[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 166: Lòng Đố Kỵ Của Đỗ Tư Nhã
Nghe thấy Vũ Thành nói như vậy, Đỗ Tư Nhã lúc này mới yên lòng.
Đỗ Tư Nhã thầm nghĩ: Mặc dù không biết anh mình đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ biết đèn hồn đã đột ngột tắt ba năm trước. Nhưng không sao cả, người mà anh trai ghét chắc chắn cũng là kẻ đáng ghét, nàng sẽ giúp anh trai tiễn mấy người đó đi gặp diêm vương hết.
Hai huynh đệ từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, nếu không có Đỗ Tư Thông bảo vệ, Đỗ Tư Nhã có lẽ đã sớm không còn nữa. Trong lòng Đỗ Tư Nhã, Đỗ Tư Thông không chỉ là anh trai mà còn như cha mẹ. Nàng luôn biết rằng anh trai nàng ghét những cái người thiên chi kiêu tử đó, họ có gia thế tốt, có được tài nguyên tốt mà không cần nỗ lực gì cả. Nhưng hai huynh đệ họ cũng có gia thế nhưng lại không thể có được bất cứ thứ gì, tất cả đều phải tự mình đi kiếm.
Mà Ân Thiên Thịnh và Ân Thiên Duệ chỉ là con cháu của một tiểu gia tộc, nhưng cuộc sống của họ còn khá hơn so với con cháu mười đại gia tộc. Còn có hai người Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, căn bản không có gia tộc hậu thuẫn, dựa vào cái gì mà bọn họ có nhiều linh thạch như vậy, cũng không thiếu tài nguyên tu luyện.
Mỗi lần Đỗ Tư Nhã và Đỗ Tư Thông gặp nhau, nàng đều nghe thấy Đỗ Tư Thông phàn nàn trước mặt mình. Lúc đầu nàng chỉ hâm mộ với sự may mắn của bọn họ, nhưng theo thời gian nàng cũng trở nên ghen tị. Sự ghen tị ngày càng lớn và dần dần nàng bắt đầu cảm thấy không cam lòng.
Vì vậy, sau khi Đỗ Tư Nhã phát hiện ra Vũ Thành có tâm tư khác đối với mình, nàng đã chủ động quyến rũ Vũ Thành. Vũ Thành ban đầu đối với nàng khá tốt, nhưng sau khi nàng trở thành nữ nhân của Vũ Thành, hắn càng trở nên ngoan ngoãn phục tùng hơn đối với nàng.
Chuyện xảy ra sáng nay với hai huynh đệ Ân gia cũng có bút tích của Vũ Thành, nếu không chỉ dựa vào một tu sĩ Luyện Khí kỳ như nàng thì cũng sẽ không có bản lĩnh lớn như vậy.
Bây giờ Đỗ Tư Nhã đã mười chín tuổi, tu vi của nàng vẫn ở Luyện Khí tầng mười. Rõ ràng nàng là Đơn linh căn nhưng nàng không biết tại sao tu vi của mình lại không hề tăng lên như vậy. Mà mấy người kia đều có tu vi Kim Đan kỳ, nàng thật sự nuốt không trôi cục tức này!
"Sư tôn, tu vi của ta đã bị mắc kẹt ở Luyện Khí tầng mười suốt một năm. Tại sao vẫn không có chút tiến bộ nào? Ta muốn nhanh chóng đuổi kịp sư tôn, không muốn trở thành gánh nặng cho sư tôn." Đỗ Tư Nhã nhìn Vũ Thành với ánh mắt sáng long lanh, tràn đầy mong đợi.
"Bây giờ là thời kì mấu chốt của việc đặt nền móng. Nhã Nhi đừng lo lắng, sau khi tu vi của ngươi đạt đến Luyện Khí tầng mười hai, ta sẽ dẫn ngươi đi rèn luyện, tìm cơ duyên cho ngươi, giúp ngươi đột phá Trúc Cơ kỳ."
Vũ Thành nói xong, liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Đỗ Tư Nhã, chậm rãi liếm mút.
"Ưm ~~ a~" thẳng đến khi Đỗ Tư Nhã dùng tay đấm nhẹ vào người hắn, hắn mới không tình nguyện buông ra.
“Nhã Nhi, bây giờ vi sư muốn ngươi, có được không?” Giọng Vũ Thành khàn khàn, hơi thở dần nặng nề, rõ ràng là đã động tình.
"Không được, mỗi khi đệ tử cùng sư tôn song tu đều làm ít nhất là mười ngày. Nếu những người mà ta muốn giết rời khỏi đại lục Hoàng Cực trong khoảng thời gian này thì sao?" Đỗ Tư Nhã nhanh chóng từ chối, nếu không phải muốn mượn tay Vũ Thành tiêu diệt những người kia thì nàng mới không đem thân mình trao cho thứ dê chó đó.
Nàng hiện tại mới mười chín tuổi, trong khi Vũ Thành đã trăm tuổi rồi.
"Sư tôn bảo đảm sẽ chỉ mất một ngày thôi! Nhã Nhi, Nhã Nhi." Vũ Thành nói xong liền bắt đầu liếm vành tai của Đỗ Tư Nhã.
Đỗ Tư Nhã cảm thấy vô cùng ghê tởm, bởi vì thực lực của nàng kém xa Vũ Thành nên nàng cũng chỉ có thể ờm ờ với hắn .
Khi Tiêu Lăng Hàn nghe được hai người bắt đầu vận động trên giường, cũng không còn tin tức quan trọng nào nữa nên đã lặng lẽ rời khỏi động phủ của Đỗ Tư Nhã.
Bây giờ mọi chuyện có chút khó giải quyết, Tiêu Lăng Hàn hiện đã xác định rằng Đỗ Tư Nhã không biết rằng anh trai mình đã bị hắn giết.
Ghen tỵ làm con người thay đổi đến mức không thể nhận ra, tình yêu khiến con người không từ thủ đoạn!
Quả nhiên là danh ngôn kinh điển.
Bây giờ Đỗ Tư Nhã và Vũ Thành chắc chắn sẽ không để họ rời khỏi đại lục Hoàng Cực. Nếu không ra tay trước, họ sẽ rơi vào thế bị động.
Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn dùng kiếm chém đôi động phủ của Đỗ Tư Nhã, để mọi người có thể nhìn thấy đôi thầy trò này đang làm ra cái chuyện kinh tởm gì. Để cho tình yêu cấm kị của họ được thông báo khắp toàn dân thiên hạ, dù sao ở tiểu thế giới này, loại tình yêu cấm kị như thế vẫn sẽ không được mọi người dung thứ.
Đáng tiếc việc này chỉ có thể tưởng tưởng, dù sao việc này cũng không giải quyết được ngọn nguồn của vấn đề, kết quả chỉ làm mất thanh danh của hai người đó. Hơn nữa, kiếm của hắn vẫn chưa mạnh như vậy, hắn chỉ không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nếu đấu với Vũ Thành? Mặc dù rất muốn thử nhưng hắn sẽ không làm nếu không chắc chắn có thể giết chết người đó chỉ bằng một kích.
Tiêu Lăng Hàn gọi Mạc Vô Nhai và Sở Mộ Thần lại để thảo luận về biện pháp đối phó. Cuối cùng, ba người họ nhất trí quyết định bắt giữ Đỗ Tư Nhã trước, buộc nàng phải nói ra sự thật để đưa Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh ra khỏi Chấp Pháp Viện.
Bởi vì Đỗ Tư Nhã sống ở Linh Nguyệt Sơn nên để xuống tay với nàng, ba người họ hiện đang sống trong động phủ của Sở Mộ Thần. Viện trưởng Minh Văn Viện rất dễ nói chuyện, mặc dù Sở Mộ Thần đã mất đi tu vi, nhưng ông cũng không đuổi Sở Mộ Thần ra khỏi sư môn, vì vậy động phủ của Sở Mộ Thần vẫn còn đó.
Chiều hôm sau
Ba người họ cuối cùng cũng đợi được cho đến khi Vũ Thành ra khỏi hang của Đỗ Tư Nhã, nhưng xét theo vẻ mặt không hài lòng của hắn thì chắc chắn hắn đã bị Đỗ Tư Nhã đá ra ngoài.
"Ta cùng Mặc sư huynh đi bắt người, Sở sư huynh nhớ giúp chúng ta trông chừng bên ngoài." Tiêu Lăng Hàn dán cho Sở Mộ Thần một tấm Ẩn Thân Phù, mặc kệ ánh mắt u oán của hắn, mang theo Mạc Vô Nhai nghênh ngang rời đi.
Trong mắt người ngoài, Sở Mộ Thần vẫn là một phế nhân, vì để ngăn cản người khác gây phiền phức cho mình, Tiêu Lăng Hàn đành phải dán Ẩn Thân Phù cho hắn.
Hai giờ sau, một nhóm ba người, không, hẳn là một nhóm bốn người, cùng một nữ nhân bất tỉnh, xuất hiện ở đại sảnh của Chấp Pháp Viện.
Trình Lập nhìn thấy mấy người xuất hiện trong sảnh của Chấp Pháp Viện thì nghi hoặc. Ai có thể nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra không? Hắn vừa đi đến khu mỏ một chuyến thôi mà lại có chuyện gì nữa rồi? Đặc biệt là khi nhìn thấy người dẫn đầu lại là đệ tử thân truyền của viện trưởng đại nhân, hắn càng cảm thấy sự việc khó giải quyết.
Sau khi hắn được cứu ra ngoài thì hắn đã được nghe Vu Thành Địch kể về những chuyện đã xảy ra trước đó, nếu không có người này, có lẽ bây giờ hắn vẫn đang đào quặng đấy chứ!
Dù sao cũng là đệ tử của viện trưởng đại nhân, hắn không dám thất lễ, bèn nở nụ cười thân thiện chào hỏi Tiêu Lăng Hàn
“Tiêu sư đệ, ngươi đây là có chuyện gì sao?” Trình Lập chỉ vào nữ nhân bất tỉnh trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Mạc Vô Nhai cùng Sở Mộ Thần, đây đều là những người nổi tiếng trong học viện, hắn đều biết.
"Đường chủ ngày hôm qua không ở đây, có một số chuyện có thể ngươi chưa nghe tới, nhưng mà..." Tiêu Lăng Hàn tạm dừng một chút, đến gần Trình Lập, sau mới đó hỏi: "Ta muốn biết Chấp Pháp Viện có bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần kỳ?”
Ánh mắt Trình Lập lóe lóe, có tu sĩ Hóa Thần kỳ trong Chấp Pháp Viện, người bình thường không thể nào biết được chuyện này. Chẳng lẽ viện trưởng đại nhân thực sự tin tưởng cái đồ đệ này, đây là một bí mật của học viện. Ngay cả phó viện trưởng Dương Nho Nguyên cũng không biết.
"Hiện tại có ba vị, ngươi muốn làm gì?" Trình Lập đột nhiên cảnh giác nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Hôm qua trong học viện xảy ra một vụ án mạng, một trong những người liên quan đến vụ việc là một tiền bối Hóa Thần Kỳ và sư đệ của ta. Tu vi của hắn không lớn bằng vị tiền bối Hóa Thần kỳ kia, đương nhiên là ta phải giúp hắn tìm một người có tu vi mạnh hơn để giúp đỡ”.
Tiêu Lăng Hàn tùy ý nói, vẻ mặt thản nhiên.
Nhưng Trình Lập ở một bên nghe được lời này liền hãi hùng khiếp vía, trong học viện chỉ có mấy vị Hóa Thần kỳ, cũng chỉ có một người lộ mặt trước mặt người ngoài, đó chính là Vũ Thành, viện trưởng Viện Gieo Trồng.
Trình Lập đến gần xem dung mạo của nữ tử đang nằm trên mặt đất, khi nhìn thấy rõ bộ dạng của nữ tử, hắn không khỏi hít hà một hơi.
Nữ tử trên mặt đất là đồ đệ duy nhất của Vũ Thành - Đỗ Tư Nhã, là người Vũ Thành cực kì sủng ái. Mối quan hệ giữa hai người này gần như được các lão gia hỏa đều hiểu rõ, chỉ là việc không liên quan đến mình nên họ cũng không quan tâm, cũng không ai vạch trần mối quan hệ giữa hai người. Sở dĩ hắn biết chuyện này là bởi vì ngày hôm qua khi đến Nhiệm Vụ Đường, Bành Vô Hối nói cho hắn biết, lúc ấy hắn hoàn toàn coi đó là một trò đùa.
Nhưng hiện tại bảo bối trân quý của Vũ Thành lại bị tổ tông này tùy tiện ném xuống đất, mà lời nói vừa rồi của Tiêu Lăng Hàn cũng có ý tứ là vụ giết người ngày hôm qua có liên quan đến Vũ Thành.
"Chờ ta một lát, ta đi một chút rồi sẽ quay lại nhanh thôi." Trình Lập nói xong liền rời khỏi đại sảnh.
Hắn đang tìm người để tìm hiểu xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không thể tin tưởng từ một phía.
Nhìn thấy Trình Lập rời đi, Mạc Vô Nhai không khỏi hỏi: "Tiêu sư đệ, hắn có thể làm được không? Ta làm sao cảm thấy hắn có chút sợ phiền toái”. Cũng không phải là do hắn lo lắng mù quáng, dù sao thì đó cũng là một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ, nếu khong cẩn thận thì bản thân cũng sẽ phải trả giá đắt..
“ bị đàn áp mười năm, khi về cũng không có thời gian nghỉ ngơi, có rất nhiều việc đang đợi hắn làm. Hơn nữa lúc này, còn có người tìm hắn làm việc. Đương nhiên là hắn rất không vui.” Trình Lập hẳn là cảm thấy học viện vả vất mới chiêu mộ được một cái tu sĩ Hóa Thần kỳ, nếu hắn thật sự hắn nhân phẩm không tốt thì thật đáng tiếc.
"..."
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, hắn thật sự không còn lời gì để nói. Mạc Vô Nhai đành phải làm theo Sở Mộ Thần, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Trình Lập trở lại đại sảnh, lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, hai mắt hắn sáng ngời, ngượng ngùng chọc chọc tay.
Tiêu Lăng Hàn nhìn hắn nổi cả da gà, vội vàng nói: “Trình sư huynh, nếu có việc gì thì cứ nói với ta, đừng nhìn ta như vậy, ta cảm thấy hơi khiếp vía.”
Trình Lập xấu hổ cười một tiếng, sau đó nói: "Tiêu sư đệ, nghe nói trên người ngươi có một loại phù có thể khiến người ta nói ra sự thật?" Hắn cũng vừa mới hỏi Vu Thành Địch, tên kia liền nói cho hắn biết. Trước đây hắn còn tưởng rằng đó là đồ vật do viện trưởng đại nhân đưa cho Tiêu Lăng Hàn, nhưng bây giờ xem ra không phải.
"Ừ, tất nhiên là có, nhưng mấy cái đó là ta lấy được ở bí cảnh Tử Linh. Chỉ còn lại một ít, nếu không phải trường hợp khẩn cấp thì ta cũng sẽ không sử dụng."
Lúc này Tiêu Lăng Hàn mới phát hiện Trình Lập có hứng thú với Chân Ngôn Phù mà hắn vẽ ra, có thể nói đây chính là thứ mà Chấp Pháp Viện của bọn họ cần nhất. Nếu sau này có người không chịu nhận tội, vậy thì chỉ cần dán Chân Ngôn Phù lên người thì mọi chuyện sẽ được giải thích rõ ràng.
"Mười, ta muốn mười tấm. Tiêu sư đệ, ngươi thấy đấy, Chấp Pháp Viện của chúng ta sẽ luôn gặp phải một số người sống chết không chịu thừa nhận tội của mình, một số người cũng bị đối xử bất công giống như bằng hữu của ngươi. Nếu chúng ta có loại phù này, vậy thì Chấp Pháp Viện của chúng ta có thể bớt việc đi rồi." Trình Lập duỗi tay quơ quơ ở trước mặt Tiêu Lăng Hàn, nếu đòi nhiều hơn chắc chắn hắn sẽ không đưa. Mười là con số tốt nhất hắn nghĩ ra sau khi cân nhắc cẩn thận.
"Trình sư huynh, cho ngươi mười tấm cũng không phải là không thể, nhưng ngươi xem, chuyện của bằng hữu của ta ngươi còn chưa giải quyết xong, chúng ta có thể giải quyết việc này trước được không? Chờ chuyện này giải quyết xong thì chúng ta sẽ bàn bạc sau." Là người phải có qua có lại, xem ra chút Chân Ngôn Phù này bây giờ không đủ, lát nữa còn phải trở về vẽ thêm một ít.
"Được rồi, chúng ta trước tiên thẩm vấn nàng đi. Nếu sự tình thật sự có liên quan đến Vũ viện trưởng, ta sẽ lập tức yêu cầu các tiền bối Hóa Thần kỳ bắt giữ hắn." Trình Lập nhận được bảo đảm, biết là chuyện Chân Ngôn Phù có hi vọng rồi nên liền lập tức làm việc.
-------------- End chương 166: -------------
Đỗ Tư Nhã thầm nghĩ: Mặc dù không biết anh mình đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ biết đèn hồn đã đột ngột tắt ba năm trước. Nhưng không sao cả, người mà anh trai ghét chắc chắn cũng là kẻ đáng ghét, nàng sẽ giúp anh trai tiễn mấy người đó đi gặp diêm vương hết.
Hai huynh đệ từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, nếu không có Đỗ Tư Thông bảo vệ, Đỗ Tư Nhã có lẽ đã sớm không còn nữa. Trong lòng Đỗ Tư Nhã, Đỗ Tư Thông không chỉ là anh trai mà còn như cha mẹ. Nàng luôn biết rằng anh trai nàng ghét những cái người thiên chi kiêu tử đó, họ có gia thế tốt, có được tài nguyên tốt mà không cần nỗ lực gì cả. Nhưng hai huynh đệ họ cũng có gia thế nhưng lại không thể có được bất cứ thứ gì, tất cả đều phải tự mình đi kiếm.
Mà Ân Thiên Thịnh và Ân Thiên Duệ chỉ là con cháu của một tiểu gia tộc, nhưng cuộc sống của họ còn khá hơn so với con cháu mười đại gia tộc. Còn có hai người Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, căn bản không có gia tộc hậu thuẫn, dựa vào cái gì mà bọn họ có nhiều linh thạch như vậy, cũng không thiếu tài nguyên tu luyện.
Mỗi lần Đỗ Tư Nhã và Đỗ Tư Thông gặp nhau, nàng đều nghe thấy Đỗ Tư Thông phàn nàn trước mặt mình. Lúc đầu nàng chỉ hâm mộ với sự may mắn của bọn họ, nhưng theo thời gian nàng cũng trở nên ghen tị. Sự ghen tị ngày càng lớn và dần dần nàng bắt đầu cảm thấy không cam lòng.
Vì vậy, sau khi Đỗ Tư Nhã phát hiện ra Vũ Thành có tâm tư khác đối với mình, nàng đã chủ động quyến rũ Vũ Thành. Vũ Thành ban đầu đối với nàng khá tốt, nhưng sau khi nàng trở thành nữ nhân của Vũ Thành, hắn càng trở nên ngoan ngoãn phục tùng hơn đối với nàng.
Chuyện xảy ra sáng nay với hai huynh đệ Ân gia cũng có bút tích của Vũ Thành, nếu không chỉ dựa vào một tu sĩ Luyện Khí kỳ như nàng thì cũng sẽ không có bản lĩnh lớn như vậy.
Bây giờ Đỗ Tư Nhã đã mười chín tuổi, tu vi của nàng vẫn ở Luyện Khí tầng mười. Rõ ràng nàng là Đơn linh căn nhưng nàng không biết tại sao tu vi của mình lại không hề tăng lên như vậy. Mà mấy người kia đều có tu vi Kim Đan kỳ, nàng thật sự nuốt không trôi cục tức này!
"Sư tôn, tu vi của ta đã bị mắc kẹt ở Luyện Khí tầng mười suốt một năm. Tại sao vẫn không có chút tiến bộ nào? Ta muốn nhanh chóng đuổi kịp sư tôn, không muốn trở thành gánh nặng cho sư tôn." Đỗ Tư Nhã nhìn Vũ Thành với ánh mắt sáng long lanh, tràn đầy mong đợi.
"Bây giờ là thời kì mấu chốt của việc đặt nền móng. Nhã Nhi đừng lo lắng, sau khi tu vi của ngươi đạt đến Luyện Khí tầng mười hai, ta sẽ dẫn ngươi đi rèn luyện, tìm cơ duyên cho ngươi, giúp ngươi đột phá Trúc Cơ kỳ."
Vũ Thành nói xong, liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Đỗ Tư Nhã, chậm rãi liếm mút.
"Ưm ~~ a~" thẳng đến khi Đỗ Tư Nhã dùng tay đấm nhẹ vào người hắn, hắn mới không tình nguyện buông ra.
“Nhã Nhi, bây giờ vi sư muốn ngươi, có được không?” Giọng Vũ Thành khàn khàn, hơi thở dần nặng nề, rõ ràng là đã động tình.
"Không được, mỗi khi đệ tử cùng sư tôn song tu đều làm ít nhất là mười ngày. Nếu những người mà ta muốn giết rời khỏi đại lục Hoàng Cực trong khoảng thời gian này thì sao?" Đỗ Tư Nhã nhanh chóng từ chối, nếu không phải muốn mượn tay Vũ Thành tiêu diệt những người kia thì nàng mới không đem thân mình trao cho thứ dê chó đó.
Nàng hiện tại mới mười chín tuổi, trong khi Vũ Thành đã trăm tuổi rồi.
"Sư tôn bảo đảm sẽ chỉ mất một ngày thôi! Nhã Nhi, Nhã Nhi." Vũ Thành nói xong liền bắt đầu liếm vành tai của Đỗ Tư Nhã.
Đỗ Tư Nhã cảm thấy vô cùng ghê tởm, bởi vì thực lực của nàng kém xa Vũ Thành nên nàng cũng chỉ có thể ờm ờ với hắn .
Khi Tiêu Lăng Hàn nghe được hai người bắt đầu vận động trên giường, cũng không còn tin tức quan trọng nào nữa nên đã lặng lẽ rời khỏi động phủ của Đỗ Tư Nhã.
Bây giờ mọi chuyện có chút khó giải quyết, Tiêu Lăng Hàn hiện đã xác định rằng Đỗ Tư Nhã không biết rằng anh trai mình đã bị hắn giết.
Ghen tỵ làm con người thay đổi đến mức không thể nhận ra, tình yêu khiến con người không từ thủ đoạn!
Quả nhiên là danh ngôn kinh điển.
Bây giờ Đỗ Tư Nhã và Vũ Thành chắc chắn sẽ không để họ rời khỏi đại lục Hoàng Cực. Nếu không ra tay trước, họ sẽ rơi vào thế bị động.
Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn dùng kiếm chém đôi động phủ của Đỗ Tư Nhã, để mọi người có thể nhìn thấy đôi thầy trò này đang làm ra cái chuyện kinh tởm gì. Để cho tình yêu cấm kị của họ được thông báo khắp toàn dân thiên hạ, dù sao ở tiểu thế giới này, loại tình yêu cấm kị như thế vẫn sẽ không được mọi người dung thứ.
Đáng tiếc việc này chỉ có thể tưởng tưởng, dù sao việc này cũng không giải quyết được ngọn nguồn của vấn đề, kết quả chỉ làm mất thanh danh của hai người đó. Hơn nữa, kiếm của hắn vẫn chưa mạnh như vậy, hắn chỉ không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nếu đấu với Vũ Thành? Mặc dù rất muốn thử nhưng hắn sẽ không làm nếu không chắc chắn có thể giết chết người đó chỉ bằng một kích.
Tiêu Lăng Hàn gọi Mạc Vô Nhai và Sở Mộ Thần lại để thảo luận về biện pháp đối phó. Cuối cùng, ba người họ nhất trí quyết định bắt giữ Đỗ Tư Nhã trước, buộc nàng phải nói ra sự thật để đưa Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh ra khỏi Chấp Pháp Viện.
Bởi vì Đỗ Tư Nhã sống ở Linh Nguyệt Sơn nên để xuống tay với nàng, ba người họ hiện đang sống trong động phủ của Sở Mộ Thần. Viện trưởng Minh Văn Viện rất dễ nói chuyện, mặc dù Sở Mộ Thần đã mất đi tu vi, nhưng ông cũng không đuổi Sở Mộ Thần ra khỏi sư môn, vì vậy động phủ của Sở Mộ Thần vẫn còn đó.
Chiều hôm sau
Ba người họ cuối cùng cũng đợi được cho đến khi Vũ Thành ra khỏi hang của Đỗ Tư Nhã, nhưng xét theo vẻ mặt không hài lòng của hắn thì chắc chắn hắn đã bị Đỗ Tư Nhã đá ra ngoài.
"Ta cùng Mặc sư huynh đi bắt người, Sở sư huynh nhớ giúp chúng ta trông chừng bên ngoài." Tiêu Lăng Hàn dán cho Sở Mộ Thần một tấm Ẩn Thân Phù, mặc kệ ánh mắt u oán của hắn, mang theo Mạc Vô Nhai nghênh ngang rời đi.
Trong mắt người ngoài, Sở Mộ Thần vẫn là một phế nhân, vì để ngăn cản người khác gây phiền phức cho mình, Tiêu Lăng Hàn đành phải dán Ẩn Thân Phù cho hắn.
Hai giờ sau, một nhóm ba người, không, hẳn là một nhóm bốn người, cùng một nữ nhân bất tỉnh, xuất hiện ở đại sảnh của Chấp Pháp Viện.
Trình Lập nhìn thấy mấy người xuất hiện trong sảnh của Chấp Pháp Viện thì nghi hoặc. Ai có thể nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra không? Hắn vừa đi đến khu mỏ một chuyến thôi mà lại có chuyện gì nữa rồi? Đặc biệt là khi nhìn thấy người dẫn đầu lại là đệ tử thân truyền của viện trưởng đại nhân, hắn càng cảm thấy sự việc khó giải quyết.
Sau khi hắn được cứu ra ngoài thì hắn đã được nghe Vu Thành Địch kể về những chuyện đã xảy ra trước đó, nếu không có người này, có lẽ bây giờ hắn vẫn đang đào quặng đấy chứ!
Dù sao cũng là đệ tử của viện trưởng đại nhân, hắn không dám thất lễ, bèn nở nụ cười thân thiện chào hỏi Tiêu Lăng Hàn
“Tiêu sư đệ, ngươi đây là có chuyện gì sao?” Trình Lập chỉ vào nữ nhân bất tỉnh trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Mạc Vô Nhai cùng Sở Mộ Thần, đây đều là những người nổi tiếng trong học viện, hắn đều biết.
"Đường chủ ngày hôm qua không ở đây, có một số chuyện có thể ngươi chưa nghe tới, nhưng mà..." Tiêu Lăng Hàn tạm dừng một chút, đến gần Trình Lập, sau mới đó hỏi: "Ta muốn biết Chấp Pháp Viện có bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần kỳ?”
Ánh mắt Trình Lập lóe lóe, có tu sĩ Hóa Thần kỳ trong Chấp Pháp Viện, người bình thường không thể nào biết được chuyện này. Chẳng lẽ viện trưởng đại nhân thực sự tin tưởng cái đồ đệ này, đây là một bí mật của học viện. Ngay cả phó viện trưởng Dương Nho Nguyên cũng không biết.
"Hiện tại có ba vị, ngươi muốn làm gì?" Trình Lập đột nhiên cảnh giác nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Hôm qua trong học viện xảy ra một vụ án mạng, một trong những người liên quan đến vụ việc là một tiền bối Hóa Thần Kỳ và sư đệ của ta. Tu vi của hắn không lớn bằng vị tiền bối Hóa Thần kỳ kia, đương nhiên là ta phải giúp hắn tìm một người có tu vi mạnh hơn để giúp đỡ”.
Tiêu Lăng Hàn tùy ý nói, vẻ mặt thản nhiên.
Nhưng Trình Lập ở một bên nghe được lời này liền hãi hùng khiếp vía, trong học viện chỉ có mấy vị Hóa Thần kỳ, cũng chỉ có một người lộ mặt trước mặt người ngoài, đó chính là Vũ Thành, viện trưởng Viện Gieo Trồng.
Trình Lập đến gần xem dung mạo của nữ tử đang nằm trên mặt đất, khi nhìn thấy rõ bộ dạng của nữ tử, hắn không khỏi hít hà một hơi.
Nữ tử trên mặt đất là đồ đệ duy nhất của Vũ Thành - Đỗ Tư Nhã, là người Vũ Thành cực kì sủng ái. Mối quan hệ giữa hai người này gần như được các lão gia hỏa đều hiểu rõ, chỉ là việc không liên quan đến mình nên họ cũng không quan tâm, cũng không ai vạch trần mối quan hệ giữa hai người. Sở dĩ hắn biết chuyện này là bởi vì ngày hôm qua khi đến Nhiệm Vụ Đường, Bành Vô Hối nói cho hắn biết, lúc ấy hắn hoàn toàn coi đó là một trò đùa.
Nhưng hiện tại bảo bối trân quý của Vũ Thành lại bị tổ tông này tùy tiện ném xuống đất, mà lời nói vừa rồi của Tiêu Lăng Hàn cũng có ý tứ là vụ giết người ngày hôm qua có liên quan đến Vũ Thành.
"Chờ ta một lát, ta đi một chút rồi sẽ quay lại nhanh thôi." Trình Lập nói xong liền rời khỏi đại sảnh.
Hắn đang tìm người để tìm hiểu xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không thể tin tưởng từ một phía.
Nhìn thấy Trình Lập rời đi, Mạc Vô Nhai không khỏi hỏi: "Tiêu sư đệ, hắn có thể làm được không? Ta làm sao cảm thấy hắn có chút sợ phiền toái”. Cũng không phải là do hắn lo lắng mù quáng, dù sao thì đó cũng là một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ, nếu khong cẩn thận thì bản thân cũng sẽ phải trả giá đắt..
“ bị đàn áp mười năm, khi về cũng không có thời gian nghỉ ngơi, có rất nhiều việc đang đợi hắn làm. Hơn nữa lúc này, còn có người tìm hắn làm việc. Đương nhiên là hắn rất không vui.” Trình Lập hẳn là cảm thấy học viện vả vất mới chiêu mộ được một cái tu sĩ Hóa Thần kỳ, nếu hắn thật sự hắn nhân phẩm không tốt thì thật đáng tiếc.
"..."
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, hắn thật sự không còn lời gì để nói. Mạc Vô Nhai đành phải làm theo Sở Mộ Thần, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Trình Lập trở lại đại sảnh, lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, hai mắt hắn sáng ngời, ngượng ngùng chọc chọc tay.
Tiêu Lăng Hàn nhìn hắn nổi cả da gà, vội vàng nói: “Trình sư huynh, nếu có việc gì thì cứ nói với ta, đừng nhìn ta như vậy, ta cảm thấy hơi khiếp vía.”
Trình Lập xấu hổ cười một tiếng, sau đó nói: "Tiêu sư đệ, nghe nói trên người ngươi có một loại phù có thể khiến người ta nói ra sự thật?" Hắn cũng vừa mới hỏi Vu Thành Địch, tên kia liền nói cho hắn biết. Trước đây hắn còn tưởng rằng đó là đồ vật do viện trưởng đại nhân đưa cho Tiêu Lăng Hàn, nhưng bây giờ xem ra không phải.
"Ừ, tất nhiên là có, nhưng mấy cái đó là ta lấy được ở bí cảnh Tử Linh. Chỉ còn lại một ít, nếu không phải trường hợp khẩn cấp thì ta cũng sẽ không sử dụng."
Lúc này Tiêu Lăng Hàn mới phát hiện Trình Lập có hứng thú với Chân Ngôn Phù mà hắn vẽ ra, có thể nói đây chính là thứ mà Chấp Pháp Viện của bọn họ cần nhất. Nếu sau này có người không chịu nhận tội, vậy thì chỉ cần dán Chân Ngôn Phù lên người thì mọi chuyện sẽ được giải thích rõ ràng.
"Mười, ta muốn mười tấm. Tiêu sư đệ, ngươi thấy đấy, Chấp Pháp Viện của chúng ta sẽ luôn gặp phải một số người sống chết không chịu thừa nhận tội của mình, một số người cũng bị đối xử bất công giống như bằng hữu của ngươi. Nếu chúng ta có loại phù này, vậy thì Chấp Pháp Viện của chúng ta có thể bớt việc đi rồi." Trình Lập duỗi tay quơ quơ ở trước mặt Tiêu Lăng Hàn, nếu đòi nhiều hơn chắc chắn hắn sẽ không đưa. Mười là con số tốt nhất hắn nghĩ ra sau khi cân nhắc cẩn thận.
"Trình sư huynh, cho ngươi mười tấm cũng không phải là không thể, nhưng ngươi xem, chuyện của bằng hữu của ta ngươi còn chưa giải quyết xong, chúng ta có thể giải quyết việc này trước được không? Chờ chuyện này giải quyết xong thì chúng ta sẽ bàn bạc sau." Là người phải có qua có lại, xem ra chút Chân Ngôn Phù này bây giờ không đủ, lát nữa còn phải trở về vẽ thêm một ít.
"Được rồi, chúng ta trước tiên thẩm vấn nàng đi. Nếu sự tình thật sự có liên quan đến Vũ viện trưởng, ta sẽ lập tức yêu cầu các tiền bối Hóa Thần kỳ bắt giữ hắn." Trình Lập nhận được bảo đảm, biết là chuyện Chân Ngôn Phù có hi vọng rồi nên liền lập tức làm việc.
-------------- End chương 166: -------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất