[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 212: Thật Đúng Là Cái Quỷ Nghèo
Một tiếng "Ầm" vang lên, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, lập tức lao về phía phát ra tiếng động.
Một giờ trước, bốn người phát hiện ra một con cóc độc cấp bốn sơ kỳ, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ở lại xử lý con cóc độc. Dù sao hiện tại cả hai đều đã là tu vi Nguyên Anh kỳ, ngang hàng với cóc độc.
Hơn nữa, con cóc độc này toàn thân là độc, nếu lỡ dính phải thì sẽ gặp rắc rối, vì thế Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai đành phải đợi họ ở phía trước.
Con cóc độc cấp bốn này quả thực rất khó đối phó, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý phải dùng mất 2 tiếng mới có thể giết chết nó. Vừa mới vớt được bảo vật của cóc độc từ dưới nước lên đã nghe thấy tiếng Bạo Phá Phù.
Khi Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn chạy tới chỗ đám người Mạc Vô Nhai thì thấy họ đang đánh nhau với hai tu sĩ. Trong hai tu sĩ thì một vị là Kim Đan hậu kỳ, còn người kia là Kim Đan đỉnh, mà trang phục của hai vị tu sĩ mặc kia là trang phục của Huyền Âm Tông.
Đúng là không phải oan gia không gặp nhau. Bọn họ hiện tại đang ở nơi thuộc về thế lực thành Thiên Tinh. Thành Thiên Tinh nằm ngay giữa Huyền Âm Tông và Thương Huyền Tông nên việc gặp những người đến từ Huyền Âm Tông không có gì đáng ngạc nhiên.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cũng không có vội vàng ra tay, mà là giúp đỡ hai người Mặc Vô Nhai trấn thủ ở một bên. Dù sao, thường xuyên chiến đấu là một trải nghiệm tốt đối với hai người, đặc biệt là đối thủ có thể sử dụng độc, điều này có thể làm Ân Thiên Duệ chăm chỉ học tập.
Hai vị tu sĩ Huyền Âm Tông đương nhiên nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, khi nhìn rõ dung mạo của bọn họ cũng đều bị kinh diễm rồi. Tuy nhiên, hai người này cũng không đánh giá quá cao năng lực của mình, muốn luyện chế Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý thành dược sĩ nhưng điều này không ngăn cản họ truyền bức họa của hai người cho các sư huynh trong môn phái.
"Tiểu đệ đệ, ca ca của ta coi trọng ngươi là may mắn của ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn trở về cùng hắn đi. Chờ ngươi trở thành dược nhân khế ước của hắn, hắn nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt." Nam tu Huyền Âm Tông tận tình khuyên giải, nhìn Mạc Vô Nhai thèm nhỏ dãi.
Đối thủ của Mạc Vô Nhai là một nam tử có vẻ ngoài nữ tính, nhìn qua chẳng ra cái gì cả. Gia hỏa này vừa tới đã muốn Mạc Vô Nhai làm dược nhân cho hắn, trong lòng Mạc Vô Nhai không khỏi tức giận một cái.
Trước đây, khi hắn ở cũng Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hắn không bao giờ là người bị coi trọng. Ân Thiên Thịnh lần trước cũng bị Điền Hinh Nhi coi trọng, hắn lúc đó còn có tâm tư cười nhạo bọn họ. Hiện tại hắn mới biết, bị những người này coi trọng, khiến hắn cảm thấy ghê tởm không nói nên lời, giống như ăn sống một con ruồi vậy.
"Mẹ kiếp, ngươi xấu không phải lỗi của ngươi, nhưng ngươi đã xấu như vậy còn chạy ra hù dọa người khác là ngươi không đúng rồi." Mạc Vô Nhai tức muốn hộc máu quát một tiếng, hắn cảm thấy bị đối phương nhìn một cái, cả người đều không thoải mái mấy ngày
Cho nên Mạc Vô Nhai luôn dốc toàn lực khi chiến đấu với các nam tu. Hắn chỉ muốn giết chết tên ghê tởm trước mặt mình càng sớm càng tốt. Đáng tiếc, đối thủ không dễ giết như vậy. Hai bên giao chiến khoảng hai mươi phút, mặc dù hai bên đều bị thương, nhưng trước mắt thì ai cũng không làm gì được ai.
Mạc Vô Nhai sử dụng pháp thuật hệ băng, pháp khí của hắn còn có thể ẩn thân nên đối phương ăn không ít mệt. Nếu là tu sĩ Kim Đan đỉnh cao của đại lục Hoàng Cực, Mạc Vô Nhai đã đánh bại hắn từ lâu rồi. Công pháp của người ở đại lục Huyền Thiên mạnh hơn người ở đại lục Hoàng Cực về mọi phương diện. Nếu không ra ngoài sẽ không bao giờ biết trời cao ra sao, đất rộng lớn như thế nào.
"Hừ! Sau khi ca ca của ta bắt được ngươi, hắn nhất định sẽ dạy dỗ ngươi một phen."
Dược nhân mà hắn coi trọng lại nói rằng hắn xấu xí, điều này khiến nam tu rất tức giận. Dù hắn không đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng hắn vẫn có thể coi là mi thanh mục tú.
Nam tu rất bực bội, chính hắn thật vất vả mới coi trọng một dược nhân, thế mà tuy vi của đối phương không bằng mình nhưng sức chiến đấu lại không hề yếu hơn mình. Hắn có Kim Hỏa song linh căn nên khi chiến đấu với Mạc Vô Nhai, hắn luôn cảm thấy rằng linh khí thuộc tính băng của đối phương có độ tinh khiết rất cao và các đòn thuật pháp của hắn không có nhiều tác dụng đối với đối phương.
Ân Thiên Duệ ở phía bên kia cũng chiến đấu rất nỗ lực, mặc dù tu vi của hắn không thay đổi nhưng đối thủ mạnh hơn nam tu mà hắn đối phó lần trước.
Nam tử chiến đấu với Ân Thiên Duệ là một nam tử có vẻ ngoài rất bình thường, không nổi bật chút nào, loại người mà ném vào đám đông sẽ không tìm thấy luôn. Lúc trước khi mà Ân Thiên Duệ đang hai thuốc, tên này lặng lẽ đi tới sau lưng hắn, muốn ôm hắn từ phía sau.
May mắn có Mạc Vô Nhai nhắc nhở, hắn đã ném một tấm Bạo Phá Phù, không chỉ nổ đối thủ thành đến mặt xám mày tro mà còn ngăn cản hắn thực hiện kế hoạch xấu xa của mình. Nếu bị hắn ôm, Ân Thiên Duệ cảm thấy thấy mình có thể chết được rồi.
"Tiểu song nhi, sao ngươi tính tình nóng nảy như vậy chứ? Nhưng ta thích." Nam tu nhìn Ân Thiên Thụy tà ác cười, dùng ánh mắt dâm dê nhìn thẳng vào mông Ân Thiên Duệ.
"Biến mẹ đi!" Ân Thiên Duệ nhìn thấy ánh mắt của nam tu này, cảm thấy thà dùng sét đánh chết hắn còn hơn là đối mặt với một người như vậy, thực là tức chết hắn.
Ân Thiên Duệ cầm roi tấn công nam tu đối diện, tuy không đánh bại được tên này nhưng thua trận không thua người. Chiếc roi múa trong tay hắn vun vút, cứ mười đòn thì chỉ có một đòn có thể đánh trúng đối thủ.
Cuối cùng nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đi tới, kết quả! Kết quả là hai người họ vậy mà ở một bên xem diễn. Ân Thiên Duệ tức giận muốn học máu. Hai người này chắc chắn là cố ý.
Nhưng hiện tại hắn thật sự đang chiến đấu, không thể cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, nếu như hắn chống không được, vậy thì lấy pháp bảo tới ném. Hắn lấy ra hai tấm Thiên Lôi Phù, kích hoạt chúng và ném về phía nam tu.
"Oanh, bùm, bùm." Ngay sau âm thanh đó, Ân Thiên Duệ lại ném một tấm Thủy Kiếm Phù qua.
Nam tu còn chưa hồi phục sau tấm phù do Ân Thiên Duệ đột nhiên ném vào mình, lại một lần nữa bị dội nước lạnh thấu tim.
"Tiểu Song Nhi, ngươi thành công chọc giận ta rồi!"
Giọng nói giận dữ của nam tu vang lên bên tai Ân Thiên Duệ, lúc này Ân Thiên Duệ chỉ muốn chạy đến chỗ hai người Tiêu Lăng Hàn để cầu cứu. Tuy nhiên, hắn không đi tới ngay mà lấy ra thêm hai tấm Thiên Lôi Phù ném về phía nam tu.
"Ầm... Ầm..."
Nam tu không ngờ rằng Ân Thiên Duệ vẫn còn Thiên Lôi Phù. Vì người có lôi linh căn vẽ phù rất ít nên Thiên Lôi Phù quý hơn các phù khác. Bởi vì hắn vừa mới bị Thủy Kiếm Phù xối toàn thân nên Thiên Lôi Phù lần này thậm chí còn mạnh hơn trước. Và lần này hắn đã không tạo lá chắn bảo vệ kịp thời nên hắn đã bị nội thương không nhỏ.
Ân Thiên Duệ lúc đầu rất ra sức đánh nên nên linh khí còn lại trong đan điền hắn không nhiều. Nếu tiếp tục chiến đấu, có lẽ hắn sẽ toi mất. Vì vậy sau khi ném Thiên Lôi Phù, hắn liền chạy tới cầu cứu Thượng Quan Huyền Ý.
“Thiên Duệ chắc chắn đã cạn kiệt linh khí rồi.” Nhìn Ân Thiên Duệ chạy về phía mình, Thượng Quan Huyền Ý nói với Tiêu Lăng Hàn. Hắn cảm thấy biểu hiện của Ân Thiên Duệ lần này tốt hơn nhiều so với trước đây, trước kia nhìn thấy kẻ địch là sẽ bỏ chạy, bất kể có đánh được hay không.
"Ừm, Mạc Vô Nhai bên kia hẳn là có thể tự mình xử lý." Tiêu Lăng Hàn vừa nhìn xem tình hình chiến đấu của bên phía Mạc Vô Nhai vừa nói.
Khi hai người đang nói chuyện, Ân Thiên Duệ đã đến gần họ.
"Hai vị đạo hữu, giúp ta đi. Tu sĩ Huyền Âm Tông muốn bá vương nghạnh thượng cung. Ta đã có đạo lữ, không thể phản bội đạo lữ của mình, các ngươi nhất định phải cứu ta." Ân Thiên Duệ ngã thẳng xuống, chớp chớp mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý.
Khi nam tu đang đuổi theo hắn nhìn thấy cảnh này, lông mày nhíu lại, sắc mặt tối sầm, không thể nhìn ra được bộ dạng ban đầu của hắn.
"Hai vị đạo hữu, song nhi ngất xỉu trên mặt đất kỳ thực là đạo lữ của ta, người cùng sư huynh ta đánh nhau ở bên kia chính là tình nhân mới của hắn. Đây là chuyện giữa ta và hắn, hy vọng hai người không can thiệp." . . . " Nói xong, nam tu cũng chắp tay với Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn.
Ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng lên, hôm nay có kịch xem quá, Ân Thiên Duệ tới trước làm một bộ, hiện tại nam tu lại tới làm một bộ khác, hắn rất có hứng thú xem.
Tiêu Lăng Hàn cũng nhướng mày. Hắn cảm thấy Ân Thiên Duệ nhất định đã bị Thẩm tiền bối lây nhiễm, nếu không hắn làm sao lại tới gọi bọn họ là đạo hữu.
Nhưng mà nhìn thấy Ân Thiên Duệ vẻ mặt nghẹn khuất và chán ghét trên mặt đất, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn nhìn nhau, không phúc hậu mà cười lên tiếng.
Thượng Quan Huyền Ý liếc mắt nhìn Ân Thiên Duệ trên mặt đất, ai bảo ngươi diễn làm gì? Bây giờ phải nếm quả đắng rồi!
Gật đầu, Thượng Quan Huyền Ý nói: "Không có việc gì, đạo hữu. Nói một cách hợp lý, các ngươi đã là đạo lữ, ta không nên xen vào chuyện của các ngươi. Nhưng hôm nay ra ngoài, ta quên đeo nhẫn không gian, luôn có cảm giác trống vắng cái gì đó." Nói xong, hắn duỗi bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh ra.
Nam tu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay mình, có chút xấu hổ nói: “Nếu đạo hữu ngươi thiếu cái gì thì cứ nói với ta, nếu ta có một chiếc nhẫn khác nhất định sẽ dâng lên nhưng mà ta chỉ có một chiếc thôi."
Đột nhiên, tai Thượng Quan Huyền Ý giật giật. 【 có tu sĩ Hóa Thần kỳ đang đi tới hướng này, chúng ta nhanh chóng giết chết nam tu trước mặt đi. 】
Tiêu Lăng Hàn truyền tin xong cho Thượng Quan Huyền Ý liền biến mất tại chỗ.
Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý móc ra một con dao găm nói: "Nói nhảm nhiều như vậy, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu được."
Nam tu còn có chút mơ hồ, ngay sau đó, ngón tay của hắn tách ra khỏi bàn tay, chiếc nhẫn không gian của hắn rơi vào tay thiếu niên tuấn mỹ đối diện.
"Thật đúng là cái quỷ nghèo!" Thượng Quan Huyền Ý dùng thần thức quét qua, thấy trong nhẫn chỉ có 100.000 linh thạch trung phẩm, hắn ném nó đi, Ân Thiên Duệ đưa tay phải ra bắt lấy chiếc nhẫn.
Nam tu nhìn thấy cảnh tượng này liền hiểu, hắn rõ ràng là bị một đám người lừa gạt. Hắn lập tức tấn công Thượng Quan Huyền Ý, kết quả đối phương vừa vung tay lên đã được giải quyết dễ dàng.
Các nam tu biết hôm nay mình đá phải ván sắt, bọn họ chỉ hy vọng sư thúc sẽ nhanh chóng tới. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, hăn sddax mất đi ý thức.
Thượng Quan Huyền Ý rút ra con dao găm trong tay ra, đâm thẳng vào tim nam tu, thả ra dị hỏa đốt không còn tro bụi.
Lúc này Tiêu Lăng Hàn mang theo Mạc Vô Nhai đi tới.
Nhìn thấy môi của Mạc Vô Nhai trở nên tím tái, Ân Thiên Duệ giật mình, "Vô Nhai, huynh đã bị trúng độc rồi, bây giờ huynh cảm thấy thế nào?" Nói xong, hắn liền giúp Mạc Vô Nhai bắt mạch
"Rời đi nơi này trước đã, chuyện này để sau." Tiêu Lăng Hàn cảm thấy chỉ trong thời gian ngắn, tu sĩ Hóa Thần kỳ đã cách bọn họ không xa.
---------- End chương 212: -----------
Một giờ trước, bốn người phát hiện ra một con cóc độc cấp bốn sơ kỳ, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ở lại xử lý con cóc độc. Dù sao hiện tại cả hai đều đã là tu vi Nguyên Anh kỳ, ngang hàng với cóc độc.
Hơn nữa, con cóc độc này toàn thân là độc, nếu lỡ dính phải thì sẽ gặp rắc rối, vì thế Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai đành phải đợi họ ở phía trước.
Con cóc độc cấp bốn này quả thực rất khó đối phó, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý phải dùng mất 2 tiếng mới có thể giết chết nó. Vừa mới vớt được bảo vật của cóc độc từ dưới nước lên đã nghe thấy tiếng Bạo Phá Phù.
Khi Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn chạy tới chỗ đám người Mạc Vô Nhai thì thấy họ đang đánh nhau với hai tu sĩ. Trong hai tu sĩ thì một vị là Kim Đan hậu kỳ, còn người kia là Kim Đan đỉnh, mà trang phục của hai vị tu sĩ mặc kia là trang phục của Huyền Âm Tông.
Đúng là không phải oan gia không gặp nhau. Bọn họ hiện tại đang ở nơi thuộc về thế lực thành Thiên Tinh. Thành Thiên Tinh nằm ngay giữa Huyền Âm Tông và Thương Huyền Tông nên việc gặp những người đến từ Huyền Âm Tông không có gì đáng ngạc nhiên.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cũng không có vội vàng ra tay, mà là giúp đỡ hai người Mặc Vô Nhai trấn thủ ở một bên. Dù sao, thường xuyên chiến đấu là một trải nghiệm tốt đối với hai người, đặc biệt là đối thủ có thể sử dụng độc, điều này có thể làm Ân Thiên Duệ chăm chỉ học tập.
Hai vị tu sĩ Huyền Âm Tông đương nhiên nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, khi nhìn rõ dung mạo của bọn họ cũng đều bị kinh diễm rồi. Tuy nhiên, hai người này cũng không đánh giá quá cao năng lực của mình, muốn luyện chế Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý thành dược sĩ nhưng điều này không ngăn cản họ truyền bức họa của hai người cho các sư huynh trong môn phái.
"Tiểu đệ đệ, ca ca của ta coi trọng ngươi là may mắn của ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn trở về cùng hắn đi. Chờ ngươi trở thành dược nhân khế ước của hắn, hắn nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt." Nam tu Huyền Âm Tông tận tình khuyên giải, nhìn Mạc Vô Nhai thèm nhỏ dãi.
Đối thủ của Mạc Vô Nhai là một nam tử có vẻ ngoài nữ tính, nhìn qua chẳng ra cái gì cả. Gia hỏa này vừa tới đã muốn Mạc Vô Nhai làm dược nhân cho hắn, trong lòng Mạc Vô Nhai không khỏi tức giận một cái.
Trước đây, khi hắn ở cũng Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hắn không bao giờ là người bị coi trọng. Ân Thiên Thịnh lần trước cũng bị Điền Hinh Nhi coi trọng, hắn lúc đó còn có tâm tư cười nhạo bọn họ. Hiện tại hắn mới biết, bị những người này coi trọng, khiến hắn cảm thấy ghê tởm không nói nên lời, giống như ăn sống một con ruồi vậy.
"Mẹ kiếp, ngươi xấu không phải lỗi của ngươi, nhưng ngươi đã xấu như vậy còn chạy ra hù dọa người khác là ngươi không đúng rồi." Mạc Vô Nhai tức muốn hộc máu quát một tiếng, hắn cảm thấy bị đối phương nhìn một cái, cả người đều không thoải mái mấy ngày
Cho nên Mạc Vô Nhai luôn dốc toàn lực khi chiến đấu với các nam tu. Hắn chỉ muốn giết chết tên ghê tởm trước mặt mình càng sớm càng tốt. Đáng tiếc, đối thủ không dễ giết như vậy. Hai bên giao chiến khoảng hai mươi phút, mặc dù hai bên đều bị thương, nhưng trước mắt thì ai cũng không làm gì được ai.
Mạc Vô Nhai sử dụng pháp thuật hệ băng, pháp khí của hắn còn có thể ẩn thân nên đối phương ăn không ít mệt. Nếu là tu sĩ Kim Đan đỉnh cao của đại lục Hoàng Cực, Mạc Vô Nhai đã đánh bại hắn từ lâu rồi. Công pháp của người ở đại lục Huyền Thiên mạnh hơn người ở đại lục Hoàng Cực về mọi phương diện. Nếu không ra ngoài sẽ không bao giờ biết trời cao ra sao, đất rộng lớn như thế nào.
"Hừ! Sau khi ca ca của ta bắt được ngươi, hắn nhất định sẽ dạy dỗ ngươi một phen."
Dược nhân mà hắn coi trọng lại nói rằng hắn xấu xí, điều này khiến nam tu rất tức giận. Dù hắn không đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng hắn vẫn có thể coi là mi thanh mục tú.
Nam tu rất bực bội, chính hắn thật vất vả mới coi trọng một dược nhân, thế mà tuy vi của đối phương không bằng mình nhưng sức chiến đấu lại không hề yếu hơn mình. Hắn có Kim Hỏa song linh căn nên khi chiến đấu với Mạc Vô Nhai, hắn luôn cảm thấy rằng linh khí thuộc tính băng của đối phương có độ tinh khiết rất cao và các đòn thuật pháp của hắn không có nhiều tác dụng đối với đối phương.
Ân Thiên Duệ ở phía bên kia cũng chiến đấu rất nỗ lực, mặc dù tu vi của hắn không thay đổi nhưng đối thủ mạnh hơn nam tu mà hắn đối phó lần trước.
Nam tử chiến đấu với Ân Thiên Duệ là một nam tử có vẻ ngoài rất bình thường, không nổi bật chút nào, loại người mà ném vào đám đông sẽ không tìm thấy luôn. Lúc trước khi mà Ân Thiên Duệ đang hai thuốc, tên này lặng lẽ đi tới sau lưng hắn, muốn ôm hắn từ phía sau.
May mắn có Mạc Vô Nhai nhắc nhở, hắn đã ném một tấm Bạo Phá Phù, không chỉ nổ đối thủ thành đến mặt xám mày tro mà còn ngăn cản hắn thực hiện kế hoạch xấu xa của mình. Nếu bị hắn ôm, Ân Thiên Duệ cảm thấy thấy mình có thể chết được rồi.
"Tiểu song nhi, sao ngươi tính tình nóng nảy như vậy chứ? Nhưng ta thích." Nam tu nhìn Ân Thiên Thụy tà ác cười, dùng ánh mắt dâm dê nhìn thẳng vào mông Ân Thiên Duệ.
"Biến mẹ đi!" Ân Thiên Duệ nhìn thấy ánh mắt của nam tu này, cảm thấy thà dùng sét đánh chết hắn còn hơn là đối mặt với một người như vậy, thực là tức chết hắn.
Ân Thiên Duệ cầm roi tấn công nam tu đối diện, tuy không đánh bại được tên này nhưng thua trận không thua người. Chiếc roi múa trong tay hắn vun vút, cứ mười đòn thì chỉ có một đòn có thể đánh trúng đối thủ.
Cuối cùng nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đi tới, kết quả! Kết quả là hai người họ vậy mà ở một bên xem diễn. Ân Thiên Duệ tức giận muốn học máu. Hai người này chắc chắn là cố ý.
Nhưng hiện tại hắn thật sự đang chiến đấu, không thể cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, nếu như hắn chống không được, vậy thì lấy pháp bảo tới ném. Hắn lấy ra hai tấm Thiên Lôi Phù, kích hoạt chúng và ném về phía nam tu.
"Oanh, bùm, bùm." Ngay sau âm thanh đó, Ân Thiên Duệ lại ném một tấm Thủy Kiếm Phù qua.
Nam tu còn chưa hồi phục sau tấm phù do Ân Thiên Duệ đột nhiên ném vào mình, lại một lần nữa bị dội nước lạnh thấu tim.
"Tiểu Song Nhi, ngươi thành công chọc giận ta rồi!"
Giọng nói giận dữ của nam tu vang lên bên tai Ân Thiên Duệ, lúc này Ân Thiên Duệ chỉ muốn chạy đến chỗ hai người Tiêu Lăng Hàn để cầu cứu. Tuy nhiên, hắn không đi tới ngay mà lấy ra thêm hai tấm Thiên Lôi Phù ném về phía nam tu.
"Ầm... Ầm..."
Nam tu không ngờ rằng Ân Thiên Duệ vẫn còn Thiên Lôi Phù. Vì người có lôi linh căn vẽ phù rất ít nên Thiên Lôi Phù quý hơn các phù khác. Bởi vì hắn vừa mới bị Thủy Kiếm Phù xối toàn thân nên Thiên Lôi Phù lần này thậm chí còn mạnh hơn trước. Và lần này hắn đã không tạo lá chắn bảo vệ kịp thời nên hắn đã bị nội thương không nhỏ.
Ân Thiên Duệ lúc đầu rất ra sức đánh nên nên linh khí còn lại trong đan điền hắn không nhiều. Nếu tiếp tục chiến đấu, có lẽ hắn sẽ toi mất. Vì vậy sau khi ném Thiên Lôi Phù, hắn liền chạy tới cầu cứu Thượng Quan Huyền Ý.
“Thiên Duệ chắc chắn đã cạn kiệt linh khí rồi.” Nhìn Ân Thiên Duệ chạy về phía mình, Thượng Quan Huyền Ý nói với Tiêu Lăng Hàn. Hắn cảm thấy biểu hiện của Ân Thiên Duệ lần này tốt hơn nhiều so với trước đây, trước kia nhìn thấy kẻ địch là sẽ bỏ chạy, bất kể có đánh được hay không.
"Ừm, Mạc Vô Nhai bên kia hẳn là có thể tự mình xử lý." Tiêu Lăng Hàn vừa nhìn xem tình hình chiến đấu của bên phía Mạc Vô Nhai vừa nói.
Khi hai người đang nói chuyện, Ân Thiên Duệ đã đến gần họ.
"Hai vị đạo hữu, giúp ta đi. Tu sĩ Huyền Âm Tông muốn bá vương nghạnh thượng cung. Ta đã có đạo lữ, không thể phản bội đạo lữ của mình, các ngươi nhất định phải cứu ta." Ân Thiên Duệ ngã thẳng xuống, chớp chớp mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý.
Khi nam tu đang đuổi theo hắn nhìn thấy cảnh này, lông mày nhíu lại, sắc mặt tối sầm, không thể nhìn ra được bộ dạng ban đầu của hắn.
"Hai vị đạo hữu, song nhi ngất xỉu trên mặt đất kỳ thực là đạo lữ của ta, người cùng sư huynh ta đánh nhau ở bên kia chính là tình nhân mới của hắn. Đây là chuyện giữa ta và hắn, hy vọng hai người không can thiệp." . . . " Nói xong, nam tu cũng chắp tay với Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn.
Ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng lên, hôm nay có kịch xem quá, Ân Thiên Duệ tới trước làm một bộ, hiện tại nam tu lại tới làm một bộ khác, hắn rất có hứng thú xem.
Tiêu Lăng Hàn cũng nhướng mày. Hắn cảm thấy Ân Thiên Duệ nhất định đã bị Thẩm tiền bối lây nhiễm, nếu không hắn làm sao lại tới gọi bọn họ là đạo hữu.
Nhưng mà nhìn thấy Ân Thiên Duệ vẻ mặt nghẹn khuất và chán ghét trên mặt đất, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn nhìn nhau, không phúc hậu mà cười lên tiếng.
Thượng Quan Huyền Ý liếc mắt nhìn Ân Thiên Duệ trên mặt đất, ai bảo ngươi diễn làm gì? Bây giờ phải nếm quả đắng rồi!
Gật đầu, Thượng Quan Huyền Ý nói: "Không có việc gì, đạo hữu. Nói một cách hợp lý, các ngươi đã là đạo lữ, ta không nên xen vào chuyện của các ngươi. Nhưng hôm nay ra ngoài, ta quên đeo nhẫn không gian, luôn có cảm giác trống vắng cái gì đó." Nói xong, hắn duỗi bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh ra.
Nam tu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay mình, có chút xấu hổ nói: “Nếu đạo hữu ngươi thiếu cái gì thì cứ nói với ta, nếu ta có một chiếc nhẫn khác nhất định sẽ dâng lên nhưng mà ta chỉ có một chiếc thôi."
Đột nhiên, tai Thượng Quan Huyền Ý giật giật. 【 có tu sĩ Hóa Thần kỳ đang đi tới hướng này, chúng ta nhanh chóng giết chết nam tu trước mặt đi. 】
Tiêu Lăng Hàn truyền tin xong cho Thượng Quan Huyền Ý liền biến mất tại chỗ.
Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý móc ra một con dao găm nói: "Nói nhảm nhiều như vậy, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu được."
Nam tu còn có chút mơ hồ, ngay sau đó, ngón tay của hắn tách ra khỏi bàn tay, chiếc nhẫn không gian của hắn rơi vào tay thiếu niên tuấn mỹ đối diện.
"Thật đúng là cái quỷ nghèo!" Thượng Quan Huyền Ý dùng thần thức quét qua, thấy trong nhẫn chỉ có 100.000 linh thạch trung phẩm, hắn ném nó đi, Ân Thiên Duệ đưa tay phải ra bắt lấy chiếc nhẫn.
Nam tu nhìn thấy cảnh tượng này liền hiểu, hắn rõ ràng là bị một đám người lừa gạt. Hắn lập tức tấn công Thượng Quan Huyền Ý, kết quả đối phương vừa vung tay lên đã được giải quyết dễ dàng.
Các nam tu biết hôm nay mình đá phải ván sắt, bọn họ chỉ hy vọng sư thúc sẽ nhanh chóng tới. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, hăn sddax mất đi ý thức.
Thượng Quan Huyền Ý rút ra con dao găm trong tay ra, đâm thẳng vào tim nam tu, thả ra dị hỏa đốt không còn tro bụi.
Lúc này Tiêu Lăng Hàn mang theo Mạc Vô Nhai đi tới.
Nhìn thấy môi của Mạc Vô Nhai trở nên tím tái, Ân Thiên Duệ giật mình, "Vô Nhai, huynh đã bị trúng độc rồi, bây giờ huynh cảm thấy thế nào?" Nói xong, hắn liền giúp Mạc Vô Nhai bắt mạch
"Rời đi nơi này trước đã, chuyện này để sau." Tiêu Lăng Hàn cảm thấy chỉ trong thời gian ngắn, tu sĩ Hóa Thần kỳ đã cách bọn họ không xa.
---------- End chương 212: -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất