[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 209: Ta Phụ Trách Đánh, Em Phụ Trách Cướp

Trước Sau
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cùng bị mắc vào cái bẫy do Đường Kiến Bân sắp đặt. Tuy nhiên, so với Đường Kiến Bân bị lừa vào tròng thì hai người đều là tự nguyện.

"A Hàn, bây giờ chúng ta nên phá trận hay là...?"

"Chuyện phá trận chưa cần vội, em có bị thương không? Lại đây để ta nhìn xem." Tiêu Lăng Hàn hỏi Thượng Quan Huyền Ý, nắm lấy tay hắn bắt đầu kiểm tra thân thể hắn.

"Ta không sao. Trên quần áo ta đều là vết máu của người khác nhưng huynh bị thương rồi." Thượng Quan Huyền Ý kéo bàn tay đang tác quai tác quái trên người mình ra, nhìn thấy rất nhiều vết máu trên pháp y màu trắng của hắn. Lấy ra một bình đan, đổ ra một viên chữa thương đan rồi nhét vào miệng hắn.

"Không biết mấy người Mạc Vô Nhai thế nào rồi?". Tiêu Lăng Hàn lơ đãng hỏi.

“Ta đã giết chết hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ rồi, chỉ còn lại một tu sĩ Kim Đan trung kỳ và hai tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thôi. Dựa theo sức chiến đấu của bốn người bọn họ, hẳn là sẽ không có vấn đề."

Tiêu Lăng Hàn gật đầu khen ngợi như có chuyện lạ: “Em phân tích rất có lý!”

" Không phải huynh cũng nghĩ như vậy sao?" Thượng Quan Huyền Ý trợn mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn một cái, rõ ràng chính hắn cũng nghĩ như vậy. Chắc hẳn hắn muốn mài dũa mấy người đó thêm một chút, nếu không thì tại sao không phá trận?

"Vậy có nghĩa là chúng ta tâm linh tương thông!" Tâm tình Tiêu Lăng Hàn rất tốt, nhìn thấy hắn dùng đôi mắt hoa đào to tròn nhìn thẳng vào mình, không nhịn được đưa tay búng nhẹ trán hắn một cái.

"Ai da, huynh!" Thượng Quan Huyền Ý lấy tay che trán, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy má hắn phồng lên rất đáng yêu, liền cúi người hôn lên môi hắn.

Trận pháp đã nhốt hai người họ rất dễ bị phá giải nhưng họ vẫn chưa có ý định phá trận.

Trong Sát Trận, một đoàn Hỏa Diễm Thú lần lượt tấn công Đường Kiến Bân. Dần dần, hắn nhận thấy linh khí của mình đang vận hành chậm lại. Trước đây, hắn có thể phát động tấn công chỉ trong một giây nhưng bây giờ hắn không thể phát động đòn tấn công sau ba giây.

Đường Kiến Bân tạm thời rút lui đến một nơi không có Hỏa Diễm Thú, nhìn vào đan điền của mình. Hắn phát hiện có một màn sương đen cố thủ trong đan điền của hắn.

Điều này khiến Đường Kiến Bân sợ hãi. Cái quỷ gì thế này? Hiện tại linh lực trong cơ thể hắn đang bị sương mù đen nuốt chửng, nếu cứ tiếp tục như thế liệu tu vi của hắn có còn tồn tại không?

Đáng tiếc đối mặt với tình huống như vậy, hắn cũng không có biện pháp, đành phải trơ mắt nhìn tu vi của mình hao mòn từng chút một.

“Được rồi, Ý Ý phá trận.” Thần thức của Tiêu Lăng Hàn theo dõi tình trạng của Đường Kiến Bân, biết được hắn sắp chết.

"A Hàn, có thể cho ta tìm mắt trận được không?" Thượng Quan Huyền Ý từ khi dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn đến nay chưa từng được sử dụng nó ở bên ngoài.

"Được!"

Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý mở ra Hư Vọng Vhi Nhãn, bắt đầu xem xét vây trận. Những tia rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt hắn. Tất cả các tia đều được nối với một điểm và điểm đó chính là mắt trận.

"A Hàn, ta tìm được rồi." Thượng Quan Huyền Ý hưng phấn quay đầu lại, hướng Tiêu Lăng Hàn cười rạng rỡ.

Tiêu Lăng Hàn mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ vui vẻ của Thượng Quan Huyền Ý, đi tới bên cạnh hắn, đưa tay nhéo nhéo tai nhỏ nhắn đáng yêu của hắn. Tức khắc, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mọi mệt mỏi trong cơ thể đều bị cuốn đi, toàn thân lại tràn đầy năng lượng, sau đó liền hôn hắn một cái.

"Mệt sao?"

"Không mệt. Có A Hàn bên cạnh, ta cảm thấy rất vui vẻ, có động lực làm bất cứ việc gì".

"Miệng ngọt như vậy có phải ăn mật rồi không? Nếu không mệt, chúng ta cùng nhau tấn công mắt trận đi."

"Được~!"



Một lúc sau, "bùm" một tiếng, trận pháp bị phá vỡ. Cả hai bước ra khỏi vây trận và tiến vào Sát Trận.

Trong Sát Trận, Đường Kiến Bân nằm hấp hối trên mặt đất, cầm trong tay một khối ngọc bài công kích của Hợp Thể kỳ. Khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tay trong tay đi về phía mình, trong mắt hắn tràn đầy hận ý.

Hắn không bao giờ ngờ rằng hai tiểu tử này vậy mà là cao thủ trận pháp, mà khi hắn chưa hề nhận ra, bọn họ đã lặng lẽ bố trí một Sát Trận bên ngoài Vây Trận mà hắn đã bố trí.

Đây là loại tư chất yêu nghiệt gì, những người này nhất định là con cháu của tông môn ra ngoài đại lục Thiên Lăng để rèn luyện. Trong lòng hắn tràn đầy không cam lòng. Nếu có được công pháp của hai người, tu vi của hắn nhất định sẽ tăng lên.

"A Hàn nhìn xem, lão gia hỏa này còn đang trừng chúng ta kìa."

"Vậy thì móc mắt hắn ra, dẫm chúng thành từng mảnh!"

Thượng Quan Huyền Ý chớp chớp mắt, Tiêu Đại Ma Vương tà khí lại trở về rồi.

"Hừ!" Đường Kiến Bân hơi nheo mắt lại, nghĩ chờ hai người đến gần hơn một chút, hắn sẽ phát động ngọc bài công kích.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cũng nhìn thấy rõ ràng tiểu tâm tư của Đường Kiến Bân, mặc dù tu vi hai người không cao bằng hắn nhưng thần thức lại cao hơn hắn rất nhiều.

Sau khi xác nhận trong cơ thể Đường Kiến Bân không còn chút linh lực nào, Tiêu Lăng Hàn đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, lấy ra một con dao găm, nhanh chóng móc ra hai mắt Đường Kiến Bân.

"A..." Đường Kiến Bân che mặt, thảm thiết kêu lên.

Một sợi hắc khí lặng lẽ quay trở lại trong cơ thể Tiêu Lăng Hàn, hắn tháo nhẫn không gian của Đường Kiến Bân ra, nhặt ngọc bài trên mặt đất lên, đây là vật tốt, có lẽ hắn có thể sử dụng được nó trong một thời gian.

"A Hàn, gia hỏa này có phải rất giàu đúng không?"

Thần thức của Tiêu Lăng Hàn mạnh bạo xóa bỏ ấn ký thần thức mà Đường Kiến Bân để lại trên nhẫn không gian. Hắn dùng thần thức của chính mình thâm nhập vào, nhìn qua quả thực rất phong phú. Có mười hai triệu linh thạch trung phẩm, một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm và một số tài liệu cần thiết cho trận pháp.

“Em xem đi.” Tiêu Lăng Hàn đưa chiếc nhẫn cho Thượng Quan Huyền Ý.

"Oa! Lão gia hỏa này thật là giàu có, nếu lại có thêm mấy người ngốc nghếch lắm tiền nữa thì tốt rồi." Thượng Quan Huyền Ý nói xong liền trả lại chiếc nhẫn cho Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn không có trả lời, cau mày hỏi: “Không có thứ em muốn sao?”

"Lão gia hỏa này có rất nhiều thứ nhưng mấy thứ đó đều để lại cho huynh. Ta trước đó đã giết hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tìm được rất nhiều thứ tốt trong nhẫn của bọn họ."

Thượng Quan Huyền Ý kiên quyết trao chiếc nhẫn vào tay Tiêu Lăng Hàn, mặc dù hắn không biết Tiêu Lăng Hàn có linh căn gì. Nhưng ở cùng nhau lâu như vậy, hắn phát hiện Tiêu Lăng Hàn mỗi lần thăng cấp đều cần rất nhiều linh khí, nói cách khác có nghĩa là không có linh khí, Tiêu Lăng Hàn sẽ không thể thăng cấp.

Đường Kiến Bân đau đớn lăn lộn trên mặt đất cảm thấy cay cú không chịu được khi nghe thấy hai người chia gia sản của hắn như không chốn không người. Hắn đã chịu đựng rất nhiều năm trong Công hội trận pháp sư mới có được vị trí trưởng lão, kết quả mới ngồi được mười năm đã chết. Chẳng lẽ là do hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu sao?

"Vậy ta sẽ thu chiếc nhẫn vậy, nếu có thứ gì muốn thì cứ nói với ta." Tiêu Lăng Hàn thuận tay đặt chiếc nhẫn không gian vào trong không gian Long Ngọc, với số linh thạch này hắn có thể tu luyện một đoạn thời gian.

Sau đó, hai người họ dùng một kiếm tiễn Đường Kiến Bân đi chầu trời, thiêu thi thể của hắn và xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của họ trước khi đi tìm mấy người Mạc Vô Nhai.

Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nghe được đoàn người nói chuyện từ xa.

"Đưa tất cả nhẫn không gian trong tay các ngươi ra đây thì hôm nay ông đây sẽ tha cho các ngươi."

"Đại ca, giữ song nhi kia lại đi, nhìn hắn cũng khá ngon đấy."

"Sao ngươi không nói ba cái nam tử kia cũng ngon đi!"



"Hehe...Ta không thích cái đó."

"Song nhi và nhẫn không gian để lại, ba người các ngươi có thể rời đi."

"..."

"Mấy người Mạc sư huynh đây là gặp phải cướp sao?" Thượng Quan Huyền Ý dùng thần thức nhìn về phía đó, kinh ngạc nói. Mấy người bọn họ thật xui xẻo, vừa giết chết đám người Đường Niên Hoa, còn chưa kịp khôi phục thì đã gặp phải bọn cướp.

"Xem ra, tu vi của sáu người đó đều đã đạt tới Nguyên Anh kỳ."

Thượng Quan Huyền Ý lập tức vui mừng khi nghe nói bọn cướp đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Này chẳng phải chứng minh bọn họ rất có linh thạch sao?

"Sư huynh, chúng ta cũng đi đánh cướp đi." Trên mặt Thương Quan Huyền Ý tràn đầy háo hức cùng hưng phấn. Người khác không đắc tội bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không chủ động ra tay, nhưng bây giờ chẳng phải những người này cũng tự mình chọc phải bọn họ sao?

“Ta phụ trách đánh, em phụ trách cướp đi!”

"Được rồi, ta giỏi việc này mà." Không phải chỉ là lấy nhẫn không gian thôi sao? Điều này thật đơn giản làm sao.

Khi đám người Mạc Vô Nhai đang suy nghĩ vì sao Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý vẫn chưa quay lại thì đã nhìn thấy hai người họ đang đi đến cùng nhau. Hai người thậm chí còn nhìn họ như thể không quen biết nhưng khi nhìn thấy bọn cướp đối diện thì đôi mắt lại sáng lên.

"Ta đếm đến ba, nếu các ngươi không tự nguyện giao ra nhẫn không gian thì sẽ phải gánh chịu hậu quả." Người lên tiếng là một đại hán cao lớn thô lỗ, làn da màu đồng, thân hình săn chắc, vừa nhìn đã biết sức lực không nhỏ.

Hắn tên là Quách Sơn, tu vi Nguyên Anh đỉnh.

"Đại ca, bên đó còn có hai người nữa." Một nam tu sĩ miệng nhọn má khỉ chỉ về phía Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, nói với đại hán.

Người này tên là Hoắc Nhân, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

"Từ khi nào mà thành Thiên Tinh tới nhiều mỹ nam như vậy?" Một cái nam tu mặt rỗ tràn đầy đố kỵ nói.

Hắn tên là Thái Nông, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

"Lại ghen tị với người khác à?" Một nam tu sĩ mặt vuông khác vỗ vào đầu Thái Nông, hài hước nói.

Hắn tên là Phương Chính, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

“Hai đứa nhóc đó ăn mặc đẹp đẽ ghê, chắc hẳn là rất giàu có.” Lần này là một nam tu mập mạp nói ra.

Hắn tên là Lý Thọ, ti vi Nguyên Anh trung kỳ.

Một người còn lại không nói gì có một vết sẹo dài trên mặt, tên là Vương Tử, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

Sáu người này đến từ một nhóm lính đánh thuê có cái tên kỳ lạ là: Nhóm lính đánh thuê mỹ nam.

"Ha ha... Dê béo lại tới rồi, xem ra hôm nay chúng ta gặp may." Trên mặt Quách Sơn lộ ra một nụ cười đáng khinh, quay đầu nhìn hai người Tiêu Lăng Hàn, ánh mắt sáng ngời.

Đối lại với hắn chính là Thượng Quan Huyền Ý còn sáng hơn hắn. Quách Sơn có chút giật mình, bọn họ gặp phải đồng nghiệp ư. Người ta thường nói đồng nghiệp là oan gia, vốn sinh từ một gốc, sao nỡ thiêu đốt nhau?* .

*Câu gốc là “Bản tự đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp” (trích Thất Bộ Thi). Tào Thực mượn hình ảnh dùng cành đậu nấu hột đậu để ám chỉ việc anh em tương tàn.

---------- End chương 209: --------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau