[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 192: Tới Thành Thiên Tinh

Trước Sau
Ninh Thành trợn to hai mắt, "Ngươi... ngươi..." Hắn còn chưa kịp nói xong, thân thể hắn liền ngã xuống, một cái người khác hẳn Ninh Thành bay ra, nhưng bộ dáng của hắn thậm chí còn tốt hơn Ninh Thành một bậc.

"Đây chính là bộ dáng ban đầu của ngươi đúng không? Lớn lên cũng không tệ lắm nhưng so với ta thì quá kém."

Ninh Thành nghe xong, quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đứng cách đó không xa, lười biếng nhìn hắn.

“A Hàn.” Thượng Quan Huyền Ý nằm ở trên quan tài băng, kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Hàn.

"Ta đây, em giải quyết xong chưa?" Tiêu Lăng Hàn tiến lên sờ sờ đầu Thượng Quan Huyền Ý hỏi.

"Chắc cũng coi như xong đi!"

Hai người nói chuyện như không có ai xung quanh, đem tất cả mọi người trở thành không, Ninh Thành tức giận đến nhảy dựng lên. A Thư của hắn thất bại sao? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng tiểu tử này mới có tu vi Nguyên Anh kỳ, sao có thể đấu được với linh hồn Đại Thừa kỳ của A Thư chứ?

"Ngươi giấu A Thư của ta ở đâu?" Ninh Thành chỉ vào Thượng Quan Huyền Ý, tình trạng của hắn xem ra rất không tốt, linh hồn có chút cuồng loạn.

Tiêu Lăng Hàn bất mãn cau mày, nhìn thoáng qua linh hồn của Ninh Thành, không kiên nhẫn nói: “Ồn ào!”

"A Hàn, ta giải quyết hắn luôn nhé?" Vẻ mặt Tiêu Lăng Hàn không vui, hiển nhiên là đang ghét bỏ Ninh Thành vì đã cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.

"Ừm!"

Thượng Quan Huyền Ý lấy ra Hỗn Thiên Châu từ trong thức hải, trực tiếp đem linh hồn của Ninh Thành vào đó, sở dĩ suôn sẻ như vậy là vì Ninh Thành đã nhìn thấy linh hồn của A Thư nên chủ động tiến vào, nếu không Thượng Quan Huyền Ý sẽ còn phải phí một ít công phu.

Bên này, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp thả Mặc Ảnh ra, sương mù đen bay tới, những người còn lại đều biến mất tại chỗ.

Thượng Quan Huyền Ý quay đầu lại, phát hiện vừa rồi trong băng thất có mấy người đứng, hiện tại chỉ còn lại hắn và Tiêu Lăng Hàn

Hắn nhảy ra khỏi quan tài băng, Tiêu Lăng Hàn đỡ lấy hắn, hai người liếc mắt đưa tình với nhau. Ngay khi đang chuẩn bị có một nụ hôn lãng mạn, một giọng không đúng thời điểm vang lên.

"Ý, những người đó đều đã chết rồi sao?" Ân Thiên Duệ nghi hoặc hỏi.

Thượng Quan Huyền Ý vội vàng rời khỏi vòng tay của Tiêu Lăng Hàn, mặt đỏ bừng, không biết bộ dáng vừa rồi của hắn và Tiêu Lăng Hàn có bị mấy người Ân Thiên Duệ nhìn thấy hay không. Nghĩ tới đây, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy mất mặt chết mất! Hắn không dám ngẩng đầu nhìn ba người, quay người đi tới quan tài băng không nói một lời. Sau đó sử dụng mấy cái Thanh Khiết Thuật cho quan tài băng rồi mới đặt nó vào vòng không gian, đây chính là thứ tốt đó.

Sắc mặt Tiêu Lăng Hàn đen xì, liếc nhìn ba người phá hỏng bầu không khí, chỉ có Mạc Vô Nhai có chút xấu hổ nhìn hắn, hai người còn lại hoàn toàn không biết.

Sau khi Thượng Quan Huyền Ý thu tài băng lại, linh mạch thượng phẩm bên dưới lộ ra, nguyên nhân quan tài băng được bảo quản tốt như vậy là vì nó nằm trên linh mạch.

Sau đó, Tiêu Lăng Hàn đem linh mạch thu vào trong không gian, mặc dù chỉ là linh mạch thượng phẩm nhưng linh khí lại rất nồng đậm. Nó kết nối toàn bộ Thái Huyền Tông, cho nên khi Tiêu Lăng Hàn rút linh mạch ra, thạch thất bên ngoài lập tức trở nên bất ổn, bắt đầu lần lượt sụp đổ, năm người nhanh chóng chạy lên khỏi mặt đất.

Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai cùng Ân Thiên Thịnh trở lại nơi thu thập Huyền Linh Quả. Nhận thấy toàn bộ hang động đang sụp đổ, năm người vội vã rời khỏi hang động.

"Nơi này động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ thu hút một ít cao thủ tới xem xét. Ba người các ngươi ở trong không gian tùy thân của ta tu luyện một thời gian đi, ta và Huyền Ý sẽ rời khỏi đây, tìm một nơi an toàn để tránh đầu sóng ngọn gió, sau đó chúng ta sẽ tới thành Thiên Tinh." Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng nói với bốn người, đồng thời lấy ra ba hộp ngọc từ nhẫn không gian đưa cho ba người cần bế quan.

Mọi người nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, đều gật đầu.



"Ta kiến nghị các ngươi tốt nhất nên sử dụng Huyền Linh Quả khi đột phá đến đại cảnh giới. Hiện tại sử dụng thì có chút đáng tiếc. Dù sao ba người các ngươi còn chưa đột phá đến Nguyên Anh kỳ." Tiêu Lăng Hàn thấy ba người đang rất vui mừng khi nhìn thấy quả Huyền Linh Quả nên không khỏi nhắc nhở nói.

Nhìn thấy ba người đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, Tiêu Lăng Hàn lại nói tiếp. "Bảo bối dù tốt đến đâu thì cũng phải biến thành thực lực của mình mới là có ích. Nếu ngươi mang nó theo trên người, nó có thể bị người khác lấy đi bất cứ lúc nào. Muốn có được năng lực bảo vệ thiên tài địa bảo thì phải chăm chỉ tu luyện, không có bảo vật này thì sẽ có bảo vật khác, không cần phải hấp tấp!"

Tiêu Lăng Hàn nói xong, nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của ba người, hắn rốt cuộc cảm thấy thoải mái hơn, ai bảo ba người này phá hỏng việc tốt của hắn chứ, hắn rất mang thù đó.

Một tháng sau…

Thành Thiên Tinh

Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Ân Thiên Thịnh, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai bước ra khỏi Truyền Tống Trận, cuối cùng đã đến thành Thiên Tinh.

Sau khi năm người rời khỏi di chỉ Thái Huyền Tông, họ tìm thấy một sơn động, sau đó tất cả đều tiến vào không gian Long Ngọc. Năm người ở trong không gian đã bốn năm, bên ngoài chỉ mới mười lăm ngày trôi qua.

Mười lăm ngày trôi qua, những người đến xem náo nhiệt vì sơn động sụp đổ cũng gần như đã hết, năm người xuất quan, tiếp tục đến thành Minh Hồ. Năm người họ ở lại thành Minh Hồ trong hai ngày, sau khi đi vòng vòng mấy lần, cuối cùng bọn họ cũng đến được thành Thiên Tinh.

Tu vi của Thượng Quan Huyền Ý hiện tại đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, hắn tin tưởng mình nhất định sẽ có thể sớm tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ. Hơn nữa thần thức của hắn đã đạt đến Hóa Thần đỉnh, chủ yếu là bởi vì sau khi dị hỏa đốt cháy hai linh hồn trong Hỗn Thiên Châu thì chỉ còn lại hồn lực thuần khiết để hắn hấp thu.

Mà tu vi của Ân Thiên Duệ đã đạt đến Kim Đan trung kỳ, thần thức của hắn đã đạt đến Kim Đan đỉnh.

Tiêu Lăng Hàn đã cho bọn họ toàn bộ linh hồn thủy mà hắn có, dù sao hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý đều không thể sử dụng.

Tu vi của Ân Thiên Thịnh và Mạc Vô Nhai cũng đã đạt đến Kim Đan trung kỳ. Chỉ cần một cái cơ hội là có thể đạt tới Kim Đan hậu kỳ.

Bốn người đều đã ăn Huyền Linh Quả, nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn chưa ăn qua, tu vi của hắn vẫn là Nguyên Anh trung kỳ. Nếu không tìm được thiên tài địa bảo phù hợp, hắn sẽ khó có thể đề cao tu vi!

Năm người đi trên đường phố của thành Thiên Tinh, họ cảm thấy nơi này vô cùng phồn hoa, nhộn nhịp và đông đúc người qua lại.

"Trước tiên chúng ta tìm một quán rượu ăn chút gì đi. Thám thính một chút xem quán rượu đó có thông tin gì về Hiệp hội lính đánh thuê và tình hình hiện tại của Sở Mộ Thần hay không. Mọi người cảm thấy thế nào?". Hắn cảm thấy ý kiến này rất không tồi.

"Đồng Ý!"

Sau khi mấy người tới đại sảnh quán rượu ngồi xuống, nhiều tin tức truyền đến tai bọn họ, trong đó có một tin tức khiến cho vẻ mặt mấy người có chút cổ quái, nhưng Ân Thiên Thịnh lại cực kỳ tức giận.

"Ta nói cho ngươi biết tin tức mới nhất. Trong ba ngày nữa, thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê Hùng Bá và thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê Long bá sẽ có một trận sinh tử chiến."

"Cái chuyện này ta đã biết từ lâu rồi. Ta cũng biết bọn hắn vì đan sư Điền Hinh Nhi nên mới có một trận sinh tử chiến."

"Điền Hinh Nhi? Điền Hinh Nhi mà ngươi nói là đệ tử thân truyền của đan sư cấp sáu, Đỗ Hồng Lượng?"

"Đúng vậy! Điền đan sư là người nhân hậu, ai có thể không thích nàng chứ!"

"Ta còn có tin tức thú vị hơn ở đây."

"Nói nhanh, nói nhanh!"

"Ngươi có biết không? Trong vòng một tháng nữa, Ngũ thiếu gia của thương hội Thiên Tinh sẽ kết hôn với đại thiếu gia của thương hội Hồng Phát."



“Ta từng nghe về điều này rồi, cứ tưởng là giả đó chứ, nhưng không ngờ đó là sự thật”.

"Đúng vậy, nghe nói ngũ thiếu gia Sở gia đan điền bị thương, trở thành phàm nhân không có tu vi từ lâu rồi."

"Ôi giờ, cái đấy tính là gì chứ? Cho dù có trở thành phàm nhân, hắn vẫn là thiếu gia Sở gia đấy thôi."

"Ngươi còn chưa biết đại thiếu gia của thương hội Hồng Phát cũng là một phàm nhân đúng không? Chẳng những dung mạo bị hủy hoại hoàn toàn mà kinh mạch cũng bị đứt hết."

"Hai kẻ phế vật cưới nhau đúng là cặp đôi hoàn hảo."

"Haha...chuẩn không cần chỉnh."

"..."

Ân Thiên Thịnh đột nhiên nghe được tin tức này, tay siết chặt lại, nếu như Tiêu Lăng Hàn không nhanh chóng giật lấy chiếc ly trong tay hắn, sau đó dùng uy áp của Nguyên Anh kỳ thì cả một bàn đồ ăn đã rơi hết trên mặt đất.

"Chuyện đã xảy ra rồi, tức giận cũng vô ích." Tiêu Lăng Hàn tức giận nói, trừng mắt nhìn Ân Thiên Thịnh.

Họ thiếu chút nữa là trở thành tâm điểm của mọi người, nhưng điều quan trọng hơn là họ thiếu chút nữa là phải bồi thường. Nhưng hiện tại, trên người bọn họ không có nhiều linh thạch, đã sống ẩn dật bốn năm, túi tiền còn sạch hơn mặt. Phí truyền tống lần này là do hắn và Thượng Quan Huyền Ý kiếm được từ việc bán một số đan dược và trận bàn ở thành Minh Hồ.

"Đúng vậy, đại ca, bình tĩnh, bình tĩnh!" Ân Thiên Duệ bây giờ cũng nghèo đến không xu dính túi. Từ sau khi hắn đột phá Kim Đan kỳ, còn không có thời gian học luyện chế đan dược cấp ba. Đan dược cấp hai ở đại lục Huyền Thiên chính là cải trắng, hoàn toàn vô giá trị.

"Ăn cơm trước đi. Sau đó chúng ta tìm một chỗ ở tạm." Thượng Quan Huyền Ý nghĩ bọn họ nên nhanh chóng ăn cơm, tìm một nơi ổn định cuộc sống trước khi tiếp tục kiếm linh thạch.

Hai tiếng sau, năm người xuất hiện ở một gian hàng cho thuê động phủ và viện phủ.

“Các ngươi muốn thuê động phủ tu luyện hay viện phủ?” Một quản sự Kim Đan kỳ lập tức nhiệt tình chào đón năm người.

Tiêu Lăng Hàn cảm giác như mình quay lại thời điểm mới đến thế giới này, lại bắt đầu lo lắng về linh thạch. Bây giờ họ nghèo rồi, trước tiên chỉ có thể chọn chỗ ở rẻ tiền. “Không biết hai cái đó giá cả thế nào?”

Vừa nghe xong liền hỏi giá, quản sự kết luận mấy người này phỏng chừng không có linh thạch, chắc chắn không vớt được lợi lộc gì. Hắn nói với thái độ trung lập: “Có động phủ tu luyện có cao có thấp, linh khí nồng đậm nên giá thành đương nhiên đắt hơn. Viện phủ không nằm trong khu vực linh khí nồng nên giá đương nhiên rẻ hơn trong động phủ”

Mấy người nhìn nhau.

“Ta nghĩ chúng ta có thể chọn một cái viện phủ nhỏ để ở.” Ân Thiên Duệ lập tức cho ý kiến.

Mấy người còn lại đều đồng ý, sau đó họ thuê một viện phủ gần hội lính đánh thuê, có ba phòng, một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ; còn có phòng luyện đan và phòng luyện khí.

Mạc Vô Nhai cố ý nhường phòng ngủ chính cho Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Sau khi mọi việc đã được sắp xếp xong, trước khi những người khác kịp phản ứng, hắn mang Ân Thiên Duệ vào phòng, trực tiếp treo một thẻ bài “ tu luyện chớ quấy rầy” ngay ngoài cửa.

Ân Thiên Duệ vẫn lo lắng anh trai mình sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, nhưng hắn chưa kịp nói chuyện với anh trai mình thì đã bị Mạc Vô Nhai kéo vào phòng. Hắn có chút không vui hỏi: “Vô Nhai, huynh làm gì đó?”

Mạc Vô Nhai cũng không có nói gì với hắn, trực tiếp bế hắn đặt lên giường. "Thiên Duệ, chúng ta đã lâu không song tu rồi~." Nói xong, hắn trực tiếp tiến lên, không cho Ân Thiên Thụy cơ hội cự tuyệt.

------------ End chương 192: --------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau