[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 206: Vào Trái Tim Ta
Tiêu Lăng Hàn nghĩ xem lão gia hỏa này có phải không biết xấu hổ hay không mà dùng uy áp Thần Hóa kỳ để uy hiếp bọn họ, trong nháy mắt đã nhìn thấy Đường Kiến Bân cười ha hả đi về phía bọn họ.
Vì đại thúc đang trốn đằng sau Mạc Vô Nhai cho nên Đường Kiến Bân nhìn xung quanh đám đông và nói: "Đúng là tuổi trẻ tài cao, những vị tiểu hữu này đều là những thanh niên tài tuấn, tiền đồ vô lượng. Không biết con trai ta đã đắc tội các vị chỗ nào ?”
Đường Kiến Bân mỉm cười nhìn mấy người, không có chút kiêu căng nào của tiền bối Hóa Thần kỳ, mà ngược lại trông có vẻ hiền lành và lịch sự.
Nhưng Tiêu Lăng Hàn vừa nhìn liền có thể nhận ra Đường Kiến Bân là một con hổ cười*. Chẳng trách Đường Niên Hoa lại là loại người như vậy, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn mà .
Hổ cười*: nhìn có vẻ hiền lành nhưng thực chất lại hung dữ như hổ.
"Tiền bối, ngài quá khách khí rồi, kỳ thực lúc ngài đến hỏi chúng ta, chúng ta cũng không rõ lắm. Nhưng ta có mặt từ đầu đến cuối, nghe nói chuyện xảy ra là Điền đan sư gặp bội tình bạc nghĩa, còn lừa gạt linh thạch con trai của đại thúc. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng lời ta vừa nói hoàn toàn là sự thật.” Mạc Vô Nhai nghiêm túc nói, sau khi nói xong liền liếc nhìn mọi người đang xem.
Nghe được lời nói của Mạc Vô Nhai, Đường Kiến Bân nhíu mày thật chặt, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi nhưng nụ cười cũng không thể duy trì được nữa.
"Không, ta không hề lừa linh thạch của hắn. Ta căn bản là không biết hắn." Điền Hinh Nhi tủi thân nói, có tiền bối Hóa Thần kỳ chống lưng, giờ đây nàng như được sống lại.
"Điền đan sư, tuy rằng chúng ta chưa gặp mặt mấy lần nhưng ngươi cũng không thể nói dối không chớp mắt như vậy được. Ngươi có dám nói ngươi chưa từng lấy linh thạch của vị sư huynh này, ngươi có dám nói trước đó ngươi không chủ động ngăn cản hắn ở Hiệp hội luyện đan sư không?
Mạc Vô Nhai đã nhịn nữ nhân này rất lâu. Ngày đầu tiên hắn và Ân Thiên Thịnh đến đấu trường để tỷ thí, linh thạch họ giành được đã bị hai người theo đuổi nữ nhan này cướp đi. Bởi vì sợ bị mấy người Tiêu Lăng Hàn chê cười, nên chuyện này hai người đều không nói ra.
Nghe vậy, Đường Kiến Bân nhìn Điền Hinh Nhi, nàng cảm thấy rất áp lực, muốn phủ nhận, nhưng những gì Mạc Vô Nhai nói hình như đều là sự thật.
Bây giờ khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, mấy nam tu nhìn thấy nàng như vậy đều muốn đứng ra bảo vệ nàng một phen.
Mạc Vô Nhai cảm nhận được ánh mắt của Điền Hinh Nhi, liền kéo Ân Thiên Duệ sang một bên, lạnh lùng nói: “Đừng làm ra vẻ đáng thương nhu nhược như vậy, ta là người đã có đạo lữ, ta cũng sẽ không thích ngươi nên đương nhiên sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu."
Những giọt nước mắt vừa rồi đọng lại trên khóe mắt nàng, cuối cùng cũng vì lời nói của Mạc Vô Nhai mà chảy ra.
"Tiền bối, ngài thấy đấy, chúng ta không làm gì nàng cả, nàng chỉ khóc lóc lừa dối chúng ta. Khi nhìn thấy Đường đạo hữu tới, nàng cứ khóc như vậy, nhưng chúng ta không ai bắt nạt nàng cả!" Mạc Vô Nhai nhìn thấy bộ dáng của Điền Hinh Nhi, lập tức nói với Đường Kiến Bân.
" Hinh Nhi, cháu đã lấy bao nhiêu linh thạch của người khác thì hãy trả lại ngay đi." Đường Kiến Bân nói như thật.
Nghe Đường Kiến Bân nói xong, Điền Tâm Nhi cắn môi, miễn cưỡng đưa ra một chiếc nhẫn không gian.
Ân Thiên Thịnh chộp lấy, dùng thần thức quét qua, không hài lòng hỏi: " Một triệu đâu?"
"Ta lấy của ngươi chỉ có như vậy, ngươi đừng ức hiếp người khác quá đáng." Điền Hinh Nhi thẹn quá thành giận, giận dữ hét.
"Tối hôm qua..."
Ân Thiên Thịnh còn chưa nói xong, Đường Niên Hoa lập tức nói: "Hinh Nhi cho hắn đi."
Ân Thiên Thịnh: "..." Ta chỉ muốn nói là tối hôm qua ăn thịt thỏ rất ngon, bây giờ ta có chút muốn ăn.
Cũng may Đường Niên Hoa không phải có thuật đọc tâm, nếu biết lúc này Ân Thiên Thịnh đang suy nghĩ gì, có lẽ sẽ tức giận đến hộc máu. Đêm qua Điền Hinh Nhi ở cùng hắn, Đường Niên Hoa sợ nếu Ân Thiên Thịnh tiếp tục nói nữa thì sẽ nói ra chuyện hắn và Điền Hinh Nhi ở bên nhau tối qua.
Cuối cùng, Điền Hinh Nhi không cam lòng đưa cho Ân Thiên Thịnh một triệu linh thạch để chấm dứt việc này nhưng đủ loại tin đồn về Điền Hinh Nhi đã lan truyền trong thành Thiên Tinh.
Ân Thiên Thịnh nhìn thấy đại thúc đi theo bọn họ lên xe ngựa phía trước, hắn quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn, nghi hoặc hỏi: "Tiêu sư đệ, ngươi thật sự muốn bọn họ cùng chúng ta đi núi Vân Vụ sao?"
Tiêu Lăng Hàn gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
"Tại sao chúng ta lại rời đi ? Chúng ta không phải đang đợi Mộ Thần sao?"
Ân Thiên Thịnh nhìn hai người đi về phía trước hoàn toàn không có ý định dừng lại. Nếu đi xa hơn nữa, Sở Mộ Thần sẽ không nhìn thấy mình đứng ở cổng thành nữa. Chẳng phải tối qua bọn họ đã hẹn nhau ở cổng thành sao?
"Ồ, bọn họ ở phía trước." Tiêu Lăng Hàn hất cằm về phía trước.
"Phía trước ở đâu? Có xa không?" Ân Thiên Thịnh nhìn lại, căn bản không thấy Sở Mộ Thần cùng mẹ hắn ở trước mặt.
"Không xa."
Ân Thiên Thịnh: "..." Không xa là như nào?
" Tiêu đại ca, hay chúng ta ngự khiém phi hành? Đi bộ như vậy chắc phải mất hai ngày mới đến được núi Vân Vụ." Ân Thiên Duệ không muốn đi bộ chút nào, mới ở bí cảnh Sở gia trải nghiệm cảm giác làm phàm nhân nên hiên tại hắn muốn làm tu sĩ một phen.
“Không cần vội, còn có “bằng hữu” còn chưa đuổi kịp.” Tiêu Lăng Hàn nắm tay Thượng Quan Huyền Ý sóng vai cùng hắn đi trên đường, cảm giác này làm hắn có chút say mê.
"A? Còn có thể có ai?" Ân Thiên Duệ hoàn toàn bối rối.
“Đương nhiên là người để lại cho chúng ta ấn ký thần thức.” Thượng Quan Huyền Ý tâm tình vui vẻ nói, mỗi khi ở bên Tiêu Lăng Hàn hắn đều an tâm đến chưa từng có, độ của lòng bàn tay như truyền tới trong lòng hắn.
Cảm giác được đồng hành cùng ai đó thật tuyệt vời, khiến người ta vừa hoài niệm vừa thèm muốn. Đây là một loại khoái cảm mà hắn chưa từng có, một cảm giác mà kiếp trước hắn cũng chưa từng trải qua. Tiêu Lăng Hàn là chỗ dựa linh hồn của Thượng Quan Huyền Ý và là bến đỗ của cuộc đời hắn. Kiếp trước hắn một mình tu luyện, cũng với việc mỗi ngày đều bị truy lùng dường như đã rất xa rồi...
“Có lọt vào mắt em không?” Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý vẫn luôn nghiêng đầu nhìn mình, Tiêu Lăng Hàn nhẹ giọng hỏi bên tai hắn.
“Không chỉ lọt vào mắt ta mà còn đi vào tim ta nữa.”
"Câu trả lời này của em chạm đến tim ta rồi đấy."
Bầu không khí ái muội giữa hai người đã bị phá hủy trong giây tiếp theo.
" Huyền Ý, ngươi vừa mới nói là có người lưu lại trên người chúng ta một cái ấn ký thần thức? Chẳng lẽ là tên tu sĩ Đường Kiến Bân lưu lại?"
Tiêu Lăng Hàn sắc mặt tối sầm, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Vô Nhai, gia hỏa này làm sao vậy? Vợ mình cũng quản không được, còn thả hắn ra làm bóng đèn của họ.
Mạc Vô Nhai bị trừng mắt mà không thể hiểu được, làm sao hắn biết Tiêu Lăng Hàn mọi lúc mọi nơi đều nói chuyện yêu được cùng Thượng Quan Huyền Ý chứ, còn vợ hắn đã phá hỏng bầu không khí yêu đương của họ. Hắn bối rối quay đầu nhìn Ân Thiên Thịnh đang nhìn chung quanh, tư duy của tên này hoàn toàn không cùng trình độ với bọn họ, đành bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì.
Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Ân Thiên Duệ một cái. Ý tứ đã không thể rõ ràng hơn, đem người của ngươi đi đi.
Mấy người cứ đi như vậy mà bất tri bất giác đã đi được bốn tiếng rồi.
Ân Thiên Thịnh rốt cục nhịn không được đi đến trước mặt Tiêu Lăng Hàn, "Tiêu sư đệ, ngươi nói Mộ Thần ở phía trước nhưng chúng ta đi đã hai canh giờ vẫn chưa thấy người."
"Không phải là phía trước sao?" Tiêu Lăng Hàn vẫn đi về phía trước.
Ân Thiên Thịnh nhìn theo hướng hắn chỉ, những gì hắn thấy là đại thúc và con trai của hắn đã biến mất, làm gì có Sở Mộ Thần ở đó. Hắn quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Tiêu Lăng Hàn: “Tiêu sư đệ, ngươi thật sự không lừa ta sao?”
"Hỏi những người khác xem ta có lừa ngươi hay không!" Tiêu Lăng Hàn tức giận nói.
Ân Thiên Thịnh liếc mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai cùng đệ đệ, thấy bọn họ đều đang gật đầu. Đột nhiên một tia sáng lóe lên nhưng hắn không có bắt lấy.
“Chúng ta tới rồi.” Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nói nhưng hắn lại không có ý định dừng lại.
"A? Tới cái gì? Có phải là Mộ Thần và mẹ hắn tới không ? Thật tốt quá!" Ân Thiên Thịnh hỏi với vẻ ngạc nhiên, trên khuôn mặt cũng nở một nụ cười lớn, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy Sở Mộ Thần. Một đêm không gặp, hắn nhớ muốn chết.
"Người giết ngươi tới!" Tiêu Lăng Hàn quay người, hướng Ân Thiên Thịnh nở nụ cười tà ác.
Ân Thiên Thịnh chấn động. Hắn vẫn nhớ rằng lần trước khi Tiêu Lăng Hàn cười như thế này thì những người đến di chỉ Thái Huyền Tông đều chết. Hắn tận mắt chứng kiến một làn sương đen bay qua, ngay cả cặn bã của những người đó cũng không còn, không biết lần này người tao ương là ai nữa.
Một lúc sau, một chiếc phi thuyền bay qua đầu mấy người Tiêu Lăng Hàn.
Mười phút sau, Tiêu Lăng Hàn đột nhiên dừng lại, nói với mọi người: "Chúng ta đi bộ mệt rồi, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, tiện đường tìm chút đồ ăn."
Một nhóm người núp trong bóng tối nhìn thấy mấy người Tiêu Lăng Hàn đang chuẩn bị tiến vào trận pháp. Tuy nhiên, bọn họ đã dừng lại ở thời điểm quan trọng nhất. Nhóm người nhìn mấy người Tiêu Lăng Hàn bắt đầu nướng đồ ăn như không có ai xung quanh.
Tiêu Lăng Hàn dùng thần thức quan sát biểu tình của đám người, cảm thấy rất thú vị, không khỏi cười nhẹ. Đường Kiến Bân không nằm trong số đó, có lẽ vì không muốn người ngoài đồn thổi là Công hội trận pháp sư giết người lung tung nên hắn không tới. Dù sao mấy thế lực chính phái để ý nhất là thanh danh mà.
"Tiêu đại ca đang cười cái gì vậy?" Ân Thiên Duệ dùng cùi chỏ chạm vào Thượng Quan Huyền Ý, nhìn Tiêu Lăng Hàn đang bật cười một mình.
“Sư huynh đang cười nhạo một số kẻ ngu ngốc.” Thượng Quan Huyền Ý tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt xuất sắc của nhóm người, hắn cũng cười một tiếng.
Ngay khi món thịt nướng sắp chuẩn bị xong, thần thức của Tiêu Lăng Hàn nhận thấy Đường Kiến Bân đã trở lại.
"Một Kim Đan trung kỳ, hai Kim Đan hậu kỳ, hai Nguyên Anh sơ kỳ, và một Hóa Thần sơ kỳ. Tu sĩ Kim Đan trung kỳ giao cho Sở sư huynh, hai người Kim Đan hậu kỳ thì Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai xử lý, Ân sư huynh cùng Ý Ý sẽ đối phó với Nguyên Anh sơ kỳ. Còn Đường Kiến Bân thì giao cho ta. Bạch Hổ nhớ bảo vệ Thẩm tiền bối. Ý Ý cố gắng giết chết đối thủ càng sớm càng tốt và đi giúp đỡ Ân sư huynh." Tiêu Lăng Hàn lợi dụng lúc thần thức của Đường Kiến Bân chưa quét qua phía bọn họ mà nhanh chóng an bàn.
----------- End chương 206: -----------
Vì đại thúc đang trốn đằng sau Mạc Vô Nhai cho nên Đường Kiến Bân nhìn xung quanh đám đông và nói: "Đúng là tuổi trẻ tài cao, những vị tiểu hữu này đều là những thanh niên tài tuấn, tiền đồ vô lượng. Không biết con trai ta đã đắc tội các vị chỗ nào ?”
Đường Kiến Bân mỉm cười nhìn mấy người, không có chút kiêu căng nào của tiền bối Hóa Thần kỳ, mà ngược lại trông có vẻ hiền lành và lịch sự.
Nhưng Tiêu Lăng Hàn vừa nhìn liền có thể nhận ra Đường Kiến Bân là một con hổ cười*. Chẳng trách Đường Niên Hoa lại là loại người như vậy, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn mà .
Hổ cười*: nhìn có vẻ hiền lành nhưng thực chất lại hung dữ như hổ.
"Tiền bối, ngài quá khách khí rồi, kỳ thực lúc ngài đến hỏi chúng ta, chúng ta cũng không rõ lắm. Nhưng ta có mặt từ đầu đến cuối, nghe nói chuyện xảy ra là Điền đan sư gặp bội tình bạc nghĩa, còn lừa gạt linh thạch con trai của đại thúc. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng lời ta vừa nói hoàn toàn là sự thật.” Mạc Vô Nhai nghiêm túc nói, sau khi nói xong liền liếc nhìn mọi người đang xem.
Nghe được lời nói của Mạc Vô Nhai, Đường Kiến Bân nhíu mày thật chặt, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi nhưng nụ cười cũng không thể duy trì được nữa.
"Không, ta không hề lừa linh thạch của hắn. Ta căn bản là không biết hắn." Điền Hinh Nhi tủi thân nói, có tiền bối Hóa Thần kỳ chống lưng, giờ đây nàng như được sống lại.
"Điền đan sư, tuy rằng chúng ta chưa gặp mặt mấy lần nhưng ngươi cũng không thể nói dối không chớp mắt như vậy được. Ngươi có dám nói ngươi chưa từng lấy linh thạch của vị sư huynh này, ngươi có dám nói trước đó ngươi không chủ động ngăn cản hắn ở Hiệp hội luyện đan sư không?
Mạc Vô Nhai đã nhịn nữ nhân này rất lâu. Ngày đầu tiên hắn và Ân Thiên Thịnh đến đấu trường để tỷ thí, linh thạch họ giành được đã bị hai người theo đuổi nữ nhan này cướp đi. Bởi vì sợ bị mấy người Tiêu Lăng Hàn chê cười, nên chuyện này hai người đều không nói ra.
Nghe vậy, Đường Kiến Bân nhìn Điền Hinh Nhi, nàng cảm thấy rất áp lực, muốn phủ nhận, nhưng những gì Mạc Vô Nhai nói hình như đều là sự thật.
Bây giờ khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, mấy nam tu nhìn thấy nàng như vậy đều muốn đứng ra bảo vệ nàng một phen.
Mạc Vô Nhai cảm nhận được ánh mắt của Điền Hinh Nhi, liền kéo Ân Thiên Duệ sang một bên, lạnh lùng nói: “Đừng làm ra vẻ đáng thương nhu nhược như vậy, ta là người đã có đạo lữ, ta cũng sẽ không thích ngươi nên đương nhiên sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu."
Những giọt nước mắt vừa rồi đọng lại trên khóe mắt nàng, cuối cùng cũng vì lời nói của Mạc Vô Nhai mà chảy ra.
"Tiền bối, ngài thấy đấy, chúng ta không làm gì nàng cả, nàng chỉ khóc lóc lừa dối chúng ta. Khi nhìn thấy Đường đạo hữu tới, nàng cứ khóc như vậy, nhưng chúng ta không ai bắt nạt nàng cả!" Mạc Vô Nhai nhìn thấy bộ dáng của Điền Hinh Nhi, lập tức nói với Đường Kiến Bân.
" Hinh Nhi, cháu đã lấy bao nhiêu linh thạch của người khác thì hãy trả lại ngay đi." Đường Kiến Bân nói như thật.
Nghe Đường Kiến Bân nói xong, Điền Tâm Nhi cắn môi, miễn cưỡng đưa ra một chiếc nhẫn không gian.
Ân Thiên Thịnh chộp lấy, dùng thần thức quét qua, không hài lòng hỏi: " Một triệu đâu?"
"Ta lấy của ngươi chỉ có như vậy, ngươi đừng ức hiếp người khác quá đáng." Điền Hinh Nhi thẹn quá thành giận, giận dữ hét.
"Tối hôm qua..."
Ân Thiên Thịnh còn chưa nói xong, Đường Niên Hoa lập tức nói: "Hinh Nhi cho hắn đi."
Ân Thiên Thịnh: "..." Ta chỉ muốn nói là tối hôm qua ăn thịt thỏ rất ngon, bây giờ ta có chút muốn ăn.
Cũng may Đường Niên Hoa không phải có thuật đọc tâm, nếu biết lúc này Ân Thiên Thịnh đang suy nghĩ gì, có lẽ sẽ tức giận đến hộc máu. Đêm qua Điền Hinh Nhi ở cùng hắn, Đường Niên Hoa sợ nếu Ân Thiên Thịnh tiếp tục nói nữa thì sẽ nói ra chuyện hắn và Điền Hinh Nhi ở bên nhau tối qua.
Cuối cùng, Điền Hinh Nhi không cam lòng đưa cho Ân Thiên Thịnh một triệu linh thạch để chấm dứt việc này nhưng đủ loại tin đồn về Điền Hinh Nhi đã lan truyền trong thành Thiên Tinh.
Ân Thiên Thịnh nhìn thấy đại thúc đi theo bọn họ lên xe ngựa phía trước, hắn quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn, nghi hoặc hỏi: "Tiêu sư đệ, ngươi thật sự muốn bọn họ cùng chúng ta đi núi Vân Vụ sao?"
Tiêu Lăng Hàn gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
"Tại sao chúng ta lại rời đi ? Chúng ta không phải đang đợi Mộ Thần sao?"
Ân Thiên Thịnh nhìn hai người đi về phía trước hoàn toàn không có ý định dừng lại. Nếu đi xa hơn nữa, Sở Mộ Thần sẽ không nhìn thấy mình đứng ở cổng thành nữa. Chẳng phải tối qua bọn họ đã hẹn nhau ở cổng thành sao?
"Ồ, bọn họ ở phía trước." Tiêu Lăng Hàn hất cằm về phía trước.
"Phía trước ở đâu? Có xa không?" Ân Thiên Thịnh nhìn lại, căn bản không thấy Sở Mộ Thần cùng mẹ hắn ở trước mặt.
"Không xa."
Ân Thiên Thịnh: "..." Không xa là như nào?
" Tiêu đại ca, hay chúng ta ngự khiém phi hành? Đi bộ như vậy chắc phải mất hai ngày mới đến được núi Vân Vụ." Ân Thiên Duệ không muốn đi bộ chút nào, mới ở bí cảnh Sở gia trải nghiệm cảm giác làm phàm nhân nên hiên tại hắn muốn làm tu sĩ một phen.
“Không cần vội, còn có “bằng hữu” còn chưa đuổi kịp.” Tiêu Lăng Hàn nắm tay Thượng Quan Huyền Ý sóng vai cùng hắn đi trên đường, cảm giác này làm hắn có chút say mê.
"A? Còn có thể có ai?" Ân Thiên Duệ hoàn toàn bối rối.
“Đương nhiên là người để lại cho chúng ta ấn ký thần thức.” Thượng Quan Huyền Ý tâm tình vui vẻ nói, mỗi khi ở bên Tiêu Lăng Hàn hắn đều an tâm đến chưa từng có, độ của lòng bàn tay như truyền tới trong lòng hắn.
Cảm giác được đồng hành cùng ai đó thật tuyệt vời, khiến người ta vừa hoài niệm vừa thèm muốn. Đây là một loại khoái cảm mà hắn chưa từng có, một cảm giác mà kiếp trước hắn cũng chưa từng trải qua. Tiêu Lăng Hàn là chỗ dựa linh hồn của Thượng Quan Huyền Ý và là bến đỗ của cuộc đời hắn. Kiếp trước hắn một mình tu luyện, cũng với việc mỗi ngày đều bị truy lùng dường như đã rất xa rồi...
“Có lọt vào mắt em không?” Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý vẫn luôn nghiêng đầu nhìn mình, Tiêu Lăng Hàn nhẹ giọng hỏi bên tai hắn.
“Không chỉ lọt vào mắt ta mà còn đi vào tim ta nữa.”
"Câu trả lời này của em chạm đến tim ta rồi đấy."
Bầu không khí ái muội giữa hai người đã bị phá hủy trong giây tiếp theo.
" Huyền Ý, ngươi vừa mới nói là có người lưu lại trên người chúng ta một cái ấn ký thần thức? Chẳng lẽ là tên tu sĩ Đường Kiến Bân lưu lại?"
Tiêu Lăng Hàn sắc mặt tối sầm, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Vô Nhai, gia hỏa này làm sao vậy? Vợ mình cũng quản không được, còn thả hắn ra làm bóng đèn của họ.
Mạc Vô Nhai bị trừng mắt mà không thể hiểu được, làm sao hắn biết Tiêu Lăng Hàn mọi lúc mọi nơi đều nói chuyện yêu được cùng Thượng Quan Huyền Ý chứ, còn vợ hắn đã phá hỏng bầu không khí yêu đương của họ. Hắn bối rối quay đầu nhìn Ân Thiên Thịnh đang nhìn chung quanh, tư duy của tên này hoàn toàn không cùng trình độ với bọn họ, đành bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì.
Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Ân Thiên Duệ một cái. Ý tứ đã không thể rõ ràng hơn, đem người của ngươi đi đi.
Mấy người cứ đi như vậy mà bất tri bất giác đã đi được bốn tiếng rồi.
Ân Thiên Thịnh rốt cục nhịn không được đi đến trước mặt Tiêu Lăng Hàn, "Tiêu sư đệ, ngươi nói Mộ Thần ở phía trước nhưng chúng ta đi đã hai canh giờ vẫn chưa thấy người."
"Không phải là phía trước sao?" Tiêu Lăng Hàn vẫn đi về phía trước.
Ân Thiên Thịnh nhìn theo hướng hắn chỉ, những gì hắn thấy là đại thúc và con trai của hắn đã biến mất, làm gì có Sở Mộ Thần ở đó. Hắn quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Tiêu Lăng Hàn: “Tiêu sư đệ, ngươi thật sự không lừa ta sao?”
"Hỏi những người khác xem ta có lừa ngươi hay không!" Tiêu Lăng Hàn tức giận nói.
Ân Thiên Thịnh liếc mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai cùng đệ đệ, thấy bọn họ đều đang gật đầu. Đột nhiên một tia sáng lóe lên nhưng hắn không có bắt lấy.
“Chúng ta tới rồi.” Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nói nhưng hắn lại không có ý định dừng lại.
"A? Tới cái gì? Có phải là Mộ Thần và mẹ hắn tới không ? Thật tốt quá!" Ân Thiên Thịnh hỏi với vẻ ngạc nhiên, trên khuôn mặt cũng nở một nụ cười lớn, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy Sở Mộ Thần. Một đêm không gặp, hắn nhớ muốn chết.
"Người giết ngươi tới!" Tiêu Lăng Hàn quay người, hướng Ân Thiên Thịnh nở nụ cười tà ác.
Ân Thiên Thịnh chấn động. Hắn vẫn nhớ rằng lần trước khi Tiêu Lăng Hàn cười như thế này thì những người đến di chỉ Thái Huyền Tông đều chết. Hắn tận mắt chứng kiến một làn sương đen bay qua, ngay cả cặn bã của những người đó cũng không còn, không biết lần này người tao ương là ai nữa.
Một lúc sau, một chiếc phi thuyền bay qua đầu mấy người Tiêu Lăng Hàn.
Mười phút sau, Tiêu Lăng Hàn đột nhiên dừng lại, nói với mọi người: "Chúng ta đi bộ mệt rồi, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, tiện đường tìm chút đồ ăn."
Một nhóm người núp trong bóng tối nhìn thấy mấy người Tiêu Lăng Hàn đang chuẩn bị tiến vào trận pháp. Tuy nhiên, bọn họ đã dừng lại ở thời điểm quan trọng nhất. Nhóm người nhìn mấy người Tiêu Lăng Hàn bắt đầu nướng đồ ăn như không có ai xung quanh.
Tiêu Lăng Hàn dùng thần thức quan sát biểu tình của đám người, cảm thấy rất thú vị, không khỏi cười nhẹ. Đường Kiến Bân không nằm trong số đó, có lẽ vì không muốn người ngoài đồn thổi là Công hội trận pháp sư giết người lung tung nên hắn không tới. Dù sao mấy thế lực chính phái để ý nhất là thanh danh mà.
"Tiêu đại ca đang cười cái gì vậy?" Ân Thiên Duệ dùng cùi chỏ chạm vào Thượng Quan Huyền Ý, nhìn Tiêu Lăng Hàn đang bật cười một mình.
“Sư huynh đang cười nhạo một số kẻ ngu ngốc.” Thượng Quan Huyền Ý tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt xuất sắc của nhóm người, hắn cũng cười một tiếng.
Ngay khi món thịt nướng sắp chuẩn bị xong, thần thức của Tiêu Lăng Hàn nhận thấy Đường Kiến Bân đã trở lại.
"Một Kim Đan trung kỳ, hai Kim Đan hậu kỳ, hai Nguyên Anh sơ kỳ, và một Hóa Thần sơ kỳ. Tu sĩ Kim Đan trung kỳ giao cho Sở sư huynh, hai người Kim Đan hậu kỳ thì Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai xử lý, Ân sư huynh cùng Ý Ý sẽ đối phó với Nguyên Anh sơ kỳ. Còn Đường Kiến Bân thì giao cho ta. Bạch Hổ nhớ bảo vệ Thẩm tiền bối. Ý Ý cố gắng giết chết đối thủ càng sớm càng tốt và đi giúp đỡ Ân sư huynh." Tiêu Lăng Hàn lợi dụng lúc thần thức của Đường Kiến Bân chưa quét qua phía bọn họ mà nhanh chóng an bàn.
----------- End chương 206: -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất