[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 194: Tham Gia Hội Đấu Giá
Mười ngày trôi qua.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn đi đến thương hội Thiên Tinh, vừa bước vào cửa hàng, họ lập tức được một người hầu chào đón.
"Các vị tiền bối muốn mua cái gì?" Một nữ tu Trúc Cơ hậu kỳ nhiệt tình hỏi.
“Hôm nay có hội đấu giá đúng không?”
"Đúng vậy."
"Thế bây giờ các ngươi có còn thu mua đồ đấu giá không?"
"Các vị tiền bối, xin mời đi theo ta."
Nữ tu dẫn năm người Tiêu Lăng Hàn đi vào phòng riêng. Một lát sau, một quản sự Nguyên Anh hậu kỳ đi vào phòng.
“Không biết đạo hữu nào có vật phẩm nào muốn bán?” Quản sự ngồi xuống hỏi thẳng vào vấn đề.
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp lấy ra ba bình ngọc, quản sự lúc đầu cũng không để ý, chỉ tùy tiện cầm lấy. Nhưng khi hắn mở bình ngọc ra, đan hương nồng nặc xông vào mũi, khiến hắn không khỏi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Sau khi xem xét kỹ hơn, quản sự không khỏi nói: “Quả nhiên là thứ tốt. Đây là Bồi Anh Đan thượng phẩm, đây là Định Nhan Đan cấp ba, đây là Tục Mệnh Đan có thể kéo dài tuổi thọ..." Quản sự nhìn thấy nhiều loại đan dược tốt như vậy lập tức mất bình tĩnh, bởi vì tất cả những loại đan dược này đều là thượng phẩm.
"Đạo hữu, những thứ này đều là đem đi bán đấu giá sao?" Quản sự không xác định hỏi.
“Ừ.” Tiêu Lăng Hàn gật đầu, không phải để bán đấu giá sao hắn lại lấy ra? Điều quan trọng là mấy đan dược này hắn vẫn còn, loại đan dược này đều là thứ khiến người ta thèm muốn, lại còn rất đắt tiền.
Quản sự nghe được Tiêu Lăng Hàn trả lời, trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng trên mặt hắn cũng không có biểu hiện quá rõ ràng, dù sao thứ tốt hắn nhìn thấy cũng đếm nhiều không xuể.
Sau khi quản sự cất bình đan đi, hắn nhìn Tiêu Lăng Hàn và hỏi: "Các đạo hữu, nhà đấu giá Thiên Tinh của chúng ta sẽ thu một chút lợi nhuận từ các vật phẩm được gửi bán đấu giá, vậy các vị đạo hữu có ý kiến gì không?"
Tiêu Lăng Hàn gật đầu: “Không có.”
Tiêu Lăng Hàn sau đó cùng quản sự ký khế ước, 1 tiếng sau hội đấu giá mới bắt đầu. Mặc dù có mấy người không có linh thạch trên người nhưng dù sao thì họ vẫn dự định tham gia, dù sao đây cũng là hội đấu giá đầu tiên của họ ở đại lục Huyền Thiên, mấy người đều muốn xem trong hội đấu giá sẽ có những thứ gì tốt.
Quản sự sắp xếp một phòng riêng cho mấy người, đan dược Tiêu Lăng Hàn lấy ra đều là loại thượng phẩm. Hơn nữa vẫn còn rất mới, có thể thấy nó mới được luyện chế gần đây, điều đó có nghĩa là hắn có thể tự mình luyện đan hoặc có thể có một luyện đan sư ở bên cạnh. Hơn nữa vị luyện đan sư này trình độ không tệ, nếu không sẽ không có nhiều đan dược thượng phẩm như vậy.
Phòng mấy người Tiêu Lăng Hàn ở nằm ở tầng hai, còn có tầng ba, tầng bốn và tầng năm. Càng lên cao, tầm nhìn càng rộng rãi.
Tiêu Lăng Hàn suy đoán, người ngồi ở tầng ba ít nhất đều là Hóa Thần kỳ, người ngồi ở tầng bốn hẳn là ở Hợp Thể kỳ, còn người ngồi ở tầng năm chắc là tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Mấy người ở trong phòng đợi 1 tiếng, hội đấu giá cuối cùng cũng bắt đầu.
Thương hội Thiên Tinh dường như rất thích sử dụng mỹ nữ làm đấu giá sư, đấu giá sư hôm nay cũng là một vị mỹ nữ. Nàng mặc một chiếc váy màu đỏ rực, cổ áo mở rất rộng, để lộ chiếc cổ duyên dáng và xương quai xanh tinh xảo, dưới ánh sáng của dạ minh châu, làn da nàng như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại và nhẹ nhàng, eo được quấn tơ lụa Hồng Bảo Thạch, khoe vòng eo đầy gợi cảm. Nàng đúng là xứng với bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng vừa xuất hiện, các nam tu ngồi ở phía dưới đại sảnh đều vỗ tay phấn khích.
"Các đạo hữu và tiền bối, chào mừng đến với hội đấu giá do thương hội Thiên Tinh tổ chức. Ta là Khuynh Thành, hôm nay ta sẽ là người chủ trì hội đấu giá. Không chần chừ nữa, chúng ta hãy bắt đầu đấu giá món hàng đầu tiên ngày hôm nay!” ngay khi Khuynh Thành nói xong, một người hầu bưng một cái khay bước lên sàn đấu giá.
Khuynh Thành đi đến chỗ người hầu và gỡ tấm vải che khay ra, để lộ món đồ đấu giá bên dưới.
"Ta tin rằng mọi người đều đã nhìn thấy nó. Vật phẩm đấu giá đầu tiên hôm nay là đan dược. Có rất nhiều tu sĩ đã đạt tới Kim Đan đỉnh nhưng vẫn không thể đột phá Nguyên Anh kỳ. Vậy nên đan dược bán đấu giá đầu tiên chính là Bồi Anh Đan, nó có thể giúp tu sĩ tăng thêm 3 phần thành công khi thăng cấp Nguyên Anh kỳ, đồng thời nó cũng là Bồi Anh Đan thượng phẩm.”
Khuynh Thành vừa nói xong, bên dưới đã nổ ra một cuộc thảo luận sôi nổi, có thể thấy rằng muốn có loại đan dược này không hề ít.
"Giá khởi điểm là mười vạn linh thạch trung phẩm, mỗi lần tăng giá không ít hơn một vạn linh thạch trung phẩm. Đấu giá bắt đầu." Khuynh Thành vừa nói xong, âm thanh đấu giá phía dưới lần lượt vang lên .
"Một trăm hai mươi vạn linh thạch trung phẩm!"
"Ta ra mười lăm vạn linh thạch trung phẩm!"
"Hai mươi vạn linh thạch trung phẩm!"
"Hai trăm năm mươi vạn linh thạch trung phẩm!"
"..."
Cuối cùng, Bồi Anh Đan thượng phẩm mà Tiêu Lăng Hàn luyện chế đã được bán cho một nam tu ở tầng hai với giá 50 vạn.
"Oa, không ngờ một viên đan dược lại có giá trị như vậy trong hội đấu giá. Nếu nó được bán trong cửa hàng, nó có lẽ thậm chí không bằng một phần mười giá đấu giá." Hai mắt Ân Thiên Duệ sáng lên khi nhìn một viên đan dược có thể bán được nhiều nhiều linh thạch như vậy, hiện tại hắn chỉ có thể luyện chế được đan dược cấp ba.
"Vật phẩm trong hội đấu giá vốn dĩ đắt tiền, nhưng đồ đắt thì sắt ra miếng, rất nhiều đồ quý hiếm có có thể tìm thấy trong hội đấu giá." Thượng Quan Huyền Ý nhìn tờ tuyên truyền trong tay, ánh mắt lóe lên, hắn nhìn thấy được thứ tốt mình đã gặp ở kiếp trước, không ngờ thứ này lại xuất hiện ở hội đấu giá.
Nhưng xét theo đánh dấu của nhà đấu giá thì chắc hẳn vẫn chưa có ai biết món này.
Đó là một khối ngọc trắng, chỉ to bằng nắm tay. Thực ra nó là chìa khóa mở động phủ của một tu sĩ Đại thừa kỳ.
" Em thích có cái gì không?" Tiêu Lăng Hàn thấy Huyền Ý ngơ ngác nhìn một phần nào đó trên tờ tuyên truyền nên ra tiếng hỏi.
"Có, A Hàn, lát nữa ta đấu giá nó, được không?" Thượng Quan Huyền Ý chỉ khối ngọc màu trắng trên tờ rơi.
"Thích thì mua đi, linh thạch không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp." Tiêu Lăng Hàn duỗi tay nhéo nhéo tay Thượng Quan Huyền Ý, mỉm cười nhìn hắn.
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Tại sao hắn lại có cảm giác như đang ăn cơm mềm* vậy?
Ăn cơm mềm*: chỉ đàn ông ăn bám vợ
Trong phòng còn có ba người nữa nên Thượng Quan Huyền Ý sợ hãi vội vàng thu tay lại. Khi ngẩng đầu lên, thấy ba người không ai để ý tới hành động của mình, hắn liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Tại sao hắn lại có cảm giác như yêu đương vụng trộm nhưng loại kích thích này còn rất khiến người ta phấn chấn.
Trong khi hai người đang nói chuyện thì họ đã đấu giá thêm một vài món đồ.
"Tiếp theo chúng ta muốn đấu giá chính là Thiên Quang Bạch Hổ cấp ba đỉnh." Giọng nói du dương của Khuynh Thành lại vang lên.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nghe vậy, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên đài cao xuất hiện một vật lớn, cũng được che phủ bằng vải mỏng.
Khuynh Thành nói xong, người hầu bên cạnh nhấc tấm vải che chuồng lên, bên trong lộ ra một con hổ trắng vết thương chồng chất.
Con hổ trông uể oải. Chắc hẳn nó đã được cho uống thứ gì đó đặc biệt. Đôi mắt nó đầy giận dữ cùng thù hận.
“Sao ta cảm thấy không phải một con yêu thú đơn giản, mà là một…” Thượng Quan Huyền Ý không nói ra hai chữ “linh thú” tiếp theo.
"Mặc kệ nó là cái gì, cũng không phải chuyện của chúng ta. Đó là kiếp của nó, nó cầu phúc cho mình đi!" Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn con hổ trên khán đài, không có hứng thú nói.
Thay vì xem con hổ kia còn không bằng nhân cơ hội táy máy tay chân với vợ nhỏ một chút, Tiêu Lăng Hàn liền đưa tay nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, mặc dù hai người ở cùng một cảnh giới nhưng cuối cùng Thượng Quan Huyền Ý cũng không tránh thoát được. Tuy nhiên, Thượng Quan Huyền Ý vẫn cố gắng hết sức tay của hai người xuống dưới gầm bàn, chỉ cần mấy người Ân Thiên Duệ không sử dụng thần thức thì họ sẽ không thể nhìn thấy.
“Sao ta có cảm giác như em với ta đang yêu đương vụng trộm thế nhỉ?” Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy bộ dáng lén lút của Thượng Quan Huyền Ý liền tiến đễn thì thầm vào tai hắn.
Thượng Quan Huyền Ý quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, hai má đỏ ửng như quả táo. Tiêu Lăng Hàn chỉ muốn đi tới cắn một miếng, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại, yết hầu vô thức trượt xuống.
Nhìn thấy đôi mắt đen láy của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý hoảng sợ. Nơi này còn có ba người, vậy mà Tiêu Lăng Hàn lại muốn hôn hắn. Âm thầm nuốt nước miếng một cái, hắn liếc nhìn đĩa linh quả trên bàn, cầm một quả lên đưa vào miệng Tiêu Lăng Hàn.
Hai người đang tình chàng ý thiếp thì cửa phòng đột nhiên bị gõ, quay người lại đã thấy Ân Thiên Thịnh đang đi ra mở cửa.
"Thiên Duệ, đại ca ngươi mua cái gì đó?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi.
"Chính là con hổ kia đó, ngươi không nhìn sao?" Ân Thiên Duệ theo phản xạ đáp lại. Hai người không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Chả lẽ hai người không ở trong phòng hả?
Thượng Quan Huyền Ý: "..." Chúng ta đang nói chuyện yêu đương!
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ta đang bận sờ mó vợ nhỏ!
Lúc này người hầu đã đưa con hổ vào phòng, Ân Thiên Thịnh đưa cho hắn một túi trữ vật.
Sau khi người hầu rời đi, Thượng Quan Huyền Ý tò mò đi tới bên cạnh con hổ nhìn xem. Đúng là nó không phải yêu thú, mà là một con linh thú, chác là hậu duệ của của Bạch Hổ.
Thượng Quan Huyền Ý hỏi: “Ân sư huynh, ngươi bỏ ra bao nhiêu linh thạch mua nó?”
"Không nhiều, chỉ là 800.000 viên linh thạch trung phẩm." Ân Thiên Thịnh nói một cách thờ ơ nhưng trái tim hắn đang rỉ máu vì linh thạch mà hắn vất vả kiếm được đã không còn nữa.
"Mấy ngày trước ngươi đi ra ngoài giết người cướp của hả?" Ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng ngời nhìn Ân Thiên Thịnh.
Ân Thiên Thịnh bị sặc một chút trước lời nói của Thượng Quan Huyền Ý, giải thích: “Đó là linh thạch sau khi ta khổ cực tỷ thí trên đấu trường mới có được, ta không có thời gian đi cướp của người khác.”
Mọi người: "..." Không có thời gian? Điều đó có nghĩa là nếu ngươi có thời gian thì sẽ đi cướp của người khác ư?
Bốn người họ nhìn Ân Thiên Thịnh với ánh mắt một lời khó nói hết. Gia hỏa này đã sa ngã rồi, có vẻ như hắn sẽ trở thành một cái tai họa như ông nội Ân đã nói.
"Ánh mắt của các ngươi là cái gì? Đừng nói là các ngươi sẽ không đánh cướp khi gặp cừu béo đấy nhá?" Ân Thiên Thịnh khinh thường nhìn mấy người, hắn cảm thấy bốn người này ra vào có đôi, đá hắn ra ngoài, hắn phải nhanh chóng tìm Sở Mộ Thần trở về mới được.
“Ngươi muốn ký khế ước với nó à?”
Tiêu Lăng Hàn cau mày, liếc nhìn Bạch Hổ nằm đó, lấy ra mấy viên đan dược ném vào miệng nó.
"Không phải, ta chỉ là ghét nhìn cái kia nha đầu chết tiệt đấu giá, cho nên ta mới đấu giá thứ này." Ân Thiên Thịnh xua tay, hắn không muốn khế ước thú. Hắn thậm chí không thể nuôi sống bản thân mình nên làm sao mà nuôi thêm được một miệng ăn nữa chứ.
"Nha đầu chết tiệt kia là ai?" Ân Thiên Duệ, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đồng thời hỏi.
"Đó là luyện đan sư cấp ba Điền Hinh Nhi." Người nói chuyện là Mạc Vô Nhai, bởi vì vài ngày trước hai người họ đã đến đấu trường nên đã gặp Điền Hinh Nhi hai lần.
"A, chính là cái người muốn thu Ân Thiên Thịnh làm người theo đuổi sao?" Tiêu Lăng Hàn chắc chắn hỏi.
"Ừm."
“Vậy ngươi định làm gì với con Bạch Hổ này?”
"Ta không biết, hay thả nó đi?" Ân Thiên Thịnh quyết định không được.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy khối bạch ngọc mà mình muốn lấy, liền kêu lớn: “A Hàn.”
“Năm vạn linh thạch trung phẩm, có giá nào cao hơn mức giá này không?” Giọng nói của Khuynh Thành lại vang lên.
"Sáu vạn!" Thượng Quan Huyền Ý hét lớn.
"Bảy vạn!" Một người khác ra giá theo sau.
"Mười vạn!"
"Mười lăm vạn!"
"Hai mươi vạn!"
"Hai lăm vạn"
"Ba mươi vạn!"
Trong một phòng riêng khác, một nữ cạnh tranh với Thượng Quan Huyền Ý.
“A Hàn, nếu không chúng ta từ bỏ đi.” Thượng Quan Huyền Ý do dự nói, dù sao đó cũng là chìa khóa động phủ của tu sĩ Đại Thừa kỳ, cho dù bọn họ lấy được thì tu vi cũng không đủ để thăm dò.
"Không sao, chỉ cần em thích là được, vừa rồi chúng ta bán rất nhiều đan dược nên có không ít linh thạch." Đồ vật mà Thượng Quan Huyền Ý coi trọng nhất định là thứ tốt. Vậy mà cũng có người hiểu biết như hắn, hay là người kia... Nghĩ tới một khả năng, Tiêu Lăng Hàn hơi nheo mắt lại, người đó không đến khiêu khích bọn họ thì không sao nhưng nếu đến thì đừng trách hắn không khách khí.
"Năm mươi vạn linh thạch trung phẩm!" Thượng Quan Huyền Ý một hơi thêm vào hai mươi vạn, tiếc linh thạch đến không chịu được.
Quả nhiên, thấy hắn giàu có như thế, đối phương cũng không đi theo hắn nữa, nhưng điều đó không ảnh hưởng đối phương sẽ giết người đoạt bảo.
----------- End chương 194: ------------
Mấy người Tiêu Lăng Hàn đi đến thương hội Thiên Tinh, vừa bước vào cửa hàng, họ lập tức được một người hầu chào đón.
"Các vị tiền bối muốn mua cái gì?" Một nữ tu Trúc Cơ hậu kỳ nhiệt tình hỏi.
“Hôm nay có hội đấu giá đúng không?”
"Đúng vậy."
"Thế bây giờ các ngươi có còn thu mua đồ đấu giá không?"
"Các vị tiền bối, xin mời đi theo ta."
Nữ tu dẫn năm người Tiêu Lăng Hàn đi vào phòng riêng. Một lát sau, một quản sự Nguyên Anh hậu kỳ đi vào phòng.
“Không biết đạo hữu nào có vật phẩm nào muốn bán?” Quản sự ngồi xuống hỏi thẳng vào vấn đề.
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp lấy ra ba bình ngọc, quản sự lúc đầu cũng không để ý, chỉ tùy tiện cầm lấy. Nhưng khi hắn mở bình ngọc ra, đan hương nồng nặc xông vào mũi, khiến hắn không khỏi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Sau khi xem xét kỹ hơn, quản sự không khỏi nói: “Quả nhiên là thứ tốt. Đây là Bồi Anh Đan thượng phẩm, đây là Định Nhan Đan cấp ba, đây là Tục Mệnh Đan có thể kéo dài tuổi thọ..." Quản sự nhìn thấy nhiều loại đan dược tốt như vậy lập tức mất bình tĩnh, bởi vì tất cả những loại đan dược này đều là thượng phẩm.
"Đạo hữu, những thứ này đều là đem đi bán đấu giá sao?" Quản sự không xác định hỏi.
“Ừ.” Tiêu Lăng Hàn gật đầu, không phải để bán đấu giá sao hắn lại lấy ra? Điều quan trọng là mấy đan dược này hắn vẫn còn, loại đan dược này đều là thứ khiến người ta thèm muốn, lại còn rất đắt tiền.
Quản sự nghe được Tiêu Lăng Hàn trả lời, trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng trên mặt hắn cũng không có biểu hiện quá rõ ràng, dù sao thứ tốt hắn nhìn thấy cũng đếm nhiều không xuể.
Sau khi quản sự cất bình đan đi, hắn nhìn Tiêu Lăng Hàn và hỏi: "Các đạo hữu, nhà đấu giá Thiên Tinh của chúng ta sẽ thu một chút lợi nhuận từ các vật phẩm được gửi bán đấu giá, vậy các vị đạo hữu có ý kiến gì không?"
Tiêu Lăng Hàn gật đầu: “Không có.”
Tiêu Lăng Hàn sau đó cùng quản sự ký khế ước, 1 tiếng sau hội đấu giá mới bắt đầu. Mặc dù có mấy người không có linh thạch trên người nhưng dù sao thì họ vẫn dự định tham gia, dù sao đây cũng là hội đấu giá đầu tiên của họ ở đại lục Huyền Thiên, mấy người đều muốn xem trong hội đấu giá sẽ có những thứ gì tốt.
Quản sự sắp xếp một phòng riêng cho mấy người, đan dược Tiêu Lăng Hàn lấy ra đều là loại thượng phẩm. Hơn nữa vẫn còn rất mới, có thể thấy nó mới được luyện chế gần đây, điều đó có nghĩa là hắn có thể tự mình luyện đan hoặc có thể có một luyện đan sư ở bên cạnh. Hơn nữa vị luyện đan sư này trình độ không tệ, nếu không sẽ không có nhiều đan dược thượng phẩm như vậy.
Phòng mấy người Tiêu Lăng Hàn ở nằm ở tầng hai, còn có tầng ba, tầng bốn và tầng năm. Càng lên cao, tầm nhìn càng rộng rãi.
Tiêu Lăng Hàn suy đoán, người ngồi ở tầng ba ít nhất đều là Hóa Thần kỳ, người ngồi ở tầng bốn hẳn là ở Hợp Thể kỳ, còn người ngồi ở tầng năm chắc là tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Mấy người ở trong phòng đợi 1 tiếng, hội đấu giá cuối cùng cũng bắt đầu.
Thương hội Thiên Tinh dường như rất thích sử dụng mỹ nữ làm đấu giá sư, đấu giá sư hôm nay cũng là một vị mỹ nữ. Nàng mặc một chiếc váy màu đỏ rực, cổ áo mở rất rộng, để lộ chiếc cổ duyên dáng và xương quai xanh tinh xảo, dưới ánh sáng của dạ minh châu, làn da nàng như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại và nhẹ nhàng, eo được quấn tơ lụa Hồng Bảo Thạch, khoe vòng eo đầy gợi cảm. Nàng đúng là xứng với bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng vừa xuất hiện, các nam tu ngồi ở phía dưới đại sảnh đều vỗ tay phấn khích.
"Các đạo hữu và tiền bối, chào mừng đến với hội đấu giá do thương hội Thiên Tinh tổ chức. Ta là Khuynh Thành, hôm nay ta sẽ là người chủ trì hội đấu giá. Không chần chừ nữa, chúng ta hãy bắt đầu đấu giá món hàng đầu tiên ngày hôm nay!” ngay khi Khuynh Thành nói xong, một người hầu bưng một cái khay bước lên sàn đấu giá.
Khuynh Thành đi đến chỗ người hầu và gỡ tấm vải che khay ra, để lộ món đồ đấu giá bên dưới.
"Ta tin rằng mọi người đều đã nhìn thấy nó. Vật phẩm đấu giá đầu tiên hôm nay là đan dược. Có rất nhiều tu sĩ đã đạt tới Kim Đan đỉnh nhưng vẫn không thể đột phá Nguyên Anh kỳ. Vậy nên đan dược bán đấu giá đầu tiên chính là Bồi Anh Đan, nó có thể giúp tu sĩ tăng thêm 3 phần thành công khi thăng cấp Nguyên Anh kỳ, đồng thời nó cũng là Bồi Anh Đan thượng phẩm.”
Khuynh Thành vừa nói xong, bên dưới đã nổ ra một cuộc thảo luận sôi nổi, có thể thấy rằng muốn có loại đan dược này không hề ít.
"Giá khởi điểm là mười vạn linh thạch trung phẩm, mỗi lần tăng giá không ít hơn một vạn linh thạch trung phẩm. Đấu giá bắt đầu." Khuynh Thành vừa nói xong, âm thanh đấu giá phía dưới lần lượt vang lên .
"Một trăm hai mươi vạn linh thạch trung phẩm!"
"Ta ra mười lăm vạn linh thạch trung phẩm!"
"Hai mươi vạn linh thạch trung phẩm!"
"Hai trăm năm mươi vạn linh thạch trung phẩm!"
"..."
Cuối cùng, Bồi Anh Đan thượng phẩm mà Tiêu Lăng Hàn luyện chế đã được bán cho một nam tu ở tầng hai với giá 50 vạn.
"Oa, không ngờ một viên đan dược lại có giá trị như vậy trong hội đấu giá. Nếu nó được bán trong cửa hàng, nó có lẽ thậm chí không bằng một phần mười giá đấu giá." Hai mắt Ân Thiên Duệ sáng lên khi nhìn một viên đan dược có thể bán được nhiều nhiều linh thạch như vậy, hiện tại hắn chỉ có thể luyện chế được đan dược cấp ba.
"Vật phẩm trong hội đấu giá vốn dĩ đắt tiền, nhưng đồ đắt thì sắt ra miếng, rất nhiều đồ quý hiếm có có thể tìm thấy trong hội đấu giá." Thượng Quan Huyền Ý nhìn tờ tuyên truyền trong tay, ánh mắt lóe lên, hắn nhìn thấy được thứ tốt mình đã gặp ở kiếp trước, không ngờ thứ này lại xuất hiện ở hội đấu giá.
Nhưng xét theo đánh dấu của nhà đấu giá thì chắc hẳn vẫn chưa có ai biết món này.
Đó là một khối ngọc trắng, chỉ to bằng nắm tay. Thực ra nó là chìa khóa mở động phủ của một tu sĩ Đại thừa kỳ.
" Em thích có cái gì không?" Tiêu Lăng Hàn thấy Huyền Ý ngơ ngác nhìn một phần nào đó trên tờ tuyên truyền nên ra tiếng hỏi.
"Có, A Hàn, lát nữa ta đấu giá nó, được không?" Thượng Quan Huyền Ý chỉ khối ngọc màu trắng trên tờ rơi.
"Thích thì mua đi, linh thạch không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp." Tiêu Lăng Hàn duỗi tay nhéo nhéo tay Thượng Quan Huyền Ý, mỉm cười nhìn hắn.
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Tại sao hắn lại có cảm giác như đang ăn cơm mềm* vậy?
Ăn cơm mềm*: chỉ đàn ông ăn bám vợ
Trong phòng còn có ba người nữa nên Thượng Quan Huyền Ý sợ hãi vội vàng thu tay lại. Khi ngẩng đầu lên, thấy ba người không ai để ý tới hành động của mình, hắn liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Tại sao hắn lại có cảm giác như yêu đương vụng trộm nhưng loại kích thích này còn rất khiến người ta phấn chấn.
Trong khi hai người đang nói chuyện thì họ đã đấu giá thêm một vài món đồ.
"Tiếp theo chúng ta muốn đấu giá chính là Thiên Quang Bạch Hổ cấp ba đỉnh." Giọng nói du dương của Khuynh Thành lại vang lên.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nghe vậy, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên đài cao xuất hiện một vật lớn, cũng được che phủ bằng vải mỏng.
Khuynh Thành nói xong, người hầu bên cạnh nhấc tấm vải che chuồng lên, bên trong lộ ra một con hổ trắng vết thương chồng chất.
Con hổ trông uể oải. Chắc hẳn nó đã được cho uống thứ gì đó đặc biệt. Đôi mắt nó đầy giận dữ cùng thù hận.
“Sao ta cảm thấy không phải một con yêu thú đơn giản, mà là một…” Thượng Quan Huyền Ý không nói ra hai chữ “linh thú” tiếp theo.
"Mặc kệ nó là cái gì, cũng không phải chuyện của chúng ta. Đó là kiếp của nó, nó cầu phúc cho mình đi!" Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn con hổ trên khán đài, không có hứng thú nói.
Thay vì xem con hổ kia còn không bằng nhân cơ hội táy máy tay chân với vợ nhỏ một chút, Tiêu Lăng Hàn liền đưa tay nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, mặc dù hai người ở cùng một cảnh giới nhưng cuối cùng Thượng Quan Huyền Ý cũng không tránh thoát được. Tuy nhiên, Thượng Quan Huyền Ý vẫn cố gắng hết sức tay của hai người xuống dưới gầm bàn, chỉ cần mấy người Ân Thiên Duệ không sử dụng thần thức thì họ sẽ không thể nhìn thấy.
“Sao ta có cảm giác như em với ta đang yêu đương vụng trộm thế nhỉ?” Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy bộ dáng lén lút của Thượng Quan Huyền Ý liền tiến đễn thì thầm vào tai hắn.
Thượng Quan Huyền Ý quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, hai má đỏ ửng như quả táo. Tiêu Lăng Hàn chỉ muốn đi tới cắn một miếng, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại, yết hầu vô thức trượt xuống.
Nhìn thấy đôi mắt đen láy của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý hoảng sợ. Nơi này còn có ba người, vậy mà Tiêu Lăng Hàn lại muốn hôn hắn. Âm thầm nuốt nước miếng một cái, hắn liếc nhìn đĩa linh quả trên bàn, cầm một quả lên đưa vào miệng Tiêu Lăng Hàn.
Hai người đang tình chàng ý thiếp thì cửa phòng đột nhiên bị gõ, quay người lại đã thấy Ân Thiên Thịnh đang đi ra mở cửa.
"Thiên Duệ, đại ca ngươi mua cái gì đó?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi.
"Chính là con hổ kia đó, ngươi không nhìn sao?" Ân Thiên Duệ theo phản xạ đáp lại. Hai người không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Chả lẽ hai người không ở trong phòng hả?
Thượng Quan Huyền Ý: "..." Chúng ta đang nói chuyện yêu đương!
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ta đang bận sờ mó vợ nhỏ!
Lúc này người hầu đã đưa con hổ vào phòng, Ân Thiên Thịnh đưa cho hắn một túi trữ vật.
Sau khi người hầu rời đi, Thượng Quan Huyền Ý tò mò đi tới bên cạnh con hổ nhìn xem. Đúng là nó không phải yêu thú, mà là một con linh thú, chác là hậu duệ của của Bạch Hổ.
Thượng Quan Huyền Ý hỏi: “Ân sư huynh, ngươi bỏ ra bao nhiêu linh thạch mua nó?”
"Không nhiều, chỉ là 800.000 viên linh thạch trung phẩm." Ân Thiên Thịnh nói một cách thờ ơ nhưng trái tim hắn đang rỉ máu vì linh thạch mà hắn vất vả kiếm được đã không còn nữa.
"Mấy ngày trước ngươi đi ra ngoài giết người cướp của hả?" Ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng ngời nhìn Ân Thiên Thịnh.
Ân Thiên Thịnh bị sặc một chút trước lời nói của Thượng Quan Huyền Ý, giải thích: “Đó là linh thạch sau khi ta khổ cực tỷ thí trên đấu trường mới có được, ta không có thời gian đi cướp của người khác.”
Mọi người: "..." Không có thời gian? Điều đó có nghĩa là nếu ngươi có thời gian thì sẽ đi cướp của người khác ư?
Bốn người họ nhìn Ân Thiên Thịnh với ánh mắt một lời khó nói hết. Gia hỏa này đã sa ngã rồi, có vẻ như hắn sẽ trở thành một cái tai họa như ông nội Ân đã nói.
"Ánh mắt của các ngươi là cái gì? Đừng nói là các ngươi sẽ không đánh cướp khi gặp cừu béo đấy nhá?" Ân Thiên Thịnh khinh thường nhìn mấy người, hắn cảm thấy bốn người này ra vào có đôi, đá hắn ra ngoài, hắn phải nhanh chóng tìm Sở Mộ Thần trở về mới được.
“Ngươi muốn ký khế ước với nó à?”
Tiêu Lăng Hàn cau mày, liếc nhìn Bạch Hổ nằm đó, lấy ra mấy viên đan dược ném vào miệng nó.
"Không phải, ta chỉ là ghét nhìn cái kia nha đầu chết tiệt đấu giá, cho nên ta mới đấu giá thứ này." Ân Thiên Thịnh xua tay, hắn không muốn khế ước thú. Hắn thậm chí không thể nuôi sống bản thân mình nên làm sao mà nuôi thêm được một miệng ăn nữa chứ.
"Nha đầu chết tiệt kia là ai?" Ân Thiên Duệ, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đồng thời hỏi.
"Đó là luyện đan sư cấp ba Điền Hinh Nhi." Người nói chuyện là Mạc Vô Nhai, bởi vì vài ngày trước hai người họ đã đến đấu trường nên đã gặp Điền Hinh Nhi hai lần.
"A, chính là cái người muốn thu Ân Thiên Thịnh làm người theo đuổi sao?" Tiêu Lăng Hàn chắc chắn hỏi.
"Ừm."
“Vậy ngươi định làm gì với con Bạch Hổ này?”
"Ta không biết, hay thả nó đi?" Ân Thiên Thịnh quyết định không được.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy khối bạch ngọc mà mình muốn lấy, liền kêu lớn: “A Hàn.”
“Năm vạn linh thạch trung phẩm, có giá nào cao hơn mức giá này không?” Giọng nói của Khuynh Thành lại vang lên.
"Sáu vạn!" Thượng Quan Huyền Ý hét lớn.
"Bảy vạn!" Một người khác ra giá theo sau.
"Mười vạn!"
"Mười lăm vạn!"
"Hai mươi vạn!"
"Hai lăm vạn"
"Ba mươi vạn!"
Trong một phòng riêng khác, một nữ cạnh tranh với Thượng Quan Huyền Ý.
“A Hàn, nếu không chúng ta từ bỏ đi.” Thượng Quan Huyền Ý do dự nói, dù sao đó cũng là chìa khóa động phủ của tu sĩ Đại Thừa kỳ, cho dù bọn họ lấy được thì tu vi cũng không đủ để thăm dò.
"Không sao, chỉ cần em thích là được, vừa rồi chúng ta bán rất nhiều đan dược nên có không ít linh thạch." Đồ vật mà Thượng Quan Huyền Ý coi trọng nhất định là thứ tốt. Vậy mà cũng có người hiểu biết như hắn, hay là người kia... Nghĩ tới một khả năng, Tiêu Lăng Hàn hơi nheo mắt lại, người đó không đến khiêu khích bọn họ thì không sao nhưng nếu đến thì đừng trách hắn không khách khí.
"Năm mươi vạn linh thạch trung phẩm!" Thượng Quan Huyền Ý một hơi thêm vào hai mươi vạn, tiếc linh thạch đến không chịu được.
Quả nhiên, thấy hắn giàu có như thế, đối phương cũng không đi theo hắn nữa, nhưng điều đó không ảnh hưởng đối phương sẽ giết người đoạt bảo.
----------- End chương 194: ------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất