[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 207: Da Mặt Thật Dày
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói Sở Mộ Thần cũng ở nơi này cùng bọn họ, Ân Thiên Thịnh không khỏi mở to hai mắt. Con trai của đại thúc kia thực ra là Sở Mộ Thần. Vậy chẳng lẽ đại thúc là mẹ của Sở Mộ Thần?
Nghĩ đến thái độ của mình khi nhìn thấy tiền bối trước đây, hắn có cảm giác muốn đào lỗ chui xuống. Đặc biệt, hắn còn hỏi Mạc Vô Nhai có thể giết người ở cửa thành hay không. Nghĩ đến đây, Ân Thiên Thịnh không khỏi biến sắc, bất an nhìn Thẩm Thanh Thu.
Dường như nhận ra được ánh mắt của Ân Thiên Thịnh, Thẩm Thanh Thu mỉm cười với hắn, dáng vẻ vẫn là đại thúc, nhìn rất hòa nhã.
Nhưng Ân Thiên Thịnh lại không cười được chút nào, hắn nhìn Sở Mộ Thần cầu cứu, kết quả chỉ thấy một khuôn mặt xa lạ.
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, tí nữa phải cẩn thận, em phải đối phó với một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đấy." Sở Mộ Thần cười nói, đưa tay sờ sờ đầu Ân Thiên Thịnh nhưng lại bị hắn tránh.
"Không, đừng dùng khuôn mặt này chạm vào ta, ta cảm thấy rất khó xử, ta rất có kinh nghiệm đối phó với tu sĩ Nguyên Anh, ngươi yên tâm đi! Ngươi cũng phải cẩn thận nữa.” Tai Ân Thiên Sinh đỏ bừng, có chút không được tự nhiên nói.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn phối hợp nhanh chóng bố trí phòng ngự trận cấp bốn, bao vây Thẩm Thanh Thu và Bạch Hồ trong trận pháp.
"Thẩm tiền bối, ngài sẽ ở trong trận pháp một thời gian, Bạch Hổ sẽ bảo vệ ngài." Tiêu Lăng Hàn mặt không biến sắc nói với Thẩm Thanh Thu.
"Cám ơn, các cháu có tâm quá, nhớ chú ý an toàn của chính mình." Nói xong, Thẩm Thanh Thu từ trong nhẫn không gian lấy ra một tấm ngọc bài, đưa cho Tiêu Lăng Hàn. "Đây là một khối ngọc bài có công kích của Hóa Thần hậu kỳ. Nếu lát nữa không thể đánh liền sử dụng cái này."
Sở Mộ Thần có được ngọc bài công kích từ nhẫn không gian của Sở Mục Yên. Hắn không ngờ rằng bác nhà mình lại lại yêu quý mấy người con vợ cả của Sở Vũ Ngạn như vậy. Trên mỗi người bọn học đều có ngọc bài Hóa Thần kỳ.
Trước khi rời đi, Sở Mộ Thần chăm sóc rất tốt Sở phủ. Tất cả những người tu vi chưa Hóa Thần kỳ đều được hắn đến “thăm”. Con vợ cả của Sở Vũ Ngạn đều rất giàu có, không chỉ có ngọc bài công kích Hó Thần kỳ mà còn có ngọc bài công kích Hóa Thần kỳ. Quả thật, đãi ngộ của con vợ cả hoàn toàn khác với con vợ lẽ. Hắn tuy cũng là cháu trai của Sở lão gia nhưng đừng nói đến ngọc bài công kích, ngay cả ấn ký thần thức cũng chưa từng lưu lại trên người hắn.
Tuy nhiên, người giàu nhất Sở gia lại là người cha vô lương tâm Sở Vũ Ngạn. Đồ vật trong nhẫn không gian của Sở Vũ Ngạn suýt chút nữa sáng mù mắt hắn. Tuy nhiên, Sở Mộ Thần đoán rằng những thứ đó đến cuối tháng sẽ giao cho các lão bất tử của Sở gia. Hiện tại mấy thứ đó lại lợi cho hắn, hắn không hề cảm thấy áy náy chút nào, ngược lại, hắn còn cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa.
Hắn không biết người Sở gia sẽ đối xử với Sở Vũ Ngạn như thế nào sau khi họ biết rằng Sở Vũ Ngạn không thể cung cấp tài nguyên tu luyện kịp thời cho họ nhưng đây không phải việc của hắn.
"Đạ tạ tiền bối!" Tiêu Lăng Hàn trịnh trọng cảm tạ Thẩm Thanh Thu, dù sao có ngọc bài này, hắn lại có thêm một át chủ bài để bảo mệnh. Hiện tại trong tay hắn có một ngọc bài Luyện Hư kỳ do sư tôn ban cho; một ngọc bài Luyện Hư kỳ mà hắn lấy được từ Hoàng San San, tuy nhiên ngọc bài này chỉ còn lại một lần công kích vì Hoàng San San đã sử dụng nó hai lần.
"Ta có chút cảm thấy xấu hổ. Dù sao cái tai họa người hôm nay cũng do ta mang đến cho các cháu."
"Tiền bối, ngài lo lắng quá rồi. Thực ra, dù hôm nay tiền bối không biểu diễn tiết mục đó, chúng ta vẫn phải đối mặt với Đường Kiến Bân." Tiêu Lăng Hàn thản nhiên nói, lúc sáng ở cổng thành Thẩm Thanh Thu diễn rất xuất sắc, khiến Tiêu Lăng Hàn rất vui vẻ. Dù sao nó cũng chân thực hơn những gì hắn xem trên TV, đó là một buổi biểu diễn thực sự, không phải chỉ có Thẩm Thanh Thu biểu diễn, còn những người khác đều là biểu diễn thực sự.
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên đứng dậy, những người khác cũng vì hành động của hắn mà trở nên cảnh giác.
"Tới rồi, mọi người cẩn thận, bảo mệnh là quan trọng nhất, nếu không đánh lại được bọn họ thì cố gắng kéo dài kéo dài thời gian." Hắn lại lo lắng dặn dò mấy người lần nữa.
Mấy người Thượng Quan Huyền Ý đồng thời gật đầu. Tiêu Lăng Hàn nhìn Bạch Hổ nằm ở một bên. Bạch hổ lại trợn mắt nhìn hắn nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
【A Hàn cẩn thận! 】 Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Đường Kiến Bân xuất hiện cách bọn họ không xa, liền truyền tin cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, 【 Em cũng phải cẩn thận, cố gắng hết sức, không được cậy mạnh, đừng để bị thương.” 】
"Các tiểu hữu thân mến, chúng ta đúng là có duyên. Không ngờ chúng ta chỉ mới gặp nhau vào buổi sáng, bây giờ lại tình cờ gặp nhau ở đây." Đường Kiến Bân hơi mỉm cười, nói với bọn họ một cách ấm áp.
"Đường tiền bối, gặp lại tức là có duyê. Chúng ta đang làm thịt nướng, không biết tiền bối có muốn cùng chúng ta ăn trưa không." Mạc Vô Nhai đứng dậy, hành lễ với Đường Kiến Bân trước, sau đó đưa ra lời mời.
Sở dĩ Mạc Vô Nhai đứng dậy lên tiếng là để cho kẻ địch ảo tưởng rằng hắn là người có quyền định đoạt với mấy người bọn họ, để những người khác không chú ý đến Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
"Không cần đâu, kỳ thật ta càng hứng thú với mạng sống của các ngươi." Đường Kiến Bân nhìn qua nhìn lại mấy người, càng nhìn càng thấy hài lòng.
"Tiền bối, ngươi muốn giết chúng ta sao? Nhưng mà, chúng ta hinh như cũng không đắc tội tiền bối, huống chi tiền bối đó còn là trưởng lão mới của Công hội trận pháp sư." Mạc Vô Nhai muốn nói, ngươi, một tân trưởng lão, đừng không quý trọng mạng sống mình như vậy, nếu không thì có lẽ vị trí trưởng lão này sắp đổi chủ rồi.
“Các vị tiểu hữu, xét các các ngươi đều có thiên phú không tồi, còn là hậu bối, ta cũng sẽ không làm khó các ngươi, chỉ cần các ngươi sẵn sàng nhận con trai ta là chủ nhân của các ngươi và thề từ nay sau này sẽ trung thành với nó thì các ngươi có thể rời đi. Nếu không thì... Hừ." Đường Kiến Bân nói như được nguyện trung thành với con trai hắn là một vinh hạnh. Nói xong, ông liếc nhìn con trai mình là Đường Niên Hoa.
Mọi người: "..." Thật không biết xấu hổ!
Đường Niên Hoa ngầm hiểu, lập tức tiến lên hai bước, nói với mấy người Mạc Vô Nhai: “Ta nghĩ các vị đây đều là thanh niên tài tuấn, ta tin rằng thành tựu các vị sau này sẽ không thấp. Chỉ cần các ngươi nguyện trung thành với ta thì về sau đồ vật của ta, tuyệt đối sẽ không thiếu phần các ngươi.
"Ngươi bắt đầu đánh chủ ý lên chúng ta từ khi nào?" Ân Thiên Duệ tò mò hỏi.
"Thành thật mà nói, lần đầu tiên gặp mặt, ta đã cảm thấy các vị khí vũ bất phàm. Sau khi trải qua khảo nghiệm với các ngươi, các ngươi biểu hiện rất tốt, biết tiến biết lùi, biết lấy hay bỏ, biết đánh đổi và có sự kính sợ. Đó là điều kiện cần thiết để trung thành với ta." Đường Niên Hoa chậm rãi nói, thời điểm hắn ở trong bí cảnh, hắn đã quan sát tác phong của những người này, biểu hiện của mấy người này rất hợp ý hắn.
"Ừm, xin lỗi, ngươi có thể giới thiệu bản thân được không?" Ân Thiên Thịnh thật sự không nhớ được người này tên là gì, vừa tới liền bắt mình nguyện trung thành với hắn, da mặt tên này còn dày hơn kiếm.
Vì giọng nói đột ngột của hắn, mọi người đều nhìn về phía hắn.
Thấy mọi người đang nhìn mình, Ân Thiên Thịnh nhìn về phía mọi người xung quanh, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi đều biết tên hắn sao?”
Mọi người cạn lời nhưng đao này bổ không tồi! Giá trị hận thù đã kéo đầy!
Khi Ân Thiên Thịnh nói câu đầu tiên, Sắc mặt Đường Niên Hoa cũng không đến nỗi khó coi như vậy, chờ Ân Thiên Thịnh nói xong. Sắc mặt Đường Niên Hoa như vỉ pha màu, lúc xanh lúc trắng. Hắn cảm thấy Ân Thiên Thịnh đang cố tình làm nhục hắn, ánh mắt hắn nhìn Ân Thiên Thịnh vô cùng lạnh lùng.
Đáng tiếc, suy nghĩ của Ân Thiên Thịnh không cùng một cấp bậc với Đường Niên Hoa, hắn rút kiếm sau lưng ra, nhìn người đối diện.
"Có định đánh hay không? Muốn đánh thì nhanh lên. Nếu không đánh thì ta còn ăn thịt nướng do Tiêu sư đệ làm." Nói xong, hắn còn chép chép miệng, thưởng thức mùi vị của thịt nướng.
Sở Mộ Thần đỡ trán, tại sao trước đó hắn không nhận ra rằng vợ mình thực sự là một cái đồ tham ăn, xem ra hắn cần phải dành chút thời gian để nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình. Miễn cho vợ của hắn bị một người dùng đồ ăn ngon bắt cóc, đến lúc đó hắn khóc cũng không kịp.
Thượng Quan Huyền Ý cho rằng Ân Thiên Thịnh, một cái đồ tham ăn, đã biết cách tranh giành đồ ăn với hắn. Mỗi lần Tiêu Lăng Hàn tự mình làm đồ ăn, mũi của tên này còn thính hơn mũi chó, từ xa cũng có thể ngửi thấy.
Đường Kiến Bân cảm thấy có gì đó không ổn, tiểu bối đối diện còn chưa quyết định có muốn trung thành với con trai mình hay không, vậy tại sao lại bắt đầu đánh nhau rồi?
Đường Niên Hoa tức giận phát run, hắn nhìn về phía cha mình: “Cha, bọn họ rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt, vậy thì chúng ta sẽ đánh bọn họ cho đến khi bọn họ phục mới thôi. Đến lúc đó, con nhất định sẽ xử lý với người vừa nói năng lỗ mãng đó.”
“Ừ.” Đường Kiến Bân gật đầu, dù sao đây cũng là người Đường Niên Hoa nhìn trúng, nếu hắn đã quyết định như vậy, vậy thì mình liền thành toàn cho hắn vậy, dù sao mình cũng chỉ có duy nhất đứa con này.
Bên kia có sáu người, bên Tiêu Lăng Hàn có bảy người, nhưng một người tạm thời không có giá trị vũ lực, cho nên chỉ là một chọi một mà thôi.
Mấy người nhìn nhau rồi đi tìm đối thủ, chỉ để lại Tiêu Lăng Hàn và Đường Kiến Bân.
Đường Kiến Bân có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Hàn. Thiếu niên này mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ mà muốn ở lại đối phó chính mình, một người đang ở giai đoạn đầu thành thần có tu vi Hóa Thần kỳ sao? Uy áp của hắn phóng về phía Tiêu Lăng Hàn nhưng đối phương lại không có phản ứng gì.
"Này" Đường Kiến Bân không khỏi thở dài một hơi, khi nhìn Tiêu Lăng Hàn lần nữa, hắn liền trở nên cảnh giác hơn rất nhiều. Trong lòng hắn tự hỏi, thiếu niên đối diện chẳng lẽ là lão quái vật sao?
"Tiền bối, chúng ta lên đó chiến đấu nhé? Như thế sẽ không phá hủy hoa cỏ trong rừng." Tiêu Lăng Hàn chỉ lên trời đề nghị.
Mí mắt của Đường Kiến Bân co giật dữ dội. Tiểu tử này quả nhiên không phải là tu sĩ Kim Đan kỳ. Việc bay trên không chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thê làm được. Mình đúng là đã nhìn lầm. Trên cao không có mượn lực để chiến đấu nên không có cách nào bố trí trận pháp, chẳng lẽ tiểu tử này sợ sẽ dùng trận pháp đối phó hắn. Hừ! Cốt linh nhỏ như vậy, nhiều nhất hắn cũng đang ở Nguyên Anh sơ kỳ. Khoảng cách giữa cảnh giới không đơn giản như vậy.
Hai người không hề vô nghĩa, đồng thời bay lên cao, Đường Kiến Bân bắn vô số châm băng về phía Tiêu Lăng Hàn. Tiêu Lăng Hàn thi triển Vạn Linh Quyết, những cây băng châm dừng lại trước mặt hắn. Đây là một kỹ năng mới hắn học được sau khi hấp thu ma khí, chỉ cần tu vi của đối phương không cao hơn hắn quá nhiều, hắn có thể khống chế được công kích đối phương phát ra nhưng chiêu thức này rất tiêu hao linh hồn lực.
Ngay khi Đường Kiến Bân ra tay, Tiêu Lăng Hàn liền ý thức được, lão gia hỏa này không chỉ là một trận pháp sư, mà còn là một pháp tu. Hắn có thể thuần thục sử dụng pháp thuật hệ băng của mình đến mức hoàn hảo nhưng đáng tiếc đối thủ của hắn lại là Tiêu Lăng Hàn.
"Hóa ra tu vi của ngươi đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, đúng là một thiên tài, nếu ngươi bằng lòng trung thành với ta, ta nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thật tốt." Đường Kiến Bân giao thủ với Tiêu Lăng Hàn mới biết được tu vi của đối phương, hắn thật sự rất kinh ngạc, Nguyên Anh hậu kỳ trẻ tuổi như vậy, chắc sẽ không phải là người của đại lục Huyền Thiên đâu nhỉ?
Lúc là mưa tên, lúc thì mưa đá, toàn thân Tiêu Lăng Hàn đều bị đông cứng nhưng rất nhanh sẽ được hóa giải. Thủ đoạn của Đường Kiến Bân không ngừng nghỉ, liên tiếp tấn công Tiêu Lăng Hàn.
“Bùm”, một tia sét giáng xuống đầu Đường Kiến Bân, một lúc sau nó biến thành lôi võng, khiến cả người Đường Kiến Bân chật vật.
"Lão gia hỏa, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lúc trước ngươi yêu cầu chúng ta trung thành với con trai ngươi, lúc sau lại muốn chúng ta trung thành với ngươi."
Cảm thấy tóc mình lại bị sét đánh cháy, Đường Kiến Bân vô cùng tức giận, giận dữ hét lên: "Tiểu tử, ngươi chọc giận ta rồi, hôm nay ta dạy ngươi như thế nào mới là cái vãn bối."
-------- End chương 207: ---------
Nghĩ đến thái độ của mình khi nhìn thấy tiền bối trước đây, hắn có cảm giác muốn đào lỗ chui xuống. Đặc biệt, hắn còn hỏi Mạc Vô Nhai có thể giết người ở cửa thành hay không. Nghĩ đến đây, Ân Thiên Thịnh không khỏi biến sắc, bất an nhìn Thẩm Thanh Thu.
Dường như nhận ra được ánh mắt của Ân Thiên Thịnh, Thẩm Thanh Thu mỉm cười với hắn, dáng vẻ vẫn là đại thúc, nhìn rất hòa nhã.
Nhưng Ân Thiên Thịnh lại không cười được chút nào, hắn nhìn Sở Mộ Thần cầu cứu, kết quả chỉ thấy một khuôn mặt xa lạ.
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, tí nữa phải cẩn thận, em phải đối phó với một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đấy." Sở Mộ Thần cười nói, đưa tay sờ sờ đầu Ân Thiên Thịnh nhưng lại bị hắn tránh.
"Không, đừng dùng khuôn mặt này chạm vào ta, ta cảm thấy rất khó xử, ta rất có kinh nghiệm đối phó với tu sĩ Nguyên Anh, ngươi yên tâm đi! Ngươi cũng phải cẩn thận nữa.” Tai Ân Thiên Sinh đỏ bừng, có chút không được tự nhiên nói.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn phối hợp nhanh chóng bố trí phòng ngự trận cấp bốn, bao vây Thẩm Thanh Thu và Bạch Hồ trong trận pháp.
"Thẩm tiền bối, ngài sẽ ở trong trận pháp một thời gian, Bạch Hổ sẽ bảo vệ ngài." Tiêu Lăng Hàn mặt không biến sắc nói với Thẩm Thanh Thu.
"Cám ơn, các cháu có tâm quá, nhớ chú ý an toàn của chính mình." Nói xong, Thẩm Thanh Thu từ trong nhẫn không gian lấy ra một tấm ngọc bài, đưa cho Tiêu Lăng Hàn. "Đây là một khối ngọc bài có công kích của Hóa Thần hậu kỳ. Nếu lát nữa không thể đánh liền sử dụng cái này."
Sở Mộ Thần có được ngọc bài công kích từ nhẫn không gian của Sở Mục Yên. Hắn không ngờ rằng bác nhà mình lại lại yêu quý mấy người con vợ cả của Sở Vũ Ngạn như vậy. Trên mỗi người bọn học đều có ngọc bài Hóa Thần kỳ.
Trước khi rời đi, Sở Mộ Thần chăm sóc rất tốt Sở phủ. Tất cả những người tu vi chưa Hóa Thần kỳ đều được hắn đến “thăm”. Con vợ cả của Sở Vũ Ngạn đều rất giàu có, không chỉ có ngọc bài công kích Hó Thần kỳ mà còn có ngọc bài công kích Hóa Thần kỳ. Quả thật, đãi ngộ của con vợ cả hoàn toàn khác với con vợ lẽ. Hắn tuy cũng là cháu trai của Sở lão gia nhưng đừng nói đến ngọc bài công kích, ngay cả ấn ký thần thức cũng chưa từng lưu lại trên người hắn.
Tuy nhiên, người giàu nhất Sở gia lại là người cha vô lương tâm Sở Vũ Ngạn. Đồ vật trong nhẫn không gian của Sở Vũ Ngạn suýt chút nữa sáng mù mắt hắn. Tuy nhiên, Sở Mộ Thần đoán rằng những thứ đó đến cuối tháng sẽ giao cho các lão bất tử của Sở gia. Hiện tại mấy thứ đó lại lợi cho hắn, hắn không hề cảm thấy áy náy chút nào, ngược lại, hắn còn cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa.
Hắn không biết người Sở gia sẽ đối xử với Sở Vũ Ngạn như thế nào sau khi họ biết rằng Sở Vũ Ngạn không thể cung cấp tài nguyên tu luyện kịp thời cho họ nhưng đây không phải việc của hắn.
"Đạ tạ tiền bối!" Tiêu Lăng Hàn trịnh trọng cảm tạ Thẩm Thanh Thu, dù sao có ngọc bài này, hắn lại có thêm một át chủ bài để bảo mệnh. Hiện tại trong tay hắn có một ngọc bài Luyện Hư kỳ do sư tôn ban cho; một ngọc bài Luyện Hư kỳ mà hắn lấy được từ Hoàng San San, tuy nhiên ngọc bài này chỉ còn lại một lần công kích vì Hoàng San San đã sử dụng nó hai lần.
"Ta có chút cảm thấy xấu hổ. Dù sao cái tai họa người hôm nay cũng do ta mang đến cho các cháu."
"Tiền bối, ngài lo lắng quá rồi. Thực ra, dù hôm nay tiền bối không biểu diễn tiết mục đó, chúng ta vẫn phải đối mặt với Đường Kiến Bân." Tiêu Lăng Hàn thản nhiên nói, lúc sáng ở cổng thành Thẩm Thanh Thu diễn rất xuất sắc, khiến Tiêu Lăng Hàn rất vui vẻ. Dù sao nó cũng chân thực hơn những gì hắn xem trên TV, đó là một buổi biểu diễn thực sự, không phải chỉ có Thẩm Thanh Thu biểu diễn, còn những người khác đều là biểu diễn thực sự.
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên đứng dậy, những người khác cũng vì hành động của hắn mà trở nên cảnh giác.
"Tới rồi, mọi người cẩn thận, bảo mệnh là quan trọng nhất, nếu không đánh lại được bọn họ thì cố gắng kéo dài kéo dài thời gian." Hắn lại lo lắng dặn dò mấy người lần nữa.
Mấy người Thượng Quan Huyền Ý đồng thời gật đầu. Tiêu Lăng Hàn nhìn Bạch Hổ nằm ở một bên. Bạch hổ lại trợn mắt nhìn hắn nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
【A Hàn cẩn thận! 】 Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Đường Kiến Bân xuất hiện cách bọn họ không xa, liền truyền tin cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, 【 Em cũng phải cẩn thận, cố gắng hết sức, không được cậy mạnh, đừng để bị thương.” 】
"Các tiểu hữu thân mến, chúng ta đúng là có duyên. Không ngờ chúng ta chỉ mới gặp nhau vào buổi sáng, bây giờ lại tình cờ gặp nhau ở đây." Đường Kiến Bân hơi mỉm cười, nói với bọn họ một cách ấm áp.
"Đường tiền bối, gặp lại tức là có duyê. Chúng ta đang làm thịt nướng, không biết tiền bối có muốn cùng chúng ta ăn trưa không." Mạc Vô Nhai đứng dậy, hành lễ với Đường Kiến Bân trước, sau đó đưa ra lời mời.
Sở dĩ Mạc Vô Nhai đứng dậy lên tiếng là để cho kẻ địch ảo tưởng rằng hắn là người có quyền định đoạt với mấy người bọn họ, để những người khác không chú ý đến Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
"Không cần đâu, kỳ thật ta càng hứng thú với mạng sống của các ngươi." Đường Kiến Bân nhìn qua nhìn lại mấy người, càng nhìn càng thấy hài lòng.
"Tiền bối, ngươi muốn giết chúng ta sao? Nhưng mà, chúng ta hinh như cũng không đắc tội tiền bối, huống chi tiền bối đó còn là trưởng lão mới của Công hội trận pháp sư." Mạc Vô Nhai muốn nói, ngươi, một tân trưởng lão, đừng không quý trọng mạng sống mình như vậy, nếu không thì có lẽ vị trí trưởng lão này sắp đổi chủ rồi.
“Các vị tiểu hữu, xét các các ngươi đều có thiên phú không tồi, còn là hậu bối, ta cũng sẽ không làm khó các ngươi, chỉ cần các ngươi sẵn sàng nhận con trai ta là chủ nhân của các ngươi và thề từ nay sau này sẽ trung thành với nó thì các ngươi có thể rời đi. Nếu không thì... Hừ." Đường Kiến Bân nói như được nguyện trung thành với con trai hắn là một vinh hạnh. Nói xong, ông liếc nhìn con trai mình là Đường Niên Hoa.
Mọi người: "..." Thật không biết xấu hổ!
Đường Niên Hoa ngầm hiểu, lập tức tiến lên hai bước, nói với mấy người Mạc Vô Nhai: “Ta nghĩ các vị đây đều là thanh niên tài tuấn, ta tin rằng thành tựu các vị sau này sẽ không thấp. Chỉ cần các ngươi nguyện trung thành với ta thì về sau đồ vật của ta, tuyệt đối sẽ không thiếu phần các ngươi.
"Ngươi bắt đầu đánh chủ ý lên chúng ta từ khi nào?" Ân Thiên Duệ tò mò hỏi.
"Thành thật mà nói, lần đầu tiên gặp mặt, ta đã cảm thấy các vị khí vũ bất phàm. Sau khi trải qua khảo nghiệm với các ngươi, các ngươi biểu hiện rất tốt, biết tiến biết lùi, biết lấy hay bỏ, biết đánh đổi và có sự kính sợ. Đó là điều kiện cần thiết để trung thành với ta." Đường Niên Hoa chậm rãi nói, thời điểm hắn ở trong bí cảnh, hắn đã quan sát tác phong của những người này, biểu hiện của mấy người này rất hợp ý hắn.
"Ừm, xin lỗi, ngươi có thể giới thiệu bản thân được không?" Ân Thiên Thịnh thật sự không nhớ được người này tên là gì, vừa tới liền bắt mình nguyện trung thành với hắn, da mặt tên này còn dày hơn kiếm.
Vì giọng nói đột ngột của hắn, mọi người đều nhìn về phía hắn.
Thấy mọi người đang nhìn mình, Ân Thiên Thịnh nhìn về phía mọi người xung quanh, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi đều biết tên hắn sao?”
Mọi người cạn lời nhưng đao này bổ không tồi! Giá trị hận thù đã kéo đầy!
Khi Ân Thiên Thịnh nói câu đầu tiên, Sắc mặt Đường Niên Hoa cũng không đến nỗi khó coi như vậy, chờ Ân Thiên Thịnh nói xong. Sắc mặt Đường Niên Hoa như vỉ pha màu, lúc xanh lúc trắng. Hắn cảm thấy Ân Thiên Thịnh đang cố tình làm nhục hắn, ánh mắt hắn nhìn Ân Thiên Thịnh vô cùng lạnh lùng.
Đáng tiếc, suy nghĩ của Ân Thiên Thịnh không cùng một cấp bậc với Đường Niên Hoa, hắn rút kiếm sau lưng ra, nhìn người đối diện.
"Có định đánh hay không? Muốn đánh thì nhanh lên. Nếu không đánh thì ta còn ăn thịt nướng do Tiêu sư đệ làm." Nói xong, hắn còn chép chép miệng, thưởng thức mùi vị của thịt nướng.
Sở Mộ Thần đỡ trán, tại sao trước đó hắn không nhận ra rằng vợ mình thực sự là một cái đồ tham ăn, xem ra hắn cần phải dành chút thời gian để nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình. Miễn cho vợ của hắn bị một người dùng đồ ăn ngon bắt cóc, đến lúc đó hắn khóc cũng không kịp.
Thượng Quan Huyền Ý cho rằng Ân Thiên Thịnh, một cái đồ tham ăn, đã biết cách tranh giành đồ ăn với hắn. Mỗi lần Tiêu Lăng Hàn tự mình làm đồ ăn, mũi của tên này còn thính hơn mũi chó, từ xa cũng có thể ngửi thấy.
Đường Kiến Bân cảm thấy có gì đó không ổn, tiểu bối đối diện còn chưa quyết định có muốn trung thành với con trai mình hay không, vậy tại sao lại bắt đầu đánh nhau rồi?
Đường Niên Hoa tức giận phát run, hắn nhìn về phía cha mình: “Cha, bọn họ rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt, vậy thì chúng ta sẽ đánh bọn họ cho đến khi bọn họ phục mới thôi. Đến lúc đó, con nhất định sẽ xử lý với người vừa nói năng lỗ mãng đó.”
“Ừ.” Đường Kiến Bân gật đầu, dù sao đây cũng là người Đường Niên Hoa nhìn trúng, nếu hắn đã quyết định như vậy, vậy thì mình liền thành toàn cho hắn vậy, dù sao mình cũng chỉ có duy nhất đứa con này.
Bên kia có sáu người, bên Tiêu Lăng Hàn có bảy người, nhưng một người tạm thời không có giá trị vũ lực, cho nên chỉ là một chọi một mà thôi.
Mấy người nhìn nhau rồi đi tìm đối thủ, chỉ để lại Tiêu Lăng Hàn và Đường Kiến Bân.
Đường Kiến Bân có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Hàn. Thiếu niên này mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ mà muốn ở lại đối phó chính mình, một người đang ở giai đoạn đầu thành thần có tu vi Hóa Thần kỳ sao? Uy áp của hắn phóng về phía Tiêu Lăng Hàn nhưng đối phương lại không có phản ứng gì.
"Này" Đường Kiến Bân không khỏi thở dài một hơi, khi nhìn Tiêu Lăng Hàn lần nữa, hắn liền trở nên cảnh giác hơn rất nhiều. Trong lòng hắn tự hỏi, thiếu niên đối diện chẳng lẽ là lão quái vật sao?
"Tiền bối, chúng ta lên đó chiến đấu nhé? Như thế sẽ không phá hủy hoa cỏ trong rừng." Tiêu Lăng Hàn chỉ lên trời đề nghị.
Mí mắt của Đường Kiến Bân co giật dữ dội. Tiểu tử này quả nhiên không phải là tu sĩ Kim Đan kỳ. Việc bay trên không chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thê làm được. Mình đúng là đã nhìn lầm. Trên cao không có mượn lực để chiến đấu nên không có cách nào bố trí trận pháp, chẳng lẽ tiểu tử này sợ sẽ dùng trận pháp đối phó hắn. Hừ! Cốt linh nhỏ như vậy, nhiều nhất hắn cũng đang ở Nguyên Anh sơ kỳ. Khoảng cách giữa cảnh giới không đơn giản như vậy.
Hai người không hề vô nghĩa, đồng thời bay lên cao, Đường Kiến Bân bắn vô số châm băng về phía Tiêu Lăng Hàn. Tiêu Lăng Hàn thi triển Vạn Linh Quyết, những cây băng châm dừng lại trước mặt hắn. Đây là một kỹ năng mới hắn học được sau khi hấp thu ma khí, chỉ cần tu vi của đối phương không cao hơn hắn quá nhiều, hắn có thể khống chế được công kích đối phương phát ra nhưng chiêu thức này rất tiêu hao linh hồn lực.
Ngay khi Đường Kiến Bân ra tay, Tiêu Lăng Hàn liền ý thức được, lão gia hỏa này không chỉ là một trận pháp sư, mà còn là một pháp tu. Hắn có thể thuần thục sử dụng pháp thuật hệ băng của mình đến mức hoàn hảo nhưng đáng tiếc đối thủ của hắn lại là Tiêu Lăng Hàn.
"Hóa ra tu vi của ngươi đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, đúng là một thiên tài, nếu ngươi bằng lòng trung thành với ta, ta nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thật tốt." Đường Kiến Bân giao thủ với Tiêu Lăng Hàn mới biết được tu vi của đối phương, hắn thật sự rất kinh ngạc, Nguyên Anh hậu kỳ trẻ tuổi như vậy, chắc sẽ không phải là người của đại lục Huyền Thiên đâu nhỉ?
Lúc là mưa tên, lúc thì mưa đá, toàn thân Tiêu Lăng Hàn đều bị đông cứng nhưng rất nhanh sẽ được hóa giải. Thủ đoạn của Đường Kiến Bân không ngừng nghỉ, liên tiếp tấn công Tiêu Lăng Hàn.
“Bùm”, một tia sét giáng xuống đầu Đường Kiến Bân, một lúc sau nó biến thành lôi võng, khiến cả người Đường Kiến Bân chật vật.
"Lão gia hỏa, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lúc trước ngươi yêu cầu chúng ta trung thành với con trai ngươi, lúc sau lại muốn chúng ta trung thành với ngươi."
Cảm thấy tóc mình lại bị sét đánh cháy, Đường Kiến Bân vô cùng tức giận, giận dữ hét lên: "Tiểu tử, ngươi chọc giận ta rồi, hôm nay ta dạy ngươi như thế nào mới là cái vãn bối."
-------- End chương 207: ---------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất