[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 162: Cái Chết Của Dương Nho Nguyên

Trước Sau
Tiêu Lăng Hàn tâm tình rất tốt, khóe miệng vô thức cong lên, tiểu gi hỏa đây là đang lo lắng cho hắn! Đôi bàn tay đang nắm bình thưởng trở thành ngón đan xen.

Thượng Quan Huyền Ý vẫn còn có chút sợ hãi, khi nghe Dương Nho Nguyên nói tên này muốn thân thể của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng hắn như bị ai gõ mạnh một cái. Hắn thực sự sợ người này sẽ đột ngột biến mất khỏi thế giới của mình, tựa như khi hắn đột nhiên xuất hiện.

Tiêu Lăng Hàn là đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, có lúc Thượng Quan Huyền Ý thật sự sợ tất cả những chuyện này chỉ là mơ mà thôi. Chỉ khi nắm chặt Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý mới cảm nhận được hắn đang tồn tại, mới có thể cảm thấy an tâm và biết rằng đây không phải là mơ.

"Dương Nho Nguyên, sao ngươi lại làm như vậy?" Âu Dương Tu Kỳ nhìn Dương Nho Nguyên đang quỳ bất động phía dưới, vẻ mặt không chút biểu tình.

“Ta đã hơn 900 tuổi, thọ mệnh sắp kết thúc, những năm nay ta vẫn đang tìm kiếm tu sĩ có thiên phú tu luyện, chờ khi thời cơ đến ta sẽ đọat xá. Mắt thấy phi thuyền đến đại lục Huyền Thiên sắp phải rời đi. Tiêu Lăng Hàn chính là cây giống tu luyện tốt nhất ta nhìn thấy trong mấy năm nay, hơn nữa ta đã sắp xếp xong hết thảy, những năm này ta cũng tích lũy không ít linh thạch, chờ ta rời đi học viện Hoàng Cực, ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy được. Rõ ràng mọi việc diễn ra đều cực kì thuận lợi nhưng tại sao cố tình Tiêu Lăng Hàn lại là đồ đệ của ngươi!? Kế hoạch nhiều năm của ta sao lại bị hủy hoại như vậy chứ? Ta cảm thấy sự chuẩn bị nhiều năm như vậy của mình giống như một trò cười." Dương Nho Nguyên có chút kích động nói, bây giờ hắn biết mình đã hoàn toàn xong rồi. Tại sao lại như vậy? Vừa rồi rõ ràng hắn không muốn nói ra những lời đó, nhưng lại không thể khống chế được miệng mình.

Âu Dương Tu Kỳ đau đầu xoa xoa lông mày, hắn rất không kiên nhẫn quản lý những chuyện này, nếu không thì mấy thủ hạ của hắn để làm gì? Những chuyện rắc rối này nên để bọn họ đi giải quyết, nhìn thấy Trình Lập đứng ở một bên, hắn lập tức nảy ra chủ ý.

"Trình Lập, tiếp theo ngươi sẽ tiếp quản Chấp Pháp Viện. Nhìn xem ai bị oan uổng thì bồi thường cho những người đó đi. Ngoài ra còn có những linh thạch mà Dương Nho Nguyên đã tham ô trong nhiều năm qua, sau này ngươi thu lại và đưa chúng đến nơi ở của ta. " Âu Dương Tu Kỳ giao hết mọi chuyện cho Trình Lập đi làm, hắn vẫn thích hợp làm chưởng quầy phủi tay hơn.

"Vâng, ta nhất định sẽ không phụ lòng tin cậy của ngài." Trình Lập lập tức cung kính hành lễ với Âu Dương Tu Kỳ, sau đó quay đầu nhìn Dương Nho Nguyên đang quỳ bên cạnh mình, "Viện trưởng đại nhân, ngài xem, phó viện trưởng nên xử lý như thế nào? "

"Sư tôn, ngài có thể giao hắn cho ta xử lý được không?" Thượng Quan Huyền Ý bước tới cầu xin Âu Dương Tu Kỳ.

Âu Dương Tu Kỳ kinh ngạc liếc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, hắn vốn tưởng rằng Tiêu Lăng Hàn sẽ là yêu cầu tự mình xử lý người này, thế là quay đầu nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn cảm nhận được ánh mắt của Âu Dương Tu Kỳ, gật gật đầu.

"Được rồi, hắn là của ngươi." Nói xong, Âu Dương Tu Kỳ đã không còn ở trong đại sảnh nữa.

"Sư huynh, ngươi về trước đi, ta sẽ quay lại sau." Thượng Quan Huyền Ý đi tới bên cạnh Dương Nho Nguyên, quay đầu hướng Tiêu Lăng Hàn nói.

“Được, vậy ngươi nhớ về sớm.” Tiêu Lăng Hàn đi tới bên người Thượng Quan Huyền Ý, đưa tay ra, thận mật mà sờ sờ đầu hắn. Đoán rằng hắn đây là muốn trả thù cho smình, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, chỉ cảm thấy tâm tình của mình tốt khác thường.

Sau khi Tiêu Lăng Hàn rời đi, Thượng Quan Huyền Ý bảo Trình Lập cho hắn mượn một căn phòng. Sau khi đưa Dương Nho Nguyên vào trong, hắn liền khởi động trận pháp trong phòng, chặn hết mọi ánh mắt nghiên cứu từ bên ngoài.

Đây không phải là một căn phòng bình thường, nó là một phòng thẩm vấn với đủ loại dụng cụ tra tấn, chuyên dùng để thẩm vấn những tu sĩ phạm sai lầm nhưng sống chết không thừa nhận.

Thượng Quan Huyền Ý trực tiếp ném Dương Nho Nguyên xuống mặt đất, khi nhìn thấy Dương Nho Nguyên nhắm mắt lại, hoàn toàn không để ý tới hắn, hắn cũng không quan tâm.



Thân thể của Dương Nho Nguyên bị Âu Dương Tu Kỳ hạ cấm chế, hiện tại căn bản không thể sử dụng bất kỳ chút linh lực nào. Nhưng hắn cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn đã ở Nguyên Anh kỳ, pháp khí thông thường căn bản không thể đả thương hắn. Hơn nữa, Thượng Quan Huyền Ý cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, cho nên hắn căn bản không để Thượng Quan Huyền Ý vào mắt. Hắn muốn xem tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này có thể làm được trò gì.

"Lão gia hỏa, ngươi xấu như vậy nhưng nghĩ cũng đẹp đấy, nhưng ngươi có ánh mắt rất tốt. Sư huynh của ta tuấn mỹ vô song, dung mạo tuyệt thế, lại là thiên tài tu luyện, bị ngươi hấp dẫn cũng là điều dễ hiểu. Dù sao sư huynh cũng xuất sắc như vậy, nhưng sự ưu tú của hắn không chỉ giới hạn ở thân thể, linh hồn càng là độc nhất vô nhị."

Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên thay đổi khí tức, giống như Tu La giáng thế, trong mắt lóe lên một ánh sáng đỏ quỷ dị, hắn lấy ra một con dao găm đâm thẳng vào mắt phải của Dương Nho Nguyên.

"A..." Dương Nho Nguyên hét lên một tiếng, ngã xuống đất, đưa tay phải che mắt phải. Hắn không ngờ rằng Thượng Quan Huyền Ý sẽ không hành động theo lẽ thường, cư nhiên ra tay ở địa phương yếu ớt nhất của hắn. Một bên mắt của hắn đã không còn, hắn mở mắt trái, tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy máu chảy trên mặt Dương Nho Nguyên, hơi nhếch khóe miệng, cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Nho Nguyên. Lão gia hỏa này dám nghĩ đến thân thể của Tiêu Đại Ma Vương, hắn thật đáng chết, nhưng không thể để hắn chết quá dễ dàng.

"Lão gia hỏa, ngươi đúng là có mắt không tròng, thân thể sư huynh há thứ ngươi có thể mơ ước tới, cho nên ngươi cũng không cần mắt đâu." Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý nhặt con dao găm trong tay lên, từng bước một đi về phía Dương Nho Nguyên.

Dương Nho Nguyên sợ đến mức liên tục lùi lại, hắn không còn bình tĩnh như lúc mới bước vào nữa, bây giờ chỉ có nỗi sợ hãi vô tận. Người trước mặt này chính là một tiểu ác ma, còn đáng sợ hơn cả viện trưởng đại nhân, viện trưởng đại nhân chỉ cần vung tay áo là sẽ chết ngay lập tức, nhưng người trước mặt lại lấy tra tấn hắn là thú vui.

Ngay khi Dương Nho Nguyên lùi vào tường, tưởng Thượng Quan Huyền Ý sẽ tấn công mắt trái của mình thì một con dao găm đã đâm vào đan điền của hắn, một cảm giác nóng rát lan khắp cơ thể.

"Aaaaaaa!!!!! ” Dương Nho Nguyên cảm giác được Nguyên Anh của mình đang bị thiêu hủy từng chút một, linh hồn của hắn cũng đau đớn tột cùng. Tu vi của hắn đang suy giảm với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Chẳng mấy chốc đã trở thành một cái tu sĩ Luyện Khí kỳ

Dương Nho Nguyên chỉ còn lại một mắt trái, hắn không còn ý niệm muốn sống gì nữa, hắn chỉ muốn nhanh chết một chút vì mỗi giây tồn tại đối với hắn đều là tra tấn.

Trước khi bước vào căn phòng này, hắn vẫn âm thầm vui mừng, bởi vì Thượng Quan Huyền Ý cũng chỉ là tu vi Kim Đan kỳ. Có lẽ hắn có thể nhân cơ hội này để trốn thoát, hoặc có thể rút lui bằng cách đoạt xá tiểu tử trước mặt này.

Điều hắn không bao giờ ngờ tới là linh hồn của hắn không biết khi nào đã bị giam cầm trong cơ thể và không thể thoát ra được. Điều này khiến mọi tính toán của hắn đều trở nên vô ích, giờ đây lòng hắn tràn đầy tức giận cùng tuyệt vọng.

Linh hồn của Dương Nho Nguyên không thể thoát ra khỏi cơ thể, tất nhiên là do Tiêu Lăng Hàn ra tay.

Khi Tiêu Lăng Hàn sờ đầu Thượng Quan Huyền Ý, linh hồn của hắn trực tiếp hạ cấm chế cho linh hồn của Dương Nho Nguyên. May mắn thần thức của hắn đã đạt đến Hợp Thể kỳ, cao hơn Dương Nho Nguyên hai cảnh giới, nếu không hắn sẽ không có khả năng hoàn thành dễ dàng như vậy.

Tiêu Lăng Hàn sợ lão gia hỏa này không đoạt xá được mình nên lựa chọn Thượng Quan Huyền Ý. Hơn nữa hắn cũng không thể đoạt xá Thượng Quan Huyền Ý, đề phòng hắn trốn thoát, đoạt xá những người khác. Lại ẩn mình trong bóng tối, đó chính là một con rắn độc tùy thời sẽ cắn người. Vì có mình thù oán với hắn nên chắc chắn hắn sẽ nghĩ đến việc khi nào thì giáng cho mình một đòn chí mạng.

Đây không phải là kết cục mà Tiêu Lăng Hàn muốn thấy. Vì thế nên hắn đã bóp chết ý tưởng này của hắn từ trong trứng nước. Nếu là kẻ thù, đừng để có cơ hội tro tàn lại cháy.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn Dương Nho Nguyên đang một lòng muốn chết, cười lạnh nói: "Nếu ngươi muốn chết như vậy, vậy bổn thiếu gia liền giúp ngươi."

Minh Vương Âm Hỏa cuồn cuộn bay về phía Dương Nho Nguyên, bắt đầu đốt cháy Dương Nho Nguyên từng chút một.



"Aaaaaa !! " Dương Nho Nguyên hét lên, ngón tay chỉ vào Thượng Quan Huyền Ý, "Ngươi, ngươi, vậy mà có dị hỏa hạng hai - Minh Vương Âm Hỏa. Khó trách vừa rồi ngươi có thể thiêu hủy Nguyên Anh của ta! Aaaa ... ta không cam lòng, ta không muốn chết, ta..."

Dương Nho Nguyên vốn là muốn đợi Thượng Quan Huyền Ý giết hắn, xem linh hồn của hắn có thể thoát ra khỏi cơ thể này hay không, sau đó chọn một người khác để đoạt xá. Nhưng hắn không ngờ rằng Thượng Quan Huyền Ý lại một lần nữa không theo lẽ thường mà ra tay, vậy mà trực tiếp dùng dị hỏa thiêu hắn .

Cuối cùng, Dương Nho Nguyên hồn phi phách tán, thi cốt vô tồn..

Sau khi Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi phòng thẩm vấn, người của Chấp Pháp Viện chạy vào phòng xem xét. Chẳng có gì cả, lúc đi vào có hai người, sao lúc đi ra chỉ có một người.

Nhưng điều này không liên quan đến Thượng Quan Huyền Ý, hắn hiện tại đang ăn đồ ăn do Tiêu Lăng Hàn nấu.

Trình độ nấu ăn của Tiêu Lăng Hàn tất nhiên là ưu việt, khi còn ở Trái đất, hắn đã học nấu ăn từ những đầu bếp cấp Đại Thần, đồ ăn hắn làm không chỉ thơm ngon mà còn rất đẹp mắt.

Nhưng mà những này đều không quan trọng, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy quan trọng nhất chính là có một người tú sắc khả xan đang ngồi đối diện mình.

Hắn cảm thấy đây chính là hương vị gia đình, trong nhà có người hắn thích, bọn họ cùng nhau tu luyện, cùng ăn, cùng ngủ. Đáng tiếc, chỉ là đơn thuần ngủ cùng nhau!

Nếu người hắn thích cũng thích hắn thì tốt rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không khỏi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người đối diện.

“Vừa mắt người không?”

Thượng Quan Huyền Ý ngơ ngác gật đầu.

Tiêu Lăng Hàn tức giận kí đầu hắn một cái, “Ngươi không ăn đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, ngươi không ăn, lần sau ta không làm nữa.”

Thượng Quan Huyền Ý che đầu lại, lại bị Tiêu Đại Ma Vương bắt nạt. Ai bảo hắn lớn lên tú sắc khả xan, làm mình thèm nhỏ dãi không thôi.

"Ăn, ăn, ta ăn ngay đây. Đồ ăn sư huynh nấu là ngon nhất. Món canh rau này - màu sắc và hương thơm đều rất đậm đà, còn món sườn nhím Mãng Sơn này - bên ngoài giòn bên trong mềm, à còn cái món rau trộn linh dưa này – ăn vào cả người mát mẻ,..." Thượng Quan Huyền Ý ăn một miếng, nói một câu, dùng hết vốn từ kiếp trước đã học được mới khen ngợi xong.

“Nếu như ngươi thích, lần sau muốn ăn, sư huynh sẽ nấu cho ngươi.” Tiêu Lăng Hàn vừa ăn vừa nhìn Thượng Quan Huyền Ý ăn say mê, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

----------- End chương 162: --------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau