[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 170: Gặp Lại Bạch Liên Kiệt
Tiêu Lăng Hàn kéo Thượng Quan Huyền Ý đi về phía trước, chỉ cần bọn họ đi vào khu vực của thương hội Thiên Tinh thì sẽ không ai dám ngăn cản nữa.
Sở Mộ Thần theo sát phía sau, bây giờ hắn phải đóng vai một kẻ vô dụng không có tu vi, đi theo Tiêu Lăng Hàn sẽ an toàn hơn. Trên thực tế, trước đây hắn vẫn luôn ở cùng Ân Thiên Thịnh, nhưng một nữ nhân không biết từ đâu xuất hiện và chen vào giữa họ. Đây là chuyện gì?
Ban đầu hắn dự định quay trở lại đại lục Huyền Thiên để cứu mẹ mình trước, sau đó hắn mới thổ lộ với Ân Thiên Thịnh. Bởi vì hắn nhận ra Ân Thiên Thịnh cũng không phải là không có tình cảm với hắn, nếu không thì tên này cũng sẽ không chạy đi Tiêu Lăng Hàn cứu hắn vào lúc đan điền của hắn bị thương. Nhưng bây giờ xem ra, là do hắn tự mình đa tình...
Ân Thiên Thịnh thấy Sở Mộ Thần không thèm nhìn mình, đi ngang qua coi như không thấy hắn, tự dưng trong lòng cảm thấy trống trải, có chút đau. Cảm giác này tới rất mãnh liệt nhưng lại xa lạ.
Liễu Nhứ Nhi là người mà cha mẹ Ân Thiên Thịnh đã lập hôn ước cho hắn từ khi còn nhỏ, hắn luôn coi Liễu Nhứ Nhi như em gái của mình. Từ khi vào học viện Hoàng Cực, hai người hiếm khi gặp nhau, chuyện hôn sự cũng không được nhắc đến nữa, nếu ngày hôm qua nàng không đến tìm, hắn gần như đã quên mất có người như vậy.
Xem ra sau khi Liễu Nhứ Nhi tới, Sở Mộ Thần cũng không còn để ý đến hắn nữa. Hắn ấy không thích Liễu Nhứ Nhi? Nhưng hình như chính mình cũng không thích Liễu Nhứ Nhi lắm, nhưng dù sao nàng cũng là vị hôn thê của hắn, là người sau này sẽ sống cùng hắn đến đầu bạc răng long.
Vị hôn thê! Liệu tương lai Sở Mộ Thần có phải cũng sẽ cũng có vị hôn thê không? Ân Thiên Thịnh càng cảm thấy khó chịu hơn khi nghĩ đến hắn tương lai sẽ ở bên người khác, thậm chí có khi còn đem hắn bài xích ở bên ngoài.
Lông mày Ân Thiên Thịnh cơ hồ nhíu lại, hắn không hiểu được tại sao. Nhìn thấy em trai mình cùng Mạc Vô Nhai đi theo Tiêu Lăng Hàn, hắn đành phải đè nén nghi hoặc trong lòng mà đi theo bọn họ.
"Này này, tiểu công tử, đừng đi!" Thấy có mấy người không để ý tới mình, nữ tử có chút sốt ruột, đuổi theo.
Nhìn thấy hành động của nàng, mấy người Tiêu Lăng Hàn càng bước đi nhanh hơn, may mắn thay, họ cách người thương hội Thiên Tinh không xa nên rất nhanh đã tới nơi.
"Má nó, làm ta sợ chết khiếp. Những người này điên hết cmnr." Ân Thiên Duệ vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, lúc đó còn có một lão già Nguyên Anh kỳ đưa tay kéo hắn lại. Nếu không phải Mạc Vô Nhai nhanh tay lẹ mắt kéo hắn ôm vào trong ngực thì hắn đã bị người kia kéo lại.
Vốn dĩ, người thương hội Thiên Tinh nhìn thấy nhóm Tiêu Lăng Hàn có bảy người nên thừa ba vé, muốn bọn họ bán đi ba vé, nhưng khi gặp Sở Mộ Thần thì họ đã từ bỏ ý định. Bảy người lên phi thuyền một cách thuận lợi, sau đó được đưa đến phòng số 5 trên tầng hai. Căn phòng nhỏ có mười giường, nhìn có vẻ hơi chật chội.
Phi thuyền có ba tầng, tầng thứ ba là nơi ở của nhân viên nội thương hội Thiên Tinh; tầng hai có hai mươi phòng, vừa đủ cho mười tám tấm vé bán đấu giá và hai mươi vé từ học viện Hoàng Cực; tầng bốn là một kho hàng lớn.
Có năm giường ở bên trái phòng và năm giường ở bên phải. Tiêu Lăng Hàn chọn một chiếc giường ở bên phải cửa sổ, Thượng Quan Huyền Ý ở bên phải, Sở Mộ Thần ở bên trái, Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai cũng ở hai chiếc giường còn lại ở bên phải. Ân Thiên Thịnh và Liễu Nhứ Nhi chỉ có thể ở bên trái. Giữa họ có một chiếc giường, dù sao họ cũng là vị hôn thê, hai người cũng chưa có quan hệ sâu đậm gì.
Ân Thiên Thịnh nhìn thấy bên cạnh mình trống rỗng, trong lòng cảm thấy khó chịu. Xưa kia, cho dù hắn có làm gì đi chăng nữa, Sở Mộ Thần cũng sẽ luôn ở bên cạnh hắn. Cả hai thường xuyên đi làm nhiệm vụ cùng nhau, nhưng giờ...
Một tiếng sau...
Trong phòng bảy người nhìn nhau, Ân Thiên Duệ không nhịn được hỏi: "Khi nào phi thuyền khởi hành?"
Mọi người nhìn Sở Mộ Thần, hắn bất đắc dĩ xòe tay ra: "Đây cũng là lần thứ hai ta đi phi thuyền, ta còn nhớ rõ lúc đến đại lục Hoàng Cực, vừa lên phi thuyền, phi thuyền liền khởi động."
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cốc cốc cốc".
Mấy người nhìn về phía cửa, Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía Mạc Vô Nhai – người gần cửa nhất: "Mạc sư huynh, phiền ngươi đi mở cửa một chút."
Mạc Vô Nhai đang suy nghĩ có nên mở cửa hay không, nghe thấy lời Tiêu Lăng Hàn, hắn lập tức đứng dậy đi tới cửa.
Khi mở cửa, hắn nhìn thấy song nhi mi thanh mục tú, hắn còn chưa kịp hỏi câu nào thì song nhi đã ngã thẳng vào lồng ngực hắn. Mạc Vô Nhai nhanh chóng né sang một bên, kết quả là song nhi kia ngã thẳng xuống đất, như chó ăn shit.
Bạch Liên Kiệt cảm thấy rất tức giận!
Hắn vất vả bao công mới giành được một tấm vé đến đại lục Huyền Thiên, nhưng vé hắn lấy được chỉ là vé ở nhà kho lớn. Vé cho một căn phòng nhỏ quá đắt, hắn không đủ khả năng mua nên hắn đã mua ở nhà kho lớn với hàng trăm người. Bên trong có tất cả mọi người, hắn nhìn thấy mấy nữ nhân xinh đẹp đều bị nhưng người ở trong phòng nhỏ mang đi, vì thế hắn cũng nổi lên tâm tư.
Nhưng hắn đợi một hồi cũng không có người để ý tới hắn, có rất nhiều nữ tu đi cùng hắn, trong Tu chân giới cũng không có nữ tu đặc biệt xấu.
Bạch Liên Kiệt chỉ buồn bực trong chốc lát, sau đó lại vui lên. Không phải chỉ là những người đến nhà kho lớn không có thiện cảm với hắn thôi sao? Không thành vấn đề, hắn cũng không phiền lòng, nếu như người không đến giúp hắn, thì hắn sẽ đi tìm người, đến lúc đó có khi còn ôm được đùi vàng nào nữa ấy chứ. Nếu chẳng may có được hậu thuẫn, hắn đến đại lục Huyền Thiên cũng không cần lo lắng về sau nữa!
Vì vậy, Bạch Liên Kiệt đi tới căn phòng nhỏ trên tầng hai, lúc còn ở dưới phi thuyền, hắn thấy trong nhóm chưa đến mười người mà vẫn được lên phi thuyền. Khi đó, hắn cũng đặc biệt chú ý đến một số người, tất cả đều vô cùng đẹp trai. Trong nhóm người này có một song nhi và một nữ tử, những người còn lại đều là nam tử. Hắn cảm thấy mình vẫn có cơ hội, cuối cùng hắn đã gõ cửa phòng số năm.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là hắn vốn định nhào vào trong ngực người kia nhưng cuối cùng lại ngã mất hết thể diện.
Bảy người trong phòng đều quay đầu lại nhìn người ngã xuống đất. Khoảnh khắc Bạch Liên Kiệt ngẩng đầu lên, Tiêu Lăng Hàn đã nhận ra hắn. Không ngờ, sức sống của tên này này lại khá mạnh mẽ. Hắn không chỉ sống sót ra khỏi bí cảnh Tử Linh mà còn lên được phi thuyền tới đại lục Huyền Thiên.
"Ngươi không sao chứ?" Liễu Nhứ Nhi tiến lên một bước, đỡ Bạch Liên Kiệt ngã xuống đất.
“Không sao đâu, cảm ơn ngươi.” Bạch Liên Kiệt theo tay Liễu Nhứ Nhi đứng dậy, nhìn người trong phòng đều toàn là tuấn mỹ vô song, tim đập hắn thình thịch.
"Ngươi có chuyện gì vậy?" Mạc Vô Nhai lạnh lùng hỏi. Hắn còn nhớ vừa rồi song nhi muốn lao nhào trong ngực hắn. Nếu hắn không phản ứng nhanh, hiện tại Ân Thiên Duệ đã hiểu lầm hắn.
“Vốn dĩ ta đang ở trong nhà kho ở tầng một cùng với mọi người, nhưng có ba nam tu xấu xa, nhìn thấy ta chỉ có một mình, muốn dùng vũ lực đối với ta… rất vất vả… ta mới trốn thoát được. Các ngươi làm ơn có thể cứu ta được không?" Bạch Liên Kiệt nói trong nước mắt, còn tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, người bình thường ai nhìn cũng không đành lòng.
Màn trình diễn xuất sắc của Bạch Liên Kiệt khiến Tiêu Lăng Hàn muốn giơ ngón tay cái lên, vỗ tay cho hắn. Đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt buồn bã khiến người ta không khỏi cảm thấy thương tiếc cho hắn.
Nhưng khi Bạch Liên Kiệt ngẩng đầu, liền thấy sáu người còn lại đều mặt không biểu tình nhìn hắn, chỉ có Liễu Nhứ Nhi bên cạnh có vẻ có chút buồn bực và tức giận.
Tại sao điều này lại hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ?
Những người này không phải là nên thương hại, an ủi hắn rồi đề nghị cho hắn ở lại sao?
Nhìn thấy những người khác không thích mình, chỉ có nữ tử bên cạnh vẫn tỏ ra có chút đồng cảm, Bạch Liên Kiệt lập tức chớp chớp mắt, khóe mắt rơi một giọt nước mắt, trông có vẻ nhu nhược lại bất lực. Hắn kích động nắm lấy tay Liễu Nhứ Nhi, cầu xin: "Tiên tử, ngươi có thể cứu ta được không?"
Liễu Nhứ Nhi vẻ mặt phẫn nộ, nhìn thấy Bạch Liên Kiệt đang khóc, nàng không suy nghĩ nói: "Những người đó thất quá đáng, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi còn ở trong phòng này, bọn họ sẽ không dám tới tìm ngươi đâu."
"Ta thật sự có thể ở lại sao?" Bạch Liên Kiệt kinh ngạc nhìn Liễu Nhứ Nhi, có chút lo lắng hỏi. Hỏi xong, hắn nhìn những người khác trong phòng, có ý tứ rõ ràng, những người đồng ý cho hắn ở lại sao.
Liễu Nhứ Nhi quay đầu nhìn những người khác không có phản ứng, nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn Ân Thiên Thịnh.
Ân Thiên Thịnh tỏ vẻ rằng nếu không nói ra thì hắn không hiểu, hắn không có thuật đọc tâm. Hắn nhìn ngược lại Liễu Nhứ Nhi.
Liễu Nhứ Nhi tức giận, thật đúng là một khúc gỗ, ngay từ đầu nàng cũng không biết nhà mình làm sao có thể đính hôn mình cho một người như vậy.
Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy trong phòng chỉ có ba cái giường trống, nàng chủ động nói: “Ngươi đương nhiên có thể ở lại, trong phòng chúng ta có ba cái giường trống, nhiều thêm một người cũng không sao. Huống chi, một năm thời gian này mọi người đều sẽ đả tọa tu luyện, cũng không làm chuyện gì khác nên không sao cả.”
"Nhưng điều này có làm phiền đến các ngươi không? Nếu không, tốt nhất là ta vẫn nên quay lại tầng một thôi." Bạch Liên Kiệt cảm thấy rất áp lực khi thấy mấy người kia không nói lời nào.
"Chỉ cần không can thiệp vào việc tu luyện của bọn họ liền khong sao đâu. Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi trở lại tầng một bị hủy hoại." Liễu Nhứ Nhi nói, liền kéo Bạch Liên Kiệt đến một cái giường trống ngồi xuống.
Mọi người: "..." Chúng ta sẽ thật sự sẽ trơ mắt nhìn hắn bị hủy hoại đó.
Nhìn thấy Bạch Liên Kiệt cứ ngồi trên giường như vậy, tên này tính toán định ở lại sao?
Ân Thiên Thịnh từ trên giường đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn ở chỗ này?"
Mọi người: "..." Vừa rồi vị hôn thê của ngươi không phải đã sắp xếp rồi sao? Bây giờ mới phản ứng à?
Ân Thiên Duệ cạn lời, sao lúc nãy nhìn thấy Liễu Nhứ Nhi làm như vậy không lên tiếng ngăn cản?
Bạch Liên Kiệt có chút xấu hổ, hắn nên trả lời thế nào đây? Hắn nhìn Liễu Nhứ Nhi cầu cứu.
Liễu Nhứ Nhi cũng có vẻ xấu hổ. Vì sao Ân Thiên Thịnh không phản đối lời vừa rồi của nàng? Bây giờ nàng đã sắp xếp xong mọi việc, hắn mới phản đối. Điều này có nghĩa là gì? Đây chẳng phải là tự tát vào mặt mình trước mặt mọi người sao!
Sắc mặt của nàng có chút khó coi, "Thiên Thịnh ca, trong phòng này không phải còn có ba cái giường trống sao? Dù sao cũng không ai dùng tới, vậy không bằng..."
Liễu Nhứ Nhi còn chưa nói hết lời, Ân Thiên Thịnh đã cắt đứt nàng: "Ta không phải người trả tiền vé tàu."
"Hả?" Liễu Nhứ Nhi bị lời nói của Ân Thiên Thịnh làm cho bối rối.
"Tiêu sư đệ mua vé, ta đưa ngươi đi đã là quá lắm rồi, bây giờ ngươi còn dẫn người khác đi cùng. Làm sao có thể như vậy được? Nếu ngươi thương hại hắn, ngươi có thể ở cùng hắn dưới tầng một, như thế các ngươi có thể quan tâm chiếu cố lẫn nhau”.
Ân Thiên Thịnh hiếm khi có thể cùng một lúc nói nhiều lời như vậy, nhưng hắn vừa nói ra những lời này, đám người Tiêu Lăng Hàn đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
--------- End chương 170: ----------
Sở Mộ Thần theo sát phía sau, bây giờ hắn phải đóng vai một kẻ vô dụng không có tu vi, đi theo Tiêu Lăng Hàn sẽ an toàn hơn. Trên thực tế, trước đây hắn vẫn luôn ở cùng Ân Thiên Thịnh, nhưng một nữ nhân không biết từ đâu xuất hiện và chen vào giữa họ. Đây là chuyện gì?
Ban đầu hắn dự định quay trở lại đại lục Huyền Thiên để cứu mẹ mình trước, sau đó hắn mới thổ lộ với Ân Thiên Thịnh. Bởi vì hắn nhận ra Ân Thiên Thịnh cũng không phải là không có tình cảm với hắn, nếu không thì tên này cũng sẽ không chạy đi Tiêu Lăng Hàn cứu hắn vào lúc đan điền của hắn bị thương. Nhưng bây giờ xem ra, là do hắn tự mình đa tình...
Ân Thiên Thịnh thấy Sở Mộ Thần không thèm nhìn mình, đi ngang qua coi như không thấy hắn, tự dưng trong lòng cảm thấy trống trải, có chút đau. Cảm giác này tới rất mãnh liệt nhưng lại xa lạ.
Liễu Nhứ Nhi là người mà cha mẹ Ân Thiên Thịnh đã lập hôn ước cho hắn từ khi còn nhỏ, hắn luôn coi Liễu Nhứ Nhi như em gái của mình. Từ khi vào học viện Hoàng Cực, hai người hiếm khi gặp nhau, chuyện hôn sự cũng không được nhắc đến nữa, nếu ngày hôm qua nàng không đến tìm, hắn gần như đã quên mất có người như vậy.
Xem ra sau khi Liễu Nhứ Nhi tới, Sở Mộ Thần cũng không còn để ý đến hắn nữa. Hắn ấy không thích Liễu Nhứ Nhi? Nhưng hình như chính mình cũng không thích Liễu Nhứ Nhi lắm, nhưng dù sao nàng cũng là vị hôn thê của hắn, là người sau này sẽ sống cùng hắn đến đầu bạc răng long.
Vị hôn thê! Liệu tương lai Sở Mộ Thần có phải cũng sẽ cũng có vị hôn thê không? Ân Thiên Thịnh càng cảm thấy khó chịu hơn khi nghĩ đến hắn tương lai sẽ ở bên người khác, thậm chí có khi còn đem hắn bài xích ở bên ngoài.
Lông mày Ân Thiên Thịnh cơ hồ nhíu lại, hắn không hiểu được tại sao. Nhìn thấy em trai mình cùng Mạc Vô Nhai đi theo Tiêu Lăng Hàn, hắn đành phải đè nén nghi hoặc trong lòng mà đi theo bọn họ.
"Này này, tiểu công tử, đừng đi!" Thấy có mấy người không để ý tới mình, nữ tử có chút sốt ruột, đuổi theo.
Nhìn thấy hành động của nàng, mấy người Tiêu Lăng Hàn càng bước đi nhanh hơn, may mắn thay, họ cách người thương hội Thiên Tinh không xa nên rất nhanh đã tới nơi.
"Má nó, làm ta sợ chết khiếp. Những người này điên hết cmnr." Ân Thiên Duệ vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, lúc đó còn có một lão già Nguyên Anh kỳ đưa tay kéo hắn lại. Nếu không phải Mạc Vô Nhai nhanh tay lẹ mắt kéo hắn ôm vào trong ngực thì hắn đã bị người kia kéo lại.
Vốn dĩ, người thương hội Thiên Tinh nhìn thấy nhóm Tiêu Lăng Hàn có bảy người nên thừa ba vé, muốn bọn họ bán đi ba vé, nhưng khi gặp Sở Mộ Thần thì họ đã từ bỏ ý định. Bảy người lên phi thuyền một cách thuận lợi, sau đó được đưa đến phòng số 5 trên tầng hai. Căn phòng nhỏ có mười giường, nhìn có vẻ hơi chật chội.
Phi thuyền có ba tầng, tầng thứ ba là nơi ở của nhân viên nội thương hội Thiên Tinh; tầng hai có hai mươi phòng, vừa đủ cho mười tám tấm vé bán đấu giá và hai mươi vé từ học viện Hoàng Cực; tầng bốn là một kho hàng lớn.
Có năm giường ở bên trái phòng và năm giường ở bên phải. Tiêu Lăng Hàn chọn một chiếc giường ở bên phải cửa sổ, Thượng Quan Huyền Ý ở bên phải, Sở Mộ Thần ở bên trái, Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai cũng ở hai chiếc giường còn lại ở bên phải. Ân Thiên Thịnh và Liễu Nhứ Nhi chỉ có thể ở bên trái. Giữa họ có một chiếc giường, dù sao họ cũng là vị hôn thê, hai người cũng chưa có quan hệ sâu đậm gì.
Ân Thiên Thịnh nhìn thấy bên cạnh mình trống rỗng, trong lòng cảm thấy khó chịu. Xưa kia, cho dù hắn có làm gì đi chăng nữa, Sở Mộ Thần cũng sẽ luôn ở bên cạnh hắn. Cả hai thường xuyên đi làm nhiệm vụ cùng nhau, nhưng giờ...
Một tiếng sau...
Trong phòng bảy người nhìn nhau, Ân Thiên Duệ không nhịn được hỏi: "Khi nào phi thuyền khởi hành?"
Mọi người nhìn Sở Mộ Thần, hắn bất đắc dĩ xòe tay ra: "Đây cũng là lần thứ hai ta đi phi thuyền, ta còn nhớ rõ lúc đến đại lục Hoàng Cực, vừa lên phi thuyền, phi thuyền liền khởi động."
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cốc cốc cốc".
Mấy người nhìn về phía cửa, Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía Mạc Vô Nhai – người gần cửa nhất: "Mạc sư huynh, phiền ngươi đi mở cửa một chút."
Mạc Vô Nhai đang suy nghĩ có nên mở cửa hay không, nghe thấy lời Tiêu Lăng Hàn, hắn lập tức đứng dậy đi tới cửa.
Khi mở cửa, hắn nhìn thấy song nhi mi thanh mục tú, hắn còn chưa kịp hỏi câu nào thì song nhi đã ngã thẳng vào lồng ngực hắn. Mạc Vô Nhai nhanh chóng né sang một bên, kết quả là song nhi kia ngã thẳng xuống đất, như chó ăn shit.
Bạch Liên Kiệt cảm thấy rất tức giận!
Hắn vất vả bao công mới giành được một tấm vé đến đại lục Huyền Thiên, nhưng vé hắn lấy được chỉ là vé ở nhà kho lớn. Vé cho một căn phòng nhỏ quá đắt, hắn không đủ khả năng mua nên hắn đã mua ở nhà kho lớn với hàng trăm người. Bên trong có tất cả mọi người, hắn nhìn thấy mấy nữ nhân xinh đẹp đều bị nhưng người ở trong phòng nhỏ mang đi, vì thế hắn cũng nổi lên tâm tư.
Nhưng hắn đợi một hồi cũng không có người để ý tới hắn, có rất nhiều nữ tu đi cùng hắn, trong Tu chân giới cũng không có nữ tu đặc biệt xấu.
Bạch Liên Kiệt chỉ buồn bực trong chốc lát, sau đó lại vui lên. Không phải chỉ là những người đến nhà kho lớn không có thiện cảm với hắn thôi sao? Không thành vấn đề, hắn cũng không phiền lòng, nếu như người không đến giúp hắn, thì hắn sẽ đi tìm người, đến lúc đó có khi còn ôm được đùi vàng nào nữa ấy chứ. Nếu chẳng may có được hậu thuẫn, hắn đến đại lục Huyền Thiên cũng không cần lo lắng về sau nữa!
Vì vậy, Bạch Liên Kiệt đi tới căn phòng nhỏ trên tầng hai, lúc còn ở dưới phi thuyền, hắn thấy trong nhóm chưa đến mười người mà vẫn được lên phi thuyền. Khi đó, hắn cũng đặc biệt chú ý đến một số người, tất cả đều vô cùng đẹp trai. Trong nhóm người này có một song nhi và một nữ tử, những người còn lại đều là nam tử. Hắn cảm thấy mình vẫn có cơ hội, cuối cùng hắn đã gõ cửa phòng số năm.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là hắn vốn định nhào vào trong ngực người kia nhưng cuối cùng lại ngã mất hết thể diện.
Bảy người trong phòng đều quay đầu lại nhìn người ngã xuống đất. Khoảnh khắc Bạch Liên Kiệt ngẩng đầu lên, Tiêu Lăng Hàn đã nhận ra hắn. Không ngờ, sức sống của tên này này lại khá mạnh mẽ. Hắn không chỉ sống sót ra khỏi bí cảnh Tử Linh mà còn lên được phi thuyền tới đại lục Huyền Thiên.
"Ngươi không sao chứ?" Liễu Nhứ Nhi tiến lên một bước, đỡ Bạch Liên Kiệt ngã xuống đất.
“Không sao đâu, cảm ơn ngươi.” Bạch Liên Kiệt theo tay Liễu Nhứ Nhi đứng dậy, nhìn người trong phòng đều toàn là tuấn mỹ vô song, tim đập hắn thình thịch.
"Ngươi có chuyện gì vậy?" Mạc Vô Nhai lạnh lùng hỏi. Hắn còn nhớ vừa rồi song nhi muốn lao nhào trong ngực hắn. Nếu hắn không phản ứng nhanh, hiện tại Ân Thiên Duệ đã hiểu lầm hắn.
“Vốn dĩ ta đang ở trong nhà kho ở tầng một cùng với mọi người, nhưng có ba nam tu xấu xa, nhìn thấy ta chỉ có một mình, muốn dùng vũ lực đối với ta… rất vất vả… ta mới trốn thoát được. Các ngươi làm ơn có thể cứu ta được không?" Bạch Liên Kiệt nói trong nước mắt, còn tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, người bình thường ai nhìn cũng không đành lòng.
Màn trình diễn xuất sắc của Bạch Liên Kiệt khiến Tiêu Lăng Hàn muốn giơ ngón tay cái lên, vỗ tay cho hắn. Đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt buồn bã khiến người ta không khỏi cảm thấy thương tiếc cho hắn.
Nhưng khi Bạch Liên Kiệt ngẩng đầu, liền thấy sáu người còn lại đều mặt không biểu tình nhìn hắn, chỉ có Liễu Nhứ Nhi bên cạnh có vẻ có chút buồn bực và tức giận.
Tại sao điều này lại hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ?
Những người này không phải là nên thương hại, an ủi hắn rồi đề nghị cho hắn ở lại sao?
Nhìn thấy những người khác không thích mình, chỉ có nữ tử bên cạnh vẫn tỏ ra có chút đồng cảm, Bạch Liên Kiệt lập tức chớp chớp mắt, khóe mắt rơi một giọt nước mắt, trông có vẻ nhu nhược lại bất lực. Hắn kích động nắm lấy tay Liễu Nhứ Nhi, cầu xin: "Tiên tử, ngươi có thể cứu ta được không?"
Liễu Nhứ Nhi vẻ mặt phẫn nộ, nhìn thấy Bạch Liên Kiệt đang khóc, nàng không suy nghĩ nói: "Những người đó thất quá đáng, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi còn ở trong phòng này, bọn họ sẽ không dám tới tìm ngươi đâu."
"Ta thật sự có thể ở lại sao?" Bạch Liên Kiệt kinh ngạc nhìn Liễu Nhứ Nhi, có chút lo lắng hỏi. Hỏi xong, hắn nhìn những người khác trong phòng, có ý tứ rõ ràng, những người đồng ý cho hắn ở lại sao.
Liễu Nhứ Nhi quay đầu nhìn những người khác không có phản ứng, nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn Ân Thiên Thịnh.
Ân Thiên Thịnh tỏ vẻ rằng nếu không nói ra thì hắn không hiểu, hắn không có thuật đọc tâm. Hắn nhìn ngược lại Liễu Nhứ Nhi.
Liễu Nhứ Nhi tức giận, thật đúng là một khúc gỗ, ngay từ đầu nàng cũng không biết nhà mình làm sao có thể đính hôn mình cho một người như vậy.
Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy trong phòng chỉ có ba cái giường trống, nàng chủ động nói: “Ngươi đương nhiên có thể ở lại, trong phòng chúng ta có ba cái giường trống, nhiều thêm một người cũng không sao. Huống chi, một năm thời gian này mọi người đều sẽ đả tọa tu luyện, cũng không làm chuyện gì khác nên không sao cả.”
"Nhưng điều này có làm phiền đến các ngươi không? Nếu không, tốt nhất là ta vẫn nên quay lại tầng một thôi." Bạch Liên Kiệt cảm thấy rất áp lực khi thấy mấy người kia không nói lời nào.
"Chỉ cần không can thiệp vào việc tu luyện của bọn họ liền khong sao đâu. Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi trở lại tầng một bị hủy hoại." Liễu Nhứ Nhi nói, liền kéo Bạch Liên Kiệt đến một cái giường trống ngồi xuống.
Mọi người: "..." Chúng ta sẽ thật sự sẽ trơ mắt nhìn hắn bị hủy hoại đó.
Nhìn thấy Bạch Liên Kiệt cứ ngồi trên giường như vậy, tên này tính toán định ở lại sao?
Ân Thiên Thịnh từ trên giường đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn ở chỗ này?"
Mọi người: "..." Vừa rồi vị hôn thê của ngươi không phải đã sắp xếp rồi sao? Bây giờ mới phản ứng à?
Ân Thiên Duệ cạn lời, sao lúc nãy nhìn thấy Liễu Nhứ Nhi làm như vậy không lên tiếng ngăn cản?
Bạch Liên Kiệt có chút xấu hổ, hắn nên trả lời thế nào đây? Hắn nhìn Liễu Nhứ Nhi cầu cứu.
Liễu Nhứ Nhi cũng có vẻ xấu hổ. Vì sao Ân Thiên Thịnh không phản đối lời vừa rồi của nàng? Bây giờ nàng đã sắp xếp xong mọi việc, hắn mới phản đối. Điều này có nghĩa là gì? Đây chẳng phải là tự tát vào mặt mình trước mặt mọi người sao!
Sắc mặt của nàng có chút khó coi, "Thiên Thịnh ca, trong phòng này không phải còn có ba cái giường trống sao? Dù sao cũng không ai dùng tới, vậy không bằng..."
Liễu Nhứ Nhi còn chưa nói hết lời, Ân Thiên Thịnh đã cắt đứt nàng: "Ta không phải người trả tiền vé tàu."
"Hả?" Liễu Nhứ Nhi bị lời nói của Ân Thiên Thịnh làm cho bối rối.
"Tiêu sư đệ mua vé, ta đưa ngươi đi đã là quá lắm rồi, bây giờ ngươi còn dẫn người khác đi cùng. Làm sao có thể như vậy được? Nếu ngươi thương hại hắn, ngươi có thể ở cùng hắn dưới tầng một, như thế các ngươi có thể quan tâm chiếu cố lẫn nhau”.
Ân Thiên Thịnh hiếm khi có thể cùng một lúc nói nhiều lời như vậy, nhưng hắn vừa nói ra những lời này, đám người Tiêu Lăng Hàn đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
--------- End chương 170: ----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất