[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 175: Hỗn Độn Thạch
Thượng Quan Huyền Ý cầm tờ giấy trên bàn lên, nhíu mày. Tuy rằng hắn am hiểu luyện khí nhưng những bức vẽ mà Mạc Vô Nhai đưa cho hắn quá phức tạp và khó khăn, ngay cả luyện khí sư cấp năm cũng chưa chắc có thể luyện chế được.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cau mày, Mạc Vô Nhai có chút thất vọng, nhưng vẫn có chút chờ mong hỏi: "Tiểu sư đệ, ngươi có thể luyện chế được không?"
"Mạc sư huynh, mặc dù ta rất muốn nói với ngươi rằng ta có thể, nhưng thật sự là ta không thể, bởi vì ta không hiểu rất nhiều chi tiết ngươi vẽ ra, trình độ hiện tại của ta còn chưa đạt tới yêu cầu cao như vậy." Thượng Quan Huyền Ý nói.
" Đưa cho ta xem."
Tiêu Lăng Hàn cầm lấy bản vẽ từ trong tay Thượng Quan Huyền Ý, xem qua, trong đầu lập tức mô phỏng ra hình thức của pháp khí.
“Ngày mai tới lấy.” Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đem nguyên liệu luyện khí đặt trên bàn vào trong nhẫn không gian.
"A? Ồ, được rồi. Cảm ơn Tiêu sư đệ." Vui mừng đến quá nhanh khiến Mạc Vô Nhai vốn không kịp phản ứng. Không ngờ Tiêu Lăng Hàn lại có thể luyện khí, thật không biết trên thế giới này còn có cái gì hắn không biết làm nữa không.
Sau khi Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh đều rời khỏi phòng, Tiêu Lăng Hàn bố trí một trận pháp khác trong phòng, sau đó cùng Thượng Quan Huyền Ý tiến vào không gian Long Ngọc.
Đến phòng luyện khí của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp nhờ Thượng Quan Huyền Ý làm trợ thủ cho hắn giúp Mặc Vô Nhai luyện chế pháp khí.
" Huyền Ý, ngươi còn có Không Minh Thạch không?" Tiêu Lăng Hàn nhớ tới Thượng Quan Huyền Ý từng nói với hắn, khi gặp Đỗ Tư Thông, hắn đã lấy được rất nhiều Không Minh Thạch, chỉ là không biết có còn hay không.
"Có, còn rất nhiều. Đây, đều là cho ngươi." Thượng Quan Huyền Ý lập tức lấy ra sáu viên Không Minh Thạch, vẻ mặt có chút tức giận, trong lòng cảm thấy rất khó chịu và chua chát. Tiêu Lăng Hàn tại sao phải lấy đồ của mình cho người khác dùng, nhưng hắn lại không muốn từ chối.
Tiêu Lăng Hàn giơ tay nhéo nhéo mặt Thượng Quan Huyền Ý, tiểu gia hỏa đây là ghen tị, miệng nhỏ bĩu ra sắp thành lưỡi câu cá rồi. Hắn có chút dở khóc dở cười nói: “Nhìn bộ dáng này của ngươi, người không biết còn tưởng rằng ta nợ ngươi mấy triệu linh thạch đấy? Đừng giận, pháp khí của Mặc sư huynh sẽ hiệu quả hơn nếu được thêm vào Không Minh Thạch. Ta luyện chế nó thành một pháp khí có thuộc tính không gian, đến lúc đó nó sẽ trở nên vô hình, còn có thể giết người vô thanh vô thức. Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Thịnh, Ân Thiên Duệ và Sở Mộ Thần có mối quan hệ sâu xa với ta. Hơn nữa bọn họ đều trung thành với ta rồi, bọn họ mạnh mẽ cũng là chỗ tốt cho ta mà." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn quan sát phản ứng của Thượng Quan Huyền Ý.
Còn có chuyện như vậy, Thượng Quan Huyền Ý vô cùng kinh ngạc. Chuyện này xảy ra từ lúc nào? Nhưng mà, hiện tại Tiêu Lăng Hàn đã chủ động nói cho hắn biết, hắn vẫn là rất vui vẻ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, hắn cũng không còn cảm thấy Tiêu Lăng Hàn đối với Mạc Vô Nhai tốt bụng không có gì không ổn.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý không còn vẻ mặt ủ rũ, Tiêu Lăng Hàn rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
"Ta hiểu rồi, sư huynh, ngươi muốn bao nhiêu cũng được." Ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng ngời nhìn Huyền Ý, sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm tình tốt không thể tả.
“Ngươi nỡ sao?” Tiêu Lăng Hàn đưa tay vuốt nhẹ mũi Thượng Quan Huyền Ý. Hắn chỉ cảm thấy Thượng Quan Huyền Ý ngoan ngoãn lại nghe lời như vậy làm tim hắn có chút tê dại. Muốn ôm người vào lòng rồi ân ái bắt nạt một phen, nhưng đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, nếu hắn thật sự dám biểu hiện như vậy, chắc chắn gia hỏa này sẽ lại quyến rũ hắn, lúc đó chính hán mới chính là người phải chịu đau khổ.
Hắn không biết từ khi nào gia hỏa này bắt đầu lén nhìn hắn, hiện tại hắn có chút may mắn khi có được vẻ bề ngoài đẹp như vậy, ít nhất Thượng Quan Huyền Ý rất thích bộ dạng này của hắn.
"Không phải chỉ là mấy viên đá thôi sao? Có gì mà không nỡ chứ?" Thượng Quan Huyền Ý thản nhiên nói, như thể vừa rồi hắn không phải là người keo kiệt như vậy.
"Một viên Không Minh Thạch là đủ rồi, những viên còn lại ngươi cất đi. Để đền bù cho ngươi, ta cũng sẽ cho ngươi một viên đá." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đá. Viên đá này là lão nông đưa cho hắn.
Thượng Quan Huyền Ý trên mặt đầy hắc tuyến (lll¬ω¬), Tiêu Đại Ma Vương muốn troll hắn sao? Vậy mà đưa cho hắn một viên đá bình thường. Cái này không phải là tùy tiện nhặt ở ven đường đây chứ?
" Huyền Ý, biểu tình của ngươi có ý gì đấy? Đừng đánh giá nó qua vẻ bề ngoài bình thường. Đó là Hỗn Độn Thạch. Không biết làm sao mà Hỗn Độn Thạch có thể xuất hiện ở cái này Tu chân giới này." Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy biểu tình của Thượng Quan Huyền Ý liền biết rằng hắn không nhận ra viên đá này.
"Hỗn Độn Thạch? Chính Là Hỗn Độn Thạch trong truyền thuyết đó sao!" Thượng Quan Huyền Ý nhặt Hỗn Độn Thạch lên quan sát cẩn thận, nhưng lại không phát hiện được gì. Không khỏi có chút nghi hoặc, đây thật sự chính là Hỗn Độn Thạch mà Tiêu Lăng Hàn nói đến sao. Có khi nào là hắn mắt mù nhìn lầm không?
"Ngươi có nhìn ra cái gì không?" Tiêu Lăng Hàn thấy hắn cau mày một hồi, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tảng đá, sau đó lại ra vẻ trầm tư, vẻ mặt rất sinh động thú vị, mình đúng là yêu chết cái bộ dáng này của hắn.
"Sư huynh, ngươi xác định thật đây thực sự là Hỗn Độn Thạch sao? Ngươi không bị lừa đấy chứ?" Thượng Quan Huyền Ý có chút nghi hoặc nói, Tiêu Đại Ma Vương là người khôn ngoan như vậy, hắn thật sự sẽ không bị lừa đấy chứ? Điều này hoàn toàn không phù hợp với tác phong thường ngày của hắn. Chỉ hắn lừa người khác, chứ làm gì có chuyện người khác lừa hắn.
"Ngươi nhìn như vậy thì có nhìn cả ngày cũng không ra đâu. Cần phải đưa vào năm loại linh khí kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, mới có thể giải trừ ngụy trang bên ngoài." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền lấy Hỗn Độn Thạch từ trong tay Thượng Quan Huyền Ý truyền linh khí vào trong Hỗn Độn Thạch. Sau một thời gian, thấy viên đá bình thường ban đầu trở nên tràn đầy màu sắc, trông rất đẹp.
"Thật đẹp quá!"
Tiêu Lăng Hàn lại đem viên đá giao cho Thượng Quan Huyền Ý, hắn cẩn thận cầm lấy, cẩn thận quan sát.
Thấy hắn xem xét nghiêm túc như vậy, Tiêu Lăng Hàn cũng không quấy rầy hắn, bắt đầu tự mình luyện khí.
Thứ Mạc Vô Nhai yêu cầu là một loại pháp khí thuộc tính băng. Trên thực tế, pháp khí thuộc tính băng không dễ dàng luyện chế nếu không cẩn thận, vật liệu có thể bị tan chảy. Sở dĩ Tiêu Lăng Hàn đồng ý là bởi vì Thượng Quan Huyền Ý có Minh Vương Âm Hỏa, Minh Vương Hỏa Âm lại tình cờ là thuần âm, lúc dung luyện nguyên liệu thuộc tính băng thì đúng là làm ít công to.
Đầu tiên hắn xử lý những nguyên liệu không cần Minh Vương Âm Hỏa luyện hóa, chẳng hạn như Không Minh Thạch và một số nguyên liệu phụ trợ khác. Vì Hỗn Độn Thánh Viêm trong cơ thể không nghe theo lời hắn nên Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể sử dụng thú hỏa mà hắn đã lấy được trước đó để luyện khí, luyện đan, may mắn thay, Hỗn Độn Thánh Viêm có lẽ không thích thú hỏa cấp thấp nên không cắn nuốt nó. Bằng không Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể dùng đá lửa để luyện chế.
Từng cái nguyên liệu đều bị Tiêu Lăng Hàn hòa tan, Thượng Quan Huyền Ý lúc này cũng tiến vào phòng luyện chế cùng Tiêu Lăng Hàn, hai người hợp tác ăn ý, ở trong không gian luyện chế cả tháng.
"Sư huynh, ta có thể thử không?"
Thượng Quan Huyền Ý nhìn pháp khí trong tay, hai mắt sáng ngời. Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau luyện khí. Không ngờ, thứ họ luyện chế ra lại là một loại pháp khí có thể trưởng thành. Tu vi của chủ nhân tăng lên, cấp độ của pháp khí cũng sẽ tăng lên.
"Muốn thử thì thử xem."
Thượng Quan Huyền Ý cũng có băng linh căn nên có thể sử dụng được pháp khí này. Nhìn thấy hắn ngo ngoa rục rịch, Tiêu Lăng Hàn có chút buồn cười lắc đầu.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý liền gấp không chờ nổi cầm lấy đóa hoa sen trên bàn. Bước ra khỏi trận pháp, hắn đi đến một mảnh đất trống, đưa vào linh khí thuộc tính băng, sau đó đặt pháp khí vào trong tay, pháp khí vừa rời khỏi tay Thượng Quan Huyền Ý, nó lập tức biến mất, ẩn nấp trong một không gian khác. Khi nó xuất hiện trở lại thì đại thụ đối diện đã bị gãy.
"Oa, thật lợi hại."
Đưa tay ra, pháp khí trở lại trong tay Thượng Quan Huyền Ý, đúng là vô ảnh vô tung, đây đúng là là pháp khí tốt nhất để đánh lén người khác.
"Thích sao?"
“Mặc dù ta thích, nhưng nó không thích hợp với ta.” Thượng Quan Huyền Ý nhìn pháp khí trong tay cũng không thèm muốn.
"Vậy ngươi thích loại pháp khí nào? Sau khi tìm được vật liệu thích hợp, sư huynh sẽ giúp ngươi luyện chế nó." Tiêu Lăng Hàn nhận lấy pháp khí Thượng Quan Huyền Ý đưa cho, bỏ vào trong nhẫn không gian, hai người lại xuất hiện ở trong phòng.
"Ta không biết nữa, về sau ta nếu ta biết ta sẽ bảo sư huynh giúp ta luyện chế pháp khí ta muốn." Vừa nói, Thượng Quan Huyền Ý cởi quần áo cùng giày, ngủ ở trên giường.
“Được.” Tiêu Lăng Hàn theo thói quen ôm Thượng Quan Huyền Ý vào lòng, ôm hắn ngủ.
Tiêu Lăng Hàn nghĩ đến lần đầu tiên hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý ngủ chung giường, gia hỏa này luôn ôm hắn đi ngủ, khiến hắn nửa đêm không ngủ được, bất tri bất giác hắn đã có thói quen ôm gia hỏa này đi ngủ. Nếu ngủ một mình, hắn luôn cảm thấy như thiếu thứ gì đó, ngủ không ngon.
Thói quen đúng là thứ đáng sợ. Một khi đã quen với nhiều thứ thì rất khó bỏ.
Ngửi được mùi thơm linh thảo nhàn nhạt trên người Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy vô cùng thoải mái và thỏa mãn, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Nhìn người đang ngủ yên bình trong ngực mình, Tiêu Lăng Hàn cúi đầu hôn lên mái tóc của hắn, sau đó cũng rơi vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau...
Tiêu Lăng Hàn lấy ra pháp khí, đưa cho Mạc Vô Nhai.
“Đây thật sự là pháp khí sao?” Ân Thiên Duệ nhìn bông sen băng trong tay Mạc Vô Nhai, pháp khí có thể đẹp đẽ như vậy sao? Không phải là một vật trang trí đấy chứ?
"Nè, ta nói ngươi ánh mắt không tốt ngươi còn không tin. Đây là một loại pháp khí trưởng thành. Tuy bây giờ nó chỉ là pháp khí cấp ba, nhưng chỉ cần Mạc Vô Nhai tu vi đột phá đến Nguyên Anh kỳ thì nó sẽ lập tức thăng cấp thành một cái Bảo Khí," Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói khi thấy Ân Thiên Duệ dám nghi ngờ pháp khí mà hắn và Tiêu Lăng Hàn đã luyện chế.
Hai người phải mất một tháng mới có thể luyện chế được thứ này, người bình thường căn bản không thể luyện chế được đâu đấy nhá! ╰(‵□′)╯
"Vậy Vô Nhai, ngươi nhanh đem nó nhận chủ đi."
Sau khi nghe Thượng Quan Huyền Ý giải thích, Ân Thiên Duệ nóng lòng muốn nhìn thấy pháp khí này, đầy mong đợi nhìn Mạc Vô Nhai.
"Ừm."
Mạc Vô Nhai bức một giọt máu từ giữa mày của mình rơi vào pháp khí, ngay lập tức pháp khí hấp thụ tinh huyết của Mạc Vô Nhai, sau đó có một trận ánh sáng bay ra, rồi nó trở nên yên tĩnh. Tâm niệm vừa chuyển động, bông hoa sen ngay lập tức phân giải thành từng cánh hoa, nháy mắt đã biến mất không thấy.
"Ta còn chưa nhìn rõ ràng, sao huynh đã cất đi rồi?" Nhìn Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ bất mãn phàn nàn. Mình còn chưa thấy được sức mạnh của nó mà sao Vô Nhai đã cất nó đi chứ?
Ân Thiên Duệ vừa nói xong, bông hoa sen đã xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn bông sen trong tay mình, Ân Thiên Duệ cảm thấy rất mới mẻ, lạnh như băng, sờ vào thực sự rất thoải mái.
"Vô Nhai, huynh làm sao để nó vào tay ta được vậy? Tại sao ta không thấy rõ ?"
Mạc Vô Nhai cũng bối rối. Hắn chỉ muốn kiểm tra sức mạnh của pháp khí, nhưng nó đã biến mất ngay lập tức. Bản thân hắn cũng giật mình, nhưng mối liên hệ giữa hắn và pháp khí vẫn còn đó nên hắn không mất bình tĩnh. Thay vào đó, hắn lần theo mối liên hệ, đem pháp khí đặt vào tay Ân Thiên Duệ.
------------- End chương 175: -------------
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cau mày, Mạc Vô Nhai có chút thất vọng, nhưng vẫn có chút chờ mong hỏi: "Tiểu sư đệ, ngươi có thể luyện chế được không?"
"Mạc sư huynh, mặc dù ta rất muốn nói với ngươi rằng ta có thể, nhưng thật sự là ta không thể, bởi vì ta không hiểu rất nhiều chi tiết ngươi vẽ ra, trình độ hiện tại của ta còn chưa đạt tới yêu cầu cao như vậy." Thượng Quan Huyền Ý nói.
" Đưa cho ta xem."
Tiêu Lăng Hàn cầm lấy bản vẽ từ trong tay Thượng Quan Huyền Ý, xem qua, trong đầu lập tức mô phỏng ra hình thức của pháp khí.
“Ngày mai tới lấy.” Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đem nguyên liệu luyện khí đặt trên bàn vào trong nhẫn không gian.
"A? Ồ, được rồi. Cảm ơn Tiêu sư đệ." Vui mừng đến quá nhanh khiến Mạc Vô Nhai vốn không kịp phản ứng. Không ngờ Tiêu Lăng Hàn lại có thể luyện khí, thật không biết trên thế giới này còn có cái gì hắn không biết làm nữa không.
Sau khi Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh đều rời khỏi phòng, Tiêu Lăng Hàn bố trí một trận pháp khác trong phòng, sau đó cùng Thượng Quan Huyền Ý tiến vào không gian Long Ngọc.
Đến phòng luyện khí của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp nhờ Thượng Quan Huyền Ý làm trợ thủ cho hắn giúp Mặc Vô Nhai luyện chế pháp khí.
" Huyền Ý, ngươi còn có Không Minh Thạch không?" Tiêu Lăng Hàn nhớ tới Thượng Quan Huyền Ý từng nói với hắn, khi gặp Đỗ Tư Thông, hắn đã lấy được rất nhiều Không Minh Thạch, chỉ là không biết có còn hay không.
"Có, còn rất nhiều. Đây, đều là cho ngươi." Thượng Quan Huyền Ý lập tức lấy ra sáu viên Không Minh Thạch, vẻ mặt có chút tức giận, trong lòng cảm thấy rất khó chịu và chua chát. Tiêu Lăng Hàn tại sao phải lấy đồ của mình cho người khác dùng, nhưng hắn lại không muốn từ chối.
Tiêu Lăng Hàn giơ tay nhéo nhéo mặt Thượng Quan Huyền Ý, tiểu gia hỏa đây là ghen tị, miệng nhỏ bĩu ra sắp thành lưỡi câu cá rồi. Hắn có chút dở khóc dở cười nói: “Nhìn bộ dáng này của ngươi, người không biết còn tưởng rằng ta nợ ngươi mấy triệu linh thạch đấy? Đừng giận, pháp khí của Mặc sư huynh sẽ hiệu quả hơn nếu được thêm vào Không Minh Thạch. Ta luyện chế nó thành một pháp khí có thuộc tính không gian, đến lúc đó nó sẽ trở nên vô hình, còn có thể giết người vô thanh vô thức. Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Thịnh, Ân Thiên Duệ và Sở Mộ Thần có mối quan hệ sâu xa với ta. Hơn nữa bọn họ đều trung thành với ta rồi, bọn họ mạnh mẽ cũng là chỗ tốt cho ta mà." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn quan sát phản ứng của Thượng Quan Huyền Ý.
Còn có chuyện như vậy, Thượng Quan Huyền Ý vô cùng kinh ngạc. Chuyện này xảy ra từ lúc nào? Nhưng mà, hiện tại Tiêu Lăng Hàn đã chủ động nói cho hắn biết, hắn vẫn là rất vui vẻ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, hắn cũng không còn cảm thấy Tiêu Lăng Hàn đối với Mạc Vô Nhai tốt bụng không có gì không ổn.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý không còn vẻ mặt ủ rũ, Tiêu Lăng Hàn rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
"Ta hiểu rồi, sư huynh, ngươi muốn bao nhiêu cũng được." Ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng ngời nhìn Huyền Ý, sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm tình tốt không thể tả.
“Ngươi nỡ sao?” Tiêu Lăng Hàn đưa tay vuốt nhẹ mũi Thượng Quan Huyền Ý. Hắn chỉ cảm thấy Thượng Quan Huyền Ý ngoan ngoãn lại nghe lời như vậy làm tim hắn có chút tê dại. Muốn ôm người vào lòng rồi ân ái bắt nạt một phen, nhưng đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, nếu hắn thật sự dám biểu hiện như vậy, chắc chắn gia hỏa này sẽ lại quyến rũ hắn, lúc đó chính hán mới chính là người phải chịu đau khổ.
Hắn không biết từ khi nào gia hỏa này bắt đầu lén nhìn hắn, hiện tại hắn có chút may mắn khi có được vẻ bề ngoài đẹp như vậy, ít nhất Thượng Quan Huyền Ý rất thích bộ dạng này của hắn.
"Không phải chỉ là mấy viên đá thôi sao? Có gì mà không nỡ chứ?" Thượng Quan Huyền Ý thản nhiên nói, như thể vừa rồi hắn không phải là người keo kiệt như vậy.
"Một viên Không Minh Thạch là đủ rồi, những viên còn lại ngươi cất đi. Để đền bù cho ngươi, ta cũng sẽ cho ngươi một viên đá." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đá. Viên đá này là lão nông đưa cho hắn.
Thượng Quan Huyền Ý trên mặt đầy hắc tuyến (lll¬ω¬), Tiêu Đại Ma Vương muốn troll hắn sao? Vậy mà đưa cho hắn một viên đá bình thường. Cái này không phải là tùy tiện nhặt ở ven đường đây chứ?
" Huyền Ý, biểu tình của ngươi có ý gì đấy? Đừng đánh giá nó qua vẻ bề ngoài bình thường. Đó là Hỗn Độn Thạch. Không biết làm sao mà Hỗn Độn Thạch có thể xuất hiện ở cái này Tu chân giới này." Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy biểu tình của Thượng Quan Huyền Ý liền biết rằng hắn không nhận ra viên đá này.
"Hỗn Độn Thạch? Chính Là Hỗn Độn Thạch trong truyền thuyết đó sao!" Thượng Quan Huyền Ý nhặt Hỗn Độn Thạch lên quan sát cẩn thận, nhưng lại không phát hiện được gì. Không khỏi có chút nghi hoặc, đây thật sự chính là Hỗn Độn Thạch mà Tiêu Lăng Hàn nói đến sao. Có khi nào là hắn mắt mù nhìn lầm không?
"Ngươi có nhìn ra cái gì không?" Tiêu Lăng Hàn thấy hắn cau mày một hồi, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tảng đá, sau đó lại ra vẻ trầm tư, vẻ mặt rất sinh động thú vị, mình đúng là yêu chết cái bộ dáng này của hắn.
"Sư huynh, ngươi xác định thật đây thực sự là Hỗn Độn Thạch sao? Ngươi không bị lừa đấy chứ?" Thượng Quan Huyền Ý có chút nghi hoặc nói, Tiêu Đại Ma Vương là người khôn ngoan như vậy, hắn thật sự sẽ không bị lừa đấy chứ? Điều này hoàn toàn không phù hợp với tác phong thường ngày của hắn. Chỉ hắn lừa người khác, chứ làm gì có chuyện người khác lừa hắn.
"Ngươi nhìn như vậy thì có nhìn cả ngày cũng không ra đâu. Cần phải đưa vào năm loại linh khí kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, mới có thể giải trừ ngụy trang bên ngoài." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền lấy Hỗn Độn Thạch từ trong tay Thượng Quan Huyền Ý truyền linh khí vào trong Hỗn Độn Thạch. Sau một thời gian, thấy viên đá bình thường ban đầu trở nên tràn đầy màu sắc, trông rất đẹp.
"Thật đẹp quá!"
Tiêu Lăng Hàn lại đem viên đá giao cho Thượng Quan Huyền Ý, hắn cẩn thận cầm lấy, cẩn thận quan sát.
Thấy hắn xem xét nghiêm túc như vậy, Tiêu Lăng Hàn cũng không quấy rầy hắn, bắt đầu tự mình luyện khí.
Thứ Mạc Vô Nhai yêu cầu là một loại pháp khí thuộc tính băng. Trên thực tế, pháp khí thuộc tính băng không dễ dàng luyện chế nếu không cẩn thận, vật liệu có thể bị tan chảy. Sở dĩ Tiêu Lăng Hàn đồng ý là bởi vì Thượng Quan Huyền Ý có Minh Vương Âm Hỏa, Minh Vương Hỏa Âm lại tình cờ là thuần âm, lúc dung luyện nguyên liệu thuộc tính băng thì đúng là làm ít công to.
Đầu tiên hắn xử lý những nguyên liệu không cần Minh Vương Âm Hỏa luyện hóa, chẳng hạn như Không Minh Thạch và một số nguyên liệu phụ trợ khác. Vì Hỗn Độn Thánh Viêm trong cơ thể không nghe theo lời hắn nên Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể sử dụng thú hỏa mà hắn đã lấy được trước đó để luyện khí, luyện đan, may mắn thay, Hỗn Độn Thánh Viêm có lẽ không thích thú hỏa cấp thấp nên không cắn nuốt nó. Bằng không Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể dùng đá lửa để luyện chế.
Từng cái nguyên liệu đều bị Tiêu Lăng Hàn hòa tan, Thượng Quan Huyền Ý lúc này cũng tiến vào phòng luyện chế cùng Tiêu Lăng Hàn, hai người hợp tác ăn ý, ở trong không gian luyện chế cả tháng.
"Sư huynh, ta có thể thử không?"
Thượng Quan Huyền Ý nhìn pháp khí trong tay, hai mắt sáng ngời. Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau luyện khí. Không ngờ, thứ họ luyện chế ra lại là một loại pháp khí có thể trưởng thành. Tu vi của chủ nhân tăng lên, cấp độ của pháp khí cũng sẽ tăng lên.
"Muốn thử thì thử xem."
Thượng Quan Huyền Ý cũng có băng linh căn nên có thể sử dụng được pháp khí này. Nhìn thấy hắn ngo ngoa rục rịch, Tiêu Lăng Hàn có chút buồn cười lắc đầu.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý liền gấp không chờ nổi cầm lấy đóa hoa sen trên bàn. Bước ra khỏi trận pháp, hắn đi đến một mảnh đất trống, đưa vào linh khí thuộc tính băng, sau đó đặt pháp khí vào trong tay, pháp khí vừa rời khỏi tay Thượng Quan Huyền Ý, nó lập tức biến mất, ẩn nấp trong một không gian khác. Khi nó xuất hiện trở lại thì đại thụ đối diện đã bị gãy.
"Oa, thật lợi hại."
Đưa tay ra, pháp khí trở lại trong tay Thượng Quan Huyền Ý, đúng là vô ảnh vô tung, đây đúng là là pháp khí tốt nhất để đánh lén người khác.
"Thích sao?"
“Mặc dù ta thích, nhưng nó không thích hợp với ta.” Thượng Quan Huyền Ý nhìn pháp khí trong tay cũng không thèm muốn.
"Vậy ngươi thích loại pháp khí nào? Sau khi tìm được vật liệu thích hợp, sư huynh sẽ giúp ngươi luyện chế nó." Tiêu Lăng Hàn nhận lấy pháp khí Thượng Quan Huyền Ý đưa cho, bỏ vào trong nhẫn không gian, hai người lại xuất hiện ở trong phòng.
"Ta không biết nữa, về sau ta nếu ta biết ta sẽ bảo sư huynh giúp ta luyện chế pháp khí ta muốn." Vừa nói, Thượng Quan Huyền Ý cởi quần áo cùng giày, ngủ ở trên giường.
“Được.” Tiêu Lăng Hàn theo thói quen ôm Thượng Quan Huyền Ý vào lòng, ôm hắn ngủ.
Tiêu Lăng Hàn nghĩ đến lần đầu tiên hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý ngủ chung giường, gia hỏa này luôn ôm hắn đi ngủ, khiến hắn nửa đêm không ngủ được, bất tri bất giác hắn đã có thói quen ôm gia hỏa này đi ngủ. Nếu ngủ một mình, hắn luôn cảm thấy như thiếu thứ gì đó, ngủ không ngon.
Thói quen đúng là thứ đáng sợ. Một khi đã quen với nhiều thứ thì rất khó bỏ.
Ngửi được mùi thơm linh thảo nhàn nhạt trên người Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy vô cùng thoải mái và thỏa mãn, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Nhìn người đang ngủ yên bình trong ngực mình, Tiêu Lăng Hàn cúi đầu hôn lên mái tóc của hắn, sau đó cũng rơi vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau...
Tiêu Lăng Hàn lấy ra pháp khí, đưa cho Mạc Vô Nhai.
“Đây thật sự là pháp khí sao?” Ân Thiên Duệ nhìn bông sen băng trong tay Mạc Vô Nhai, pháp khí có thể đẹp đẽ như vậy sao? Không phải là một vật trang trí đấy chứ?
"Nè, ta nói ngươi ánh mắt không tốt ngươi còn không tin. Đây là một loại pháp khí trưởng thành. Tuy bây giờ nó chỉ là pháp khí cấp ba, nhưng chỉ cần Mạc Vô Nhai tu vi đột phá đến Nguyên Anh kỳ thì nó sẽ lập tức thăng cấp thành một cái Bảo Khí," Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói khi thấy Ân Thiên Duệ dám nghi ngờ pháp khí mà hắn và Tiêu Lăng Hàn đã luyện chế.
Hai người phải mất một tháng mới có thể luyện chế được thứ này, người bình thường căn bản không thể luyện chế được đâu đấy nhá! ╰(‵□′)╯
"Vậy Vô Nhai, ngươi nhanh đem nó nhận chủ đi."
Sau khi nghe Thượng Quan Huyền Ý giải thích, Ân Thiên Duệ nóng lòng muốn nhìn thấy pháp khí này, đầy mong đợi nhìn Mạc Vô Nhai.
"Ừm."
Mạc Vô Nhai bức một giọt máu từ giữa mày của mình rơi vào pháp khí, ngay lập tức pháp khí hấp thụ tinh huyết của Mạc Vô Nhai, sau đó có một trận ánh sáng bay ra, rồi nó trở nên yên tĩnh. Tâm niệm vừa chuyển động, bông hoa sen ngay lập tức phân giải thành từng cánh hoa, nháy mắt đã biến mất không thấy.
"Ta còn chưa nhìn rõ ràng, sao huynh đã cất đi rồi?" Nhìn Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ bất mãn phàn nàn. Mình còn chưa thấy được sức mạnh của nó mà sao Vô Nhai đã cất nó đi chứ?
Ân Thiên Duệ vừa nói xong, bông hoa sen đã xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn bông sen trong tay mình, Ân Thiên Duệ cảm thấy rất mới mẻ, lạnh như băng, sờ vào thực sự rất thoải mái.
"Vô Nhai, huynh làm sao để nó vào tay ta được vậy? Tại sao ta không thấy rõ ?"
Mạc Vô Nhai cũng bối rối. Hắn chỉ muốn kiểm tra sức mạnh của pháp khí, nhưng nó đã biến mất ngay lập tức. Bản thân hắn cũng giật mình, nhưng mối liên hệ giữa hắn và pháp khí vẫn còn đó nên hắn không mất bình tĩnh. Thay vào đó, hắn lần theo mối liên hệ, đem pháp khí đặt vào tay Ân Thiên Duệ.
------------- End chương 175: -------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất