[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 182: Rất Nhiều Chiến Lợi Phẩm
Tổng số linh thạch trong ba nhẫn không gian quả thực khá lớn, chỉ tính riêng linh thạch trung phẩm đã có hơn bốn triệu, ngoài ra còn có 80.000 viên linh thạch thượng phẩm. Ngoài ra còn có nhiều loại đan dược khác nhau, trong đó có khá nhiều loại độc dược. Thứ quý giá nhất chính là cuốn sách có tên "Bách Độc Đan" trong nhẫn trữ vật của tu sĩ Hóa Thần kia. Nó chứa nhiều phương pháp luyện chế độc dược, cũng như thuốc giải và một số yêu thú có độc tính cao. Nói chung, thuốc giải cho loại độc làm từ yêu thú thì ở trên chính cơ thể chúng nó.
Hai mắt Ân Thiên Duệ phát ra ánh sáng khi nhìn thấy cuốn sách "Bách Độc Đan" kia. Hắn nhìn Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý có chút ngại ngùng nói: "Chà, mặc dù ta không đóng góp nhiều lắm, nhưng mà có phải ai gặp thì cũng có phần đúng không? Ta không cần gì nhiều, có thể cho ta mượn cuốn sách "Bách Độc Đan" được không?" Nói xong, hắn nhìn hai người đầy mong đợi.
"Xem ngươi kìa!" Thượng Quan Huyền Ý liếc Ân Thiên Duệ một cái, sau đó lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, vật này đối với hắn dù sao cũng không có tác dụng, nhưng đối với Tiêu Lăng Hàn lại hữu dụng.
“Ta cho ngươi mượn quyển sách này một tháng.” Tiêu Lăng Hàn nói xong, trực tiếp đem Ân Thiên Duệ cùng “Bách Độc Đan” vào trong không gian Long Ngọc.
Tiêu Lăng Hàn trước đó đã cân nhắc, không gian Long Ngọc có chênh lệch thời gian, chỉ cần có đủ linh thạch cùng thiên tài địa bảo, hắn có thể lợi dụng không gian để tu luyện. Nghĩ rằng mấy người Mạc Vô Nhai đều theo mình, đôi khi có khả năng bọn họ sẽ mượn dùng không gian để tăng cường sức mạnh nên hắn đã tạo một nơi để cho mấy người đó. Bằng cách này, Ân Thiên Thịnh, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai và Sở Mộ Thần, mỗi người đều có một phòng tu luyện và tất cả đều được hắn thiết lập trận pháp, phạm vi hoạt động của họ chỉ có thể ở trong phòng tu luyện thôi. Bên ngoài là không gian riêng tư của hắn nên sẽ không mở cửa cho bốn bọn họ.
Ân Thiên Duệ chưa kịp phản ứng với lời nói của Tiêu Lăng Hàn thì đã bị ném vào không gian.
Một căn thạch thất khép kín, chỉ có một tấm đệm hương bồ dùng để đả tọa thì còn lại không có gì khác. Tuy hắn biết Tiêu Lăng Hàn có không gian tùy thân nhưng nơi này quá tồi tàn, không bằng một nửa cung điện của hắn, ít nhất vật liệu trong cung điện của hắn cũng tốt hơn vật liệu trong phòng tu luyện này. Tuy ghét bỏ nhưng bây giờ hắn không thể ra ngoài nên chỉ có thể ngồi đọc sách.
Tiêu Lăng Hàn sau đó phân chia một ít linh thạch cho Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Thịnh, dù sao túi tiền của hai người này chắc chắn còn sạch hơn cả mặt của bọn họ. Dư lại hắn đều giao cho Thượng Quan Huyền Ý, dù sao Thượng Quan Huyền Ý vừa mới thăng cấp Nguyên Anh kỳ, hắn còn cần phải củng cố cảnh giới nữa.
Mạc Vô Nhai lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Tiêu Lăng Hàn: “Đây là bản đồ ngươi bảo ta mua. Thành Phi Thiên chỉ có bản đồ đường đi đến các thành phố lân cận, nếu muốn xa hơn nữa thì cần phải đến thành trì khác để mua. "
Tiêu Lăng Hàn cầm lấy bản đồ, bắt đầu nghiên cứu tiếp theo nên đi đâu.
Nguyên bản Tiêu Lăng Hàn lo lắng mấy người trong số họ đã bị trúng Âm Linh Độc, dù đi đến đâu người ta cũng sẽ biết họ là tu sĩ được Huyền Âm Tông đánh dấu.
Điều khiến Tiêu Lăng Hàn ngạc nhiên là Mặc Ảnh nói với hắn rằng, Ám linh căn trên người hắn cần phải hấp thu ma khí mới có thể tăng tu vi. Tuy nhiên, độc tố không thể nào mạnh bằng ma khí nên ngay khi hắn bắt đầu vận chuyển công pháp, ký tự Âm trên cổ tay dần dần mờ đi và biến mất. Cứ như trên, hắn cũng làm như vậy với mọi người còn lại.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra một cây phù bút, đánh dấu lên trên bản đồ, ra hiệu cho mấy người Mạc Vô Nhai nhìn qua, sau đó nói: “Hiện tại chúng ta đang ở vị trí này, chỉ cần xuyên qua dãy núi Thúy Lĩnh là có thể đến được thành Minh Hồ. "
“Vậy phải mất bao lâu mới đến được thành Minh Hồ?” Ân Thiên Thịnh hỏi, bọn họ đã chậm trễ ở thành Phi Thiên mất năm ngày, sau đó lại chờ Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ độ kiếp mất thêm hai ngày nữa, vậy bọn họ đã cách ngày Sở Mộc Thần bảy ngày.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta đến đây, ai mà biết được!" Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói. Chắc tâm tư của gia hỏa Ân Thiên Thịnh này đã bay đến thành Thiên Tinh rồi đi. Cũng trách hắn tự làm tự chịu. Ai bảo hắn tự dưng lôi đâu ra một vị hôn thê ất ơ từ đâu ra? Hừ, đúng là quả báo tới mà!
Thượng Quan Huyền Ý vẫn không biết, quả báo mà hắn nhắc đến sắp tới rồi. Chờ mấy người đến thành Thiên Tinh, Ân Thiên Thịnh nghe được tin tức kia mới gọi là sét đánh giữa trời quang.
"Đại ca, nếu có thời gian, ngươi có thể tu luyện trước." Mạc Vô Nhai nhàn nhã nói.
Ân Thiên Thịnh: "..." Đây là ghét bỏ hắn tu vi thấp! Chết tiệt, kể từ khi mình bị tên này đánh bại một lần, liền không bao giờ đánh thắng hắn lần nữa, nghĩ tới đã thấy tức! Không phải nói tất cả những pháp tu đều là gà bệnh, kiếm tu đều có thể vượt cấp khiêu chiến sao? Làm như thế nào đến lượt mình lại khác bọt như vậy?
“Hai người các ngươi cứ vào không gian tùy thân của ta mà tu luyện.” Tiêu Lăng Hàn nói xong, không đợi phản ứng của hai người, ném luôn cả hai vào trong không gian Long Ngọc.
Hiện tại yên tĩnh, chỉ còn hắn và Thượng Quan Huyền Ý, cuối cùng cũng không còn bóng đèn nữa.
"Sư huynh, hay là ta cũng tiến vào không gian của ngươi để củng tu vi đi?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy mọi người đều đang tu luyện, hắn dù sao cũng chỉ cách Tiêu Lăng Hàn một cái cảnh giới nhỏ mà thôi.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Lý do quá chính đang, thế giới giữa hai người đều không còn nữa!
"Ngươi thật sự muốn bế quan?" Tiêu Lăng Hàn hỏi lại lần nữa.
Thượng Quan Huyền Ý kiên định gật đầu.
Tiêu Lăng Hàn im lặng, đưa tay xoa đầu hắn. Bất tri bất giác, chiều cao của Thượng Quan Huyền Ý sắp đuổi kịp hắn rồi.
Sáng hôm sau...
Những chú chim trên cây vui vẻ bay lượn, hót líu lo, kèm theo đó là tiếng nước róc rách vang vọng trong gió. Tiêu Lăng Hàn cùng hai người khác đi dạo trong rừng, đón ánh sáng ban mai. Vốn định ngự kiếm phi hành, nhưng khi bước lên phi kiếm, họ mới nhận ra rằng dãy núi Thúy Lĩnh là khu vực cấm bay.
Năm người chỉ có thể đau khổ mà đi từng bước, xuyên qua một mảnh rừng rậm, Tiêu Lăng Hàn đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy, Tiêu đại ca?" Ân Thiên Duệ đi phía sau Tiêu Lăng Hàn, suýt nữa đập mặt vào lưng hắn, may là kịp thời dừng lại.
"Vừa rồi chúng ta đi qua nơi này rồi đúng không?" Tiêu Lăng Hàn nhìn chung quanh, phát hiện nơi này cực kỳ quen thuộc.
Mạc Vô Nhai ra tiếng hỏi: “Là trận pháp sao?”
"Không có trận pháp." Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn vừa mới mở linh nhãn nhìn xem, lại không nhìn thấy dấu vết của trận pháp, Thượng Quan Huyền Ý cũng không phát giác được có trận pháp. .
“Hay chúng ta đánh dấu một cái ký hiệu rồi tiếp tục đi đi?” Ân Thiên Thịnh dùng kiếm chém lên một cây đại thụ, nhìn về phía bốn người còn lại.
Mấy người nhìn nhau, nhất trí quyết định tiếp tục tiến về phía trước, Tiêu Lăng Hàn vẫn luôn mở linh nhãn chú ý đến xung quanh.
Nửa giờ sau, mấy người đứng dưới gốc cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn dấu vết Ân Thiên Thịnh để lại trên cây. Mấy người nhìn nhau và cau mày. Hiển nhiên là đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Linh cảm chợt lóe lên, Thượng Quan Huyền Ý nghĩ tới một khả năng, nhưng hắn lại không xác định.
Hắn nói với mấy người: “Ta nghi ngờ nơi này có lẽ bị phong tỏa bởi một cường giả Đại Thừa kỳ, cách ly khu vực này với thế giới bên ngoài, cho nên chúng ta cứ lang thang trong cùng một khu vực mãi.”
"Đại Thừa kỳ? Đó là tu vi gì?" Ân Thiên Duệ tò mò hỏi.
“Sau Nguyên Anh kỳ là Hóa Thần kỳ, sau Hóa Thần kỳ là Hợp Thể kỳ, sau Hợp Thể kỳ là Luyện Hư kỳ, và sau Luyện Hư kỳ là Đại Thừa kỳ.”
Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói như vậy, Ân Thiên Duệ không khỏi tế nhị cau mày: "Vậy chúng ta còn có thể đi ra ngoài sao?"
"Vị tiền bối Đại Thừa kỳ này hẳn là đã qua đời từ lâu rồi, nếu không thì ai rảnh mà phong tỏa không gian ở một khu rừng chứ? Tốn linh khí chết đi được." Thượng Quan Huyền Ý suy đoán, rốt cuộc ở là ai mà rảnh háng như vậy ở mãi một chỗ chứ? Huống chi trên đường đi bọn họ cũng không nhìn thấy một người nào, chắc là người ở đại lục Huyền Thiên đều biết chỗ này nên mới tránh đi đến đây.
Ân Thiên Duệ chán nản nói: "Vậy tại sao trước khi chết hắn lại để lại kết giới ở đây? Đây không phải là chuyên môn lừa người sao?"
Mạc Vô Nhai suy đoán: “Điều đó cũng không hẳn là đúng, có lẽ là tìm truyền nhân.”
Nghe Mạc Vô Nhai nói như vậy, hai mắt Ân Thiên Duệ đột nhiên sáng lên, "Vậy còn chờ cái gì nữa? Chúng ta nhanh đi tìm đi, không chừng ta có duyên với tiền bối đó."
Ân Thiên Thịnh tức giận kí đầu Ân Thiên Duệ, bây giừo đã như thế nào rồi mà còn nghĩ đến truyèn thừa, có thể ra được ngoài đã là không tồi rồi.
"Đại ca, sao lại đánh ta chứ?" Ân Thiên Duệ che cái đầu bị đánh của mình và nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thịnh đầy lên án.
"Đại ca của ngươi là đang làm ngươi tỉnh lại, ban ngày mà đã nằm mơ rồi!" Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ nói.
Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói xong, Ân Thiên Duệ nhìn đại ca của mình, quả nhiên nhìn thấy hắn gật đầu. Ân Thiên Duệ ngưỡng mộ nhìn Thượng Quan Huyền Ý nói: “Huyền Ý, ngươi có thể đọc được suy nghĩ sao?”
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, sau này ngươi tốt nhất đừng mắng ta trước mặt, nếu ta biết, ta sẽ không lưu tình đâu." Nói xong hắn còn bẻ bẻ ngón tay ‘ răng rắc’.
Ân Thiên Duệ nuốt nước miếng, xua tay nói: " Huyền Ý, ngươi yên tâm, ta sẽ không bao giờ mắng ngươi trong lòng. Bình thường ta không thích thì sẽ nói thẳng mặt ngươi."
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đi về phía mình, Ân Thiên Duệ vội vàng đứng dậy, chạy về phía sau Mạc Vô Nhai. Hắn thò đầu ra, yếu ớt nói: “Huyền Ý, ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là ta không ghét bỏ ngươi. Nhìn xem, ngươi có khuôn mặt như quan ngọc, đôi mắt như sao sáng, thái dương như đao, lông mày như vẽ, quỳnh lâm ngọc thụ, ta thấy ngươi rất đẹp, còn đặc biệt thuận mắt nữa."
Hắn không đủ mạnh nên phải biết nịnh nọt người khác, Ân Thiên Duệ chỉ biết Tiêu Lăng Hàn thích nghe người khác khen ngợi hắn.
Không ngờ Thượng Quan Huyền Ý lại là người như vậy, được mình khen mấy lần mà khóe mắt đã cong cong rồi. Hừ, thật đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng!
Trong khi hai người đang đùa nhau, Tiêu Lăng Hàn đã nướng một con thỏ linh thảo, mấy con thỏ này là thời điểm hắn ở địa lục Hoàng Cực mua mấy con về nuôi trong không gian, nên hiện tại có tới hàng chục con.
"Không phải tối hôm qua đã ăn rồi sao?" Ân Thiên Thịnh nhìn thịt nướng trong tay, có chút nghi hoặc hỏi.
“Không muốn ăn thì đưa cho ta.” Thượng Quan Huyền Ý trừng mắt Ân Thiên Thịnh, mặc dù bình thường hắn hay im lặng, nhưng mỗi lần ăn đều là ăn nhiều nhất.
"Không phải không thể ra ngoài sao? Nhàn rỗi cũng rất nhàm chán. Dù sao bây giờ cũng là giờ ăn trưa."
Mọi người: “…” Mọi người đã tích cốc, không cần ăn nữa!
Tiêu Lăng Hàn chậm rãi xé một miếng thịt đưa vào miệng, chậm rãi nếm thử đồ ăn, đồ ăn của thế giới này ngon đến mức hắn không thể ngừng ăn. So với đồ ở trái đất thì cao hơn tận mấy trăm cấp bậc, tùy tiện thêm vào một ít gia vị cũng ra món ngon.
Quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý, chỉ thấy hắn đang ăn uống vui vẻ, hai bên má phồng lên, thực sự rất đáng yêu, giống như một con chuột hamster vậy. Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn cảm thấy vô cùng may mắn, trước kia hắn đã học kỹ năng nấu ăn để thực hiện nhiệm vụ. Đúng là không có gì là vô ích cả.
------------- End chương 182: --------------
Hai mắt Ân Thiên Duệ phát ra ánh sáng khi nhìn thấy cuốn sách "Bách Độc Đan" kia. Hắn nhìn Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý có chút ngại ngùng nói: "Chà, mặc dù ta không đóng góp nhiều lắm, nhưng mà có phải ai gặp thì cũng có phần đúng không? Ta không cần gì nhiều, có thể cho ta mượn cuốn sách "Bách Độc Đan" được không?" Nói xong, hắn nhìn hai người đầy mong đợi.
"Xem ngươi kìa!" Thượng Quan Huyền Ý liếc Ân Thiên Duệ một cái, sau đó lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, vật này đối với hắn dù sao cũng không có tác dụng, nhưng đối với Tiêu Lăng Hàn lại hữu dụng.
“Ta cho ngươi mượn quyển sách này một tháng.” Tiêu Lăng Hàn nói xong, trực tiếp đem Ân Thiên Duệ cùng “Bách Độc Đan” vào trong không gian Long Ngọc.
Tiêu Lăng Hàn trước đó đã cân nhắc, không gian Long Ngọc có chênh lệch thời gian, chỉ cần có đủ linh thạch cùng thiên tài địa bảo, hắn có thể lợi dụng không gian để tu luyện. Nghĩ rằng mấy người Mạc Vô Nhai đều theo mình, đôi khi có khả năng bọn họ sẽ mượn dùng không gian để tăng cường sức mạnh nên hắn đã tạo một nơi để cho mấy người đó. Bằng cách này, Ân Thiên Thịnh, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai và Sở Mộ Thần, mỗi người đều có một phòng tu luyện và tất cả đều được hắn thiết lập trận pháp, phạm vi hoạt động của họ chỉ có thể ở trong phòng tu luyện thôi. Bên ngoài là không gian riêng tư của hắn nên sẽ không mở cửa cho bốn bọn họ.
Ân Thiên Duệ chưa kịp phản ứng với lời nói của Tiêu Lăng Hàn thì đã bị ném vào không gian.
Một căn thạch thất khép kín, chỉ có một tấm đệm hương bồ dùng để đả tọa thì còn lại không có gì khác. Tuy hắn biết Tiêu Lăng Hàn có không gian tùy thân nhưng nơi này quá tồi tàn, không bằng một nửa cung điện của hắn, ít nhất vật liệu trong cung điện của hắn cũng tốt hơn vật liệu trong phòng tu luyện này. Tuy ghét bỏ nhưng bây giờ hắn không thể ra ngoài nên chỉ có thể ngồi đọc sách.
Tiêu Lăng Hàn sau đó phân chia một ít linh thạch cho Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Thịnh, dù sao túi tiền của hai người này chắc chắn còn sạch hơn cả mặt của bọn họ. Dư lại hắn đều giao cho Thượng Quan Huyền Ý, dù sao Thượng Quan Huyền Ý vừa mới thăng cấp Nguyên Anh kỳ, hắn còn cần phải củng cố cảnh giới nữa.
Mạc Vô Nhai lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Tiêu Lăng Hàn: “Đây là bản đồ ngươi bảo ta mua. Thành Phi Thiên chỉ có bản đồ đường đi đến các thành phố lân cận, nếu muốn xa hơn nữa thì cần phải đến thành trì khác để mua. "
Tiêu Lăng Hàn cầm lấy bản đồ, bắt đầu nghiên cứu tiếp theo nên đi đâu.
Nguyên bản Tiêu Lăng Hàn lo lắng mấy người trong số họ đã bị trúng Âm Linh Độc, dù đi đến đâu người ta cũng sẽ biết họ là tu sĩ được Huyền Âm Tông đánh dấu.
Điều khiến Tiêu Lăng Hàn ngạc nhiên là Mặc Ảnh nói với hắn rằng, Ám linh căn trên người hắn cần phải hấp thu ma khí mới có thể tăng tu vi. Tuy nhiên, độc tố không thể nào mạnh bằng ma khí nên ngay khi hắn bắt đầu vận chuyển công pháp, ký tự Âm trên cổ tay dần dần mờ đi và biến mất. Cứ như trên, hắn cũng làm như vậy với mọi người còn lại.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra một cây phù bút, đánh dấu lên trên bản đồ, ra hiệu cho mấy người Mạc Vô Nhai nhìn qua, sau đó nói: “Hiện tại chúng ta đang ở vị trí này, chỉ cần xuyên qua dãy núi Thúy Lĩnh là có thể đến được thành Minh Hồ. "
“Vậy phải mất bao lâu mới đến được thành Minh Hồ?” Ân Thiên Thịnh hỏi, bọn họ đã chậm trễ ở thành Phi Thiên mất năm ngày, sau đó lại chờ Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ độ kiếp mất thêm hai ngày nữa, vậy bọn họ đã cách ngày Sở Mộc Thần bảy ngày.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta đến đây, ai mà biết được!" Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói. Chắc tâm tư của gia hỏa Ân Thiên Thịnh này đã bay đến thành Thiên Tinh rồi đi. Cũng trách hắn tự làm tự chịu. Ai bảo hắn tự dưng lôi đâu ra một vị hôn thê ất ơ từ đâu ra? Hừ, đúng là quả báo tới mà!
Thượng Quan Huyền Ý vẫn không biết, quả báo mà hắn nhắc đến sắp tới rồi. Chờ mấy người đến thành Thiên Tinh, Ân Thiên Thịnh nghe được tin tức kia mới gọi là sét đánh giữa trời quang.
"Đại ca, nếu có thời gian, ngươi có thể tu luyện trước." Mạc Vô Nhai nhàn nhã nói.
Ân Thiên Thịnh: "..." Đây là ghét bỏ hắn tu vi thấp! Chết tiệt, kể từ khi mình bị tên này đánh bại một lần, liền không bao giờ đánh thắng hắn lần nữa, nghĩ tới đã thấy tức! Không phải nói tất cả những pháp tu đều là gà bệnh, kiếm tu đều có thể vượt cấp khiêu chiến sao? Làm như thế nào đến lượt mình lại khác bọt như vậy?
“Hai người các ngươi cứ vào không gian tùy thân của ta mà tu luyện.” Tiêu Lăng Hàn nói xong, không đợi phản ứng của hai người, ném luôn cả hai vào trong không gian Long Ngọc.
Hiện tại yên tĩnh, chỉ còn hắn và Thượng Quan Huyền Ý, cuối cùng cũng không còn bóng đèn nữa.
"Sư huynh, hay là ta cũng tiến vào không gian của ngươi để củng tu vi đi?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy mọi người đều đang tu luyện, hắn dù sao cũng chỉ cách Tiêu Lăng Hàn một cái cảnh giới nhỏ mà thôi.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Lý do quá chính đang, thế giới giữa hai người đều không còn nữa!
"Ngươi thật sự muốn bế quan?" Tiêu Lăng Hàn hỏi lại lần nữa.
Thượng Quan Huyền Ý kiên định gật đầu.
Tiêu Lăng Hàn im lặng, đưa tay xoa đầu hắn. Bất tri bất giác, chiều cao của Thượng Quan Huyền Ý sắp đuổi kịp hắn rồi.
Sáng hôm sau...
Những chú chim trên cây vui vẻ bay lượn, hót líu lo, kèm theo đó là tiếng nước róc rách vang vọng trong gió. Tiêu Lăng Hàn cùng hai người khác đi dạo trong rừng, đón ánh sáng ban mai. Vốn định ngự kiếm phi hành, nhưng khi bước lên phi kiếm, họ mới nhận ra rằng dãy núi Thúy Lĩnh là khu vực cấm bay.
Năm người chỉ có thể đau khổ mà đi từng bước, xuyên qua một mảnh rừng rậm, Tiêu Lăng Hàn đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy, Tiêu đại ca?" Ân Thiên Duệ đi phía sau Tiêu Lăng Hàn, suýt nữa đập mặt vào lưng hắn, may là kịp thời dừng lại.
"Vừa rồi chúng ta đi qua nơi này rồi đúng không?" Tiêu Lăng Hàn nhìn chung quanh, phát hiện nơi này cực kỳ quen thuộc.
Mạc Vô Nhai ra tiếng hỏi: “Là trận pháp sao?”
"Không có trận pháp." Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn vừa mới mở linh nhãn nhìn xem, lại không nhìn thấy dấu vết của trận pháp, Thượng Quan Huyền Ý cũng không phát giác được có trận pháp. .
“Hay chúng ta đánh dấu một cái ký hiệu rồi tiếp tục đi đi?” Ân Thiên Thịnh dùng kiếm chém lên một cây đại thụ, nhìn về phía bốn người còn lại.
Mấy người nhìn nhau, nhất trí quyết định tiếp tục tiến về phía trước, Tiêu Lăng Hàn vẫn luôn mở linh nhãn chú ý đến xung quanh.
Nửa giờ sau, mấy người đứng dưới gốc cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn dấu vết Ân Thiên Thịnh để lại trên cây. Mấy người nhìn nhau và cau mày. Hiển nhiên là đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Linh cảm chợt lóe lên, Thượng Quan Huyền Ý nghĩ tới một khả năng, nhưng hắn lại không xác định.
Hắn nói với mấy người: “Ta nghi ngờ nơi này có lẽ bị phong tỏa bởi một cường giả Đại Thừa kỳ, cách ly khu vực này với thế giới bên ngoài, cho nên chúng ta cứ lang thang trong cùng một khu vực mãi.”
"Đại Thừa kỳ? Đó là tu vi gì?" Ân Thiên Duệ tò mò hỏi.
“Sau Nguyên Anh kỳ là Hóa Thần kỳ, sau Hóa Thần kỳ là Hợp Thể kỳ, sau Hợp Thể kỳ là Luyện Hư kỳ, và sau Luyện Hư kỳ là Đại Thừa kỳ.”
Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói như vậy, Ân Thiên Duệ không khỏi tế nhị cau mày: "Vậy chúng ta còn có thể đi ra ngoài sao?"
"Vị tiền bối Đại Thừa kỳ này hẳn là đã qua đời từ lâu rồi, nếu không thì ai rảnh mà phong tỏa không gian ở một khu rừng chứ? Tốn linh khí chết đi được." Thượng Quan Huyền Ý suy đoán, rốt cuộc ở là ai mà rảnh háng như vậy ở mãi một chỗ chứ? Huống chi trên đường đi bọn họ cũng không nhìn thấy một người nào, chắc là người ở đại lục Huyền Thiên đều biết chỗ này nên mới tránh đi đến đây.
Ân Thiên Duệ chán nản nói: "Vậy tại sao trước khi chết hắn lại để lại kết giới ở đây? Đây không phải là chuyên môn lừa người sao?"
Mạc Vô Nhai suy đoán: “Điều đó cũng không hẳn là đúng, có lẽ là tìm truyền nhân.”
Nghe Mạc Vô Nhai nói như vậy, hai mắt Ân Thiên Duệ đột nhiên sáng lên, "Vậy còn chờ cái gì nữa? Chúng ta nhanh đi tìm đi, không chừng ta có duyên với tiền bối đó."
Ân Thiên Thịnh tức giận kí đầu Ân Thiên Duệ, bây giừo đã như thế nào rồi mà còn nghĩ đến truyèn thừa, có thể ra được ngoài đã là không tồi rồi.
"Đại ca, sao lại đánh ta chứ?" Ân Thiên Duệ che cái đầu bị đánh của mình và nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thịnh đầy lên án.
"Đại ca của ngươi là đang làm ngươi tỉnh lại, ban ngày mà đã nằm mơ rồi!" Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ nói.
Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói xong, Ân Thiên Duệ nhìn đại ca của mình, quả nhiên nhìn thấy hắn gật đầu. Ân Thiên Duệ ngưỡng mộ nhìn Thượng Quan Huyền Ý nói: “Huyền Ý, ngươi có thể đọc được suy nghĩ sao?”
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, sau này ngươi tốt nhất đừng mắng ta trước mặt, nếu ta biết, ta sẽ không lưu tình đâu." Nói xong hắn còn bẻ bẻ ngón tay ‘ răng rắc’.
Ân Thiên Duệ nuốt nước miếng, xua tay nói: " Huyền Ý, ngươi yên tâm, ta sẽ không bao giờ mắng ngươi trong lòng. Bình thường ta không thích thì sẽ nói thẳng mặt ngươi."
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đi về phía mình, Ân Thiên Duệ vội vàng đứng dậy, chạy về phía sau Mạc Vô Nhai. Hắn thò đầu ra, yếu ớt nói: “Huyền Ý, ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là ta không ghét bỏ ngươi. Nhìn xem, ngươi có khuôn mặt như quan ngọc, đôi mắt như sao sáng, thái dương như đao, lông mày như vẽ, quỳnh lâm ngọc thụ, ta thấy ngươi rất đẹp, còn đặc biệt thuận mắt nữa."
Hắn không đủ mạnh nên phải biết nịnh nọt người khác, Ân Thiên Duệ chỉ biết Tiêu Lăng Hàn thích nghe người khác khen ngợi hắn.
Không ngờ Thượng Quan Huyền Ý lại là người như vậy, được mình khen mấy lần mà khóe mắt đã cong cong rồi. Hừ, thật đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng!
Trong khi hai người đang đùa nhau, Tiêu Lăng Hàn đã nướng một con thỏ linh thảo, mấy con thỏ này là thời điểm hắn ở địa lục Hoàng Cực mua mấy con về nuôi trong không gian, nên hiện tại có tới hàng chục con.
"Không phải tối hôm qua đã ăn rồi sao?" Ân Thiên Thịnh nhìn thịt nướng trong tay, có chút nghi hoặc hỏi.
“Không muốn ăn thì đưa cho ta.” Thượng Quan Huyền Ý trừng mắt Ân Thiên Thịnh, mặc dù bình thường hắn hay im lặng, nhưng mỗi lần ăn đều là ăn nhiều nhất.
"Không phải không thể ra ngoài sao? Nhàn rỗi cũng rất nhàm chán. Dù sao bây giờ cũng là giờ ăn trưa."
Mọi người: “…” Mọi người đã tích cốc, không cần ăn nữa!
Tiêu Lăng Hàn chậm rãi xé một miếng thịt đưa vào miệng, chậm rãi nếm thử đồ ăn, đồ ăn của thế giới này ngon đến mức hắn không thể ngừng ăn. So với đồ ở trái đất thì cao hơn tận mấy trăm cấp bậc, tùy tiện thêm vào một ít gia vị cũng ra món ngon.
Quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý, chỉ thấy hắn đang ăn uống vui vẻ, hai bên má phồng lên, thực sự rất đáng yêu, giống như một con chuột hamster vậy. Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn cảm thấy vô cùng may mắn, trước kia hắn đã học kỹ năng nấu ăn để thực hiện nhiệm vụ. Đúng là không có gì là vô ích cả.
------------- End chương 182: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất