[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 200: Tao Ngộ Của Lăng Hàn
"Ta chẳng qua chỉ đánh ngươi một trận thôi, hôm nay ngươi cũng đánh ta rồi, chúng ta coi như hòa nhau." Vưu Thế Long đúng lý hợp tình nói, bộ dạng hắn vô tội cực kỳ, nều ai nhìn qua còn tưởng rằng mấy người Ân Thiên Thịnh ỷ thế hiếp người ấy chứ.
"Mau lên, chúng ta còn phải đi tìm người." Thượng Quan Huyền Ý không kiên nhẫn nói. Tên đáng chết kia rõ ràng là đang câu giờ, muốn chờ mấy người khác tiến vào bí cảnh tới cứu hắn. Đúng là có ý nghĩ kì lạ, đoán chừng người trong bí cảnh đều lo lắng không dùng được linh lực của mình, ai rảnh mà đi lo chuyện bao đồng cơ chứ.
Mấy người không vô nghĩa nữa, Ân Thiên Duệ bước tới đâm vào Nguyên Anh của Vưu Thế Long.
Mạc Vô Nhai thu nhẫn không gian của hai người, bây giờ hắn không thể mở được nhưng chờ khi rời khỏi đây là có thể mở ra, dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, như thế nào cũng sẽ giàu hớn hắn.
Vưu Thế Long và Tằng Hùng bây giờ chỉ là hai cái phàm nhân. Ở trong bí cảnh không có đan dược chữa thương hay linh khí nên linh lực trong cơ thể họ sẽ sớm bị xói mòn hết.
Mấy người Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục tiến về phía trước nên không ai để ý rằng hai người đang nằm trên mặt đất đột nhiên tử vong, sau đó một làn sương đen bay ra từ cơ thể họ.
Một ngày sau ……
Bốn người Thượng Quan Huyền Ý đã đi được một phần năm bí cảnh này, hiện tại vẫn chưa thấy Tiêu Lăng Hàn. Bởi vì bí cảnh không quá lớn cho nên bọn họ đã gặp phải mấy đợt người ở trong hang động đào khoáng thạch.
Mấy người cũng vào hang kiểm tra, hóa ra khoáng thạch không dễ đào như vậy, trong hang còn có ma khí. Bất cứ ai bước vào cũng sẽ bị nhiễm ma khí nếu tu vi thấp hơn Kim Đan sơ kỳ, khó trách người Sở gia tuyên bố nhiệm vụ lại yêu cầu như vậy.
Thượng Quan Huyền Ý rơi vào trầm tư, Ổ Kim nếu được luyện chế pháp khí thì có thể ngăn cản ma khí, nhưng hiện tại trong tiểu thế giới này không có Ma tộc, vậy Ổ Kim này ngoài việc dùng để luyện khí còn có thể làm gì? Luyện chế Cấm Linh Hoàn chỉ cần một chút là được, nhưng Sở gia rõ ràng đang khai thác rất nhiều.
Mạc Vô Nhai tất nhiên cũng nghĩ đến, hắn nhìn mấy người, chậm rãi nói: "Cái Sở gia này thoạt nhìn không đơn giản!"
"Dù sao thì, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này chúng ta cũng sẽ rời khỏi Sở phủ. Mộ Thần và mẹ hắn cũng sẽ rời khỏi đại lục Huyền Thiên. Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ." Ân Thiên Thịnh thản nhiên nói. Hắn muốn ở bên Mộ Thần nên tất nhiên hắn cũng sẽ rời khỏi đại lục Huyền Thiên.
"Ân sư huynh nói đúng, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm được A Hàn. Không biết huynh ấy bị đưa đi đâu nữa." Thượng Quan Huyền Ý buồn bực nói, cả người hắn ỉu xìu.
“Vậy chúng ta còn phải đào khoáng thạch nữa sao?” Ân Thiên Duệ nhìn mấy người, mỗi người đều có nhiệm vụ là phải đào được hai trăm cân.
"Ta muốn tìm A Hàn!" Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước. Đào khoáng thạch làm gì chứ? Không có Tiêu Lăng Hàn ở bên cạnh, nhiều linh thạch như vậy có tác dụng gì?
Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh nhìn nhau và theo sát phía sau.
Mà Tiêu Lăng Hàn đang được bốn người Thượng Quan Huyền Ý nhớ thương lúc này đang đứng trước một cái hồ lớn, đi bộ một ngày một đêm, ngoại trừ sa mạc ra, không nhìn thấy gì nữa.
Tiêu Lăng Hàn cho rằng mình bị truyền tống đến sa mạc, rất có thể sẽ chết khát hoặc đói. Tuy nhiên, điều làm hắn ngạc nhiên là hắn vẫn có thể mở được không gian Long Ngọc. Tuy không thể vào nhưng lại có thể lấy được đồ vật bên trong. Điều này cũng rất tốt, ít nhất khi đi đường mệt mỏi, hắn có thể ăn linh quả để bổ sung thể lực.
Nhìn mặt hồ trước mắt, Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, từ trong không gian lấy ra một con dao găm, nhảy xuống hồ. Quang cảnh trong hồ không tốt lắm, cho nên thần thức ít ỏi của hắn lúc này rất có ích.
Hồ nước lạnh đến thấu xương, sâu không thấy đáy. Tiêu Lăng Hàn lặn nửa giờ mới nhìn thấy đáy hồ. Vì có một chút ma khí trong hồ cho nên hắn mới vận chuyển được Vạn Linh Quyết, nên thời gian ở trong nước cũng lâu hơn.
Dưới đáy hồ có một lớp cát dày, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu tìm kiếm từng chút một. Bởi vì thần thức của hắn chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách mười mét, cho nên hắn chậm rãi tìm kiếm.
Bốn tiếng sau, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình sắp điên rồi, hồ nước lạnh đến mức khiến hắn đông cứng toàn thân, đến mức không chút hơi ấm nào nữa. Nếu bây giờ hắn quay lại bờ, vậy chắc chắn sẽ không phân biệt được những địa điểm mà hắn đã kiểm tra trước đó vì đáy hồ được bao phủ bởi cát nên nơi nào trông cũng giống nhau.
Kiên trì thêm mười phút nữa, ngay lúc hắn không nhịn được mà tuyệt vọng thì hắn đột nhiên cảm thấy ma khí trước mặt mạnh hơn những nơi khác rất nhiều. Tiêu Lăng Hàn như nhìn thấy hy vọng, hắn bơi về phía ma khí phát ra. Năm phút sau, hắn mới nhận ra ma khí đang từ dưới mặt cát truyền đến.
Lấy chiếc xẻng Sở gia đưa cho, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu đào cát dưới đáy hồ.
Mười phút sau, cuối cùng hắn cũng đào được một cái hố nhưng cái hố có vẻ hơi nhỏ, không vừa với kích thước của một người. Hiện tại Tiêu Lăng Hàn lại buồn bực, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một tia hi vọng nhưng hi vọng lại sắp biến thành thất vọng.
Hắn lập tức bố trí trận pháp ngăn cách nước.
Sau đó, hắn lấy ra một phi kiếm, nhắm ngay vào hòn đá bên cạnh cái hố và đâm nó với ý định mở rộng cái hố ra một ít. Tuy nhiên, điều khiến hắn tức hộc máu chính là thanh kiếm trực tiếp gãy, Tiêu Lăng Hàn có chút ngơ ngác. Đá này là thứ gì? Thế mà cứng như vậy! Sau khi quan sát cẩn thận, hắn phát hiện ra rằng đây không phải là mục đích đến bí cảnh của họ sao? Vậy mà là Ổ Kim!
Tiêu Lăng Hàn ném thanh kiếm trong tay đi, lấy xẻng để đào cát ra, nhắm thẳng vào Ổ Kim. Ngoài dự đoán dễ dàng đến không ngờ, Tiêu Lăng Hàn rất nhanh đã đào được một cái hố có thể chứa được hắn.
Tiêu Lăng Hàn bò vào trong hố, vừa đi vừa đào hố. Ổ Kim đào được sẽ được ném vào không gian. Dù sao thì nó cũng khá có giá trị.
Bởi vì nơi đây có ma khí dồi dào nên hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn tinh thần phấn chấn. Hai tiếng sau, Tiêu Lăng Hàn cuối cùng cũng đào đến cuối, hắn bò ra khỏi hố, cả người mặt xám mày tro, xấu xấu bẩn bẩn. Hắn nhanh chóng sử dụng Khư Trần Thuật, sau đó là Thanh Khiết Thuật, lúc này mới khôi phục bộ dáng anh tuấn tiêu sái.
Nơi hắn hiện tại đang đứng là một cái hang động giống như tầng hầm, hắn còn chưa kịp quan sát xung quanh, Mặc Ảnh trong không gian Long Ngọc lập tức truyền âm cho hắn.
【Tiểu tử, ngươi không phải ở đại lục Huyền Thiên sao? Làm sao lại có ma khí bên ngoài thế? 】
【Ta đang có chuyện nên tạm thời không thể giải thích cho ngươi được. Còn nữa, Mặc Ảnh, tiểu tử như thế nào? Ai là tiểu tử? 】
【Không có, hoàn toàn không có tiểu tử nào cả! Chắc là ngươi đã nghe nhầm, ngươi chính là chủ nhân anh minh thần võ nhất của ta. 】
【 Hừ! 】
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp thả Mặc Ảnh ra, để nó giả chết quấn lấy cổ tay mình. Hắn muốn xem nơi này có gì kỳ lạ, nếu gặp nguy hiểm, Mặc Ảnh có thể giúp hắn trong trường hợp khẩn cấp.
Tiêu Lăng Hàn hướng về nơi có ma khí mạnh nhất, không có biện pháp, đây là yêu cầu của Mặc Ảnh.
Hiện tại Tu chân giới đã không còn ma khí, nếu Mặc Ảnh muốn khôi phục tu vi thì chỉ có thể thịt những tu sĩ cấp cao đó. Nhưng thực lực hiện tại của nó không thể đánh bại những tu sĩ cấp cao, cho dù có thể, Tiêu Lăng Hàn cũng sẽ không cho phép nó tùy tiện ăn như vậy. Hiện tại khó có thể tìm được một nơi có ma khí mạnh như vậy, đủ cho nó no một bữa nên đương nhiên cần phải tìm ra nguồn gốc của ma khí rồi.
Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy trước mặt mình có một sinh vật có hình dáng kỳ quái, bị xích ở trên đài cao. Sở dĩ nó được cho là kỳ lạ là vì nó trông giống con người nhưng lại không giống con người. Toàn thân nó có màu xanh lá, trên đầu có hai chiếc sừng, tay nó thì đầy móng vuốt, nhìn qua có vẻ rất đáng sợ.
Giống như cảm giác được có người tới, quái vật kia quay đầu lại cười mấy tiếng: "Khà khà khà...".
Tiêu Lăng Hàn nhìn vẻ mặt của nó có thể biết, nó tựa hồ rất vui vẻ, nhất là khi nhìn thấy hắn, đôi mắt nó sáng ngời.
Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy vô số làn sương đen từ mọi hướng hội tụ về phía sinh vật đó.
Con quái vật tưởng như sắp chết trước đó, được bổ sung thêm sương mù đen, khí tức của nó càng ngày càng mạnh, khí thế cũng tăng lên.
Tiêu Lăng Hàn theo bản năng lùi lại mấy bước. Chẳng lẽ cái này Mặc Ảnh này lừa hắn sao?
Con quái vật này nhìn qua rất khó đối phó, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy sở dĩ hắn bị tách ra với mọi người là bởi vì con quái vật trước mặt này. Nó cố ý dẫn hắn tới đây, vậy mục đích của nó là gì? Muốn mình thả nó ra hay là có ý định giống như Mặc Ảnh trước đó?
Không, cách nó nhìn hắn rõ ràng là tham lam, mừng như điên và tràn đầy hy vọng.
"Khà khà khà..."
Sinh vật kỳ lạ này tựa hồ rất vui vẻ, cười quái dị hai tiếng, Tiêu Lăng Hàn nghe sởn gai ốc. Hắn cảm thấy mình đã bị con quái vật nhắm tới, cho dù có rời khỏi bí cảnh này thì nó vẫn tìm được hắn.
Tim Tiêu Lăng Hàn đập thình thịch, muốn truyền âm cho Mặc Ảnh nhưng lại sợ quái vật nghe được.
Mười phút sau, thân thể quái vật trên đài cao nhanh chóng khô cạn, thay vào đó là một bóng đen. Bóng đen nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn không để ý tới mình, liền lao về phía hắn, Tiêu Lăng Hàn sợ hãi lùi về phía sau.
Nhìn thấy quái vật tới, Tiêu Lăng Hàn sắc mặt tái nhợt, theo bản năng nhắm mắt lại.
"Khà khà khà..." Quái vật cười vui vẻ!
Khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của nó đột ngột dừng lại. Nó nhìn xuống con dao găm cắm vào tim nó, một con dao găm phát ra ánh sáng trắng.
Hóa ra vừa rồi Tiêu Lăng Hàn cố ý làm ra vẻ rất sợ hãi, bởi vì tu vi của con quái vật này đã đạt tới Luyện Hư kỳ đỉnh. Các cuộc tấn công thông thường không có tác dụng gì với nó cả. Ngay cả ngọc bài của sư tôn tiện nghi đưa cho cũng có thể sẽ không thể làm gì được nó. Sau khi bị đánh tan, nó sẽ nhanh chóng tập hợp lại, vừa lúc pháp khí thuộc tính quang lại chính khắc tinh của nó.
Tiêu Lăng Hàn cũng vận dụng nguyên lý tương sinh tương khắc, ôm tâm tính thử một lần, được ăn cả ngã về không, nhưng không ngờ, hắn lại thành công.
Thật sự khiến hắn sợ chết khiếp. Nếu phương pháp này không có tác dụng, hắn không thể đảm bảo mình sẽ không chết ở đây. Suy cho cùng, trong thế giới nơi dùng võ vi tôn này, thực lực của hắn kém con quái vật đó không phải chỉ là một chút.
Hiện tại hắn thật sự sợ mình sẽ chết ở chỗ này. Hắn còn chưa có một đêm mặn nồng với Thượng Quan Huyền Ý, hắn còn chưa tìm được cha mẹ, cũng chưa tìm ra thân thế của mình. Nếu như hắn cứ chết đi như vậy, Tiêu Lăng Hàn ngàn vạn cũng không cam lòng.
------------ End chương 200: ---------
Editor: Hhuhu, cuối cùng cũng đến được chương 200: rồi, xúc động quá ( •̀ ω •́ )
"Mau lên, chúng ta còn phải đi tìm người." Thượng Quan Huyền Ý không kiên nhẫn nói. Tên đáng chết kia rõ ràng là đang câu giờ, muốn chờ mấy người khác tiến vào bí cảnh tới cứu hắn. Đúng là có ý nghĩ kì lạ, đoán chừng người trong bí cảnh đều lo lắng không dùng được linh lực của mình, ai rảnh mà đi lo chuyện bao đồng cơ chứ.
Mấy người không vô nghĩa nữa, Ân Thiên Duệ bước tới đâm vào Nguyên Anh của Vưu Thế Long.
Mạc Vô Nhai thu nhẫn không gian của hai người, bây giờ hắn không thể mở được nhưng chờ khi rời khỏi đây là có thể mở ra, dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, như thế nào cũng sẽ giàu hớn hắn.
Vưu Thế Long và Tằng Hùng bây giờ chỉ là hai cái phàm nhân. Ở trong bí cảnh không có đan dược chữa thương hay linh khí nên linh lực trong cơ thể họ sẽ sớm bị xói mòn hết.
Mấy người Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục tiến về phía trước nên không ai để ý rằng hai người đang nằm trên mặt đất đột nhiên tử vong, sau đó một làn sương đen bay ra từ cơ thể họ.
Một ngày sau ……
Bốn người Thượng Quan Huyền Ý đã đi được một phần năm bí cảnh này, hiện tại vẫn chưa thấy Tiêu Lăng Hàn. Bởi vì bí cảnh không quá lớn cho nên bọn họ đã gặp phải mấy đợt người ở trong hang động đào khoáng thạch.
Mấy người cũng vào hang kiểm tra, hóa ra khoáng thạch không dễ đào như vậy, trong hang còn có ma khí. Bất cứ ai bước vào cũng sẽ bị nhiễm ma khí nếu tu vi thấp hơn Kim Đan sơ kỳ, khó trách người Sở gia tuyên bố nhiệm vụ lại yêu cầu như vậy.
Thượng Quan Huyền Ý rơi vào trầm tư, Ổ Kim nếu được luyện chế pháp khí thì có thể ngăn cản ma khí, nhưng hiện tại trong tiểu thế giới này không có Ma tộc, vậy Ổ Kim này ngoài việc dùng để luyện khí còn có thể làm gì? Luyện chế Cấm Linh Hoàn chỉ cần một chút là được, nhưng Sở gia rõ ràng đang khai thác rất nhiều.
Mạc Vô Nhai tất nhiên cũng nghĩ đến, hắn nhìn mấy người, chậm rãi nói: "Cái Sở gia này thoạt nhìn không đơn giản!"
"Dù sao thì, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này chúng ta cũng sẽ rời khỏi Sở phủ. Mộ Thần và mẹ hắn cũng sẽ rời khỏi đại lục Huyền Thiên. Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ." Ân Thiên Thịnh thản nhiên nói. Hắn muốn ở bên Mộ Thần nên tất nhiên hắn cũng sẽ rời khỏi đại lục Huyền Thiên.
"Ân sư huynh nói đúng, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm được A Hàn. Không biết huynh ấy bị đưa đi đâu nữa." Thượng Quan Huyền Ý buồn bực nói, cả người hắn ỉu xìu.
“Vậy chúng ta còn phải đào khoáng thạch nữa sao?” Ân Thiên Duệ nhìn mấy người, mỗi người đều có nhiệm vụ là phải đào được hai trăm cân.
"Ta muốn tìm A Hàn!" Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước. Đào khoáng thạch làm gì chứ? Không có Tiêu Lăng Hàn ở bên cạnh, nhiều linh thạch như vậy có tác dụng gì?
Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh nhìn nhau và theo sát phía sau.
Mà Tiêu Lăng Hàn đang được bốn người Thượng Quan Huyền Ý nhớ thương lúc này đang đứng trước một cái hồ lớn, đi bộ một ngày một đêm, ngoại trừ sa mạc ra, không nhìn thấy gì nữa.
Tiêu Lăng Hàn cho rằng mình bị truyền tống đến sa mạc, rất có thể sẽ chết khát hoặc đói. Tuy nhiên, điều làm hắn ngạc nhiên là hắn vẫn có thể mở được không gian Long Ngọc. Tuy không thể vào nhưng lại có thể lấy được đồ vật bên trong. Điều này cũng rất tốt, ít nhất khi đi đường mệt mỏi, hắn có thể ăn linh quả để bổ sung thể lực.
Nhìn mặt hồ trước mắt, Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, từ trong không gian lấy ra một con dao găm, nhảy xuống hồ. Quang cảnh trong hồ không tốt lắm, cho nên thần thức ít ỏi của hắn lúc này rất có ích.
Hồ nước lạnh đến thấu xương, sâu không thấy đáy. Tiêu Lăng Hàn lặn nửa giờ mới nhìn thấy đáy hồ. Vì có một chút ma khí trong hồ cho nên hắn mới vận chuyển được Vạn Linh Quyết, nên thời gian ở trong nước cũng lâu hơn.
Dưới đáy hồ có một lớp cát dày, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu tìm kiếm từng chút một. Bởi vì thần thức của hắn chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách mười mét, cho nên hắn chậm rãi tìm kiếm.
Bốn tiếng sau, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình sắp điên rồi, hồ nước lạnh đến mức khiến hắn đông cứng toàn thân, đến mức không chút hơi ấm nào nữa. Nếu bây giờ hắn quay lại bờ, vậy chắc chắn sẽ không phân biệt được những địa điểm mà hắn đã kiểm tra trước đó vì đáy hồ được bao phủ bởi cát nên nơi nào trông cũng giống nhau.
Kiên trì thêm mười phút nữa, ngay lúc hắn không nhịn được mà tuyệt vọng thì hắn đột nhiên cảm thấy ma khí trước mặt mạnh hơn những nơi khác rất nhiều. Tiêu Lăng Hàn như nhìn thấy hy vọng, hắn bơi về phía ma khí phát ra. Năm phút sau, hắn mới nhận ra ma khí đang từ dưới mặt cát truyền đến.
Lấy chiếc xẻng Sở gia đưa cho, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu đào cát dưới đáy hồ.
Mười phút sau, cuối cùng hắn cũng đào được một cái hố nhưng cái hố có vẻ hơi nhỏ, không vừa với kích thước của một người. Hiện tại Tiêu Lăng Hàn lại buồn bực, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một tia hi vọng nhưng hi vọng lại sắp biến thành thất vọng.
Hắn lập tức bố trí trận pháp ngăn cách nước.
Sau đó, hắn lấy ra một phi kiếm, nhắm ngay vào hòn đá bên cạnh cái hố và đâm nó với ý định mở rộng cái hố ra một ít. Tuy nhiên, điều khiến hắn tức hộc máu chính là thanh kiếm trực tiếp gãy, Tiêu Lăng Hàn có chút ngơ ngác. Đá này là thứ gì? Thế mà cứng như vậy! Sau khi quan sát cẩn thận, hắn phát hiện ra rằng đây không phải là mục đích đến bí cảnh của họ sao? Vậy mà là Ổ Kim!
Tiêu Lăng Hàn ném thanh kiếm trong tay đi, lấy xẻng để đào cát ra, nhắm thẳng vào Ổ Kim. Ngoài dự đoán dễ dàng đến không ngờ, Tiêu Lăng Hàn rất nhanh đã đào được một cái hố có thể chứa được hắn.
Tiêu Lăng Hàn bò vào trong hố, vừa đi vừa đào hố. Ổ Kim đào được sẽ được ném vào không gian. Dù sao thì nó cũng khá có giá trị.
Bởi vì nơi đây có ma khí dồi dào nên hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn tinh thần phấn chấn. Hai tiếng sau, Tiêu Lăng Hàn cuối cùng cũng đào đến cuối, hắn bò ra khỏi hố, cả người mặt xám mày tro, xấu xấu bẩn bẩn. Hắn nhanh chóng sử dụng Khư Trần Thuật, sau đó là Thanh Khiết Thuật, lúc này mới khôi phục bộ dáng anh tuấn tiêu sái.
Nơi hắn hiện tại đang đứng là một cái hang động giống như tầng hầm, hắn còn chưa kịp quan sát xung quanh, Mặc Ảnh trong không gian Long Ngọc lập tức truyền âm cho hắn.
【Tiểu tử, ngươi không phải ở đại lục Huyền Thiên sao? Làm sao lại có ma khí bên ngoài thế? 】
【Ta đang có chuyện nên tạm thời không thể giải thích cho ngươi được. Còn nữa, Mặc Ảnh, tiểu tử như thế nào? Ai là tiểu tử? 】
【Không có, hoàn toàn không có tiểu tử nào cả! Chắc là ngươi đã nghe nhầm, ngươi chính là chủ nhân anh minh thần võ nhất của ta. 】
【 Hừ! 】
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp thả Mặc Ảnh ra, để nó giả chết quấn lấy cổ tay mình. Hắn muốn xem nơi này có gì kỳ lạ, nếu gặp nguy hiểm, Mặc Ảnh có thể giúp hắn trong trường hợp khẩn cấp.
Tiêu Lăng Hàn hướng về nơi có ma khí mạnh nhất, không có biện pháp, đây là yêu cầu của Mặc Ảnh.
Hiện tại Tu chân giới đã không còn ma khí, nếu Mặc Ảnh muốn khôi phục tu vi thì chỉ có thể thịt những tu sĩ cấp cao đó. Nhưng thực lực hiện tại của nó không thể đánh bại những tu sĩ cấp cao, cho dù có thể, Tiêu Lăng Hàn cũng sẽ không cho phép nó tùy tiện ăn như vậy. Hiện tại khó có thể tìm được một nơi có ma khí mạnh như vậy, đủ cho nó no một bữa nên đương nhiên cần phải tìm ra nguồn gốc của ma khí rồi.
Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy trước mặt mình có một sinh vật có hình dáng kỳ quái, bị xích ở trên đài cao. Sở dĩ nó được cho là kỳ lạ là vì nó trông giống con người nhưng lại không giống con người. Toàn thân nó có màu xanh lá, trên đầu có hai chiếc sừng, tay nó thì đầy móng vuốt, nhìn qua có vẻ rất đáng sợ.
Giống như cảm giác được có người tới, quái vật kia quay đầu lại cười mấy tiếng: "Khà khà khà...".
Tiêu Lăng Hàn nhìn vẻ mặt của nó có thể biết, nó tựa hồ rất vui vẻ, nhất là khi nhìn thấy hắn, đôi mắt nó sáng ngời.
Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy vô số làn sương đen từ mọi hướng hội tụ về phía sinh vật đó.
Con quái vật tưởng như sắp chết trước đó, được bổ sung thêm sương mù đen, khí tức của nó càng ngày càng mạnh, khí thế cũng tăng lên.
Tiêu Lăng Hàn theo bản năng lùi lại mấy bước. Chẳng lẽ cái này Mặc Ảnh này lừa hắn sao?
Con quái vật này nhìn qua rất khó đối phó, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy sở dĩ hắn bị tách ra với mọi người là bởi vì con quái vật trước mặt này. Nó cố ý dẫn hắn tới đây, vậy mục đích của nó là gì? Muốn mình thả nó ra hay là có ý định giống như Mặc Ảnh trước đó?
Không, cách nó nhìn hắn rõ ràng là tham lam, mừng như điên và tràn đầy hy vọng.
"Khà khà khà..."
Sinh vật kỳ lạ này tựa hồ rất vui vẻ, cười quái dị hai tiếng, Tiêu Lăng Hàn nghe sởn gai ốc. Hắn cảm thấy mình đã bị con quái vật nhắm tới, cho dù có rời khỏi bí cảnh này thì nó vẫn tìm được hắn.
Tim Tiêu Lăng Hàn đập thình thịch, muốn truyền âm cho Mặc Ảnh nhưng lại sợ quái vật nghe được.
Mười phút sau, thân thể quái vật trên đài cao nhanh chóng khô cạn, thay vào đó là một bóng đen. Bóng đen nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn không để ý tới mình, liền lao về phía hắn, Tiêu Lăng Hàn sợ hãi lùi về phía sau.
Nhìn thấy quái vật tới, Tiêu Lăng Hàn sắc mặt tái nhợt, theo bản năng nhắm mắt lại.
"Khà khà khà..." Quái vật cười vui vẻ!
Khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của nó đột ngột dừng lại. Nó nhìn xuống con dao găm cắm vào tim nó, một con dao găm phát ra ánh sáng trắng.
Hóa ra vừa rồi Tiêu Lăng Hàn cố ý làm ra vẻ rất sợ hãi, bởi vì tu vi của con quái vật này đã đạt tới Luyện Hư kỳ đỉnh. Các cuộc tấn công thông thường không có tác dụng gì với nó cả. Ngay cả ngọc bài của sư tôn tiện nghi đưa cho cũng có thể sẽ không thể làm gì được nó. Sau khi bị đánh tan, nó sẽ nhanh chóng tập hợp lại, vừa lúc pháp khí thuộc tính quang lại chính khắc tinh của nó.
Tiêu Lăng Hàn cũng vận dụng nguyên lý tương sinh tương khắc, ôm tâm tính thử một lần, được ăn cả ngã về không, nhưng không ngờ, hắn lại thành công.
Thật sự khiến hắn sợ chết khiếp. Nếu phương pháp này không có tác dụng, hắn không thể đảm bảo mình sẽ không chết ở đây. Suy cho cùng, trong thế giới nơi dùng võ vi tôn này, thực lực của hắn kém con quái vật đó không phải chỉ là một chút.
Hiện tại hắn thật sự sợ mình sẽ chết ở chỗ này. Hắn còn chưa có một đêm mặn nồng với Thượng Quan Huyền Ý, hắn còn chưa tìm được cha mẹ, cũng chưa tìm ra thân thế của mình. Nếu như hắn cứ chết đi như vậy, Tiêu Lăng Hàn ngàn vạn cũng không cam lòng.
------------ End chương 200: ---------
Editor: Hhuhu, cuối cùng cũng đến được chương 200: rồi, xúc động quá ( •̀ ω •́ )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất