[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 197: Mẹ Mộ Thần
Kỳ thật Sở Vũ Ngạn cũng khá đáng thương, cả đời hắn giúp đỡ gia tộc kiếm tiền, nhìn bề ngoài có quyền lực rất lớn nhưng thực chất hắn chỉ là túi trữ vật của người khác. Tu vi hiện tại của hắn chỉ mới ở Nguyên Anh sơ kỳ, tất cả tài nguyên tu luyện kiếm được đều đã dùng cho người khác.
Ân Thiên Thịnh không khỏi có chút đau lòng mà suy nghĩ. Sở gia có nhiều cao thủ như vậy, bọn họ làm sao có thể mang Sở Mộ Thần đi đây? Chỉ sợ vừa rời đi đã bị Sở gia truy nã.
“Chúng ta được mời vào Sở gia là bởi vì tiếp nhận nhiệm vụ Sở gia giao, nhưng Sở gia các ngươi lại không nói muốn chúng ta làm cái gì!” Không ngờ, Sở gia lại có không ít cao thủ. Xem ra ở trong Sở phủ tốt nhất không nên phóng thích thần thức lung tung, miễn cho gặp phải tu sĩ từ Hóa Thần kỳ trở lên.
Nghe vậy, Sở Mộ Thần không chỉ cau mày nói: “Vậy là có rất nhiều người nhận nhiệm vụ sao?”
"Giới hạn hai trăm người, đều là tu sĩ từ Kim Đan đến Nguyên Anh và dưới trăm tuổi.” Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Sở Mộ Thần cau mày, đoán chừng trong này nhất định có ẩn tình gì đó.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi, chúng ta nhất định đã lên thuyền giặc của Sở gia, không xuống được phải không?” Thượng Quan Huyền Ý nhìn Sở Mộ Thần chế nhạo nói, gia hỏa này nhìn như ở Sở phủ chịu khổ nhưng trên thực tế hắn vẫn luôn giả ngây giả dại.
Không biết sau khi Sở phủ biết mình bị Sở Mộ Thần lừa gạt có muốn lột da hắn hay không? Thượng Quan Huyền Ý có chút vui sướng khi người gặp họa.
Sở Mộ Thần thản nhiên nói: “Ta hiện tại cũng ở trên thuyền giặc, cùng lắm đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau nhảy xuống thuyền.”
“E rằng là ngươi đã sớm muốn nhảy thuyền, chỉ đang chờ cơ hội thích hợp thì có.”
"Thượng Quan sư đệ thật là, chính ngươi biết là được, cần gì phải nói ra?" Sở Mộ Thần liếc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, bất mãn oán giận nói.
Hiện tại mẹ hắn là Thẩm Thanh Thu đã được trả về sân này sống cùng hắn, nhưng trong cơ thể lại bị Sở lão gia hạ cấm chế nên nàng không thể sử dụng linh lực, tương đương với một phàm nhân, nếu rời đi một chút cũng không tiện. Hơn nữa, sau khi rời khỏi Sở gia, còn phải tìm một tu sĩ Luyện Hư kỳ khác để cởi bỏ cấm chế.
"Đúng rồi, ta nghe nói ngươi sắp thành thân với thiếu gia thương hội Hồng Phát, đây là có chuyện gì đấy?" Tiêu Lăng Hàn uống một ngụm trà xong mới hỏi.
Ân Thiên Thịnh ở một bên nghe được câu hỏi của Tiêu Lăng Hàn lập tức vểnh tai lên.
Sở Mộ Thần: "..."
Hắn cũng muốn biết tên chó chết nào đã muốn hắn đến với một người mà quăng tám sào cũng không tới. Nếu biết đó là ai thì hắn nhất định sẽ lột da người đó.
Thấy Sở Mộ Thần không trả lời, Tiêu Lăng Hàn không khỏi nói tiếp: “Nhìn vẻ mặt của ngươi, chắc là ngươi không có khả năng tự quyết định hôn nhân của bản thân đi, vậy ngươi dự định khi nào rời khỏi Sở phủ? "
"Đúng vậy, ngươi mà không rời đi liền phải thành thân cũng đại thiếu gia kia đó." Đôi mắt Thượng Quan Huyền Ý nhìn về phía Ân Thiên Thịnh một vòng, sau đó lại rơi xuống Sở Mộ Thần, trong mắt mang theo vẻ đang xem kịch hay.
"Nếu ta rời đi, ta nhất định sẽ mang theo mẹ ta nhưng mẹ ta đã bị hạ cấm chế trong cơ thể, tạm thời không thể sử dụng linh lực, chỉ sợ chuyện này sẽ khó xử lý.” Sắc mặt Sở Mộ Thần chua xót, hắn cũng muốn rời đi nhưng bây giờ tu vi của hắn quá thấp, mẹ hắn lại không thể sử dụng linh lực. Chuyện này cần phải cân nhắc lâu dài, hắn liếc nhìn Ân Thiên Thịnh đang ngồi bên cạnh, hiếm thấy cái đầu gỗ của tên này bỗng nhiên thông suốt.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cốc cốc cốc".
Mấy người đồng thời nhìn ra ngoài cửa rồi thả ra thần thức, chỉ nhìn thấy một nữ tử mặc váy màu xanh nhạt đang đứng ngoài cửa. Mái tóc đen của nàng được búi với một chiếc trâm hoa mai, tuy đơn giản nhưng lại trông tươi mát và thanh lịch. Mày đẹp mắt phượng, má ngọc môi đào, là một nữ nhân xinh đẹp. Nàng đúng là mẹ của Sở Mộ Thần, tên là Thẩm Thanh Thu.
Sở Mộ Thần đứng dậy mở cửa: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
"Thần Nhi, chúng ta vào nhà đã rồi nói sau."
Nhìn thấy người tới, ba người Tiêu Lăng Hàn vội vàng đứng lên: "Bái kiến tiền bối!"
"Ừm, đều là đứa nhỏ ngoan, nhanh ngồi xuống đi." Thẩm Thanh Thu ôn nhu nói, mỉm cười nhìn ba người Tiêu Lăng Hàn.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Thẩm Thanh Thu nói: “Ta biết các cháu là bạn của Thần Nhi ở đại lục Hoàng Cực. Cảm ơn các cháu đã giúp đỡ Thần Nhi trong mấy năm nó ở đại lục Hoàng Cực."
"Tiền bối nói quá lời, là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau." Tiêu Lăng Hàn lễ phép trả lời.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, có chút áy náy nói với Sở Mộ Thần nói: “Lúc đó là mắt ta bị mù mới yêu Sở Vũ Ngạn, một kẻ vô trách nhiệm và đạo đức giả. Nếu như năm đó ta kiên quyết hơn một chút, mang con đi thì giờ con đã không phải gặp những thứ này, cũng không lâm vào hoàn cảnh như bây giờ”.
“Mẹ, mọi chuyện đã trôi qua, chúng ta nhất định có thể rời khỏi đây.”
Thẩm Thanh Thu lấy ra hai tấm phù, đặt lên bàn.
Mấy người nhìn chằm chằm vào tấm phù, có chút không hiểu, Thẩm Thanh Thu lúc này lấy ra tấm phù là có ý gì.
“Mở ra nhìn xem.” Thẩm Thanh Thu mỉm cười nhìn mấy người.
Tiêu Lăng Hàn cầm lấy một cái, cùng Thượng Quan Huyền Ý xem xét, trên lá bùa không chỉ có phù văn còn có khắc văn nữa. Tiêu Lăng Hàn nhìn xem xong, đột nhiên nhìn Thẩm Thanh Thu, kinh ngạc hỏi: “Tiền bối, đây chính là Phá Giới Phù trong truyền thuyết sao?”
Ba người còn lại đều không thấy có gì thú vị, Ân Thiên Thịnh và Thượng Quan Huyền Ý hoàn toàn xem không hiểu, Sở Mục Thần họ là khắc văn tất nhiên không hiểu được phù triện.
Thẩm Thanh Thu không chỉ có ánh mắt xem trọng nhìn Tiêu Lăng Hàn, nàng còn không ngờ rằng tiểu bối đến từ đại lục cấp thấp này lại biết được Phá Giới Phù.
Chỉ những tu sĩ có tu vi Đại THừa kỳ trở lên mới có thể vẽ được Phá Giới Phù. Nhưng không phải tất cả những người đạt đến Đại Thừa kỳ đều có thể vẽ được ra Phá Giới Phù.
"Đúng, đây là Phá Giới Phù. Đây là phụ thân ban thưởng cho ta khi ta thăng cấp Nguyên Anh kỳ." Thẩm Thanh Thu có chút hoài niệm nói, trong mắt tràn ngập hồi ức.
“Ông ngoại?” Sở Mộ Thần chưa bao giờ nghe mẹ kể về quá khứ của mình.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, chậm rãi nói: “Ừm, lúc ta bỏ nhà đi, ông ngoại của con đã là Đại Thừa kỳ ,mà ta là đứa con duy nhất của ông ấy, kỳ thực ta đã đào hôn*. Lúc ta mười sáu tuổi, cha đã đính hôn cho ta với người đại đệ tử mà ông vừa ý nhất, nhưng ta không thích đại sư huynh nên ta luôn miệng nói rằng ta sẽ không thành thân cho đến khi đạt đến Nguyên Anh kỳ. Kết quả là sau mấy chục năm ta đã tu luyện đến Nguyên Anh. Mắt thấy cha ta đã bắt đầu thu xếp hôn sự cho ta, ta biết lần này không thể lấy cớ gì nữa, liền trực tiếp sử dụng Phá Giới Phù truyền tống phù tới đại lục Huyền Thiên."
Đào hôn*: chạy trốn khỏi nhà trước khi kết hôn
“Vậy mẹ là người của đại lục nào?” Sở Mộ Thần không ngờ mẹ mình lại có chuyện cẩu huyết như vậy, xem ra ông ngoại muốn truyền lại y bát* của mình cho người đã đính hôn với mẹ mình, nếu không cũng sẽ không bắt mẹ phải cưới người đó.
Y bát*: là ‘mảnh áo chén cơm’ của một người, đại khái là cha của thẩm thanh thu muốn truyền lại tất cả những kỹ năng của mình cho đại đồ đệ.
"Ta thực ra người của Thẩm gia – một thế gia khắc văn ở địa lục Địa Thâm. Thẩm gia là một trong những gia tộc số một số hai ở đại lục Địa Thâm. Có phá giới phù, chúng ta có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, nhưng ..." Thẩm Thanh Thu nói lời này thì cau mày, năm đó mình đi không từ mà biệt. Nếu bây giờ quay lại còn mang theo một đứa con nữa, không biết cha ta có muốn Thần Nhi hay không.
“Mẹ lo lắng ông ngoại còn giận người nên không muốn nhận chúng ta sao?” Sở Mộ Thần như đọc được suy nghĩ của Thẩm Thanh Thu, không nhịn được hỏi.
Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Ở đây có hai tấm Phá Giới Phù, ta và Thần Nhi chỉ cần một cái, cái còn lại giao cho tiểu hữu.” Nói xong, Thẩm Thanh Thu đẩy ra Tấm Phá Giới Phù khác đến trước mặt Tiêu Lăng Hàn, nàng có thể nhìn ra được, trong số những người này, người thanh niên này là chủ.
"Tiền bối, không biết một tấm Phá Giới Phù có thể mang bao nhiêu người đi?" Ân Thiên Thịnh khẩn trương hỏi.
“Thông thường, những tấm Phá Giới Phù chỉ có thể mang đi một người, nhưng hai lá bùa phá giới này của ta có thể mang đi năm người một lúc. Nguyên nhân chính là ở trên không chỉ có phù văn mà còn có khắc văn trên đó, cái này là năm đó cha ta ở một bí cảnh có được.”
Thẩm Thanh Thu mỉm cười nhìn Ân Thiên Thịnh, càng nhìn càng hài lòng. Dù bị hạ cấm chế trong cơ thể nhưng thần thức của nàng vẫn có thể hoạt động bình thường. Trước đó, cậu bé này đã ôm con trai nàng vào lòng và hôn loạn xạ ngay khi vừa bước vào cửa.
Trên mặt Ân Thiên Thịnh lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bật thốt lên hỏi: "Tiền bối, ngài rời đi có thể mang ta theo được không?"
"Thần Nhi, con cảm thấy thế nào?" Thẩm Thanh Thu nhìn con trai mình, trêu ghẹo nói.
"Hắn nhìn đáng thương như vậy, chúng ta mang hắn mang theo đi." Sở Mộ Thần vừa nói xong, trên mặt liền đột nhiên bị đánh lén.
Ân Thiên Thịnh cũng do quá vui mừng nên lập tức hôn Sở Mộ Thần một cái. Khi hắn định thần lại, nhìn thấy còn có người ngoài, mặt mũi hắn đột nhiên nóng lên, quan trọng nhất là mẹ Sở Mộ Thần vẫn còn ở đó.
Thẩm Thanh Thu mấy ngày trước đã nghe con trai nói, con dâu này là một khúc gỗ nhưng một khi nhận định là sẽ không thay đổi. Nàng thấy tính cách của Ân Thiên Thịnh rất chân, có cái gì nói cái đó, không chú trọng ra vẻ. Hơn nữa, vẫn là người con trai mình thích nên đương nhiên nàng sẽ không làm khó, chủ động chuyển chủ đề khác.
"Kỳ thực ta đại khái biết lần này Sở gia muốn các cháu làm nhiệm vụ gì."
Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu nói chính sự, mọi người ngồi xuống lắng nghe.
Thẩm Thanh Thu hồi tưởng một lát mới nói: “Sở gia có bí cảnh trăm năm mở ra một lần. Tuy nhiên, chỉ có tu sĩ dưới trăm tuổi mới có thể tiến vào bí cảnh đó, hơn nữa bên trong bí cảnh đó không thể sử dụng linh lực. Nhiệm vụ của các cháu là đi vào bên trong và lấy một laoij khoáng thạch ra, khoáng thạch đó tên là Ổ Kim." Đây là điều mà một vị khách khác của Sở gia đã nói với nàng khi nàng trở thành khách của Sở gia.
"Tiền bối, ngài có biết phải mất bao lâu mới hoàn thành nhiệm vụ này không?"
“Sớm thôi, chỉ cần năm ngày là hoàn thành. Tuy nhiên, pháp khí không gian không thể sử dụng được bên trong, vì vậy tốt nhất các cháu nên ăn một viên Tích Cốc Đan trước khi khởi hành để không bị đói, đỡ phải tìm kiếm thức ăn khắp nơi trong bí cảnh.” Thẩm Thanh Thu nhắc nhở nói.
"Cảm ơn tiền bối đã báo cho, nếu không còn việc gì thì chúng ta đi trước." Tiêu Lăng Hàn thấy mục tiêu đã đạt được, đứng dậy nói.
"Tiêu sư đệ, các ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ rời đi." Ân Thiên Thịnh nhân cơ hội nói, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Sở Mộ Thần, nếu bây giờ không nói thì thì không biết khi nào hắn mới có thời gian.
"Được rồi, nhớ cẩn thận, đừng để bị phát hiện. Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ giả vờ như không quen biết ngươi đó."
Tiêu Lăng Hàn nói xong liền mang Thượng Quan Huyền Ý trở về nơi ở của bọn họ.
Thẩm Thanh Thu thấy con trai và con dâu tương lai có chuyện muốn nói nên cũng quay về phòng mình.
---------- End chương 197: ---------
Ân Thiên Thịnh không khỏi có chút đau lòng mà suy nghĩ. Sở gia có nhiều cao thủ như vậy, bọn họ làm sao có thể mang Sở Mộ Thần đi đây? Chỉ sợ vừa rời đi đã bị Sở gia truy nã.
“Chúng ta được mời vào Sở gia là bởi vì tiếp nhận nhiệm vụ Sở gia giao, nhưng Sở gia các ngươi lại không nói muốn chúng ta làm cái gì!” Không ngờ, Sở gia lại có không ít cao thủ. Xem ra ở trong Sở phủ tốt nhất không nên phóng thích thần thức lung tung, miễn cho gặp phải tu sĩ từ Hóa Thần kỳ trở lên.
Nghe vậy, Sở Mộ Thần không chỉ cau mày nói: “Vậy là có rất nhiều người nhận nhiệm vụ sao?”
"Giới hạn hai trăm người, đều là tu sĩ từ Kim Đan đến Nguyên Anh và dưới trăm tuổi.” Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Sở Mộ Thần cau mày, đoán chừng trong này nhất định có ẩn tình gì đó.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi, chúng ta nhất định đã lên thuyền giặc của Sở gia, không xuống được phải không?” Thượng Quan Huyền Ý nhìn Sở Mộ Thần chế nhạo nói, gia hỏa này nhìn như ở Sở phủ chịu khổ nhưng trên thực tế hắn vẫn luôn giả ngây giả dại.
Không biết sau khi Sở phủ biết mình bị Sở Mộ Thần lừa gạt có muốn lột da hắn hay không? Thượng Quan Huyền Ý có chút vui sướng khi người gặp họa.
Sở Mộ Thần thản nhiên nói: “Ta hiện tại cũng ở trên thuyền giặc, cùng lắm đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau nhảy xuống thuyền.”
“E rằng là ngươi đã sớm muốn nhảy thuyền, chỉ đang chờ cơ hội thích hợp thì có.”
"Thượng Quan sư đệ thật là, chính ngươi biết là được, cần gì phải nói ra?" Sở Mộ Thần liếc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, bất mãn oán giận nói.
Hiện tại mẹ hắn là Thẩm Thanh Thu đã được trả về sân này sống cùng hắn, nhưng trong cơ thể lại bị Sở lão gia hạ cấm chế nên nàng không thể sử dụng linh lực, tương đương với một phàm nhân, nếu rời đi một chút cũng không tiện. Hơn nữa, sau khi rời khỏi Sở gia, còn phải tìm một tu sĩ Luyện Hư kỳ khác để cởi bỏ cấm chế.
"Đúng rồi, ta nghe nói ngươi sắp thành thân với thiếu gia thương hội Hồng Phát, đây là có chuyện gì đấy?" Tiêu Lăng Hàn uống một ngụm trà xong mới hỏi.
Ân Thiên Thịnh ở một bên nghe được câu hỏi của Tiêu Lăng Hàn lập tức vểnh tai lên.
Sở Mộ Thần: "..."
Hắn cũng muốn biết tên chó chết nào đã muốn hắn đến với một người mà quăng tám sào cũng không tới. Nếu biết đó là ai thì hắn nhất định sẽ lột da người đó.
Thấy Sở Mộ Thần không trả lời, Tiêu Lăng Hàn không khỏi nói tiếp: “Nhìn vẻ mặt của ngươi, chắc là ngươi không có khả năng tự quyết định hôn nhân của bản thân đi, vậy ngươi dự định khi nào rời khỏi Sở phủ? "
"Đúng vậy, ngươi mà không rời đi liền phải thành thân cũng đại thiếu gia kia đó." Đôi mắt Thượng Quan Huyền Ý nhìn về phía Ân Thiên Thịnh một vòng, sau đó lại rơi xuống Sở Mộ Thần, trong mắt mang theo vẻ đang xem kịch hay.
"Nếu ta rời đi, ta nhất định sẽ mang theo mẹ ta nhưng mẹ ta đã bị hạ cấm chế trong cơ thể, tạm thời không thể sử dụng linh lực, chỉ sợ chuyện này sẽ khó xử lý.” Sắc mặt Sở Mộ Thần chua xót, hắn cũng muốn rời đi nhưng bây giờ tu vi của hắn quá thấp, mẹ hắn lại không thể sử dụng linh lực. Chuyện này cần phải cân nhắc lâu dài, hắn liếc nhìn Ân Thiên Thịnh đang ngồi bên cạnh, hiếm thấy cái đầu gỗ của tên này bỗng nhiên thông suốt.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cốc cốc cốc".
Mấy người đồng thời nhìn ra ngoài cửa rồi thả ra thần thức, chỉ nhìn thấy một nữ tử mặc váy màu xanh nhạt đang đứng ngoài cửa. Mái tóc đen của nàng được búi với một chiếc trâm hoa mai, tuy đơn giản nhưng lại trông tươi mát và thanh lịch. Mày đẹp mắt phượng, má ngọc môi đào, là một nữ nhân xinh đẹp. Nàng đúng là mẹ của Sở Mộ Thần, tên là Thẩm Thanh Thu.
Sở Mộ Thần đứng dậy mở cửa: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
"Thần Nhi, chúng ta vào nhà đã rồi nói sau."
Nhìn thấy người tới, ba người Tiêu Lăng Hàn vội vàng đứng lên: "Bái kiến tiền bối!"
"Ừm, đều là đứa nhỏ ngoan, nhanh ngồi xuống đi." Thẩm Thanh Thu ôn nhu nói, mỉm cười nhìn ba người Tiêu Lăng Hàn.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Thẩm Thanh Thu nói: “Ta biết các cháu là bạn của Thần Nhi ở đại lục Hoàng Cực. Cảm ơn các cháu đã giúp đỡ Thần Nhi trong mấy năm nó ở đại lục Hoàng Cực."
"Tiền bối nói quá lời, là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau." Tiêu Lăng Hàn lễ phép trả lời.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, có chút áy náy nói với Sở Mộ Thần nói: “Lúc đó là mắt ta bị mù mới yêu Sở Vũ Ngạn, một kẻ vô trách nhiệm và đạo đức giả. Nếu như năm đó ta kiên quyết hơn một chút, mang con đi thì giờ con đã không phải gặp những thứ này, cũng không lâm vào hoàn cảnh như bây giờ”.
“Mẹ, mọi chuyện đã trôi qua, chúng ta nhất định có thể rời khỏi đây.”
Thẩm Thanh Thu lấy ra hai tấm phù, đặt lên bàn.
Mấy người nhìn chằm chằm vào tấm phù, có chút không hiểu, Thẩm Thanh Thu lúc này lấy ra tấm phù là có ý gì.
“Mở ra nhìn xem.” Thẩm Thanh Thu mỉm cười nhìn mấy người.
Tiêu Lăng Hàn cầm lấy một cái, cùng Thượng Quan Huyền Ý xem xét, trên lá bùa không chỉ có phù văn còn có khắc văn nữa. Tiêu Lăng Hàn nhìn xem xong, đột nhiên nhìn Thẩm Thanh Thu, kinh ngạc hỏi: “Tiền bối, đây chính là Phá Giới Phù trong truyền thuyết sao?”
Ba người còn lại đều không thấy có gì thú vị, Ân Thiên Thịnh và Thượng Quan Huyền Ý hoàn toàn xem không hiểu, Sở Mục Thần họ là khắc văn tất nhiên không hiểu được phù triện.
Thẩm Thanh Thu không chỉ có ánh mắt xem trọng nhìn Tiêu Lăng Hàn, nàng còn không ngờ rằng tiểu bối đến từ đại lục cấp thấp này lại biết được Phá Giới Phù.
Chỉ những tu sĩ có tu vi Đại THừa kỳ trở lên mới có thể vẽ được Phá Giới Phù. Nhưng không phải tất cả những người đạt đến Đại Thừa kỳ đều có thể vẽ được ra Phá Giới Phù.
"Đúng, đây là Phá Giới Phù. Đây là phụ thân ban thưởng cho ta khi ta thăng cấp Nguyên Anh kỳ." Thẩm Thanh Thu có chút hoài niệm nói, trong mắt tràn ngập hồi ức.
“Ông ngoại?” Sở Mộ Thần chưa bao giờ nghe mẹ kể về quá khứ của mình.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, chậm rãi nói: “Ừm, lúc ta bỏ nhà đi, ông ngoại của con đã là Đại Thừa kỳ ,mà ta là đứa con duy nhất của ông ấy, kỳ thực ta đã đào hôn*. Lúc ta mười sáu tuổi, cha đã đính hôn cho ta với người đại đệ tử mà ông vừa ý nhất, nhưng ta không thích đại sư huynh nên ta luôn miệng nói rằng ta sẽ không thành thân cho đến khi đạt đến Nguyên Anh kỳ. Kết quả là sau mấy chục năm ta đã tu luyện đến Nguyên Anh. Mắt thấy cha ta đã bắt đầu thu xếp hôn sự cho ta, ta biết lần này không thể lấy cớ gì nữa, liền trực tiếp sử dụng Phá Giới Phù truyền tống phù tới đại lục Huyền Thiên."
Đào hôn*: chạy trốn khỏi nhà trước khi kết hôn
“Vậy mẹ là người của đại lục nào?” Sở Mộ Thần không ngờ mẹ mình lại có chuyện cẩu huyết như vậy, xem ra ông ngoại muốn truyền lại y bát* của mình cho người đã đính hôn với mẹ mình, nếu không cũng sẽ không bắt mẹ phải cưới người đó.
Y bát*: là ‘mảnh áo chén cơm’ của một người, đại khái là cha của thẩm thanh thu muốn truyền lại tất cả những kỹ năng của mình cho đại đồ đệ.
"Ta thực ra người của Thẩm gia – một thế gia khắc văn ở địa lục Địa Thâm. Thẩm gia là một trong những gia tộc số một số hai ở đại lục Địa Thâm. Có phá giới phù, chúng ta có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, nhưng ..." Thẩm Thanh Thu nói lời này thì cau mày, năm đó mình đi không từ mà biệt. Nếu bây giờ quay lại còn mang theo một đứa con nữa, không biết cha ta có muốn Thần Nhi hay không.
“Mẹ lo lắng ông ngoại còn giận người nên không muốn nhận chúng ta sao?” Sở Mộ Thần như đọc được suy nghĩ của Thẩm Thanh Thu, không nhịn được hỏi.
Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Ở đây có hai tấm Phá Giới Phù, ta và Thần Nhi chỉ cần một cái, cái còn lại giao cho tiểu hữu.” Nói xong, Thẩm Thanh Thu đẩy ra Tấm Phá Giới Phù khác đến trước mặt Tiêu Lăng Hàn, nàng có thể nhìn ra được, trong số những người này, người thanh niên này là chủ.
"Tiền bối, không biết một tấm Phá Giới Phù có thể mang bao nhiêu người đi?" Ân Thiên Thịnh khẩn trương hỏi.
“Thông thường, những tấm Phá Giới Phù chỉ có thể mang đi một người, nhưng hai lá bùa phá giới này của ta có thể mang đi năm người một lúc. Nguyên nhân chính là ở trên không chỉ có phù văn mà còn có khắc văn trên đó, cái này là năm đó cha ta ở một bí cảnh có được.”
Thẩm Thanh Thu mỉm cười nhìn Ân Thiên Thịnh, càng nhìn càng hài lòng. Dù bị hạ cấm chế trong cơ thể nhưng thần thức của nàng vẫn có thể hoạt động bình thường. Trước đó, cậu bé này đã ôm con trai nàng vào lòng và hôn loạn xạ ngay khi vừa bước vào cửa.
Trên mặt Ân Thiên Thịnh lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bật thốt lên hỏi: "Tiền bối, ngài rời đi có thể mang ta theo được không?"
"Thần Nhi, con cảm thấy thế nào?" Thẩm Thanh Thu nhìn con trai mình, trêu ghẹo nói.
"Hắn nhìn đáng thương như vậy, chúng ta mang hắn mang theo đi." Sở Mộ Thần vừa nói xong, trên mặt liền đột nhiên bị đánh lén.
Ân Thiên Thịnh cũng do quá vui mừng nên lập tức hôn Sở Mộ Thần một cái. Khi hắn định thần lại, nhìn thấy còn có người ngoài, mặt mũi hắn đột nhiên nóng lên, quan trọng nhất là mẹ Sở Mộ Thần vẫn còn ở đó.
Thẩm Thanh Thu mấy ngày trước đã nghe con trai nói, con dâu này là một khúc gỗ nhưng một khi nhận định là sẽ không thay đổi. Nàng thấy tính cách của Ân Thiên Thịnh rất chân, có cái gì nói cái đó, không chú trọng ra vẻ. Hơn nữa, vẫn là người con trai mình thích nên đương nhiên nàng sẽ không làm khó, chủ động chuyển chủ đề khác.
"Kỳ thực ta đại khái biết lần này Sở gia muốn các cháu làm nhiệm vụ gì."
Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu nói chính sự, mọi người ngồi xuống lắng nghe.
Thẩm Thanh Thu hồi tưởng một lát mới nói: “Sở gia có bí cảnh trăm năm mở ra một lần. Tuy nhiên, chỉ có tu sĩ dưới trăm tuổi mới có thể tiến vào bí cảnh đó, hơn nữa bên trong bí cảnh đó không thể sử dụng linh lực. Nhiệm vụ của các cháu là đi vào bên trong và lấy một laoij khoáng thạch ra, khoáng thạch đó tên là Ổ Kim." Đây là điều mà một vị khách khác của Sở gia đã nói với nàng khi nàng trở thành khách của Sở gia.
"Tiền bối, ngài có biết phải mất bao lâu mới hoàn thành nhiệm vụ này không?"
“Sớm thôi, chỉ cần năm ngày là hoàn thành. Tuy nhiên, pháp khí không gian không thể sử dụng được bên trong, vì vậy tốt nhất các cháu nên ăn một viên Tích Cốc Đan trước khi khởi hành để không bị đói, đỡ phải tìm kiếm thức ăn khắp nơi trong bí cảnh.” Thẩm Thanh Thu nhắc nhở nói.
"Cảm ơn tiền bối đã báo cho, nếu không còn việc gì thì chúng ta đi trước." Tiêu Lăng Hàn thấy mục tiêu đã đạt được, đứng dậy nói.
"Tiêu sư đệ, các ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ rời đi." Ân Thiên Thịnh nhân cơ hội nói, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Sở Mộ Thần, nếu bây giờ không nói thì thì không biết khi nào hắn mới có thời gian.
"Được rồi, nhớ cẩn thận, đừng để bị phát hiện. Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ giả vờ như không quen biết ngươi đó."
Tiêu Lăng Hàn nói xong liền mang Thượng Quan Huyền Ý trở về nơi ở của bọn họ.
Thẩm Thanh Thu thấy con trai và con dâu tương lai có chuyện muốn nói nên cũng quay về phòng mình.
---------- End chương 197: ---------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất