[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 173: Bị Người Theo Dõi
Sở Mộ Thần dẫn Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý lên tầng ba nhưng lại bị thị vệ canh gác tầng ba chặn lại.
"Tầng ba là nơi quan trọng, người khác không được phép vào."
"Các ngươi thật to gan, dám cản đường của bổn thiếu gia." Sở Mộ Thần tức giận, những người này dám không cho hắn đi vào, rõ ràng những người này đều biết hắn. Hắn đường đường là ngũ thiếu gia của thương hội Thiên Tinh, vậy mà bây giờ hắn lại thành một người ngoài.
“Thất trưởng lão ra lệnh, không ai được phép vào tầng ba khi chưa được phép.” Thị vệ vẫn mặt lạnh lùng nói.
"Được, được, được, rất tốt. Toàn bộ thương hội Thiên Tinh bây giờ đã trở thành của Thất trưởng lão rồi hay sao?"
"Chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh. Xin đừng làm chúng ta khó xử, Ngũ thiếu gia."
" Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn thấy người tới chính là Lục trưởng lão, hai tên thị vệ lập tức cung kính nói: "Bái kiến Lục trưởng lão."
"Ngũ thiếu gia, sao ngươi lại tới tầng ba này? Có chuyện gì sao?" Lục trưởng lão nhìn Sở Mộ Thần, có chút kinh ngạc hỏi, dù sao một năm nay Sở Mộ Thần cũng chưa từng tới tầng ba.
"Lục trưởng lão, ta chỉ muốn hỏi là bao lâu nữa mới đến nơi?" Sở Mộ Thần khẽ gật đầu, thái độ lạnh lùng xa cách. Từ khi hắn không sống ở tầng ba, dường như hắn cũng đã không còn là người của Sở gia nữa. Những người này rất được, thực sự rất được.
" Ngày mai chúng ta sẽ đến. Còn nữa, từ ba ngày trước chúng ta đã cấm mọi người không được phép đi trên hành lang, tất cả đều phải ở trong phòng, phi thuyền dừng lại mới có thể rời khỏi phòng. Nếu Ngũ thiếu gia không có việc gì khác thì vẫn là nên về phòng đợi đi." Lục trưởng lão nhìn qua như có thái độ ôn hòa nhưng lời nói ra lại rất cứng rắn.
Sở Mộ Thần nhìn Lục trưởng lão thật sâu rồi cùng Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý trở về phòng số 5 trên tầng hai.
Lục trưởng lão cảm thấy ánh mắt Sở Mộ Thần còn sắc bén hơn trước. Nhưng Sở Mộ Thần hiện tại chỉ là một phế nhân, sao hắn lại có thể có cảm giác kỳ quái như vậy? Lắc đầu, Lục trưởng lão cảm thấy mình hẳn là đã suy nghĩ quá nhiều, sau đó trở về phòng.
Trưa ngày hôm sau
Phi thuyền xuyên qua dãy núi xanh, bay qua mây, băng qua sa mạc, xuyên qua rừng rậm, chậm rãi bay về phía một thành trì hưng thịnh, dừng lại ở một quảng trường bên ngoài thành trì.
Từ cửa sổ phi thuyền nhìn ra, có rất nhiều nam nữ mặc pháp y đủ màu sắc đang đứng ở quảng trường, như là đang đợi người đến.
"Các tu sĩ của đại lục Hoàng Cực, mọi người đã đến đại lục Huyền Thiên. Những người sống ở tầng hai, vui lòng xuống phi thuyền trong vòng mười phút. Nếu không xuống sẽ phải tự gánh lấy hậu quả. Những người sống ở tầng một, phiền các ngươi mười phút sau mới rời khỏi phi thuyền."
“Nào, chúng ta cũng đi ra ngoài thôi.”
Mấy người Tiêu Lăng Hàn cùng nhau đi xuống phi thuyền cùng với dòng người trên tầng hai, trong đó nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Nhưng Tiêu Lăng Hàn lại phát hiện, trên tầng hai ít nhất có hai trăm người, nhưng trong số đó chỉ có một nửa đi xuống, nửa còn lại có lẽ đã chết. Hai mươi thanh niên thiên phú tốt đi theo một trưởng lão Thiên Tinh Các, trực tiếp đi đến địa điểm của những tông môn đó. Đây hẳn là hai mươi người được học viện Hoàng Cực đề cử.
Vừa xuống phi thuyền, Tiêu Lăng Hàn liền cảm giác được nơi này linh khí rõ ràng so đại lục Hoàng Cực nồng đậm hơn rất nhiều.
Ngay lập tức, Tôn Lâm An và con trai tạm biệt mấy người Tiêu Lăng Hàn rồi rời đi.
Mà đúng lúc này, mười tu sĩ mặc pháp y màu xanh đi thẳng về phía mấy người Tiêu Lăng Hàn. Tu vi của bọn họ đều ở Kim Đan kỳ, hai người tu vi cao là Nguyên Anh hậu kỳ.
"Ngũ thiếu gia, gia chủ phái chúng ta đưa ngươi trở về." Một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đi tới trước mặt Sở Mộ Thần, lạnh nhạt nói.
Trong mắt Sở Mộ Thần hiện lên một tia tối tăm. Chẳng lẽ hắn sợ chạy trốn sao? Còn đặc biệt phái người tới đây để đem hắn trói về? Hít một hơi thật sâu, Sở Mộ Thần quay đầu lại nói với mọi người: "Mọi người, ta về trước. Đợi ổn định xong, ta sẽ mời mọi người đến Sở phủ. Mọi người nhớ bảo trọng."
"Sở sư huynh, bảo trọng!"
Gật đầu, Sở Mộ Thần nhìn Ân Thiên Thịnh thật sâu, xoay người, đi theo đoàn người đến đón hắn, biến mất ở trước mặt mọi người.
Ân Thiên Thịnh kỳ thật muốn đi cùng Sở Mộ Thần, nhưng từ khi Sở Mộ Thần thấy Liễu Nhứ Nhi liền không nói chuyện với mình. Cho dù đuổi Liễu Nhứ Nhi đi, hắn cũng không để ý tới, điều này khiến Ân Thiên Thịnh rất chán nản. Trên đường đi một năm này, hắn luôn bế quan tu luyện để không bị mọi người bỏ lại phía sau, Ân Thiên Thịnh không còn cách nào khác, đành phải cùng nhau bế quan tu luyện.
Nhìn thấy Sở Mộ Thần được một nhóm người bảo hộ rời đi, những người đó rõ ràng không coi hắn là ngũ thiếu gia mà là một phạm nhân, rất sợ hắn chạy mất, thay vì nói là bảo hộ thì phải nói là áp giải thì đúng hơn. Ân Thiên Thịnh phát hiện, tu vi mà hắn kiêu ngạo ở đại lục Huyền Thiên còn chưa đủ. Tu vi của bất kỳ thị vệ nào cũng đều là Kim Đan trung kỳ. Điều này khiến hắn có chút thất bại, nhưng đồng thời càng làm hắn thêm kiên định muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
"Đừng nhìn nữa, người cũng đã đi xa rồi."
Ân Thiên Thịnh vô ý một cái đã bị cốc đầu.
"Tiền bối!" Ân Thiên Thịnh oán hận trừng mắt nhìn ông nội Ân, che đầu bị đánh lại.
"Mọi người, hành trình tiếp theo các ngươi phải tự mình đi. Có thể đi bao xa tùy thuộc vào vận may của các ngươi. Chúng ta đành từ biệt ở đây." Ông nội Ân nói với mấy người Tiêu Lăng Hàn.
Mạc Vô Nhai có chút nghi hoặc hỏi: “Ba vị tiền bối không phải đi cùng chúng ta sao?”
Ông nội Ân cũng muốn ở bên cháu trai mình, nhưng mỗi người đều có số phận của riêng mình, chưa kể hai cháu trai của ông đều không phải là người bình thường. Khi Ân Thiên Thịnh được sinh ra, trời sinh dị tượng, một thanh kiếm xuất hiện ở ngang trời. Khi Ân Thiên Duệ được sinh ra, cũng là trời sinh dị tượng, một con yêu thú lạ hoắc xuất hiện.
Lúc đó ông đoán rằng hai người họ chắc chắn là đại năng chuyển thế. Cháu trai lớn đã yêu thích kiếm từ khi còn nhỏ, và đúng như dự đoán, quả nhiên là thân thể kiếm linh trời sinh. Cháu trai nhỏ từ bé đã rất may mắn, đi đường cũng nhặt được linh thạch.
Là người thân của bọn họ một đời này, ông tất nhiên là phải hỗ trợ bọn họ, không thể trở thành liên lụy của bọn họ. Nếu hai cháu trai gây chuyện gì ở bên ngoài, có người đến đại lục Hoàng Cực tìm người nhà để uy hiếp hai đứa thì đúng là ...
Ông nội Ân nghĩ rằng nếu bọn họ theo hai cháu trai ra ngoài, thì ít nhất ông sẽ có thể thăng cấp thành Hóa Thần kỳ. Trong tương lai, tu vi của ông cũng sẽ tăng lên, và có thể một ngày nào đó ông sẽ có thể giúp đỡ được hai đứa cháu của mình.
Nhìn thấy cháu rể chững chạc, cẩn thận, ông nội Ân yên tâm hơn rất nhiều, ông mỉm cười nói với mọi người: “Không được, ra ngoài an toàn là ưu tiên hàng đầu. Chúng ta cũng phải tìm kiếm cơ hội cho riêng mình.” Nói lời này, ông hung hăng trừng mắt nhìn Ân Thiên Thịnh và Ân Thiên Duệ, "Đặc biệt là hai tên tiểu tử thúi ngốc nghếch không có đầu óc này, suy nghĩ nhiều, nhìn nhiều, hỏi nhiều, lắng nghe nhiều thêm một chút, đừng để bị bán còn giúp người ta đếm tiền. Và cũng đừng thấy ai cũng cứu giúp, người ta nói người tốt sẽ không sống lâu. Hai người các ngươi làm ra tai họa gì cũng được, đừng đi làm người tốt làm gì” Ông nội Ân không yên tâm dặn dò.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ông nội Ân không đơn giản a, nhưng vì cái nguyên nhân gì ông vẫn chưa trở thành tai hoạ?
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Ông lão này nói rất đúng, về sau ta sẽ là tai họa!
Mạc Vô Nhai: “…”Ngài thật sự là ông nội của bọn họ sao? Có ai lại dạy cháu mình theo cách này chứ?
"Ta mới không muốn làm tai họa!" Ân Thiên Duệ thấp giọng thầm nói.
Ân Thiên Thịnh sờ đầu chính mình? Đầu của mình không phải vẫn còn ở trên cổ đây sao? Làm ao ông lão này lại nói là mình không có đầu óc chứ? Lời nói của ông lão này thật không đáng tin cậy.
" Ba vị tiền bối bảo trọng,!"
Sau khi miễn cưỡng từ biệt hai đứa con trai, cha mẹ Ân đi theo ông nội Ân và nhanh chóng rời khỏi quảng trường. Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không dám tương nhận Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh. Cả hai đều không biết rằng cha mẹ và ông nội của họ đã theo họ đến đại lục Huyền Thiên, cứ như vậy gặp thoáng qua bọn họ.
Các tu sĩ ở kho hàng, sau khi xuống phi thuyền được một số người ở tông môn chiêu mộ, mặt khác thì có một số người tiến về phía thành trì. Về phần những người sống ở tầng hai như mấy người Tiêu Lăng Hàn, thì có một số được các trưởng lão trong gia tộc đón về, một số khác cũng lựa chọn gia nhập tông môn.
"Chúng ta trước triên vào thành đi."
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy có mấy người trong tông môn đi về phía mình, nhưng hắn cảm thấy ánh mắt của bọn họ có chút ác ý. Tốt nhất bọn họ nên rời đi trước, dù sao người đến đều là Nguyên Anh kỳ đỉnh, xa xa còn có tu sĩ Hóa Thần kỳ đang nhìn bọn họ.
Đương nhiên mấy người cũng nhìn thấy người của tông môn đó, dù sao vừa rồi bọn cũng tận mắt nhìn thấy một tu sĩ ở học viện Hoàng Cực không muốn gia nhập tông môn đó mà bị giết ngay tại chỗ. Mấy người Mạc Vô Nhai sợ đến mức quyết định không gia nhập tông môn này. Hành vi của những người này thực sự rất tùy tiện và hống hách, họ không hề coi trọng mạng sống của con người. Tông môn như vậy chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.
Nhìn thấy năm người rời khỏi quảng trường, mặc dù người trong tông môn không đuổi theo bọn họ, nhưng ánh mắt ác ý của mấy người đó luôn mang đến cho bọn họ một loại dự cảm không tốt.
"Sao ta cảm giác như có bẫy trong đó vậy?" Mạc Vô Nhai âm thầm cảnh giác, hắn chú ý tới ánh mắt của những người đó.
"Ngay cả các ngươi cũng có thể cảm nhận được. Vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt rồi. Mọi người cẩn thận." Tiêu Lăng Hàn cảm giác được mí mắt giật giật, xem ra sắp xảy ra chuyện rồi.
Thượng Quan Huyền Ý cũng có chút buồn bực. Tại sao hắn lại có thể bị người của tông môn đó nhắm tới chứ? Nhưng hắn không thể nói ra, điều này thực sự khiến hắn lo lắng muốn chết.
Người vừa đi về phía những mấy người là một tu sĩ của Huyền Âm Tông. Tông môn này còn tà môn hơn cả Linh Vân Tông. Linh Vân Tông là một môn phái song tu, nếu chọn đúng công pháp cùng bọn họ song tu thì ít nhất hai bên đều có lợi, trừ phi là lô đỉnh thì tu vi sẽ bị đơn phương hút đi.
Tuy nhiên, Huyền Âm Tông đặc biệt tìm kiếm những tu sĩ đẹp để chiêu mộ. Họ không muốn trực tiếp song tu với những người này mà dùng những bí pháp để luyện hóa những người này thành dược nhân, trở thành nửa người nửa xác, sau đó lập khế ước với họ rồi song tu. Bằng cách này, họ không chỉ tăng tốc độ tu luyện mà còn có thể sử dụng dược nhân để giúp họ độ kiếp.
Dù sao khi có dược nhân, bọn họ tương đương với có thêm một cái mạng, rất ít tu sĩ trong Huyền Âm Tông có bạn lữ, mà dược nhân của bọn họ cũng tương đương với bạn lữ. Nhưng cố tình Huyền Âm Tông này còn có một vị Thái thượng trưởng lão có tu vi Luyện Hư kỳ, được coi là thế lực hạng nhất của đại lục Huyền Thiên. Và những người được luyện thành dược nhân sẽ không còn ý thức, họ sẽ nghe theo lời của những người khế ước với bọn họ. Nghĩ đến đây cũng khiến người ta rùng mình.
Sở dĩ Thượng Quan Huyền Ý biết được điều này là vì kiếp trước khi hắn mới tới đại lục Huyền Thiên, tình cờ gặp được một tu sĩ Đại Thừa kỳ dùng một thanh đao quét sạch toàn bộ Huyền Âm Tông. Sau đó, thành trì thuộc quyền quản lý của Huyền Âm Tông nhanh chóng bị các thế lực khác chia cắt.
Nhưng đó là năm mươi sáu mươi năm sau, ở kiếp trước, hắn đã đến đại lục Huyền Thiên bằng Truyền Tống Trận. Lúc đó hắn đã khoảng bảy mươi tuổi, tu vi Nguyên Anh kỳ. Bây giờ còn hơn năm mươi năm nữa mới đến tuổi bảy mươi. Nghĩ đến đây, Thượng Quan Huyền Ý càng thêm buồn bã.
Hơn nữa, người của Huyền Âm Tông cũng rất giỏi sử dụng độc dược. Càng nghĩ càng thấy bất an, như thể trong chốc lát bọn họ sẽ bị người của Huyền Âm Tông bắt giữ vậy.
----------- End chương 173: -----------
"Tầng ba là nơi quan trọng, người khác không được phép vào."
"Các ngươi thật to gan, dám cản đường của bổn thiếu gia." Sở Mộ Thần tức giận, những người này dám không cho hắn đi vào, rõ ràng những người này đều biết hắn. Hắn đường đường là ngũ thiếu gia của thương hội Thiên Tinh, vậy mà bây giờ hắn lại thành một người ngoài.
“Thất trưởng lão ra lệnh, không ai được phép vào tầng ba khi chưa được phép.” Thị vệ vẫn mặt lạnh lùng nói.
"Được, được, được, rất tốt. Toàn bộ thương hội Thiên Tinh bây giờ đã trở thành của Thất trưởng lão rồi hay sao?"
"Chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh. Xin đừng làm chúng ta khó xử, Ngũ thiếu gia."
" Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn thấy người tới chính là Lục trưởng lão, hai tên thị vệ lập tức cung kính nói: "Bái kiến Lục trưởng lão."
"Ngũ thiếu gia, sao ngươi lại tới tầng ba này? Có chuyện gì sao?" Lục trưởng lão nhìn Sở Mộ Thần, có chút kinh ngạc hỏi, dù sao một năm nay Sở Mộ Thần cũng chưa từng tới tầng ba.
"Lục trưởng lão, ta chỉ muốn hỏi là bao lâu nữa mới đến nơi?" Sở Mộ Thần khẽ gật đầu, thái độ lạnh lùng xa cách. Từ khi hắn không sống ở tầng ba, dường như hắn cũng đã không còn là người của Sở gia nữa. Những người này rất được, thực sự rất được.
" Ngày mai chúng ta sẽ đến. Còn nữa, từ ba ngày trước chúng ta đã cấm mọi người không được phép đi trên hành lang, tất cả đều phải ở trong phòng, phi thuyền dừng lại mới có thể rời khỏi phòng. Nếu Ngũ thiếu gia không có việc gì khác thì vẫn là nên về phòng đợi đi." Lục trưởng lão nhìn qua như có thái độ ôn hòa nhưng lời nói ra lại rất cứng rắn.
Sở Mộ Thần nhìn Lục trưởng lão thật sâu rồi cùng Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý trở về phòng số 5 trên tầng hai.
Lục trưởng lão cảm thấy ánh mắt Sở Mộ Thần còn sắc bén hơn trước. Nhưng Sở Mộ Thần hiện tại chỉ là một phế nhân, sao hắn lại có thể có cảm giác kỳ quái như vậy? Lắc đầu, Lục trưởng lão cảm thấy mình hẳn là đã suy nghĩ quá nhiều, sau đó trở về phòng.
Trưa ngày hôm sau
Phi thuyền xuyên qua dãy núi xanh, bay qua mây, băng qua sa mạc, xuyên qua rừng rậm, chậm rãi bay về phía một thành trì hưng thịnh, dừng lại ở một quảng trường bên ngoài thành trì.
Từ cửa sổ phi thuyền nhìn ra, có rất nhiều nam nữ mặc pháp y đủ màu sắc đang đứng ở quảng trường, như là đang đợi người đến.
"Các tu sĩ của đại lục Hoàng Cực, mọi người đã đến đại lục Huyền Thiên. Những người sống ở tầng hai, vui lòng xuống phi thuyền trong vòng mười phút. Nếu không xuống sẽ phải tự gánh lấy hậu quả. Những người sống ở tầng một, phiền các ngươi mười phút sau mới rời khỏi phi thuyền."
“Nào, chúng ta cũng đi ra ngoài thôi.”
Mấy người Tiêu Lăng Hàn cùng nhau đi xuống phi thuyền cùng với dòng người trên tầng hai, trong đó nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Nhưng Tiêu Lăng Hàn lại phát hiện, trên tầng hai ít nhất có hai trăm người, nhưng trong số đó chỉ có một nửa đi xuống, nửa còn lại có lẽ đã chết. Hai mươi thanh niên thiên phú tốt đi theo một trưởng lão Thiên Tinh Các, trực tiếp đi đến địa điểm của những tông môn đó. Đây hẳn là hai mươi người được học viện Hoàng Cực đề cử.
Vừa xuống phi thuyền, Tiêu Lăng Hàn liền cảm giác được nơi này linh khí rõ ràng so đại lục Hoàng Cực nồng đậm hơn rất nhiều.
Ngay lập tức, Tôn Lâm An và con trai tạm biệt mấy người Tiêu Lăng Hàn rồi rời đi.
Mà đúng lúc này, mười tu sĩ mặc pháp y màu xanh đi thẳng về phía mấy người Tiêu Lăng Hàn. Tu vi của bọn họ đều ở Kim Đan kỳ, hai người tu vi cao là Nguyên Anh hậu kỳ.
"Ngũ thiếu gia, gia chủ phái chúng ta đưa ngươi trở về." Một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đi tới trước mặt Sở Mộ Thần, lạnh nhạt nói.
Trong mắt Sở Mộ Thần hiện lên một tia tối tăm. Chẳng lẽ hắn sợ chạy trốn sao? Còn đặc biệt phái người tới đây để đem hắn trói về? Hít một hơi thật sâu, Sở Mộ Thần quay đầu lại nói với mọi người: "Mọi người, ta về trước. Đợi ổn định xong, ta sẽ mời mọi người đến Sở phủ. Mọi người nhớ bảo trọng."
"Sở sư huynh, bảo trọng!"
Gật đầu, Sở Mộ Thần nhìn Ân Thiên Thịnh thật sâu, xoay người, đi theo đoàn người đến đón hắn, biến mất ở trước mặt mọi người.
Ân Thiên Thịnh kỳ thật muốn đi cùng Sở Mộ Thần, nhưng từ khi Sở Mộ Thần thấy Liễu Nhứ Nhi liền không nói chuyện với mình. Cho dù đuổi Liễu Nhứ Nhi đi, hắn cũng không để ý tới, điều này khiến Ân Thiên Thịnh rất chán nản. Trên đường đi một năm này, hắn luôn bế quan tu luyện để không bị mọi người bỏ lại phía sau, Ân Thiên Thịnh không còn cách nào khác, đành phải cùng nhau bế quan tu luyện.
Nhìn thấy Sở Mộ Thần được một nhóm người bảo hộ rời đi, những người đó rõ ràng không coi hắn là ngũ thiếu gia mà là một phạm nhân, rất sợ hắn chạy mất, thay vì nói là bảo hộ thì phải nói là áp giải thì đúng hơn. Ân Thiên Thịnh phát hiện, tu vi mà hắn kiêu ngạo ở đại lục Huyền Thiên còn chưa đủ. Tu vi của bất kỳ thị vệ nào cũng đều là Kim Đan trung kỳ. Điều này khiến hắn có chút thất bại, nhưng đồng thời càng làm hắn thêm kiên định muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
"Đừng nhìn nữa, người cũng đã đi xa rồi."
Ân Thiên Thịnh vô ý một cái đã bị cốc đầu.
"Tiền bối!" Ân Thiên Thịnh oán hận trừng mắt nhìn ông nội Ân, che đầu bị đánh lại.
"Mọi người, hành trình tiếp theo các ngươi phải tự mình đi. Có thể đi bao xa tùy thuộc vào vận may của các ngươi. Chúng ta đành từ biệt ở đây." Ông nội Ân nói với mấy người Tiêu Lăng Hàn.
Mạc Vô Nhai có chút nghi hoặc hỏi: “Ba vị tiền bối không phải đi cùng chúng ta sao?”
Ông nội Ân cũng muốn ở bên cháu trai mình, nhưng mỗi người đều có số phận của riêng mình, chưa kể hai cháu trai của ông đều không phải là người bình thường. Khi Ân Thiên Thịnh được sinh ra, trời sinh dị tượng, một thanh kiếm xuất hiện ở ngang trời. Khi Ân Thiên Duệ được sinh ra, cũng là trời sinh dị tượng, một con yêu thú lạ hoắc xuất hiện.
Lúc đó ông đoán rằng hai người họ chắc chắn là đại năng chuyển thế. Cháu trai lớn đã yêu thích kiếm từ khi còn nhỏ, và đúng như dự đoán, quả nhiên là thân thể kiếm linh trời sinh. Cháu trai nhỏ từ bé đã rất may mắn, đi đường cũng nhặt được linh thạch.
Là người thân của bọn họ một đời này, ông tất nhiên là phải hỗ trợ bọn họ, không thể trở thành liên lụy của bọn họ. Nếu hai cháu trai gây chuyện gì ở bên ngoài, có người đến đại lục Hoàng Cực tìm người nhà để uy hiếp hai đứa thì đúng là ...
Ông nội Ân nghĩ rằng nếu bọn họ theo hai cháu trai ra ngoài, thì ít nhất ông sẽ có thể thăng cấp thành Hóa Thần kỳ. Trong tương lai, tu vi của ông cũng sẽ tăng lên, và có thể một ngày nào đó ông sẽ có thể giúp đỡ được hai đứa cháu của mình.
Nhìn thấy cháu rể chững chạc, cẩn thận, ông nội Ân yên tâm hơn rất nhiều, ông mỉm cười nói với mọi người: “Không được, ra ngoài an toàn là ưu tiên hàng đầu. Chúng ta cũng phải tìm kiếm cơ hội cho riêng mình.” Nói lời này, ông hung hăng trừng mắt nhìn Ân Thiên Thịnh và Ân Thiên Duệ, "Đặc biệt là hai tên tiểu tử thúi ngốc nghếch không có đầu óc này, suy nghĩ nhiều, nhìn nhiều, hỏi nhiều, lắng nghe nhiều thêm một chút, đừng để bị bán còn giúp người ta đếm tiền. Và cũng đừng thấy ai cũng cứu giúp, người ta nói người tốt sẽ không sống lâu. Hai người các ngươi làm ra tai họa gì cũng được, đừng đi làm người tốt làm gì” Ông nội Ân không yên tâm dặn dò.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ông nội Ân không đơn giản a, nhưng vì cái nguyên nhân gì ông vẫn chưa trở thành tai hoạ?
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Ông lão này nói rất đúng, về sau ta sẽ là tai họa!
Mạc Vô Nhai: “…”Ngài thật sự là ông nội của bọn họ sao? Có ai lại dạy cháu mình theo cách này chứ?
"Ta mới không muốn làm tai họa!" Ân Thiên Duệ thấp giọng thầm nói.
Ân Thiên Thịnh sờ đầu chính mình? Đầu của mình không phải vẫn còn ở trên cổ đây sao? Làm ao ông lão này lại nói là mình không có đầu óc chứ? Lời nói của ông lão này thật không đáng tin cậy.
" Ba vị tiền bối bảo trọng,!"
Sau khi miễn cưỡng từ biệt hai đứa con trai, cha mẹ Ân đi theo ông nội Ân và nhanh chóng rời khỏi quảng trường. Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không dám tương nhận Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh. Cả hai đều không biết rằng cha mẹ và ông nội của họ đã theo họ đến đại lục Huyền Thiên, cứ như vậy gặp thoáng qua bọn họ.
Các tu sĩ ở kho hàng, sau khi xuống phi thuyền được một số người ở tông môn chiêu mộ, mặt khác thì có một số người tiến về phía thành trì. Về phần những người sống ở tầng hai như mấy người Tiêu Lăng Hàn, thì có một số được các trưởng lão trong gia tộc đón về, một số khác cũng lựa chọn gia nhập tông môn.
"Chúng ta trước triên vào thành đi."
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy có mấy người trong tông môn đi về phía mình, nhưng hắn cảm thấy ánh mắt của bọn họ có chút ác ý. Tốt nhất bọn họ nên rời đi trước, dù sao người đến đều là Nguyên Anh kỳ đỉnh, xa xa còn có tu sĩ Hóa Thần kỳ đang nhìn bọn họ.
Đương nhiên mấy người cũng nhìn thấy người của tông môn đó, dù sao vừa rồi bọn cũng tận mắt nhìn thấy một tu sĩ ở học viện Hoàng Cực không muốn gia nhập tông môn đó mà bị giết ngay tại chỗ. Mấy người Mạc Vô Nhai sợ đến mức quyết định không gia nhập tông môn này. Hành vi của những người này thực sự rất tùy tiện và hống hách, họ không hề coi trọng mạng sống của con người. Tông môn như vậy chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.
Nhìn thấy năm người rời khỏi quảng trường, mặc dù người trong tông môn không đuổi theo bọn họ, nhưng ánh mắt ác ý của mấy người đó luôn mang đến cho bọn họ một loại dự cảm không tốt.
"Sao ta cảm giác như có bẫy trong đó vậy?" Mạc Vô Nhai âm thầm cảnh giác, hắn chú ý tới ánh mắt của những người đó.
"Ngay cả các ngươi cũng có thể cảm nhận được. Vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt rồi. Mọi người cẩn thận." Tiêu Lăng Hàn cảm giác được mí mắt giật giật, xem ra sắp xảy ra chuyện rồi.
Thượng Quan Huyền Ý cũng có chút buồn bực. Tại sao hắn lại có thể bị người của tông môn đó nhắm tới chứ? Nhưng hắn không thể nói ra, điều này thực sự khiến hắn lo lắng muốn chết.
Người vừa đi về phía những mấy người là một tu sĩ của Huyền Âm Tông. Tông môn này còn tà môn hơn cả Linh Vân Tông. Linh Vân Tông là một môn phái song tu, nếu chọn đúng công pháp cùng bọn họ song tu thì ít nhất hai bên đều có lợi, trừ phi là lô đỉnh thì tu vi sẽ bị đơn phương hút đi.
Tuy nhiên, Huyền Âm Tông đặc biệt tìm kiếm những tu sĩ đẹp để chiêu mộ. Họ không muốn trực tiếp song tu với những người này mà dùng những bí pháp để luyện hóa những người này thành dược nhân, trở thành nửa người nửa xác, sau đó lập khế ước với họ rồi song tu. Bằng cách này, họ không chỉ tăng tốc độ tu luyện mà còn có thể sử dụng dược nhân để giúp họ độ kiếp.
Dù sao khi có dược nhân, bọn họ tương đương với có thêm một cái mạng, rất ít tu sĩ trong Huyền Âm Tông có bạn lữ, mà dược nhân của bọn họ cũng tương đương với bạn lữ. Nhưng cố tình Huyền Âm Tông này còn có một vị Thái thượng trưởng lão có tu vi Luyện Hư kỳ, được coi là thế lực hạng nhất của đại lục Huyền Thiên. Và những người được luyện thành dược nhân sẽ không còn ý thức, họ sẽ nghe theo lời của những người khế ước với bọn họ. Nghĩ đến đây cũng khiến người ta rùng mình.
Sở dĩ Thượng Quan Huyền Ý biết được điều này là vì kiếp trước khi hắn mới tới đại lục Huyền Thiên, tình cờ gặp được một tu sĩ Đại Thừa kỳ dùng một thanh đao quét sạch toàn bộ Huyền Âm Tông. Sau đó, thành trì thuộc quyền quản lý của Huyền Âm Tông nhanh chóng bị các thế lực khác chia cắt.
Nhưng đó là năm mươi sáu mươi năm sau, ở kiếp trước, hắn đã đến đại lục Huyền Thiên bằng Truyền Tống Trận. Lúc đó hắn đã khoảng bảy mươi tuổi, tu vi Nguyên Anh kỳ. Bây giờ còn hơn năm mươi năm nữa mới đến tuổi bảy mươi. Nghĩ đến đây, Thượng Quan Huyền Ý càng thêm buồn bã.
Hơn nữa, người của Huyền Âm Tông cũng rất giỏi sử dụng độc dược. Càng nghĩ càng thấy bất an, như thể trong chốc lát bọn họ sẽ bị người của Huyền Âm Tông bắt giữ vậy.
----------- End chương 173: -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất