[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 203: 100 Vạn Tới Tay

Trước Sau
Mắt thấy kì hạn năm ngày sắp đến, mọi người đều không tìm được gì, tuy không muốn nhưng cũng đành phải rời đi.

Vì mọi người đồng tâm hiệp lực đào động nên mỗi người đều có thể lấy được hai trăm cân Ổ Kim nếu muốn, miễn là không chê nó nặng. Đáng tiếc mỗi người đều không có linh khí, muốn lấy đi nhiều hơn cũng không được. Ổ Kim cũng giống như sắt, diện tích không lớn nhưng trọng lượng lại rất lớn.

Chỉ có Tiêu Lăng Hàn nhân lúc không có ai chú ý tới liền nhét rất nhiều Ổ Kim vào không gian Long Ngọc. Mặc dù nó vô dụng trong tiểu thế giới này nhưng ai biết sau này có khi dùng tới thì sao, lo trước khỏi họa.

Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy tảng đá lớn trước mặt, lập tức có cảm giác muốn hộc máu. Hắn lúc trước là bị truyền tống tới tảng đá có viết chữ "Hằng Sơn". Sở dĩ hắn biết được điều này là bởi vì vừa rồi, khi hắn mở linh nhãn nhìn qua tảng đá, hắn nhìn thấy một sa mạc. Hắn quyết định chôn sâu chuyện này trong lòng và không nói cho ai biết, vì nói ra chắc chắn hắn sẽ bị cười nhạo.

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, khi mọi người mở mắt ra lần nữa thì đã trở lại giếng cạn.

Mọi người lập tức cảm thấy linh khí tràn ngập trong cơ thể. Loại cảm giác sung sướng này đúng là một lời khó nói hết, trước tiên mọi người cho Ổ Kim vào pháp bảo lưu trữ, sau đó thi triển mấy cái Khư Trần Thuật và Thanh Khiết Thuật trên người. Cuối cùng bọn họ cũng trở lại bộ dáng anh tuấn tiêu sái trước đây.

Sau đó quản sự đưa mọi người ra khỏi cấm địa của Sở gia.

Ngay khi mọi người đang đắm chìm trong niềm vui nhận được 100 vạn linh thạch thì có hai người mới bình tĩnh hòa vào đội ngũ 200 người.

Sau khi mọi người giao Ổ Kim xong, họ nhận được phần thưởng tương ứng. Mọi người đều cảm thấy Sở gia thực rất giàu có, có hai trăm người, mỗi người có 100 vạn linh thạch, tức tổng cộng là 200 triệu linh thạch trung phẩm.

Sau khi mấy người Tiêu Linh Hàn rời khỏi Sở phủ liền trực tiếp trở về nơi ở hiện tại của bọn họ.

Ân Thiên Thịnh không bước vào sân, mà trực tiếp đến nhà hàng xóm bên cạnh để đón Bạch Hổ được gửi nuôi ở đó.

Mạc Vô Nhai ôm Ân Thiên Duệ đi thẳng về phòng.

Vừa trở lại viện phủ, trong sân chỉ còn lại chính mình và Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn, mấy ngày nay hai người họ đã không ở cùng nhau.

"Ta..." Cả hai đồng thời cùng lên tiếng.

"Huynh/ Em nói trước đi!" Hai người lại tiếp tục đồng thời nói.

Tiêu Lăng Hàn dứt khoát không nói nữa, trực tiếp mang Thượng Quan Huyền Ý về phòng, đóng cửa lại, mở trận pháp. Một loạt các động tác liền mạch lưu loát!

Sau đó Tiêu Lăng Hàn đem Thượng Quan Huyền Ý đến bên giường, sau đó đè lên người hắn, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Mặt Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên nóng bừng khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn chăm chú nhìn mình như vậy. "A Hàn, huynh có thể ngừng nhìn ta như thế được không?"

"Tại sao?"

"Ta, ta có chút ngượng ngùng."

"Ý Ý thẹn thùng sao?"

"Ai nha, huynh thật đáng ghét~, biết trong lòng là được rồi, nói ra làm gì chứ, Thượng Quan Huyền Ý nhéo một phát vào eo Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn cười nhẹ, sau đó nói: “Ta thích nhìn bộ dáng mặt đỏ tai hồng của em đó, mặt hồng như quả táo đỏ, ta muốn thử cắn một miếng để xem hương vị như thế nào.” Hắn ôm lấy gương mặt của Thượng Quan Huyền Ý, cúi đầu hôn lên má hắn một cái.



"Hương vị như thế nào?"

"Thơm ngọt ngon miệng!"

"Huynh có chắc là huynh đang nói về khuôn mặt của ta chứ không phải hương vị thịt thỏ nướng đấy chứ?"

"Làm sao có thể miêu tả thỏ nướng là thơm ngọt? Ta cảm thấy là em đang thèm ăn đúng không?" Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhéo mũi Thượng Quan Huyền Ý, có chút buồn cười nói.

"Ừm, ta muốn ăn, sư huynh có thể nấu cho ta được không?" Thượng Quan Huyền Ý lập tức gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh.

“Muốn ta nấu đồ ăn cho em, có phải nên thưởng cho ta chút gì đó không?” Tiêu Lăng Hàn nói xong liền dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi môi của Thượng Quan Huyền Ý, ánh mắt tối tối.

Thượng Quan Huyền Ý há miệng ngậm lấy ngón tay nghịch ngợm của Tiêu Lăng Hàn, vừa mút vừa dùng răng cắn nhẹ, rất nhanh hắn đã cảm nhận được có thứ đó đang chọc chọc vào bụng mình.

Tiêu Lăng Hàn chỉ muốn trêu chọc Thượng Quan Huyền Ý một chút, không nghĩ tới hắn lại chơi đến mức khiến tiểu đệ của mình trỗi dậy. Hắn biết chính mình đây là tự làm bậy, rõ ràng người không nhịn nổi trêu chọc là chính mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý hắn đều muốn trêu chọc một chút

Tiêu Lăng Hàn thở dốc, ghé sát vào tai Thượng Quan Huyền Ý khàn khàn nói: “Ý Ý, ngoan, mau nhả ra, ta không chọc em nữa, ta đi làm thịt thỏ nướng cho em.”

Trong mắt Thượng Quan Huyền Ý hiện lên một tia xảo hoạt, hắn ngoan ngoãn buông ngón tay của Tiêu Lăng Hàn ra.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì miệng của đã bị chặn lại, Tiêu Lăng Hàn hung hăng hôn Thượng Quan Hiên Di, thẳng đến khi hắn thở không nổi mới buông ra.

" Ta đi làm thịt thỏ nướng cho em đây, ngoan, nhớ chờ một chút." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền biến mất ở trong phòng.

Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn lại xuất hiện trong phòng, lúc này trên tay hắn đang ôm một con thỏ mới nướng.

Một mùi thơm nức mũi xộc thẳng vào mặt, Thượng Quan Huyền Ý vô thức nuốt nước miếng.

Nhìn bộ dáng ham ăn của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn tâm tình rất tốt lấy ra một cái đĩa đặt lên bàn, sau đó xé một cái chân thỏ đưa cho hắn.

Còn đưa cho hắn một ly nước trái cây và rót cho mình một ly rượu.

Nước trái cây tất nhiên là do Tiêu Lăng Hàn tự mình làm ra, hắn dùng nguyên lý hiện đại để luyện chế máy ép trái cây, ở đây không có điện nên đương nhiên hắn dùng linh thạch để khởi động. Hắn cũng tự mình ủ rượu, trong không gian có rất nhiều linh quả, mặc dù chu kỳ trưởng thành tương đối dài nhưng thời gian trong không gian có chênh lệch với bên ngoài nên nhiên sẽ trưởng thành nhanh hơn.

Có rượu, có thịt, có vợ, nhân sinh viên mãn!

Tuy nhiên, tâm trạng tốt của Tiêu Lăng Hàn lại bị hủy hoại ngay sau đó.

“Cốc cốc cốc”.

Thượng Quan Huyền Ý không khỏi có chút buồn cười khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn lúc trước còn cười với mình, lúc sau lại sắc mặt âm trầm.

“ A Hàn, huynh đừng buồn, về sau chúng ta sẽ có nhiều cơ hội ở riêng với nhau hơn." Thượng Quan Huyền Ý vừa nói vừa đặt một nụ hôn ngọt ngào lên mặt Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn lập tức tươi cười, đưa tay nhéo nhéo mặt Thượng Quan Huyền Ý.

"Em nha, cố ý đúng không? Nhưng mà ta thích." Tiêu Lăng Hàn chỉ vào nụ hôn dầu mỡ mà Thượng Quan Huyền Ý hôn lên mặt mình, giọng nói có chút cưng chiều.



Tiêu Lăng Hàn mở trận pháp trong phòng, một cơn gió thổi qua, cửa phòng bị mở ra.

Người đứng ở cửa không ai khác chính là Ân Thiên Thịnh, bên cạnh hắn là một con Bạch Hổ uy nghiêm lẫy lừng.

Đây chính là Thiên Quang Bạch Hổ mà Ân Thiên Sinh bỏ ra 800.000 linh thạch trung phẩm để mua. Hiện tại vết thương của nó đã gần như lành lại một nửa. Một đôi mắt nó sắc bén mà tò mò nhìn Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn. Đặc biệt là khi nó nhìn thấy miếng thịt trên tay Thượng Quan Huyền Ý, trong mắt có chút thèm thuồng.

Nếu không phải Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tu vi cao hơn nó, nó đã nhào tới cướp đi rồi.

Ân Thiên Thịnh thoải mái đi tới trước bàn, gắp thịt trên đĩa bắt đầu ăn.

“Đồ ăn Tiêu sư đệ làm rất ngon.” Hắn vừa ăn vừa khen.

Nhìn thấy Ân Thiên Thịnh tới cầm ly rượu của mình, Tiêu Lăng Hàn đầu đầy hắc tuyến, vội vàng lấy ra một ly khác rót cho hắn.

Trong lòng Ân Thiên Thịnh cười lớn, hắn biết Tiêu Lăng Hàn có thói ở sạch, ngoại trừ Thượng Quan Huyền Ý, không ai có thể chạm vào hắn, ly rượu hắn uống cũng vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Ân Thiên Thịnh biết mình tới không đúng lúc, nhưng hắn mặt dày, bình thường mặt cũng sẽ không đỏ lên. Dù có xấu hổ thế nào thì cũng chỉ tai đỏ lên thôi. Nhưng bản thân hắn lại là người ham ăn, hiếm khi gặp được Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ăn cái gì, cho nên hắn sẽ không buông tha bọn họ.

Rượu trong ly thơm đến mức nuốt nước miếng, tất nhiên là hắn muốn thử.

Để khiến Tiêu Lăng Hàn chủ động rót cho mình một ly rượu, Ân Thiên Thịnh đành phải dùng thủ đoạn này, giả vờ cầm ly rượu của hắn. Hiển nhiên điều hắn làm là đúng. Giây tiếp theo Tiêu Lăng Hàn đã chủ động rót đầy ly cho hắn. Hương vị của món thịt thỏ này quả thực rất ngon, ly rượu này cũng thơm không kém.

Khoan đã, hình như hắn quên mất cái gì phải không? Là cái gì ta? Thôi kệ, ăn no đã rồi tính tiếp.

Thiên Quang Bạch Hổ đứng ở cửa, muốn vào mà không dám vào. Người dẫn hắn tới chỉ chuyên tâm ăn uống, hoàn toàn quên mất nó.

Ăn uống xong, Ân Thiên Thịnh rốt cuộc nhớ tới mình không phải là một người tới, lúc quay người lại liền nhìn thấy Thiên Quang Bạch Hổ ở ngoài cửa nhìn hắn tỏ vẻ đáng thương, liền vỗ trán mình một cái, đầu óc mình đúng thật là, sao lại quên mất nó chứ?

Hắn vẫy tay gọi Thiên Quang Bạch Hổ bước vào, nhưng Bach Hổ vốn rất ngoan ngoãn trước đây bây giờ dường như lại không hiểu ý của hắn, vẫn đứng bất động ở cửa.

Không phải Thiên Quang Bạch Hổ không muốn tiến vào, mà là vừa rồi nó nhìn thấy nam tu mặc áo trắng, lạnh lùng nhìn nó mọt cái, ánh mắt kia, đúng là hù chết hổ, hổ không dám vào nhà.

"Này, tại sao ngươi lại không nghe lời?" Ân Thiên Thịnh kỳ quái nói.

Hắn quay người lại, mỉm cười nhìn Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, xấu hổ nói: “Được rồi, Tiêu sư đệ, ta có thể làm phiền ngươi một chuyện được không?”

“Nếu ngươi cũng biết có chuyện thì đừng nói gì nữa.” Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Ân Thiên Thịnh. Đừng cho rằng hắn không biết gia hỏa này có âm mưu gì. Chắc chắn vừa rồi hắn đã bị Mạc Vô Nhai cho ăn bế môn canh nên mới chạy đến chỗ mình. Không cần đoán cũng biết hai người kia lại đánh nhau trên giường rồi.

"A?" Ân Thiên Thịnh có chút ngốc, hắn vừa mới nói như vậy, lại không nghĩ tới Tiêu Lăng Hàn thật sự cảm thấy phiền toái. Hắn nên làm gì bây giờ?

Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy vẻ mặt Ân Thiên Thịnh phiền muộn, trong lòng nghĩ đến gia hỏa này gieo nhân, lại muốn hắn gánh quả, nào có chuyện tốt như vậy?

Đầu óc vừa suy nghĩ một chút, hắn lập tức nảy ra ý tưởng: "Ân sư huynh, ngươi có thể mang nó theo bên mình. Dù sao cũng có năm cái danh ngạch."

------------- End chương 203: -----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau