[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 184: Tình Hình Hiện Tại Của Sở Mộ Thần
Trịnh Húc Siêu ngạc nhiên nhìn Sở Mộ Thần. Còn nhớ năm ngày trước, hắn vừa ra khỏi Truyền Tống Trận đã nhìn thấy một nam tử cực kỳ tuấn tú, lập tức nhiệt tình chào hỏi nhưng lại nhận được ánh mắt lạnh lùng.
Trịnh Húc Siêu cảm thấy hứng thú nên lập tức đi hỏi thăm thì mới biết nam tử này chính là con vợ lẽ của Sở gia. Mấy năm trước ta đến đại lục Hoàng Cực rèn luyện, đáng tiếc bị thương đan điền, hiện tại ta là một kẻ vô dụng không có tu vi. Nghe xong lời này, hắn cảm thấy tiếc hận một trận. Chẳng phải điều này sẽ làm người ta quên đi khuôn mặt tuấn tú của hắn sao?
Sau đó, hắn lại nghĩ đến người anh trai tàn tật của mình, không chỉ khuôn mặt bị biến dạng mà kinh mạch cũng bị tổn thương, hiện tại anh trai là một song nhi không ai mong muốn, quá là xứng đôi vừa lứa với phế nhân của Sở gia này.
"Không ngờ ngũ thiếu Sở gia cũng có thể chơi đàn, âm thanh cũng miễn cưỡng lọt tai ta."
Trịnh Húc Siêu mở chiếc quạt gấp trong tay ra, phẩy phẩy một chút. Đột nhiên hắn gấp chiếc quạt lại, dùng chiếc quạt nâng cằm Sở Mộ Thần lên.
Tấm tắc hai lần, Trịnh Húc Siêu thở dài: "Ngươi lớn lên đúng là không tồi, đúng là tiện nghi cho anh trai của ta. Nhưng mà hai kẻ phế vật ở cùng nhau, tổ hợp này đúng là xứng đôi."
Sở Mộ Thần nhắm mắt lại, không hề nhìn đến Trịnh Húc Siêu, hắn sợ sẽ không nhịn được mà bẻ gãy cổ người này.
Đúng lúc này, một người khác từ bên ngoài bước vào, nàng mặc một bộ y phục màu trắng như khói sương. Đến gần mới nhìn rõ dung nhan của nàng. Mắt nàng như chứa xuân thủy, trên đầu nàng được búi lên bằng một chiếc trâm khắc long phượng, xinh đẹp tuyệt trần. Ngón tay nàng trắng như ngọc, miệng tươi như hoa, mỗi nụ cười đều chạm đến trái tim người ta.
Người tới không ai khác chính là tứ tỷ của Sở Mộ Thần: Sở Mục Yên, khi nhìn thấy Trịnh Húc Siêu, trong mắt nàng hiện lên một tia yêu thích, gò má nàng ửng đỏ, ngượng ngùng lại rụt rè.
"Trịnh thiếu gia, ngươi cũng tới gặp ngũ ca của ta sao?" Giọng ca như chim hoàng anh của Sở Mục Yên vang lên làm say lòng người, phá vỡ yên tĩnh trong phòng.
"Ừ, hai nhà chúng ta sắp liên hôn nên ta muốn đến gặp anh rể tương lai. Vậy, Sở tiên tử cũng đặc biệt đến đây để thăm ngũ thiếu gia à? Không ngờ rằng tình cảm tỷ đệ các ngươi tốt như vậy, nếu anh trai của ta có thể đối xử với ta như tỷ đệ các ngươi thì tốt rồi.” Trịnh Húc Siêu mỉm cười với Sở Mục Yên, nhẹ nhàng lễ phép nói, trên mặt lộ ra vẻ mất mát và đau buồn.
Nghe thấy Trịnh Húc Siêu nói nàng và Sở Mộ Thần quan hệ rất tốt, Sở Mục Yên cười xấu hổ, tỷ đệ bọn họ co quan hệ tốt mới là lạ đó! Hôm nay nàng đặc biệt tới đây là để chế nhạo Sở Mộ Thần.
“ Ngươi đừng buồn, anh trai của ngươi không hiểu ngươi, nhưng vẫn còn có người hiểu ngươi mà." Sở Mục Yên dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Trịnh Húc Siêu, hàm ý nói.
Trịnh Húc Siêu là con trai thứ hai của gia chủ Trịnh gia. Nếu không có chuyện gì xảy ra, rất có thể hắn sẽ là người thừa kế của thương hội Hồng Phát và là gia chủ tương lai của Trịnh gia. Nếu kết hôn với hắn, về sau nàng sẽ trở thành phu nhân của Trịnh gia rồi.
Nghĩ đến đây, Sở Mục Yên dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn Trịnh Húc Siêu, không hề giấu diếm tình cảm của mình.
Trịnh Húc Siêu cảm nhận được ánh mắt của Sở Mục Yên, nhưng hắn lại giả vờ như không biết. Hướng Sở Mục Yên xin lỗi mà nói: "Mẹ ta cũng đã nói với ta chuyện này, Sở tiên tử chắc hẳn có chuyện muốn nói một mình với ngũ thiếu gia, cho nên Trịnh mỗ sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ”. Nói xong lời này, Trịnh Húc Siêu nhanh chóng rời khỏi.
"Trịnh thiếu chủ, hẹn gặp lại!" Sở Mục Yên bất đắc dĩ nhìn Trịnh Húc Siêu biến mất trong sân, hồi lâu không thể rời mắt.
Sở Mục Yên rất nhanh đã định thần lại. Khi nàng quay đầu nhìn Sở Mộ Thần lần nữa, trong mắt nàng hiện lên một tia phức tạp. Nhưng rất nhanh lại bị thay thế bằng một tia khoái ý: “ Đã trở thành phế vật rồi còn đánh đàn làm gì nữa? Ngũ đệ, ta báo cho ngươi một tin tức tốt. Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ lấy vợ và trở thành con rể của Trịnh gia đó.”
Sở Mục Yên nói xong, thấy Sở Mộ Thần không có phản ứng gì, lạnh lùng "Hừ" một tiếng, tiếp tục nói: "Nghe nói đại thiếu gia của Trịnh gia không chỉ bị hủy dung, mà cả kinh mạch cũng bị phế. Hai phế vật các ngươi về chung một nhà đúng là xứng đôi quá!”.
Sở Mộ Thần nhắm mắt lại, che đi sát ý trong mắt.
Hắn hết lần này đến lần khác cảnh báo bản thân rằng nên nhẫn nhịn thêm một chút, chỉ cần cứu được mẹ mình ra khỏi nơi ma quỷ này, hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Về phần cuộc hôn nhân mà Sở Mục Yên nhắc tới, hắn căn bản không để bụng. Gần đây hắn đang tìm cách tiến vào cấm địa của Sở gia, đáng tiếc người canh giữ cấm địa đều là trưởng lão Hợp Thể kỳ.
"Sở Mộ Thần, bổn tiểu thư đang nói với ngươi sao ngươi dám không nghe hả? Ngươi chỉ là một thứ con hoang do một con tiện thiếp đẻ ra mà thôi! Ngày xưa cha ta coi trọng ngươi vì ngươi có thể cống hiến một phần lực cho gia tộc. Bây giờ ngươi là một phế nhân, cha đã sớm vứt bỏ ngươi rồi, ít ngày nữa sẽ đem ngươi đến Trịnh gia, đến lúc đó, ngươi tự cầu phúc cho bản thân đi!" Sở Mục Yên kiêu ngạo nói, thuận thế còn vung tay lên, cổ cầm trên bàn rơi xuống đất.
Sở Mộ Thần ngẩng đầu tức giận nhìn Sở Mục Yên, trong mắt tràn đầy tức giận, nắm chặt tay, muốn ra tay, nhưng lại cố gắng kiềm chế.
Tiện thiếp! Con hoang! Rất tốt!
Một ngày nào đó, hắn sẽ nói cho những đứa con khác của Sở Vũ Ngạn, rốt cuộc ai mới là tiện thiếp, ai mới là con hoang!
Nợ ày, bổn thiếu gia nhớ kỹ. Những người này nợ mẹ con họ, sớm muộn gì cũng phải trả hết.
"Sao nào? Hiện tại ngươi mới tức giận sao?" Cảm nhận được hành vi kỳ quái của Sở Mộ Thần, Sở Mục Yên mỉm cười, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
"Nếu như ngươi tới đây chuyên môn chế nhạo ta, trào phúng ta, vậy mục đích của ngươi đã đạt được, hiện tại ngươi có thể đi rồi." Sở Mộ Ngôn dùng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Sở Mục Yên, phảng phất ngay sau đó sẽ nhào lên bổ cho nàng một kiếm.
"Hừ! Ngươi cho rằng ai nguyện ý ở lại cái nơi mà thứ con hoang đang ở như ngươi, bổn tiểu thư còn ngại bẩn chân? Phi, xui xẻo!" Sở Mục Yên nói xong, quay người, kiêu ngạo rời khỏi nơi Sở Mộ Thần đang ở.
Sau khi Sở Mục Yên rời đi, Sở Mộ Thần nổi điên, đập nát tất cả chén, ấm và những vật dụng dễ vỡ trong phòng. Trong khi chờ người hầu đến dọn dẹp, hắn trở về phòng, ủ rũ nằm xuống giường.
Đúng lúc này, một nam tử xuất hiện ở góc sân phía tây, nhưng người này đã nhanh chóng rời khỏi sân của hắn. Người này mạn cho rằng Sở Mộ Thần đã bị phế bỏ tu vi, không thể phát hiện ra sự hiện diện của mình. Khóe môi Sở Mộ Thần hơi cong lên, người này sáng sớm đã đến nơi ở của hắn, tu vi Kim Đan đỉnh.
Mặc dù Sở Mộ Thần hiện tại tu vi chỉ ở Kim Đan sơ kỳ, nhưng thần thức của hắn cũng đã tiếp cận Nguyên Anh kỳ, cho nên hắn có thể phát hiện được sự xuất hiện của người đó. Tất cả đều là nhờ Tiêu Lăng Hàn cung cấp Linh Hồn Thủy, nếu không thần thức của hắn cũng không có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Mặc dù hắn đã là một phế nhân, thế mà những người tự cho mình là con của chính thất kia vẫn không yên tâm, vẫn muốn phái người theo dõi hắn, nếu hắn không chết, bọn họ sẽ cảm thấy bất an.
Tại sao lại bất an? Sở Mộ Thần hơi nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư. Vì sao những người đó lại kiêng kị hắn như vậy? Theo lý thì đan điền của hắn đã bị thươn và hắn không có tu vi, đại năng Độ Kiếp kì hẳn là cũng chướng mắt mình đi.
Vậy tại sao họ lại cử người đi giám sát mình?
Còn điều gì khác mà hắn chưa nghĩ đến không?
Một tiếng sau...
Một nam tử trông khoảng 27 – 28 tuổi bước vào sân nhỏ nơi Sở Mộ Thần ở, mang theo một nhóm người hầu.
"Nghiệt tử, ngươi lại bắt nạt Tứ tỷ của ngươi đúng không?"
Người còn chưa tới mà đã nghe thấy giọng rồi.
Một giọng nói giận dữ truyền vào tai Sở Mộ Thần, thanh âm vừa quen lại vừa xa lạ. Hắn chán nản nằm trên giường ngoáy tai.
Một tiếng "Ầm" vang lên, cửa bị mở ra một cách thô bạo. Sở Mộ Thần đứng dậy, dựa vào giường.
Phòng của hắn rất ngăn nắp, trong góc có một chiếc giường đơn giản, một đầu treo rèm, một đầu là bức tường bụi bặm. Mặt đất được lát bằng gạch, tuy không có bụi nhưng lại rất ẩm ướt, giống như đã lâu không được ai dọn dẹp qua.
Lúc này Sở Mộ Thần quay đầu lại, liền nhìn thấy một người mặc pháp y màu tím đi vào. Trên hông có thắt lưng được làm bằng tơ nhện vàng, mái tóc đen được vấn bằng một chiếc quan bằng ngọc. Thân hình mảnh khảnh thẳng tắp, cả người phong thần tuấn lãng, bên trong lại lộ ra ngạo khí bẩm sinh. Hắn có khuôn mặt giống Sở Mộ Thần, toàn bộ khuôn mặt đều bình tĩnh đáng sợ, lông mày dày như sơn, đôi mắt như sao. Khi hắn nhìn Sở Mộ Thần, không giống như đang nhìn con ruột của mình, mà giống như hắn đang nhìn kẻ thù giết cha thì đúng hơn.
Người này không ai khác chính là cha của Sở Mộ Thần: Sở Vũ Ngạn, gia chủ của Sở gia và là người cầm quyền của thương hội Thiên Tinh, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
“Khụ khụ khụ” Sở Mộ Thần ho yếu ớt, “phụt” một cái, một ngụm máu tươi đã phun ra.
Đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn cha mình, giọng run run hỏi: “Cha muốn giết ta phải không? Hổ dữ không ăn thịt con. Ta , một phàm nhân không có tu vi, không thể chịu nổi uy áp của đại năng Nguyên Anh như ngài.’
Sở Vũ Ngạn hừ lạnh một tiếng, mới thu hồi uy áp trên người hắn.
"Tứ tỷ của ngươi vừa rồi là có ý tốt tới gặp ngươi, ngươi vì cái gì ức hiếp nàng?" Sở Vũ Ngạn khinh thường nhìn Sở Mộ Thần hỏi.
"Tứ tỷ thật biết nói đùa. Ta, một phàm nhân không có tu vi mà ức hiếp được nàng? Với tu vi của nàng là Trúc Cơ trung kỳ, cho dù nàng tùy tiện vung tay áo, ta cũng phải nằm trên giường mấy ngày. Cha, cha nói có phải không? Ta không biết ta àm sao có thể ức hiếp được Tứ tỷ?” Sở Mộ Thần ngẩng lên sắc mặt tái nhợt, cay đắng nói.
Nói xong, hắn cụp mắt xuống để che đậy ngọn lửa giận dữ trong lòng và sát ý ngập trời trong mắt.
Sở Vũ Ngạn nghe Sở Mộ Thần nói, liền cảm thấy cũng có lý, cho nên cũng không truy cứu thêm vấn đề này nữa. Sau đó hắn nói: “Hai tháng nay ngươi chăm sóc sức khỏe thật tốt, cha ngươi đã tìm được một hôn sự cho ngươi. Đối phương là Trịnh Húc Vân, đại thiếu gia của thương hội Hồng Phát, hai tháng nữa ngươi sẽ kết hôn. Thực lực của thương hội Hồng Phát không thể so sánh với thương hội Thiên Tinh của chúng ta. Nhưng mà, hiện tại thương hội Tài Nguyên đang đối với thương hội Thiên Tinh như hổ rình mồi. Với sự giúp đỡ của thương hội Hồng Phát, ta tin rằng thương hội Tài Nguyên sẽ không dám dễ dàng ra tay với chúng ta”.
--------------- End chương 184 -----------------
Trịnh Húc Siêu cảm thấy hứng thú nên lập tức đi hỏi thăm thì mới biết nam tử này chính là con vợ lẽ của Sở gia. Mấy năm trước ta đến đại lục Hoàng Cực rèn luyện, đáng tiếc bị thương đan điền, hiện tại ta là một kẻ vô dụng không có tu vi. Nghe xong lời này, hắn cảm thấy tiếc hận một trận. Chẳng phải điều này sẽ làm người ta quên đi khuôn mặt tuấn tú của hắn sao?
Sau đó, hắn lại nghĩ đến người anh trai tàn tật của mình, không chỉ khuôn mặt bị biến dạng mà kinh mạch cũng bị tổn thương, hiện tại anh trai là một song nhi không ai mong muốn, quá là xứng đôi vừa lứa với phế nhân của Sở gia này.
"Không ngờ ngũ thiếu Sở gia cũng có thể chơi đàn, âm thanh cũng miễn cưỡng lọt tai ta."
Trịnh Húc Siêu mở chiếc quạt gấp trong tay ra, phẩy phẩy một chút. Đột nhiên hắn gấp chiếc quạt lại, dùng chiếc quạt nâng cằm Sở Mộ Thần lên.
Tấm tắc hai lần, Trịnh Húc Siêu thở dài: "Ngươi lớn lên đúng là không tồi, đúng là tiện nghi cho anh trai của ta. Nhưng mà hai kẻ phế vật ở cùng nhau, tổ hợp này đúng là xứng đôi."
Sở Mộ Thần nhắm mắt lại, không hề nhìn đến Trịnh Húc Siêu, hắn sợ sẽ không nhịn được mà bẻ gãy cổ người này.
Đúng lúc này, một người khác từ bên ngoài bước vào, nàng mặc một bộ y phục màu trắng như khói sương. Đến gần mới nhìn rõ dung nhan của nàng. Mắt nàng như chứa xuân thủy, trên đầu nàng được búi lên bằng một chiếc trâm khắc long phượng, xinh đẹp tuyệt trần. Ngón tay nàng trắng như ngọc, miệng tươi như hoa, mỗi nụ cười đều chạm đến trái tim người ta.
Người tới không ai khác chính là tứ tỷ của Sở Mộ Thần: Sở Mục Yên, khi nhìn thấy Trịnh Húc Siêu, trong mắt nàng hiện lên một tia yêu thích, gò má nàng ửng đỏ, ngượng ngùng lại rụt rè.
"Trịnh thiếu gia, ngươi cũng tới gặp ngũ ca của ta sao?" Giọng ca như chim hoàng anh của Sở Mục Yên vang lên làm say lòng người, phá vỡ yên tĩnh trong phòng.
"Ừ, hai nhà chúng ta sắp liên hôn nên ta muốn đến gặp anh rể tương lai. Vậy, Sở tiên tử cũng đặc biệt đến đây để thăm ngũ thiếu gia à? Không ngờ rằng tình cảm tỷ đệ các ngươi tốt như vậy, nếu anh trai của ta có thể đối xử với ta như tỷ đệ các ngươi thì tốt rồi.” Trịnh Húc Siêu mỉm cười với Sở Mục Yên, nhẹ nhàng lễ phép nói, trên mặt lộ ra vẻ mất mát và đau buồn.
Nghe thấy Trịnh Húc Siêu nói nàng và Sở Mộ Thần quan hệ rất tốt, Sở Mục Yên cười xấu hổ, tỷ đệ bọn họ co quan hệ tốt mới là lạ đó! Hôm nay nàng đặc biệt tới đây là để chế nhạo Sở Mộ Thần.
“ Ngươi đừng buồn, anh trai của ngươi không hiểu ngươi, nhưng vẫn còn có người hiểu ngươi mà." Sở Mục Yên dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Trịnh Húc Siêu, hàm ý nói.
Trịnh Húc Siêu là con trai thứ hai của gia chủ Trịnh gia. Nếu không có chuyện gì xảy ra, rất có thể hắn sẽ là người thừa kế của thương hội Hồng Phát và là gia chủ tương lai của Trịnh gia. Nếu kết hôn với hắn, về sau nàng sẽ trở thành phu nhân của Trịnh gia rồi.
Nghĩ đến đây, Sở Mục Yên dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn Trịnh Húc Siêu, không hề giấu diếm tình cảm của mình.
Trịnh Húc Siêu cảm nhận được ánh mắt của Sở Mục Yên, nhưng hắn lại giả vờ như không biết. Hướng Sở Mục Yên xin lỗi mà nói: "Mẹ ta cũng đã nói với ta chuyện này, Sở tiên tử chắc hẳn có chuyện muốn nói một mình với ngũ thiếu gia, cho nên Trịnh mỗ sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ”. Nói xong lời này, Trịnh Húc Siêu nhanh chóng rời khỏi.
"Trịnh thiếu chủ, hẹn gặp lại!" Sở Mục Yên bất đắc dĩ nhìn Trịnh Húc Siêu biến mất trong sân, hồi lâu không thể rời mắt.
Sở Mục Yên rất nhanh đã định thần lại. Khi nàng quay đầu nhìn Sở Mộ Thần lần nữa, trong mắt nàng hiện lên một tia phức tạp. Nhưng rất nhanh lại bị thay thế bằng một tia khoái ý: “ Đã trở thành phế vật rồi còn đánh đàn làm gì nữa? Ngũ đệ, ta báo cho ngươi một tin tức tốt. Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ lấy vợ và trở thành con rể của Trịnh gia đó.”
Sở Mục Yên nói xong, thấy Sở Mộ Thần không có phản ứng gì, lạnh lùng "Hừ" một tiếng, tiếp tục nói: "Nghe nói đại thiếu gia của Trịnh gia không chỉ bị hủy dung, mà cả kinh mạch cũng bị phế. Hai phế vật các ngươi về chung một nhà đúng là xứng đôi quá!”.
Sở Mộ Thần nhắm mắt lại, che đi sát ý trong mắt.
Hắn hết lần này đến lần khác cảnh báo bản thân rằng nên nhẫn nhịn thêm một chút, chỉ cần cứu được mẹ mình ra khỏi nơi ma quỷ này, hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Về phần cuộc hôn nhân mà Sở Mục Yên nhắc tới, hắn căn bản không để bụng. Gần đây hắn đang tìm cách tiến vào cấm địa của Sở gia, đáng tiếc người canh giữ cấm địa đều là trưởng lão Hợp Thể kỳ.
"Sở Mộ Thần, bổn tiểu thư đang nói với ngươi sao ngươi dám không nghe hả? Ngươi chỉ là một thứ con hoang do một con tiện thiếp đẻ ra mà thôi! Ngày xưa cha ta coi trọng ngươi vì ngươi có thể cống hiến một phần lực cho gia tộc. Bây giờ ngươi là một phế nhân, cha đã sớm vứt bỏ ngươi rồi, ít ngày nữa sẽ đem ngươi đến Trịnh gia, đến lúc đó, ngươi tự cầu phúc cho bản thân đi!" Sở Mục Yên kiêu ngạo nói, thuận thế còn vung tay lên, cổ cầm trên bàn rơi xuống đất.
Sở Mộ Thần ngẩng đầu tức giận nhìn Sở Mục Yên, trong mắt tràn đầy tức giận, nắm chặt tay, muốn ra tay, nhưng lại cố gắng kiềm chế.
Tiện thiếp! Con hoang! Rất tốt!
Một ngày nào đó, hắn sẽ nói cho những đứa con khác của Sở Vũ Ngạn, rốt cuộc ai mới là tiện thiếp, ai mới là con hoang!
Nợ ày, bổn thiếu gia nhớ kỹ. Những người này nợ mẹ con họ, sớm muộn gì cũng phải trả hết.
"Sao nào? Hiện tại ngươi mới tức giận sao?" Cảm nhận được hành vi kỳ quái của Sở Mộ Thần, Sở Mục Yên mỉm cười, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
"Nếu như ngươi tới đây chuyên môn chế nhạo ta, trào phúng ta, vậy mục đích của ngươi đã đạt được, hiện tại ngươi có thể đi rồi." Sở Mộ Ngôn dùng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Sở Mục Yên, phảng phất ngay sau đó sẽ nhào lên bổ cho nàng một kiếm.
"Hừ! Ngươi cho rằng ai nguyện ý ở lại cái nơi mà thứ con hoang đang ở như ngươi, bổn tiểu thư còn ngại bẩn chân? Phi, xui xẻo!" Sở Mục Yên nói xong, quay người, kiêu ngạo rời khỏi nơi Sở Mộ Thần đang ở.
Sau khi Sở Mục Yên rời đi, Sở Mộ Thần nổi điên, đập nát tất cả chén, ấm và những vật dụng dễ vỡ trong phòng. Trong khi chờ người hầu đến dọn dẹp, hắn trở về phòng, ủ rũ nằm xuống giường.
Đúng lúc này, một nam tử xuất hiện ở góc sân phía tây, nhưng người này đã nhanh chóng rời khỏi sân của hắn. Người này mạn cho rằng Sở Mộ Thần đã bị phế bỏ tu vi, không thể phát hiện ra sự hiện diện của mình. Khóe môi Sở Mộ Thần hơi cong lên, người này sáng sớm đã đến nơi ở của hắn, tu vi Kim Đan đỉnh.
Mặc dù Sở Mộ Thần hiện tại tu vi chỉ ở Kim Đan sơ kỳ, nhưng thần thức của hắn cũng đã tiếp cận Nguyên Anh kỳ, cho nên hắn có thể phát hiện được sự xuất hiện của người đó. Tất cả đều là nhờ Tiêu Lăng Hàn cung cấp Linh Hồn Thủy, nếu không thần thức của hắn cũng không có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Mặc dù hắn đã là một phế nhân, thế mà những người tự cho mình là con của chính thất kia vẫn không yên tâm, vẫn muốn phái người theo dõi hắn, nếu hắn không chết, bọn họ sẽ cảm thấy bất an.
Tại sao lại bất an? Sở Mộ Thần hơi nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư. Vì sao những người đó lại kiêng kị hắn như vậy? Theo lý thì đan điền của hắn đã bị thươn và hắn không có tu vi, đại năng Độ Kiếp kì hẳn là cũng chướng mắt mình đi.
Vậy tại sao họ lại cử người đi giám sát mình?
Còn điều gì khác mà hắn chưa nghĩ đến không?
Một tiếng sau...
Một nam tử trông khoảng 27 – 28 tuổi bước vào sân nhỏ nơi Sở Mộ Thần ở, mang theo một nhóm người hầu.
"Nghiệt tử, ngươi lại bắt nạt Tứ tỷ của ngươi đúng không?"
Người còn chưa tới mà đã nghe thấy giọng rồi.
Một giọng nói giận dữ truyền vào tai Sở Mộ Thần, thanh âm vừa quen lại vừa xa lạ. Hắn chán nản nằm trên giường ngoáy tai.
Một tiếng "Ầm" vang lên, cửa bị mở ra một cách thô bạo. Sở Mộ Thần đứng dậy, dựa vào giường.
Phòng của hắn rất ngăn nắp, trong góc có một chiếc giường đơn giản, một đầu treo rèm, một đầu là bức tường bụi bặm. Mặt đất được lát bằng gạch, tuy không có bụi nhưng lại rất ẩm ướt, giống như đã lâu không được ai dọn dẹp qua.
Lúc này Sở Mộ Thần quay đầu lại, liền nhìn thấy một người mặc pháp y màu tím đi vào. Trên hông có thắt lưng được làm bằng tơ nhện vàng, mái tóc đen được vấn bằng một chiếc quan bằng ngọc. Thân hình mảnh khảnh thẳng tắp, cả người phong thần tuấn lãng, bên trong lại lộ ra ngạo khí bẩm sinh. Hắn có khuôn mặt giống Sở Mộ Thần, toàn bộ khuôn mặt đều bình tĩnh đáng sợ, lông mày dày như sơn, đôi mắt như sao. Khi hắn nhìn Sở Mộ Thần, không giống như đang nhìn con ruột của mình, mà giống như hắn đang nhìn kẻ thù giết cha thì đúng hơn.
Người này không ai khác chính là cha của Sở Mộ Thần: Sở Vũ Ngạn, gia chủ của Sở gia và là người cầm quyền của thương hội Thiên Tinh, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
“Khụ khụ khụ” Sở Mộ Thần ho yếu ớt, “phụt” một cái, một ngụm máu tươi đã phun ra.
Đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn cha mình, giọng run run hỏi: “Cha muốn giết ta phải không? Hổ dữ không ăn thịt con. Ta , một phàm nhân không có tu vi, không thể chịu nổi uy áp của đại năng Nguyên Anh như ngài.’
Sở Vũ Ngạn hừ lạnh một tiếng, mới thu hồi uy áp trên người hắn.
"Tứ tỷ của ngươi vừa rồi là có ý tốt tới gặp ngươi, ngươi vì cái gì ức hiếp nàng?" Sở Vũ Ngạn khinh thường nhìn Sở Mộ Thần hỏi.
"Tứ tỷ thật biết nói đùa. Ta, một phàm nhân không có tu vi mà ức hiếp được nàng? Với tu vi của nàng là Trúc Cơ trung kỳ, cho dù nàng tùy tiện vung tay áo, ta cũng phải nằm trên giường mấy ngày. Cha, cha nói có phải không? Ta không biết ta àm sao có thể ức hiếp được Tứ tỷ?” Sở Mộ Thần ngẩng lên sắc mặt tái nhợt, cay đắng nói.
Nói xong, hắn cụp mắt xuống để che đậy ngọn lửa giận dữ trong lòng và sát ý ngập trời trong mắt.
Sở Vũ Ngạn nghe Sở Mộ Thần nói, liền cảm thấy cũng có lý, cho nên cũng không truy cứu thêm vấn đề này nữa. Sau đó hắn nói: “Hai tháng nay ngươi chăm sóc sức khỏe thật tốt, cha ngươi đã tìm được một hôn sự cho ngươi. Đối phương là Trịnh Húc Vân, đại thiếu gia của thương hội Hồng Phát, hai tháng nữa ngươi sẽ kết hôn. Thực lực của thương hội Hồng Phát không thể so sánh với thương hội Thiên Tinh của chúng ta. Nhưng mà, hiện tại thương hội Tài Nguyên đang đối với thương hội Thiên Tinh như hổ rình mồi. Với sự giúp đỡ của thương hội Hồng Phát, ta tin rằng thương hội Tài Nguyên sẽ không dám dễ dàng ra tay với chúng ta”.
--------------- End chương 184 -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất