[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 187: Có Được Sinh Linh Châu
EDITOR: ĐỂ THÂN THIẾT HƠN THÌ MÌNH SẼ CHO HAI BẠN XƯNG HÔ TÊN KHÁC ĐI MỘT TÍ NHÉ
Tiêu Lăng Hàn đặt viên châu vào tay người trong bức họa, nơi đó vừa lúc có một khe lõm hình tròn.
Sau khi đặt xuống, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều chú ý tới biến hóa trong thạch thất.
Một phút trôi qua.
Năm phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Chờ một lúc, vẫn không có phản ứng, Thượng Quan Huyền Ý cau mày, lo lắng nói: " A Hàn, hình như cái này không có tác dụng, chẳng lẽ viên châu này chỉ là vật trang trí thôi sao?"
"Không thể nào, nếu như không có tác dụng, vậy chúng ta có thể bị nhốt ở chỗ này mãi mãi." Tiêu Lăng Hàn không khỏi cau mày. Chuyện này sao có thể khác với hắn nghĩ được? Chẳng lẽ thật sự là hắn đã đoán sai?
Tiêu Lăng Hàn không bỏ cuộc, lại cầm viên châu lên, nhìn xem, lại đặt vào lần nữa, đưa linh khí vào, kết quả là vừa đưa linh khí vào thì không thể dừng lại. Viên châu điên cuồng rút lấy linh khí trong cơ thể Tiêu Lăng Hàn, cho dù trong cơ thể hắn có nhiều linh khí nhưng hắn cũng không thể chịu đựng được việc rút ra vô tận như vậy!
Thượng Quan Huyền Ý thấy thế, vội vàng lấy linh thạch ra đặt vào trong tay Tiêu Lăng Hàn: “A Hàn, huynh nhanh hấp thu linh khí trong linh thạch đi.”
Tiêu Lăng Hàn không có thời gian suy nghĩ, đành phải cố gắng hấp thu linh khí trong linh thạch, kết quả linh khí bổ sung vẫn kém xa linh khí bị tiêu hao.
" Ý Ý, em mau giúp ta bố trí Tụ Hồn Trận, sau đó lại bố trí Khóa Hồn Trận ở trong Tụ Hồn Trận."
Cho dù linh khí hấp thu không theo kịp linh khí bị rút ra nhưng Tiêu Lăng Hàn cũng phải tiếp tục hấp thu, nếu không thì rất có thể hắn sẽ bị hút đến khô quắt trước khi Thượng Quan Huyền Ý bố trí trận pháp xong.
Thượng Quan Huyền Ý nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, không nói một lời, lấy trận bàn ra, nhanh chóng bố trí trận pháp. Đây là lần bố trí trận pháp nhanh nhất của hắn từ trước đến nay, Thượng Quan Huyền Ý cả người đầy mồ hôi, nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn tạm thời vẫn bình an vô sự, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
"A Hàn, trận pháp bố trí xong rồi."
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lăng Hàn có chút tái nhợt, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý có chút căng thẳng. Sau khi Tiêu Lăng Hàn tiến vào trận pháp, hắn liền mở ra trận pháp, bản thân cũng tiến vào trong trận. Tiêu Lăng Hàn còn chưa kịp hỏi cái gì, Thượng Quan Huyền Ý đã nói: “Chúng ta cùng nhau.” Sau đó hắn cũng đặt tay lên viên châu.
Quả nhiên tốc độ hấp thu linh khí của viên châu trong cơ thể Tiêu Lăng Hàn chậm lại rất nhiều.
Biết có tác dụng, Tiêu Lăng Hàn lấy ra linh thạch thượng phẩm từ trong nhẫn không gian, đặt vào trong trận pháp, sau khi nhắm mắt ngồi đả tọa với Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu hấp thu linh khí trong linh thạch.
Cảnh tượng mà hai người tu luyện lớn hơn rất nhiều so với người bình thường, may mắn ở đây không có người nào khác, nếu không họ sẽ bị sốc trước hiện tượng do hai người tu luyện gây ra. Chỉ thấy trong trận pháp, bởi vì linh khí trong linh thạch được hấp thu quá nhanh, nên đã hình thành hai vòng xoáy linh khí, một vòng xoáy hơi to hơn, tất nhiên là do Tiêu Lăng Hàn gây ra.
Nhìn thấy linh thạch thượng phẩm trong tay đã gần dùng hết, mà viên châu vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Trong linh thạch trung phẩm có rất nhiều tạp chất, hai người bọn họ đang cấp bách cần linh khí, không thể từ từ bài xuất tạp chất trong linh thạch trung phẩm. Bất đắc dĩ, Tiêu Lăng Hàn đành phải lấy ra linh thạch thượng phẩm, trước tiên hắn lấy ra 8.000 viên linh thạch thượng phẩm.
Mười phút sau, 8.000 viên linh thạch thượng phẩm đã dùng hết, Tiêu Lăng Hàn lại lấy ra 20.000 viên linh thạch thượng phẩm.
Nửa giờ sau, toàn bộ 20.000 viên linh thạch thượng phẩm đều bị tiêu hao.
Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn hộc máu, linh thạch của hắn cứ như vậy không còn nữa.
Vì mạng nhỏ của mình, hắn lại lấy ra thêm 50.000 viên linh thạch thượng phẩm.
Một giờ sau, viên châu cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại, không còn hấp thu linh khí từ hai người nữa.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều toát mồ hôi hột, nhìn viên châu trong tay, trong lòng có chút sợ hãi.
Sau khi viên châu ngừng hấp thu linh khí từ hai người, nó từ từ bắt đầu xoay tròn và tỏa ra ánh sáng xanh.
Cả hai người đều cảnh giác nhìn viên châu, sợ nó lại làm ra chuyện quỷ gì khác.
Mười lăm phút sau, viên châu ngừng quay, vòng quanh Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, sau đó lao vào thức hải của Tiêu Lăng Hàn, hoàn toàn không cho bọn họ thời gian phản ứng.
"A Hàn!" Thượng Quan Huyền Ý kinh hãi kêu lên. Hắn khẩn trương nhìn Tiêu Lăng Hàn, phát hiện hắn không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao đâu,” Khi viên châu bay về phía mình, Tiêu Lăng Hàn có cảm giác kỳ lạ, tâm thần tương liên. Xem ra viên châu này vốn là của hắn, trên đó còn có một luồng khí tức quen thuộc, chính là khí tức trong không gian Long Ngọc.
Tiêu Lăng Hàn nhắm mắt lại, cảm nhận một chút, viên châu sau khi tiến vào thức hải hắn liền bay thẳng vào trong không gian Long Ngọc, lơ lửng trên ao, chính là thứ mà hắn lúc đầu còn tưởng là “linh tuyền”. Hắn nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, mang theo người tiến vào không gian Long Ngọc.
Hai người trực tiếp xuất hiện ở dược điền, chăm chú nhìn những viên châu lơ lửng phía trên.
"A Hàn, không phải nó cứ mãi lơ lửng như thế chứ ?"
" Chờ một chút nữa hẳn sẽ có thay đổi."
Tiêu Lăng Hàn vừa nói xong những lời này, viên châu liền bay thẳng vào ao, nước trong ao bắt đầu sủi bọt, giống như đang sôi.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều vô thức lùi về sau vài bước, nhìn nước sôi trong ao, không biết viên châu này rốt cuộc đang làm cái gì.
Mãi đến mười phút sau, cái ao xuất hiện trước mặt bọn họ nhỏ hơn trước ba lần, nước bên trong không còn trong vắt nữa mà có màu xanh nhạt.
“Nước này có thể uống được không?” Thượng Quan Huyền Ý đưa tay vốc một nắm nước, ngửi ngửi, phát hiện không có mùi vị gì, nhưng lại có thể cảm giác được bên trong có linh khí rất nồng đậm.
" Có thể uống. Hiện tại nó là linh tuyền, nước linh tuyền chân chính. Uống loại nước này tương đương với hấp thu linh khí trong linh thạch."
Tiêu Lăng Hàn đi tới bên cạnh Thượng Quan Huyền Ý, lấy ra một cái ly, rót đầy một ly đó, đưa tới bên miệng Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý đang muốn uống hết nước trong cốc. Không ngờ chỉ mới uống được một nửa Tiêu Lăng Hàn đã ngừng. Hắn trơ mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn uống hết nước trong ly ngay chỗ mình vừa uống.
Thấy ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý trông mong nhìn mình, Tiêu Lăng Hàn đưa tay nắm lấy gáy hắn, xác định chính xác vị trí môi hắn, đút cho hắn nước vừa uống. Thuận tiện hôn thêm mấy phát, sau đó Tiêu Lăng Hàn miễn cưỡng buông Thượng Quan Huyền Ý ra.
Nhìn thấy đôi mắt mê mang và đôi má đỏ bừng của Thượng Quan Huyền Ý sau khi bị hắn hôn, Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn làm điều gì đó cấm thiếu nhi. Nghĩ rằng bây giờ chưa phải lúc nên đành phải từ bỏ ý định đó.
"Hương vị thế nào?" Tiêu Lăng Hàn chơi chữ hỏi.
Thượng Quan Huyền Ý chẹp chẹp miệng nói: “Không nếm được hương vị gì cả.”
Tiêu Lăng Hàn nguy hiểm nheo mắt lại: "Thật sự không nếm được sao? Hửm?"
"Huynh không tin sao? Vậy lại rót thêm một ly nước nữa nếm thử đi?" Thượng Quan Huyền Ý mở to đôi mắt hoa đào, ngây thơ nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nghi ngờ Thượng Quan Huyền Ý nhất định là cố ý làm như vậy, nhưng tên nhóc này lại luôn thích làm ra vẻ ngốc nghếch vô tội, hắn đã quen rồi. Nhìn vẻ ngoài ngây ngô và dễ thương kia mà khiến trái tim hắn sắp tan chảy.
Loại nước linh tuyền này thực sự không có mùi vị gì, tuy có màu sắc hơi giống trà xanh nhưng lại có khá nhiều linh khí. Chỉ là cái ao này đã bị thu hẹp lại rất nhiều nên cần phải sử dụng tiết kiệm, không được hoang phí.
Nó có thể được sử dụng trong các trận chiến để bổ sung linh khí kịp thời. Nghĩ đến đây, Tiêu Linh Hàn lấy ra một cái Càn Khôn Hồ, thu thập một ít nước linh tuyền, sau đó đưa nó cho Thượng Quan Huyền Ý.
"Cám ơn huynh nha~." Thượng Quan Huyền Ý nhận lấy hồ lô xong, vui vẻ nói với Tiêu Lăng Hàn.
“Vậy Ý Ý định cảm ơn ta thế nào đây?”
"A?" Ta chỉ lịch sự một chút thôi, sao tự dưng lại nghiêm túc thế?
Tiêu Lăng Hàn chỉ vào má của mình, ý tứ không thể nào rõ ràng hơn.
Thượng Quan Huyền Ý mặt không dày như Tiêu Lăng Hàn, nhưng lại có thể giả vờ vô tội, hắn nghi hoặc hỏi: “Mặt của huynh có vấn đề gì hả?”
Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy mình đang là đàn gảy tai trâu. Tại sao Thượng Quan Huyền Ý lại không hiểu được ý của hắn? Chẳng lẽ độ ăn ý của hai người không đủ? Chưa tới tâm hợp ý đầu?
“Không có gì!” Nói xong, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng hôn lên gương mặt của Thượng Quan Huyền Ý.
Tục ngữ có câu: “Núi không hướng ta, ta hướng núi đi.” Thượng Quan Huyền Ý không tới hôn mình, nhưng chính mình hôn hắn là một chuyện khác. Tiêu Lăng Hàn nghĩ rằng một trong hai người phải chủ động một chút, vì Thượng Quan Hiên Di tương đối nhút nhát nên mình nên chủ động một ít. Dù sao từ nay về sau hắn cũng sẽ là người bị mình đè.
Nếu Thượng Quan Huyền Ý nếu biết vừa rồi chỉ vì hắn không hôn Tiêu Lăng Hàn, mà bị đè cả đời, có lẽ hắn sẽ lập tức ôm lấy Tiêu Lăng Hàn hôn một trăm luôn ấy chứ. Đáng tiếc... Sau này hắn phát hiện thì đã quá muộn!
Thượng Quan Huyền Ý cảm giác được trên mặt mình có thứ gì mềm mại chạm vào, có chút ấm áp. Hắn cảm giác được bây giờ Tiêu Lăng Hàn mặt dày hơn cả áo chống đạn, cho dù mình có thúc ngựa thì cũng không đuổi kịp hắn. Đúng rồi, Tiêu Lăng Hàn không phải vẫn luôn nói thích nữ nhân sao? Hắn thích mình từ khi nào vậy? (´・ω・`)?
"A Hàn, huynh thích ta khi nào vậy?" Nghĩ tới liền hỏi, Thượng Quan Huyền Ý không tự mình đoán được.
"Em muốn biết hửm?"
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, hắn thật sự rất tò mò.
"Vậy ta càng không nói đó!"
"Huynh... Hừ!" Tức chết hắn, Tiêu Lăng Hàn vẫn là Tiêu Đại Ma Vương! Thượng Quan Huyền Ý trong lòng tức giận nghĩ xem mình có thể làm gì để hòa một ván này, nhưng nghĩ đến sự xảo quyệt của Tiêu Lăng Hàn, hắn lại cảm thấy thà từ bỏ còn tốt hơn.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý lại tức giận mà phồng má lên, trông thật đáng yêu. đưa tay chạm vào má hắn, thuận tiện còn nhéo nhéo một chút, cảm giác vẫn giống y như khi hắn còn nhỏ.
"Lăng Hàn, huynh véo mặt ta sắp hỏng rồi đó!" Hất tay Tiêu Lăng Hàn ra, Thượng Quan Huyền Ý trừng hắn một cái. Bây giờ mình đã lớn như vậy rồi mà hắn vẫn véo mặt mình như lần đầu nhìn thấy.
"Dù sao ta đã thích em rồi, em không phải lo không có ai rước!" Tiêu Lăng Hàn vòng tay ôm Thượng Quan Huyền Ý vào trong lòng, thản nhiên nói.
"Nhưng mặt ta sẽ trở nên méo mó xấu xí!"
"Ồ, vậy sau này ta sẽ cố gắng không véo em nữa là được."
"Huynh nhớ đó!"
"Trí nhớ của ta không tốt lắm, em giúp ta nhớ đi?"
"..." A, Lại cái câu này!
"A Hàn, viên châu vừa rồi là cái gì? Vì sao ta cảm thấy nó là một phần không gian Long Ngọc vậy?"
"Ừ, nó tên là Sinh Linh Châu. Nó là thứ có thể tái tạo linh khí, quả thực là một phần của không gian này. Ta không biết tại sao năm đó không gian tùy thân này lại bị xé thành từng mảnh. Sở dĩ nó hấp thụ nhiều linh khí như vậy là bởi vì Sinh Linh Châu đang trên đà cạn kiệt, nếu một số linh khí không được bổ sung kịp thời, nó sẽ chết. Sở dĩ như vậy là vì nó đã người bị phong ấn, nó phải ở trong nước mới có hiệu quả."
Tiêu Lăng Hàn tựa đầu vào vai Thượng Quan Huyền Ý, nhìn vành tai tròn trịa kia, lại muốn cắn một miếng. Nghĩ là làm, hắn trực tiếp cắn một cái.
------------- End chương 187: ----------------
Tiêu Lăng Hàn đặt viên châu vào tay người trong bức họa, nơi đó vừa lúc có một khe lõm hình tròn.
Sau khi đặt xuống, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều chú ý tới biến hóa trong thạch thất.
Một phút trôi qua.
Năm phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Chờ một lúc, vẫn không có phản ứng, Thượng Quan Huyền Ý cau mày, lo lắng nói: " A Hàn, hình như cái này không có tác dụng, chẳng lẽ viên châu này chỉ là vật trang trí thôi sao?"
"Không thể nào, nếu như không có tác dụng, vậy chúng ta có thể bị nhốt ở chỗ này mãi mãi." Tiêu Lăng Hàn không khỏi cau mày. Chuyện này sao có thể khác với hắn nghĩ được? Chẳng lẽ thật sự là hắn đã đoán sai?
Tiêu Lăng Hàn không bỏ cuộc, lại cầm viên châu lên, nhìn xem, lại đặt vào lần nữa, đưa linh khí vào, kết quả là vừa đưa linh khí vào thì không thể dừng lại. Viên châu điên cuồng rút lấy linh khí trong cơ thể Tiêu Lăng Hàn, cho dù trong cơ thể hắn có nhiều linh khí nhưng hắn cũng không thể chịu đựng được việc rút ra vô tận như vậy!
Thượng Quan Huyền Ý thấy thế, vội vàng lấy linh thạch ra đặt vào trong tay Tiêu Lăng Hàn: “A Hàn, huynh nhanh hấp thu linh khí trong linh thạch đi.”
Tiêu Lăng Hàn không có thời gian suy nghĩ, đành phải cố gắng hấp thu linh khí trong linh thạch, kết quả linh khí bổ sung vẫn kém xa linh khí bị tiêu hao.
" Ý Ý, em mau giúp ta bố trí Tụ Hồn Trận, sau đó lại bố trí Khóa Hồn Trận ở trong Tụ Hồn Trận."
Cho dù linh khí hấp thu không theo kịp linh khí bị rút ra nhưng Tiêu Lăng Hàn cũng phải tiếp tục hấp thu, nếu không thì rất có thể hắn sẽ bị hút đến khô quắt trước khi Thượng Quan Huyền Ý bố trí trận pháp xong.
Thượng Quan Huyền Ý nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, không nói một lời, lấy trận bàn ra, nhanh chóng bố trí trận pháp. Đây là lần bố trí trận pháp nhanh nhất của hắn từ trước đến nay, Thượng Quan Huyền Ý cả người đầy mồ hôi, nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn tạm thời vẫn bình an vô sự, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
"A Hàn, trận pháp bố trí xong rồi."
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lăng Hàn có chút tái nhợt, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý có chút căng thẳng. Sau khi Tiêu Lăng Hàn tiến vào trận pháp, hắn liền mở ra trận pháp, bản thân cũng tiến vào trong trận. Tiêu Lăng Hàn còn chưa kịp hỏi cái gì, Thượng Quan Huyền Ý đã nói: “Chúng ta cùng nhau.” Sau đó hắn cũng đặt tay lên viên châu.
Quả nhiên tốc độ hấp thu linh khí của viên châu trong cơ thể Tiêu Lăng Hàn chậm lại rất nhiều.
Biết có tác dụng, Tiêu Lăng Hàn lấy ra linh thạch thượng phẩm từ trong nhẫn không gian, đặt vào trong trận pháp, sau khi nhắm mắt ngồi đả tọa với Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu hấp thu linh khí trong linh thạch.
Cảnh tượng mà hai người tu luyện lớn hơn rất nhiều so với người bình thường, may mắn ở đây không có người nào khác, nếu không họ sẽ bị sốc trước hiện tượng do hai người tu luyện gây ra. Chỉ thấy trong trận pháp, bởi vì linh khí trong linh thạch được hấp thu quá nhanh, nên đã hình thành hai vòng xoáy linh khí, một vòng xoáy hơi to hơn, tất nhiên là do Tiêu Lăng Hàn gây ra.
Nhìn thấy linh thạch thượng phẩm trong tay đã gần dùng hết, mà viên châu vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Trong linh thạch trung phẩm có rất nhiều tạp chất, hai người bọn họ đang cấp bách cần linh khí, không thể từ từ bài xuất tạp chất trong linh thạch trung phẩm. Bất đắc dĩ, Tiêu Lăng Hàn đành phải lấy ra linh thạch thượng phẩm, trước tiên hắn lấy ra 8.000 viên linh thạch thượng phẩm.
Mười phút sau, 8.000 viên linh thạch thượng phẩm đã dùng hết, Tiêu Lăng Hàn lại lấy ra 20.000 viên linh thạch thượng phẩm.
Nửa giờ sau, toàn bộ 20.000 viên linh thạch thượng phẩm đều bị tiêu hao.
Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn hộc máu, linh thạch của hắn cứ như vậy không còn nữa.
Vì mạng nhỏ của mình, hắn lại lấy ra thêm 50.000 viên linh thạch thượng phẩm.
Một giờ sau, viên châu cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại, không còn hấp thu linh khí từ hai người nữa.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều toát mồ hôi hột, nhìn viên châu trong tay, trong lòng có chút sợ hãi.
Sau khi viên châu ngừng hấp thu linh khí từ hai người, nó từ từ bắt đầu xoay tròn và tỏa ra ánh sáng xanh.
Cả hai người đều cảnh giác nhìn viên châu, sợ nó lại làm ra chuyện quỷ gì khác.
Mười lăm phút sau, viên châu ngừng quay, vòng quanh Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, sau đó lao vào thức hải của Tiêu Lăng Hàn, hoàn toàn không cho bọn họ thời gian phản ứng.
"A Hàn!" Thượng Quan Huyền Ý kinh hãi kêu lên. Hắn khẩn trương nhìn Tiêu Lăng Hàn, phát hiện hắn không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao đâu,” Khi viên châu bay về phía mình, Tiêu Lăng Hàn có cảm giác kỳ lạ, tâm thần tương liên. Xem ra viên châu này vốn là của hắn, trên đó còn có một luồng khí tức quen thuộc, chính là khí tức trong không gian Long Ngọc.
Tiêu Lăng Hàn nhắm mắt lại, cảm nhận một chút, viên châu sau khi tiến vào thức hải hắn liền bay thẳng vào trong không gian Long Ngọc, lơ lửng trên ao, chính là thứ mà hắn lúc đầu còn tưởng là “linh tuyền”. Hắn nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, mang theo người tiến vào không gian Long Ngọc.
Hai người trực tiếp xuất hiện ở dược điền, chăm chú nhìn những viên châu lơ lửng phía trên.
"A Hàn, không phải nó cứ mãi lơ lửng như thế chứ ?"
" Chờ một chút nữa hẳn sẽ có thay đổi."
Tiêu Lăng Hàn vừa nói xong những lời này, viên châu liền bay thẳng vào ao, nước trong ao bắt đầu sủi bọt, giống như đang sôi.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều vô thức lùi về sau vài bước, nhìn nước sôi trong ao, không biết viên châu này rốt cuộc đang làm cái gì.
Mãi đến mười phút sau, cái ao xuất hiện trước mặt bọn họ nhỏ hơn trước ba lần, nước bên trong không còn trong vắt nữa mà có màu xanh nhạt.
“Nước này có thể uống được không?” Thượng Quan Huyền Ý đưa tay vốc một nắm nước, ngửi ngửi, phát hiện không có mùi vị gì, nhưng lại có thể cảm giác được bên trong có linh khí rất nồng đậm.
" Có thể uống. Hiện tại nó là linh tuyền, nước linh tuyền chân chính. Uống loại nước này tương đương với hấp thu linh khí trong linh thạch."
Tiêu Lăng Hàn đi tới bên cạnh Thượng Quan Huyền Ý, lấy ra một cái ly, rót đầy một ly đó, đưa tới bên miệng Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý đang muốn uống hết nước trong cốc. Không ngờ chỉ mới uống được một nửa Tiêu Lăng Hàn đã ngừng. Hắn trơ mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn uống hết nước trong ly ngay chỗ mình vừa uống.
Thấy ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý trông mong nhìn mình, Tiêu Lăng Hàn đưa tay nắm lấy gáy hắn, xác định chính xác vị trí môi hắn, đút cho hắn nước vừa uống. Thuận tiện hôn thêm mấy phát, sau đó Tiêu Lăng Hàn miễn cưỡng buông Thượng Quan Huyền Ý ra.
Nhìn thấy đôi mắt mê mang và đôi má đỏ bừng của Thượng Quan Huyền Ý sau khi bị hắn hôn, Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn làm điều gì đó cấm thiếu nhi. Nghĩ rằng bây giờ chưa phải lúc nên đành phải từ bỏ ý định đó.
"Hương vị thế nào?" Tiêu Lăng Hàn chơi chữ hỏi.
Thượng Quan Huyền Ý chẹp chẹp miệng nói: “Không nếm được hương vị gì cả.”
Tiêu Lăng Hàn nguy hiểm nheo mắt lại: "Thật sự không nếm được sao? Hửm?"
"Huynh không tin sao? Vậy lại rót thêm một ly nước nữa nếm thử đi?" Thượng Quan Huyền Ý mở to đôi mắt hoa đào, ngây thơ nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nghi ngờ Thượng Quan Huyền Ý nhất định là cố ý làm như vậy, nhưng tên nhóc này lại luôn thích làm ra vẻ ngốc nghếch vô tội, hắn đã quen rồi. Nhìn vẻ ngoài ngây ngô và dễ thương kia mà khiến trái tim hắn sắp tan chảy.
Loại nước linh tuyền này thực sự không có mùi vị gì, tuy có màu sắc hơi giống trà xanh nhưng lại có khá nhiều linh khí. Chỉ là cái ao này đã bị thu hẹp lại rất nhiều nên cần phải sử dụng tiết kiệm, không được hoang phí.
Nó có thể được sử dụng trong các trận chiến để bổ sung linh khí kịp thời. Nghĩ đến đây, Tiêu Linh Hàn lấy ra một cái Càn Khôn Hồ, thu thập một ít nước linh tuyền, sau đó đưa nó cho Thượng Quan Huyền Ý.
"Cám ơn huynh nha~." Thượng Quan Huyền Ý nhận lấy hồ lô xong, vui vẻ nói với Tiêu Lăng Hàn.
“Vậy Ý Ý định cảm ơn ta thế nào đây?”
"A?" Ta chỉ lịch sự một chút thôi, sao tự dưng lại nghiêm túc thế?
Tiêu Lăng Hàn chỉ vào má của mình, ý tứ không thể nào rõ ràng hơn.
Thượng Quan Huyền Ý mặt không dày như Tiêu Lăng Hàn, nhưng lại có thể giả vờ vô tội, hắn nghi hoặc hỏi: “Mặt của huynh có vấn đề gì hả?”
Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy mình đang là đàn gảy tai trâu. Tại sao Thượng Quan Huyền Ý lại không hiểu được ý của hắn? Chẳng lẽ độ ăn ý của hai người không đủ? Chưa tới tâm hợp ý đầu?
“Không có gì!” Nói xong, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng hôn lên gương mặt của Thượng Quan Huyền Ý.
Tục ngữ có câu: “Núi không hướng ta, ta hướng núi đi.” Thượng Quan Huyền Ý không tới hôn mình, nhưng chính mình hôn hắn là một chuyện khác. Tiêu Lăng Hàn nghĩ rằng một trong hai người phải chủ động một chút, vì Thượng Quan Hiên Di tương đối nhút nhát nên mình nên chủ động một ít. Dù sao từ nay về sau hắn cũng sẽ là người bị mình đè.
Nếu Thượng Quan Huyền Ý nếu biết vừa rồi chỉ vì hắn không hôn Tiêu Lăng Hàn, mà bị đè cả đời, có lẽ hắn sẽ lập tức ôm lấy Tiêu Lăng Hàn hôn một trăm luôn ấy chứ. Đáng tiếc... Sau này hắn phát hiện thì đã quá muộn!
Thượng Quan Huyền Ý cảm giác được trên mặt mình có thứ gì mềm mại chạm vào, có chút ấm áp. Hắn cảm giác được bây giờ Tiêu Lăng Hàn mặt dày hơn cả áo chống đạn, cho dù mình có thúc ngựa thì cũng không đuổi kịp hắn. Đúng rồi, Tiêu Lăng Hàn không phải vẫn luôn nói thích nữ nhân sao? Hắn thích mình từ khi nào vậy? (´・ω・`)?
"A Hàn, huynh thích ta khi nào vậy?" Nghĩ tới liền hỏi, Thượng Quan Huyền Ý không tự mình đoán được.
"Em muốn biết hửm?"
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, hắn thật sự rất tò mò.
"Vậy ta càng không nói đó!"
"Huynh... Hừ!" Tức chết hắn, Tiêu Lăng Hàn vẫn là Tiêu Đại Ma Vương! Thượng Quan Huyền Ý trong lòng tức giận nghĩ xem mình có thể làm gì để hòa một ván này, nhưng nghĩ đến sự xảo quyệt của Tiêu Lăng Hàn, hắn lại cảm thấy thà từ bỏ còn tốt hơn.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý lại tức giận mà phồng má lên, trông thật đáng yêu. đưa tay chạm vào má hắn, thuận tiện còn nhéo nhéo một chút, cảm giác vẫn giống y như khi hắn còn nhỏ.
"Lăng Hàn, huynh véo mặt ta sắp hỏng rồi đó!" Hất tay Tiêu Lăng Hàn ra, Thượng Quan Huyền Ý trừng hắn một cái. Bây giờ mình đã lớn như vậy rồi mà hắn vẫn véo mặt mình như lần đầu nhìn thấy.
"Dù sao ta đã thích em rồi, em không phải lo không có ai rước!" Tiêu Lăng Hàn vòng tay ôm Thượng Quan Huyền Ý vào trong lòng, thản nhiên nói.
"Nhưng mặt ta sẽ trở nên méo mó xấu xí!"
"Ồ, vậy sau này ta sẽ cố gắng không véo em nữa là được."
"Huynh nhớ đó!"
"Trí nhớ của ta không tốt lắm, em giúp ta nhớ đi?"
"..." A, Lại cái câu này!
"A Hàn, viên châu vừa rồi là cái gì? Vì sao ta cảm thấy nó là một phần không gian Long Ngọc vậy?"
"Ừ, nó tên là Sinh Linh Châu. Nó là thứ có thể tái tạo linh khí, quả thực là một phần của không gian này. Ta không biết tại sao năm đó không gian tùy thân này lại bị xé thành từng mảnh. Sở dĩ nó hấp thụ nhiều linh khí như vậy là bởi vì Sinh Linh Châu đang trên đà cạn kiệt, nếu một số linh khí không được bổ sung kịp thời, nó sẽ chết. Sở dĩ như vậy là vì nó đã người bị phong ấn, nó phải ở trong nước mới có hiệu quả."
Tiêu Lăng Hàn tựa đầu vào vai Thượng Quan Huyền Ý, nhìn vành tai tròn trịa kia, lại muốn cắn một miếng. Nghĩ là làm, hắn trực tiếp cắn một cái.
------------- End chương 187: ----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất