[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 167: Tiền Bối Hóa Thần Kỳ

Trước Sau
Sau đó, mấy người đã đánh thức Đỗ Tư Nhã và sử dụng Chân Ngôn Phù cho nàng, sau đó phát hiện ra rằng nàng thực sự đã mê hoặc Vũ Thành để hắn làm điều đó.

Trình Lập liền không có ấn tượng tốt với Vũ Thành, đường đường là tu sĩ Há Thần kỳ mà lại bị một cái nữ nhân Luyện Khí kỳ mê hoặc. Có thể thấy rằng người này định lực không tốt, tâm tính không kiên định, ông trời đúng là có mắt như mù, vậy mà lại để một người như vậy tu luyện tới Hóa Thần kỳ.

Trình Lập ngay lập tức lấy ra một ngọc giản truyền âm, phát tin tức cho mấy vị tiền bối Hóa Thần kỳ.

Tiêu Lăng Hàn vốn tưởng rằng những người này đang thanh tu ở một góc nào đấy trong học viện, nhưng phải đến 6 tiếng sau, mới xuất hiện tu sĩ Hóa Thần kỳ đầu tiên.

Người đến là từ bên ngoài trở về. Hắn mặc trang phục rất sặc sỡ, trông chẳng khác gì con công. Hắn cầm một chiếc quạt xếp trong tay, bước vào Chấp Pháp Viện.

Khi hắn đến gần hơn, mấy người mới thấy rõ bộ dạng của hắn, ở thái dương có hai sợi tóc đen rủ xuống, phần còn lại vén ra sau lưng, dưới đôi lông mày rậm là một đôi mắt phượng. Khi nhìn thấy mấy người, hắn thậm chí còn nháy mắt với bọn họ, tuy lớn lên ngọc thụ lâm phong nhưng cách trang điểm này lại khiến người ta một lời khó nói hết.

"Bái kiến tiền bối!"

"Không có gì, mọi người ngồi đi, sao ta lại là người đến đầu tiên vậy?" Nam tử nhướng mày, không thấy người quen nào nên có chút oán giận nói.

Nhưng vừa dứt lời, một nam tử trung niên mặc trang phục bằng vải thô từ bên ngoài bước vào. Trên đầu nam tử trung niên còn đội một chiếc mũ tre. Nhìn dung mạo này, ai cũng đoán đây là một lão nông tri điền (làm ruộng). Không ai có thể nghĩ rằng hắn thực chất là một tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Sau khi mấy người trao đổi thì quyết định gọi nam tử có trang phục sặc sỡ là hoa hoa công tử. Còn cái lão nông tri điền kia thì mọi người gọi hắn là lão nông. Kỳ thực hắn sinh ra là một nông dân. Sau khi tu luyện thành công, hắn vẫn không bao giờ quên thân phận của mình là một nông dân.

Ngồi chưa đầy mười phút, hoa hoa công tử cảm thấy như có kim châm dưới mông, không thể ngồi yên được nữa, hắn gọi lão nông rồi đi thẳng đến Viện Gieo Trồng.

----------------------------

Viện Gieo Trồng

Sau khi Vũ Thành rời khỏi động phủ của Đỗ Tư Nhã vào buổi chiều, hắn đi thẳng đến Viện Gieo Trồng. Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, hắn vẫn là một viện trưởng lạnh lùng và trách nhiệm.

Khi hai vị Hóa Thần kỳ tìm thấy Vũ Thành, hắn đang thúc giục một gốc cây linh thảo phát triển.

"Tại sao hai vị đạo hữu lại vô duyên vô cứo xông vào học viện Hoàng Cực?" Vũ Thành cảm thấy tu vi của hai người trước mặt cao hơn mình một chút, âm thầm cảnh giác, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.

" Đi khắp non xanh người vẫn trẻ, phong cảnh bên này đẹp quá nhỉ!! Ta nói ta tới đây để thưởng ngoạn phong cảnh, đạo hữu, ngươi có tin không?" hoa hoa công tử lắc chiếc quạt xếp trong tay, nhìn quanh quanh, bịa chuyện nói.

"Nực cười! Học viện Hoàng Cực không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi đâu." Vũ Thành lạnh lùng nói.

“Ngươi đây là muốn đánh nhau với chúng ta ?” Lão nông lập tức tỏ ra hứng thú, lấy ra một chiếc cuốc từ nhẫn không gian. Đây là chiếc cuốc hắn dùng để làm ruộng, đồng thời cũng là vũ khí của hắn. Chiếc cuốc này cũng là Thượng Phẩm Bảo Khí cấp hai.

Nhìn thấy bảo khí do lão nông mang ra, Vũ Thành giật giật khóe miệng, không biết còn tưởng người này đến học viện Hoàng Cực để trồng trọt ấy chứ. Tuy nhiên, để không bị hai người tấn công, hắn đã giả bộ ra tay trước, sau đó vội vã đi về phía sơn cốc của viện trưởng đại nhân.

Rõ ràng là tình thế địch mạnh, ta yếu, đương nhiên là hắn phải đến tìm viện trưởng mới có thể bảo mệnh.

Vũ Thành vừa chạy vừa tính toán thời gian, hai người phía sau nhất định không đuổi kịp hắn. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo khung cảnh thay đổi, hắn phát vậy mà minhg đã bị mắc kẹt trong trận pháp.



Một nam tử có vẻ ngoài nữ tính, dáng người có phần gầy gò vỗ tay nói: "Xong rồi, xem ra vẫn cần ta phải ra tay."

Hai người đuổi đến đàng sau ngay lập tức nhìn thấy Vũ Thành bị mắc kẹt trong trận pháp. Hoa hoa công tử vẻ mặt không vui nói: "Khỉ ốm, ngươi trở về khi nào? Thế mà không tới hội hợp cùng chúng ta, một mình chạy tới đây bố trí bẫy rập."

"Cái này người ta gọi là mưu trí. Loại sinh vật đơn bào như ngươi sẽ không hiểu được. Lần này ta cũng thắng. Đừng quên đưa cho ta một vạn khối linh thạch thượng phẩm." Khỉ ốm chọc chọc tay, nhìn hai người đầy mong đợi, chăm chú nhìn những chiếc nhẫn không gian trong tay họ, chỉ kém chút là giật lấy.

------------------

Bên kia, mấy người Tiêu Lăng Hàn chờ không bao lâu, liền nhìn thấy hoa hoa công tử cùng lão nông trở về, bên cạnh còn có một người gầy gò. Vũ Thành được lão nông khiêng vào đại sảnh của Chấp Pháp Viện. Họ cũng không hề che giấu hành tung nên bị rất nhiều học sinh trên đường nhìn thấy. Tất cả mọi người đều rất tò mò về thân phận của ba người này, dù sao Vũ Thành cũng là viện trưởng Viện Gieo Trồng, tu vi chỉ dưới viện trưởng đại nhân, nhưng hiện tại lại bị người khác bắt đi như gà con.

Chờ khi mọi chuyện xong xôi thì trời cũng đã tối đen.

Trình Lập đi cùng ba tiền bối Hóa Thần kỳ, đương nhiên người đi cùng Tiêu Lăng Hàn chính là Vu Thành Địch, bọn họ rốt cuộc đều quen biết nhau.

Vu Thành Địch trước tiên đưa Tiêu Lăng Hàn, Mạc Vô Nhai và Sở Mộ Thần đi đến nhà giam dưới lòng đất, chuẩn bị thả Ân Thiên Thịnh ra.

Một nhóm bốn người đi vào, phát hiện không chỉ Ân Thiên Thịnh bị nhốt trong ngục, mà còn có ba người nữa.

Vu Thành Địch không hiểu ra sao nhưng vẫn bước tới mở khóa phòng giam.

Ân Thiên Thịnh bước ra khỏi phòng giam, duỗi eo một cái "Cảm giác có linh lực vẫn tốt nhất a!" Hắn xúc động nói.

"Hai người này không phải là thành viên đội thứ hai của Chấp Pháp Viện sao? Tại sao bọn họ lại ở trong phòng giam?" Vu Thành Địch tiến vào phòng giam, lật hai người đang nằm lại, lộ ra khuôn mặt nguyên bản của bọn họ.

"Ồ, đêm qua hai người này đến tìm ta, nói sẽ đưa ta rời khỏi nơi này. Ta nhớ rõ lời của Tiêu sư đệ nói, đương nhiên sẽ không đi cùng hắn. Nhưng ta lại lừa bọn họ vào nhà giam, cùng ta luyện kiếm pháp một chút."

Khóe miệng Vu Thành Địch giật giật. Đây gọi là luyện kiếm pháp một chút sao? Làm thế nào mà hắn lại cảm thấy hai vị này hô hấp khó khăn nhỉ? Nếu họ đến muộn hơn một chút, có lẽ mấy người này đã đi gặp các cụ rồi.

Sau đó, một nhóm năm người đi đến căn phòng nơi Ân Thiên Duệ bị giam giữ, bởi vì có kinh nghiệm với việc của Ân Thiên Thịnh, nên họ không còn ngạc nhiên nữa khi thấy Ân Thiên Duệ không chỉ có một mình trong phòng.

Chỉ là tình huống của hai người trong phòng Ân Thiên Duệ hình như còn tệ hơn hai người trong nhà giam dưới lòng đất. Chỉ thấy trên người hai người có những mụn mủ lớn nhỏ, đủ màu sắc, miệng méo mó, mắt xếch, không nhìn rõ được hình dáng ban đầu.

Vì hai người trong phòng Ân Thiên Duệ đã được cho ăn bằng nhiều loại đan tự chế nên hiện tại hắn không biết làm cách nào để giải độc cho họ. Nguyên nhân chủ yếu là vì hai người bọn họ đến bắt hắn bán cho Nam Phong Các để làm lô đỉnh, do quá tức giận nên có bao nhiêu loại đan dược kì quái thì đều cho bọn hắn dùng hết.

Nhìn thấy năm người kỳ quái nhìn mình, sắc mặt Ân Thiên Duệ nhất thời đỏ lên. Hắn lắp bắp một chút nói: “Bọn họ không phải là người tốt. Người đó nói Vô Nhai đang đợi ta ở bên ngoài và bảo ta nhanh chóng đi theo họ. Ta vẫn nhớ lời của Tiêu đại ca nên trước tiên khiến hai người họ hôn mê trước, sau đó tacảm thấy khá buồn chán, rồi ta nhớ ra rằng chưa có ai thử tác dụng của loại đan dược mà ta đang nghiên cứu. Khi nhìn thấy hai người này, ta chợt có hứng thú nên cho mỗi người thử một ít, thế là không cẩn thận để bọn họ trở thành như này.”

Ân Thiên Duệ nói xong, năm người đều giật giật khóe miệng. Nếu như thế này, sao có thể gọi là ngoài ý muốn?

Thấy năm người vẫn nhìn mình, Ân Thiên Duệ sợ bị người trong Chấp Pháp Viện trách cứ, liền nói thêm: “Bọn họ xấu xa, còn nói sau này sẽ bán ta cho Nam Phong Các.” Nói rồi, hắn tủi thân nhìn năm người, đặc biệt là Vu Thành Địch vì hắn là người của Chấp Pháp Viện.

Bốn người còn lại cũng ngầm nhìn Vu Thành Địch, Vu Thành Địch chỉ cảm thấy rất áp lực. Suy cho cùng, những người này cũng đã vi phạm giới luật của Chấp Pháp Viện. Việc họ có thể sống sót hay không là do vận may của họ.



Hai người trên mặt đất còn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không chịu khống chế. Họ cũng tủi thân, bọn họ cũng là lấy linh thạch để làm việc. Nếu biết tên song nhi này tàn ác như vậy, cho dù có đánh chết bọn hắn thì bọn hắn không nhận linh thạch của người đó.

"Được rồi, ngươi có thể đi, chuyện này ta sẽ nói với đường chủ, sau này nếu có cần các ngươi hỗ trợ, hy vọng ngươi có thể hợp tác." Vu Thành Địch căng da đầu nói, hắn cũng không dám tiếp tục giam giữ người này. Hắn sợ rằng nếu tiếp tục giam giữ hai huynh đệ này thì lại sẽ có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Thịnh, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai và Sở Mộ Thần rời khỏi Chấp Pháp Viện và xuất hiện ở tầng dưới của Tu Luyện Tháp. Họ bị đám đông trước mặt làm cho giật mình. Ai có thể nói cho họ biết chuyện gì đang xảy ra không?

Lúc này, hai đến ba nghìn người đang vây quanh bên ngoài Chấp Pháp Viện.

"Có người đi ra kìa."

"Đó chính là hung thủ giết người, kẻ điên cuồng kiếm."

"Hung thủ đâu mà hung thủ? Ngươi không thấy hắn đã được thả sao? Chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó."

"Đó là Sở sư huynh. Không ngờ Sở sư huynh không tu luyện vẫn là anh tuấn như vậy."

"Người ở giữa là ai vậy? Đẹp quá đi."

"Không biết."

"Ngoại trừ song nhi, bốn người còn lại đều rất đẹp a!"

"..."

Năm người nhìn nhau, cuối cùng Tiêu Lăng Hàn, Mặc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ, Sở Mộ Thần đứng ở phía sau Ân Thiên Thịnh, chờ hắn mở đường.

Ân Thiên Thịnh bối rối. Những người này từ khi nào trở nên ăn ý như vậy?

Tuy nhiên, hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đám đông tự động mở ra một con đường cho họ. Đúng như dự đoán, danh tiếng của hắn khá mạnh mẽ. Khi Ân Thiên Duệ đang cảm thấy tự hào, thì mấy lời nói không hay truyền vào trong tai hắn.

"Kẻ cuồng kiếm tới rồi kìa, mau tránh ra. Cẩn thận, sau này hắn sẽ nổi điên lấy kiếm chém người đó."

"Mau nhường đường, nhanh chóng tránh ra đi."

"Đừng chen lấn xô đẩy, mau chạy đi.”

Chẳng mấy chốc một con đường rộng mở ra trước mặt Ân Thiên Thịnh

Hắn bước về phía trước với vẻ mặt lạnh lùng và vẻ mặt vô cảm. Hắn còn tưởng rằng vì mình lập nhiều chiến công nên đã khiến những người này sợ hãi, làm nửa ngày hóa ra là hung danh hiển hách.

Tiêu Lăng Hàn dùng thần thức lắng nghe những người xung quanh trò chuyện, sau đó hắn mới nhận ra những người này đều là vì ba vị Hóa Thần kỳ mà đến. Hóa ra hôm nay khi Vũ Thành bị đưa tới Chấp Pháp Viện, có rất nhiều người thấy được nên chạy tới xem náo nhiệt.

-------------- End chương 167 -------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau