[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 169: Chuẩn Bị Rời Đại Lục Hoàng Cực

Trước Sau
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt như hoa như ngọc của Thượng Quan Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền khoanh chân ngồi đối diện Tiêu Lăng Hàn, mấy ngày nay hắn không có việc gì đều nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Hàn. Khi nhìn hắn liền dần chìm vào mê muội, có mấy lần suýt nữa đã hôn hắn. May mắn thay, vào thời khắc mấu chốt đã tỉnh lại. Bằng không, sẽ quấy nhiễu đến Tiêu Lăng Hàn tu luyện, nếu như việc tu luyện của hắn xảy ra vấn đề gì, mình sẽ hối hận đến chết mất.

"Có đẹp không? Ngươi nhìn bao lâu rồi? Có nên tính thêm chút phí không đây?" Tiêu Lăng Hàn nheo mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý.

"A?" Thượng Quan Huyền Ý bị ba câu hỏi liên tiếp của Tiêu Lăng Hàn làm cho bối rối.

"Bướng bỉnh, còn giả vờ vô tội nữa!" Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhéo nhéo má của Thượng Quan Huyền Ý, thuận tiện còn sờ soạng một phen, cảm giác thật tốt, làn da mềm mại, thật muốn hôn cho mấy phát. Hắn nhanh chóng rũ mắt, che khuất dục vọng trong ánh mắt.

" Sư huynh đáng ghét, ngươi nhéo mặt nhiều như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ vô song của ta sắp bị ngươi hủy hoại rồi đó, sau này nếu ta không tìm được đạo lữ, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta."Thượng Quan Huyền Ý bực mình, hất tay Tiêu Lăng Hàn ra, nhưng hắn vẫn trêu chọc mình như trước, coi mình như một đứa trẻ, điều này khiến Thượng Quan Huyền Ý khá bực bội.

“Được, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Tiêu Lăng Hàn đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Thượng Quan Huyền Ý, nghiêm túc nói.

"Sư huynh, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay đó."

"Sư huynh trí nhớ không tốt lắm, ngươi giúp ta nhớ kỹ được không?"

"..."

Thượng Quan Huyền Ý buồn bực, làm cho hắn vui vẻ vô ích một hồi, Tiêu Đại Ma Vương là đồ đáng ghétttt, tức chết hắn mà.

"Tức giận?"

Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý hai má phồng lên vì tức giận, Tiêu Lăng Hàn yêu chết mất cái vẻ ngoài đáng yêu này của hắn.

Thượng Quan Huyền Ý lạnh lùng “Hừ” một tiếng, hắn không thèm quan tâm, không muốn nói chuyện, hắn rất tức giận!

" Tức giận thật à? Ngươi không định ra ngoài sao? Ta phải ra ngoài. Nếu muộn quá, chúng ta sẽ không đuổi kịp phi thuyền đâu."

Tiêu Lăng Hàn đi tới nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, nhưng kết quả là lại bị hắn vô tình ném đi.

Thật sự muốn tát mình hai cái. Vì sao vừa rồi lại nói mình có trí nhớ không tốt? Tiêu Lăng Hàn ước gì mình có thể quay ngược thời gian. Vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc hắn một chút, nhưng không ngờ điều đó thực sự khiến hắn tức giận.

“Huyền Ý, ngươi thật sự không đi ra ngoài sao?” Tiêu Lăng Hàn lại hỏi.

Đi ra ngoài, hắn làm sao có thể không đi ra ngoài? Hắn không muốn ở một mình trong không gian trăm năm. Bất đắc dĩ, hắn đưa tay nắm lấy tay Tiêu Lăng Hàn, quật cường không nhìn hắn, cúi đầu. Chỉ bởi vì hắn cúi đầu mà bỏ lỡ nụ cười và ánh mắt yêu chiều của Tiêu Lăng Hàn.

Nửa giờ sau, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện ở cổng học viện Hoàng Cực.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý từ xa đã nhìn thấy Ân Thiên Duệ vẫy tay với bọn họ, lúc đến gần mới nhận ra bọn họ không phải bốn người đứng cùng nhau mà là năm người.

Có thêm một nữ tử xinh đẹp như hoaNàng khoác lên mình chiếc trường bào trắng tinh, tà áo trải dài thướt tha, điểm xuyết những đoá hoa thêu màu hồng phấn. Tay áo dài rũ xuống, mềm mại như làn khói tía, được dệt từ loại lụa mỏng nhẹ nhất. Vòng eo thon thả được siết chặt bởi một dải lưng màu tím, đính ngọc bích lấp lánh, càng tôn lên vẻ đẹp thanh tao, thoát tục. Mái tóc đen tuyền của nàng được buộc bằng một dải lụa màu tím nhạt, vài sợi tóc tinh nghịch xõa trên vai khiến làn da của nàng lại càng trắng hơn. Trên mặt nàng không trang điểm nhưng lại xinh đẹp động lòng người.



Tại sao lại có thêm một người nữa chi vậy? Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý có chút nghi hoặc, nhưng trên mặt đều không biểu hiện ra.

" Tiêu đại ca, Huyền Ý, ở bên này."

Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đi tới bên cạnh mấy người, gật đầu với họ nhưng không nói lời nào.

" Huyền Ý, sao giờ các ngươi mới đến vậy? Chúng ta đã đợi ở đây được một tiếng rồi đó." Ân Thiên Duệ thấy Thượng Quan Huyền Ý liền nhịn không được oán giận nói.

"Không phải đến bây giờ là vừa vặn rồi sao? Chúng ta cũng đâu có đến trễ đâu."

Tiêu Lăng Hàn quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt chán ghét của Sở Mộ Thần, giống như có người nợ hắn trăm vạn linh thạch mà không trả. Nhìn xem vị trí năm người đang đứng, nữ tử này đang ở bên cạnh Ân Thiên Thịnh. Chẳng lẽ nàng là tình địch của Sở Mộ Thần sao?

"Ừm, Tiêu sư đệ, Thượng Quan sư đệ, đây là Liễu Nhứ Nhi, hôn thê của ta, nàng lần này từ thành Huyễn Thiên tới đây, nàng se đi đại lục Huyền Thiên cùng chúng ta." Ân Thiên Thịnh kéo Liễu Nhứ Nhi qua giới thiệu với hai người.

Liễu Nhứ Nhi sửng sốt khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi tới, nàng chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp như vậy. Bị Ân Thiên Duệ kéo một chút, nàng mới phục hồi tinh thần lại.

"Xin chào mọi người, tu vi của Nhứ Nhi thấp, từ nay về sau xin mọi người chiếu cố nhiều hơn." Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như suối, khiến lòng người sảng khoái.

Thượng Quan Huyền Ý hơi nheo mắt lại, lúc Liễu Nhứ Nhi nói chuyện hình như đang cố ý vô tình nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn, ánh mắt ngây thơ trong sáng, đúng là thủ đoạn quyến rũ người khác tốt. Người của mình mà cũng dám quyến rũ, xem ra nữ nhân này là ngại bản thân sống quá lâu rồi, rõ ràng đã có vị hôn phu rồi mà còn muốn quyến rũ người khác.

Sát ý chợt lóe lên trong mắt Thượng Quan Huyền Ý, ngay cả Tiêu Lăng Hàn đứng bên cạnh cũng không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của hắn.

Tiêu Lăng Hàn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói nhiều. Ai mang người thì người đó phụ trách, hắn cũng không xen vào việc của người khác. Mặc dù nữ tử này trông có vẻ ngây thơ đơn thuần nhưng nàng có thực sự giống như vẻ ngoài của mình không? Hy vọng biểu hiện của nàng đừng làm mình thất vọng, nếu không thì đừng trách hắn không biết thương hoa tiếc ngọc.

Bởi vì Liễu Nhứ Nhi đột nhiên gia nhập, bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút kỳ quái.

Một lúc sau, trước cổng học viện Hoàng Cực, những người đến từ thương hội Thiên Tinh xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Họ đều mặc pháp y màu xanh.

Khi một trưởng lão trong thương hội Thiên Tinh nhìn thấy Sở Mộ Thần, ông ta trực tiếp bước tới.

Ông dừng lại cách Sở Mộ Thần hai mét, lớn tiếng hỏi: "Ngũ thiếu gia, ngươi đi cùng bằng hữu hay về phòng mình?"

Sở Mộ Thần khẽ gật đầu, “Ngũ trưởng lão, ta tạm thời không cần về phòng, ở cùng bọn họ là được rồi.”

"Được rồi, vậy ngươi nhớ chú ý đến sự an toàn của bản thân. Có cần ta tìm người đưa cơm cho ngươi không?" Ngũ trưởng lão nhìn Sở Mộ Thần với ánh mắt phức tạp. Dù sao Sở Mộ Thần vẫn là thiếu gia của Sở gia.

"Đa tạ ý tốt của Ngũ trưởng lão, nhưng không cần, ta đã chuẩn bị đủ Tích Cốc Đan rồi."

Thái độ lịch sự và xa cách của Sở Mộ Thần đủ để cho Ngũ trưởng lão biết rằng vị thiếu gia này tâm đã lạnh với bọn họ, cho dù sau này cả hai đều ở Sở gia, họ cũng sẽ không có nhiều giao thoa với nhau.

Ngũ trưởng lão gật đầu và quay trở lại bên trong đội ngũ của thương hội Thiên Tinh.



"Ngũ ca, không phải ta đã nói với người rồi sao, ngươi quan tâm loại rác rưởi đó làm gì?" Thất trưởng lão bất mãn nói với Ngũ trưởng lão, nếu thật sự đem tên rác rưởi đó trở về, mọi người còn sẽ phải lo cơm nước cho hắn.

“Dù sao hắn cũng là Ngũ thiếu của Sở gia.” Ngũ trưởng lão bất đắc dĩ nói.

"Một cái phế vật mà thôi, rất nhanh sẽ không phải nữa." Trong mắt Thất trưởng lão hiện lên vẻ khinh thường, lần này trở về, gia chủ phát hiện Sở Mộ Thần không còn giá trị lợi dụng, hẳn là sẽ sớm vứt bỏ hắn.

"Được rồi, Thất trưởng lão ngươi ít nói đi hai đi." Tam trưởng lão phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện, hắn cau mày bất mãn, đành phải lên tiếng ngăn cản Thất trưởng lão.

Nhị trưởng lão lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống người phía dưới, chậm rãi nói: “Bây giờ, các tu sĩ muốn lên phi thuyền, xin vui lòng xếp hàng bên trái. Những người tiễn các vị, xin vui lòng đứng ở bên phải."

Sau khi tất cả các tu sĩ muốn đi phi thuyền đã xếp hàng xong, Nhị trưởng lão của thương hội Thiên Tinh lấy ra một chiếc thuyền cỡ lòng bàn tay. Khi Nhị trưởng lão đưa linh khí vào, chiếc thuyền nhỏ dần dần biến thành một chiếc thuyền lớn.

Hầu như hầu hết mọi người đều chưa từng nhìn thấy pháp khí phi hành nên đều tò mò nhìn phi thuyền từ nhỏ biến thành lớn trước mặt.

Phi thuyền là một Bảo Khí. Nó trông hơi giống một con thuyền, nhưng lại càng giống một tàu ngầm hơn. Toàn bộ thân tàu chủ yếu là màu đen, có logo thương hội Thiên Tinh và một chữ ‘Sở’ lớn trên thân tàu.

"Được rồi, bây giờ xin mời các tu sĩ có vé lần lượt lên phi thuyền, cứ mười người thì ở chung một phòng. Nhân số trong phòng không đủ thì tu sĩ sẽ bán vé dư đó cho những tu sĩ chưa có vé. Bây giờ xin mời các tu sĩ có vé (đủ người một phòng) lên phi thuyền trước. Chỉ cần có vé, ngươi sẽ có phòng. Ai không có vé, xin đừng chen lấn và chặn đường những tu sĩ khác muốn lên thuyền, nếu có người không nghe, đừng trách ta vô lễ." Tam trưởng lão nói, thanh âm được rót linh lực vào nên đều truyền đến tai mọi người có mặt.

Hắn đã giải phóng một chút uy áp của Hóa Thần kỳ, hiện tại mọi người đều trở nên thành thật hơn.

"Sở sư huynh, hắn nói người có vé sẽ lên thuyền trước. Chúng ta nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta phải bán vài vé đi mới có thể lên phi thuyền sao?" Ân Thiên Duệ nhìn Sở Mộ Thần tò mò hỏi, xét cho cùng thì hắn cũng là Sở thiếu của thương hội Thiên Tinh.

"Trực tiếp xếp hàng lên phi thuyền, thêm người gì chứ? Chúng ta bán vé cái gì?" Sở Mộ Thần tức giận nói, hiện tại thêm một người đã làm hắn khó chịu rồi, nếu lại thêm người nữa không phải là muốn tức chết hắn sao?

"Ồ!" Ân Thiên Duệ vô tội chớp chớp mắt. Hôm nay Sở Mộ Thần uống nhầm thuốc à? Còn tức giận như vậy, hình như mình không hề chọc tức hắn đâu đúng không?

Mạc Vô Nhai kéo Ân Thiên Duệ qua một bên, rõ ràng nhìn thấy Sở Mộ Thần tâm tình không tốt, còn muốn đâm đầu vào họng súng, không thấy sắc mặt hắn cả buổi sáng đều không tốt sao. Đặc biệt là lúc Ân Thiên Thịnh nói chuyện với hắn, hắn căn bản coi như không nghe thấy, hoàn toàn coi hắn như không khí.

Vẫn còn rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh muốn mua vé tàu để đến đại lục Huyền Thiên. Dù sao tu vi của bọn họ ở đại lục Hoàng Cực cũng rất khó thăng tiến.

Thấy nhóm của Tiêu Lăng Hàn chỉ có bảy người, rất nhiều người đều nổi lên tâm tư với mấy chiếc vé còn lại.

Bảy người trong nhóm này đều là những người trẻ tuổi, không có trưởng lão nào hộ tống, thậm chí một cái Nguyên Anh kỳ cũng không có. Nếu có một vị lão tổ Nguyên Anh kỳ gia nhập vào vậy thì chẳng phải sẽ bảo hộ được bọn họ sao? Loại tay đấm miễn phí này, ai có não đều sẽ không cự tuyệt.

Có mấy người trong lòng đều có ý nghĩ này, chen lấn trước mặt mấy người Tiêu Lăng Hàn .

"Các vị tiểu hữu, các ngươi còn chỗ sao? Chỉ cần các ngươi mang ta theo, ta có thể làm tay đấm miễn phí của các ngươi." Một nam tu sĩ trung niên cao lớn nhìn đám người Tiêu Lăng Hàn, tiến cử chính mình. Nói xong, hắn khua cánh tay trần của mình trước mặt một vài người, khoe cơ bắp mà hắn cho là hoàn hảo.

"Mang hắn còn không bằng mang ta. Ta có thể làm mọi việc kể cả làm ấm giường. Các vị công tử, ngài thấy ta như thế nào?" Một nữ tử trông chừng ba mươi tuổi đã đẩy người nam tử to lớn sang một bên và bày ra những động tác quyến rũ, nháy mắt với mấy người.

Nữ nhân vừa nói lời này, mấy người đồng thời đen mặt, nhìn thấy người khác chuẩn bị muốn tiến lên, nếu không nhanh rời đi sẽ bị bao vây giữa đám người này mất.

---------- End chương 169: ----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau