[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 205: Ảnh Hậu Đỉnh Cao, Kỹ Năng Diễn Xuất Bùng Nổ
Nhìn thấy tình thế thay đổi trước mắt, Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ không ngừng run rẩy, cố nén cười.
Kỹ năng ăn vạ chuyên nghiệp của đại thúc đã hoàn toàn áp đảo Ân Thiên Thịnh.
Hắn quay người lại, nhìn thoáng qua bốn người Mạc Vô Nhai đang xem kịch, ra tiếng hỏi: “Có thể giết người ở cổng thành không?”
Mạc Vô Nhai nuốt nước miếng, kinh ngạc mở to mắt, có chút lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi muốn giết hắn?"
Ps: ở câu này tg có để từ “hắn” là “nàng” nhưng vì vẻ ngoài của mẹ Mộ Thần là con trai nên mình để Vô Nhai gọi là hắn nha, trong tiếng trung thì từ hắn hay nàng cũng đều đọc giống nhau.
"Đúng vậy! Hắn phiền chết đi được. Ta cũng không quen biết gì hắn." Ân Thiên Thịnh gật đầu, đương nhiên đáp. Đầu óc của hắn sử dụng không được tốt lắm, vậy thì dùng thanh kiếm trong tay để nói.
Ân Thiên Duệ: “…” Ôi, đại ca của ta, ngươi sợ là sắp tạo phản rồi, còn dám giết cả mẹ vợ của chính mình.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ân Thiên Tịnh sau khi trở về, sợ là sẽ bị Sở Mộ Thần bạo lực gia đình mất!
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Còn có việc gì Ân Thiên Thịnh không dám làm sao?
Mạc Vô Nhai đưa tay che mặt, khóe miệng không khỏi giật giật, nhanh chóng khuyên giải: “Đừng, đại ca, chúng ta là tu sĩ chính đạo, đừng động một chút là giết. Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, nếu không chúng ta mang theo hai cha con bọn họ đi?"
Ân Thiên Thịnh cau mày. Hôm nay bọn họ định rời khỏi đại lục Huyền Thiên. Nếu mang theo hai người lạ thì có tiện không?
Thấy Ân Thiên Thịnh còn đang do dự, Mạc Vô Nhai tiếp tục nói: "Ngươi xem, chung quanh tu sĩ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ chúng ta, nếu cứ để cho nàng tiếp tục gào thét, có lẽ chúng ta sẽ bị mọi người vây xem như khỉ." "
Ân Thiên Thịnhnhìn những người đi ngang qua, nơi này vừa lúc là con đường duy nhất để vào thành Thiên Tinh. Chắc chắn có rất nhiều người đi đường, chỉ trong chốc lát đã có hai mươi ba mươi người đứng xem.
Ngay khi hắn vừa định gật đầu đồng ý thì một giọng nữ vang lên.
"Thì ra ngươi là cái dạng người này, ngay cả cha ruột của mình cũng không thèm quan tâm. Mấy hôm trước ngươi còn nói sẽ làm hộ vệ của ta, may mà ta không đồng ý. Nếu không, ngươi nhất định sẽ bỏ rơi ta khi gặp nguy hiểm."
Nữ tử vừa dứt lời, xung quanh đã có tiếng bàn tán xôn xao.
"Người như hắn, thậm chí còn không xứng xách giày cho Điền đan sư."
"Đúng vậy, còn bày đặt làm hộ vệ. May mà Điền đan sư không đồng ý!"
“Một cái người không chung thủy, bất chính, bất hiếu, khó trách không được Điền đan sư ưu ái.”
"Nhìn hắn nhân mô cẩu dạng, không ngờ hắn lại là người như vậy."
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.”
"Đúng vậy, trước đây ta còn tưởng rằng đại thúc này là người tìm phiền toái, không ngờ lại là cha của hắn thật."
"..."
Ân Thiên Thịnh nghe được thanh âm quen thuộc này, quay đầu lại nhìn, đây không phải là nữ tử tên là cái gì Hinh cài gì Nhi sao?
Hôm nay Điền Hinh Nhi mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, bên hông có một dải lụa màu xanh, khiến cho vòng eo càng thêm thon gọn; trên đầu nàng có một chiếc trâm vàng được cài chéo qua búi tóc, còn điểm xuyết những viên ngọc tím. Trên mái tóc đen được cài thêm tua rua càng làm tương phản cho mái tóc thêm đen. Mắt nàng trong vắt như suối biếc, mũi nhỏ xinh, môi anh đào, mỗi khi cười đều chạm đến trái tim của người khác.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Điền Hinh Nhi xuất hiện ngay lúc này, còn nói ra những lời khó hiểu như vậy, lập tức phong cho nàng một cái danh hiệu quanh vinh nhất: Bạch Liên Hoa!
Thượng Quan Huyền Ý, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai cũng nghe Ân Thiên Thịnh nói về vị luyện đan sư tên là Điền Hinh Nhi này nhưng không ngờ nàng thực ra lại là người như vậy. Mạnh mẽ thu người không được giờ lại cố tình bóp méo sự thật.
Đại thúc ngồi trên mặt đất không vui, nàng chỉ đang nói đùa với Ân Thiên Thịnh, nữ nhân này không biết từ đau xông ra, thậm chí còn vu khống người khác.
"Con dâu, con đến rồi, con phải giúp ta quản cái đứa con bất hiếu này. Hôm qua nó vừa đến Sở gia kiếm một triệu linh thạch trung phẩm, thế mà mà một viên cũng không để lại cho ta. Hơn nữa còn đưa tất cả linh thạch đó cho con, con không thể mặc kệ một lão nhân như ta a." Đại thúc bước tới và nắm lấy quần áo của Điền Hinh Nhi, đặt bàn tay bẩn thỉu của mình lên chiếc váy xinh đẹp của nàng, còn dùng sức xoa lên.
Hành động của đại thúc khiến cho mấy người Tiêu Lăng Hàn đứng ở một bên khóe miệng giật giật, đại thúc diễn cũng thật nhiều, năng lực tùy cơ ứng biến đúng là chuẩn cmnr.
Điền Hinh Nhi bị hành động đột ngột của đại thúc sốc đến mức cả nửa ngày cũng chưa hồi thần.
Người vây xem: "..." Điền đan sư xinh đẹp tốt bụng đã kết hôn rồi sao?
Điền Hinh Nhi còn không kịp phản ứng lại, đại thúc lại tiếp tục dùng sức bôi đen nàng: “Con dâu, con vừa nói không đồng ý để con trai ta làm hộ vệ cho con ư? Sao con có thể làm như vậy? Con vừa lấy nó mà. Hôm qua con còn vừa cầm một triệu linh thạch, hôm nay làm như không quen biết nó, còn muốn một chân đá văng con trai ta, sao con có thể bội tình bạc nghĩa như thế?" Đại thúc làm bộ như ngươi là một kẻ phụ lòng, lả lơi ong bướm, mặt đầy bi thương mà lên án Điền Hinh Nhi.
Điền Hinh Nhi tức giận đến toàn thân run rẩy. Nàng chưa bao giờ bị đối xử như vậy, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Thấy tình hình không ổn, đại thúc vội vàng nấp sau lưng Mạc Vô Nhai vì Mạc Vô Nhai cách nàng tương đối gần. Mặc dù Ân Thiên Thịnh đó ở gần hơn nhưng nàng không biết liệu vợ ngốc của con trai này có giúp nàng khi không nhận ra nàng hay không.
"Ngươi, ngươi..." Điền Hinh Nhi chỉ vào đại thúc. Nàng nói chữ ngươi cả nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh, đúng là bị chọc tức không nhẹ.
"Con dâu, ta rất tốt, cảm ơn con đã quan tâm. Nhưng nhìn con không được tốt lắm, ánh mắt thật đáng sợ, con không phải là muốn giết ta, về sau không cần dưỡng lão cho ta nữa đấy chứ?" Đại thúc từ phía sau Mạc Vô Nhai có chút sợ hãi thò đầu ra, yếu ớt nói.
Đúng lúc này, một nam tu dáng vẻ ôn tồn lễ độ mặc đồ trắng từ phía sau đám người bước ra. Hắn đi vài bước đã đến bên cạnh Điền Hinh Nhi, nhẹ nhàng hỏi: "Hinh NHi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Niên Hoa ca." Điền Hinh Nhi trầm giọng gọi một tiếng, nàng nhìn về phía phương hướng mấy người Tiêu Lăng Hàn, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Đường Niên Hoa nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy những người đứng đối diện đều không xa lạ, đều là tu sĩ cùng thực hiện nhiệm vụ với hắn ở Sở gia.
Bên cạnh Tiêu Lăng Hàn có năm người, đều là nam nhân, nhìn qua có vẻ ỷ thế hiếp người.
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Đường Niên Hoa vụt tắt, hắn nhìn Mạc Vô Nhai và hỏi: "Mạc đạo hữu, không biết Hinh Nhi đã đắc tội các ngươi ở chỗ nào?"
Mạc Vô Nhai cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn còn đang đắm chìm trong màn trình diễn tuyệt vời của đại thúc. Tại sao cái người tên Đường Niên Hoa này lại đột nhiên nhảy ra làm gì?
Rõ ràng là Điền Hinh Nhi là người đầu tiên nói hươu nói vượn. Bây giờ nàng không thể giải thích được nên bắt đầu giả vờ đáng thương để lấy được thiện cảm của nam nhân.
“Ta biết rồi. Con dâu ta chính vì ngươi mới vứt bỏ con trai ta đúng không? Hai cái thứ khốn nạn này không những lừa con trai ta một triệu viên linh thạch, giờ còn công khai liếc mắt đựa tình, cấu kết làm bậy. Con dâu ta ngày thường đều ra vẻ đáng thương như thế này để lừa con trai ta không ít linh thạch, còn sống chết vì nó. Thủ đoạn của nó đúng là lợi hại, đã có mấy người bị nó lừa như thế này rồi." Nói xong câu cuối cùng, đại thúc dường như đã nhận ra đã nói điều không nên nói liền nhanh chóng đưa tay bịt miệng lại.
Sau khi nghe lời của đại thúc, mọi người có mặt đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào Điền Hinh Nhi.
"Không ngờ Điền đan sư bề ngoài có vẻ ngây thơ lại là loại người vậy."
"Ta đã nói rồi, nàng không phải người tốt đâu."
"Đúng rồi, Tằng Hùng của nhóm lính đánh thuê Hùng Bá và Vưu Thế Long của nhóm lính đánh thuê Long Bá cũng là người từng bị nàng lừa đi!"
“Những người khác thì ta không biết, nhưng hai người này chắc chắn là như vậy, bởi vì trận sinh tử chiến định trước đã ngay lập tức bị hủy bỏ chỉ vì một câu của Điền Hinh Nhi, cả hai người còn đi theo làm tùy tùng cho nàng nữa."
"..."
Điền Hinh Nhi bây giờ hối hận chết đi được. Tại sao nàng lại tự dưng nhảy ra làm gì? Vốn dĩ nàng chỉ muốn dạy cho Ân Thiên Thịnh ngu dốt một bài học nhưng không ngờ cuối cùng người tai ương lại là mình.
Đường Niên Hoa bây giờ cũng tức giận như Điền Hinh Nhi trước đây, tức run cả người, nổi gân xanh trên trán.
Mắt thấy hắn đã lấy ra một cái quạt, Sở Mộ Thần ở bên kia cũng không nhịn được nữa, lập tức xuống xe đi tới gần mấy người Tiêu Lăng Hàn. Pháp khí của hắn cũng là một cái quạt, cho nên hắn đương nhiên nhìn ra chiếc quạt của Đường Niên Hoa không hề đơn giản, ít nhất cũng là Bảo Khí.
"Được lắm, đôi cẩu nam nữ khốn kiếp các ngươi muốn giết ta, độc chiếm một triệu linh thạch của con trai ta. Đáng thương ta, một phàm nhân muốn tu luyện mà không thể, hôm nay chắc ta sẽ chết thảm trên tay của đôi gian phu dâm phụ này." Đại thúc cũng không phải là người ăn chay, há miệng gào ầm lên.
Tay cầm quạt của Đường Niên Hoa siết chặt lại, bây giờ hắn không biết có nên động thủ hay không. Sắc mặt hắn âm trầm như nước, ánh mắt nhìn đám người Mạc Vô Nhai dường như chứa đầy độc.
Tiêu Lăng Hàn đối với việc này thực sự bất đắc dĩ. Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết a!
Tuy nhiên, Đường Niên Hoa nhìn bề ngoài là một quân tử ôn nhuận như ngọc nhưng thực chất lại là một kẻ ác độc nham hiểm. Trước đây khi nghe Thượng Quan Huyền Ý kể, Tiêu Lăng Hàn dự định tìm thời điểm gặp người này một lần nhưng hắn không ngờ người này lại tư tìm tới cửa. Nếu như hắn rất thích bắt người ta làm người dò đường và bia đỡ đạn, vậy thì cũng phải cho hắn cơ hội trải nghiệm một chút cái gì là ác giả ác báo.
"Hoa Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"
Trong lúc song phương đang bế tắc, giọng nói của một nam tử trung niên vang lên.
Mọi người nhìn về phía người nói và thấy người đến là một người nam tử mặc pháp y màu xám, trên đó có in năm chữ màu đen là "Công Hội Trận Pháp Sư" trên ngực trái. Hắn nhìn qua chỉ có ba mươi tuổi nhưng tuổi thật thì vẫn chưa biết, tu vi là Hóa Thần sơ kỳ.
"Cha, sao cha lại tới đây?" Đường Niên Hoa nhìn thấy người tới, vội vàng tiến lên hành lễ.
Điền Hinh Nhi cũng bước tới, nhẹ nhàng nói: "Hinh Nhi bái kiến Đường bá bá."
Sở Mộ Thần đến gần Tiêu Lăng Hàn, nhỏ giọng nói với hắn: “Người này là cha của Đường Niên Hoa , tên là Đường Kiến Bân. Ông ấy cũng là trưởng lão của Công hội Trận Pháp Sư.”
Đây là đánh con cha tới sao? Nhưng bọn họ còn chưa bắt đầu đánh Đường Niên Hoa mà, lão gia hỏa này sao lại tới?
----------- End chương 205: -----------
Kỹ năng ăn vạ chuyên nghiệp của đại thúc đã hoàn toàn áp đảo Ân Thiên Thịnh.
Hắn quay người lại, nhìn thoáng qua bốn người Mạc Vô Nhai đang xem kịch, ra tiếng hỏi: “Có thể giết người ở cổng thành không?”
Mạc Vô Nhai nuốt nước miếng, kinh ngạc mở to mắt, có chút lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi muốn giết hắn?"
Ps: ở câu này tg có để từ “hắn” là “nàng” nhưng vì vẻ ngoài của mẹ Mộ Thần là con trai nên mình để Vô Nhai gọi là hắn nha, trong tiếng trung thì từ hắn hay nàng cũng đều đọc giống nhau.
"Đúng vậy! Hắn phiền chết đi được. Ta cũng không quen biết gì hắn." Ân Thiên Thịnh gật đầu, đương nhiên đáp. Đầu óc của hắn sử dụng không được tốt lắm, vậy thì dùng thanh kiếm trong tay để nói.
Ân Thiên Duệ: “…” Ôi, đại ca của ta, ngươi sợ là sắp tạo phản rồi, còn dám giết cả mẹ vợ của chính mình.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ân Thiên Tịnh sau khi trở về, sợ là sẽ bị Sở Mộ Thần bạo lực gia đình mất!
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Còn có việc gì Ân Thiên Thịnh không dám làm sao?
Mạc Vô Nhai đưa tay che mặt, khóe miệng không khỏi giật giật, nhanh chóng khuyên giải: “Đừng, đại ca, chúng ta là tu sĩ chính đạo, đừng động một chút là giết. Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, nếu không chúng ta mang theo hai cha con bọn họ đi?"
Ân Thiên Thịnh cau mày. Hôm nay bọn họ định rời khỏi đại lục Huyền Thiên. Nếu mang theo hai người lạ thì có tiện không?
Thấy Ân Thiên Thịnh còn đang do dự, Mạc Vô Nhai tiếp tục nói: "Ngươi xem, chung quanh tu sĩ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ chúng ta, nếu cứ để cho nàng tiếp tục gào thét, có lẽ chúng ta sẽ bị mọi người vây xem như khỉ." "
Ân Thiên Thịnhnhìn những người đi ngang qua, nơi này vừa lúc là con đường duy nhất để vào thành Thiên Tinh. Chắc chắn có rất nhiều người đi đường, chỉ trong chốc lát đã có hai mươi ba mươi người đứng xem.
Ngay khi hắn vừa định gật đầu đồng ý thì một giọng nữ vang lên.
"Thì ra ngươi là cái dạng người này, ngay cả cha ruột của mình cũng không thèm quan tâm. Mấy hôm trước ngươi còn nói sẽ làm hộ vệ của ta, may mà ta không đồng ý. Nếu không, ngươi nhất định sẽ bỏ rơi ta khi gặp nguy hiểm."
Nữ tử vừa dứt lời, xung quanh đã có tiếng bàn tán xôn xao.
"Người như hắn, thậm chí còn không xứng xách giày cho Điền đan sư."
"Đúng vậy, còn bày đặt làm hộ vệ. May mà Điền đan sư không đồng ý!"
“Một cái người không chung thủy, bất chính, bất hiếu, khó trách không được Điền đan sư ưu ái.”
"Nhìn hắn nhân mô cẩu dạng, không ngờ hắn lại là người như vậy."
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.”
"Đúng vậy, trước đây ta còn tưởng rằng đại thúc này là người tìm phiền toái, không ngờ lại là cha của hắn thật."
"..."
Ân Thiên Thịnh nghe được thanh âm quen thuộc này, quay đầu lại nhìn, đây không phải là nữ tử tên là cái gì Hinh cài gì Nhi sao?
Hôm nay Điền Hinh Nhi mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, bên hông có một dải lụa màu xanh, khiến cho vòng eo càng thêm thon gọn; trên đầu nàng có một chiếc trâm vàng được cài chéo qua búi tóc, còn điểm xuyết những viên ngọc tím. Trên mái tóc đen được cài thêm tua rua càng làm tương phản cho mái tóc thêm đen. Mắt nàng trong vắt như suối biếc, mũi nhỏ xinh, môi anh đào, mỗi khi cười đều chạm đến trái tim của người khác.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Điền Hinh Nhi xuất hiện ngay lúc này, còn nói ra những lời khó hiểu như vậy, lập tức phong cho nàng một cái danh hiệu quanh vinh nhất: Bạch Liên Hoa!
Thượng Quan Huyền Ý, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai cũng nghe Ân Thiên Thịnh nói về vị luyện đan sư tên là Điền Hinh Nhi này nhưng không ngờ nàng thực ra lại là người như vậy. Mạnh mẽ thu người không được giờ lại cố tình bóp méo sự thật.
Đại thúc ngồi trên mặt đất không vui, nàng chỉ đang nói đùa với Ân Thiên Thịnh, nữ nhân này không biết từ đau xông ra, thậm chí còn vu khống người khác.
"Con dâu, con đến rồi, con phải giúp ta quản cái đứa con bất hiếu này. Hôm qua nó vừa đến Sở gia kiếm một triệu linh thạch trung phẩm, thế mà mà một viên cũng không để lại cho ta. Hơn nữa còn đưa tất cả linh thạch đó cho con, con không thể mặc kệ một lão nhân như ta a." Đại thúc bước tới và nắm lấy quần áo của Điền Hinh Nhi, đặt bàn tay bẩn thỉu của mình lên chiếc váy xinh đẹp của nàng, còn dùng sức xoa lên.
Hành động của đại thúc khiến cho mấy người Tiêu Lăng Hàn đứng ở một bên khóe miệng giật giật, đại thúc diễn cũng thật nhiều, năng lực tùy cơ ứng biến đúng là chuẩn cmnr.
Điền Hinh Nhi bị hành động đột ngột của đại thúc sốc đến mức cả nửa ngày cũng chưa hồi thần.
Người vây xem: "..." Điền đan sư xinh đẹp tốt bụng đã kết hôn rồi sao?
Điền Hinh Nhi còn không kịp phản ứng lại, đại thúc lại tiếp tục dùng sức bôi đen nàng: “Con dâu, con vừa nói không đồng ý để con trai ta làm hộ vệ cho con ư? Sao con có thể làm như vậy? Con vừa lấy nó mà. Hôm qua con còn vừa cầm một triệu linh thạch, hôm nay làm như không quen biết nó, còn muốn một chân đá văng con trai ta, sao con có thể bội tình bạc nghĩa như thế?" Đại thúc làm bộ như ngươi là một kẻ phụ lòng, lả lơi ong bướm, mặt đầy bi thương mà lên án Điền Hinh Nhi.
Điền Hinh Nhi tức giận đến toàn thân run rẩy. Nàng chưa bao giờ bị đối xử như vậy, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Thấy tình hình không ổn, đại thúc vội vàng nấp sau lưng Mạc Vô Nhai vì Mạc Vô Nhai cách nàng tương đối gần. Mặc dù Ân Thiên Thịnh đó ở gần hơn nhưng nàng không biết liệu vợ ngốc của con trai này có giúp nàng khi không nhận ra nàng hay không.
"Ngươi, ngươi..." Điền Hinh Nhi chỉ vào đại thúc. Nàng nói chữ ngươi cả nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh, đúng là bị chọc tức không nhẹ.
"Con dâu, ta rất tốt, cảm ơn con đã quan tâm. Nhưng nhìn con không được tốt lắm, ánh mắt thật đáng sợ, con không phải là muốn giết ta, về sau không cần dưỡng lão cho ta nữa đấy chứ?" Đại thúc từ phía sau Mạc Vô Nhai có chút sợ hãi thò đầu ra, yếu ớt nói.
Đúng lúc này, một nam tu dáng vẻ ôn tồn lễ độ mặc đồ trắng từ phía sau đám người bước ra. Hắn đi vài bước đã đến bên cạnh Điền Hinh Nhi, nhẹ nhàng hỏi: "Hinh NHi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Niên Hoa ca." Điền Hinh Nhi trầm giọng gọi một tiếng, nàng nhìn về phía phương hướng mấy người Tiêu Lăng Hàn, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Đường Niên Hoa nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy những người đứng đối diện đều không xa lạ, đều là tu sĩ cùng thực hiện nhiệm vụ với hắn ở Sở gia.
Bên cạnh Tiêu Lăng Hàn có năm người, đều là nam nhân, nhìn qua có vẻ ỷ thế hiếp người.
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Đường Niên Hoa vụt tắt, hắn nhìn Mạc Vô Nhai và hỏi: "Mạc đạo hữu, không biết Hinh Nhi đã đắc tội các ngươi ở chỗ nào?"
Mạc Vô Nhai cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn còn đang đắm chìm trong màn trình diễn tuyệt vời của đại thúc. Tại sao cái người tên Đường Niên Hoa này lại đột nhiên nhảy ra làm gì?
Rõ ràng là Điền Hinh Nhi là người đầu tiên nói hươu nói vượn. Bây giờ nàng không thể giải thích được nên bắt đầu giả vờ đáng thương để lấy được thiện cảm của nam nhân.
“Ta biết rồi. Con dâu ta chính vì ngươi mới vứt bỏ con trai ta đúng không? Hai cái thứ khốn nạn này không những lừa con trai ta một triệu viên linh thạch, giờ còn công khai liếc mắt đựa tình, cấu kết làm bậy. Con dâu ta ngày thường đều ra vẻ đáng thương như thế này để lừa con trai ta không ít linh thạch, còn sống chết vì nó. Thủ đoạn của nó đúng là lợi hại, đã có mấy người bị nó lừa như thế này rồi." Nói xong câu cuối cùng, đại thúc dường như đã nhận ra đã nói điều không nên nói liền nhanh chóng đưa tay bịt miệng lại.
Sau khi nghe lời của đại thúc, mọi người có mặt đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào Điền Hinh Nhi.
"Không ngờ Điền đan sư bề ngoài có vẻ ngây thơ lại là loại người vậy."
"Ta đã nói rồi, nàng không phải người tốt đâu."
"Đúng rồi, Tằng Hùng của nhóm lính đánh thuê Hùng Bá và Vưu Thế Long của nhóm lính đánh thuê Long Bá cũng là người từng bị nàng lừa đi!"
“Những người khác thì ta không biết, nhưng hai người này chắc chắn là như vậy, bởi vì trận sinh tử chiến định trước đã ngay lập tức bị hủy bỏ chỉ vì một câu của Điền Hinh Nhi, cả hai người còn đi theo làm tùy tùng cho nàng nữa."
"..."
Điền Hinh Nhi bây giờ hối hận chết đi được. Tại sao nàng lại tự dưng nhảy ra làm gì? Vốn dĩ nàng chỉ muốn dạy cho Ân Thiên Thịnh ngu dốt một bài học nhưng không ngờ cuối cùng người tai ương lại là mình.
Đường Niên Hoa bây giờ cũng tức giận như Điền Hinh Nhi trước đây, tức run cả người, nổi gân xanh trên trán.
Mắt thấy hắn đã lấy ra một cái quạt, Sở Mộ Thần ở bên kia cũng không nhịn được nữa, lập tức xuống xe đi tới gần mấy người Tiêu Lăng Hàn. Pháp khí của hắn cũng là một cái quạt, cho nên hắn đương nhiên nhìn ra chiếc quạt của Đường Niên Hoa không hề đơn giản, ít nhất cũng là Bảo Khí.
"Được lắm, đôi cẩu nam nữ khốn kiếp các ngươi muốn giết ta, độc chiếm một triệu linh thạch của con trai ta. Đáng thương ta, một phàm nhân muốn tu luyện mà không thể, hôm nay chắc ta sẽ chết thảm trên tay của đôi gian phu dâm phụ này." Đại thúc cũng không phải là người ăn chay, há miệng gào ầm lên.
Tay cầm quạt của Đường Niên Hoa siết chặt lại, bây giờ hắn không biết có nên động thủ hay không. Sắc mặt hắn âm trầm như nước, ánh mắt nhìn đám người Mạc Vô Nhai dường như chứa đầy độc.
Tiêu Lăng Hàn đối với việc này thực sự bất đắc dĩ. Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết a!
Tuy nhiên, Đường Niên Hoa nhìn bề ngoài là một quân tử ôn nhuận như ngọc nhưng thực chất lại là một kẻ ác độc nham hiểm. Trước đây khi nghe Thượng Quan Huyền Ý kể, Tiêu Lăng Hàn dự định tìm thời điểm gặp người này một lần nhưng hắn không ngờ người này lại tư tìm tới cửa. Nếu như hắn rất thích bắt người ta làm người dò đường và bia đỡ đạn, vậy thì cũng phải cho hắn cơ hội trải nghiệm một chút cái gì là ác giả ác báo.
"Hoa Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"
Trong lúc song phương đang bế tắc, giọng nói của một nam tử trung niên vang lên.
Mọi người nhìn về phía người nói và thấy người đến là một người nam tử mặc pháp y màu xám, trên đó có in năm chữ màu đen là "Công Hội Trận Pháp Sư" trên ngực trái. Hắn nhìn qua chỉ có ba mươi tuổi nhưng tuổi thật thì vẫn chưa biết, tu vi là Hóa Thần sơ kỳ.
"Cha, sao cha lại tới đây?" Đường Niên Hoa nhìn thấy người tới, vội vàng tiến lên hành lễ.
Điền Hinh Nhi cũng bước tới, nhẹ nhàng nói: "Hinh Nhi bái kiến Đường bá bá."
Sở Mộ Thần đến gần Tiêu Lăng Hàn, nhỏ giọng nói với hắn: “Người này là cha của Đường Niên Hoa , tên là Đường Kiến Bân. Ông ấy cũng là trưởng lão của Công hội Trận Pháp Sư.”
Đây là đánh con cha tới sao? Nhưng bọn họ còn chưa bắt đầu đánh Đường Niên Hoa mà, lão gia hỏa này sao lại tới?
----------- End chương 205: -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất