[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 163: Hư Vọng Chi Nhãn
Sau khi hai người ăn xong, Tiêu Lăng Hàn liền mang Thượng Quan Huyền Ý tiến vào không gian Long Ngọc.
Tiêu Lăng Hàn vẫn có thói quen mang Thượng Quan Huyền Ý vào trong trận pháp gieo trồng Thất Thải Liên, bởi vì ở đó có phòng tu luyện và phòng luyện khí của Thượng Quan Huyền Ý .
“Huyền Ý, ngươi có muốn Hư Vọng Chi Nhãn không?”
Thượng Quan Huyền Ý nghe được tin tức này liền sửng sốt một chút, hắn còn nhớ rõ lúc tham gia thí luyện của học viện đã từng nghe Tiêu Lăng Hàn nói đến chuyện này.
"Sư huynh, ngươi đang nói đến Hư Vọng Chi Nhãn của Cổ gia sao?"
"Ừ, ngươi còn nhớ Cổ Bác Thắng không?"
"Có, lúc thí luyện của học viện, ngươi nói hắn có Hư Vọng Chi Nhãn, sau đó lại gặp được người này ở bí cảnh Tử Linh." Hắn còn nhớ rõ, thời điểm hắn ở bí cảnh, Tiêu Lăng Hàn có đi tìm người tên Cổ Bác Thắng này.
“Tuy ta giết hắn, nhưng ta giữ lại Hư Vọng Chi Nhãn của hắn.” Tiêu Lăng Hàn nói, hoàn toàn không biết lời nói của hắn sẽ mang đến cho Thượng Quan Huyền Ý bao nhiêu chấn động.
Thượng Quan Huyền Ý mở to hai mắt, lúc Tiêu Lăng Hàn giết người sao hắn lại không biết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn không tự chủ đưa tay lên sờ sờ đầu hắn, lúc thu lại, tay vô tình chạm vào vành tai của hắn.
Một lúc sau, quả nhiên liền thấy tai hắn đỏ bừng. Tiêu Lăng Hàn không dấu vết đùa giỡn người, tâm tình rất tốt.
"Không phải ta đã lấy được Huyết Linh Mộc vào ngày đấu giá sao? Kỳ thực, đó không phải là Huyết Linh Mộc, mà là Huyết Phượng Mộc. Huyết Phượng Mộc cần được tưới máu phượng hoàng mới có thể mọc ra. Ta đã tinh luyện Huyết Phượng Mộc và chế tạo thành nước thuốc, còn thêm vào một số loại đan dược khác để ngâm Hư Vọng Chi Nhãn trong hơn hai ngàn ngày, bây giờ có thể lấy ra dùng được rồi." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý, chờ đợi hắn lựa chọn, đồ vật này mặc dù tốt, nhưng hắn cũng phải đồng ý thì mình mới có thể vì hắn dung hợp.
"Sư huynh, vậy ngươi dùng nó đi." Thượng Quan Huyền Ý mặc dù muốn, nhưng đó là Tiêu Lăng Hàn có được, hắn đương nhiên sẽ không cùng Tiêu Lăng Hàn tranh đoạt.
" Hư Vọng Chi Nhãn đối với ta không có tác dụng, ta có linh nhãn, không chỉ có thể nhìn rõ ràng nhược điểm của trận pháp, mà còn có thể nhìn thấy một số thứ mà người khác không thấy được."Dứt lời, Tiêu Lăng Hàn mở ra linh nhãn, đồng tử màu đen của hắn ngay lập tức biến thành màu tím sẫm khiến cả người trông tà mị lại khí phách.
Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn như vậy làm cho kinh diễm rồi, mắt tím của hắn khiến cả người mang theo một tia tà khí.
Trái tim Thượng Quan Huyền Ý đập không ngừng, chỉ nghĩ muốn sờ vào đôi mắt tím của hắn, lại nhẹ nhàng hôn xuống một cái.
Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy đôi môi đỏ của Thượng Quan Huyền Ý khẽ mở, si ngốc nhìn mà chính mình, hắn gần như muốn đè người xuống hôn ngay lập tức. Nhưng hắn là người có thể ẩn nhẫn, còn có hai năm nữa vật nhỏ mới trưởng thành được, hắn chờ được.
Hắn đưa tay quơ quơ trước mặt Thượng Quan Huyền Ý: “Hoàn hồn!”
"A!" Sắc mặt Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên đỏ bừng, nhớ tới lần đầu tiên gặp Tiêu Lăng Hàn, liền ngơ ngác nhìn hắn. Có lẽ hắn đã đi vào lòng mình từ lúc đó, nhưng lúc đó mình vẫn còn có chút bối rối vì mới trùng sinh nên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.
"Ta đã ngâm Hư Vọng Chi Nhãn bằng nước thuốc Huyết Phượng Mộc, cho dù sau này huyết mạch ngươi thức tỉnh thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng." Tiêu Lăng Hàn sợ Thượng Quan Huyền Ý lo lắng huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể hắn sẽ ảnh hưởng tới Hư Vọng Chi Nhãn nên đã giải thích cho hắn.
Không ngờ, Thượng Quan Huyền Ý nghe được hắn nói xong, sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau hai bước.
Huyết mạch Phượng Hoàng! Đúng vậy, Thượng Quan Huyền Ý nhớ tới mẹ hắn là một Thần Thú phượng hoàng, hắn là một con quái vật, không phải người cũng không phải yêu.
Tiêu Lăng Hàn sẽ chán ghét mình sao?
Liệu hắn có ghét mình không?
Thượng Quan Huyền Ý càng nghĩ càng sợ hãi, theo bản năng lùi về sau vì sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Tiêu Lăng Hàn. Hắn vẫn nhớ rằng kiếp trước, khi ở đại lục Thiên Lăng, hắn nhìn thấy những đứa trẻ được sinh ra từ sự kết hợp giữa Nhân tộc và Yêu tộc, không được Nhân tộc yêu thương, cũng không được Yêu tộc chào đón. Hầu hết người và yêu đều khinh thường, lăng mạ và ghét bỏ những đứa trẻ bán yêu.
Vừa rồi Thượng Quan Huyền Ý vẫn ổn, như thế nào sắc mặt lại đột nhiên thay đổi? Tiêu Lăng Hàn nhíu mày nhìn Thượng Quan Huyền Ý: " Huyền Ý, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Nói xong, Tiêu Lăng Hàn tiến lên nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, một luồng linh khí thuần túy thuộc tính quang xuyên qua cơ thể hắn dọc theo kinh mạch trong tay, nhưng cũng không phát hiện thân thể hắn có vấn đề gì.
"Ta... Ta là quái vật nửa người nửa yêu. Sư huynh, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?" Thượng Quan Huyền Ý lo lắng nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn đã biết trong người mình có huyết mạch phượng hoàng sao? Vậy thì chắc hẳn hắn đã sớm biết rằng mình không phải con người, hắn sẽ ghét bỏ chính mình sao?
"Ngươi đừng suy nghĩ như vậy, ngươi chính là ngươi, độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế ngươi. Sư huynh tất nhiên là sẽ không ghét bỏ ngươi, ngươi ngốc như vậy, nếu sư huynh ghét bỏ ngươi, ngươi lại nhất thời luẩn quẩn trong lòng, lựa chọn tự sát làm sao bây giờ?" Tiêu Lăng Hàn nắm lấy bàn tay vừa rồi cho Thượng Quan Huyền Ý linh khí, thuận tiện ‘dê’ hắn một chút. Bàn tay của Huyền Ý trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng có một lớp chai mỏng trên lòng bàn tay do luyện kiếm thường xuyên.
Nghe được nửa câu đầu, Thượng Quan Huyền Ý vô cùng cảm động, nhưng nửa câu sau lại khiến hắn tức phát điên. Chính mình nhất thời luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát? Đây là xem thường ai đấy!
Thượng Quan Huyền Ý hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Sư huynh, cho dù ngươi có tự sát, ta cũng sẽ không tự sát! Ngươi không phải giúp ta dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn sao? Vậy bắt đầu đi, ta nên làm thế nào ?" Nói xong quay đầu lại nhìn người đang nhéo nhéo ngón tay mình.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng đã quyết định, nhưng Tiêu Lăng Hàn chút rối rắm, hắn vốn tính toán chờ Thượng Quan Huyền Ý tròn 18 tuổi rồi mới giúp hắn dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn. Nhưng họ sắp rời khỏi đại lục Hoàng Cực và sẽ dành một năm tới trên phi thuyền. Sau đó khi đến đại lục Huyền Thiên, nếu không cẩn thận mà bị tách ra thì không ổn. Bây giờ giúp hắn dung hợp, ít nhất có thể giúp hắn ở mặt trận pháp.
"Ta muốn dung nhập Hư Vọng Chi Nhãn vào linh hồn của ngươi. Nếu như vậy, cho dù ngươi có luân hồi bao nhiêu kiếp, Hư Vọng Chi Nhãn cũng sẽ đi theo ngươi. Có thể hơi đau một chút, nhưng ta sẽ giúp ngươi, nhưng ta có thể sẽ có thể không cẩn thận chạm vào linh hồn của người. Ngươi có hiểu ý ta không?
Linh hồn sẽ đau! Điều này khiến Thượng Quan Huyền Ý nhớ đến nỗi đau khi bị Âm Vương Minh Hỏa đốt cháy, theo bản năng liền muốn lui về phía sau.
"Sẽ không đau, nhẫn một lát sẽ qua. Hay là ngươi phiền vì linh hồn của ta chạm vào linh hồn ngươi?" Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt phản kháng, Tiêu Lăng Hàn vẻ mặt không vui hỏi.
Thấy Tiêu Lăng Hàn tức giận, Thượng Quan Huyền Ý muốn giải thích, nhưng lời giải thích này không phải là muốn lộ ra mình là trọng sinh giả sao?
Liệu đến lúc đó Tiêu Lăng Hàn có ghét bỏ mình không?
Có cảm thấy mình như một con quái vật không?
Có cảm thấy mình già lắm không?
Không, mình chưa thể nói được, còn chưa đem người bắt tới tay, chờ lừa được người tới tay rồi nói cũng không muộn.
" Sư Huynh, ta đã chuẩn bị xong, đến đây đi."
Tránh được mùng 1 cũng không tránh được mùng 3, dù thế nào thì kết quả cũng như nhau, vậy thì dứt khoát đi.
Tiêu Lăng Hàn nhìn bộ dạng như đi ra chiến trường của hắn không khỏi mỉm cười.
"Chúng ta tới phòng tu luyện của ngươi đi."
Hai người khoanh chân ngồi trên giường trong phòng tu luyện, trán của Tiêu Lăng Hàn chạm vào trán Thượng Quan Huyền Ý. "Đừng kháng cự linh hồn của ta, ta muốn trước tiên tiến vào trong thức hải của ngươi, sau đó giúp ngươi dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn."
"Ừ!" Thượng Quan Huyền Ý luôn cảm thấy tư thế này có chút ái muội, không biết có phải hắn suy nghĩ nhiều hay không.
Kỳ thực Tiêu Lăng Hàn chính là cố ý, hắn chỉ có thể để ngón trỏ điểm vào giữa lông mày Thượng Quan Huyền Ý. Nhưng nếu hắn không nói ra, Thượng Quan Huyền Ý cũng sẽ không biết.
Linh hồn của Tiêu Lăng Hàn tiến vào thức hải của Thượng Quan Huyền Ý mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Đạp vào mắt hắn là một bên là biển lửa, một bên là sông băng. Linh hồn của Thượng Quan Huyền Ý ở giữa thức hải, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đi tới bên người Thượng Quan Huyền Ý, trong tay cầm hai viên hình cầu màu trắng trong suốt.
【Sư huynh, đây có phải là Hư Vọng Chi Nhãn không? 】 Nhìn vật trong tay Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi. Nó trông không giống đôi mắt chút nào, mà giống như hai viên trân châu trắng trong suốt, trông rất đẹp mắt.
【 Ừ, ta chỉ giữ lại công hiệu của Hư Vọng Chi Nhãn, còn những cái khác đều bị ta loại bỏ hết rồi. 】 Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, sao ta có thể để ngươi dính lên hơi thở của người khác được.
Để khiến Hư Vọng Chi Nhãn đạt đến mức độ tinh khiết nhất, Tiêu Lăng Hàn đã ngâm nó trong Linh Hồn Thủy.
Nhìn thấy Hư Vọng Chi Nhãn xinh đẹp trong tay Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý muốn vươn tay cầm lấy đồ trong tay hắn. Kết quả, tay hắn vừa chạm vào tay Tiêu Lăng Hàn, liền có một luồng điện chạy khắp cơ thể bọn họ, toàn thân đều tê dại, thoải mái đến mức muốn rên rỉ.
Cái chạm vào linh hồn này còn trực tiếp hơn là chạm vào cơ thể hắn, linh hồn của hắn run rẩy một trận, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng lùi lại hai bước. Khi hắn ngước mắt lên đã nhìn thấy hai má Thượng Quan Huyền Ý đỏ bừng, đôi mắt hoa đào quyến rũ như có ma lực câu mất nhân tâm.
Yết hầu của Tiêu Lăng Hàn di chuyển, hắn có chút mê muội mà nhìn Thượng Quan Huyền Ý, hắn cảm thấy người trước mặt tú sắc khả xan, làm hắn theo bản năng liếm môi, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Nếu cùng với linh hồn của hắn...
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên tỉnh lại, nếu tiếp tục nghĩ nữa, hắn sẽ biến thành cầm thú mất.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàm trên mặt biểu tình không có biến hóa, Thượng Quan Huyền Ý uể oải cụp mắt xuống, che đậy thất vọng trong mắt. Vừa rồi, tại sao Tiêu Lăng Hàn lại không có chút phản ứng nào?
Linh hồn giao hòa đủ để mê hoặc tất cả những người từng hưởng thụ qua nó. Tuy hai người chỉ chạm qua ngón tay nhưng không lẽ không có phản ứng gì cả. Tiêu Đại Ma Vương thực sự chỉ thích nữ nhân sao? Vậy mình vẫn còn cơ hội chứ?
Nếu như Tiêu Lăng Hàn biết vừa rồi Thượng Quan Huyền Ý cố ý, có lẽ sẽ tức giận đánh mông hắn.
【Sư huynh 】 Giọng nói của thiếu niên làm người ta mê muội, rất từ tính và rất trong trẻo.
Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy tâm tư của mình quá xấu xa, Thượng Quan Huyền Ý lúc này mới mười sáu tuổi, còn là học sinh cấp ba ở Trái đất. Dù trong lòng để ý đến Thượng Quan Huyền Ý nhưng sắc mặt hắn không hề thay đổi, vẫn như cũ là một thiếu niên ôn tồn lễ độ, áo mũ chỉnh tề.
Thượng Quan Huyền Ý không biết trên khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Lăng Hàn đang ẩn chứa tâm tư xấu xa. Nếu biết, hắn nhất định sẽ đẩy ngã Tiêu Lăng Hàn.
------------ End chương 163: --------------
Tiêu Lăng Hàn vẫn có thói quen mang Thượng Quan Huyền Ý vào trong trận pháp gieo trồng Thất Thải Liên, bởi vì ở đó có phòng tu luyện và phòng luyện khí của Thượng Quan Huyền Ý .
“Huyền Ý, ngươi có muốn Hư Vọng Chi Nhãn không?”
Thượng Quan Huyền Ý nghe được tin tức này liền sửng sốt một chút, hắn còn nhớ rõ lúc tham gia thí luyện của học viện đã từng nghe Tiêu Lăng Hàn nói đến chuyện này.
"Sư huynh, ngươi đang nói đến Hư Vọng Chi Nhãn của Cổ gia sao?"
"Ừ, ngươi còn nhớ Cổ Bác Thắng không?"
"Có, lúc thí luyện của học viện, ngươi nói hắn có Hư Vọng Chi Nhãn, sau đó lại gặp được người này ở bí cảnh Tử Linh." Hắn còn nhớ rõ, thời điểm hắn ở bí cảnh, Tiêu Lăng Hàn có đi tìm người tên Cổ Bác Thắng này.
“Tuy ta giết hắn, nhưng ta giữ lại Hư Vọng Chi Nhãn của hắn.” Tiêu Lăng Hàn nói, hoàn toàn không biết lời nói của hắn sẽ mang đến cho Thượng Quan Huyền Ý bao nhiêu chấn động.
Thượng Quan Huyền Ý mở to hai mắt, lúc Tiêu Lăng Hàn giết người sao hắn lại không biết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn không tự chủ đưa tay lên sờ sờ đầu hắn, lúc thu lại, tay vô tình chạm vào vành tai của hắn.
Một lúc sau, quả nhiên liền thấy tai hắn đỏ bừng. Tiêu Lăng Hàn không dấu vết đùa giỡn người, tâm tình rất tốt.
"Không phải ta đã lấy được Huyết Linh Mộc vào ngày đấu giá sao? Kỳ thực, đó không phải là Huyết Linh Mộc, mà là Huyết Phượng Mộc. Huyết Phượng Mộc cần được tưới máu phượng hoàng mới có thể mọc ra. Ta đã tinh luyện Huyết Phượng Mộc và chế tạo thành nước thuốc, còn thêm vào một số loại đan dược khác để ngâm Hư Vọng Chi Nhãn trong hơn hai ngàn ngày, bây giờ có thể lấy ra dùng được rồi." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý, chờ đợi hắn lựa chọn, đồ vật này mặc dù tốt, nhưng hắn cũng phải đồng ý thì mình mới có thể vì hắn dung hợp.
"Sư huynh, vậy ngươi dùng nó đi." Thượng Quan Huyền Ý mặc dù muốn, nhưng đó là Tiêu Lăng Hàn có được, hắn đương nhiên sẽ không cùng Tiêu Lăng Hàn tranh đoạt.
" Hư Vọng Chi Nhãn đối với ta không có tác dụng, ta có linh nhãn, không chỉ có thể nhìn rõ ràng nhược điểm của trận pháp, mà còn có thể nhìn thấy một số thứ mà người khác không thấy được."Dứt lời, Tiêu Lăng Hàn mở ra linh nhãn, đồng tử màu đen của hắn ngay lập tức biến thành màu tím sẫm khiến cả người trông tà mị lại khí phách.
Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn như vậy làm cho kinh diễm rồi, mắt tím của hắn khiến cả người mang theo một tia tà khí.
Trái tim Thượng Quan Huyền Ý đập không ngừng, chỉ nghĩ muốn sờ vào đôi mắt tím của hắn, lại nhẹ nhàng hôn xuống một cái.
Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy đôi môi đỏ của Thượng Quan Huyền Ý khẽ mở, si ngốc nhìn mà chính mình, hắn gần như muốn đè người xuống hôn ngay lập tức. Nhưng hắn là người có thể ẩn nhẫn, còn có hai năm nữa vật nhỏ mới trưởng thành được, hắn chờ được.
Hắn đưa tay quơ quơ trước mặt Thượng Quan Huyền Ý: “Hoàn hồn!”
"A!" Sắc mặt Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên đỏ bừng, nhớ tới lần đầu tiên gặp Tiêu Lăng Hàn, liền ngơ ngác nhìn hắn. Có lẽ hắn đã đi vào lòng mình từ lúc đó, nhưng lúc đó mình vẫn còn có chút bối rối vì mới trùng sinh nên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.
"Ta đã ngâm Hư Vọng Chi Nhãn bằng nước thuốc Huyết Phượng Mộc, cho dù sau này huyết mạch ngươi thức tỉnh thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng." Tiêu Lăng Hàn sợ Thượng Quan Huyền Ý lo lắng huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể hắn sẽ ảnh hưởng tới Hư Vọng Chi Nhãn nên đã giải thích cho hắn.
Không ngờ, Thượng Quan Huyền Ý nghe được hắn nói xong, sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau hai bước.
Huyết mạch Phượng Hoàng! Đúng vậy, Thượng Quan Huyền Ý nhớ tới mẹ hắn là một Thần Thú phượng hoàng, hắn là một con quái vật, không phải người cũng không phải yêu.
Tiêu Lăng Hàn sẽ chán ghét mình sao?
Liệu hắn có ghét mình không?
Thượng Quan Huyền Ý càng nghĩ càng sợ hãi, theo bản năng lùi về sau vì sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Tiêu Lăng Hàn. Hắn vẫn nhớ rằng kiếp trước, khi ở đại lục Thiên Lăng, hắn nhìn thấy những đứa trẻ được sinh ra từ sự kết hợp giữa Nhân tộc và Yêu tộc, không được Nhân tộc yêu thương, cũng không được Yêu tộc chào đón. Hầu hết người và yêu đều khinh thường, lăng mạ và ghét bỏ những đứa trẻ bán yêu.
Vừa rồi Thượng Quan Huyền Ý vẫn ổn, như thế nào sắc mặt lại đột nhiên thay đổi? Tiêu Lăng Hàn nhíu mày nhìn Thượng Quan Huyền Ý: " Huyền Ý, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Nói xong, Tiêu Lăng Hàn tiến lên nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, một luồng linh khí thuần túy thuộc tính quang xuyên qua cơ thể hắn dọc theo kinh mạch trong tay, nhưng cũng không phát hiện thân thể hắn có vấn đề gì.
"Ta... Ta là quái vật nửa người nửa yêu. Sư huynh, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?" Thượng Quan Huyền Ý lo lắng nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn đã biết trong người mình có huyết mạch phượng hoàng sao? Vậy thì chắc hẳn hắn đã sớm biết rằng mình không phải con người, hắn sẽ ghét bỏ chính mình sao?
"Ngươi đừng suy nghĩ như vậy, ngươi chính là ngươi, độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế ngươi. Sư huynh tất nhiên là sẽ không ghét bỏ ngươi, ngươi ngốc như vậy, nếu sư huynh ghét bỏ ngươi, ngươi lại nhất thời luẩn quẩn trong lòng, lựa chọn tự sát làm sao bây giờ?" Tiêu Lăng Hàn nắm lấy bàn tay vừa rồi cho Thượng Quan Huyền Ý linh khí, thuận tiện ‘dê’ hắn một chút. Bàn tay của Huyền Ý trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng có một lớp chai mỏng trên lòng bàn tay do luyện kiếm thường xuyên.
Nghe được nửa câu đầu, Thượng Quan Huyền Ý vô cùng cảm động, nhưng nửa câu sau lại khiến hắn tức phát điên. Chính mình nhất thời luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát? Đây là xem thường ai đấy!
Thượng Quan Huyền Ý hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Sư huynh, cho dù ngươi có tự sát, ta cũng sẽ không tự sát! Ngươi không phải giúp ta dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn sao? Vậy bắt đầu đi, ta nên làm thế nào ?" Nói xong quay đầu lại nhìn người đang nhéo nhéo ngón tay mình.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng đã quyết định, nhưng Tiêu Lăng Hàn chút rối rắm, hắn vốn tính toán chờ Thượng Quan Huyền Ý tròn 18 tuổi rồi mới giúp hắn dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn. Nhưng họ sắp rời khỏi đại lục Hoàng Cực và sẽ dành một năm tới trên phi thuyền. Sau đó khi đến đại lục Huyền Thiên, nếu không cẩn thận mà bị tách ra thì không ổn. Bây giờ giúp hắn dung hợp, ít nhất có thể giúp hắn ở mặt trận pháp.
"Ta muốn dung nhập Hư Vọng Chi Nhãn vào linh hồn của ngươi. Nếu như vậy, cho dù ngươi có luân hồi bao nhiêu kiếp, Hư Vọng Chi Nhãn cũng sẽ đi theo ngươi. Có thể hơi đau một chút, nhưng ta sẽ giúp ngươi, nhưng ta có thể sẽ có thể không cẩn thận chạm vào linh hồn của người. Ngươi có hiểu ý ta không?
Linh hồn sẽ đau! Điều này khiến Thượng Quan Huyền Ý nhớ đến nỗi đau khi bị Âm Vương Minh Hỏa đốt cháy, theo bản năng liền muốn lui về phía sau.
"Sẽ không đau, nhẫn một lát sẽ qua. Hay là ngươi phiền vì linh hồn của ta chạm vào linh hồn ngươi?" Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt phản kháng, Tiêu Lăng Hàn vẻ mặt không vui hỏi.
Thấy Tiêu Lăng Hàn tức giận, Thượng Quan Huyền Ý muốn giải thích, nhưng lời giải thích này không phải là muốn lộ ra mình là trọng sinh giả sao?
Liệu đến lúc đó Tiêu Lăng Hàn có ghét bỏ mình không?
Có cảm thấy mình như một con quái vật không?
Có cảm thấy mình già lắm không?
Không, mình chưa thể nói được, còn chưa đem người bắt tới tay, chờ lừa được người tới tay rồi nói cũng không muộn.
" Sư Huynh, ta đã chuẩn bị xong, đến đây đi."
Tránh được mùng 1 cũng không tránh được mùng 3, dù thế nào thì kết quả cũng như nhau, vậy thì dứt khoát đi.
Tiêu Lăng Hàn nhìn bộ dạng như đi ra chiến trường của hắn không khỏi mỉm cười.
"Chúng ta tới phòng tu luyện của ngươi đi."
Hai người khoanh chân ngồi trên giường trong phòng tu luyện, trán của Tiêu Lăng Hàn chạm vào trán Thượng Quan Huyền Ý. "Đừng kháng cự linh hồn của ta, ta muốn trước tiên tiến vào trong thức hải của ngươi, sau đó giúp ngươi dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn."
"Ừ!" Thượng Quan Huyền Ý luôn cảm thấy tư thế này có chút ái muội, không biết có phải hắn suy nghĩ nhiều hay không.
Kỳ thực Tiêu Lăng Hàn chính là cố ý, hắn chỉ có thể để ngón trỏ điểm vào giữa lông mày Thượng Quan Huyền Ý. Nhưng nếu hắn không nói ra, Thượng Quan Huyền Ý cũng sẽ không biết.
Linh hồn của Tiêu Lăng Hàn tiến vào thức hải của Thượng Quan Huyền Ý mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Đạp vào mắt hắn là một bên là biển lửa, một bên là sông băng. Linh hồn của Thượng Quan Huyền Ý ở giữa thức hải, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đi tới bên người Thượng Quan Huyền Ý, trong tay cầm hai viên hình cầu màu trắng trong suốt.
【Sư huynh, đây có phải là Hư Vọng Chi Nhãn không? 】 Nhìn vật trong tay Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi. Nó trông không giống đôi mắt chút nào, mà giống như hai viên trân châu trắng trong suốt, trông rất đẹp mắt.
【 Ừ, ta chỉ giữ lại công hiệu của Hư Vọng Chi Nhãn, còn những cái khác đều bị ta loại bỏ hết rồi. 】 Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, sao ta có thể để ngươi dính lên hơi thở của người khác được.
Để khiến Hư Vọng Chi Nhãn đạt đến mức độ tinh khiết nhất, Tiêu Lăng Hàn đã ngâm nó trong Linh Hồn Thủy.
Nhìn thấy Hư Vọng Chi Nhãn xinh đẹp trong tay Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý muốn vươn tay cầm lấy đồ trong tay hắn. Kết quả, tay hắn vừa chạm vào tay Tiêu Lăng Hàn, liền có một luồng điện chạy khắp cơ thể bọn họ, toàn thân đều tê dại, thoải mái đến mức muốn rên rỉ.
Cái chạm vào linh hồn này còn trực tiếp hơn là chạm vào cơ thể hắn, linh hồn của hắn run rẩy một trận, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng lùi lại hai bước. Khi hắn ngước mắt lên đã nhìn thấy hai má Thượng Quan Huyền Ý đỏ bừng, đôi mắt hoa đào quyến rũ như có ma lực câu mất nhân tâm.
Yết hầu của Tiêu Lăng Hàn di chuyển, hắn có chút mê muội mà nhìn Thượng Quan Huyền Ý, hắn cảm thấy người trước mặt tú sắc khả xan, làm hắn theo bản năng liếm môi, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Nếu cùng với linh hồn của hắn...
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên tỉnh lại, nếu tiếp tục nghĩ nữa, hắn sẽ biến thành cầm thú mất.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàm trên mặt biểu tình không có biến hóa, Thượng Quan Huyền Ý uể oải cụp mắt xuống, che đậy thất vọng trong mắt. Vừa rồi, tại sao Tiêu Lăng Hàn lại không có chút phản ứng nào?
Linh hồn giao hòa đủ để mê hoặc tất cả những người từng hưởng thụ qua nó. Tuy hai người chỉ chạm qua ngón tay nhưng không lẽ không có phản ứng gì cả. Tiêu Đại Ma Vương thực sự chỉ thích nữ nhân sao? Vậy mình vẫn còn cơ hội chứ?
Nếu như Tiêu Lăng Hàn biết vừa rồi Thượng Quan Huyền Ý cố ý, có lẽ sẽ tức giận đánh mông hắn.
【Sư huynh 】 Giọng nói của thiếu niên làm người ta mê muội, rất từ tính và rất trong trẻo.
Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy tâm tư của mình quá xấu xa, Thượng Quan Huyền Ý lúc này mới mười sáu tuổi, còn là học sinh cấp ba ở Trái đất. Dù trong lòng để ý đến Thượng Quan Huyền Ý nhưng sắc mặt hắn không hề thay đổi, vẫn như cũ là một thiếu niên ôn tồn lễ độ, áo mũ chỉnh tề.
Thượng Quan Huyền Ý không biết trên khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Lăng Hàn đang ẩn chứa tâm tư xấu xa. Nếu biết, hắn nhất định sẽ đẩy ngã Tiêu Lăng Hàn.
------------ End chương 163: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất