[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 208: Trận Chiến Khốc Liệt Với Hóa Thần Kỳ
Đường Kiến Bân đã nhìn ra công pháp mà Tiêu Lăng Hàn tu luyện rất bất phàm, ít nhất cao hơn mấy cấp bậc so với công pháp của hắn. Nếu không, cũng sẽ không thể ngăn chặn được các đòn tấn công của Hóa Thần kỳ. Công pháp hắn đang tu luyện chính là công pháp Địa cấp hạ phẩm. Như vậy công pháp đối phương tu luyện có thể là Thiên cấp, thậm chí là càng cao hơn.
Nghĩ đến đây, Đường Kiến Bân mất bình tĩnh, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn.
Hai người đánh hơn ba mươi chiêu nhưng Đường Kiến Bân căn bản không chiếm được ưu thế, công kích lôi điện của Tiêu Lăng Hàn cũng khiến toàn thân hắn mặt xám mày tro, trên đầu thành ổ gà, hình tượng sụp đổ tan tác. Giờ đây hắn đã không còn vẻ ngoài đạo mạo, phong độ nhẹ nhàng nữa.
Tiêu Lăng Hàn tất nhiên cảm nhận được ánh mắt tham lam của Đường Kiến Bân, hắn không nhịn nữa, dùng kiếm chém về phía đối thủ. Trong lúc đối phương đang né tránh, một luồng ma khí lặng lẽ xuyên qua bàn tay phải bị thương của Đường Kiến Bân.
Ở bên kia, Thượng Quan Huyền Ý đang đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, tu vi hắn đã ở mức Nguyên Anh trung kỳ nên việc đánh bại đối phương chỉ là vấn đề thời gian.
"Tiểu tử, chỉ cần ngươi nguyện ý trung thành với sư đệ của ta, ta sẽ dừng tay không đánh ngươi." Nam tu Nguyên Anh sơ kỳ nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, thật sự có chút không ra tay được.
"Động thủ đi, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết!"
"Ngươi đã bướng bỉnh như vậy, cũng đừng trách ta vô lễ." Nam tu nói xong liền lấy ra một cái trận bàn, dự định nhốt Thượng Quan Huyền Ý trong trận pháp.
Tuy nhiên, Thượng Quan Huyền Ý hoàn toàn không cho hắn cơ hội này, một kiếm đâm vào đối phương.
Nam tu không còn cách nào khác đành phải rút phi kiếm ra chiến đấu với Thượng Quan Huyền Ý.
Nghĩ tới sự an nguy của người khác, Thượng Quan Huyền Ý siết chặt thanh kiếm trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết đối thủ. Lần này hắn lại sử dụng chiêu thức "Trảm Quang Thời Vũ", lợi dụng khoảnh khắc tạm dừng của đối thủ, một kiếm xuyên qua đan điền của hắn, dị hỏa cũng được phóng ra.
"A..." Người nọ không hiểu tại sao mình lại chết như vậy, rõ ràng đối phương chỉ là một tiểu tử Kim Đan trung kỳ.
Thượng Quan Huyền Ý giết chết đối thủ xong, lập tức đi giúp Ân Thiên Thịnh. So với Ân Thiên Thịnh vừa mới đến đại lục Huyền Thiên chiến đấu với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, rõ ràng hắn có nhiều kinh nghiệm hơn. Thanh kiếm trong tay hắn không ngừng chém ra, tuy không gây ra nhiều sát thương cho đối thủ nhưng đối thủ cũng không dám ra tay.
Đối thủ của Ân Thiên Thịnh rất buồn bực. Hắn đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, tuy hắn đã sử dụng uy áp cấp bậc đối với Ân Thiên Thịnh nhưng kết quả là người ta khong hề phản ứng.
Nếu Ân Thiên Thịnh biết đối phương đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ cười “hehe”. Không có biện pháp, mỗi lần tới chỗ Tiêu Lăng Hàn ăn cơm chùa đều phải trải qua uy áp của Thượng Quan Huyền Ý, dần dần thành quen.
"Ta xử lý hắn, ngươi đi giúp Thiên Duệ đi." Thượng Quan Huyền Ý chặn lại công kích của đối thủ giúp Ân Thiên Thịnh, không quay đầu lại nói với hắn.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang chơi đùa Ân Thiên Thịnh bỗng nhiên nhìn thấy có người gia nhập, người này rõ ràng vừa rồi đang đánh nhau với nhị sư huynh. Điều này chỉ có thể giải thích là nhị sư huynh đã bị hắn giết chết. Nghĩ đến đây, nam tu cảm thấy bất an, tu vi của hắn ngang bằng với nhị sư huynh, thực lực cũng không chênh lệnh nhiều lắm so với nhị sư huynh.
Vừa mới phân tâm, nam tu đã nhanh chóng bị kiếm của Thượng Quan Huyền Ý đâm vào ngực phải. "A..." kêu thảm thiết một tiếng, nam tu lại phun ra một ngụm máu.
Bên kia, Mạc Vô Nhai đang đối đầu với Đường Niên Hoa, chiến lực hai người sàn sàn như nhau, chủ yếu là do khả năng bố trí trận pháp của Đường Niên Hoa. Mà Mạc Vô Nhai bị tổn thất nhỏ vì không biết sử dụng trận pháp, bị quạt của Đường Niên Hoa đánh vào vai trái, để lại vết thương sâu đến tận xương.
Tuy nhiên, Mạc Vô Nhai cũng không phải là người ăn chay. Mặc dù cấp độ pháp khí trong tay hắn không cao bằng Đường Niên Hoa. Tuy nhiên, Ẩn Liên Chi Băng được tạo ra bởi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, một số nguyên liệu của nó chỉ có ở Tiên giới. Sau khi Ẩn Liên Chi Băng trở nên vô hình, nó đâm mạnh vào lưng Đường Niên Hoa, máu từ trong ngực hắn chảy ra đầm đìa.
"A... Ngươi, thật sự nhìn không ra, tu vi của ngươi không cao bằng ta nhưng ngươi vẫn có thể đánh ngang tay với ta. Giỏi, rất giỏi, ngươi giỏi lắm!" Đường Niên Hoa lạnh lùng nhìn Mạc Vô Nhai, trong mắt lộ ra vẻ tức giận tột độ.
Như thế nào hắn cũng là thanh niên tài tuấn của thành Thiên Tinh, hắn không ngờ rằng tiểu tử đột nhiên xuất hiện này lại nhỏ tuổi hơn hắn, tu vi cũng chỉ kém hắn một cấp nhỏ nhưng sức chiến đấu lại không có yếu hơn hắn. Nếu hắn không thể phục tùng mình, thì giữ lại chính là bồi dưỡng kẻ thù cho chính mình, trong mắt Đường Niên Hoa hiện lên một tia tà ác.
Ở phía bên kia, Ân Thiên Duệ đang liên tiếp bại lui. Hắn không vượt qua được các thử thách như mấy người Ân Thiên Thịnh nên không thể vượt cấp khiêu chiến, nếu kêu hắn vượt cấp luyện đan thì còn có thể.
"A... Ách!" Ân Thiên Duệ lại bị trúng một đao, hắn đau đớn đớn nhe răng trợn mắt, "Ngươi không biết xấu hổ, ỷ lớn hiếp nhỏ."
"Hừ, nếu ngươi nghe theo lời sư huynh của ta, ta sẽ lập tức ngừng tấn công ngươi." Đây là một nam tu sử dụng đao, thực lực kinh người.
"A, đại ca kìa." Ân Thiên Duệ đột nhiên nhìn về phía sau nam tử, kinh ngạc hét lên.
Nam tu quay đầu lại, không thấy gì cả. Biết mình bị lừa, vừa quay người lại đã được các loại phấn độc chào đón. Nam tu nhanh chóng nín thở, lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Ân Thiên Duệ, sau đó mới lấy ra một bình đan và uống một viên giải độc đan.
Tuy nhiên, rõ ràng hắn đã đánh giá thấp mức độ của chất độc. Hắn lại cầm đao lần nữa, muốn đâm vào cơ thể Ân Thiên Duệ. Ân Thiên Duệ cầm roi nhưng chậm chạm không đánh trúng nam tu, trên trán của hắn toát ra những giọt mồ hôi.
“Hừ, xem lần này ngươi có thể chạy đi đâu, xem đây.” Nam tu gầm lên, chém về phía Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ bị nam tu ép sát tới một tảng đá lớn. Nhìn thấy đã cùng đường, đúng lúc này hắn kinh ngạc hét lớn: "Đại ca, mau giết hắn."
"Hừ, chiêu này của ngươi sử dụng một lần là đủ rồi, ngươi cho rằng ta sẽ lại trúng chiêu nữa sao?" Nam tu khinh thường hừ một tiếng, không hề do dự nữa với đao trong tay. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, một thanh kiếm đâm thẳng vào tim hắn. Hắn không dám tin được nhìn lại, thứ hắn nhìn thấy là Ân Thiên Thịnh đang cầm một thanh kiếm đẫm máu trong tay, máu kia là từ trên người hắn chảy ra, nam tu thẳng tắp ngã xuống.
"Chao ôi! Ta đã gọi đại ca rồi ngươi còn không tin, Xem đi! Không nghe lời lão tử, ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả. Kiếp sau nhớ phải kính trọng lão tử đấy." Ân Thiên Duệ nói xong liền gỡ chiếc nhẫn không gian trên tay nam tu ra và phóng ra dị hỏa, nam tu sĩ trực tiếp bị thiêu rụi.
"Tiểu đệ, ngươi không sao chứ?" Ân Thiên Thịnh nhìn Ân Thiên Duệ người đầy máu lắng hỏi.
"Không sao đâu, đại ca đừng lo lắng, ta sẽ không để mình phải chịu khổ đâu." Ân Thiên Duệ thản nhiên nói, lấy ra hai viên đan dược bỏ vào miệng như ăn đường.
Ân Thiên Thịnh nhìn thấy khóe miệng không khỏi giật giật, đi thẳng đến chỗ Sở Mộ Thần đang chiến đấu.
"Đại ca, Vô Nhai đang chiến đấu với Đường Niên Hoa ở bên kia." Ân Thiên Duệ chỉ vào phương hướng chiến đấu của Mạc Vô Nhai và nói với Ân Thiên Thịnh.
"Ta biết!" Ân Thiên Thịnh chỉ vào hai mắt của mình, ý tứ hắn không có mù, có thể nhìn thấy.
"Vậy sao vẫn đi hướng này?"
"Mộ Thần ở bên đó, ta đương nhiên phải đi hướng này." Ân Thiên Thịnh trợn mắt nhìn em trai mình, phu quân của ai thì người đó tự tới hỗ trợ chứ!
"Đại ca, cái kia, không phải ta đánh nhau không giỏi bằng ngươi sao? Đường Niên Hoa là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, có cái đối thủ giết cũng không cần chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ ngươi không muốn muốn trau dồi kỹ năng kiếm thuật của mình sao?" Đội mắt Ân Thiên Duệ quét qua thanh kiếm trong tay Ân Thiên Thịnh, từng bước nói.
"Tiểu đệ, ngươi nói có lý, vậy ta đi tìm Đường Niên Hoa luyện kiếm, ngươi có thể giúp Mộ Thần đối phó Kim Đan trung kỳ bên kia." Ân Thiên Thịnh suy nghĩ một chút, cảm thấy em trai mình nói cũng có lý nên cầm kiếm chạy về phía Mạc Vô Nhai.
"Yên tâm đi, tuyệt đối dễ như trở bàn tay."
Ân Thiên Duệ đợi Ân Thiên Thịnh rời đi liền mỉm cười đắc ý, ca ca nhà mình dễ lữa quá đi UwU. Kết quả là hắn bị ướt sũng bởi những mảnh băng từ trên trời rơi xuống khi hai người đang đánh nhau trên trời. Cũng may đều là đá vụn, nếu không hắn sẽ bị nội thương mất.
Chỉnh lại quần áo, Ân Thiên Duệ cầm roi chạy về phía Sở Mộ Thần. Nếu tiếp tục ở chỗ này thì hắn chết mất xác mất.
Trên bầu trời, Tiêu Lăng Hàn dùng kiếm đập nát băng trùy mà Đường Kiến Bân tấn công, sau đó dùng kiếm ngang quét về phía Đường Kiến Bân. Đường Kiến Bân lấy ra một thứ giống như mai rùa và che nó ở trước người mình, binh khí chạm vào nhau phát ra tiếng “leng keng”.
Ngay khi Tiêu Lăng Hàn và Đường Kiến Bân vẫn đang không thể làm gì đối phương thì Thượng Quan Huyền Ý đã giải quyết nam tu Nguyên Anh sơ kỳ thứ hai. Hắn trực tiếp đi tới bên người Tiêu Lăng Hàn, hai người nhìn nhau, Tiêu Lăng Hàn truyền âm nói: “Em giữ chân hắn lại là được.” 】
【 được 】Thượng Quan Huyền Ý cũng cầm một thanh kiếm trong tay, hai người cùng nhau đối phó với Đường Kiến Bân sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi Đường Kiến Bân nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý, hắn cũng đang đứng ở trên trời, điều đó có nghĩa hắn cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Hai đệ tử Nguyên Anh sơ kỳ của mình dường như không phải đối thủ của tiểu tử này. Nếu có thể có được công pháp từ hai người này, vậy hắn cũng sẽ có thể vượt cấp chiến đấu.
Nghĩ đến đây, Đường Kiến Bân không dấu vết dẫn hai người xuống đất tới chỗ hắn bố trí trận pháp. Khi thời cơ đến, hai người sẽ bị mắc bẫy, sau đó hắn tra tấn từ từ.
Nhìn thấy Đường Kiến Bân đang có ý định dụ hai người xuống đất, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh đi theo hắn, giả vờ như không phát hiện ra kế hoạch nhỏ của hắn.
Khi ba người xuống đất, Đường Kiến Bân bắt đầu không dấu vết bố trí trận pháp. Hắn vốn tưởng rằng hai người Tiêu Lăng Hàn sẽ không chú ý tới tâm tư nhỏ nhặt của hắn nhưng hắn lại không biết rằng khi hắn đang bố trí Sát Trận cấp bốn, thì Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đang bố trí Sát Trận cấp bốn.
"Mở!" Đường Kiến Bân ném ra trận kỳ cuối cùng, hô lớn một tiếng.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, đồng thời ném xuống một trận kỳ.
Đường Kiến Bân có chút ngốc khi khi nhìn thấy hai người đột nhiên ném ra một trận kỳ, vừa rồi trong tay hai tiểu tử đó cầm là trận kỳ? Là trận kỳ đúng không?
Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa bùng cháy từ bốn phương tám hướng, đem Đường Kiến Bân đang sững sờ vây ở bên trong. Đối phương có băng linh căn, mà Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý bố trí trận pháp đều là thuộc tính hỏa.
--------- End chương 208: --------
Nghĩ đến đây, Đường Kiến Bân mất bình tĩnh, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn.
Hai người đánh hơn ba mươi chiêu nhưng Đường Kiến Bân căn bản không chiếm được ưu thế, công kích lôi điện của Tiêu Lăng Hàn cũng khiến toàn thân hắn mặt xám mày tro, trên đầu thành ổ gà, hình tượng sụp đổ tan tác. Giờ đây hắn đã không còn vẻ ngoài đạo mạo, phong độ nhẹ nhàng nữa.
Tiêu Lăng Hàn tất nhiên cảm nhận được ánh mắt tham lam của Đường Kiến Bân, hắn không nhịn nữa, dùng kiếm chém về phía đối thủ. Trong lúc đối phương đang né tránh, một luồng ma khí lặng lẽ xuyên qua bàn tay phải bị thương của Đường Kiến Bân.
Ở bên kia, Thượng Quan Huyền Ý đang đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, tu vi hắn đã ở mức Nguyên Anh trung kỳ nên việc đánh bại đối phương chỉ là vấn đề thời gian.
"Tiểu tử, chỉ cần ngươi nguyện ý trung thành với sư đệ của ta, ta sẽ dừng tay không đánh ngươi." Nam tu Nguyên Anh sơ kỳ nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, thật sự có chút không ra tay được.
"Động thủ đi, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết!"
"Ngươi đã bướng bỉnh như vậy, cũng đừng trách ta vô lễ." Nam tu nói xong liền lấy ra một cái trận bàn, dự định nhốt Thượng Quan Huyền Ý trong trận pháp.
Tuy nhiên, Thượng Quan Huyền Ý hoàn toàn không cho hắn cơ hội này, một kiếm đâm vào đối phương.
Nam tu không còn cách nào khác đành phải rút phi kiếm ra chiến đấu với Thượng Quan Huyền Ý.
Nghĩ tới sự an nguy của người khác, Thượng Quan Huyền Ý siết chặt thanh kiếm trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết đối thủ. Lần này hắn lại sử dụng chiêu thức "Trảm Quang Thời Vũ", lợi dụng khoảnh khắc tạm dừng của đối thủ, một kiếm xuyên qua đan điền của hắn, dị hỏa cũng được phóng ra.
"A..." Người nọ không hiểu tại sao mình lại chết như vậy, rõ ràng đối phương chỉ là một tiểu tử Kim Đan trung kỳ.
Thượng Quan Huyền Ý giết chết đối thủ xong, lập tức đi giúp Ân Thiên Thịnh. So với Ân Thiên Thịnh vừa mới đến đại lục Huyền Thiên chiến đấu với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, rõ ràng hắn có nhiều kinh nghiệm hơn. Thanh kiếm trong tay hắn không ngừng chém ra, tuy không gây ra nhiều sát thương cho đối thủ nhưng đối thủ cũng không dám ra tay.
Đối thủ của Ân Thiên Thịnh rất buồn bực. Hắn đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, tuy hắn đã sử dụng uy áp cấp bậc đối với Ân Thiên Thịnh nhưng kết quả là người ta khong hề phản ứng.
Nếu Ân Thiên Thịnh biết đối phương đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ cười “hehe”. Không có biện pháp, mỗi lần tới chỗ Tiêu Lăng Hàn ăn cơm chùa đều phải trải qua uy áp của Thượng Quan Huyền Ý, dần dần thành quen.
"Ta xử lý hắn, ngươi đi giúp Thiên Duệ đi." Thượng Quan Huyền Ý chặn lại công kích của đối thủ giúp Ân Thiên Thịnh, không quay đầu lại nói với hắn.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang chơi đùa Ân Thiên Thịnh bỗng nhiên nhìn thấy có người gia nhập, người này rõ ràng vừa rồi đang đánh nhau với nhị sư huynh. Điều này chỉ có thể giải thích là nhị sư huynh đã bị hắn giết chết. Nghĩ đến đây, nam tu cảm thấy bất an, tu vi của hắn ngang bằng với nhị sư huynh, thực lực cũng không chênh lệnh nhiều lắm so với nhị sư huynh.
Vừa mới phân tâm, nam tu đã nhanh chóng bị kiếm của Thượng Quan Huyền Ý đâm vào ngực phải. "A..." kêu thảm thiết một tiếng, nam tu lại phun ra một ngụm máu.
Bên kia, Mạc Vô Nhai đang đối đầu với Đường Niên Hoa, chiến lực hai người sàn sàn như nhau, chủ yếu là do khả năng bố trí trận pháp của Đường Niên Hoa. Mà Mạc Vô Nhai bị tổn thất nhỏ vì không biết sử dụng trận pháp, bị quạt của Đường Niên Hoa đánh vào vai trái, để lại vết thương sâu đến tận xương.
Tuy nhiên, Mạc Vô Nhai cũng không phải là người ăn chay. Mặc dù cấp độ pháp khí trong tay hắn không cao bằng Đường Niên Hoa. Tuy nhiên, Ẩn Liên Chi Băng được tạo ra bởi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, một số nguyên liệu của nó chỉ có ở Tiên giới. Sau khi Ẩn Liên Chi Băng trở nên vô hình, nó đâm mạnh vào lưng Đường Niên Hoa, máu từ trong ngực hắn chảy ra đầm đìa.
"A... Ngươi, thật sự nhìn không ra, tu vi của ngươi không cao bằng ta nhưng ngươi vẫn có thể đánh ngang tay với ta. Giỏi, rất giỏi, ngươi giỏi lắm!" Đường Niên Hoa lạnh lùng nhìn Mạc Vô Nhai, trong mắt lộ ra vẻ tức giận tột độ.
Như thế nào hắn cũng là thanh niên tài tuấn của thành Thiên Tinh, hắn không ngờ rằng tiểu tử đột nhiên xuất hiện này lại nhỏ tuổi hơn hắn, tu vi cũng chỉ kém hắn một cấp nhỏ nhưng sức chiến đấu lại không có yếu hơn hắn. Nếu hắn không thể phục tùng mình, thì giữ lại chính là bồi dưỡng kẻ thù cho chính mình, trong mắt Đường Niên Hoa hiện lên một tia tà ác.
Ở phía bên kia, Ân Thiên Duệ đang liên tiếp bại lui. Hắn không vượt qua được các thử thách như mấy người Ân Thiên Thịnh nên không thể vượt cấp khiêu chiến, nếu kêu hắn vượt cấp luyện đan thì còn có thể.
"A... Ách!" Ân Thiên Duệ lại bị trúng một đao, hắn đau đớn đớn nhe răng trợn mắt, "Ngươi không biết xấu hổ, ỷ lớn hiếp nhỏ."
"Hừ, nếu ngươi nghe theo lời sư huynh của ta, ta sẽ lập tức ngừng tấn công ngươi." Đây là một nam tu sử dụng đao, thực lực kinh người.
"A, đại ca kìa." Ân Thiên Duệ đột nhiên nhìn về phía sau nam tử, kinh ngạc hét lên.
Nam tu quay đầu lại, không thấy gì cả. Biết mình bị lừa, vừa quay người lại đã được các loại phấn độc chào đón. Nam tu nhanh chóng nín thở, lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Ân Thiên Duệ, sau đó mới lấy ra một bình đan và uống một viên giải độc đan.
Tuy nhiên, rõ ràng hắn đã đánh giá thấp mức độ của chất độc. Hắn lại cầm đao lần nữa, muốn đâm vào cơ thể Ân Thiên Duệ. Ân Thiên Duệ cầm roi nhưng chậm chạm không đánh trúng nam tu, trên trán của hắn toát ra những giọt mồ hôi.
“Hừ, xem lần này ngươi có thể chạy đi đâu, xem đây.” Nam tu gầm lên, chém về phía Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ bị nam tu ép sát tới một tảng đá lớn. Nhìn thấy đã cùng đường, đúng lúc này hắn kinh ngạc hét lớn: "Đại ca, mau giết hắn."
"Hừ, chiêu này của ngươi sử dụng một lần là đủ rồi, ngươi cho rằng ta sẽ lại trúng chiêu nữa sao?" Nam tu khinh thường hừ một tiếng, không hề do dự nữa với đao trong tay. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, một thanh kiếm đâm thẳng vào tim hắn. Hắn không dám tin được nhìn lại, thứ hắn nhìn thấy là Ân Thiên Thịnh đang cầm một thanh kiếm đẫm máu trong tay, máu kia là từ trên người hắn chảy ra, nam tu thẳng tắp ngã xuống.
"Chao ôi! Ta đã gọi đại ca rồi ngươi còn không tin, Xem đi! Không nghe lời lão tử, ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả. Kiếp sau nhớ phải kính trọng lão tử đấy." Ân Thiên Duệ nói xong liền gỡ chiếc nhẫn không gian trên tay nam tu ra và phóng ra dị hỏa, nam tu sĩ trực tiếp bị thiêu rụi.
"Tiểu đệ, ngươi không sao chứ?" Ân Thiên Thịnh nhìn Ân Thiên Duệ người đầy máu lắng hỏi.
"Không sao đâu, đại ca đừng lo lắng, ta sẽ không để mình phải chịu khổ đâu." Ân Thiên Duệ thản nhiên nói, lấy ra hai viên đan dược bỏ vào miệng như ăn đường.
Ân Thiên Thịnh nhìn thấy khóe miệng không khỏi giật giật, đi thẳng đến chỗ Sở Mộ Thần đang chiến đấu.
"Đại ca, Vô Nhai đang chiến đấu với Đường Niên Hoa ở bên kia." Ân Thiên Duệ chỉ vào phương hướng chiến đấu của Mạc Vô Nhai và nói với Ân Thiên Thịnh.
"Ta biết!" Ân Thiên Thịnh chỉ vào hai mắt của mình, ý tứ hắn không có mù, có thể nhìn thấy.
"Vậy sao vẫn đi hướng này?"
"Mộ Thần ở bên đó, ta đương nhiên phải đi hướng này." Ân Thiên Thịnh trợn mắt nhìn em trai mình, phu quân của ai thì người đó tự tới hỗ trợ chứ!
"Đại ca, cái kia, không phải ta đánh nhau không giỏi bằng ngươi sao? Đường Niên Hoa là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, có cái đối thủ giết cũng không cần chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ ngươi không muốn muốn trau dồi kỹ năng kiếm thuật của mình sao?" Đội mắt Ân Thiên Duệ quét qua thanh kiếm trong tay Ân Thiên Thịnh, từng bước nói.
"Tiểu đệ, ngươi nói có lý, vậy ta đi tìm Đường Niên Hoa luyện kiếm, ngươi có thể giúp Mộ Thần đối phó Kim Đan trung kỳ bên kia." Ân Thiên Thịnh suy nghĩ một chút, cảm thấy em trai mình nói cũng có lý nên cầm kiếm chạy về phía Mạc Vô Nhai.
"Yên tâm đi, tuyệt đối dễ như trở bàn tay."
Ân Thiên Duệ đợi Ân Thiên Thịnh rời đi liền mỉm cười đắc ý, ca ca nhà mình dễ lữa quá đi UwU. Kết quả là hắn bị ướt sũng bởi những mảnh băng từ trên trời rơi xuống khi hai người đang đánh nhau trên trời. Cũng may đều là đá vụn, nếu không hắn sẽ bị nội thương mất.
Chỉnh lại quần áo, Ân Thiên Duệ cầm roi chạy về phía Sở Mộ Thần. Nếu tiếp tục ở chỗ này thì hắn chết mất xác mất.
Trên bầu trời, Tiêu Lăng Hàn dùng kiếm đập nát băng trùy mà Đường Kiến Bân tấn công, sau đó dùng kiếm ngang quét về phía Đường Kiến Bân. Đường Kiến Bân lấy ra một thứ giống như mai rùa và che nó ở trước người mình, binh khí chạm vào nhau phát ra tiếng “leng keng”.
Ngay khi Tiêu Lăng Hàn và Đường Kiến Bân vẫn đang không thể làm gì đối phương thì Thượng Quan Huyền Ý đã giải quyết nam tu Nguyên Anh sơ kỳ thứ hai. Hắn trực tiếp đi tới bên người Tiêu Lăng Hàn, hai người nhìn nhau, Tiêu Lăng Hàn truyền âm nói: “Em giữ chân hắn lại là được.” 】
【 được 】Thượng Quan Huyền Ý cũng cầm một thanh kiếm trong tay, hai người cùng nhau đối phó với Đường Kiến Bân sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi Đường Kiến Bân nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý, hắn cũng đang đứng ở trên trời, điều đó có nghĩa hắn cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Hai đệ tử Nguyên Anh sơ kỳ của mình dường như không phải đối thủ của tiểu tử này. Nếu có thể có được công pháp từ hai người này, vậy hắn cũng sẽ có thể vượt cấp chiến đấu.
Nghĩ đến đây, Đường Kiến Bân không dấu vết dẫn hai người xuống đất tới chỗ hắn bố trí trận pháp. Khi thời cơ đến, hai người sẽ bị mắc bẫy, sau đó hắn tra tấn từ từ.
Nhìn thấy Đường Kiến Bân đang có ý định dụ hai người xuống đất, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh đi theo hắn, giả vờ như không phát hiện ra kế hoạch nhỏ của hắn.
Khi ba người xuống đất, Đường Kiến Bân bắt đầu không dấu vết bố trí trận pháp. Hắn vốn tưởng rằng hai người Tiêu Lăng Hàn sẽ không chú ý tới tâm tư nhỏ nhặt của hắn nhưng hắn lại không biết rằng khi hắn đang bố trí Sát Trận cấp bốn, thì Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đang bố trí Sát Trận cấp bốn.
"Mở!" Đường Kiến Bân ném ra trận kỳ cuối cùng, hô lớn một tiếng.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, đồng thời ném xuống một trận kỳ.
Đường Kiến Bân có chút ngốc khi khi nhìn thấy hai người đột nhiên ném ra một trận kỳ, vừa rồi trong tay hai tiểu tử đó cầm là trận kỳ? Là trận kỳ đúng không?
Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa bùng cháy từ bốn phương tám hướng, đem Đường Kiến Bân đang sững sờ vây ở bên trong. Đối phương có băng linh căn, mà Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý bố trí trận pháp đều là thuộc tính hỏa.
--------- End chương 208: --------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất