[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 189: Quan Tài Băng Trong Băng Thất
Thượng Quan Huyền Ý cau mày, hắn nên nói thế nào với Tiêu Lăng Hàn về việc quỷ tham ăn tìm được linh mạch thượng phẩm dưới quan tài băng đây? Hơn nữa, những người kia hình như đến đây cũng chỉ vì quan tài băng, Thượng Quan Huyền Ý có chút bực bội xoa đầu.
【Phệ Linh Thử đã phát hiện ra bảo bối sao? 】Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy bộ dáng không nói nên lời của Thượng Quan Huyền Ý, liền truyền âm hỏi.
Thấy Thượng Quan Huyền Ý gật đầu.
Tiêu Lăng Hàn tiếp tục truyền âm 【 bảo bối ở trong quan tài băng hoặc ở dưới quan tài băng đúng không? 】
Thượng Quan Huyền Ý lại gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Lăng Hàn, chính mình không cần nói mà hắn cũng có thể đoán được.
【Để ta đoán xem nó là gì nhé? Nó hẳn phải là thứ gì đó có linh khí rất nồng đậm, có thể không ngừng sinh ra linh khí, chắc là linh mạch nhỉ? 】 Tiêu Lăng Hàn suy đoán, nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý mở to hai mắt, xem ra hắn đã doán đúng.
"A Hàn, làm sao huynh biết được vậy?" Thượng Quan Huyền Ý kinh ngạc hỏi.
"Em đoán xem!" Tiêu Lăng Hàn duỗi tay sờ mũi hắn, trong mắt tràn đầy yêu chiều.
Nhưng Thượng Quan Huyền Ý còn chưa đoán được thì đã có người đi tới.
"Xin chào hai vị đạo hữu, ta là Hồ Thiên Thanh, không biết có thể nhờ vị đạo hữu này một việc được không." Một nam tu mặc áo xanh nói với hai người, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý. Hiển nhiên người hắn nói chính là Thượng Quan Huyền Ý. Hắn trông cũng không tệ nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập tính kế.
" Không biết ta có chỗ nào có thể giúp được đạo hữu?"
"Các ngươi có nhìn thấy quan tài băng bên kia không? Chúng ta muốn mở quan tài băng, nhưng thực lực của hai người chúng ta vẫn kém một chút." Hồ Thiên Thanh chỉ vào quan tài băng phía sau nói với hai người.
"Hai người? Bên các ngươi không phải có hơn mười người sao?" Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi.
“Cái quan tài băng này nhất định phải được mở ra bởi một tu sĩ có Băng linh căn.” Hồ Thiên Thanh nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Nếu không để ý đến tính toán trong mắt hắn, có thể thật sự cho rằng hắn chỉ là muốn Thượng Quan Huyền Ý giúp đỡ mà thôi!
Tiêu Lăng Hàn cũng không phải người ăn chay. Người tên Hồ Thiên Thanh này lại dám âm mưu tính kế bảo bối của hắn. Xem ra cái chết của người này không còn xa nữa!
Hơi rũ mi xuống, che đi sát ý trong mắt, Tiêu Lăng Hàn tò mò hỏi: “Làm sao ngươi biết em ấy là tu sĩ Băng linh căn?”
Nam tử lấy ra một cái trận bàn, trên đó có bốn chấm nhỏ sáng lên, điều này chứng tỏ có bốn tu sĩ Băng linh căn ở đây. Trận bàn này có thể phát hiện thuộc tính căn linh của tu sĩ mà không cần chạm vào. Xem ra trận bàn này là thứ tốt. Xem ra, lúc hai người bọn họ còn ở bên ngoài, những người này hẳn là đã phát hiện bọn họ nhưng lại không rút dây động rừng, xem ra âm mưu của mấy người này không hề nhỏ!
Mà Tiêu Linh Hàn vẫn luôn vận hành Vạn Linh Quyết, để nâng cao tu vi, hắn còn gắn trên người một số Tụ Linh Phù, trợ giúp hắn tu luyện, như vậy cho dù hắn đang làm gì cũng đều có thể tu luyện. Đương nhiên, trận bàn của Hồ Thiên Thanh không thể phát hiện ra linh căn của Tiêu Lăng Hàn, Hồ Thiên Thanh dù sao cũng không có nghi ngờ gì, dù sao có một số đại gia tộc vẫn có bí pháp như vậy, cho nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Nếu bên trong có bảo vật, chúng ta nên phân chia như thế nào?” Tiêu Lăng Hàn tuy rằng biết bên trong hẳn là không có bảo vật, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn nổ* với mấy người này.
Nổ*: ở đây là kiểu chém gió, khoác lác, nói dối ý m.n
"Ta cũng nói thật với hai vị, bên trong không có bảo vật, chỉ có di thể của tổ tông chúng ta. Hắn từng nói, chỉ cần tìm được đạo lữ của hắn thì hai người sẽ hợp táng với nhau." Hồ Thiên Thanh chân thành nói, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, lập tức hiểu được ý nghĩ của đối phương, sau đó hướng Hồ Thiên Thanh gật đầu.
Hai người đi theo Hồ Thiên Thanh tới quan tài băng, đến gần mới nhìn thấy những khuôn mặt bên trong quan tài băng. Người này có gương mặt trắng nõn không tì vết, khuôn mặt cao nhã tinh xảo, lớn lên mi thanh mục tú. Tiêu Lăng Hàn không ngờ người nằm bên trong chính là song nhi, từ xa nhìn đến hắn còn tưởng rằng là một nữ nhân!
Những người khác đều đã rời đi, chỉ còn lại Thượng Quan Huyền Ý, Hồ Thiên Thanh và một tu sĩ Băng linh căn khác. Mặc dù Mạc Vô Nhai cũng có Băng linh căn, nhưng tu vi của hắn chỉ ở Kim Đan kỳ nên đã bị những người đó trực tiếp bỏ qua.
Phệ Linh Thử đứng ở phía sau Thượng Quan Huyền Ý hộ pháp, để tránh cho khi hắn đưa linh khí vào thì bị mấy người sau lưng đánh lén.
【Khi quan tài băng được mở ra em nhớ cách xa chút, ta nghi ngờ rằng người nằm trong quan tài băng vẫn chưa chết hẳn. Phong tỏa bên ngoài không gian có lẽ là do người này gây ra. Em nhớ cẩn thận một chút, nếu tên này muốn đoạt xá em thì nhớ đừng để người chạy được, chúng ta sẽ lợi dụng Hỗn Thiên Châu để giết tên này trong thức hải. 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý dặn dò nói.
Nhìn bộ dáng hắn có vẻ thất thần nhưng lại vô cùng chú ý và luôn âm thầm cảnh giác.
Ba luồng khí màu xanh không ngừng tiến vào quan tài băng. Nửa giờ sau, ba người tạm thời dừng lại.
Nhìn quan tài băng không thay đổi, Thượng Quan Huyền Ý không khỏi hỏi: "Hồ đạo hữu, sao không thấy chút phản ứng nào?"
"Đạo hữu yên tâm, thử thêm mấy lần nữa là có thể mở được." Vừa nói, hắn vừa đưa một bình đan dược cho Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Lừa ai đó hả?! (╬▔皿▔)╯
Thượng Quan Huyền Ý mỉm cười, không nói gì, nhận lấy bình đan từ tay Hồ Thiên Thanh, sau đó trực tiếp đưa cho Tiêu Lăng Hàn, ai biết đan dược có bị thêm gì vào bên trong hay không.
Hồ Thiên Thanh thấy vậy cũng không nói gì, chỉ cười giả vờ không để ý. Khi hắn quay sang chỗ khác, đôi mắt trở nên lạnh lùng, vẻ mặt u ám.
Sau khi linh khí của ba người gần như khôi phục lại, họ tiếp tục đưa linh khí vào quan tài băng.
Sau khi đưa linh khí vào mười lần theo cách này, Hồ Thiên Thanh mới bảo dừng lại.
Sau đó Ngụy Tử Uyên bước tới, cầm một tấm ngọc bài trong tay, truyền linh khí vào trong nó. Sau đó tấm ngọc bài phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu thẳng vào quan tài băng, sau đó quan tài từ từ tự động mở ra.
Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đã hiểu rằng ngọc bài có thể trực tiếp mở ra quan tài băng, mấy người Thượng Quan Huyền Ý căn bản cũng không cần phải đưa linh khí vào.
Tiêu Lăng Hàn đoán rằng hẳn là đã tìm được thân thể thích hợp cho người trong quan tài băng, nguyên nhân chính là vì bọn họ đều lớn lên không tồi. Hai người kia tuy rằng dung mạo không nổi bật bằng Thượng Quan Huyền Ý nhưng cũng có thể coi là tuấn tú lịch sự.
Khoảng hơn chục người có mặt tụ tập quanh quan tài băng, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh lui về bên ngoài.
Tuy rằng cách xa nhưng Tiêu Lăng Hàn vừa rồi vẫn có thể nhìn rõ người trong quan tài băng mở mắt ra trong chốc lát, nhưng cũng đủ cho thấy rằng người này xác thực vẫn chưa chết. Như vậy tu vi của hắn ít nhất cũng ở Đại Thừa kỳ, nếu hắn muốn đoạt xá thì thân thể hiện tại của hắn hẳn là không còn bao nhiêu thọ mệnh nữa.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía trên quan tài băng. Hắn trông giống hệt người trong quan tài băng. Hiển nhiên đây là linh hồn của người nằm trong quan tài kia.
“Tử Uyên.” Linh hồn nhìn thấy Ngụy Tử Uyên, hai mắt sáng một chút, kinh ngạc kêu lên.
"A Thư, cuối cùng ta cũng gặp lại được em." Ngụy Tử Uyên cũng rất kích động khi nhìn thấy linh hồn nói chuyện. Thật hiếm khi thấy trên khuôn mặt hắn không còn vẻ lạnh lùng nữa mà thay vào đó trông như một tín đồ, thành kính nhìn linh hồn tên A Thư.
“ Bọn họ chính là thân thể mới mà ngươi đã chọn cho ta đúng không?" A Thư nói, liếc nhìn Hồ Thiên Thanh, Thượng Quan Huyền Ý và một tu sĩ Băng linh căn khác.
"Ừ, em nói kiếp sau không muốn làm song nhi nên ta đã cho em thân thể của nam nhân rồi." Ngụy Tử Uyên có chút lấy lòng nói.
Hồ Thiên Thanh sắc mặt đen như đáy nồi, hình như hắn biết sau khi bị mang tới đây sẽ có kết cục gì.
Một tu sĩ Băng linh căn khác sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là hắn không biết điều này.
Trong nhóm mười một người còn có ba người không hề hay biết, chẳng hạn như nữ tu áo vàng lúc đầu đã nói chuyện với Tiêu Lăng Hàn, còn có hai người khác hình như là huynh muội.
"Các ngươi, các ngươi đang nói cái gì? Chuẩn bị thân thể? Hắn, hắn muốn đoạt xá?" Nữ tu áo vàng kinh ngạc nhìn những người khác, đặc biệt là Ngụy Tử Uyên, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn có vẻ mặt ôn hòa như vậy. Nghĩ đến việc họ vừa gọi nhau thân mật và tình cảm như thế nào, nàng cảm thấy mình như đã chịu rất nhiều nhục nhã.
Nữ tử mặc áo vàng tên là Hoàng San San, nàng lớn lên rất thanh nhã duyên dáng. Có khí chất nhẹ nhàng và vẻ ngoài xinh đẹp. Mới 78 tuổi mà đã tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ của nàng. Những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng là nàng có một người cha tu vi Luyện Hư kỳ. Cha nàng tên là Hoàng Văn Phỉ, ông là một trong những trưởng lão tối cao của Thương Huyền Tông.
Ngụy Tử Uyên cau mày không hài lòng sau khi nghe những lời của Hoàng San San. Lý do lần này hắn muốn đưa Hoàng San San đi cùng là để tìm cơ hội giết nàng, nếu không, hắn sẽ không biết nên giải thích thế nào với A Thư sau khi đoạt xá trọng sinh nữa.
"Tử Uyên, cô gái kia là chuyện như thế nào?" A Thư nhìn Hoàng San San, nhưng lời nói lại là đang nói cho Ngụy Tử Uyên ở bên cạnh nghe.
"Nàng là người không quan trọng, A Thư, đừng để ý đến nàng. Nhìn ba thân thể ta chuẩn bị cho em, em thích thân thể nào nhất ?" Ngụy Tử Uyên quan tâm Hoàng San San mà thâm tình nhìn A Thư.
"Người không quan trọng? Ngụy Tử Uyên, ngươi vậy mà nói ta là người không quan trọng? Ta là hôn thê của ngươi!" Hoàng San San vừa đau buồn vừa tức giận hét lên, nàng nhìn những người xung quanh, đứng bên cạnh chỉ có một đôi huynh muội.
" Hai chúng ta hoàn toàn không biết chuyện gì, nhưng nếu ngươi cứu muội muội của ta, mạng của ta là của ngươi."
Hoàng San San gật đầu với hai người, sau đó quay đầu nhìn nam tu đã bảo nàng im lặng trước đó, chính là đại sư huynh của nàng tên là Ninh Thành. "Đại sư huynh, ngươi cũng là người trong cuộc đúng không? Tại sao? Cha ta đối với ngươi tốt như vậy, chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?"
Bị Hoàng San San lên án, vẻ mặt Ninh Thành bình tĩnh, cười lạnh nói: "Lý do năm đó cha ngươi thu ta làm đồ đệ chỉ là vì thấy ta có tư chất không tồi, muốn tìm một người để bảo vệ ngươi mà thôi. Năm đó, lúc cha ngươi thu ta làm đồ đệ đã bắt ta phát lời thề là cuộc đời này nguyện trung thành với ngươi, nghe ngươi sai phái.”
"Cha ta chỉ là không muốn nhận một thứ vô ơn làm đồ đệ nên mới yêu cầu ngươi phát lời thề này. Bởi vì mẹ ta đã bị hại chết bởi đại đồ đệ của cha ta.” Hoàng San San lắc đầu, cố gắng giải thích.
--------- End chương 189: ----------
【Phệ Linh Thử đã phát hiện ra bảo bối sao? 】Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy bộ dáng không nói nên lời của Thượng Quan Huyền Ý, liền truyền âm hỏi.
Thấy Thượng Quan Huyền Ý gật đầu.
Tiêu Lăng Hàn tiếp tục truyền âm 【 bảo bối ở trong quan tài băng hoặc ở dưới quan tài băng đúng không? 】
Thượng Quan Huyền Ý lại gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Lăng Hàn, chính mình không cần nói mà hắn cũng có thể đoán được.
【Để ta đoán xem nó là gì nhé? Nó hẳn phải là thứ gì đó có linh khí rất nồng đậm, có thể không ngừng sinh ra linh khí, chắc là linh mạch nhỉ? 】 Tiêu Lăng Hàn suy đoán, nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý mở to hai mắt, xem ra hắn đã doán đúng.
"A Hàn, làm sao huynh biết được vậy?" Thượng Quan Huyền Ý kinh ngạc hỏi.
"Em đoán xem!" Tiêu Lăng Hàn duỗi tay sờ mũi hắn, trong mắt tràn đầy yêu chiều.
Nhưng Thượng Quan Huyền Ý còn chưa đoán được thì đã có người đi tới.
"Xin chào hai vị đạo hữu, ta là Hồ Thiên Thanh, không biết có thể nhờ vị đạo hữu này một việc được không." Một nam tu mặc áo xanh nói với hai người, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý. Hiển nhiên người hắn nói chính là Thượng Quan Huyền Ý. Hắn trông cũng không tệ nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập tính kế.
" Không biết ta có chỗ nào có thể giúp được đạo hữu?"
"Các ngươi có nhìn thấy quan tài băng bên kia không? Chúng ta muốn mở quan tài băng, nhưng thực lực của hai người chúng ta vẫn kém một chút." Hồ Thiên Thanh chỉ vào quan tài băng phía sau nói với hai người.
"Hai người? Bên các ngươi không phải có hơn mười người sao?" Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi.
“Cái quan tài băng này nhất định phải được mở ra bởi một tu sĩ có Băng linh căn.” Hồ Thiên Thanh nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Nếu không để ý đến tính toán trong mắt hắn, có thể thật sự cho rằng hắn chỉ là muốn Thượng Quan Huyền Ý giúp đỡ mà thôi!
Tiêu Lăng Hàn cũng không phải người ăn chay. Người tên Hồ Thiên Thanh này lại dám âm mưu tính kế bảo bối của hắn. Xem ra cái chết của người này không còn xa nữa!
Hơi rũ mi xuống, che đi sát ý trong mắt, Tiêu Lăng Hàn tò mò hỏi: “Làm sao ngươi biết em ấy là tu sĩ Băng linh căn?”
Nam tử lấy ra một cái trận bàn, trên đó có bốn chấm nhỏ sáng lên, điều này chứng tỏ có bốn tu sĩ Băng linh căn ở đây. Trận bàn này có thể phát hiện thuộc tính căn linh của tu sĩ mà không cần chạm vào. Xem ra trận bàn này là thứ tốt. Xem ra, lúc hai người bọn họ còn ở bên ngoài, những người này hẳn là đã phát hiện bọn họ nhưng lại không rút dây động rừng, xem ra âm mưu của mấy người này không hề nhỏ!
Mà Tiêu Linh Hàn vẫn luôn vận hành Vạn Linh Quyết, để nâng cao tu vi, hắn còn gắn trên người một số Tụ Linh Phù, trợ giúp hắn tu luyện, như vậy cho dù hắn đang làm gì cũng đều có thể tu luyện. Đương nhiên, trận bàn của Hồ Thiên Thanh không thể phát hiện ra linh căn của Tiêu Lăng Hàn, Hồ Thiên Thanh dù sao cũng không có nghi ngờ gì, dù sao có một số đại gia tộc vẫn có bí pháp như vậy, cho nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Nếu bên trong có bảo vật, chúng ta nên phân chia như thế nào?” Tiêu Lăng Hàn tuy rằng biết bên trong hẳn là không có bảo vật, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn nổ* với mấy người này.
Nổ*: ở đây là kiểu chém gió, khoác lác, nói dối ý m.n
"Ta cũng nói thật với hai vị, bên trong không có bảo vật, chỉ có di thể của tổ tông chúng ta. Hắn từng nói, chỉ cần tìm được đạo lữ của hắn thì hai người sẽ hợp táng với nhau." Hồ Thiên Thanh chân thành nói, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, lập tức hiểu được ý nghĩ của đối phương, sau đó hướng Hồ Thiên Thanh gật đầu.
Hai người đi theo Hồ Thiên Thanh tới quan tài băng, đến gần mới nhìn thấy những khuôn mặt bên trong quan tài băng. Người này có gương mặt trắng nõn không tì vết, khuôn mặt cao nhã tinh xảo, lớn lên mi thanh mục tú. Tiêu Lăng Hàn không ngờ người nằm bên trong chính là song nhi, từ xa nhìn đến hắn còn tưởng rằng là một nữ nhân!
Những người khác đều đã rời đi, chỉ còn lại Thượng Quan Huyền Ý, Hồ Thiên Thanh và một tu sĩ Băng linh căn khác. Mặc dù Mạc Vô Nhai cũng có Băng linh căn, nhưng tu vi của hắn chỉ ở Kim Đan kỳ nên đã bị những người đó trực tiếp bỏ qua.
Phệ Linh Thử đứng ở phía sau Thượng Quan Huyền Ý hộ pháp, để tránh cho khi hắn đưa linh khí vào thì bị mấy người sau lưng đánh lén.
【Khi quan tài băng được mở ra em nhớ cách xa chút, ta nghi ngờ rằng người nằm trong quan tài băng vẫn chưa chết hẳn. Phong tỏa bên ngoài không gian có lẽ là do người này gây ra. Em nhớ cẩn thận một chút, nếu tên này muốn đoạt xá em thì nhớ đừng để người chạy được, chúng ta sẽ lợi dụng Hỗn Thiên Châu để giết tên này trong thức hải. 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý dặn dò nói.
Nhìn bộ dáng hắn có vẻ thất thần nhưng lại vô cùng chú ý và luôn âm thầm cảnh giác.
Ba luồng khí màu xanh không ngừng tiến vào quan tài băng. Nửa giờ sau, ba người tạm thời dừng lại.
Nhìn quan tài băng không thay đổi, Thượng Quan Huyền Ý không khỏi hỏi: "Hồ đạo hữu, sao không thấy chút phản ứng nào?"
"Đạo hữu yên tâm, thử thêm mấy lần nữa là có thể mở được." Vừa nói, hắn vừa đưa một bình đan dược cho Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Lừa ai đó hả?! (╬▔皿▔)╯
Thượng Quan Huyền Ý mỉm cười, không nói gì, nhận lấy bình đan từ tay Hồ Thiên Thanh, sau đó trực tiếp đưa cho Tiêu Lăng Hàn, ai biết đan dược có bị thêm gì vào bên trong hay không.
Hồ Thiên Thanh thấy vậy cũng không nói gì, chỉ cười giả vờ không để ý. Khi hắn quay sang chỗ khác, đôi mắt trở nên lạnh lùng, vẻ mặt u ám.
Sau khi linh khí của ba người gần như khôi phục lại, họ tiếp tục đưa linh khí vào quan tài băng.
Sau khi đưa linh khí vào mười lần theo cách này, Hồ Thiên Thanh mới bảo dừng lại.
Sau đó Ngụy Tử Uyên bước tới, cầm một tấm ngọc bài trong tay, truyền linh khí vào trong nó. Sau đó tấm ngọc bài phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu thẳng vào quan tài băng, sau đó quan tài từ từ tự động mở ra.
Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đã hiểu rằng ngọc bài có thể trực tiếp mở ra quan tài băng, mấy người Thượng Quan Huyền Ý căn bản cũng không cần phải đưa linh khí vào.
Tiêu Lăng Hàn đoán rằng hẳn là đã tìm được thân thể thích hợp cho người trong quan tài băng, nguyên nhân chính là vì bọn họ đều lớn lên không tồi. Hai người kia tuy rằng dung mạo không nổi bật bằng Thượng Quan Huyền Ý nhưng cũng có thể coi là tuấn tú lịch sự.
Khoảng hơn chục người có mặt tụ tập quanh quan tài băng, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh lui về bên ngoài.
Tuy rằng cách xa nhưng Tiêu Lăng Hàn vừa rồi vẫn có thể nhìn rõ người trong quan tài băng mở mắt ra trong chốc lát, nhưng cũng đủ cho thấy rằng người này xác thực vẫn chưa chết. Như vậy tu vi của hắn ít nhất cũng ở Đại Thừa kỳ, nếu hắn muốn đoạt xá thì thân thể hiện tại của hắn hẳn là không còn bao nhiêu thọ mệnh nữa.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía trên quan tài băng. Hắn trông giống hệt người trong quan tài băng. Hiển nhiên đây là linh hồn của người nằm trong quan tài kia.
“Tử Uyên.” Linh hồn nhìn thấy Ngụy Tử Uyên, hai mắt sáng một chút, kinh ngạc kêu lên.
"A Thư, cuối cùng ta cũng gặp lại được em." Ngụy Tử Uyên cũng rất kích động khi nhìn thấy linh hồn nói chuyện. Thật hiếm khi thấy trên khuôn mặt hắn không còn vẻ lạnh lùng nữa mà thay vào đó trông như một tín đồ, thành kính nhìn linh hồn tên A Thư.
“ Bọn họ chính là thân thể mới mà ngươi đã chọn cho ta đúng không?" A Thư nói, liếc nhìn Hồ Thiên Thanh, Thượng Quan Huyền Ý và một tu sĩ Băng linh căn khác.
"Ừ, em nói kiếp sau không muốn làm song nhi nên ta đã cho em thân thể của nam nhân rồi." Ngụy Tử Uyên có chút lấy lòng nói.
Hồ Thiên Thanh sắc mặt đen như đáy nồi, hình như hắn biết sau khi bị mang tới đây sẽ có kết cục gì.
Một tu sĩ Băng linh căn khác sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là hắn không biết điều này.
Trong nhóm mười một người còn có ba người không hề hay biết, chẳng hạn như nữ tu áo vàng lúc đầu đã nói chuyện với Tiêu Lăng Hàn, còn có hai người khác hình như là huynh muội.
"Các ngươi, các ngươi đang nói cái gì? Chuẩn bị thân thể? Hắn, hắn muốn đoạt xá?" Nữ tu áo vàng kinh ngạc nhìn những người khác, đặc biệt là Ngụy Tử Uyên, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn có vẻ mặt ôn hòa như vậy. Nghĩ đến việc họ vừa gọi nhau thân mật và tình cảm như thế nào, nàng cảm thấy mình như đã chịu rất nhiều nhục nhã.
Nữ tử mặc áo vàng tên là Hoàng San San, nàng lớn lên rất thanh nhã duyên dáng. Có khí chất nhẹ nhàng và vẻ ngoài xinh đẹp. Mới 78 tuổi mà đã tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ của nàng. Những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng là nàng có một người cha tu vi Luyện Hư kỳ. Cha nàng tên là Hoàng Văn Phỉ, ông là một trong những trưởng lão tối cao của Thương Huyền Tông.
Ngụy Tử Uyên cau mày không hài lòng sau khi nghe những lời của Hoàng San San. Lý do lần này hắn muốn đưa Hoàng San San đi cùng là để tìm cơ hội giết nàng, nếu không, hắn sẽ không biết nên giải thích thế nào với A Thư sau khi đoạt xá trọng sinh nữa.
"Tử Uyên, cô gái kia là chuyện như thế nào?" A Thư nhìn Hoàng San San, nhưng lời nói lại là đang nói cho Ngụy Tử Uyên ở bên cạnh nghe.
"Nàng là người không quan trọng, A Thư, đừng để ý đến nàng. Nhìn ba thân thể ta chuẩn bị cho em, em thích thân thể nào nhất ?" Ngụy Tử Uyên quan tâm Hoàng San San mà thâm tình nhìn A Thư.
"Người không quan trọng? Ngụy Tử Uyên, ngươi vậy mà nói ta là người không quan trọng? Ta là hôn thê của ngươi!" Hoàng San San vừa đau buồn vừa tức giận hét lên, nàng nhìn những người xung quanh, đứng bên cạnh chỉ có một đôi huynh muội.
" Hai chúng ta hoàn toàn không biết chuyện gì, nhưng nếu ngươi cứu muội muội của ta, mạng của ta là của ngươi."
Hoàng San San gật đầu với hai người, sau đó quay đầu nhìn nam tu đã bảo nàng im lặng trước đó, chính là đại sư huynh của nàng tên là Ninh Thành. "Đại sư huynh, ngươi cũng là người trong cuộc đúng không? Tại sao? Cha ta đối với ngươi tốt như vậy, chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?"
Bị Hoàng San San lên án, vẻ mặt Ninh Thành bình tĩnh, cười lạnh nói: "Lý do năm đó cha ngươi thu ta làm đồ đệ chỉ là vì thấy ta có tư chất không tồi, muốn tìm một người để bảo vệ ngươi mà thôi. Năm đó, lúc cha ngươi thu ta làm đồ đệ đã bắt ta phát lời thề là cuộc đời này nguyện trung thành với ngươi, nghe ngươi sai phái.”
"Cha ta chỉ là không muốn nhận một thứ vô ơn làm đồ đệ nên mới yêu cầu ngươi phát lời thề này. Bởi vì mẹ ta đã bị hại chết bởi đại đồ đệ của cha ta.” Hoàng San San lắc đầu, cố gắng giải thích.
--------- End chương 189: ----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất