[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 181: Giải Quyết Tất Cả

Trước Sau
Khi Nguyên Khải nhìn thấy tấm phù bay về phía mình, hắn theo bản năng sử dụng lá chắn bảo vệ, kết quả là thứ mà đối thủ ném vào hắn chỉ là một số Hỏa Cầu Phù cấp thấp.

Hắn tức muốn hộc máu gỡ bỏ lá chắn bảo vệ, Phệ Linh Thử đã tận dụng cơ hội và tung ra thuật bóng đè cho hắn.

Đáng tiếc, tu vi của Phệ Linh Thử tương đương với Nguyên Khải, không thể hoàn toàn nhốt hắn ở trong mộng, nhưng có thể nhốt hắn trong vài giây.

Thượng Quan Huyền Ý và Phệ Linh Thử phối hợp ăn ý, nhân lúc này, Thượng Quan Hiên Nhất Huyền Ý trực tiếp dùng kiếm xuyên qua yết hầu của Nguyên Khải. Sau đó thả Minh Vương Âm Hỏa ra đốt thi thể và Nguyên Anh của Nguyên Khải để hắn không thể đoạt xá trọng sinh.

Ân Thiên Thịnh vốn định đâm cho Nguyên Khải một kiếm nữa, nhưng mà hắn đã đi đời nhà ma rồi, ánh mắt Ân Thiên Thịnh nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý tràn đầy lửa nóng. Sẽ thật tuyệt nếu một ngày nào đó mình có thể đạt đến cấp độ Nguyên Anh kỳ, không biết liệu lúc đó mình có mạnh mẽ được như Thượng Quan Huyền Ý hay không.

Thượng Quan Huyền Ý nhanh chóng ăn một viên Bổ Linh Đan, cầm kiếm trong tay đi về phía Tiêu Lăng Hàn.

Ân Thiên Thịnh nhìn bóng lưng của Thượng Quan Huyền Ý với sự ngưỡng mộ. Kia chính là một tu sĩ Hóa Thần kỳ a! Hắn vẫn là nên ngoan ngoãn đứng đó chờ hai người thôi, nếu đến đó không những không giúp được gì mà còn kéo chân sau nữa.

Nguyên Thương càng chiến đấu với Tiêu Lăng Hàn, hắn càng khiếp sợ. Bình thường, những tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đáng lẽ phải cạn kiệt linh khí sau khi chiến đấu lâu như vậy, nhưng linh lực trên người tiểu tử đối diện lại không có dấu hiệu cạn kiệt gì.

Vừa không chú ý một cái, Tiêu Lăng Hàn bị đối phương đột nhiên tấn công bằng gai đất, vấp ngã, thân thể bị chém một đao.

"Phụt" một ngụm máu tươi phun ra, Tiêu Lăng Hàn đứng lên, lơ lửng giữa không trung, không còn giẫm trên mặt đất nữa. "Lần nữa!" Hắn giơ kiếm trong tay xông về phía Nguyên Thương đối diện, hắn giống như sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi giết được ngươi.

Nguyên Thương mặc dù bị thương một chút, nhưng so với Tiêu Lăng Hàn cũng không là gì.

Tiêu Lăng Hàn lợi dụng lúc Nguyên Thương đang đánh nhau không để ý, liền dùng pháp thuật lôi hệ đánh vào đầu hắn. Tiêu Lăng Hàn lùi về phía sau hai bước, khuôn mặt tuấn mỹ vừa rồi của Nguyên Thương giờ đã tối sầm, tóc đã biến thành ổ gà.

"Ngươi... ngươi, ngươi chết chắc rồi!" Nguyên Thương phát hiện mình hiện tại căn bản không còn miếng hình tượng nào, chỉ vào Tiêu Lăng Hàn nói năng lộng xộn, hiển nhiên rất tức giận. Hắn yêu nhất là cái đẹp, từ khi tu luyện đến nay, hắn chưa bao giờ chật vật như vậy.

“Ta phúc lớn nên sẽ không chết được, nhưng ta biết hôm nay ngươi chết chắc rồi.” Tiêu Lăng Hàn cầm kiếm trong tay, lui về phía xa Nguyên Thương mười mét, cảnh giác nhìn hắn.

Nguyên Thương chuẩn bị lấy chất độc trong nhẫn không gian ra, mặc dù không phải là cao thủ luyện độc, nhưng sư phụ của hắn lại là luyện độc sư cấp năm. Nguyên bản hắn cho rằng thân là tu sĩ Hóa Thần kỳ, hắn có thể dễ dàng đánh bại một cái Nguyên Anh trung kỳ. Không ngờ sức chiến đấu của đối phương lại mạnh đến thế. Hắn trông không giống người đến từ đại lục cấp thấp mà trông giống người đến từ đại lục cấp cao. Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy đối phương bước xuống phi thuyền của thương hội Thiên Tinh, hắn cũng sẽ cho rằng đối phương là người đại lục cao cấp. Nhưng khi thần thức của hắn quét qua chiếc nhẫn, hắn phát hiện ra rằng trong chiếc nhẫn không có gì cả. Hắn vừa hoảng lại vừa tức giận. Rốt cuộc là đồ lúc nào không cánh mà bay? Tại sao hắn lại không biết?

Lúc trước khi Tiêu Lăng Hàn sử dụng pháp thuật lôi hệ, Thượng Quan Huyền Ý đã dán Ẩn Thân Phù lên Phệ Linh Thử, bảo nó chuyển mọi thứ trong nhẫn không gian của Nguyên Thương ra. Đây là một việc cực kì nguy hiểm, nếu như chẳng may bị Nguyên Thương thấy được, Phệ Linh Thử có lẽ sẽ bị giết ngay tại chỗ, nhưng may mắn thay, sự chú ý của Nguyên Thương đều đặt trên Tiêu Lăng Hàn.

Không có độc dược, Nguyên Thương chỉ có thể tiếp tục chiến đấu với Tiêu Lăng Hàn, "keng...keng..." Mắt thấy thanh kiếm của Nguyên Thương sắp đâm vào eo của Tiêu Lăng Hàn, hắn liền ngửa người né tránh, một đòn trí mạng cứ như vậy thoáng qua.

Đột nhiên, Nguyên Thương cảm thấy linh khí trong cơ thể bắt đầu mất khống chế, dần dần tiêu hao. Hắn nhanh chóng thu lại thanh đao đang tấn công Tiêu Lăng Hàn, quay người lại và dừng lại cách Tiêu Lăng Hàn năm mét.

Thần thức của Viên Thương quét qua cơ thể hắn từng tấc một, chậm rãi kiểm tra xem cơ thể hắn có vấn đề gì.



Tiêu Lăng Hàn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, ném một đống phù về phía Nguyên Thương.

Nguyên Thương một bên tránh né phù, một bên kiểm tra thân thể, trong khi kiểm tra hắn đột nhiên phát hiện ra rằng có một con rắn đen rất nhỏ ở trong cơ thể của hắn. Con rắn này đã cố thủ trong đan điền, điều khiến hắn hãi hơn nữa là nó đang hút Nguyên Anh của hắn.

"A... A..." Nguyên Thương cảm thấy da đầu tê dại, tóc gáy dựng đứng lên, hiện tại hắn đã không còn tâm tư đánh chủ ý lên thân thể của Tiêu Lăng Hàn nữa, thân hắn hiện tại còn đang khó bảo toàn hơn.

"Sư huynh, tên kia không phải điên rồi đấy chứ?" Thượng Quan Huyền Ý đi tới trước mặt Tiêu Lăng Hàn, nhìn tu sĩ Hóa Thần kỳ đang gầm thét điên cuồng, chẳng phải trận chiến vừa rồi của tên đó và Tiêu Lăng Hàn đang rất hăng hái sao? ? Tại sao đột nhiên... lại xảy ra chuyện như thế này? (⊙_⊙)?

"Ta đoán hắn điên rồi. Ngay từ đầu ta đã cảm thấy đầu óc của tên này có vấn đề, bây giờ xem ra, đầu óc hắn quả thực có vấn đề." Tiêu Lăng Hàn nói xong còn chỉ chỉ vào đầu mình.

"Hắn đã đi xa, chúng ta có nên đuổi theo không?" Nhìn thấy nam tu Hóa Thần kỳ điên cuồng bỏ chạy, Thượng Quan Huyền Ý không khỏi hỏi.

"Không, hiện tại hắn điên rồi, chẳng may hắn phát rồ tự bạo. Vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị ngộ thương sao?"

Thượng Quan Huyền Ý: “…” Thật sự là như vậy sao?

Thượng Quan Huyền Ý nghi ngờ nhìn Tiêu Lăng Hàn, vị tu sĩ Hóa Thần kỳ này đột nhiên phát điên, sao mình lại cảm thấy là Tiêu Đại Ma Vương làm ta? Bình thường tác phong của Tiêu Lăng Hàn toàn là nhổ cỏ tận gốc, không thể không đuổi theo, điều này rất bất thường, trừ phi hắn nhất định phải biết người đó sẽ không thể sống sót, cho nên mới không đuổi theo.

“Tiêu sư đệ, Thượng Quan sư đệ, hai người các ngươi không sao chứ?” Ân Thiên Thịnh vốn tưởng rằng hai người Tiêu Lăng Hàn đang đuổi theo tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng đợi rất lâu, hắn chỉ nhìn thấy hai người họ đang trò chuyện ở đó.

"Không sao! Còn ngươi thì sao?" Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều quay lại nhìn Ân Thiên Thịnh, nói giống hệt nhau.

Ân Thiên Thịnh sửng sốt một lát mới đáp: "Ta không sao, chỉ là bị một ít vết thương ngoài da." Hắn tuy rằng thực lực không bằng người khác, nhưng cũng không có chút đau đớn nào.

"Vậy bây giờ chúng ta đi đến bên chỗ độ kiếp của Thiên Duệ đi. Chắc là sắp kết thúc rồi đó." Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía nơi mà lôi kiếp rơi xuống, nói với hai người.

"Ừm."

Không bao lâu sau khi ba người đến chỗ Ân Thiên Duệ độ kiếp, một chiếc vòng tay màu đen lặng lẽ xuất hiện trên cổ tay Tiêu Lăng Hàn.

Khi đang chiến đấu với tu sĩ Hóa Thần kỳ, Tiêu Lăng Hàn truyền ba đạo ma khí vào người hắn. Mặc Ảnh dán Ẩn Thân Phù, lặng lẽ tiếp cận đối phương. Nó từ vết thương chui vào bên trong cơ thể, cuối cùng toàn bộ cơ thể của hắn đã trở thành thức ăn của Mặc Ảnh.

Nếu chỉ một mình Tiêu Lăng Hàn sử dụng ngọc bài Luyện Hư kỳ cũng rất khó để đối phương chết, nhưng nhờ có sự trợ giúp của Phệ Linh Thử và Mặc Ảnh, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.

Như người ta vẫn nói, số lượng bù chất lượng!

Lần này họ thực sự có lợi thế về quân số.

Những người đang xem diễn từ xa lần lượt rút lui khi thấy tu sĩ Hóa Thần kỳ không chiếm được chỗ tốt gì từ mấy người Tiêu Lăng Hàn. Bọn hắn đối với linh vũ của Nguyên Anh kỳ cùng Kim Đan kỳ cũng không có hứng thú. Đại lục Huyền Thiên rất giàu linh khí, chỉ cần có năng lực, không sợ chết, liền có thể dễ dàng đạt tới Kim Đan kỳ cùng Nguyên Anh kỳ.



Vì vậy, Kim Đan kiếp của Ân Thiên Duệ diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên, không giống như Nguyên Anh kiếp của Thượng Quan Huyền Ý, có nhiều khúc mắc, nên xuất hiện tận hai tâm ma kiếp.

Trong một sơn động lớn, năm người Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh đang ngồi quây quần bên đống lửa, trên đống lửa có một con heo cấp ba.

Thịt nướng phát ra tiếng xèo xèo, một giọt dầu nóng từ từ trượt xuống thịt heo, tỏa ra hương thơm mê người.

Mùi thịt bay tới, mọi người đều có chút thèm ăn, đã lâu lắm rồi mới được ăn thịt nướng nhàn nhã như vậy.

Tiêu Lăng Hàn dùng dao cắt phần thịt đùi ngon nhất đưa cho Thượng Quan Huyền Ý, sau đó lại cắt một miếng khác, đang định ăn thì ngẩng đầu bắt gặp ba đôi mắt lấp lánh.(⨀﹃ ⨀)

Nhìn ba người rồi lại nhìn miếng thịt trong tay, Tiêu Lăng Hàn cúi đầu cắn một miếng. Miếng thịt được nướng trên lửa than, tràn ngập mùi thơm của nước sốt tiêu muối ớt, càng khiến món ăn thêm phần ngon miệng. Hương vị thơm ngon lan đến tận đầu lưỡi và tràn ngập trong mùi thơm của thịt.

"Ừng ực" ba tiếng nuốt nước miếng đồng thời vang lên.

Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn ba người, tức giận nói: “Muốn ăn thì tự mình cắt đi, còn đợi ta cắt cho các ngươi, rồi dâng đến miệng sao?”

Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ ăn miếng thịt yêu thú trong tay, không chỉ ngaoif giòn trong mềm mà thịt còn rất ngon, quan trọng nhất là do Tiêu Lăng Hàn nướng. Hắn cực kỳ hài lòng với bữa ăn này, quả nhiên hắn đối xử với mình và mọi người không giống nhau, có lẽ ở trong lòng Tiêu Lăng Hàn mình rất đặc biệt đúng không?

"Rõ ràng là ngươi cắt thịt cho Huyền Ý ăn. Tại sao chúng ta phải tự mình làm chứ? Sao ngươi có thể phân biệt đối xử như vậy...!" Ân Thiên Duệ thấp giọng lẩm bẩm, nhưng trước khi nói xong, Mạc Vô Nhai đã vội vàng đưa một miếng thịt vào miệng hắn.

"A... bỏng chết ta, Vô Nhai, ngươi làm gì zậy hả? Ta nói cho ngươi biết, ngươi ba ngày tới không được phép hôn ta." Ân Thiên Duệ tức giận trừng mắt nhìn Mạc Vô Nhai, không nói một lời. Muốn đút hắn ăn thịt cũng không nói một tiếng, không biết lưỡi hắn có bị bỏng không nữa?

Nghe được lời nói của Ân Thiên Duệ, ba người còn lại đều kỳ quái nhìn hắn. Bọn họ không tồn tại đúng không? (╬▔皿▔)╯

Cảm nhận được ánh mắt của ba người, sắc mặt của Ân Thiên Duệ đột nhiên đỏ lên, OMG! Hắn vừa nói cái gì vậy? Mất mặt quá đi mất. ///

Sau khi nhận lấy thịt nướng trong tay Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ vội vàng vùi đầu vào miếng thịt, không dám ngẩng đầu lên.

Ăn uống xong, Thượng Quan Huyền Ý lấy ra chiến lợi phẩm trước đó.

Tiêu Lăng Hàn trong tay cũng có một chiếc nhẫn không gian, lập tức đem thứ bên trong chuyển ra ngoài.

"Oa, những người này thật giàu có quá đi!" Ân Thiên Duệ nhìn thấy linh thạch chất đống trên mặt đất không khỏi cảm thán.

"Đúng vậy, không ngờ ba người này lại giàu có như vậy, mọi người ở đại lục Huyền Thiên đều giàu có như vậy sao?" Mạc Vô Nhai cũng đồng ý, trong mắt sáng ngời, nghĩ đến con đường làm giàu trong tương lai.

----------- End chương 181: -----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau