[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 176: Nhân Quả Của Huyền Ý
Nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn, bản thân Mạc Vô Nhai cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, "Tiêu sư đệ, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Ta cho thêm Không Minh Thạch nên khi luyện chế pháp khí này sẽ có thêm thuộc tính không gian, để nó có năng lực ẩn thân."
"Ừ ha, sao trước đây ta không nghĩ tới? Cảm ơn Tiêu sư đệ nhiều lắm."
"Ngươi nên cảm ơn Huyền Ý, hắn chính là người bỏ ra Không Minh Thạch."
Tiêu Lăng Hàn buông tay, mặc dù trong tay hắn cũng có một viên Không Minh Thạch, nhưng hắn cũng cần luyện chế pháp khí bản mạng, nên đành phải giữ lại.
Nếu Thượng Quan Huyền Ý không có Không Minh Thạch, hắn chỉ có thể tìm Không Minh Thạch, sau này bổ sung vào. Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc luyện chế pháp khí linh tinh, hắn chỉ cảm thấy mình nên có pháp khí bản mạng, nhưng hắn không biết pháp khí đó ở đâu và không có chút ấn tượng nào về nó. Nhưng khi nhìn thấy Hỗn Độn Thạch trên tay lão nông, hắn quyết định tự mình luyện chế ra pháp khí bản mạng.
"Cảm ơn Tiểu sư đệ." Mạc Vô Nhai nhìn Thượng Quan Huyền Ý, dù sao có thêm thuộc tính không gian, uy lực của pháp khí này không đơn giản như trước nữa.
"Không có gì, không có gì, dù sao chúng ta đều là bằng hữu, chỉ là một viên Không Minh Thạch, cho nên không đáng nhắc tới. Chừng nào ngươi gặp được linh bảo thuộc tính băng nhớ chia cho ta một phần là được." Thượng Quan Huyền Ý xua xua tay, chẳng hề để ý nói.
Mọi người: "..."
Nếu không phải hắn nói câu cuối cùng, mọi người sẽ cho rằng thật sự không có gì đáng nhắc tới.
"Đương nhiên rồi, nếu thật sự gặp được bảo vật thuộc tính băng, ta nhất định sẽ không quên tiểu sư đệ." Mạc Vô Nhai lập tức bảo đảm nói.
Thượng Quan Huyền Ý gật gật đầu, nhìn Mạc Vô Nhai bằng ánh mắt ‘ngươi thức thời đó’. Trong lòng hắn vẫn rất tức giận, những người này đều có quan hệ với Tiêu Lăng Hàn nhưng hắn lại không có quan hệ gì. Tuy rằng hắn là tùy tùng, nhưng mối quan hệ này cũng không đáng tin cậy chút nào, đây cũng không phải thân phận hắn muốn. Hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn một ánh mắt u oán (ಠ╭╮ಠ)
Tiêu Lăng Hàn bị Thượng Quan Huyền Ý nhìn không thể hiểu được, nhưng vẫn là ôn nhu mỉm cười.
"Vô Nhai, pháp khí của huynh sẽ tên là gì?" Ân Thiên Duệ nhìn Mạc Vô Nhai với đôi mắt sáng ngời, kể từ khi hai người rời khỏi đại lục Hoàng Cực, Mạc Vô Nhai không cho phép hắn gọi là anh họ nữa mà sẽ gọi bằng tên. Hai người họ không có quan hệ huyết thống nên gọi bằng tên sẽ tốt hơn.
Mạc Vô Nhai trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: "Vậy gọi là Ẩn Liên Chi Băng đi."
"Đúng là một cái tên rất thơ, thật dễ nghe." Ân Thiên Duệ nhìn Mạc Vô Nhai với đôi mắt lấp lánh, người của hắn thật tài năng.
“Rõ ràng là một cái tên rất thích hợp cho pháp khí, chẳng thấy thơ chỗ nào” Thượng Quan Huyền Ý trợn trắng mắt, không phục nói.
"Cún độc thân như ngươi sao mà hiểu được, đây chính là tình thú giữa vợ chồng chúng ta."
Khi Ân Thiên Duệ thốt ra những lời này, hắn không chỉ nhận được ánh mắt chết chóc từ Thượng Quan Huyền Ý, mà còn cả Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Thịnh nữa, những người cùng lúc nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Khiến hắn lạnh cả sống lưng, sao hắn bỗng cảm thấy ba người này sẽ hợp tác với nhau để chia cắt hắn và Mạc Vô Nhai ta.
"Ha hả, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ tùy tiện nói thôi, ta không phải cố ý nói các ngươi độc thân đâu, các ngươi đừng tin." Ân Thiên Duệ xấu hổ cười cười, ra tiếng giải thích.
Nếu hắn không giải thích thì không sao nhưng lời giải thích của hắn chẳng phải là tương đương với không đánh đã khai sao.
Thấy bầu không khí không ổn, Mạc Vô Nhai vội vàng nói: "Tiêu sư đệ, ngươi nghĩ khi nào chúng ta rời đi?"
Ba người nhìn thấy Mạc Vô Nhai nói đến chính sự, liền rời mắt khỏi Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ thầm thở phào nhẹ nhõm. Làm hắn sợ chết khiếp. Hắn sẽ không bao giờ nói rằng bọn họ độc thân nữa.
"Thành trì hạng ba không có Truyền Tống Trận thẳng đến thành trì hạng nhất. Chúng ta cứ ngồi Truyền Tống Trận rồi khỏi thành Phi Thiên trước đã, sau đó đi đến thành trì hạng hai gần đó thuộc quản lý của Thương Huyền Tông, cuối cùng mới dùng Truyền Tống Trận đi đến thành Thiên Tinh.”
"Được rồi, chúng ta nên rời đi ngay bây giờ, hay là...?" Ân Thiên Thịnh muốn đến thành Thiên Tinh càng sớm càng tốt. Hắn muốn rời đi ngay lập tức, nhưng điều này cũng phụ thuộc vào ý tứ của Tiêu Lăng Hàn.
"Bây giờ chúng ta đi thôi. Chúng ta sẽ tách ra hành động, 2 tiếng sau gặp nhau ở Truyền Tống Trận." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút rồi nói, vì để ngừa có người nhìn thấy bọn họ rời đi nên bọn họ đã trả tiền phòng ở đây ba ngày, người bình thường sẽ không đoán được rằng họ sẽ rời đi vào lúc này.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi quán trọ thì đi bên phải, còn Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ sau khi ra khỏi cửa thì đi bên trái, Ân Thiên Thịnh thấy vậy thì đành đi thẳng.
Sau khi cắt đuôi được mấy người theo dõi, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý bất ngờ gặp được cậu bé dẫn đường cho bọn họ ngày hôm qua, lúc này cậu bé đang bị hai cậu bé lớn tuổi khác đẩy xuống đất và đánh đập.
"Ta đã bảo ngươi giao ra linh thạch rồi mà không nghe."
"Ta sẽ đánh chết mày, đồ chó."
“Nói mau, ngươi giấu linh thạch ở đâu?”
"Nôn linh thạch ra đây!"
"..."
Họ đây là gặp phải một tên côn thu phí bảo hộ sao? Tiêu Lăng Hàn thích thú nhìn ba đứa nhỏ đánh nhau.
Cậu bé bị đè xuống đất cũng nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, mặt cậu đỏ bừng. Hình ảnh chật vật như vậy của mình đã bị hai tiền bối nhìn thấy, cậu thầm nghĩ không thể để họ đánh giá thấp mình nên cậu phải đứng lên chống cự.
Cậu bé đang vội, vô tình nhìn thấy cục đá bên cạnh mình. Duỗi tay nhặt hòn đá lên, cậu ném thẳng về phía đầu của hai cậu bé kia.
"Chết đi, các ngươi đều chết hết đi, ai bảo các ngươi cướp linh thạch của ta, ta ném chết các ngươi, các ngươi đều đáng chết, đều đáng chết..." Cậu bé mở miệng nói rất điên cuồng, liên tục đánh hai cậu bé kia. Hiển nhiên, hai đứa trẻ trên mặt đất đã không còn thở nữa, nhưng cậu vẫn không hề dừng lại, như thể đang phát tiết nỗi bất bình tích tụ bao năm qua.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, trẻ con ngày nay đều tàn nhẫn như vậy sao? Lúc tám chín tuổi, bọn họ ngay cả một con gà cũng chưa dám giết, nhìn đứa nhỏ hiền lành, không ngờ lại có một mặt hung dữ như vậy.
"Được rồi, người cũng đã không còn thở nữa." Tiêu Lăng Hàn nhìn trên mặt đất đầy máu tươi, thật là ảnh hưởng đến diện mạo của thành trì, may mắn thay hai người đã cắt đuôi được người theo dõi, đi vào nơi tương đối hẻo lánh.
Cậu bé vừa mới tỉnh lại khỏi trạng thái điên cuồng sau khi nghe những lời của Tiêu Lăng Hàn. Nhìn cục đá trong tay mình xong, cậu lại nhìn thấy thi thể của hai người trên mặt đất, sợ đến mức ném cục đá, liên tục lùi về sau.
Tiêu Lăng Hàn phóng ra thú lửa đốt cháy hai thi thể trên mặt đất, sau đó ném một cái Thanh Khiết Thuật về phía cậu bé.
Cậu tuy rằng sợ hãi, nhưng sức chịu đựng cũng không mạnh như vậy, sau khi Tiêu Lăng Hàn giúp thân thể cậu sạch sẽ, liền bình tĩnh lại. Cậu cung kính cúi đầu hướng Tiêu Lăng Hàn nói: "Cám ơn tiền bối."
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý sắp rời đi, cậu bé liền sốt ruột, không khỏi kêu lên: "Tiền bối."
"Ngươi có chuyện gì sao?" Tiêu Lăng Hàn mặt không biểu tình nhìn cậu bé này, hắn không thích người không biết điểm dừng.
“Vãn bối muốn bái tiền bối làm sư phụ.” Cậu bé nói xong liền nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
"Ta?" Thượng Quan Huyền Ý chỉ vào mình, kinh ngạc hỏi.
Cậu bé gật đầu.
"..."
Ngày hôm qua Thượng Quan Huyền Ý lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé ở cổng thành, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hình như hắn đã từng nhìn thấy người này rồi, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên trong đời hắn đến đại lục Huyền Thiên.
Ở kiếp trước, hắn không ở lại đại lục Huyền Thiên lâu. Sau khi kiếm được đủ chi phí cho Truyền Tống Trận, hắn liền rời khỏi đại lục Huyền Thiên. Trong khoảng thời gian này, hắn đã quen biết rất nhiều người, điều khiến hắn vô cùng ấn tượng là có lần hắn bị thương và được một người cứu. Người đó được mọi người gọi là “Xích Viêm” bởi vì hắn cực kỳ thành thạo các pháp thuật thuộc tính hỏa, hơn nữa hắn cũng rất tàn nhẫn.
Khi hỏi tại sao hắn lại cứu mình, hắn nói: “Hình như có một giọng nói trong bóng tối dẫn đường cho ta đến đây, nên khi nhìn thấy ngươi ta đã cứu ngươi. Cả đời này chưa có ai cứu ta và ta cũng chưa bao giờ cứu ai. Ngươi là người duy nhất ta cứu trong cuộc đời này, cho nên ngươi nợ ta một cái nhân quả, nếu sau này ta gặp được ngươi, ngươi nhất định phải trả cái nhân quả này." Hắn lúc ấy nói rất nghiêm trang nhưng Thượng Quan Huyền Ý chỉ cho là hắn nói nhảm, Tu chân giới rộng lớn như vậy, liệu có thể gặp lại hắn hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi.
Thượng Quan Huyền Ý lại cúi đầu nhìn khuôn mặt của cậu bé, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút hình bóng của Xích Viêm.
"Ngươi tên là gì?"
"Mọi người đều gọi ta là Nhị Cẩu Tử."
“Ngươi không có tên của mình sao?”
Cậu bé lắc đầu, nhìn Thượng Quan Huyền Ý đầy mong đợi.
Tuy nhiên, để xác nhận cậu bé có thực sự là Xích Viêm mấy chục năm sau hay không, Thượng Quan Huyền Ý vẫn hỏi: “Trên cánh tay phải của ngươi có vết bớt hình ngọn lửa không?”
Cậu bé xắn tay áo lên và nhìn thấy một vết bớt nhỏ trên cánh tay.
"Sau này chỉ cần ngươi nhìn thấy trên cánh tay có vết bớt này, người đó chính là ta. Hãy nhớ trả lại nhân quả ngươi nợ ta, sau đó ngươi mới có thành tựu vĩ đại."
Nhớ lại những lời Xích Viêm đã nói năm đó, Thượng Quan Huyền Ý nhìn cậu bé bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Đây chính là Xích Viêm lạnh lùng và tàn nhẫn trong nhiều năm sau, với trái tim cứng như đá và không có chút lòng thương hại nào. Có lẽ chính vì những trải nghiệm thời thơ ấu mới tạo ra Xích Viêm của chục năm sau. Nhưng nếu mình giúp hắn bây giờ, liệu nó có thay đổi quỹ đạo cuộc đời hắn không? Nếu thay đổi tốt thì còn được, còn nếu xấu thì mình chẳng phải gọi là trả ơn nữa, mà là đang bóp chết tương lai của hắn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy trên người cậu bé có một vết bớt có hình ngọn lửa, biết rằng đứa trẻ này kiếp trước hẳn là có liên quan với Thượng Quan Huyền Ý. Trong lòng cảm thấy khó chịu, loại quá khứ vắng bóng hắn này, khiến Tiêu Lăng Hàn vô cớ cảm thấy bực bội.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cau mày, chắc chắn là do kiếp trước nên việc đề nghị làm đệ tử của cậu bé có chút khó giải quyết.
【Làm sao vậy? Nếu không muốn nhận thì thôi 】Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý nói.
【 Không, ta nợ cậu bé này một phần nhân quả, ta không biết làm sao để trả đây? 】
【 Nếu là nhân quả thì vẫn còn tốt. Chẳng phải cậu nhóc muốn trở thành đệ tử sao? Vậy thì hãy cho hắn công pháp tu luyện đi, dù sao không nhất thiết phải trở thành đệ tử. Nếu là đệ tử thì sự nhân quả sau này sẽ ngày càng sâu hơn. 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm nói, hắn không muốn Thượng Quan Huyền Ý thu đồ đệ, sau đó sẽ có thêm một cậu nhóc ở bên cạnh hắn.
Việc có thêm một người trong thế giới hai người thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa, cậu nhóc này không nhỏ hơn bọn họ bao nhiêu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, vậy chẳng phải là tự tạo thêm tình địch cho mình sao? Huống chi, gia hỏa này rất có thể là một đại năng tới hạ giới lịch kiếp.
【Làm vậy có được không? 】Thượng Quan Huyền Ý ngập ngừng hỏi.
【Cậu nhóc này là hỏa linh căn, vậy cho công pháp thuộc tính hỏa đi. Chúng ta sẽ hộ pháp giúp cậu nhóc này dẫn khí nhập thể trước khi rời đi. 】
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Ngươi là lão đại, ngươi có quyền quyết định.
Lúc này, Thượng Quan Huyền Ý nói với cậu bé: "Ta sẽ không thu ngươi làm đệ tử, nhưng có thể cho ngươi một công pháp tu luyện. Sau khi ngươi dẫn khí nhập thể thành công, chúng ta sẽ rời đi."
Cậu bé cắn môi, biết rằng đây là món quà lớn nhất mà tiền bối ban cho mình, nếu nhất quyết muốn làm đệ tử thì có lẽ sẽ chọc giận đến hai vị tiền bối. Cậu bé lập tức gật đầu đồng ý rồi đưa hai người về nơi ở của mình.
Tiêu Lăng Hàn lần lượt truyền âm cho Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh, chuyện rời đi tạm hoãn lại, yêu cầu bọn họ trở về nhà trọ chờ đợi, bọn họ tạm thời có việc không thể quay về.
Trong một khoảng sân đơn sơ, trong căn phòng chỉ có một chiếc giường, một cậu bé đang ngồi khoanh chân. Tiêu Lăng Hàn ở trong phòng bố trí một cái Tụ Hồn Trận, sau đó cùng Thượng Quan Huyền Ý chờ đợi ở một bên.
Tiêu Lăng Hàn vẽ ra một ít phù cấp một để đưa cho cậu bé phòng thân, tuy rằng không muốn Thượng Quan Huyền Ý thu cậu làm đồ đệ, nhưng cũng không thể hoàn toàn vô trách nhiệm, dù sao đây cũng là nhân quả mà Thượng Quan Huyền Ý phải trả.
------------- End chương 176: ---------------
"Ta cho thêm Không Minh Thạch nên khi luyện chế pháp khí này sẽ có thêm thuộc tính không gian, để nó có năng lực ẩn thân."
"Ừ ha, sao trước đây ta không nghĩ tới? Cảm ơn Tiêu sư đệ nhiều lắm."
"Ngươi nên cảm ơn Huyền Ý, hắn chính là người bỏ ra Không Minh Thạch."
Tiêu Lăng Hàn buông tay, mặc dù trong tay hắn cũng có một viên Không Minh Thạch, nhưng hắn cũng cần luyện chế pháp khí bản mạng, nên đành phải giữ lại.
Nếu Thượng Quan Huyền Ý không có Không Minh Thạch, hắn chỉ có thể tìm Không Minh Thạch, sau này bổ sung vào. Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc luyện chế pháp khí linh tinh, hắn chỉ cảm thấy mình nên có pháp khí bản mạng, nhưng hắn không biết pháp khí đó ở đâu và không có chút ấn tượng nào về nó. Nhưng khi nhìn thấy Hỗn Độn Thạch trên tay lão nông, hắn quyết định tự mình luyện chế ra pháp khí bản mạng.
"Cảm ơn Tiểu sư đệ." Mạc Vô Nhai nhìn Thượng Quan Huyền Ý, dù sao có thêm thuộc tính không gian, uy lực của pháp khí này không đơn giản như trước nữa.
"Không có gì, không có gì, dù sao chúng ta đều là bằng hữu, chỉ là một viên Không Minh Thạch, cho nên không đáng nhắc tới. Chừng nào ngươi gặp được linh bảo thuộc tính băng nhớ chia cho ta một phần là được." Thượng Quan Huyền Ý xua xua tay, chẳng hề để ý nói.
Mọi người: "..."
Nếu không phải hắn nói câu cuối cùng, mọi người sẽ cho rằng thật sự không có gì đáng nhắc tới.
"Đương nhiên rồi, nếu thật sự gặp được bảo vật thuộc tính băng, ta nhất định sẽ không quên tiểu sư đệ." Mạc Vô Nhai lập tức bảo đảm nói.
Thượng Quan Huyền Ý gật gật đầu, nhìn Mạc Vô Nhai bằng ánh mắt ‘ngươi thức thời đó’. Trong lòng hắn vẫn rất tức giận, những người này đều có quan hệ với Tiêu Lăng Hàn nhưng hắn lại không có quan hệ gì. Tuy rằng hắn là tùy tùng, nhưng mối quan hệ này cũng không đáng tin cậy chút nào, đây cũng không phải thân phận hắn muốn. Hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn một ánh mắt u oán (ಠ╭╮ಠ)
Tiêu Lăng Hàn bị Thượng Quan Huyền Ý nhìn không thể hiểu được, nhưng vẫn là ôn nhu mỉm cười.
"Vô Nhai, pháp khí của huynh sẽ tên là gì?" Ân Thiên Duệ nhìn Mạc Vô Nhai với đôi mắt sáng ngời, kể từ khi hai người rời khỏi đại lục Hoàng Cực, Mạc Vô Nhai không cho phép hắn gọi là anh họ nữa mà sẽ gọi bằng tên. Hai người họ không có quan hệ huyết thống nên gọi bằng tên sẽ tốt hơn.
Mạc Vô Nhai trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: "Vậy gọi là Ẩn Liên Chi Băng đi."
"Đúng là một cái tên rất thơ, thật dễ nghe." Ân Thiên Duệ nhìn Mạc Vô Nhai với đôi mắt lấp lánh, người của hắn thật tài năng.
“Rõ ràng là một cái tên rất thích hợp cho pháp khí, chẳng thấy thơ chỗ nào” Thượng Quan Huyền Ý trợn trắng mắt, không phục nói.
"Cún độc thân như ngươi sao mà hiểu được, đây chính là tình thú giữa vợ chồng chúng ta."
Khi Ân Thiên Duệ thốt ra những lời này, hắn không chỉ nhận được ánh mắt chết chóc từ Thượng Quan Huyền Ý, mà còn cả Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Thịnh nữa, những người cùng lúc nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Khiến hắn lạnh cả sống lưng, sao hắn bỗng cảm thấy ba người này sẽ hợp tác với nhau để chia cắt hắn và Mạc Vô Nhai ta.
"Ha hả, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ tùy tiện nói thôi, ta không phải cố ý nói các ngươi độc thân đâu, các ngươi đừng tin." Ân Thiên Duệ xấu hổ cười cười, ra tiếng giải thích.
Nếu hắn không giải thích thì không sao nhưng lời giải thích của hắn chẳng phải là tương đương với không đánh đã khai sao.
Thấy bầu không khí không ổn, Mạc Vô Nhai vội vàng nói: "Tiêu sư đệ, ngươi nghĩ khi nào chúng ta rời đi?"
Ba người nhìn thấy Mạc Vô Nhai nói đến chính sự, liền rời mắt khỏi Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ thầm thở phào nhẹ nhõm. Làm hắn sợ chết khiếp. Hắn sẽ không bao giờ nói rằng bọn họ độc thân nữa.
"Thành trì hạng ba không có Truyền Tống Trận thẳng đến thành trì hạng nhất. Chúng ta cứ ngồi Truyền Tống Trận rồi khỏi thành Phi Thiên trước đã, sau đó đi đến thành trì hạng hai gần đó thuộc quản lý của Thương Huyền Tông, cuối cùng mới dùng Truyền Tống Trận đi đến thành Thiên Tinh.”
"Được rồi, chúng ta nên rời đi ngay bây giờ, hay là...?" Ân Thiên Thịnh muốn đến thành Thiên Tinh càng sớm càng tốt. Hắn muốn rời đi ngay lập tức, nhưng điều này cũng phụ thuộc vào ý tứ của Tiêu Lăng Hàn.
"Bây giờ chúng ta đi thôi. Chúng ta sẽ tách ra hành động, 2 tiếng sau gặp nhau ở Truyền Tống Trận." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút rồi nói, vì để ngừa có người nhìn thấy bọn họ rời đi nên bọn họ đã trả tiền phòng ở đây ba ngày, người bình thường sẽ không đoán được rằng họ sẽ rời đi vào lúc này.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi quán trọ thì đi bên phải, còn Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ sau khi ra khỏi cửa thì đi bên trái, Ân Thiên Thịnh thấy vậy thì đành đi thẳng.
Sau khi cắt đuôi được mấy người theo dõi, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý bất ngờ gặp được cậu bé dẫn đường cho bọn họ ngày hôm qua, lúc này cậu bé đang bị hai cậu bé lớn tuổi khác đẩy xuống đất và đánh đập.
"Ta đã bảo ngươi giao ra linh thạch rồi mà không nghe."
"Ta sẽ đánh chết mày, đồ chó."
“Nói mau, ngươi giấu linh thạch ở đâu?”
"Nôn linh thạch ra đây!"
"..."
Họ đây là gặp phải một tên côn thu phí bảo hộ sao? Tiêu Lăng Hàn thích thú nhìn ba đứa nhỏ đánh nhau.
Cậu bé bị đè xuống đất cũng nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, mặt cậu đỏ bừng. Hình ảnh chật vật như vậy của mình đã bị hai tiền bối nhìn thấy, cậu thầm nghĩ không thể để họ đánh giá thấp mình nên cậu phải đứng lên chống cự.
Cậu bé đang vội, vô tình nhìn thấy cục đá bên cạnh mình. Duỗi tay nhặt hòn đá lên, cậu ném thẳng về phía đầu của hai cậu bé kia.
"Chết đi, các ngươi đều chết hết đi, ai bảo các ngươi cướp linh thạch của ta, ta ném chết các ngươi, các ngươi đều đáng chết, đều đáng chết..." Cậu bé mở miệng nói rất điên cuồng, liên tục đánh hai cậu bé kia. Hiển nhiên, hai đứa trẻ trên mặt đất đã không còn thở nữa, nhưng cậu vẫn không hề dừng lại, như thể đang phát tiết nỗi bất bình tích tụ bao năm qua.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, trẻ con ngày nay đều tàn nhẫn như vậy sao? Lúc tám chín tuổi, bọn họ ngay cả một con gà cũng chưa dám giết, nhìn đứa nhỏ hiền lành, không ngờ lại có một mặt hung dữ như vậy.
"Được rồi, người cũng đã không còn thở nữa." Tiêu Lăng Hàn nhìn trên mặt đất đầy máu tươi, thật là ảnh hưởng đến diện mạo của thành trì, may mắn thay hai người đã cắt đuôi được người theo dõi, đi vào nơi tương đối hẻo lánh.
Cậu bé vừa mới tỉnh lại khỏi trạng thái điên cuồng sau khi nghe những lời của Tiêu Lăng Hàn. Nhìn cục đá trong tay mình xong, cậu lại nhìn thấy thi thể của hai người trên mặt đất, sợ đến mức ném cục đá, liên tục lùi về sau.
Tiêu Lăng Hàn phóng ra thú lửa đốt cháy hai thi thể trên mặt đất, sau đó ném một cái Thanh Khiết Thuật về phía cậu bé.
Cậu tuy rằng sợ hãi, nhưng sức chịu đựng cũng không mạnh như vậy, sau khi Tiêu Lăng Hàn giúp thân thể cậu sạch sẽ, liền bình tĩnh lại. Cậu cung kính cúi đầu hướng Tiêu Lăng Hàn nói: "Cám ơn tiền bối."
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý sắp rời đi, cậu bé liền sốt ruột, không khỏi kêu lên: "Tiền bối."
"Ngươi có chuyện gì sao?" Tiêu Lăng Hàn mặt không biểu tình nhìn cậu bé này, hắn không thích người không biết điểm dừng.
“Vãn bối muốn bái tiền bối làm sư phụ.” Cậu bé nói xong liền nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
"Ta?" Thượng Quan Huyền Ý chỉ vào mình, kinh ngạc hỏi.
Cậu bé gật đầu.
"..."
Ngày hôm qua Thượng Quan Huyền Ý lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé ở cổng thành, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hình như hắn đã từng nhìn thấy người này rồi, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên trong đời hắn đến đại lục Huyền Thiên.
Ở kiếp trước, hắn không ở lại đại lục Huyền Thiên lâu. Sau khi kiếm được đủ chi phí cho Truyền Tống Trận, hắn liền rời khỏi đại lục Huyền Thiên. Trong khoảng thời gian này, hắn đã quen biết rất nhiều người, điều khiến hắn vô cùng ấn tượng là có lần hắn bị thương và được một người cứu. Người đó được mọi người gọi là “Xích Viêm” bởi vì hắn cực kỳ thành thạo các pháp thuật thuộc tính hỏa, hơn nữa hắn cũng rất tàn nhẫn.
Khi hỏi tại sao hắn lại cứu mình, hắn nói: “Hình như có một giọng nói trong bóng tối dẫn đường cho ta đến đây, nên khi nhìn thấy ngươi ta đã cứu ngươi. Cả đời này chưa có ai cứu ta và ta cũng chưa bao giờ cứu ai. Ngươi là người duy nhất ta cứu trong cuộc đời này, cho nên ngươi nợ ta một cái nhân quả, nếu sau này ta gặp được ngươi, ngươi nhất định phải trả cái nhân quả này." Hắn lúc ấy nói rất nghiêm trang nhưng Thượng Quan Huyền Ý chỉ cho là hắn nói nhảm, Tu chân giới rộng lớn như vậy, liệu có thể gặp lại hắn hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi.
Thượng Quan Huyền Ý lại cúi đầu nhìn khuôn mặt của cậu bé, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút hình bóng của Xích Viêm.
"Ngươi tên là gì?"
"Mọi người đều gọi ta là Nhị Cẩu Tử."
“Ngươi không có tên của mình sao?”
Cậu bé lắc đầu, nhìn Thượng Quan Huyền Ý đầy mong đợi.
Tuy nhiên, để xác nhận cậu bé có thực sự là Xích Viêm mấy chục năm sau hay không, Thượng Quan Huyền Ý vẫn hỏi: “Trên cánh tay phải của ngươi có vết bớt hình ngọn lửa không?”
Cậu bé xắn tay áo lên và nhìn thấy một vết bớt nhỏ trên cánh tay.
"Sau này chỉ cần ngươi nhìn thấy trên cánh tay có vết bớt này, người đó chính là ta. Hãy nhớ trả lại nhân quả ngươi nợ ta, sau đó ngươi mới có thành tựu vĩ đại."
Nhớ lại những lời Xích Viêm đã nói năm đó, Thượng Quan Huyền Ý nhìn cậu bé bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Đây chính là Xích Viêm lạnh lùng và tàn nhẫn trong nhiều năm sau, với trái tim cứng như đá và không có chút lòng thương hại nào. Có lẽ chính vì những trải nghiệm thời thơ ấu mới tạo ra Xích Viêm của chục năm sau. Nhưng nếu mình giúp hắn bây giờ, liệu nó có thay đổi quỹ đạo cuộc đời hắn không? Nếu thay đổi tốt thì còn được, còn nếu xấu thì mình chẳng phải gọi là trả ơn nữa, mà là đang bóp chết tương lai của hắn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy trên người cậu bé có một vết bớt có hình ngọn lửa, biết rằng đứa trẻ này kiếp trước hẳn là có liên quan với Thượng Quan Huyền Ý. Trong lòng cảm thấy khó chịu, loại quá khứ vắng bóng hắn này, khiến Tiêu Lăng Hàn vô cớ cảm thấy bực bội.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cau mày, chắc chắn là do kiếp trước nên việc đề nghị làm đệ tử của cậu bé có chút khó giải quyết.
【Làm sao vậy? Nếu không muốn nhận thì thôi 】Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý nói.
【 Không, ta nợ cậu bé này một phần nhân quả, ta không biết làm sao để trả đây? 】
【 Nếu là nhân quả thì vẫn còn tốt. Chẳng phải cậu nhóc muốn trở thành đệ tử sao? Vậy thì hãy cho hắn công pháp tu luyện đi, dù sao không nhất thiết phải trở thành đệ tử. Nếu là đệ tử thì sự nhân quả sau này sẽ ngày càng sâu hơn. 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm nói, hắn không muốn Thượng Quan Huyền Ý thu đồ đệ, sau đó sẽ có thêm một cậu nhóc ở bên cạnh hắn.
Việc có thêm một người trong thế giới hai người thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa, cậu nhóc này không nhỏ hơn bọn họ bao nhiêu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, vậy chẳng phải là tự tạo thêm tình địch cho mình sao? Huống chi, gia hỏa này rất có thể là một đại năng tới hạ giới lịch kiếp.
【Làm vậy có được không? 】Thượng Quan Huyền Ý ngập ngừng hỏi.
【Cậu nhóc này là hỏa linh căn, vậy cho công pháp thuộc tính hỏa đi. Chúng ta sẽ hộ pháp giúp cậu nhóc này dẫn khí nhập thể trước khi rời đi. 】
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Ngươi là lão đại, ngươi có quyền quyết định.
Lúc này, Thượng Quan Huyền Ý nói với cậu bé: "Ta sẽ không thu ngươi làm đệ tử, nhưng có thể cho ngươi một công pháp tu luyện. Sau khi ngươi dẫn khí nhập thể thành công, chúng ta sẽ rời đi."
Cậu bé cắn môi, biết rằng đây là món quà lớn nhất mà tiền bối ban cho mình, nếu nhất quyết muốn làm đệ tử thì có lẽ sẽ chọc giận đến hai vị tiền bối. Cậu bé lập tức gật đầu đồng ý rồi đưa hai người về nơi ở của mình.
Tiêu Lăng Hàn lần lượt truyền âm cho Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh, chuyện rời đi tạm hoãn lại, yêu cầu bọn họ trở về nhà trọ chờ đợi, bọn họ tạm thời có việc không thể quay về.
Trong một khoảng sân đơn sơ, trong căn phòng chỉ có một chiếc giường, một cậu bé đang ngồi khoanh chân. Tiêu Lăng Hàn ở trong phòng bố trí một cái Tụ Hồn Trận, sau đó cùng Thượng Quan Huyền Ý chờ đợi ở một bên.
Tiêu Lăng Hàn vẽ ra một ít phù cấp một để đưa cho cậu bé phòng thân, tuy rằng không muốn Thượng Quan Huyền Ý thu cậu làm đồ đệ, nhưng cũng không thể hoàn toàn vô trách nhiệm, dù sao đây cũng là nhân quả mà Thượng Quan Huyền Ý phải trả.
------------- End chương 176: ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất