[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 178: Huyền Ý Thăng Cấp Nguyên Anh Kỳ
Tiêu Lăng Hàn cũng cảm nhận được khí tức của Thượng Quan Huyền Ý thay đổi, hắn lập tức lấy ngọc giản ra truyền âm cho mấy người Ân Thiên Duệ, ước định gặp nhau ở cổng thành.
Nhìn cậu bé trước mắt, Tiêu Lăng Hàn lấy ra một chiếc nhẫn không gian, cắt một vết nhỏ trên ngón tay của cậu, giúp cậu lấy máu nhận chủ.
"Nhẫn không gian."
Cậu bé không khỏi ngạc nhiên thốt lên, đây là thứ mà chỉ những con cháu của đại gia tộc mới có được. Hiện tại tiền bối thật sự đưa cho cậu một cái, làm tim cậu kích động đập thình thịch.
Nhận lấy chiếc nhẫn không gian được Tiêu Lăng Hàn đưa tới, cậu bé đeo vào tay, trong chốc lát chiếc nhẫn đã biến mất.
Tiêu Lăng Hàn giải thích: “Chỉ khi ngươi tu luyện ra thần thức, ngươi mới có thể chân chính là chủ nhân của chiếc nhẫn không gian này. Hiện tại chỉ là bước đầu nhận chủ, nếu không phải tu sĩ có tu vi từ Hợp Thể kỳ trở lên thì cũng không thể nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay ngươi. "
Thượng Quan Huyền Ý thấy vậy liền biết Tiêu Lăng Hàn chính là đang giúp hắn giải quyết nhân quả. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, niềm vui tràn đầy trong lòng, trái tim như được tắm mưa xuận.
" Tiểu quỷ cố gắng tu luyện đi."
Tiêu Lăng Hàn lại đưa cho cậu bé thêm năm tấm Truyền Tống Phù, "Cái này là dùng để trốn thoát. Đừng dễ dàng bị người ta hại chết, nếu không chiếc nhẫn không gian trong tay ngươi sẽ chỉ tiện nghi cho người khác mà thôi."
Sở dĩ Tiêu Lăng Hàn chỉ đưa năm tấm Truyền Tống Phù là vì không muốn cậu bé sinh ra tâm lý ỷ lại, trở nên phụ thuộc.
Tay làm hàm nhai, có như vậy mới có thể đi xa.
Nhìn bóng lưng Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý, cậu bé lớn tiếng nói: "Tiền bối, ta là Xích Viêm, tên của ta là Xích Viêm!"
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý sau khi rời khỏi nơi ở của cậu bé, lập tức chạy tới cổng thành.
Một đỉnh đồi hoang vu với cây cối khô héo và đá gồ ghề, xung quanh là dấu vết sau khi độ kiếp của bốn tu sĩ. Tiêu Lăng Hàn đang bố trí trận pháp, Thượng Quan Huyền Ý cũng ở bên hỗ trợ hắn, Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh và Mạc Vô Nhai đều đứng ở nơi xa chờ đợi.
Không lâu sau, những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời tụ tập lại với nhau, tạo thành nhiều tầng, ngày càng dày đặc, như có thứ gì đó đang triệu tập chúng nó lại đây. Tiêu Lăng Hàn trận kỳ cuối cùng vào, đặt linh thạch vào mắt trận, khẽ hô một tiếng “mở ra”, trận pháp đã hoàn thành, hắn nhanh chóng rời khỏi phạm vi độ kiếp của Thượng Quan Huyền Ý.
Không lâu sau khi Tiêu Lăng Hàn rời khỏi trung tâm trận pháp, toàn bộ bầu trời trở nên tối tăm. Một tia sáng xuyên qua bóng tối như một con Hỏa Xà, mở ra một vết nứt trên bầu trời. Một tiếng nổ vang trời, sấm sét cũng theo đó mà giáng xuống Thượng Quan Huyền Ý ở trung tâm trận pháp.
Sấm sét đánh vào trên người Thượng Quan Huyền Ý, khiến toàn bộ máu trong cơ thể hắn sôi sục, hắn sử dụng công pháp luyện thể không ngừng để rèn luyện thể bằng sấm sét. Mấy chục năm hắn ở trong không gian tùy thân của Tiêu Lăng Hàn không chỉ là tu luyện, mà hắn còn thường xuyên luyện thể ở trong Lôi Trì.
Tiếng sấm sét đầu tiên giáng xuống không bao lâu, tiếng sấm sét thứ hai cũng giáng xuống theo, Thượng Quan Huyền Ý đều dựa vào thân mình mà vượt qua mấy đường sấm sét đầu tiên.
"Bùm, bùm, bùm..." Tiếng sấm không ngừng vang vọng bên tai hắn. Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý trong lôi kiếp không chớp mắt, biết rõ là hắn sẽ có thể thành công sống sót sau lôi kiếp nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
"Thứ 25 rồi, còn có hai lôi kiếp phải vượt qua nữa." Ân Thiên Duệ có chút hâm mộ nói.
Hắn vẫn đang là tu vi Trúc Cơ đỉnh, nhưng Thượng Quan Huyền Ý nhỏ tuổi hơn hắn mà đã tiến tới Nguyên Anh kỳ, điều này khiến hắn có chút nản lòng.
" Thiên Duệ, ngươi phải giữ tâm mình bình tĩnh. Việc tu luyện không phải một sớm một chiều mà phải từ từ. Đừng chỉ nhìn vào người khác mà bỏ qua ưu điểm của bản thân. Mỗi người đều có điểm mạnh của riêng mình. Càng suy nghĩ nhiều thì càng có nhiều gánh nặng, như vậy càng khó nâng cao tu vi của mình. Hãy buông bỏ những chấp niệm, gạt bỏ hoài nghi của bản thân. Ngươi nên tin vào chính mình. Ngươi không kém hơn những người khác. " Tiêu Lăng Hàn nhìn ra tâm lý Ân Thiên Duệ có vấn đề, nếu tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ sinh ra tâm ma nên không thể không nhắc nhở.
Lời nói của Tiêu Lăng Hàn vang vọng bên tai hắn, Ân Thiên Duệ đột nhiên cảm thấy thông suốt, linh lực từ bốn phương tám hướng lao về phía hắn. Hắn còn chưa có thời gian suy nghĩ, Mạc Vô Nhai đã mang hắn rời khỏi đó.
Nếu lôi kiếp hai người này liên tiếp nhau thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Nhìn thấy Ân Thiên Duệ bởi vì nói mấy câu mà đã sắp kết đan, Tiêu Lăng Hàn có chút cạn lời, Thượng Quan Hi Huyền Ý lúc đầu cũng bị hắn mắng một trận, đột nhiên ngộ đạo, không bao lâu đã thăng cấp Trúc Cơ kỳ.
“Ầm ầm ầm…” Lại một tiếng sấm vang lên, Thượng Quan Huyền Ý bị sét đánh ngã xuống đất, tay cầm kiếm, chậm rãi đứng dậy đón nhận đạo sấm sét cuối cùng ập đến.
Trên bầu trời ngày càng nhiều mây đen tụ tập, sấm sét cuối cùng phải mất hai mươi phút mới hình thành trước khi rơi xuống. “Ầm…” Thanh âm vang lên bên tai, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy màng nhĩ sắp bị xé nát, hai chân hắn vô lực ngã xuống đất, lẳng lặng chờ đợi linh vũ đến.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy lôi kiếp Thượng Quan Huyền Ý đã qua, tâm ma kiếp hẳn sẽ sớm xuất hiện. Gia hỏa này là một người trùng sinh, không biết hắn có chấp niệm quá sâu không? Liệu hắn có thể an toàn vượt qua không? Mặc dù trong lòng lo lắng nhưng không ai có thể giúp hắn vượt qua tâm ma kiếp, chỉ hy vọng hắn có thể bình an vượt qua.
Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn nhận thấy cách đó không xa có người đang đến gần, lập tức cảnh giác.
"Ân sư huynh, có người tới." Tiêu Lăng Hàn từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm, nhắc nhở Ân Thiên Thịnh đang tập trung quan sát Thượng Quan Huyền Ý độ kiếp.
Ân Thiên Thịnh mặc dù không cảm giác được có người đến gần, nhưng hắn dù sao cũng tin tưởng Tiêu Lăng Hàn ( tu vi cao hơn hắn). Ân Thiên Thịnh thuận tay rút kiếm ra và sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
"Có ba người tới, một người Nguyên Anh sơ kỳ, một người Nguyên Anh đỉnh, một người là Hóa Thần kỳ, ngươi chỉ cần giữ chân người Nguyên Anh sơ kỳ là được." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn giao một chồng phù cấp ba cho Ân Thiên Thịnh.
Nghe được tu vi của mấy người nọ, Ân Thiên Thịnh không khỏi nuốt nước miếng. Còn có một cái Hóa Thần kỳ nữa, liệu bọn họ có cơ hội chiến thắng không? Nhưng Tiêu Lăng Hàn muốn hắn đối phó người có thực lực thấp nhất, hắn chỉ cần xử lý người đó là được.
Nhìn thấy ba bóng người từ xa đến gần, Ân Thiên Duệ không khỏi siết chặt thanh kiếm trong tay.
Trong lúc Ân Thiên Duệ còn đang đợi ba người tới, Tiêu Lăng Hàn đột nhiên chạy thẳng đến chỗ mấy người chưa đến, một kích đánh ra giữa không trung.
Nam tu đối diện không ngờ rằng, hai tu sĩ chỉ mới ở cấp Kim Đan kỳ lại có thể nhanh như vậy. Bọn hắn đặc biệt lựa chọn thời điểm này xuất hiện, bởi vì không muốn Thượng Quan Huyền Ý tiếp xúc với linh vũ, thừa dịp thân thể hắn đang bị thương, có thể bắt hắn về để luyện chế dược nhân.
Kiếm của Tiêu Lăng Hàn đánh thẳng vào vai trái của hắn, nam tu cũng tức giận rút kiếm ra, bắt đầu đánh nhau với Tiêu Lăng Hàn.
"Mẹ kiếp, tiểu tử này, ngươi căn bản không phải là tu sĩ Kim Đan kỳ." Sau hai chiêu với Tiêu Lăng Hàn, nam tu không chiếm được ưu thế chút nào, không khỏi mắng chửi.
“ Có mà đm cái tổ tông ba đời nhà ngươi ấy!”
Tiêu Lăng Hàn tức giận chửi rủa. Nếu như hắn phản ứng chậm hơn, tên này vừa rồi đã đến trước mặt Thượng Quan Huyền Ý.
Nhìn quần áo nam nhân đang mặc, hắn đã đoán được danh tính của người này. Ngoài ra, còn có một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ đang đứng ở đó xem diễn, người này tình cờ chính là người mà Tiêu Lăng Hàn và những người khác đã nhìn thấy từ xa khi họ mới đến đại lục Huyền Thiên mấy ngày trước. Tiêu Lăng Hàn công kích không chút lưu tình, mỗi một kiếm chém ra đều nhanh hơn lần trước. Hắn chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết xong nam tu trước mặt.
" Nhà quê ngươi từ đâu tới đây đó? Lão tử đây chính là tới cướp bóc."
Nam tu tức hộc máu trước cách mắng chửi thô lỗ của Tiêu Lăng Hàn, tổ tông của hắn đã chết thẳng cẳng từ lâu.
"Ngươi từ đâu đến làm cướp? Đúng là thật không biết xấu hổ! Da mặt dày hơn cả tường thành! Nhìn ngươi từ xa giống người như vậy nhưng đến gần thì ta mới biết ngươi là thứ không có liêm sỉ."
Tiêu Lăng Hàn nghe được đối phương công khai nói chuyện cướp bóc, trong lòng cảm thấy mình mặt dày còn chưa đủ. Hắn sẽ phải luyện nhiều hơn. Không giống như tên này có thể tự tin nói về việc cướp bóc, hắn vẫn chưa thể đến mức ấy. Tiêu Lăng Hàn chưa bao giờ chủ động cướp của người khác, hắn chỉ đánh trả khi người khác khiêu khích hắn thôi.
Đáng tiếc, linh vũ còn chưa kịp tới, Thượng Quan Huyền Ý đã thấy Tiêu Lăng Hàn bắt đầu đánh lên, Ân Thiên Thịnh cũng đang đánh nhau với một người khác.
Cảnh tượng xoay chuyển, Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện trong một căn phòng tràn đầy linh khí.
Trong tay hắn cầm một bình ngọc, mà hắn lại đang ngẩn người, luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó, nhưng lại không nhớ ra. Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Xuất hiện ngoài cửa là một nam tử nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc pháp y màu đen, có mái tóc đen tuyền, trên đỉnh đầu được cố định bằng một chiếc trâm ngọc. Đôi lông mày hình kiếm xếch sang một bên, toàn bộ khuôn mặt trông rất đẹp trai nhưng cả người lại mang đến cho người ta cảm giác không giận tự uy.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy người tới, hơi cong khóe môi, ngọt ngào gọi một tiếng: “Ông nội!”
“Ừm, hôm nay Ý Nhi đã tu luyện chưa?” Ông dịu dàng nhìn người cháu nhỏ đang ngồi trước bàn, năm nay mới mười tuổi, hai chân ngồi trên ghế còn lắc qua lắc lại.
Nam tử này chính là ông nội của Thượng Quan Huyền Ý, Thượng Quan Cảnh Phong. Ông hiện tại là tộc trưởng của Thượng Quan gia, tu vi Đại Thừa kỳ, tuổi tác chắc chắn không phải ba mươi, mà là hơn ba nghìn tuổi.
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, "Con đã tu luyện rồi. Ông nội suốt ngày chỉ biết gọi con tu luyện, chán chết đi được! Khi nào thì ta mới có thể ngừng tu luyện? Tu vi hiện tại của con đã là Luyện Khí tầng mười, còn cao hơn anh họ hai tầng." Nói xong, hắn còn bĩu môi, vẻ mặt rất không vui.
-------------- End chương 178: -------------
Nhìn cậu bé trước mắt, Tiêu Lăng Hàn lấy ra một chiếc nhẫn không gian, cắt một vết nhỏ trên ngón tay của cậu, giúp cậu lấy máu nhận chủ.
"Nhẫn không gian."
Cậu bé không khỏi ngạc nhiên thốt lên, đây là thứ mà chỉ những con cháu của đại gia tộc mới có được. Hiện tại tiền bối thật sự đưa cho cậu một cái, làm tim cậu kích động đập thình thịch.
Nhận lấy chiếc nhẫn không gian được Tiêu Lăng Hàn đưa tới, cậu bé đeo vào tay, trong chốc lát chiếc nhẫn đã biến mất.
Tiêu Lăng Hàn giải thích: “Chỉ khi ngươi tu luyện ra thần thức, ngươi mới có thể chân chính là chủ nhân của chiếc nhẫn không gian này. Hiện tại chỉ là bước đầu nhận chủ, nếu không phải tu sĩ có tu vi từ Hợp Thể kỳ trở lên thì cũng không thể nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay ngươi. "
Thượng Quan Huyền Ý thấy vậy liền biết Tiêu Lăng Hàn chính là đang giúp hắn giải quyết nhân quả. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, niềm vui tràn đầy trong lòng, trái tim như được tắm mưa xuận.
" Tiểu quỷ cố gắng tu luyện đi."
Tiêu Lăng Hàn lại đưa cho cậu bé thêm năm tấm Truyền Tống Phù, "Cái này là dùng để trốn thoát. Đừng dễ dàng bị người ta hại chết, nếu không chiếc nhẫn không gian trong tay ngươi sẽ chỉ tiện nghi cho người khác mà thôi."
Sở dĩ Tiêu Lăng Hàn chỉ đưa năm tấm Truyền Tống Phù là vì không muốn cậu bé sinh ra tâm lý ỷ lại, trở nên phụ thuộc.
Tay làm hàm nhai, có như vậy mới có thể đi xa.
Nhìn bóng lưng Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý, cậu bé lớn tiếng nói: "Tiền bối, ta là Xích Viêm, tên của ta là Xích Viêm!"
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý sau khi rời khỏi nơi ở của cậu bé, lập tức chạy tới cổng thành.
Một đỉnh đồi hoang vu với cây cối khô héo và đá gồ ghề, xung quanh là dấu vết sau khi độ kiếp của bốn tu sĩ. Tiêu Lăng Hàn đang bố trí trận pháp, Thượng Quan Huyền Ý cũng ở bên hỗ trợ hắn, Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh và Mạc Vô Nhai đều đứng ở nơi xa chờ đợi.
Không lâu sau, những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời tụ tập lại với nhau, tạo thành nhiều tầng, ngày càng dày đặc, như có thứ gì đó đang triệu tập chúng nó lại đây. Tiêu Lăng Hàn trận kỳ cuối cùng vào, đặt linh thạch vào mắt trận, khẽ hô một tiếng “mở ra”, trận pháp đã hoàn thành, hắn nhanh chóng rời khỏi phạm vi độ kiếp của Thượng Quan Huyền Ý.
Không lâu sau khi Tiêu Lăng Hàn rời khỏi trung tâm trận pháp, toàn bộ bầu trời trở nên tối tăm. Một tia sáng xuyên qua bóng tối như một con Hỏa Xà, mở ra một vết nứt trên bầu trời. Một tiếng nổ vang trời, sấm sét cũng theo đó mà giáng xuống Thượng Quan Huyền Ý ở trung tâm trận pháp.
Sấm sét đánh vào trên người Thượng Quan Huyền Ý, khiến toàn bộ máu trong cơ thể hắn sôi sục, hắn sử dụng công pháp luyện thể không ngừng để rèn luyện thể bằng sấm sét. Mấy chục năm hắn ở trong không gian tùy thân của Tiêu Lăng Hàn không chỉ là tu luyện, mà hắn còn thường xuyên luyện thể ở trong Lôi Trì.
Tiếng sấm sét đầu tiên giáng xuống không bao lâu, tiếng sấm sét thứ hai cũng giáng xuống theo, Thượng Quan Huyền Ý đều dựa vào thân mình mà vượt qua mấy đường sấm sét đầu tiên.
"Bùm, bùm, bùm..." Tiếng sấm không ngừng vang vọng bên tai hắn. Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý trong lôi kiếp không chớp mắt, biết rõ là hắn sẽ có thể thành công sống sót sau lôi kiếp nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
"Thứ 25 rồi, còn có hai lôi kiếp phải vượt qua nữa." Ân Thiên Duệ có chút hâm mộ nói.
Hắn vẫn đang là tu vi Trúc Cơ đỉnh, nhưng Thượng Quan Huyền Ý nhỏ tuổi hơn hắn mà đã tiến tới Nguyên Anh kỳ, điều này khiến hắn có chút nản lòng.
" Thiên Duệ, ngươi phải giữ tâm mình bình tĩnh. Việc tu luyện không phải một sớm một chiều mà phải từ từ. Đừng chỉ nhìn vào người khác mà bỏ qua ưu điểm của bản thân. Mỗi người đều có điểm mạnh của riêng mình. Càng suy nghĩ nhiều thì càng có nhiều gánh nặng, như vậy càng khó nâng cao tu vi của mình. Hãy buông bỏ những chấp niệm, gạt bỏ hoài nghi của bản thân. Ngươi nên tin vào chính mình. Ngươi không kém hơn những người khác. " Tiêu Lăng Hàn nhìn ra tâm lý Ân Thiên Duệ có vấn đề, nếu tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ sinh ra tâm ma nên không thể không nhắc nhở.
Lời nói của Tiêu Lăng Hàn vang vọng bên tai hắn, Ân Thiên Duệ đột nhiên cảm thấy thông suốt, linh lực từ bốn phương tám hướng lao về phía hắn. Hắn còn chưa có thời gian suy nghĩ, Mạc Vô Nhai đã mang hắn rời khỏi đó.
Nếu lôi kiếp hai người này liên tiếp nhau thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Nhìn thấy Ân Thiên Duệ bởi vì nói mấy câu mà đã sắp kết đan, Tiêu Lăng Hàn có chút cạn lời, Thượng Quan Hi Huyền Ý lúc đầu cũng bị hắn mắng một trận, đột nhiên ngộ đạo, không bao lâu đã thăng cấp Trúc Cơ kỳ.
“Ầm ầm ầm…” Lại một tiếng sấm vang lên, Thượng Quan Huyền Ý bị sét đánh ngã xuống đất, tay cầm kiếm, chậm rãi đứng dậy đón nhận đạo sấm sét cuối cùng ập đến.
Trên bầu trời ngày càng nhiều mây đen tụ tập, sấm sét cuối cùng phải mất hai mươi phút mới hình thành trước khi rơi xuống. “Ầm…” Thanh âm vang lên bên tai, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy màng nhĩ sắp bị xé nát, hai chân hắn vô lực ngã xuống đất, lẳng lặng chờ đợi linh vũ đến.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy lôi kiếp Thượng Quan Huyền Ý đã qua, tâm ma kiếp hẳn sẽ sớm xuất hiện. Gia hỏa này là một người trùng sinh, không biết hắn có chấp niệm quá sâu không? Liệu hắn có thể an toàn vượt qua không? Mặc dù trong lòng lo lắng nhưng không ai có thể giúp hắn vượt qua tâm ma kiếp, chỉ hy vọng hắn có thể bình an vượt qua.
Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn nhận thấy cách đó không xa có người đang đến gần, lập tức cảnh giác.
"Ân sư huynh, có người tới." Tiêu Lăng Hàn từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm, nhắc nhở Ân Thiên Thịnh đang tập trung quan sát Thượng Quan Huyền Ý độ kiếp.
Ân Thiên Thịnh mặc dù không cảm giác được có người đến gần, nhưng hắn dù sao cũng tin tưởng Tiêu Lăng Hàn ( tu vi cao hơn hắn). Ân Thiên Thịnh thuận tay rút kiếm ra và sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
"Có ba người tới, một người Nguyên Anh sơ kỳ, một người Nguyên Anh đỉnh, một người là Hóa Thần kỳ, ngươi chỉ cần giữ chân người Nguyên Anh sơ kỳ là được." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn giao một chồng phù cấp ba cho Ân Thiên Thịnh.
Nghe được tu vi của mấy người nọ, Ân Thiên Thịnh không khỏi nuốt nước miếng. Còn có một cái Hóa Thần kỳ nữa, liệu bọn họ có cơ hội chiến thắng không? Nhưng Tiêu Lăng Hàn muốn hắn đối phó người có thực lực thấp nhất, hắn chỉ cần xử lý người đó là được.
Nhìn thấy ba bóng người từ xa đến gần, Ân Thiên Duệ không khỏi siết chặt thanh kiếm trong tay.
Trong lúc Ân Thiên Duệ còn đang đợi ba người tới, Tiêu Lăng Hàn đột nhiên chạy thẳng đến chỗ mấy người chưa đến, một kích đánh ra giữa không trung.
Nam tu đối diện không ngờ rằng, hai tu sĩ chỉ mới ở cấp Kim Đan kỳ lại có thể nhanh như vậy. Bọn hắn đặc biệt lựa chọn thời điểm này xuất hiện, bởi vì không muốn Thượng Quan Huyền Ý tiếp xúc với linh vũ, thừa dịp thân thể hắn đang bị thương, có thể bắt hắn về để luyện chế dược nhân.
Kiếm của Tiêu Lăng Hàn đánh thẳng vào vai trái của hắn, nam tu cũng tức giận rút kiếm ra, bắt đầu đánh nhau với Tiêu Lăng Hàn.
"Mẹ kiếp, tiểu tử này, ngươi căn bản không phải là tu sĩ Kim Đan kỳ." Sau hai chiêu với Tiêu Lăng Hàn, nam tu không chiếm được ưu thế chút nào, không khỏi mắng chửi.
“ Có mà đm cái tổ tông ba đời nhà ngươi ấy!”
Tiêu Lăng Hàn tức giận chửi rủa. Nếu như hắn phản ứng chậm hơn, tên này vừa rồi đã đến trước mặt Thượng Quan Huyền Ý.
Nhìn quần áo nam nhân đang mặc, hắn đã đoán được danh tính của người này. Ngoài ra, còn có một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ đang đứng ở đó xem diễn, người này tình cờ chính là người mà Tiêu Lăng Hàn và những người khác đã nhìn thấy từ xa khi họ mới đến đại lục Huyền Thiên mấy ngày trước. Tiêu Lăng Hàn công kích không chút lưu tình, mỗi một kiếm chém ra đều nhanh hơn lần trước. Hắn chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết xong nam tu trước mặt.
" Nhà quê ngươi từ đâu tới đây đó? Lão tử đây chính là tới cướp bóc."
Nam tu tức hộc máu trước cách mắng chửi thô lỗ của Tiêu Lăng Hàn, tổ tông của hắn đã chết thẳng cẳng từ lâu.
"Ngươi từ đâu đến làm cướp? Đúng là thật không biết xấu hổ! Da mặt dày hơn cả tường thành! Nhìn ngươi từ xa giống người như vậy nhưng đến gần thì ta mới biết ngươi là thứ không có liêm sỉ."
Tiêu Lăng Hàn nghe được đối phương công khai nói chuyện cướp bóc, trong lòng cảm thấy mình mặt dày còn chưa đủ. Hắn sẽ phải luyện nhiều hơn. Không giống như tên này có thể tự tin nói về việc cướp bóc, hắn vẫn chưa thể đến mức ấy. Tiêu Lăng Hàn chưa bao giờ chủ động cướp của người khác, hắn chỉ đánh trả khi người khác khiêu khích hắn thôi.
Đáng tiếc, linh vũ còn chưa kịp tới, Thượng Quan Huyền Ý đã thấy Tiêu Lăng Hàn bắt đầu đánh lên, Ân Thiên Thịnh cũng đang đánh nhau với một người khác.
Cảnh tượng xoay chuyển, Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện trong một căn phòng tràn đầy linh khí.
Trong tay hắn cầm một bình ngọc, mà hắn lại đang ngẩn người, luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó, nhưng lại không nhớ ra. Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Xuất hiện ngoài cửa là một nam tử nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc pháp y màu đen, có mái tóc đen tuyền, trên đỉnh đầu được cố định bằng một chiếc trâm ngọc. Đôi lông mày hình kiếm xếch sang một bên, toàn bộ khuôn mặt trông rất đẹp trai nhưng cả người lại mang đến cho người ta cảm giác không giận tự uy.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy người tới, hơi cong khóe môi, ngọt ngào gọi một tiếng: “Ông nội!”
“Ừm, hôm nay Ý Nhi đã tu luyện chưa?” Ông dịu dàng nhìn người cháu nhỏ đang ngồi trước bàn, năm nay mới mười tuổi, hai chân ngồi trên ghế còn lắc qua lắc lại.
Nam tử này chính là ông nội của Thượng Quan Huyền Ý, Thượng Quan Cảnh Phong. Ông hiện tại là tộc trưởng của Thượng Quan gia, tu vi Đại Thừa kỳ, tuổi tác chắc chắn không phải ba mươi, mà là hơn ba nghìn tuổi.
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, "Con đã tu luyện rồi. Ông nội suốt ngày chỉ biết gọi con tu luyện, chán chết đi được! Khi nào thì ta mới có thể ngừng tu luyện? Tu vi hiện tại của con đã là Luyện Khí tầng mười, còn cao hơn anh họ hai tầng." Nói xong, hắn còn bĩu môi, vẻ mặt rất không vui.
-------------- End chương 178: -------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất