[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 172: Có Sắc Tâm Nhưng Không Có Sắc Đảm

Trước Sau
Có sắc tâm nhưng không có sắc đảm*:Trong lòng thì muốn lắm, nhưng đến lúc hành động thì lại rụt rè.

【 Sư huynh biết ba người này sao? 】 Thượng Quan Huyền Ý truyền âm hỏi Tiêu Lăng Hàn.

【 Cũng coi như là biết nhau đi! 】Chỉ là quan hệ bình thường thôi, hắn đã gặp mấy người này một lần sau buổi đấu giá lần trước. Sau này, lúc Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ tổ chức đại điển lập khế ước, bọn họ vẫn còn ở trong sân Âu Dương Tu Kỳ, không có thời gian tham dự, cũng coi như là người quen đi!

【…】 Thế nào được coi là quen biết? Nếu biết thì là biết, nếu không biết thì là không biết chứ!

【Sư huynh có muốn bố trí trận pháp để tránh bị người khác quấy rầy trong lúc tu luyện không? 】

【 Ngươi xác định ngươi không phải là sợ thời điểm ngủ bị người ta thấy được đấy chứ? 】

【...! Tất nhiên là không, tu vi của ta thấp hơn ngươi, cho nên ta muốn đuổi kịp ngươi. 】Thượng Quan Huyền Ý lập tức truyền tin phản bác, hắn mới không thừa nhận đâu.

Lý do này rất đường đường chính chính!

Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía mọi người, thấy mọi người đều đang tu luyện, hắn đành phải trận bàn và trận kỳ ra, bố trí trận pháp phòng ngự trong phòng để tránh khi mọi người đang tu luyện thì bị làm phiền. Sau đó hắn bố trí một trận pháp phòng ngự nhỏ hơn, chỉ bao phủ giường của mình, để người bên ngoài không nhìn thấy được bên trong đang xảy ra chuyện gì, cho dù hắn và Thượng Quan Huyền Ý đang nói chuyện cũng sẽ không làm phiền người khác.

" Huyền Ý, ngươi có muốn tiến vào không gian tu luyện không?" Tiêu Lăng Hàn hỏi, nghĩ rằng nếu với thực lực của gia hỏa này muốn đuổi kịp mình thì sẽ rất nhanh. Dù sao hắn cũng là khí vận chi tử, còn có song linh căn, yêu cầu linh khí ít hơn mười linh căn của mình rất nhiều.

“Ta muốn đi ngủ trước, ngày mai tiến vào không gian tu luyện, được không, sư huynh ~?” Thượng Quan Huyền Ý ngồi trên giường, hai tay chống cằm, không chớp mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn đang đọc một quyển du ký mà hoa hoa công tử đưa cho hắn trước đấy, nói rằng trong đó có một số câu chuyện thú vị từ các đại lục khác.

Nghe được lời nói của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt hoa đào như có vô vàn ngôi sao lấp lánh, khiến cho người ta không thể từ chối nất cứ yêu cầu nào của hắn được. Duỗi tay chạm vào đôi mắt của hắn, " Huyền Ý, có ai nói với ngươi rằng đôi mắt của ngươi rất đẹp, còn ... quyến rũ không? Sau này không được nhìn người khác như vậy biết chưa."

Chớp mắt một cái, Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

“Ngươi thật ngốc, lỡ như bị kẻ xấu lừa gạt thì sao?” Tiêu Lăng Hàn đưa tay ra kí đầu hắn một cái.

Thượng Quan Huyền Ý: “…” Tại sao ta lại ngu ngốc đi tìm ngược cơ chứ?

"Sư huynh, đừng nhìn, ngươi có thể ngủ cùng ta được không?" Thượng Quan Huyền Ý ngã xuống giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Hắn quay người lại nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn vẫn đang đọc sách, vươn tay ra để kéo kéo tay áo của hắn.

Ngủ với ngươi? Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn nặng nề nhìn Thượng Quan Huyền Ý. Chẳng lẽ gia hỏa này có biết lời nói của mình rất dễ dẫn đến ảo tưởng khác không? Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn không thể từ chối, hơn nữa hắn cũng không muốn từ chối, có thể ôm người mình thích ngủ trong lòng, hắn cũng rất hưởng thụ.

Sau khi đặt sách xuống, cởi áo ra, Tiêu Lăng Hàn nằm xuống, thuần thục kéo Thượng Quan Huyền Ý vào trong lòng.

“A” Thượng Quan Huyền Ý bị hành động đột ngột của Tiêu Lăng Hàn giật mình. Đột nhiên bị Tiêu Lăng Hàn ôm vào lòng, mặt hắn đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ không kém. Đây là lần đầu tiên hai người còn tỉnh táo mà ôm ngủ như vậy.

"Nhắm mắt, ngủ !" Tiêu Lăng Hàn đưa tay che mắt Thượng Quan Huyền Ý, đợi hắn nhắm lại mới bỏ ra.



Thượng Quan Huyền Ý nằm ở trong vòng tay Tiêu Lăng Hàn không dám cử động, nhịp tim không thể khống chế mà tăng tốc. Dù cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng hắn luôn cảm thấy thái độ của Tiêu Đại Ma Vương đối với hắn rất kỳ lạ, nhưng lại không thể giải thích được tại sao. Bị Tiêu Lăng Hàn ôm như thế này, hắn cảm thấy mình giống như một nữ nhân, hắn thấp hơn Tiêu Lăng Hàn một chút, thực lực cũng không bằng. Tuy nhiên, được ôm như thế này khiến hắn cảm thấy thoải mái lại an tâm, như thể là hắn được bảo vệ vững chắc trong ngực, suy nghĩ miên man một hồi thì Thượng Quan Huyền Ý cũng mơ màng ngủ mất.

Cảm nhận được nhịp thở đều đặn từ người trong ngực truyền đến, chạm vào làn da mịn màng như tơ lụa của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn nhịn không được hôn lên mặt hắn, sau đó mới hài lòng ôm hắn ngủ say.

Nửa năm sau……

"Sư huynh, mau nhìn xem tu vi hiện tại của ta."

Thượng Quan Huyền Ý lại lần nữa từ trong không gian bước ra, bây giờ tu vi của hắn đã đạt đến Kim Đan kỳ đỉnh, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, hắn có thể tùy thời kết anh. Tuy nhiên, hắn cũng đã sử dụng rất nhiều linh thạch, bởi vì khi đến đại lục Huyền Thiên chỉ sử dụng được linh thạch trung phẩm, cho nên linh thạch hạ phẩm trên người Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều được hắn dùng để tu luyện. Không chỉ linh thạch cấp thấp đã được sử dụng hết mà còn có cả những thiên tài địa bảo liên quan đến thuộc tính băng và hỏa mà Tiêu Lăng Hàn đã lấy được từ bảo khố của Tiền gia. Tiêu Lăng Hàn cũng luyện chế cho hắn rất nhiều đan dược, tính ra hắn ở trong không gian này đã ba bốn mươi năm.

Trong năm năm đầu, tu vi của hắn tiến đến Kim Đan trung kỳ, sau đó lại dành ba năm học luyện khí, cho đến khi tu vi gần như ổn định. Hắn lại tiến vào không gian và bắt đầu bế quan. Lặp đi lặp lại như thế, tu vi hiện tại của hắn cuối cùng cũng đạt Kim Đan kỳ đỉnh.

Với gian lận thời gian như thế này, có thể nói việc Tiêu Lăng Hàn phi thăng trước 300 tuổi không phải là điều không thể. Điều duy nhất là hắn cần tìm những thiên tài địa bảo, đan dược, linh thạch, v.v. cần thiết cho việc tu luyện

“Đúng vậy, đã là Kim Đan kỳ đỉnh rồi.” Tiêu Lăng Hàn vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cho hắn đi tới bên cạnh mình.

"Nửa năm nữa chúng ta sẽ đến đại lục Huyền Thiên. Ngươi có muốn đi đâu không?"

Thượng Quan Huyền Ý cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: "Khi đến đại lục Huyền Thiên, trước tiên chúng ta sẽ đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê nhận nhiệm vụ và kiếm linh thạch. Sư huynh thấy thế nào?"

"Trên người sư huynh vẫn còn có linh thạch, tuy rằng cho ngươi sử dụng không ít, nhưng bởi vì trước đó ta đã trộm bảo khố của Tiền gia, nên chúng ta tạm thời không thiếu linh thạch." Tiêu Lăng Hàn mỉm cười xoa xoa đầu của Thượng Quan Huyền Ý. Gia hỏa này hiếm khi tiếc cho linh thạch đã sử dụng. Tiêu Lăng Hàn cảm thấy dù sao mình cũng nên cảm ơn Tiền gia, nếu không thì lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy. Xem ra về sau nếu gặp người có mắt như mù thì hắn sẽ đến thăm bảo khố của người đó.

Tiêu Lăng Hàn vẫn không biết, bởi vì quyết định của mình, có một thời gian về sau hắn không thiếu linh thạch nữa.

“Sư huynh đi đâu, ta sẽ đi đó.”

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý nhớ tới lần trước hắn còn có một giấc mơ khác, trong đó hắn mơ thấy mình bị Tiêu Đại Ma Vương hôn. Sắc mặt không khỏi nóng bừng, vội vàng cúi đầu xuống, bây giờ chắc hẳn là rất đỏ, không cần nhìn vào gương cũng có thể cảm nhận được.

Tiêu Lăng Hàn: “…” Nếu như ta quen thuộc đại lục Huyền Thiên, ta cũng sẽ không hỏi ngươi.

Có vẻ như chúng ta chỉ có thể đi từng bước một.

Tiêu Lăng Hàn rũ mắt suy nghĩ sâu xa, cũng không chú ý tới Thượng Quan Huyền Ý đang đỏ mặt, điều này khiến hắn vừa yên tâm lại vừa có chút thất bại. Nhưng vẫn còn có nửa năm thời gian, Thượng Quan Huyền Ý cũng không có ý định rút lui, hắn muốn mỗi ngày ngủ ở bên cạnh Tiêu Lăng Hàn. Hắn không tin hắn không bắt được trái tim của Tiêu Đại Ma Vương, dù sao các cụ cũng có câu nhất cự li, nhì tốc độ mà.

Sự thật đã chứng minh, Thượng Quan Huyền Ý thực sự đã thất bại trong việc bắt lấy trái tim Tiêu Lăng Hàn, tuy trong lòng thì muốn lắm, nhưng đến lúc hành động thì lại rụt rè. Mỗi lần Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng nhìn hắn một cái, hắn liền lập tức ngoan ngoãn, không dám làm bất kỳ động tác nhỏ nào.

Điều mà Thượng Quan Huyền Ý không biết là mỗi lần quyến rũ Tiêu Lăng Hàn, Tiêu Lăng Hàn đều sẽ thầm niệm kinh Phật trong đầu, cố gắng không nghĩ đến những thứ 18+ kia, cần rất nhiều nghị lực mới có thể giữ được bình tĩnh như vậy.

Cuối cùng, Tiêu Lăng Hàn dứt khoát trốn vào không gian tu luyện, luyện thể, học các loại thuật pháp, tránh né sự quyến rũ cố ý vô tình của Thượng Quan Huyền Ý. Nhưng trong lòng lại nghĩ, chờ hắn tròn mười tám tuổi, nhất định sẽ làm hắn mấy năm cũng không xuống giường được.



Nửa năm đã trôi qua trong chớp mắt.

Hôm nay, ngoài cửa sổ phi thuyền cuối cùng cũng có một tia sáng. Trong hơn nửa năm, ngoài cửa sổ đều là một mảng hư không, dường như lúc nào cũng tối tăm.

Mọi người trong phòng số 5 đều cảm nhận được cảm giác đó, đồng thời mở mắt ra.

Tiêu Lăng Hàn dỡ bỏ trận pháp phòng ngự xung quanh giường, nhìn thấy mọi người đang đứng trước cửa sổ nhìn. Đoán rằng sắp đến nên hắn cũng dỡ bỏ các trận pháp trong phòng.

"Tại sao lại có mùi máu tươi?" Mạc Vô Nhai giật giật cái mũi, có chút khó hiểu nhìn đám người.

Ngay khi trận pháp vừa rút đi, mọi người trong phòng đều ngửi thấy mùi máu tươi. Nguồn gốc của mùi máu là ở ngoài cửa.

"Các ngươi cũng ngửi thấy sao?" Tôn Lâm An nhìn ba người Ân gia, lại nhìn những người khác, thấy mọi người đều gật đầu.

Mọi người nhìn nhau rồi nhìn ra ngoài cửa. Tiêu Lăng Hàn đi tới mở cửa phòng.

Bên ngoài cửa sạch sẽ không tì vết, không có gì cả, ngay cả bụi cũng gần như không thấy được.

Cái này rốt cuộc là đã dùng bao nhiêu Thanh Khiết Thuật mới làm được như vậy?

Ân Thiên Duệ là người đầu tiên đi tới cửa nhìn xem, nhưng lối đi lại trống rỗng.

Tôn Thiên Tường vốn muốn chạy tới nhìn xem, nhưng bị ánh mắt Tôn Lâm An ngăn lại.

Tôn Lâm An không muốn quản thúc con trai mình như vậy, ai bảo tu vi của con hắn thấp, nếu như xảy ra trường hợp khẩn cấp, có lẽ hắn thậm chí sẽ không có thời gian phản ứng, có thể sẽ trở thành bia đỡ đạn cho người ta.

"Sở sư huynh, chuyện gì xảy ra vậy?" Ân Thiên Duệ quay người lại, nhìn thấy Sở Mộ Thần đi tới cửa, lớn tiếng hỏi. Đây rốt cuộc cũng là phi thuyền nhà hắn.

Sở Mộ Thần: “…”Ta có thể nói ta cũng không biết được không?

Trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Sở Mộ Thần nói với Tiêu Lăng Hàn: “Có thể phiền Tiêu sư đệ cùng ta lên tầng ba được không?”

Tiêu Lăng Hàn gật đầu.

“Ta cũng muốn đi.” Thượng Quan Huyền Ý chạy tới cửa, nắm lấy tay áo của Tiêu Lăng Hàn. Mắt sắp đến nơi rồi, lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ phải xa Tiêu Lăng Hàn nên hắn đi đâu mình cũng phải đi theo.

"Vậy thì làm phiền Thượng Quan sư đệ đi cùng rồi." Sở Mộ Thần ý vị thâm trường liếc mắt một cái, sau đó quay người nói với những người khác: "Phiền toái mọi người trở về phòng trước, chúng ta đi hỏi thăm tình huống trước đã." Tuy là Sở Mộ Thần nói chuyện với mọi người nhưng lại cố ý vô tình nhìn thoáng qua ông nội Ân.

Ông nội Ân lén lút trợn trắng mắt. Ngươi nói thì cứ nói đi, xem lão phu ta làm gì. Ông quay lại liếc nhìn hai đứa cháu trai của mình, chỉ thấy rằng chúng hoàn toàn không hề hay biết. Vô tình bắt gặp ánh mắt kính trọng của Mạc Vô Nhai, ông nội Ân cuối cùng cũng gật đầu tán thưởng. May mắn thay, còn có cái người thông minh bảo vệ cháu trai nhỏ của mình.

-------- End chương 172: -------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau