[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 211: Không Cầm Lòng Được
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý không ngờ mình lại bị dịch chuyển thẳng vào sơn động của yêu thú cấp ba, không khéo chính là trong hang lại có một nữ tử.
Hai người khi nghe thấy tiếng quát lớn của nữ tử đều cảm thấy giọng nói này nghe quen quen. Hồi tưởng một chút, đây không phải là nữ tử đã đấu giá bạch ngọc cùng với Thượng Quan Huyền Ý sao? Hai người liếc nhau, đồng thời quay lại nhìn nữ tử vừa lên tiếng.
Chỉ nhìn thấy nữ tử mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, dính rất nhiều máu và một đống chất bẩn khác nhau. Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng không trang điểm, giữa lông mày có một chút tức giận, dưới lông mày là một đôi mắt hạnh tròn tròn, lúc này đã phủ đầy sương giá. Nàng lạnh lùng nhìn hai vị khách không mời mà đến, dưới chân nàng là một con Xích Kim Hùng cấp ba vừa mới chết.
"Đi ngang qua." Tiêu Lăng Hàn bình tĩnh nói, kéo Thượng Quan Huyền Ý đi ra khỏi hang.
Một luồng hắc khí vô hình theo cơn gió chui vào cơ thể nữ tử.
Trước khi nữ tử kịp phục hồi lại trước vẻ ngoài tuyệt sắc dung nhan của hai người, thì Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đã rời khỏi hang động.
Hai người hẳn là đang ở bên ngoài của núi Vân Vụ, sau khi giải phóng thần thức Tiêu Lăng Hàn trực tiếp mang theo Thượng Quan Huyền Ý đến một cái động phủ yêu thú cấp bốn, tất nhiên yêu thú xui xẻo này đã bị hai người tiễn lên thiên đường.
Sau đó Tiêu Lăng Hàn thả Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ ra khỏi không gian.
"Đây là nơi nào?" Ân Thiên Duệ nhìn thấy một nơi xa lạ không khỏi hỏi.
“Nơi giao nhau giữa khu vực bên trong và bên ngoài của núi Vân Vụ.” Thượng Quan Huyền Ý cắn một miếng thịt yêu thú và nói một cách mơ hồ.
Tuy rằng mọi người đều đã tích cốc nhưng Thượng Quan Huyền Ý lại thích ăn, cho nên Tiêu Lăng Hàn cũng vui vẻ nấu cho hắn.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý ăn uống ngon lành, Ân Thiên Duệ nuốt nước miếng, nhìn Tiêu Lăng Hàn đang uống rượu hỏi: “Tiêu đại ca, còn gì để ăn không?”
“Có!” Tiêu Lăng Hàn tùy ý lấy ra một đĩa linh quả cấp ba từ trong nhẫn không gian.
Nhìn thấy linh quả trong tay, Ân Thiên Duệ nghi hoặc, Tiêu Lăng Hàn có ý gì? Hắn muốn chính là thịt nướng, vì cái gì lại đưa cho hắn linh quả?
Mạc Vô Nhai cũng không để ý, hắn lấy một quả linh quả nhai “rộp rộp”, thuận tiện lấy nó tới nhắm rượu.
" Tiêu đại ca, ta hỏi chính là thịt nướng còn có không?"
"Không có, ngươi muốn ăn có thể kêu Mạc sư huynh nướng cho ngươi."
"Màu vàng bóng đẹp mắt, trong vị hơi cay có mùi thơm tươi mát, không ngấy không tanh, thịt mềm thơm, ngon quá đi mất." Thượng Quan Huyền Ý vừa ăn vừa cảm thán.
Ân Thiên Duệ ở một bên nuốt nước miếng. Hắn cảm thấy Tiêu Lăng Hàn cố ý chọn thời điểm này để thả bọn họ ra. Nhìn thấy mà không thể ăn, Ân Thiên Duệ cũng không khỏi bắt đầu ngẫm nghĩ, gần đây hình như mình không đắc tội với hai người phải không?
Tiêu Lăng Hàn cũng quá thiên vị đi, tuy rằng hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý biết nhau trước, nhưng xét về quan hệ mình với hắn cũng đâu kém. Ân Thiên Duệ càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt thăm dò rơi vào Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn.
Tổng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này dường như quá thân thiết. Trước đây hai người họ đã ở bên nhau nhưng hắn vẫn không cảm thấy gì, dù sao lúc đó hai người vẫn còn nhỏ nhưng giờ hai người đều đã thành niên rồi. Đột nhiên hắn nghĩ tới mối quan hệ giữa đại ca và Sở sư huynh, suy nghĩ của hắn lại quay về Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng, Ân Thiên Duệ cảm thấy mình tựa hồ biết được một điều gì đó rất đáng sợ.
Hắn lập tức đứng dậy, chỉ vào Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, nói năng lộn xộn: "Ngươi, các ngươi... Các ngươi...!" Gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ sợ đến mức nhanh chóng thu ngón tay lại.
"Thiên Duệ, sao ngươi kinh ngạc như vậy?" Thượng Quan Huyền Ý vừa nói vừa đưa tay đón lấy ly rượu trong tay Tiêu Lăng Hàn, hắn cũng muốn uống một ngụm.
“Đừng làm loạn, uống một ngụm sẽ say.” Tiêu Lăng Hàn nắm tay Thượng Quan Huyền Ý, ngăn cản hắn cầm lấy ly rượu của mình.
Ân Thiên Duệ ở một bên càng xem càng cảm thấy hai người họ chính xác như những gì mình nghĩ.
Hắn quay lại nhìn Mạc Vô Nhai và chớp chớp mắt với hắnanh, [Tiêu đại ca và Huyền Ý có ở bên nhau có phải không? ]
[Ừ, cuối cùng em cũng phát hiện rồi sao? ] Mạc Vô Nhai nhìn Ân Thiên Duệ mỉm cười.
[Hai người họ ở bên nhau khi nào vậy? ]
[Cái này ta cũng không rõ lắm. ]
[Vậy huynh phát hiện ra khi nào thế? ]
Mạc Vô Nhai suy nghĩ một chút, hình như mọi người chưa tiến vào bí cảnh Tử Linh, hắn đã phát hiện Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn vẫn ngủ chung cùng nhau. Lúc đó bọn họ đã ở bên nhau chưa không?
"Hai người có chuyện gì thì cứ nói đi. Ở đó liếc mắt đưa tình làm cái gì? Nhìn như đang yêu đương vụng trộm!" Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy ánh mắt của hai người lúc thì nhìn về phía hắn, lúc lại nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý, chắc chắn hai người này đang bí mật nói xấu bọn họ.
Ân Thiên Duệ: "..." Đang nói xấu liền bị đương sự bắt gặp .
"Tiêu sư đệ, cái này gọi là tình thú! Ngươi không hiểu nhưng ngươi có thể học nhiều một chút." Mạc Vô Nhai cũng cố ý liếc mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, ý tứ cũng đã rõ ràng.
Hắn đây bị Mạc Vô Nhai đánh bại một lần, Tiêu Lăng Hàn không khỏi cẩn thận đánh giá Mạc Vô Nhai. Nhớ tới lần đầu tiên biết hắn, rất mới lạ, không ngờ gia hỏa này cũng học được cách nói dối không chớp mắt rồi. Đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Mạc Vô Nhai này ở với họ lâu rồi cũng trở nên bụng dạ đen tối.
Ân Thiên Duệ nghe Mạc Vô Nhai nói vậy liền lập tức nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh. nam nhân nhà mình cũng thật lợi hại, trong lòng hắn tràn đầy ngưỡng mộ.
Cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai hôn lên mặt hắn một cái.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn lại bị hai tên vô liêm sỉ này nhét thức ăn cho chó.
"Ta hỏi hai người các người có thể chú ý đến hình tượng của mình được không? Ở đây vẫn còn hai người chúng ta!"
"Tiểu sư đệ, ngươi phải biết chúng ta đây là cầm lòng không được, ta tin tưởng ngươi cũng hiểu được." Mạc Vô Nhai nói xong liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn một cái, ý tứ đã rõ ràng.
Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, lúc trước hắn bị Mạc Vô Nhai vô liêm sỉ này không nói nên lời, hiện tại Thượng Quan Huyền Ý lại bị Mạc Vô Nhai nói ngược về. Hôm nay Mạc Vô Nhai bị bug phải không? EQ đã trở nên cao hơn!
" Theo nguyên tắc nếu ngươi không tốt với ta, ta sẽ không tốt với ngươi..." Tiêu Lăng Hàn nói với Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ: "Thiên Duệ, ngươi hiện tại đã có tu vi Kim Đan trung kỳ, ta cho ngươi 5 năm thời gian, đem tu vi của ngươi tăng lên Kim Đan kỳ đỉnh, trước 50 tuổi phải kết anh."
Ân Thiên Duệ vẫn đắm chìm trong việc nam nhân của mình thật lợi hại, không nhưng nói lại được Tiêu Lăng Hàn mà cả Thượng Quan Huyền Ý. Khoảnh khắc tiếp theo, nồi đã văng đến người hắn. Hắn vẻ mặt thê lương nhìn Tiêu Lăng Hàn, cực kỳ ai oán nhìn đối phương, hắn không phải yêu nghiệt như hai người bọn họ.
Tu luyện mệt mỏi biết bao! Hắn còn muốn từ từ tập luyện và tận hưởng cuộc sống.
Nhìn thấy Ân Thiên Duệ im lặng cúi đầu, sắc mặt nhăn nhó, Tiêu Lăng Hàn lại quay đầu nhìn Mạc Vô Nhai.
Khi Mạc Vô Nhai nhìn thấy điều này, hắn lập tức biết rằng đã đến lượt mình. Trong lòng cảm thấy hối hận muốn chết! Hận không thể tát mình hai cái, “Ai bảo ngươi lắm miệng, dám chỉ nói người khác mà không xem đối phương là ai.” Bây giờ người chịu thiệt đều là mình, không biết Thượng Quan Huyền Ý sẽ ra cái nan đề gì cho hắn?
"Tu vi của Mạc sư huynh tốt nhất đừng để bị Ân sư huynh bỏ lại phía sau, nếu không..."
Tiêu Lăng Hàn còn chưa nói hết lời, nhưng Mạc Vô Nhai đã hiểu. Hắn nhớ rõ lúc còn ở đại lục Hoàng Cực, hắn không chỉ đánh anh rể tơi bời mà còn lừa Sở Mộ Thần rất nhiều linh thạch. Bây giờ hai người chính thức ở bên nhau, chẳng may hai người kia cùng đánh mình thì nhất định sẽ rất thảm.
Nghĩ đến đây, Mạc Vô Nhai cảm thấy một loại cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, hắn tuyệt đối không được để tu vi của hai người đó vượt qua chính mình.
"Tiêu sư đệ, ngươi ở bên ngoài hay là chúng ta ở bên ngoài?" Mạc Vô Nhai không có tâm tình uống rượu nữa, chỉ muốn lập tức đả tọa tu luyện.
"Có một trận pháp chúng ta đã bố trí ở cửa hang." Tiêu Lăng Hàn nói xong, hắn đã cùng Thượng Quan Huyền Ý biến mất ở trong hang.
Khi hai người xuất hiện trở lại, họ đã ở trong khu vực lôi điện của không gian Long Ngọc. Tiêu Lăng Hàn không chỉ yêu cầu hai người ở bên ngoài chăm chỉ luyện tập mà chính hắn cũng phải tăng cường tu luyện.
"A Hàn, huynh như vậy có ép chặt bọn họ quá không?" Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ chỉ mới thăng cấp Kim Đan trung kỳ không lâu.
“Trong số thế hệ của họ thì tu vi hiện tại của Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ quả thực là tốt nhất nhưng nếu họ muốn đi theo ta, nhất định họ không thể lơ là trong việc tu luyện.” Gần đây mấy người kia căn bàn không có tu luyện, mỗi buổi tuối đều lăn giường, không gõ hai người này mấy cái sao được. Sở Mộ Thần và Ân Thiên Thịnh đã đến đại lục Địa Thâm. Trời xa đất lạ nên hai người đó nhất định sẽ tăng cường tu luyện, vì vậy hắn không cần phải lo lắng về hai người đó.
Rất nhanh, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đều tiến vào Lôi Trì, bắt đầu tu luyện, đồng thời sử dụng lôi điện trong Lôi Trì để rèn luyện cơ thể.
Hôm sau
Ánh nắng sớm mai chiếu rọi toàn bộ đất đai, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý dỡ bỏ trận pháp bên ngoài động, thứ bọn họ nhìn thấy chính là ánh nắng ấm áp, xuyên qua tán lá dày đặc, hóa thành những đốm vàng.
Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ bước ra khỏi hang động cũng nhìn thấy cảnh đẹp trong rừng vào lúc này.
Chỉ là phong cảnh mặc dù rất đẹp nhưng bọn hắn không khỏi không ngừng thưởng thức. Tiêu Lăng Hàn lấy ra thẻ nhiệm vụ, nhìn xem tin tức ghi chép trên đó.
Hắn quay lại và nói với ba người: "Nhiệm vụ mà chúng ta nhận là lấy yêu đan của Liệp Báo hai đầu. Liệp Báo hai đầu được cho là nằm ở phía đông núi Vân Vụ."
Tiêu Lăng Hàn nói xong, mấy người không khỏi nhìn về phía mặt trời mọc.
"Xuất phát!"
Bốn người họ đi xuyên qua khu rừng khi nhìn thấy độc thảo và độc trùng quý hiếm, mấy người họ sẽ thu thập chúng và đưa nó cho Ân Thiên Duệ luyện tập.
Kể từ khi Ân Thiên Duệ lừa một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hắn bắt đầu nghiên cứu các độc dược trong "Bách độc đan". Đó đều là những điều có thể cứu mạng hắn vào những thời điểm quan trọng nên nhất định phải học. Tiêu Lăng Hàn tốt hơn hắn ở phương diện luyện đan nên hắn chẳng giúp được gì, nhưng nếu hắn học tốt độc dược thì sau này sẽ có đất dụng võ.
"Cẩn thận!"
Nghe thấy giọng nói của Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ theo bản năng ném ra một lá Bạo Phá Phù.
------------- End chương 211: ------------
Hai người khi nghe thấy tiếng quát lớn của nữ tử đều cảm thấy giọng nói này nghe quen quen. Hồi tưởng một chút, đây không phải là nữ tử đã đấu giá bạch ngọc cùng với Thượng Quan Huyền Ý sao? Hai người liếc nhau, đồng thời quay lại nhìn nữ tử vừa lên tiếng.
Chỉ nhìn thấy nữ tử mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, dính rất nhiều máu và một đống chất bẩn khác nhau. Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng không trang điểm, giữa lông mày có một chút tức giận, dưới lông mày là một đôi mắt hạnh tròn tròn, lúc này đã phủ đầy sương giá. Nàng lạnh lùng nhìn hai vị khách không mời mà đến, dưới chân nàng là một con Xích Kim Hùng cấp ba vừa mới chết.
"Đi ngang qua." Tiêu Lăng Hàn bình tĩnh nói, kéo Thượng Quan Huyền Ý đi ra khỏi hang.
Một luồng hắc khí vô hình theo cơn gió chui vào cơ thể nữ tử.
Trước khi nữ tử kịp phục hồi lại trước vẻ ngoài tuyệt sắc dung nhan của hai người, thì Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đã rời khỏi hang động.
Hai người hẳn là đang ở bên ngoài của núi Vân Vụ, sau khi giải phóng thần thức Tiêu Lăng Hàn trực tiếp mang theo Thượng Quan Huyền Ý đến một cái động phủ yêu thú cấp bốn, tất nhiên yêu thú xui xẻo này đã bị hai người tiễn lên thiên đường.
Sau đó Tiêu Lăng Hàn thả Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ ra khỏi không gian.
"Đây là nơi nào?" Ân Thiên Duệ nhìn thấy một nơi xa lạ không khỏi hỏi.
“Nơi giao nhau giữa khu vực bên trong và bên ngoài của núi Vân Vụ.” Thượng Quan Huyền Ý cắn một miếng thịt yêu thú và nói một cách mơ hồ.
Tuy rằng mọi người đều đã tích cốc nhưng Thượng Quan Huyền Ý lại thích ăn, cho nên Tiêu Lăng Hàn cũng vui vẻ nấu cho hắn.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý ăn uống ngon lành, Ân Thiên Duệ nuốt nước miếng, nhìn Tiêu Lăng Hàn đang uống rượu hỏi: “Tiêu đại ca, còn gì để ăn không?”
“Có!” Tiêu Lăng Hàn tùy ý lấy ra một đĩa linh quả cấp ba từ trong nhẫn không gian.
Nhìn thấy linh quả trong tay, Ân Thiên Duệ nghi hoặc, Tiêu Lăng Hàn có ý gì? Hắn muốn chính là thịt nướng, vì cái gì lại đưa cho hắn linh quả?
Mạc Vô Nhai cũng không để ý, hắn lấy một quả linh quả nhai “rộp rộp”, thuận tiện lấy nó tới nhắm rượu.
" Tiêu đại ca, ta hỏi chính là thịt nướng còn có không?"
"Không có, ngươi muốn ăn có thể kêu Mạc sư huynh nướng cho ngươi."
"Màu vàng bóng đẹp mắt, trong vị hơi cay có mùi thơm tươi mát, không ngấy không tanh, thịt mềm thơm, ngon quá đi mất." Thượng Quan Huyền Ý vừa ăn vừa cảm thán.
Ân Thiên Duệ ở một bên nuốt nước miếng. Hắn cảm thấy Tiêu Lăng Hàn cố ý chọn thời điểm này để thả bọn họ ra. Nhìn thấy mà không thể ăn, Ân Thiên Duệ cũng không khỏi bắt đầu ngẫm nghĩ, gần đây hình như mình không đắc tội với hai người phải không?
Tiêu Lăng Hàn cũng quá thiên vị đi, tuy rằng hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý biết nhau trước, nhưng xét về quan hệ mình với hắn cũng đâu kém. Ân Thiên Duệ càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt thăm dò rơi vào Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn.
Tổng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này dường như quá thân thiết. Trước đây hai người họ đã ở bên nhau nhưng hắn vẫn không cảm thấy gì, dù sao lúc đó hai người vẫn còn nhỏ nhưng giờ hai người đều đã thành niên rồi. Đột nhiên hắn nghĩ tới mối quan hệ giữa đại ca và Sở sư huynh, suy nghĩ của hắn lại quay về Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng, Ân Thiên Duệ cảm thấy mình tựa hồ biết được một điều gì đó rất đáng sợ.
Hắn lập tức đứng dậy, chỉ vào Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, nói năng lộn xộn: "Ngươi, các ngươi... Các ngươi...!" Gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ sợ đến mức nhanh chóng thu ngón tay lại.
"Thiên Duệ, sao ngươi kinh ngạc như vậy?" Thượng Quan Huyền Ý vừa nói vừa đưa tay đón lấy ly rượu trong tay Tiêu Lăng Hàn, hắn cũng muốn uống một ngụm.
“Đừng làm loạn, uống một ngụm sẽ say.” Tiêu Lăng Hàn nắm tay Thượng Quan Huyền Ý, ngăn cản hắn cầm lấy ly rượu của mình.
Ân Thiên Duệ ở một bên càng xem càng cảm thấy hai người họ chính xác như những gì mình nghĩ.
Hắn quay lại nhìn Mạc Vô Nhai và chớp chớp mắt với hắnanh, [Tiêu đại ca và Huyền Ý có ở bên nhau có phải không? ]
[Ừ, cuối cùng em cũng phát hiện rồi sao? ] Mạc Vô Nhai nhìn Ân Thiên Duệ mỉm cười.
[Hai người họ ở bên nhau khi nào vậy? ]
[Cái này ta cũng không rõ lắm. ]
[Vậy huynh phát hiện ra khi nào thế? ]
Mạc Vô Nhai suy nghĩ một chút, hình như mọi người chưa tiến vào bí cảnh Tử Linh, hắn đã phát hiện Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn vẫn ngủ chung cùng nhau. Lúc đó bọn họ đã ở bên nhau chưa không?
"Hai người có chuyện gì thì cứ nói đi. Ở đó liếc mắt đưa tình làm cái gì? Nhìn như đang yêu đương vụng trộm!" Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy ánh mắt của hai người lúc thì nhìn về phía hắn, lúc lại nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý, chắc chắn hai người này đang bí mật nói xấu bọn họ.
Ân Thiên Duệ: "..." Đang nói xấu liền bị đương sự bắt gặp .
"Tiêu sư đệ, cái này gọi là tình thú! Ngươi không hiểu nhưng ngươi có thể học nhiều một chút." Mạc Vô Nhai cũng cố ý liếc mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, ý tứ cũng đã rõ ràng.
Hắn đây bị Mạc Vô Nhai đánh bại một lần, Tiêu Lăng Hàn không khỏi cẩn thận đánh giá Mạc Vô Nhai. Nhớ tới lần đầu tiên biết hắn, rất mới lạ, không ngờ gia hỏa này cũng học được cách nói dối không chớp mắt rồi. Đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Mạc Vô Nhai này ở với họ lâu rồi cũng trở nên bụng dạ đen tối.
Ân Thiên Duệ nghe Mạc Vô Nhai nói vậy liền lập tức nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh. nam nhân nhà mình cũng thật lợi hại, trong lòng hắn tràn đầy ngưỡng mộ.
Cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai hôn lên mặt hắn một cái.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn lại bị hai tên vô liêm sỉ này nhét thức ăn cho chó.
"Ta hỏi hai người các người có thể chú ý đến hình tượng của mình được không? Ở đây vẫn còn hai người chúng ta!"
"Tiểu sư đệ, ngươi phải biết chúng ta đây là cầm lòng không được, ta tin tưởng ngươi cũng hiểu được." Mạc Vô Nhai nói xong liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn một cái, ý tứ đã rõ ràng.
Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, lúc trước hắn bị Mạc Vô Nhai vô liêm sỉ này không nói nên lời, hiện tại Thượng Quan Huyền Ý lại bị Mạc Vô Nhai nói ngược về. Hôm nay Mạc Vô Nhai bị bug phải không? EQ đã trở nên cao hơn!
" Theo nguyên tắc nếu ngươi không tốt với ta, ta sẽ không tốt với ngươi..." Tiêu Lăng Hàn nói với Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ: "Thiên Duệ, ngươi hiện tại đã có tu vi Kim Đan trung kỳ, ta cho ngươi 5 năm thời gian, đem tu vi của ngươi tăng lên Kim Đan kỳ đỉnh, trước 50 tuổi phải kết anh."
Ân Thiên Duệ vẫn đắm chìm trong việc nam nhân của mình thật lợi hại, không nhưng nói lại được Tiêu Lăng Hàn mà cả Thượng Quan Huyền Ý. Khoảnh khắc tiếp theo, nồi đã văng đến người hắn. Hắn vẻ mặt thê lương nhìn Tiêu Lăng Hàn, cực kỳ ai oán nhìn đối phương, hắn không phải yêu nghiệt như hai người bọn họ.
Tu luyện mệt mỏi biết bao! Hắn còn muốn từ từ tập luyện và tận hưởng cuộc sống.
Nhìn thấy Ân Thiên Duệ im lặng cúi đầu, sắc mặt nhăn nhó, Tiêu Lăng Hàn lại quay đầu nhìn Mạc Vô Nhai.
Khi Mạc Vô Nhai nhìn thấy điều này, hắn lập tức biết rằng đã đến lượt mình. Trong lòng cảm thấy hối hận muốn chết! Hận không thể tát mình hai cái, “Ai bảo ngươi lắm miệng, dám chỉ nói người khác mà không xem đối phương là ai.” Bây giờ người chịu thiệt đều là mình, không biết Thượng Quan Huyền Ý sẽ ra cái nan đề gì cho hắn?
"Tu vi của Mạc sư huynh tốt nhất đừng để bị Ân sư huynh bỏ lại phía sau, nếu không..."
Tiêu Lăng Hàn còn chưa nói hết lời, nhưng Mạc Vô Nhai đã hiểu. Hắn nhớ rõ lúc còn ở đại lục Hoàng Cực, hắn không chỉ đánh anh rể tơi bời mà còn lừa Sở Mộ Thần rất nhiều linh thạch. Bây giờ hai người chính thức ở bên nhau, chẳng may hai người kia cùng đánh mình thì nhất định sẽ rất thảm.
Nghĩ đến đây, Mạc Vô Nhai cảm thấy một loại cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, hắn tuyệt đối không được để tu vi của hai người đó vượt qua chính mình.
"Tiêu sư đệ, ngươi ở bên ngoài hay là chúng ta ở bên ngoài?" Mạc Vô Nhai không có tâm tình uống rượu nữa, chỉ muốn lập tức đả tọa tu luyện.
"Có một trận pháp chúng ta đã bố trí ở cửa hang." Tiêu Lăng Hàn nói xong, hắn đã cùng Thượng Quan Huyền Ý biến mất ở trong hang.
Khi hai người xuất hiện trở lại, họ đã ở trong khu vực lôi điện của không gian Long Ngọc. Tiêu Lăng Hàn không chỉ yêu cầu hai người ở bên ngoài chăm chỉ luyện tập mà chính hắn cũng phải tăng cường tu luyện.
"A Hàn, huynh như vậy có ép chặt bọn họ quá không?" Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ chỉ mới thăng cấp Kim Đan trung kỳ không lâu.
“Trong số thế hệ của họ thì tu vi hiện tại của Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ quả thực là tốt nhất nhưng nếu họ muốn đi theo ta, nhất định họ không thể lơ là trong việc tu luyện.” Gần đây mấy người kia căn bàn không có tu luyện, mỗi buổi tuối đều lăn giường, không gõ hai người này mấy cái sao được. Sở Mộ Thần và Ân Thiên Thịnh đã đến đại lục Địa Thâm. Trời xa đất lạ nên hai người đó nhất định sẽ tăng cường tu luyện, vì vậy hắn không cần phải lo lắng về hai người đó.
Rất nhanh, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đều tiến vào Lôi Trì, bắt đầu tu luyện, đồng thời sử dụng lôi điện trong Lôi Trì để rèn luyện cơ thể.
Hôm sau
Ánh nắng sớm mai chiếu rọi toàn bộ đất đai, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý dỡ bỏ trận pháp bên ngoài động, thứ bọn họ nhìn thấy chính là ánh nắng ấm áp, xuyên qua tán lá dày đặc, hóa thành những đốm vàng.
Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ bước ra khỏi hang động cũng nhìn thấy cảnh đẹp trong rừng vào lúc này.
Chỉ là phong cảnh mặc dù rất đẹp nhưng bọn hắn không khỏi không ngừng thưởng thức. Tiêu Lăng Hàn lấy ra thẻ nhiệm vụ, nhìn xem tin tức ghi chép trên đó.
Hắn quay lại và nói với ba người: "Nhiệm vụ mà chúng ta nhận là lấy yêu đan của Liệp Báo hai đầu. Liệp Báo hai đầu được cho là nằm ở phía đông núi Vân Vụ."
Tiêu Lăng Hàn nói xong, mấy người không khỏi nhìn về phía mặt trời mọc.
"Xuất phát!"
Bốn người họ đi xuyên qua khu rừng khi nhìn thấy độc thảo và độc trùng quý hiếm, mấy người họ sẽ thu thập chúng và đưa nó cho Ân Thiên Duệ luyện tập.
Kể từ khi Ân Thiên Duệ lừa một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hắn bắt đầu nghiên cứu các độc dược trong "Bách độc đan". Đó đều là những điều có thể cứu mạng hắn vào những thời điểm quan trọng nên nhất định phải học. Tiêu Lăng Hàn tốt hơn hắn ở phương diện luyện đan nên hắn chẳng giúp được gì, nhưng nếu hắn học tốt độc dược thì sau này sẽ có đất dụng võ.
"Cẩn thận!"
Nghe thấy giọng nói của Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ theo bản năng ném ra một lá Bạo Phá Phù.
------------- End chương 211: ------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất