này khiến Dương Nho Viễn dựng tóc gáy, nhưng nghĩ đến việc viện trưởng đại nhân không làm được, Tiêu Lăng Hàn này mới tu luyện mấy năm chắc chắn cũng làm không được. Sau khi nghĩ như vậy, hắn thấy an tâm hơn rất nhiều.

Nhìn bộ dáng của Dương Nho Viễn, Tiêu Lăng Hàn chẳng lẽ còn không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà Tiêu Lăng Hàn cũng không nói nhiều, hắn sẽ sớm hối hận.

Tiêu Lăng Hàn lấy ra một lá Chân Ngôn Phù cấp bốn dán lên người Dương Nho Nguyên, đây là lần thứ hai hắn sử dụng Chân Ngôn Phù cấp bốn, lần đầu tiên hắn sử dụng là trên người Từ Thắng Hoa, đúng là hiệu quả cmnr.

"Xong rồi sư tôn, ta có thể hỏi trước được không?" Tiêu Lăng Hàn đầy mong đợi nhìn Âu Dương Tu Kỳ, hắn không khỏi tò mò, tên kia đang có ý đồ gì?

Âu Dương Tu Kỳ xua tay ra hiệu cho hắn hỏi.

"Sao ngươi lại muốn bắt ta?"

Tiêu Lăng Hàn vừa nói, Dương Nho Nguyên không tự chủ được mở miệng muốn nói, hai mắt hắn trợn to, kinh hãi nhìn Tiêu Lăng Hàn.

"Bởi vì ngươi thiên phú tốt, là thân thể không tồi để ta thay thế ."

Nghe được lời nói của Dương Nho Nguyên, mọi người đều hiểu tại sao hắn lại muốn đưa Tiêu Lăng Hàn đến Chấp Pháp Viện, hóa ra là tên này muốn đoạt xá Tiêu Lăng Hàn.

“Ngươi bắt đầu đánh chủ ý lên ta từ khi nào?” Tiêu Lăng Hàn hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

"Ta bắt đầu chú ý tới ngươi khi trưởng lão Bành Vô Hối ở nhiệm vụ đường nói với ta rằng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ cấp ba và cấp bốn."

Tiêu Lăng Hàn hít sâu một hơi, chiến lược quyết định thành bại, xem ra sau này hắn không thể quá phô trương.

"Sư tôn, ngài hỏi đi, ta không có vấn đề gì nữa." Tiêu Lăng Hàn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Tu Kỳ nói.

Nói xong, hắn bước sang một bên, vừa đứng dậy, tay hắn đã bị Thượng Quan Huyền Ý nắm chặt. Nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, sắc mặt Thượng Quan Huyền Ý lúc này có chút tái nhợt, lực tay lại tăng lên vài phần, nắm chặt tay phải Tiêu Lăng Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau