[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 210: Nhóm Lính Đánh Thuê Mỹ Nam
Sau khi Quách Sơn phán đoán ra Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn là đồng nghiệp thì trong lòng hắn chợt nhói lên một tiếng, kế tiếp có vẻ khó đây.
"Đừng hành động hấp tấp, trước tiên xem hai người này muốn làm gì đã." Quách Sơn nói với mấy huynh đệ của mình.
Mấy thành viên của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam đứng sau lưng Quách Sơn và cảnh giác nhìn hai người đang đi về phía mình.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đi tới một chỗ cách mấy người Quách Sơn khoảng ba mét thì dừng lại.
Thượng Quan Huyền Ý khẽ mỉm cười, nói với mấy người: “Xin chào mấy vị đạo hữu.”
Quách Sơn ngượng ngùng cười, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với bọn họ một cách nhẹ nhàng và lễ phép như vậy. Hắn có chút không biết làm sao, bởi vì diện mạo của bọn họ nên mấy người bình thường thấy bọn họ không phải chỉ chỉ trỏ trỏ thì cũng là tránh xa bọn họ nhất có thể.
"Xin chào hai vị đạo hữu!" Quách Sơn căng thẳng nói.
“Hai vị huynh đệ chúng ta lần đầu tiên ra ngoài, lúc rời nhà quên mang theo nhẫn không gian, hiện tại thiếu tiền, thấy có mấy vị đạo hữu ở đây, nên đặc biệt đến đây để mượn chút nhẫn không gian của mấy vị.” Thượng Quan Huyền Ý vừa nói vừa cố ý để tay ở nơi dễ thấy cho đối phương nhìn.
Quách Sơn trong lòng nghi hoặc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Lý Thọ, ngươi là người thông minh nhất, ngươi nói xem vị đạo hữu này có ý gì?" Quách Sơn quay người kéo Lý Thọ ra ngoài, nhỏ giọng hỏi.
Thân hình mập mạp của Lý Thọ bị Quách Sơn kéo cho loạng choạng, sau khi đứng vững, vẻ mặt hắn buồn rầu oán giận nói: "Đại ca, bọn họ đây là muốn đánh cướp chúng ta!"
"Đánh cướp, cái gì? Ngươi nói bọn họ muốn đánh cướp chúng ta?" Quách Sơn nghi hoặc nhìn Lý Thọ, hắn nhớ lại Thượng Quan Huyền Ý nói trước đó. Không có một từ nào liên quan đến từ cướp, nhưng cách diễn đạt cũng có ý nghĩa tương tự như cướp. Mặc dù là đồng nghiệp nhưng so sánh thì mấy người họ có vẻ thô tục hơn nhiều.
Nhưng sau khi nghĩ tới ý tứ trong lời của Thượng Quan Huyền Ý, Quách Sơn lập tức phản đối, lập tức che chiếc nhẫn không gian của mình lại, sợ có người giật lấy. "Không được."
Thượng Quan Huyền Ý: "..." Phản ứng của hắn chậm như vậy, làm sao tu luyện được đến Nguyên Anh đỉnh thế?
"Sư huynh, bọn họ không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?" Thượng Quan Huyền Ý có chút tủi thân nhìn Tiêu Lăng Hàn bên cạnh, hắn mới kéo dài không đến hai phút, hẳn là còn chưa đủ.
“Ồ, bên đó không còn có mấy người sao?” Tiêu Lăng Hàn ra vẻ tự hỏi, ánh mắt đảo qua như vừa nhìn thấy đám người Mặc Vô Nhai, lập tức tập trung chú ý vào bọn họ.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn theo ánh mắt Tiêu Lăng Hàn, nhìn thấy mấy người kia đang ngơ ngác nhìn mình. Tiểu nhân trong lòng đang muốn bật cười, nhưng trên mặt lại có vẻ chán ghét nói: "Mấy gia hỏa Kim Đan kỳ này, chắc chẳng vớt được tí gì đâu."
"Lời ngươi nói có vẻ có đạo lý." Tiêu Lăng Hàn gật đầu đồng ý, trong nháy mắt, ánh mắt hắn rơi vào nhóm người Quách Sơn.
"Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng ngươi đẹp trai thì ta sẽ cho ngươi nhẫn không gian, nếu không đánh bại được chúng ta thì cũng vô ích." Thái Nông không phục nói, nếu trên mặt hắn không có vết rỗ, nhất định sẽ là một nam tử tuấn tú.
"Sắp đến giờ rồi." Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi.
"Đã gần đến giờ rồi sao?" Quách Sơn theo bản năng hỏi.
"Đương nhiên là lúc thu thập chiến lợi phẩm." Tiêu Lăng Hàn ý tứ sâu xa nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, mấy người Quách Sơn ngã xuống đất.
"Ngươi, ngươi đã làm gì chúng ta?" Quách Sơn trợn mắt kinh ngạc hỏi.
"Không có gì, chỉ là phối phương độc nhất vô nhị của ta, Mê Hồn Đan. Yên tâm, ta cho ngươi uống một liều nhỏ, ngươi sẽ không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại." Tiêu Lăng Hàn nói xong, mấy người Quách Sơn đều choáng váng nhắm mắt lại.
Thượng Quan Huyền Ý tiến lên, cởi bỏ nhẫn không gian của mấy người, dùng thần thức đảo qua, không khỏi nhíu mày.
Tiêu Lăng Hàn thấy vậy hỏi: “Sao vậy?”
"A Hàn, huynh tự mình xem đi." Thượng Quan Huyền Ý đưa chiếc nhẫn cho Tiêu Lăng Hàn, để hắn tự mình kiểm tra.
Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc cầm lấy chiếc nhẫn, dùng thần thức quét qua nó, nhẹ giọng nói: “Này..”.
Đây không phải là nhẫn không gian chính nên bên trong không có gì, sau đó Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn bọn họ, thiếu chút nữa làm hắn phát nôn.
Trong số những người này, có ba người để nhẫn không gian ở ngón chân, một người giấu nhẫn trong trang sức trên tóc, còn có một người kinh tởm nhất, vậy mà dám đeo nhẫn không gian lên họa mi của hắn.
Giống như tờ một trăm đô rơi xuống phân, nhặt lên thì thấy tởm, không nhặt lên thì tiếc lắm.
“Ý Ý, xem ra những người này đều là quỷ nghèo, lần này chúng ta đã chịu tổn thất lớn.”
“ Tiêu đại ca, Huyền Ý, bây giờ ta mới biết, ở trong lòng hai người chúng ta còn không quan trọng bằng linh thạch." Ân Thiên Duệ đi tới, còn ôm ngực, còn tỏ vẻ bị đả kích rất mạnh.
"Ta nhớ có người nói rằng chúng ta không có tình cảm, nói đến tình cảm sẽ làm tổn thương linh thạch. Linh thạch là trụ cột để an cư lạc nghiệp." Thượng Quan Huyền Ý cười nham hiểm với Ân Thiên Duệ, lúc trước ở bí cảnh hố hắn, giờ đến phiên đối phương phải chịu.
Ân Thiên Duệ: “…” Đã mấy năm rồi, không cần phải nhớ rõ ràng như vậy chứ?
"Ai nói thế? Người này thật không biết điều, tình cảm sao có thể so sánh với linh thạch? Tình bạn lâu năm của chúng ta làm sao không có tình cảm? Người đó thật nông cạn mới nói như vậy!" Ân Thiên Duệ lời lẽ chính đáng nói, giống như hắn không phải là người đã nói những lời đó.
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Mặt ngày càng dày.
"Chúng ta nên làm gì với những người này bây giờ?" Sở Mộ Thần nhìn Tiêu Lăng Hàn, xong lại nhìn sáu người đang nằm trên mặt đất hỏi.
"Đừng lo lắng cho họ. Người này vận khí không tồi, chắc chắn là bán yêu, sinh ra đã có ý thức xu cát tị hung. Nếu không, khi nhìn thấy chúng ta, bọn họ đã trực tiếp ra tay." Tiêu Lăng Hàn chỉ vào Quách Sơn nói, vừa rồi hắn thấy bộ dáng mấy người này quá quái dị. Vì tò mò, hắn mở linh nhãn và quét qua những người này, không ngờ những người này vận khí không tồi, trong đó người đi đầu có vận khí mạnh nhất.
"Những người này xấu muốn chết." Ân Thiên Thịnh liếc nhìn mấy người trên mặt đất nói.
Ngay cả Ân Thiên Thịnh, người chưa bao giờ kén chọn, cũng không thể chịu đựng được, có thể tưởng tượng được những người này có diện mạo có bao nhiêu đặc sắc.
"Ý Ý, trước tiên em mang mấy người Thiên Duệ phá trận cho Thẩm tiền bối đi, Mạc Vô Nhai ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Tiêu Lăng Hàn thấy mọi người đã đến, lập tức bắt đầu sắp xếp.
Những người còn lại nhìn Tiêu Lăng Hàn và Mặc Vô Nhai với ánh mắt nghi ngờ. Hai người này có bí mật gì không thể nói ra sao? Tuy nhiên, mấy người đều thức thời tuân theo sự sắp xếp của Tiêu Lăng Hàn.
Nhìn thấy những người khác đều đã rời đi, Mạc Vô Nhai có chút bối rối, không biết tại sao Tiêu Lăng Hàn để hắn lại làm gì. Có thể thấy hắn đang đứng sang một bên, nhíu mày, có vẻ như đang rất rối rắm.
Hắn nhịn không được hỏi: "Tiêu sư đệ, ngươi làm sao vậy?"
Tiêu Lăng Hàn gật đầu, “Có chút việc, Mạc sư huynh đi tháo nhẫn không gian của những người đó đi, ngoại trừ người gầy nhất. Chiếc nhẫn không gian của mập mạp ở trên mũ, còn nhẫn của ba người còn lại đang ở trên ngón chân."
Mạc Vô Nhai làm theo chỉ dẫn của hắn và tìm thấy tất cả các chiếc nhẫn không gian của những người đó. Hắn nhìn người gầy nhất bên cạnh mình. Mỗi người đều có hai chiếc nhẫn không gian, người đó cũng nên có một chiếc, nhưng tại sao Tiêu Lăng Hàn lại không bảo hắn lấy đi?
Tiêu Lăng Hàn tất nhiên nhìn thấy ánh mắt tò mò của Mạc Vô Nhai, chờ hắn mang nhẫn không gian tới. Tiêu Lăng Hàn không có lấy chiếc nhẫn không gian mà trực tiếp sử dụng thần thức của mình để làm chuyển những thứ bên trong chiếc nhẫn không gian ra. Đồ vật đáng gia đều thu lên, những người này đều khá có tiền, mỗi người đều có hơn hai triệu linh thạch trung phẩm.
Trước khi rời đi, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy ánh mắt tò mò của Mặc Vô Nhai, hài hước nói: “Thật ra, trên người gã gầy gò kia cũng có một chiếc nhẫn không gian nhưng chiếc nhẫn không gian của hắn lại ở bộ phận khó nói. Nếu ngươi muốn thì cứ quay lại lấy.”
Mạc Vô Nhai sửng sốt một lát, sau đó chợt nhận ra, lập tức bước đi rất nhanh, không hề dừng lại.
Hai giờ sau, mấy người Quách Sơn tỉnh dậy khi phát hiện chiếc nhẫn không gian mà họ giấu cũng đã mất tích, họ cảm thấy như đang than khóc. Hoắc Nhân là người duy nhất nở nụ cười xấu xa, cả hai chiếc nhẫn không gian vẫn còn treo trên họa mi của hắn.
Lúc này, Tiêu Lăng Hàn nhóm người đã đến gần núi Vân Vụ, trên đường cũng không gặp phải vật gì kỳ quái nữa.
"Ở đây rất tốt, xung quanh không có ai, lát nữa chúng ta sẽ rời đi. Tốt nhất các ngươi nên nhanh chóng rời đi, để không ai nhìn thấy." Thẩm Thanh Thu nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi quyết định rời khỏi đây.
"Thẩm tiền bối, Sở sư huynh, Ân sư huynh, trên đường bảo trọng."
"Ừm, cái này cho cháu." Thẩm Thanh Thu lấy ra một tấm bản đồ, đưa cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn mở ra, mí mắt nhảy lên. Đây là bản đồ chi tiết của Sở phủ. Thẩm tiền bối thật sự rất thú vị. Đây là muốn mình đi trộm bảo khố của Sở gia sao? Chắc là Sở Mộ Thần đã nói cho Thẩm Thanh Thu biết lúc mình ở địa lục Hoàng Cực đã càn quét hết bảo khố của Tiền gia.
Sau khi cất bản đồ đi, trên mặt Tiêu Lăng Hàn không lộ ra biểu cảm gì.
Sau đó, Sở Mộ Thần kích hoạt Phá Giới Phù, nhìn thấy một lỗ đen xuất hiện phía trên nơi họ đang đứng. Trong phút chốc, ba người và Bạch Hổ bị hút vào lỗ đen, sau đó lỗ đen từ từ đóng lại.
Tiêu Lăng Hàn rõ ràng cảm nhận được không gian dao động, hắn muốn khoanh chân ngồi xuống trải nghiệm một chút. Đáng tiếc bọn họ phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không sau này có thể sẽ không rời đi được.
Không, bọn họ còn chưa đi được bao xa, Tiêu Lăng Hàn lập tức cảm giác được có người đang lao về phía bọn họ.
"Có người tới, Mạc sư huynh, Thiên Duệ, hai người các ngươi tiến vào không gian." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đưa hai người vào không gian Long Ngọc.
“Tới nhanh như vậy, nhất định là tu sĩ Luyện Hư kỳ.” Thượng Quan Huyền Ý cũng cau mày.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra mấy tấm Truyền Tống Phù, ôm lấy eo của Thượng Quan Huyền Ý, lập tức kích hoạt phù.
Sau khi dịch chuyển liên tục ba lần, cả hai dừng lại cách xa nơi kích hoạt lá Phá Giới Phù, lúc này họ xuất hiện trong hang động của một con yêu thú.
Hai người còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh xung quanh thì đã nghe thấy tiếng một nữ tử hét lên.
"Các ngươi là ai?"
--------- End chương 210: -----------
"Đừng hành động hấp tấp, trước tiên xem hai người này muốn làm gì đã." Quách Sơn nói với mấy huynh đệ của mình.
Mấy thành viên của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam đứng sau lưng Quách Sơn và cảnh giác nhìn hai người đang đi về phía mình.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đi tới một chỗ cách mấy người Quách Sơn khoảng ba mét thì dừng lại.
Thượng Quan Huyền Ý khẽ mỉm cười, nói với mấy người: “Xin chào mấy vị đạo hữu.”
Quách Sơn ngượng ngùng cười, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với bọn họ một cách nhẹ nhàng và lễ phép như vậy. Hắn có chút không biết làm sao, bởi vì diện mạo của bọn họ nên mấy người bình thường thấy bọn họ không phải chỉ chỉ trỏ trỏ thì cũng là tránh xa bọn họ nhất có thể.
"Xin chào hai vị đạo hữu!" Quách Sơn căng thẳng nói.
“Hai vị huynh đệ chúng ta lần đầu tiên ra ngoài, lúc rời nhà quên mang theo nhẫn không gian, hiện tại thiếu tiền, thấy có mấy vị đạo hữu ở đây, nên đặc biệt đến đây để mượn chút nhẫn không gian của mấy vị.” Thượng Quan Huyền Ý vừa nói vừa cố ý để tay ở nơi dễ thấy cho đối phương nhìn.
Quách Sơn trong lòng nghi hoặc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Lý Thọ, ngươi là người thông minh nhất, ngươi nói xem vị đạo hữu này có ý gì?" Quách Sơn quay người kéo Lý Thọ ra ngoài, nhỏ giọng hỏi.
Thân hình mập mạp của Lý Thọ bị Quách Sơn kéo cho loạng choạng, sau khi đứng vững, vẻ mặt hắn buồn rầu oán giận nói: "Đại ca, bọn họ đây là muốn đánh cướp chúng ta!"
"Đánh cướp, cái gì? Ngươi nói bọn họ muốn đánh cướp chúng ta?" Quách Sơn nghi hoặc nhìn Lý Thọ, hắn nhớ lại Thượng Quan Huyền Ý nói trước đó. Không có một từ nào liên quan đến từ cướp, nhưng cách diễn đạt cũng có ý nghĩa tương tự như cướp. Mặc dù là đồng nghiệp nhưng so sánh thì mấy người họ có vẻ thô tục hơn nhiều.
Nhưng sau khi nghĩ tới ý tứ trong lời của Thượng Quan Huyền Ý, Quách Sơn lập tức phản đối, lập tức che chiếc nhẫn không gian của mình lại, sợ có người giật lấy. "Không được."
Thượng Quan Huyền Ý: "..." Phản ứng của hắn chậm như vậy, làm sao tu luyện được đến Nguyên Anh đỉnh thế?
"Sư huynh, bọn họ không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?" Thượng Quan Huyền Ý có chút tủi thân nhìn Tiêu Lăng Hàn bên cạnh, hắn mới kéo dài không đến hai phút, hẳn là còn chưa đủ.
“Ồ, bên đó không còn có mấy người sao?” Tiêu Lăng Hàn ra vẻ tự hỏi, ánh mắt đảo qua như vừa nhìn thấy đám người Mặc Vô Nhai, lập tức tập trung chú ý vào bọn họ.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn theo ánh mắt Tiêu Lăng Hàn, nhìn thấy mấy người kia đang ngơ ngác nhìn mình. Tiểu nhân trong lòng đang muốn bật cười, nhưng trên mặt lại có vẻ chán ghét nói: "Mấy gia hỏa Kim Đan kỳ này, chắc chẳng vớt được tí gì đâu."
"Lời ngươi nói có vẻ có đạo lý." Tiêu Lăng Hàn gật đầu đồng ý, trong nháy mắt, ánh mắt hắn rơi vào nhóm người Quách Sơn.
"Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng ngươi đẹp trai thì ta sẽ cho ngươi nhẫn không gian, nếu không đánh bại được chúng ta thì cũng vô ích." Thái Nông không phục nói, nếu trên mặt hắn không có vết rỗ, nhất định sẽ là một nam tử tuấn tú.
"Sắp đến giờ rồi." Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi.
"Đã gần đến giờ rồi sao?" Quách Sơn theo bản năng hỏi.
"Đương nhiên là lúc thu thập chiến lợi phẩm." Tiêu Lăng Hàn ý tứ sâu xa nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, mấy người Quách Sơn ngã xuống đất.
"Ngươi, ngươi đã làm gì chúng ta?" Quách Sơn trợn mắt kinh ngạc hỏi.
"Không có gì, chỉ là phối phương độc nhất vô nhị của ta, Mê Hồn Đan. Yên tâm, ta cho ngươi uống một liều nhỏ, ngươi sẽ không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại." Tiêu Lăng Hàn nói xong, mấy người Quách Sơn đều choáng váng nhắm mắt lại.
Thượng Quan Huyền Ý tiến lên, cởi bỏ nhẫn không gian của mấy người, dùng thần thức đảo qua, không khỏi nhíu mày.
Tiêu Lăng Hàn thấy vậy hỏi: “Sao vậy?”
"A Hàn, huynh tự mình xem đi." Thượng Quan Huyền Ý đưa chiếc nhẫn cho Tiêu Lăng Hàn, để hắn tự mình kiểm tra.
Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc cầm lấy chiếc nhẫn, dùng thần thức quét qua nó, nhẹ giọng nói: “Này..”.
Đây không phải là nhẫn không gian chính nên bên trong không có gì, sau đó Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn bọn họ, thiếu chút nữa làm hắn phát nôn.
Trong số những người này, có ba người để nhẫn không gian ở ngón chân, một người giấu nhẫn trong trang sức trên tóc, còn có một người kinh tởm nhất, vậy mà dám đeo nhẫn không gian lên họa mi của hắn.
Giống như tờ một trăm đô rơi xuống phân, nhặt lên thì thấy tởm, không nhặt lên thì tiếc lắm.
“Ý Ý, xem ra những người này đều là quỷ nghèo, lần này chúng ta đã chịu tổn thất lớn.”
“ Tiêu đại ca, Huyền Ý, bây giờ ta mới biết, ở trong lòng hai người chúng ta còn không quan trọng bằng linh thạch." Ân Thiên Duệ đi tới, còn ôm ngực, còn tỏ vẻ bị đả kích rất mạnh.
"Ta nhớ có người nói rằng chúng ta không có tình cảm, nói đến tình cảm sẽ làm tổn thương linh thạch. Linh thạch là trụ cột để an cư lạc nghiệp." Thượng Quan Huyền Ý cười nham hiểm với Ân Thiên Duệ, lúc trước ở bí cảnh hố hắn, giờ đến phiên đối phương phải chịu.
Ân Thiên Duệ: “…” Đã mấy năm rồi, không cần phải nhớ rõ ràng như vậy chứ?
"Ai nói thế? Người này thật không biết điều, tình cảm sao có thể so sánh với linh thạch? Tình bạn lâu năm của chúng ta làm sao không có tình cảm? Người đó thật nông cạn mới nói như vậy!" Ân Thiên Duệ lời lẽ chính đáng nói, giống như hắn không phải là người đã nói những lời đó.
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Mặt ngày càng dày.
"Chúng ta nên làm gì với những người này bây giờ?" Sở Mộ Thần nhìn Tiêu Lăng Hàn, xong lại nhìn sáu người đang nằm trên mặt đất hỏi.
"Đừng lo lắng cho họ. Người này vận khí không tồi, chắc chắn là bán yêu, sinh ra đã có ý thức xu cát tị hung. Nếu không, khi nhìn thấy chúng ta, bọn họ đã trực tiếp ra tay." Tiêu Lăng Hàn chỉ vào Quách Sơn nói, vừa rồi hắn thấy bộ dáng mấy người này quá quái dị. Vì tò mò, hắn mở linh nhãn và quét qua những người này, không ngờ những người này vận khí không tồi, trong đó người đi đầu có vận khí mạnh nhất.
"Những người này xấu muốn chết." Ân Thiên Thịnh liếc nhìn mấy người trên mặt đất nói.
Ngay cả Ân Thiên Thịnh, người chưa bao giờ kén chọn, cũng không thể chịu đựng được, có thể tưởng tượng được những người này có diện mạo có bao nhiêu đặc sắc.
"Ý Ý, trước tiên em mang mấy người Thiên Duệ phá trận cho Thẩm tiền bối đi, Mạc Vô Nhai ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Tiêu Lăng Hàn thấy mọi người đã đến, lập tức bắt đầu sắp xếp.
Những người còn lại nhìn Tiêu Lăng Hàn và Mặc Vô Nhai với ánh mắt nghi ngờ. Hai người này có bí mật gì không thể nói ra sao? Tuy nhiên, mấy người đều thức thời tuân theo sự sắp xếp của Tiêu Lăng Hàn.
Nhìn thấy những người khác đều đã rời đi, Mạc Vô Nhai có chút bối rối, không biết tại sao Tiêu Lăng Hàn để hắn lại làm gì. Có thể thấy hắn đang đứng sang một bên, nhíu mày, có vẻ như đang rất rối rắm.
Hắn nhịn không được hỏi: "Tiêu sư đệ, ngươi làm sao vậy?"
Tiêu Lăng Hàn gật đầu, “Có chút việc, Mạc sư huynh đi tháo nhẫn không gian của những người đó đi, ngoại trừ người gầy nhất. Chiếc nhẫn không gian của mập mạp ở trên mũ, còn nhẫn của ba người còn lại đang ở trên ngón chân."
Mạc Vô Nhai làm theo chỉ dẫn của hắn và tìm thấy tất cả các chiếc nhẫn không gian của những người đó. Hắn nhìn người gầy nhất bên cạnh mình. Mỗi người đều có hai chiếc nhẫn không gian, người đó cũng nên có một chiếc, nhưng tại sao Tiêu Lăng Hàn lại không bảo hắn lấy đi?
Tiêu Lăng Hàn tất nhiên nhìn thấy ánh mắt tò mò của Mạc Vô Nhai, chờ hắn mang nhẫn không gian tới. Tiêu Lăng Hàn không có lấy chiếc nhẫn không gian mà trực tiếp sử dụng thần thức của mình để làm chuyển những thứ bên trong chiếc nhẫn không gian ra. Đồ vật đáng gia đều thu lên, những người này đều khá có tiền, mỗi người đều có hơn hai triệu linh thạch trung phẩm.
Trước khi rời đi, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy ánh mắt tò mò của Mặc Vô Nhai, hài hước nói: “Thật ra, trên người gã gầy gò kia cũng có một chiếc nhẫn không gian nhưng chiếc nhẫn không gian của hắn lại ở bộ phận khó nói. Nếu ngươi muốn thì cứ quay lại lấy.”
Mạc Vô Nhai sửng sốt một lát, sau đó chợt nhận ra, lập tức bước đi rất nhanh, không hề dừng lại.
Hai giờ sau, mấy người Quách Sơn tỉnh dậy khi phát hiện chiếc nhẫn không gian mà họ giấu cũng đã mất tích, họ cảm thấy như đang than khóc. Hoắc Nhân là người duy nhất nở nụ cười xấu xa, cả hai chiếc nhẫn không gian vẫn còn treo trên họa mi của hắn.
Lúc này, Tiêu Lăng Hàn nhóm người đã đến gần núi Vân Vụ, trên đường cũng không gặp phải vật gì kỳ quái nữa.
"Ở đây rất tốt, xung quanh không có ai, lát nữa chúng ta sẽ rời đi. Tốt nhất các ngươi nên nhanh chóng rời đi, để không ai nhìn thấy." Thẩm Thanh Thu nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi quyết định rời khỏi đây.
"Thẩm tiền bối, Sở sư huynh, Ân sư huynh, trên đường bảo trọng."
"Ừm, cái này cho cháu." Thẩm Thanh Thu lấy ra một tấm bản đồ, đưa cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn mở ra, mí mắt nhảy lên. Đây là bản đồ chi tiết của Sở phủ. Thẩm tiền bối thật sự rất thú vị. Đây là muốn mình đi trộm bảo khố của Sở gia sao? Chắc là Sở Mộ Thần đã nói cho Thẩm Thanh Thu biết lúc mình ở địa lục Hoàng Cực đã càn quét hết bảo khố của Tiền gia.
Sau khi cất bản đồ đi, trên mặt Tiêu Lăng Hàn không lộ ra biểu cảm gì.
Sau đó, Sở Mộ Thần kích hoạt Phá Giới Phù, nhìn thấy một lỗ đen xuất hiện phía trên nơi họ đang đứng. Trong phút chốc, ba người và Bạch Hổ bị hút vào lỗ đen, sau đó lỗ đen từ từ đóng lại.
Tiêu Lăng Hàn rõ ràng cảm nhận được không gian dao động, hắn muốn khoanh chân ngồi xuống trải nghiệm một chút. Đáng tiếc bọn họ phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không sau này có thể sẽ không rời đi được.
Không, bọn họ còn chưa đi được bao xa, Tiêu Lăng Hàn lập tức cảm giác được có người đang lao về phía bọn họ.
"Có người tới, Mạc sư huynh, Thiên Duệ, hai người các ngươi tiến vào không gian." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đưa hai người vào không gian Long Ngọc.
“Tới nhanh như vậy, nhất định là tu sĩ Luyện Hư kỳ.” Thượng Quan Huyền Ý cũng cau mày.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra mấy tấm Truyền Tống Phù, ôm lấy eo của Thượng Quan Huyền Ý, lập tức kích hoạt phù.
Sau khi dịch chuyển liên tục ba lần, cả hai dừng lại cách xa nơi kích hoạt lá Phá Giới Phù, lúc này họ xuất hiện trong hang động của một con yêu thú.
Hai người còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh xung quanh thì đã nghe thấy tiếng một nữ tử hét lên.
"Các ngươi là ai?"
--------- End chương 210: -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất